• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Thần Tử Hoang Cổ (2 Viewers)

  • Chương 1001-1005

Chương 1001

Đối phương chỉ vừa mới đăng lâm Động Chân, lão thì đã thành tựu Chân Nhân mấy trăm năm, không có lý nào không thắng được cả. Nhiều nhất Trang Cao Tiện chỉ có thể kiềm chế lão, sau đó lợi dụng ưu thế đại quân để phá thành. Nhưng một Công tám Hầu của Ung Quốc có chín vị Thần Lâm! Trang Quốc thì có mấy người?

Chiến lực đỉnh cấp đã chiếm cứ ưu thế tuyệt đối, đủ để trợ giúp Ung Quốc ổn định Tỏa Long Quan. Lão phải đợi đại quân các nơi trong quốc nội vây tới, sau đó sẽ lập tức giữ ba mươi vạn quân đội của Trang Quốc này lại đây.

Hơn nữa, Trang Cao Tiện thật sự có thể kiềm chế lão sao?

Hàn Ân không tin!

Đối thủ chân đạp hư ảnh kim long mà đến, phong cảnh lừng lẫy.

Trang Cao Tiện chờ trên trời cao, ánh mắt lạnh lẽo, miệng lớn tiếng vang dội: “Tiểu nhân soán quốc, dám xưng trẫm sao?”

Chuyện Thái Tổ Trang Quốc - Trang Thừa Càn đã từng quỳ xuống đất xin tha gì đó, tất nhiên là lời bịa đặt. Lúc trước nếu Trang Thừa Càn thua trận, cho dù xin tha đủ loại đa dạng chồng chất thì Hàn Ân cũng quyết không bỏ qua cho ông ta. Mà sự thật là ông ta bảo vệ được sơn mạch Kỳ Xương trước mặt Hàn Ân, cho nên mới có phần cơ nghiệp Trang Quốc như hôm nay.

Chỉ là lúc này Hàn Ân ỷ vào mình sống lâu hơn, bối phận cao, tùy ý bịa đặt chuyện năm đó, cũng không ai có thể phản bác lão, ai kêu Trang Thừa Càn đã được chôn cất nhiều năm —— Lão có thể vừa vặn lấy câu này để đả kích sĩ khí của Trang Quân.

Sao Trang Cao Tiện có thể chịu yếu thế?

Cho nên hắn ta lập tức đáp lại: “Nớ năm đó Ung Minh Đế Hàn Chu thật là nhất đại hùng chủ! Còn Đông Cung thì tài đức sáng suốt, có người kế tục. Ai ngờ trong một đêm, Hàn Chu mất mạng, Đông Cung gặp nạn, bá nghiệp Ung Quốc cũng tiêu tan, càng ngày càng suy yếu đi, Hàn Ân, ngươi thật cho rằng không ai nhớ rõ chuyện năm đó hay sao?”

“Ngươi!” Hắn ta kích chỉ nhắm vào Hàn Ân: “Bắt tay với Kinh Quốc ám hại Hàn Chu. Mưu sát Thái tử, châm ngòi tam vương tranh vị, quấy rối cho thiên hạ không yên. Chờ đến khi quốc gia rung chuyển, bản thân lại nhảy ra tranh quyền đoạt lợi, ngụy trang như nhân ái. Một mặt khuyên ba vị hoàng chất ngừng chiến, mặt khác lại đột nhiên xuất binh, lần lượt đánh bại bọn họ, tự tay trảm ngay trong trận! Thật là thất phu vô sỉ, nhân luân bại hoại!”

“Miệng còn hôi sữa!” Hàn Ân đạp long lao lên, chụp một cái tát tới, khí phách tận trời: “Năm đó cả nương của ngươi còn nằm trong bụng mẹ, ngươi đang giở thói khùng điên! Sao dám nói càn bịa đặt về chuyện năm đó!”

Cái gọi là Động Chân, quý ở chữ “Chân”.

Tên gọi cổ của Thần Lâm Cảnh là Bất Hủ, chỉ là thân thể ngụy bất hủ trước khi chết sẽ không hỏng, Chân Nhân tức là phản bổn quy nguyên (ngược bản chất trở về với căn nguyên) để nhìn thấy bất hủ thật sự, từ bất hủ giả rảo bước tiến đến bất hủ thật, là vì Động Chân!

Một cái tát này của Hàn Ân chụp tới, không trung ngưng tụ ra một bàn tay thật lớn, nó càng lúc càng lớn, từ dưới lên trên, cứ như muốn lật tung cả vòm trời.

Toàn bộ bầu trời đêm đều bị chấn động. Mây đen mênh mang bị một tát này chụp tan mất, để lộ ra đêm ngân hà vạn dặm, ánh trăng tỏ vô biên!

Trang Cao Tiện đứng trước bầu trời đêm lại lù lù bất động.

Bàn tay kia trực tiếp tát qua hắn ta, cũng đã tát qua được, nhưng lại không có ảnh hưởng chút nào đến hắn ta. Tầng mây vạn dặm ở phía sau Trang Cao Tiện bị xua tan ra, ánh trăng ánh sao chiếu sáng ngời ngời ở sau lưng hắn ta.

Hắn ta không ngừng lớn tiếng quát: “Hàn Ân! Huynh trưởng ngươi có hơn mười vị hoàng tử hoàng nữ, nay không còn một ai tồn tại. Tại sao vậy?”

“Đáng thương cho Hàn Chu, nhất đại hùng chủ đã tự tay đẩy Ung Quốc lên đỉnh cao, giúp Ung Quốc đứng sừng sững ở Tây Cảnh, cuối cùng lại rơi vào kết cục tuyệt tự, chỉ vì có một tên đệ đệ đê tiện vô sỉ phế vật như ngươi!”

“Ngươi thí huynh giết chất mới được lên ngôi. Từ lúc cầm quyền tới nay, ngươi có công lao sự nghiệp đáng khen gì? Ung Quốc có mở mang được một phân đất nào không? Năm đó rốt cuộc ngươi đánh lui Kinh Quốc, hay là đạt thành giao dịch với Kinh Quốc, dùng cái chết của Ung Minh Đế cùng với tài phú kếch xù để mua được Kinh Quốc lui binh? Thiên hạ không ai biết đến chuyện dối trá của ngươi hay sao?”

Trang Cao Tiện chắp tay hướng về phía chân trời: “Thái Tổ của triều ta phát hiện ngươi lòng muông dạ thú nên nghe theo di mệnh của Ung Minh Đế, vì bảo toàn huyết mạch của Ung Minh Đế nên ngài đã huyết chiến ở sơn mạch Kỳ Xương. Tuy không thể công thành, nhưng Xích Tâm cũng chứng giám! Ác đồ vô sỉ, bọn chuột nhắt vô năng nhà ngươi, có mặt mũi gì mà dám đến bôi nhọ thanh danh của ngài ấy?”

Lời này của Trang Cao Tiện nửa thật nửa giả. Cái chết năm đó của Ung Minh Đế chưa chắc không có điểm đáng ngờ. Cái chết của Thái tử thì nhất định là có âm mưu. Còn về chuyện ai mưu sát Thái tử, là bọn đệ đệ của Thái tử, hay là thúc thúc Hàn Ân thì rất khó nói rõ được.

Nhưng ít ra có một chuyện có thể xác định được, lúc Ung Minh Đế chết trận thì Trang Thừa Càn còn trấn thủ ở Trang địa, căn bản không thể nào nhận được di mệnh gì. Hơn nữa Hàn Ân thật sự có thể đứng vững sống sót dưới sóng to gió lớn, dưới thế công của Kinh Quốc, lão đã bảo vệ quốc thổ không bị chiếm mất. Không tồn tại chuyện dùng tài phú kếch xù mới mua được Kinh Quốc lui binh. Nếu Kinh Quốc có thể thôn tính Ung Quốc thì dù giao ra bao nhiêu tài phú tài nguyên, họ cũng sẽ không từ bỏ.

Những năm gần đây, đúng là thực lực quốc gia của Ung Quốc suy sụp, nhưng chủ yếu là vì Kinh Quốc chèn ép toàn phương diện, mà không phải do Hàn Ân vô năng.

Trang Thừa Càn nhân cơ hội Ung Minh Đế mất mạng mà lập tức cắt đất lập quốc, trong lời nói của Trang Cao Tiện, ông ta lại trở thành trung thần lớn nhất, thậm chí là duy nhất của năm đó. Vì bảo toàn huyết mạch của Ung Minh Đế mà huyết chiến sơn mạch Kỳ Xương, thật sự là quá cảm động.

Một loạt “Bí văn” kinh thiên này được nói ra từ miệng của Trang Cao Tiện, quả thực khiến người nghe khiếp sợ, người thấy dậm chân.

“Người quân chủ, phải thành tâm chính ý, lễ thiên kính dân!”

Hàn Ân vung ống tay áo lên, chín hư ảnh kim long xoay quanh thân thể: “Tiểu nhân Trang thị, chiếm đoạt Ung thổ, vọng tưởng tự xưng quốc, đã bị người người vứt bỏ! Nay bệ kiến Ung thiên tử, không biết quỳ rạp xuống xin tha mà còn dám khua môi múa mép à?”

Hết chương 1001.
Chương 1002

Dây dưa trên đề tài này không có lợi gì cho lão cả. Bởi vì cho dù che giấu như thế nào thì lão cũng đoạt ngôi vị hoàng đế từ trong tay chất tử thật, được quốc bất chính.

Cho nên trực tiếp coi những lời này là nói nhăng nói cuội, đứng trước mặt mắng Trang Cao Tiện khua môi múa mép, không xứng làm quân.

Lão còn đấm nắm tay ra, lay động thiên địa.

Chỉ một thoáng tinh quang đầy trời đã ngã xuống, quang vũ chi chít chiếu lên người của Trang Cao Tiện.

Vòm trời chấn động, cứ như ngân hà xa xôi cũng bị khuấy đão!

“Ba tấc lưỡi dẻo của ngươi có thể phá Tỏa Long Quan của ta không? Có thể bảo vệ cái mạng con kiến của ngươi không!”

Hàn Ân bức tới, cứ như toàn bộ thế giới đều đang ở đằng sau lão, chúng đồng loạt nghiền áp tới.

“Đuối lý nên cũng nghèo từ, quyền suy nên lực cũng yếu.” Trang Cao Tiện cười thật tiêu sái, nghênh đón quang vũ đầy trời mà đi về phía trước: “Hàn Ân... Ngươi già rồi!”

...

Phủ Thuận An Ung Quốc, nha phủ thành Trữ Viễn.

Lão nhân tóc đen bước ra từ hư không.

“Trang Quốc Đỗ Như Hối, bái phỏng quý địa!”

Nắm đấm quấn ô quang, một quyền đấm thẳng xuống.

Quầng sáng mà đại trận hộ thành của thành Trữ Viễn khẩn cấp bắn ra hơi thoáng run lên.

Mà từ hướng Nam, một khí tức mạnh mẽ đang cấp tốc lao tới.

Đỗ Như Hối căn bản không thử nghiệm nhiều, bước chân ông ta vừa chuyển thì đã xuất hiện ở phủ Nam Hương Ung Quốc. Lần này lại không phải ở nha phủ, mà là ở một tiểu huyện thành.

Từ trên cao đạp thẳng một chân xuống, sức mạnh thuộc về cường giả đỉnh cấp Thần Lâm không hề giữ lại mà trút xuống, chỉ một kích thôi đã san bằng cả thành huyện nha này. Mà huyện lệnh huyện thành căn bản không kịp phản ứng, đã chết thảm dưới huyện nha sụp đỗ nọ.

Từ phương Nam và phương Đông đều có khí tức cường giả áp sát tới, tốc độ cực kỳ kinh người.

Gương mặt Đỗ Như Hối không có cảm xúc, bước chân lại thay đổi, đã xuất hiện ở phủ Phú Xuân phía Đông Ung Quốc.

Nơi này không có lấy một huyện thành, chỉ là một thôn trấn. Đỗ Như Hối không hề thương xót mà trực tiếp vung ống tay áo lên, khiến hỏa hải nóng rực bùng cháy. Bản thân lại chuyển bước chân, trong một mảnh tiếng kêu rên dâng trào, ông ta rời đi khỏi biển lửa từ trên không.

Ông ta sẽ không để hành động của mình có bất cứ quy luật nào cả, căn bản cũng không có mục tiêu chính xác, bởi vì đó là con đường chết.

Cả bản thân ông ta cũng không biết mình sẽ xuất hiện ở nơi nào, chỉ nằm trong phạm vi của Ung Quốc, tùy tiện để thần thông buông xuống một cách ngẫu nhiên. Mà cho dù xuất hiện ở nơi nào, cho dù đối mặt với cái gì, ông ta cũng không chút do dự mà ra tay.

Ông ta một mình qua lại trong lãnh thổ Ung Quốc, lấy ngàn ngàn vạn vạn bá tánh Ung Quốc làm con tin, bức cho Ung Quốc phái ra số lượng lớn cường giả vây giết, lấy điều này để kiềm chế chiến lực đỉnh cấp của phe Ung Quốc.

Mà từ ban đầu đến bây giờ, đã có chừng bốn vị Ung hầu tham dự vây chặn ông ta. Ông ta dời đi càng lúc càng nhanh, cơ hội ra tay càng ngày càng ít, thường xuyên vừa xuất hiện đã lập tức phải rời đi.

Đến giờ ông ta còn chưa giao thủ với bất cứ Ung hầu nào, thoạt nhìn như dạo bước trong sân vắng, nhưng người trong cuộc mới biết chuyện của mình, một khi Chỉ Xích Thiên Nhai bị hạn chế thì dưới sự vây công của bốn vị cường giả Thần Lâm, rất có thể ông ta là người đầu tiên ngã xuống.

Đã rất nhiều lần có Ung hầu đuổi theo bóng dáng ông ta, tình thế chưa bao giờ yên ổn. Thật ra ông ta đang qua lại trên vách núi cheo leo, áp sát bên cạnh nguy hiểm cực đoan.

Nhưng ông ta cực kỳ bình tĩnh, trên mặt không vui không buồn. Ông ta chỉ cần làm tốt chuyện của mình là được.

Mỗi người Trang Quốc, chỉ cần đều làm tốt chuyện của mình là đủ để chiến thắng Ung Quốc! Ông ta hoàn toàn tin tưởng chuyện này.

Kiềm chế chiến lực của bốn vị Thần Lâm Ung Quốc, ông ta đã hoàn thành mục đích chiến lược của mình, điều duy nhất phải làm tiếp theo chính là kéo dài trận chiến truy đuổi này càng lâu, kéo dài thời gian bản thân bại vong, giao kết cục cho những người còn lại của Trang Quốc viết nên.

...

Đỗ Như Hối làm tướng, Hoàng Phủ Đoan Minh cũng làm tướng, đã phối hợp với nhau rất nhiều năm.

Đối với đại tướng quân Hoàng Phủ Đoan Minh của Trang Quốc mà nói, vào giờ này khắc này, ông ta không có chuyện gì cần suy xét cả. Giết chết đối thủ, hoặc là bị đối thủ giết chết, chỉ thế mà thôi.

Cho dù một mình ông ta đối mặt với hai vị Ung hầu.

Cho dù giáp trụ trên người ông ta đã vỡ vụn nhiều chỗ, máu tươi nhiễm hồng cả chiến bào.

Ông ta là phái chủ chiến kiên định bất di. Đối mặt với Ung Quốc nhiều lần mở ra xung đột biên giới, ông ta đã nén giận nhiều năm, chỉ hận quan đao của mình không đủ nhanh, nắm tay không đủ cứng rắn.

Mang theo dũng khí của tam quân, ông ta sẽ không thiếu dũng khí.

Trận chiến liên quan đến vận mệnh quốc gia trăm năm kế tiếp của Trang Quốc đang diễn ra ngay vào giờ phút này.

Ông ta quyết không cho phép mình có nửa phần sợ hãi đối với tử vong!

Vinh quang quang huy cả đời của tướng giả đều nằm trong giờ phút này.

Ông ta mang theo quan đao, rõ ràng bị thương nặng, rõ ràng sức lực yếu, lại liên tục tấn công về phía trước, cứ như mình đang chiếm thượng phong!

...

Chủ tướng Cửu Giang Huyền Giáp - Đoạn Ly khoác trọng giáp trên người, hai tay cầm một đôi thiết giản, chính diện nghênh chiến Thừa Đức Hầu Lý Ứng của Ung Quốc.

Lý Ứng là một vị Hầu gia kỳ cựu của Ung Quốc, thậm chí lúc còn trẻ cũng từng tham dự bình định loạn lạc tam vương, cực kỳ có uy vọng trong quân. Ông ta cũng không lòng mang oán hận giống như Hoài Dương Hầu Diêu Khải - người mà mấy năm gần đây bị triều đình Ung Quốc nhiều lần cảnh cáo.

Ông ta không hề giữ lại thực lực trong lúc chiến đấu, đánh cho Đoạn Ly đỡ trái hở phải. Nếu không phải còn có chủ tướng Bạch Vũ Quân là Hạ Bạt Đao hóa thành một đường ánh đao, vòng thân đi nhanh thì ông ta đã sớm chém chết Đoạn Ly ở trước trận.

Hai chủ tướng cường quân đều là cường giả Ngoại Lâu đỉnh cấp, nhưng ở trước mặt Lý Ứng, họ vẫn không đủ để lọt vào mắt. Thắng lợi chỉ là vấn đề thời gian thôi.

Hết chương 1002.
Chương 1003

Cho dù đệ nhất Thần Lâm của Ung Quốc là Anh Quốc Công Bắc Cung Ngọc bị kiềm chế ở Lan Hà Thủy Phủ, quốc tướng Tề Mậu Hiền bị Xích Mã Vệ của Kinh Quốc chặn lại ở phủ Tĩnh An.

Nhưng trong cuộc đại chiến với Trang Quốc này, cường giả đỉnh cấp của phe Ung Quốc vẫn chiếm thế thượng phong tuyệt đối.

Ung Quốc có một Công tám Hầu, chừng chín vị cường giả Thần Lâm, mà toàn bộ Trang Quốc cũng chỉ có hai Thần Lâm là Đỗ Như Hối và Hoàng Phủ Đoan Minh.

Khi Hàn Ân tự mình đứng ra chiến đấu, bày ra toàn bộ căn cơ của Ung Quốc, bày ra thực lực trần trụi mà trương dương thì trận đại chiến trước Tỏa Long Quan này có vẻ không có gì quá đáng lo.

Giữa Trang Quốc và Ung Quốc, không cần suy xét gì về chuyện thắng bại, đó chính là tin mà Hàn Ân muốn truyền đạt.

Nhìn chung toàn bộ chiến cuộc, hiện giờ ưu thế duy nhất của Trang Quốc lại là ở đại quân.

Khác với Trang Quốc sớm có chuẩn bị, âm thầm tập kết hồi lâu, đại quân phá biên giới trong một ngày.

Bên Ung Quốc đã thái bình lâu ngày, trừ liên tục chịu thiệt trong nhiều lần xung đột với Kinh Quốc ra thì đa số thời gian đều là ức hiếp hàng xóm chung quanh, an hưởng thái bình. Lần này đột nhiên phải ứng chiến, thiên hạ cần vương, họ cũng không có cách nào tập hợp ở trước quan nhanh như vậy.

Hai cường quân của Trang Quốc, Cửu Giang Huyền Giáp và Bạch Vũ Quân, không tạo thành quân trận để tham dự vào trận chém giết chiến lực đỉnh cấp. Mà là tụ lại đi vào sóng triều ba mươi vạn đại quân, một đợt lại một đợt tràn về hướng quan thành.

Ý chí của thống soái Trang Quân quá rõ ràng —— không tiếc dùng mạng người chồng chất, cũng phải đánh ra một con đường phá tan quan ải trong khoảng thời gian ngắn nhất.

Hủy danh thành, giết hào kiệt!

Tà dương như máu.

Trận đại chiến trước Tỏa Long quan vẫn đang diễn ra.

Trận chiến này đã kéo dài suốt một ngày một đêm.

Điều khiến người khác chú ý nhất chính là trận chiến này diễn ra ở trên cao.

Hai vị Chân Nhân đương thời liều mạng tranh đấu.

Đương nhiên, rất nhiều người có lẽ sẽ chẳng nhìn thấy gì cả.

Trên cao dường như mọc lên hai mặt trời, chói lọi rực rỡ. Còn mặt trời thật thì lại chìm càng ngày càng xa ở phía tây, lúc này cũng bị che mất ánh sáng, nhìn có chút ảm đạm.

Thân Hàn Ân quấn long ảnh kim sắc, trong lúc giơ tay nhấc chân đều lộ vẻ ngang nhiên vô pháp.

Trang Cao Tiện còn khá trẻ, ngược lại lại nội liễm hơn nhiều, không có bất kỳ ánh sáng lừng lẫy nào, nhưng vẫn luôn một mực chống lại sự tấn công của Hàn Ân.

Trang Cao Tiện vốn ẩn náu trong thâm cung nhiều năm điệu thấp không ra, một khi đột phá liền đạt được thành tựu Động Chân. Điều này càng làm cho sát khí của Hàn Ân cháy mạnh.

Trong hơn một năm qua, lão vẫn luôn muốn tìm cơ hội giết Trang Cao Tiện, không cho hắn ta có thời gian để phát triển. Tuy nhiên Trang Cao Tiện luôn tỏ ra thận trọng, cho đến tận bây giờ hắn ta mới chỉ ra tay một lần ở tiền tuyến Trang – Mạch, cho thấy sức mạnh thực sự rồi sau đó lại biến mất.

Không ngờ lần thứ hai ra tay thì đã là trên chiến trường Trang – Ung.

Điều mà Hàn Ân không ngờ chính là Trang Cao Tiện hoàn toàn không giống mới vào được Động Chân, thực lực của hắn ta mạnh mẽ vô cùng. Cho dù lão trời sinh tự phụ, nhưng cũng phải thừa nhận sau trận chiến một ngày đêm này lão vẫn không thể hạ gục được hắn ta!

Lão tự hỏi bản thân đã tu luyện Cửu Long Bá Điển đến tuyệt đỉnh, không thua gì huynh trưởng Hàn Chu năm đó, vậy thì việc ra tay giết một Trang Cao Tiện phải dễ như trở bàn tay mới đúng. Nhưng không ngờ rằng, tuy toàn bộ quá trình đều là lão chèn ép và đánh Trang Cao Tiện, nhưng vẫn không thể nào giết chết được. Sự bền bỉ của đối thủ thật khủng khiếp, như thể có thể kiên trì mãi mãi vậy.

Mà phóng mắt nhìn toàn bộ chiến trường, sự kiên cường của người dân Trang quốc đâu chỉ được thể hiện ở trên người mỗi Quốc quân Trang Cao Tiện?

Đoạn Ly và Hạ Bạt Đao đã bị đánh đến mức ánh sao Thánh Lâu đều sụp đổ, nhưng bọn họ vẫn còn đang chiến đấu.

Đao của Hoàng Phủ Đoan Minh đã bị gãy, da đầu cũng bị lột một đoạn, dáng vẻ rất chật vật, tay còn cầm một con đao bị gãy, nhưng vẫn đang cố chém giết!

Trong một ngày một đêm này, đại quân của Trang quốc đã đánh mất rất nhiều tính mạng ở dưới cổng thành, nhưng thế tấn công được phát động vẫn ác liệt như ban đầu.

"Người Trang quốc không thể chết vô ích!"

Câu nói trong huyết thư này của Trần Thạch Khai đã mở đầu và trở thành một vết khắc trong trái tim của mỗi tướng sĩ Trang quốc.

Đỗ Như Hối, người có thể thao túng cảm xúc của những quân dân này, tựa như Hà Bá trị thủy cũng đã bị đứt một đoạn cánh tay. Đây là cái giá cao mà ông ta phải trả để thoát khỏi sự làm phiền của Uy Ninh hầu Ung quốc trong cuộc truy đuổi lúc trước.

Hạt giống thần thông của ông ta đã mọc rễ nảy mầm từ lâu, đơm hoa kết trái. Có được thần thông Chỉ Xích Thiên Nhai, một mình liên tục chinh chiến ngàn dặm cũng không phải là nói quá.

Nhưng lần này có khoảng chừng bốn vị Hầu gia của Ung quốc truy đuổi vây bắt. Có thể tiến vào Thần Lâm, chẳng ai là dễ đối phó cả. Tầng tầng lớp lớp bí pháp cấm thuật, không ngừng đàn áp việc di chuyển trong không gian của ông ta.

Nếu ngay từ đầu ông ta chạy trốn ra ngoài biên giới Ung quốc thì sẽ chẳng có ai có thể đuổi kịp ông ta. Nhưng ông ta đã chọn cách ở lại biên giới Ung quốc để kiềm chế chiến lực mạnh nhất của Ung quốc, mà ngược lại, ông ta cũng sẽ bị kiềm chế.

Phía Ung quốc đã cử bốn vị Ung hầu đuổi theo và bao vây ông ta, điều đó cũng phần nào chứng tỏ rằng việc giết chết Đỗ Như Hối là quan trọng hơn đại thắng ở Tỏa Long quan.

Trong lúc bốn vị Ung hầu truy kích Đỗ Như Hối. bọn họ vừa không cho ông ta cơ hội để phá hoại nội địa của Ung quốc, vừa đồng thời tốn rất nhiều sức lực để bịt kín khả năng Đỗ Như Hối có thể trốn thoát khỏi biên giới Ung quốc.

Đây mới chính là lý do khiến Đỗ Như Hối có thể chống đỡ đến tận bây giờ.

Đã khá lâu rồi ông ta chưa có cơ hội ra tay phá hoại, mỗi lần tới nơi, một quyền cũng không kịp đánh liền phải lập tức di chuyển đến nơi khác.

Bây giờ có vẻ như việc hoàn toàn bị bao vây và giết chết chỉ còn là vấn đề thời gian.

Hết chương 1003.
Chương 1004

Kể cả bản thân Đỗ Như Hối và bốn vị Ung hầu truy kích ông ta, ai cũng biết rằng việc Đỗ Như Hối bại vong chỉ là vấn đề thời gian.

Nhưng bản thân thời gian đã là vấn đề lớn nhất rồi!

Mỗi lần tưởng rằng đã đến thời gian, Đỗ Như Hối lại có thể hết lần này tới lần khác kiếm được một khe hở và tiếp tục dây dưa!

“Phấn Qua hầu.” Trong một khoảnh khắc giao nhau ngắn ngủi, Uy Ninh hầu, người có lai lịch sâu nhất trong bốn vị Ung hầu truyền đến một đạo linh thức: “Đỗ Như Hối đã chạy không thoát rồi, ngươi đến Tỏa Long quan để tham gia vào việc thủ thành trước đi, cần phải đảm bảo một chiến thắng toàn diện, một lần hành động phải đánh bọn họ thật đau!"

Phấn Qua hầu không nói hai lời lập tức cong người rồi bay đi. Trong số bốn vị Ung hầu tham gia truy kích lần này, ông ta là người không am hiểu vây bắt nhất, mà từ trước đến nay luôn được biết đến với sức mạnh giết người tàn bạo của mình.

Nhưng hiện tại với trạng thái của Đỗ Như Hối đã không cần ông ta phải tham gia bao vây nữa. Chỉ cần Đỗ Như Hối bị vây lại một lần nữa, ông ta nhất định sẽ bị giết, có ông ta hay không cũng không có gì khác biệt.

Nếu sức chiến đấu đỉnh cao của ông ta mà vào chiến trường Tỏa Long quan, ở một mức độ nào đó, cũng có thể ảnh hưởng đến phương hướng của cuộc chiến!

Cảm nhận được sự rời đi của Phấn Qua hầu, áp lực của Đỗ Như Hối giảm mạnh, nhưng trong lòng vẫn chẳng hề nhẹ nhõm được hơn chút nào.

Trận chiến đánh Ung lần này là cuộc chiến do ông ta và Trang Cao Tiện cùng chỉ huy, sau nhiều năm lên kế hoạch và chuẩn bị rất nhiều, vốn hai người nắm chắc vô cùng. Nhưng vẫn có nhiều việc ngoài dự đoán xảy ra.

Việc Hàn Ân đột nhiên xuất quan với phong thái không kém gì năm đó, một thân một mình mạo hiểm đến đây, vững vàng tọa trấn Tỏa Long quan, là điều thứ nhất.

Phó tướng Đổng A đang trấn thủ hậu phương đột ngột bỏ mình, là điều thứ hai.

Dưới tình huống chẳng biết gì về chuyện ở hậu phương, bọn họ chỉ có thể mạo hiểm, khơi lên một trận quyết chiến từ trước. Lúc đó thắng bại của trận chiến đã đi theo một hướng không thể biết trước được.

Việc đã đến nước này, cũng chỉ có thể cố gắng đánh cược một lần.

Nhưng để ngăn chặn bốn cường giả Thần Lâm này một ngày một đêm, ông ta đã dốc hết sức lực, cố liều cái mạng già này, cũng thực sự không thể làm gì hơn được nữa.

Ông ta biết rất rõ sự rời đi của Phấn Qua hầu có ý nghĩa như thế nào.

Nhưng cũng chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn, hoàn toàn bất lực rồi!

Thậm chí đến lúc này, ông lại càng không thể xúc động, bởi vì ông ta vốn luôn đi lại ở bên vách núi, chỉ cần sơ ý một cái là sẽ rơi xuống vực sâu. Nếu bây giờ ông ta bị giết trong trận chiến, sẽ có thêm ba vị Ung hầu Thần Lâm nữa tham gia trận chiến ở Tỏa Long quan... Sau đó trực tiếp cắt đứt hy vọng chiến thắng.

Vì vậy, ông ta phải thận trọng hơn, cố gắng ngăn cản ba vị Ung hầu càng lâu càng tốt, và chờ đợi... Tỏa Long quan xảy ra thay đổi trước.

...

...

Đỗ Như Hối không phải là người duy nhất đang cố gắng giãy giụa trên bờ vực của sự tuyệt vọng.

Đoạn Ly xé toạc chiếc giáp lá tàn tạ trên người, trong tay chỉ có một cây giản (1) sắt, gắng gượng chống đỡ những đợt tấn công chính diện, ông ta nổi tiếng với thể phách và khả năng phòng thủ tuyệt vời, nhưng dưới sự tấn công của cường giả Thần Lâm Lý Ứng cũng đã lung lay sắp đổ từ lâu.

(1) Giản: Giản là một thứ vũ khí, theo như gốc tích ban đầu là một cây roi bằng tre hoặc cành gỗ, về sau còn làm bằng kim loại, có chiều dài khoảng 60–70 cm. Trong võ thuật, người ta dùng độc giản (một que giản) hoặc song giản (2 que giản), thường thì song giản được sử dụng nhiều hơn.

Bốn tòa Tinh Quang Thánh Lâu đã bị đánh nát, ông ta gần như chắc chắn vô vọng với Thần Lâm.

Hạ Bạt Đao tập trung vào tấn công cũng không khá hơn chút nào, ông ta chỉ còn đúng một tòa Bạch Hổ Thánh Lâu hô ứng sát phạt là vẫn đang trụ vững trên tinh không xa xôi, còn ba tòa còn lại đã sớm vỡ vụn thành ngôi sao và về với vũ trụ.

Kể từ Quốc quân của Trang quốc trở xuống, tất cả mọi người đều mong đợi chiến thắng, tất cả mọi người đều đang liều mạng.

Nhưng chiến thắng dường như không phải chỉ cần mong đợi là có được, cũng không phải liều mạng là sẽ có được.

"Phù!"

Đoạn Ly phát ra một tiếng thở dốc nặng nề, cắn răng liều mạng xông lên.

Nhưng khi Lý Ứng đang xông tới, ông ta đột nhiên lộn một vòng, bắt lấy ánh đao đang trào dâng của Hạ Bạt Đao, và nắm được chân thân của ông ta!

Hạ Bạt Đao dùng Ngoại Lâu đối chiến Thần Lâm, đã là nỏ mạnh hết đà từ lâu, chuyện lần này lại xảy ra đột ngột cho nên không kịp né tránh.

Mà tay lớn của Lý Ứng vặn một cái, đã lôi được cái đầu người này xuống!

Bậc thầy Đao đạo ở Trang quốc, cường giả Ngoại Lâu đỉnh cấp, Chủ tướng Bạch Vũ Quân bảo vệ xung quanh đô thành – Hạ Bạt Đao đã chiến tử như vậy!

Đoạn Ly phát ra một tiếng gào trầm muộn từ trong cổ họng và lao thẳng lên.

Thiêu đốt tất cả đạo nguyên còn lại, chỉ để lại khí huyết.

Cả người ông ta như một huyết nhân.

Phải giữ ông ta lại, phải giữ ông ta. Vẫn còn cơ hội... Vẫn còn cơ hội mà! Trong lòng Đoạn Ly gầm lên như thế.

Nhưng Lý Ứng chỉ hờ hững liếc nhìn ông ta một cái, đột ngột từ mặt đất nhảy lên, lao thẳng lên bầu trời!

Mục tiêu của ông ta là Trang Cao Tiện!

...

Đầu của Hạ Bạt Đao lăn xuống, vòng vo mấy vòng ở trên chiến trường, hướng về phía Tỏa Long quan.

Trong đôi mắt tức giận đã mất đi tất cả ánh sáng.

Một thân hình to lớn mạnh mẽ chạy đến Quan thành và cắm lá cờ lớn của Trang quốc lên trên thành.

Đó chính là thiên tướng duy nhất ở Đằng Long Cảnh, người tu hành theo con đường binh đạo cổ xưa của Cửu Giang Huyền Giáp – Đỗ Dã Hổ!

Chỉ thấy hắn ta cắm một lá cờ rách nát lên trên Quan thành, sau khi hắn dồn đạo nguyên vào thì cán cờ trực tiếp đập vỡ những viên gạch xây thành và cắm rất chắc chắn.

Lá cờ rách nát bay phần phật, cả người hắn ta giống như hổ điên, ngửa mặt lên trời mà gào thét: "Trăm năm nhục nhã... Hôm nay xin trả lại!"

Tỏa Long quan, phá!

Hết chương 1004.
Chương 1005

Chuyện Tỏa Long Quan bị phá là chuyện có thể đoán được.

Bởi vì ba mươi vạn đại quân của Trang quốc đã tấn công dữ dội không sợ hy sinh, mà quân Cần vương từ các nơi của Ung quốc cũng không thể ngay lập tức tiến vào chiến trường được.

Nhưng việc đánh sập Tỏa Long Quan cũng không có nghĩa là thắng bại đã định.

Một lượng lớn binh sĩ Trang quốc giết vào Quan thành, chém giết với binh lính đang trấn thủ Tỏa Long Quan từ đầu đường đến cuối ngõ.

Cuộc chiến vẫn tiếp tục.

Ở độ cao khó có thể nhìn thấy bằng mắt thường, Hàn Ân đè ép và liên tục tấn công Trang Cao Tiện.

Hàn Âm kiêu ngạo độc đoán, đương nhiên thế công kích rất dữ dội. Nhưng Trang Cao Tiện lại như ngọn cỏ trước gió, dù có bị thổi bay ngã trái ngã phải, cũng có thể đứng dậy hết lần này đến lần khác.

Vào lúc này, Lý Ứng, người đã giết chết chủ tướng của Bạch Vũ quân Hạ Bạt Đao đã bay lên không trung.

"Bệ hạ, Lý Ứng đến muộn!"

Song chưởng mở ra, liền muốn tham gia cuộc tấn công Trang Cao Tiện.

Với tư cách là Chân Nhân đương thời, mặc dù đang liều mạng chiến đấu với Trang Cao Tiện nhưng mọi thứ trên chiến trường của Tỏa Long Quan vẫn nằm rõ nét trong mắt Hàn Ân.

Lão để ý thấy Thừa Đức hầu Lý Ứng đã đánh tàn phế chủ tướng Đoạn Ly của Cửu Giang Huyền Giáp và giết chết chủ tướng Hạ Bạt Đao của Bạch Vũ quân, đồng thời cũng để ý đến, Tỏa Long Quan đã bị đại quân Trang quốc công phá.

Lão không muốn để người khác nhúng tay vào trận chiến, như vậy thì cho dù cuối cùng lão giết chết Trang Cao Tiện cũng sẽ bị người ta nghi ngờ thực lực. Hiện tại Ung quốc bị bao vây ba mặt, điều không thể chấp nhận nhất chính là nghi ngờ.

Nhưng Tỏa Long Quan đã bị công phá, ý nghĩa tượng trưng của chuyện này còn lớn hơn nhiều so với ý nghĩa thực tế, lão không thể đợi thêm được nữa!

Vì vậy lão nghiêng người nhường lối, để nhường không gian cho Lý Ứng cùng tham gia. Hai người đồng thời đấm một đấm xuống, Cửu Long Bá Điển được thúc dục đến cực hạn, hư ảnh kim long gầm thét rồi dần dần ngưng tụ thành thực thể.

Lý Ứng không chút do dự, tách hai lòng bàn tay ra, nguyên thần trong Uẩn Thần điện cũng phân ra.

Thông Thiên Cung trong Tích Trụ Hải, thác Ngũ Phủ trong Khu Kiền Hải, tinh quang lâu ở Tứ Chi Hải, Uẩn Thần điện trong Đầu Bộ Hải!

Tích Trụ Hải, Khu Kiền Hải, Tứ Chi Hải, Đầu Bộ Hải, còn được gọi là Thông Thiên Hải, Ngũ Phủ Hải, Tàng Tinh Hải, Nguyên Thần Hải.

Thử nhân thân tứ hải, chí Thần Lâm Cảnh phương đắc quán thông. (1)

Cho dù Lý Ứng cũng được tính là cường giả Thần Lâm, nhưng nếu muốn tham gia vào trận chiến giữa những Chân Nhân đương thời, thì mỗi cú đánh ra đều phải dùng toàn lực mới có thể ảnh hưởng đến cục diện trận chiến.

Lúc này nguyên thần đang trấn giữ Uẩn Thần điện, nội ngoại giao nhau. Một chưởng chống đỡ bầu trời, một chưởng bao phủ mặt đất, sau đó đất trời hợp lại, rung chuyển không gian, nghiền nát Trang Cao Tiện.

"Lão thất phu Hàn Ân, quả nhiên là bộ xương khô giữa mộ, lòng dạ cũng mất rồi!"

Trang Cao Tiện quay người tránh một cái, lật tay, trời đất điên đảo.

Thiên hà dưới chân bắt đầu khởi động, chiến trường nơi xa xôi đổi chiều.

Mọi thứ đều đang bị đảo lộn.

Hai tay Lý Ứng bổ về phía Hàn Ân, nhưng nắm đấm của Hàn Ân cũng đánh vào Lý Ứng.

"Hừ!"

Hàn Ân nắm chặt tay và hừ lạnh một tiếng, trời đất quay lại vị trí cũ và bình thường trở lại trong nháy mắt. Nắm đấm của lão quấn lấy Kim Long, một lần nữa đập về phía Trang Cao Tiện.

Trang Cao Tiện không kịp tránh, vì vậy đã trở tay đón nhận một quyền.

Nắm đấm của hắn ta đơn giản, bộc trực.

Giống như một tảng đá chôn vùi trong lòng đất hàng ngàn năm, trầm mặc im ắng nhưng cũng cố chấp ương ngạnh.

Nhưng đến một ngày nọ, lớp bùn này bị cuốn trôi và khiến nó lộ ra ngoài.

Nó cứng rắn, mạnh mẽ và dũng cảm!

Lấy quyền để đối với quyền!

Trương dương bá liệt, thẳng tiến không lùi.

Sự va chạm thực sự giữa hai Chân Nhân đương thời đã quấy nhiễu đến gió mây ở phía chân trời.

Chấn động khủng khiếp xảy ra, như thể làm rung chuyển đất trời.

Sức mạnh khủng khiếp khuấy đảo thiên hà, Địa Long của nhân gian đã xoay người.

Nếu bọn họ tiếp tục chiến đấu trong trạng thái mạnh nhất này, toàn bộ phủ Nghi Dương cũng sẽ không thể chịu nổi.

Ngay vào lúc này, một đôi bàn tay như thép đúc sắt, lật úp trời đất in lên trên lưng Hàn Ân... Cứ đột nhiên như vậy!

Là Lý Ứng!

Hàn Ân đã phá vỡ sự lộn ngược và thiết lập lại đất trời. Nhưng một chưởng này của Lý Ứng vẫn không trở lại vị trí cũ, mà ngược lại còn vững vàng vỗ mạnh vào người Hàn Ân.

Dù thế nào thì Hàn Ân cũng không thể ngờ tới một đòn này.

Thừa Đức hầu Lý Ứng, ba đời tổ tiên đều là trung thần của Ung quốc. Vả lại người này cũng đã chiến đấu dưới trướng của lão ngay từ lúc xảy ra loạn tam vương. Dù nhìn như thế nào thì cũng không có khả năng cõng Ung đầu Trang.

Hơn nữa, lúc trước, khi ở trong chiến trường, ông ta cũng ra sức vì Ung quốc, đích thân chôn vùi hai cường giả có hy vọng có thể công phá Thần Lâm nhất của Trang quốc, khiến cho hai Ngoại Lâu đỉnh cấp một người bị phế, một người bị đánh chết.

Biểu hiện như vậy, làm sao có thể là cõng Ung đầu Trang được?

Nhưng mà chuyện đó đã thực sự xảy ra.

Lúc này Hàn Ân không thể không thừa nhận, trong lòng lão đang có chút rét run.

Nhân tài mới xuất hiện Trang Cao Tiện này thực sự quá đáng sợ, không thua gì Trang Thừa Càn năm đó. Sức mạnh, tài năng, quyết đoán và tính toán, không có một cái nào mà không phải là tốt nhất, lại còn có thêm một trái tim lạnh lùng tuyệt đối.

Đoạn Ly và Hạ Bạt Đao trung thành đến mức nào chứ?

Hai chiến tướng này hoàn toàn dùng tính mạng để liều, để đánh cược mọi thứ mới có thể giữ chân Lý Ứng lâu như vậy.

Nhưng ngay từ khi bắt đầu Trang Cao Tiện đã định để họ hy sinh rồi!

Hi sinh hai Ngoại Lâu đỉnh cấp, chính là để tạo cơ hội ra tay cho Lý Ứng!

Điều đáng sợ hơn là... Với một cái giá phải trả quá lớn như vậy, Trang Cao Tiện không thể nào không chuẩn bị hậu chiêu để phá vỡ chiến cuộc!

Điều đầu tiền Hàn Ân nghĩ đến là những chuyện này, lão cũng không buồn quan tâm đến cơ thể bị thương, ngay lúc phun máu cũng đồng thời trở tay tung một trảo.

Lão là một kiêu hùng quả quyết sát phạt, với kinh nghiệm đi qua vô số trận chiến, lão đã nhận thức rõ ràng nguy cơ và không ngần ngại sử dụng toàn bộ sức mạnh của mình. Cái nắm này đã huy động quốc lực của Ung quốc.

Hết chương 1005.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom