• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Thần Tử Hoang Cổ (4 Viewers)

  • Chương 1011-1015

Chương 1011

Tiêu chuẩn để người dân địa phương di cư đến Trang quốc là họ có mối thâm thù đại hận với Trang quân, tất cả quá trình di dời sẽ được chia nhỏ. Hầu hết những người ở lại là những bách tính không có đất và không có tài sản, những người này có cảm giác tồn tại thấp nhất Ung quốc. Đồng thời, một số lượng lớn người dân bị mất đất cũng đã dời từ Trang đến để lấp đầy quận Vĩnh Xương. Sau nhiều thế hệ kinh doanh thì thực sự có thể biến nơi đây thành đất của Trang quốc.

Lúc đầu, một nhóm bách tính vốn định bụng bị xua đuổi đến Tỏa Long Quan, bởi vì tình hình chiến sự thay đổi đột ngột nên cũng không cần phải đến Quan thành chịu chết, do đó họ xoay người vội vàng vượt qua dãy núi Kỳ Xương, đi vào các vùng khác nhau của Trang quốc, bắt đầu lại cuộc sống.

Giang Lưu Nguyệt chịu trách nhiệm làm việc này.

Chiến tranh đã kết thúc, loại công việc này cũng không được quá nhiều đạo huân cho nên cũng không có nhiều đệ tử Quốc viện tiếp quản, điều này cũng hợp lý thôi. Nhưng bởi vì lúc trước khi ở trong chiến trận, biểu hiện của hắn cũng không quá như ý, lấy được rất ít đạo huân, loại công việc này hắn cũng không thể từ chối được.

Việc xua đuổi những bách tính bình thường xa rời quê hương là điều hắn không thể chấp nhận được, nhưng so với việc để im cho những người này đi vào chỗ chết thì tốt hơn nhiều.

Ít nhất dưới sự quản lý của triều đình Trang quốc, bách tính Trang quốc nói chung cũng sẽ có cuộc sống ổn hơn.

Toàn bộ công việc di cư Ung dân trên danh nghĩa là do Tế Tửu ở Quốc viện phụ trách, nhưng về mặt công việc cụ thể lại là do một người sư huynh tên Phó Bão Tùng thực hiện các thao tác cụ thể.

Dưới quyền Phó sư huynh, Giang Lưu Nguyệt cảm thấy thoải mái và tự nhiên hơn rất nhiều. Bởi vì thái độ của Phó sư huynh đối với những Ung dân nhập cư cũng không quá gay gắt, huynh ấy còn dùng lời khiển trách một số học sinh ngang ngược — "Ngươi đang hành hạ dân sao?"

Những bách tính này hiện tại đã là dân của Trang quốc, không thể bị đối xử như thể hai quân đội đang có chiến tranh được.

Kiểu di cư quy mô lớn này thường có tỷ lệ thương vong cao. Nhưng vì sự cẩn thận và tận tâm của Phó Bão Tùng nên không có quá nhiều người xảy ra chuyện.

So với sư huynh Lâm Chính Nhân, Lâm sư huynh có thể mạnh hơn và có thể có nhiều lợi ích hơn khi đi theo Lâm sư huynh, nhưng khi làm việc với Phó sư huynh, trong lòng mới cảm thấy an tâm nhất.

Phó Bão Tùng cũng không biết suy nghĩ của các sư huynh sư đệ, hắn ta cũng không biết tại sao mình lại được Tế Tửu của Quốc viện coi trọng. Hắn ta chỉ là chân thật làm người, nghiêm túc làm việc, trước đó như thế nào thì hiện tại như thế, về sau cũng là như vậy thôi.

Vào hôm trời rét lạnh, hắn ta phải mỏi miệng mới lấy được số lượng lớn áo bông từ chỗ Quan hậu cần, sau đó dẫn theo sư huynh sư đệ đi phân phát ở ven đường.

Khi ngước mắt lên, hắn taa dường như mơ hồ nhìn thấy một bóng nghiêng quen thuộc trong đám đông.

Sau khi nghĩ lại, hình như đó là Trương Lâm Xuyên của đạo viện thành Phong Lâm, đó là tu sĩ đã từng xuất hiện ở tam thành luận đạo và rất giỏi sử dụng Lôi Pháp.

Cái người xông vào Thành Đạo Viện ở Vọng Giang đêm đó cũng tự xưng là Trương Lâm Xuyên.

Nhưng nửa bên mặt đó chỉ thoáng cái rồi biến mất bên trong đám đông.

Phó Bão Tùng đặt những thứ trong tay sang một bên và nghiêm túc tìm một lúc, nhưng làm thế nào cũng không thể nhìn thấy lần nữa.

Thành Tân An, trong điện thờ.

Cái chết của Đổng A là sự hy sinh vì đất nước.

Ông ta đã hy sinh trong trận chiến với chức vị Phó tướng, theo lý cũng nên được vinh danh.

Vì vậy quan tài của ông ta hiện đang được đặt trên điện thờ.

Sau khi quốc chiến hoàn toàn kết thúc, Trang Cao Tiện và Đỗ Như Hối lập tức trở về thành Tân An, thậm chí còn không kịp thu xếp ổn thỏa đại quân, chỉ để lại Hoàng Phủ Đoan Minh đang bị thương rất nặng một mình xử lý.

Đoạn Ly có thể chết, Hạ Bạt Đao có thể chết, chỉ cần cái chết đó đáng giá.

Nhưng cái chết của Đổng A là điều sẽ gây lung lay đất nước.

Tướng tài dễ tìm nhưng tướng quốc khó cầu.

Như đã đề cập trước đó, cái chết của Đổng A đã trực tiếp làm rung chuyển toàn bộ chiến trường, buộc Trang Cao Tiện phải bắt đầu trận quyết chiến sớm.

Sau khi nhìn nhận lại, cái chết của Đổng A đã tạo ra một ghế trống trong nhân tài phía sau Đỗ Như Hối, cũng khiến cho Đỗ Như Hối không thể tập trung vào việc tu hành, chặn việc lên Động Chân.

Bởi vì ngoài Đổng A ra không ai có đủ năng lực và uy tín để đảm đương tướng vị này.

Hiện thi thể đã bị tách rời của Đổng A đang nằm trong quan tài.

Các bộ phận khác nhau của cơ thể được ghép lại với nhau một cách đơn giản.

Đôi mắt mở to, vẻ mặt trước khi chết lại là đang cười.

Đã nhiều năm Đổng A không cười, cho dù là thăng quan hay tu vi tiến bộ, ông ta vẫn luôn mang vẻ mặt nghiêm túc. Qua nhiều năm như vậy, ngay cả mỉm cười theo phép lịch sự cũng không có. Cho nên Đỗ Như Hối thậm chí còn quên mất ông ta cũng biết cười.

Một người như vậy lại cười đến ngông cuồng, thật không giống Đổng A.

Người đã ở bên ông ta nhiều năm như vậy.

Trong lúc vô tình từ một thiếu niên có nề nếp đã trở thành một người đàn ông trung niên nghiêm túc và chính trực.

Từ một Bộ khoái nhỏ gặp trắc trở ở khắp nơi, đụng đến bể đầu chảy máu, lại trưởng thành đến một Phó tướng không giận tự uy, cực kỳ đáng tin của đất nước.

Sau đó chết đi, trở thành một cái xác tan tành như bây giờ.

Đỗ Như Hối cúi đầu nhìn đôi mắt đang mở to của Đổng A, như muốn nhìn thấy dáng vẻ của hung thủ trong đôi mắt đó.

Điều này tất nhiên là phí công.

Đôi mắt ấy có lẽ đã từng khắc cốt ghi tâm hình dạng của hung thủ, phải không?

Chỉ là đã sớm biến mất rồi.

Cho dù sức chiến đấu của Đỗ Như Hối rất phi thường, cũng là cường giả Thần Lâm nhất đẳng, nhưng cũng không thể tìm được đáp án trong đôi mắt ấy.

Trang quốc đã thắng trong trận chiến giữa Trang Ung, nhưng Phó tướng của một quốc gia đã chết, còn không biết hung thủ là ai. Dù cho là Ung, Lạc, Mạch hay Thành cũng đều không có dấu vết đã ra tay.

Người điều tra nguyên nhân cái chết sớm nhất là Lâm Chính Nhân, một trong sáu người tài của Quốc viện, nhưng cũng không tìm ra manh mối hữu ích nào.

Thi thể này sẽ không bao giờ nói nữa, cũng không bao giờ đứng lên phản đối ý kiến của ông ta.

Nghe có vẻ là một điều tốt, nhưng nó lại không tốt như vậy.

Đỗ Như Hối yên lặng nhìn, giữ im lặng rất lâu.

Hết chương 1011.
Chương 1012

Trang Cao Tiện thì đứng bên cạnh ông ta, nhìn vẻ mặt của ông ta, hắn ta có cảm giác vị Tướng quốc của mình đúng là có chút già rồi.

“Đây là loại ngọc gì?” Trang Cao Tiện hỏi.

Hắn ta duỗi tay nhặt một miếng ngọc bội để ngay chỗ tim từ thi thể Đổng A.

Di vật của Đổng A vẫn còn được bảo quản tốt, thậm chí hai thứ đồ quý giá nhất cũng không bị mất. Miếng ngọc này chính là một trong những di vật, có người nói khi phát hiện ra xác chết, miếng ngọc này đã được đặt như thế này, không có ai di chuyển.

Đỗ Như Hối nhìn thoáng qua, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Nếu như ta nhớ không nhầm, hẳn là bạn tốt của Đổng A, Trương Tân Lương để lại."

“Trương Tân Lương?” Trang Cao Tiện rõ ràng không quen với cái tên này.

Đỗ Như Hối thở dài một hơi: "Bệ hạ, ngài không nên quên hắn. Người này đã kiệt sức mà chết trong Cửu Tiên Đàn Hội ở Ngọc Kinh Sơn để tranh giành tài nguyên cho Quốc đạo viện Trang quốc."

“Hóa ra là anh hùng của Trang quốc ta.” Trang Cao Tiện nghiêm mặt nói: “Cô không nên quên."

Đỗ Như Hối không bám vào việc này để nói thêm gì nữa, chỉ là vươn tay cầm lấy miếng ngọc bội màu xanh đó, rồi định đặt lại vào lòng Đổng A.

Nhưng khi cảm nhận được sự ấm áp mà miếng ngọc truyền đến ngón tay, ông ta chợt nhíu mày: "Ta nhớ tới hình như đã lâu không thấy Đổng A đeo ngọc bội này."

"Ý của ngươi là..." Trang Cao Tiện cũng quay lại: "Chẳng lẽ miếng ngọc bội này là do hung thủ để lại?"

“Ta đột nhiên nhớ tới Đổng A từng nói với ta một chuyện.” Đỗ Như Hối xoa miếng ngọc bội trong tay, đột nhiên nói.

Trang Cao Tiện nhìn ông ta, mắt mang ý hỏi.

"Lưu Dịch An, thành chủ cũ của thành Phong Lâm, trước có đến yêu cầu một lời giải thích về việc thành Phong Lâm thất thủ, nói là sẽ quỳ lạy đến chết trước điện."

Đỗ Như Hối chỉ tay ra ngoài điện: "Có lẽ là ở vị trí đó."

“Sau đó thì sao?” Mặc dù là một câu hỏi, nhưng giọng nói của Trang Cao Tiện không hề dao động.

"Để tránh bị ảnh hưởng, Đổng A đã ra tay giết ông ta và nói với người bên ngoài là bị bệnh chết."

"Đổng A làm rất đúng.” Trang Cao Tiện nói với giọng điệu đứng trên đỉnh núi quan sát chúng sinh nói: “Nhưng gia đình của Lưu Dịch An có lẽ cũng đã được đền bù, và con cháu của ông ta có thể được gửi đến đạo viện để bồi dưỡng."

"Lưu Dịch An không có con nối dõi, bởi vì tu vi suy yếu, từ khi lui khỏi vị trí thành chủ, ông ta không yêu cầu bất cứ điều gì..." Trên mặt Đỗ Như Hối không có biểu cảm gì, lắc lắc đầu nói: "Đổng A nói với ta về điều này, cũng không phải là xin công, mà là xin tội. Ông ta nói ông ta không nên ngông cuồng giết công thần, và xin ta đoạt chức vị của ông a."

Sau khi leo đến Động Chân, Trang Cao Tiện cũng vẫn luôn củng cố tu vi, thăm dò thế giới tu hành mới. Những sự vụ lớn nhỏ của quốc gia vẫn do Đỗ Như Hối phụ trách xử lý. Cho nên đương nhiên hắn ta không biết chuyện của Lưu Dịch An này.

Cho đến giờ phút này, cuối cùng vẻ mặt của hắn ta mới trở nên nghiêm túc một chút: "Đỗ sư, đó là quyết định chung của chúng ta."

"Không." Đỗ Như Hối tiếp tục lắc đầu: "Bệ hạ, ngài là Thánh Quân, ngài không thể có một chút vết dơ nào. Đó là quyết định của một mình ta. Ta chỉ là..."

Cuối cùng ông ta cũng thở dài một hơi: "Lúc đó hình như Đổng A còn muốn nói gì đó với ta, nhưng lão không có nói."

Cuối cùng vẻ mặt của ông ta cũng tiêu điều.

Thật giống như một người đã sống nghiêm chỉnh qua một mùa đông dài, nhưng cái chờ đến lại là cuối mùa thu.

“Đổng tướng lấy quốc lễ để hạ táng.” Trang Cao Tiện nói.

Việc dùng quốc lễ để hạ táng đã là một lễ tang rất long trọng rồi.

Đỗ Như Hối nắm thật chặt miếng ngọc bội trong tay, im lặng một hồi rồi mới nói: "Ta nghĩ là ta đã biết vì sao Chúc Duy Ngã đột nhiên biết sự thật ở thành Phong Lâm, cho nên chọn phản quốc rồi."

Ánh mắt Trang Cao Tiện sâu thẳm: "Hắn biết hung thủ sao?"

Miếng ngọc bội này ban đầu thuộc về Trương Tân Lương, sau đó được Đổng A đeo như vật tùy thân nhưng vì sao lại xuất hiện trong tay hung thủ? Chỉ có mấy khả năng thôi.

Từ trước đến giờ Đổng A vẫn luôn cương trực, không gần nữ sắc, cũng chưa từng lập gia đình cho nên không thể xảy ra vấn đề như con ngoài giá thú được.

Sau khi liên hệ với việc Chúc Duy Ngã đột nhiên phản quốc, phạm vi đã thu nhỏ lại rồi.

Thành vực Phong Lâm, hoặc có thể gọi là đạo viện thành Phong Lâm, vẫn còn người sống sót...

"Người này nhất định phải chết."

Đỗ Như Hối nắm miếng ngọc bội, nghiêm túc nói: "Không cần biết hắn là ai."

“Đương nhiên.” Trang Cao Tiện nói: “Phó tướng không thể chết không minh bạch như vậy được."

Tay đang cầm miếng ngọc của Đỗ Như Hối nắm thành nắm đấm, im lặng một lúc.

Sau đó ông ta cúi đầu hành lễ với Trang Cao Tiện một cái, rồi quay lưng bước đi!

Đỗ Như Hối bay vụt ra khỏi thành Tân An trầm mặc sừng sững đứng dưới ánh mặt trời.

Vệ binh thủ thành ngửa đầu nhìn lên bóng lưng trên trời bằng ánh mắt sùng kính. Quốc tướng đại nhân chính là định hải thần châm của Trang quốc. Bất cứ lúc nào, chỉ cần thấy bóng lưng ông ấy là đủ khiến người ta an tâm rồi.

Dù là phó tướng Đổng A Chiến cương trực không thiên vị đã chết, dù là Chúc Duy Ngã đã từng là niềm kiêu ngạo của Trang quốc đã phản quốc, chỉ cần Quốc tướng đại nhân vẫn còn, Trang quốc vĩnh viễn sẽ không ngã xuống!

Trời cao mây nhạt, phong cảnh quen thuộc rõ rệt lướt qua trước mắt.

Để tránh bỏ lỡ bất kỳ manh mối gì, Đỗ Như Hối không dùng đến thần thông Chỉ Xích Thiên Nhai mà nương theo một loại cảm ứng yếu ớt nào đó trong u minh mà vừa bay nhanh vừa tìm kiếm.

Thiên Tức Pháp là một môn bí pháp truy tung trước kia ông ta đã nắm được. Thiên Tức có một, Địa Tức là ba, Nhân Tức vô cùng.

Lấy Thiên Tức ứng Nhân Tức, nắm lấy đáp án từ nơi sâu xa.

Bởi vì đây chỉ là tàn chương, không phải bản tinh chuẩn, nên phải có sự chênh lệch thực lực nhất định mới thành lập được.

Xét từ vết tích hiện trường thì hung thủ giết chết Đổng A và Đổng A Dã cũng chỉ sàn sàn với nhau, có thể giết Đổng A phần nhiều là nhờ có khắc chế.

Như vậy, Thiên Tức Pháp của Đỗ Như Hối chắc chắn có thể dùng được, đồng thời còn bắt được một sợi khí tức từ trên thi thể của Đổng A, căn cứ vào đó mà đuổi theo hung thủ.

Chỉ có điều, sợi khí tức kia vô cùng yếu ớt, cảm ứng mỏng manh mà lại đứt quãng.

Nhưng ông ta đã chuẩn bị sẵn rất nhiều thời gian để truy tung.

Hết chương 1012.
Chương 1013

Thời gian của ông ta vô cùng trân quý, nhưng ông ta cho rằng dùng vào việc này là đáng giá.

Bay thẳng một đường, mắt như chim ưng, tuần sát sơn hà Trang quốc, không bỏ qua bất kỳ nơi hẻo lánh nào.

Người có thân phận như ông ta vốn chẳng ai làm loại chuyện truy tìm tập hung này. Nếu nói nghiêm trọng lên một chút, thì việc này coi như ông ta đã tùy tiện vận dụng quốc khí. Nhưng bảo giao việc này cho ai ông ta cũng không thể yên tâm.

Trang quốc nghênh đón đại thắng lớn chưa từng có, nhưng song song với đó, nhân tài cũng đứt gãy nghiêm trọng.

Đổng A chết, người được mong đợi sẽ là Tướng quốc đời kế tiếp đã chiến tử, Chúc Duy Ngã được ký thác kỳ vọng lại phản quốc.

Ban đầu Đoạn Ly bị phế, Hạ Bạt Đao chiến tử là lựa chọn giữ hay bỏ vì thắng lợi của quốc gia, cũng không thể nói đơn giản là có đáng giá hay không. Hiện giờ nhìn lại, lại thành ra khó mà chịu nổi.

Hai người bọn họ là cường giả có hy vọng xung kích Thần Lâm cảnh nhất của Trang quốc thời gian gần đây.

Ai có thể bổ khuyết được chỗ trống to lớn này? Ai có hy vọng đứng cao hơn nhìn xa hơn? Ai xứng đáng được bồi dưỡng hơn?

Bạch Vũ Quân, Cửu Giang Huyền Giáp đều cần có chủ tướng mới…

Rất nhiều người đang nhìn chằm chằm vào vị trí phó tướng.

Nhưng không có mấy người có đủ năng lực…

Từ khi Chúc Duy Ngã phản quốc thì kế hoạch Hoàng Hà Hội trước đó có thể dùng ai để thay thế đây.

Đủ loại chuyện như thế cũng có thể khiến cho người ta sứt đầu mẻ trán.

Làm Quốc tướng Trang quốc, mọi sự vụ lớn nhỏ của Trang quốc đều cần ông ta quan tâm, cho dù có một chút ít cảm xúc không thể thoát ra thì cũng không thể buông xuống.

Diệp Lăng Tiêu nói ông ta không bằng mình

Ông ta không thể không thừa nhận.

Thậm chí, ông ta còn không có cả thời gian để thương tâm.





Trên một ngọn núi nhỏ vô danh.

Khương Vọng đã hôn mê ở đây thật lâu, bây giờ hắn co ro như trẻ con, vô tri vô giác.

Sương mù đen càng lúc càng nồng đậm, như một cái kén đen bọc lấy hắn.

Tuyệt vọng, phong bế, khốn đốn.

Nhưng trong cái kén đen vẫn lộ ra ánh sáng nhàn nhạt…

Ánh sáng kia tuy chỉ lập lòe như sắp tắt, nhưng vẫn cứ không tắt.

Trong ngọn núi nhỏ trống vắng dường như còn có tiếng cười văng vẳng.

Nhưng thi thoảng tiếng cười này lại bị tiếng kiếm reo đánh gãy.

Hắn nắm thật chặt Trường Tương Tư trong tay, thi thoảng sẽ bất chợt reo lên một tiếng chiến minh, dường như đang chống lại tiếng cười điên cuồng kia. Kiếm chủ vẫn còn đang hôn mê, đương nhiên kiếm minh không phải đối thủ.

Nhưng mỗi khi tiếng kiếm reo sắp bị đè xuống liền có tiếng Phật xướng vang lên.

Lắng nghe kỹ, thì ra là tiếng xướng Phạn âm.

Ông! A! Mễ! Nhạ! Hồng! Dát! Kháp! La!

Đây là vô úy bát tự chân ngôn của Phật tâm, có tên là Văn Thù Bát Tự Chú.

Chú này lai lịch phi phàm, có thể minh hiển trí tuệ, có thể xua đuổi phiền não.

Trong truyền thuyết Phật tông, Đại Trí Văn Thù Sư Lợi Bồ Tát chính là người hầu bên trái cạnh Già Mưu Ni Phật, đại biểu Phật trí.

Bát tự chân ngôn này luân chuyển không ngớt, trợ giúp cho tranh chấp của tiếng kiếm reo và tiếng cười điên cuồng.

Khương Vọng vẫn nhắm chặt hai mắt, trông hắn vừa căng thẳng vừa đau khổ vô cùng, nhưng bờ môi lại hơi mấp máy, lẩm bẩm mấy lời bình thản lạnh lùng: “Lão lừa trọc, kéo dài đại sự của ta… Ta sẽ giết ngươi sớm, diệt cả nhà ngươi.”

Nội dung lời nói vô cùng ác độc, nhưng rất kiên nhẫn khống chế màn sương mù màu đen, như nhện giăng lưới, từng chút từng chút len vào gói kén đen, chậm chạp mà kiên quyết ăn mòn túc chủ.

Màu đen càng sâu, màu tối càng chìm, ngưng kết gợn sóng giữa ban ngày.

Giữa ba sợi ánh sáng nhàn nhạt, cái kén đen lại càng nhạt dần.

Nhưng ngay một khắc sau, dường như cảm nhận được biến cố nào đó, màn sương đen không cam lòng lăn lộn kịch liệt mấy lần mà vẫn không thể hoàn toàn chôn vùi được ánh sáng nhàn nhạt kia, thế là dừng phun trào.

“Đáng chết!”

Khương Vọng hai mắt nhắm chặt, đột nhiên hô lên.

Màn sương đen bình tĩnh trở lại, như có linh tính, chui toàn bộ vào trong thân thể hắn.





“Khương Vọng! Khương Vọng! Khương Vọng!”

“Tỉnh!”

“Tỉnh!”

Có âm thanh nào đó đang kêu gọi.

Rất quen thuộc…. rất nóng lòng?

Dường như âm thanh kia xuất phát từ nơi sâu nhất trong đáy nước, chầm chậm ung dung chui ra.

Thế là “đại hải” bắt đầu nhẹ nhàng lay động, “sóng biển” tự do xoay tròn.

Dường như vạn vật thế gian đều có thanh âm, trong lòng lại thư thả thoải mái trở lại.

Khương Vọng dần dần lấy lại tinh thần từ trong trạng thái hỗn độn nhưng vẫn si ngốc ngơ ngác. Dường như có rất nhiều chuyện quan trọng chồng chất trong lòng, nhưng không nghĩ thông gì hết.

Tâm ma của ta… Đổng A chết rồi… Khương Yểm đang hôn mê hay bị tiêu diệt… Thành Tân An… Trang Cao Tiện… Tỉnh lại, Khương Vọng tỉnh lại!... Làm sao thế? Ta làm sao thế này… Không đúng, có gì đó không đúng…

Một đống suy nghĩ hỗn loạn quấy với nhau thành một đống, nối từ chuyện này vòng sang chuyện khác.

Trong đầu hắn như muốn nổ đùng đùng.

Đầu đau như muốn nứt làm đôi, như có vô số cây đao cắt chém vào đó, như bị người ta dùng đục mà đục vào. Thân thể cũng cứng ngắc, mỗi một khớp nối đều khô cứng… Cho tới bây giờ, hắn vẫn chưa lập được liên hệ với kiếm của mình.

Phải, kiếm của ta. Hắn đang nghĩ vậy.

Đó là một thanh kiếm khí chém sắt như chém bùn.

Kiếm này tên là Trường Tương Tư, cả quá trình đản sinh đều chứa đựng cả yêu hận của hắn.

Nhờ có vỏ Thần Long Mộc giấu đi mũi nhọn, lấy hạt giống thần thông để ôn dưỡng.

Cho tới nay, đằng trước phía sau đều không thấy người, chỉ có kiếm trong tay.

Cho tới nay, vẫn là một mình một kiếm, độc hành.

Gặp núi mở núi, gặp sông chặn sông.

Mới trước đây không lâu, Trường Tương Tư đã chém được người mà hắn “tương tư” bấy lâu.

“Là… kiếm của ta.”

Hắn nỉ non gọi, dường như tìm được ánh sáng nào đó, đã kiếm được một đầu mối nào đó.

Kiếm ý nhân đạo bắt đầu ngưng tụ.

Tất cả mọi đau khổ phức tạp này còn chưa kịp chém ra, hắn chợt nghe Khương Yểm nhắc.

“Không còn kịp rồi, mau phủ thêm Nặc Y đi, vận dụng thủ đoạn mà Doãn Quan để lại!” Khương Yểm hô lên.

Khương Vọng không kịp nghĩ nhiều, bởi vì một cảm giác sợ hãi theo bản năng đã xông lên đầu, cảm giác nguy hiểm mãnh liệt nổ trung trong đầu hắn.

Hắn cùng Khương Yểm dùng chung cỗ thân thể này, cũng cùng hưởng nguy cơ sinh tử.

Khương Vọng bỗng nhiên ngồi dậy!

Hắn lập tức khôi phục lại sự khống chế thân thể này chỉ trong chớp mắt, gần như vô thức nặc y ra phủ lên người, kích phát thủ đoạn mà Doãn Quan để lại.

Mà ngay một khắc sau, một cái bóng bay thật nhanh gào thét qua không trung.

Áo choàng tóc đen, khí thế kinh người, ánh mắt đảo qua ngọn núi nhỏ mà không lưu lại.

Khương Vọng không nói gì.

Thấy cái bóng đen kia, hắn đã hoàn toàn tỉnh táo lại, một giọt mồ hôi lạnh chảy xuống thái dương!

Nếu để Đỗ Như Hối thấy hắn lúc này, như bây giờ, chắc chắn hắn không có hy vọng sống sót.

Hết chương 1013.
Chương 1014

Sao Đỗ Như Hối đã về rồi…. Quốc chiến Trang Ung đã kết thúc sao?

Quả nhiên, bọn họ lại thắng sao?

Mình đã hôn mê bao lâu rồi?

“Nơi này cũng không an toàn, mau chóng rời đi!” Giọng nói của Khương Yểm thúc giục trong Thông Thiên Cung.

Khương Yểm thức tỉnh lúc nào vậy?

Sau khi bị tướng quốc ấn tấn công trạng thái bây giờ của hắn thế nào rồi … mình có thể đối phó sao?

“Đi đâu?” Khương Vọng dần lấy lại ý thức, hỏi.

“Trong nước! Thanh Giang!” Khương Yểm thúc giục ngắn gọn.

Vì sao mình lại hôn mê?

Trang Cao Tiện, Đỗ Như Hối, Đổng A, cừu hận…

Tâm ma của mình… đi đâu rồi?

Trước nguy cơ sinh tử, trong đại não mới tỉnh táo lại có vô số suy nghĩ đang cuồn cuộn kịch liệt.

Khương Vọng cố nén những cảm xúc phứn tạp, những suy nghĩ vụn vặt kia, lảo đảo đứng dậy bắt đầu chạy ra ngoài.

“Thanh Giang ở sau lưng ngươi!” Khương Yểm nhắc nhở.

Vì sao Khương Yểm có thể cảm nhận được Đỗ Như Hối đang tới gần? Vì sao gã lại tỉnh táo hơn mình?

Rốt cuộc… gã là thứ gì?

“A!” Khương Vọng tỉnh tỉnh mê mê đáp lại rồi đổi hướng tiếp tục chạy.

Dần dần hắn cũng khống chế được thân thể, nhưng không lựa chọn phi hành. Nếu quốc chiến đã kết thúc, hẳn là phần lớn lực lượng Trang quốc đều đã rút về, lúc này bay trên trời quá nguy hiểm.

Chưa kể, Đỗ Như Hối vừa mới đi qua…

Đỗ Như Hối đang đuổi theo hung thủ sao? Làm sao ông ta lại tìm được tới đây? Bói toán? Hay truy tung?

Trong đầu suy tư tự đặt câu hỏi, tai hắn có thể nghe được tiếng sông.

Lại chạy thêm một quãng nữa, trước mắt hắn bao la rộng lớn, dòng Thanh Giang dài tám trăm dặm như một đai lưng bằng ngọc khảm trong vùng nguyên dã mở rộng vòng tay ôm lấy hắn.

Ào.

Khương Vọng nhảy vào trong dòng nước.

Như một con cá lớn, chìm nổi trong dòng nước lăn tăn.

Với các tu sĩ siêu phàm,

Việc nhịn thở hoàn toàn không là vấn đề.

Bây giờ hắn đang mặc nặc y, lại càng không kinh động đến cua cá đang bơi.

“Bơi đến đâu?” Hắn hỏi Thông Thiên Cung.

“Tốn vị.” Khương Yểm đáp.

Khương Vọng nhìn nhìn một cút rồi bơi về hướng tây nam.

“Đoài vị.”

“Cấn vị”



Khương Yểm không nói lấy nửa lời thừa thãi, cách một lát lại nhắc một câu chỉ đường cho hắn, dường như mục đích vô cùng rõ ràng.

Vì sao gã hiểu rõ Thanh Giang như thế?

Có một số vấn đề Khương Vọng chỉ thầm nghĩ trong đầu, nhưng lại có một số vấn đề có thể hỏi.

“Ta đã hôn mê mấy ngày rồi? Vì sao ta lại hôn mê? Ngươi có biết không?” Hắn vừa bơi trong nước vừa hỏi.

“Ta mới tỉnh trước ngươi không lâu.” Khương Yểm đáp.

Câu này đồng thời trả lời cả hai vấn đề.

Nhất định gã đang che giấu cái gì đó. Nhưng ở thành Tân An, quả thực gã đã bị Tướng quốc ấn đánh trọng thương…

Tướng quốc ấn kia đúng là có tối đi, không còn tác dụng gì nữa, quả thực không làm giả được.

Khương Vọng nghĩ vậy, ngoài miệng lại hỏi. “Chúng ta phải đi đâu? Tìm một chỗ kín dưới đáy sông rồi trốn đi?”

“Không.” Khương Yểm trả lời: “Tới Thanh Giang thủy phủ. Chỉ có cấm chế của Thanh Giang thủy phủ mới có thể hoàn toàn giấu được cảm giác của Đỗ Như Hối. Vừa rồi, trên ngọn núi kia, Đỗ Như Hối không sử dụng linh thức nên mới bỏ lỡ chúng ta. Nhưng ông ta đã đuổi tới, cho thấy nặc y cũng không hoàn toàn giấu được ông ta. Chờ khi ông ta phát hiện không ổn, khi quay lại, thủ đoạn của Doãn Quan cũng sẽ không có tác dụng nữa. Nếu chúng ta bị ông ta phát hiện, chắc chắn sẽ không có loại kết cục nào khác.

Gã nói cực kỳ rõ ràng logic, cũng vô cùng có sức thuyết phục.

Nói đến đây, dường như cảm ứng được cái gì đó, gã lại bổ sung: “Khương Vọng, bây giờ ta đang nghĩ tất cả biện pháp, rà soát tất cả manh mối để giữ được mạng hai người chúng ta. Tốt nhất ngươi hãy tin ta.”

“Không phải ta đang tin ngươi sao?” Khương Vọng hỏi lại.

“Hy vọng ngươi nhớ kỹ, là vì sự lỗ mãng của ngươi mới khiến cho chúng ta lâm vào tình cảnh nguy hiểm này.” Khương Yểm buồn bã nối. “Không phải ai cũng được trải nghiệm bị Đỗ Như Hối truy sát đâu.”

Đổng A cường đại như vậy.

Chỉ cần trong thành Tân An còn một vị Nội Phủ thần thông thôi, rất có thể mình đã chết ở đó.

Mặc dù thanh công, nhưng… vì sao ta lại đưa ra lựa chọn lỗ mãng như vậy?

Có lẽ là tâm ma dẫn đạo… nhưng tâm ma… đi đâu rồi?

Khương Vọng đáp: “Phải, lần này là ta lỗ mãng rồi.”

Lúc này không cần phải cãi nhau với Khương Yểm.

Nhưng Khương Yểm lại chủ động giải thích: “Khi ta tỉnh lại đã phát hiện tâm ma của chúng ta đã sinh ra lý trí muốn chiếm lấy thân thể này. Khi nó đang khu trục Minh Chúc, ta đã tỉnh lại, cuối cùng, phối hợp với Triền Tinh Mãng trấn áp nó.”

Tim Khương Vọng nhảy lên hỏi lại: “Trấn áp sao?”

“Đúng, trấn áp nó trong Triền Tinh Mãng rồi.”

Từ khi tỉnh lại đã gặp rất nhiều chuyện, nên lúc này Khương Vọng mới chú ý tới, Triền Tinh Mãng trong Thông Thiên Cung đang phờ phạc quấn thành một đống, chả mấy khi nó nằm im re không động đậy thế này.

“Không thể tiêu diệt sao?” Khương Vọng hỏi.

“… Ta không làm được.” Khương Yểm nói: “Dù sao Thông Thiên Cung cũng do ngươi làm chủ, đến khi an toàn rồi ngươi xử lý nó đi.”

“Cũng được.” Khương Vọng quan sát Triền Tinh Mãng một lúc, cuối cùng cũng không đi thăm dò ngay.

Đúng như Khương Yểm nói, hiện giờ đang chạy trối chết, không phải lúc dây dưa với tâm ma.

Nhưng hắn vẫn phóng ra thần hồn hoa hải vây quanh Triền Tinh Mãng. Triền Tinh Mãng quả thực chính là đạo mạch chân linh của hắn nhưng lúc này nó lại đang trấn áp tâm ma, không thể không cảnh giác.

Khương Vọng nghĩ nghĩ một lát, bèn hỏi: “Hiện giờ thủy quân Thanh Giang đang hợp tác chặt chẽ với Trang đình. Bây giờ chúng ta tới Thanh Giang thủy phủ chẳng phải là tự chui đầu vào lưới sao?”

“Không để thủy quân Thanh Giang phát hiện ra là được.” Có vẻ Khương Yểm đã tính toán kỹ.

“Hy vọng ta có thể làm được.” Khương Vọng nói.

Muốn giấu được cảm giác của thủy quân Thanh Giang trong Thanh Giang thủy phủ quả thực là chuyện không thể làm được. Cho dù có nặc y, có thủ đoạn Doãn Quan để lại, nhưng vừa động một cái là sẽ lộ ra vết tích.

Khương Yểm không nói gì nữa, chỉ không ngừng chỉ huy Khương Vọng thay đổi phương hướng.

Vừa đi vừa ngừng, vừa tránh mấy vệ đội tuần tra của thủy phủ.

Càng bơi càng chìm xuống sâu, mà càng vắng vẻ quạnh quẽ.

Cuối cùng, hắn đi tới một rãnh sâu dưới đáy nước Thanh Giang.

Khương Yểm không chỉ đường xuống nữa mà để Khương Vọng dừng trước một vách đá.

Rong tảo dưới nước mọc dài kín hai bên vách đá, trên đó còn có gai ngược dữ tợn sắc nhọn như răng nanh, ẩn ẩn còn có một loại khí tức kinh khủng sẵn sàng nuốt sống người ta bất cứ lúc nào.

Chắc chắn, bọn chúng rất khó đối phó.

“Thả một chút thủy nguyên vào, thuận theo hướng gai ngược nhẹ nhàng đẩy chúng ra, sẽ không bị tấn công.” Khương Yểm chỉ huy.

Hết chương 1014.
Chương 1015

Khương Vọng nghe theo, thả ra một chút thủy nguyên rải rác trên đám rong rêu này, sau đó nhẹ nhàng đẩy chúng sang một bên, quả nhiên, cực kỳ thuận lợi, bình an vô sự.

Thế là thấy một rãnh sâu trên vách đá, trên đó giấu một cửa hang.

“Được rồi, đi vào trong.” Khương Yểm nói.

Hang động này có vẻ cực kỳ tĩnh mịch, Khương Vọng cẩn thận nhìn quanh một chút, cuối cùng vẫn đi vào trong.

Hắn không có quá nhiều lựa chọn.

Khương Yểm nói đúng, một khi bị Đỗ Như Hối tìm thấy, ngoài chiến tử ra thì hắn không có kết cục nào khác, thậm chí đến cơ hội chiến đấu có khi cũng không có.

Chỉ là…

Khương Vọng thâm nghĩ… có vẻ Khương Yểm hiểu rất rõ Thanh Giang thủy phủ, thậm chí cả cái động ngầm giấu sâu dưới đáy sông như thế cũng tìm được. Chẳng lẽ Bạch Cốt Đạo có chuyên đề tìm hiểu về Thanh Giang thủy phủ sao?

Không phải không có khả năng này. Thái tổ Trang quốc Trang Thừa Càn đã từng ký kết minh ước cùng Tống Hoành Giang, mà Trang Thừa Càn đã từng tiễu sát Bạch Cốt Đạo. Do vậy, chuyện tà thần Bạch Cốt đặc biệt chú ý tới minh hữu của Trang Thừa Càn cũng là chuyện dễ hiểu, thuận lý thành chương.

Thuận lý thành chương, thuận lý thành chương…

Khương Vọng ẩn ẩn cảm thấy có cái gì đó không đúng, nhưng vẫn không bắt được tia linh quang đó.

Hắn lắc đầu, đi vào trong cửa hang đen thẫm…

Như bước xuống vực sâu…

Dưới đáy nước Thanh Giang, Khương Vọng bước vào một động quật tĩnh mịch.

Nước chảy tới đây thì dừng.

Trong động quật hoàn toàn không có nguồn sáng, từ bên trong nhìn ra, dường như dòng nước cũng nhuộm màu đen, khiến cho người ta cảm thấy nặng nề hơn bình thường.

“Đây là nơi nào?” Khương Vọng hỏi Thông Thiên Cung.

Giọng nói của Khương Yểm yếu ớt vang lên: “Thanh Giang thủy phủ có lịch sử lâu đời, ta chỉ biết nơi này là một nơi bí ẩn của Thanh Giang thủy phủ, có thể ngăn cách khí tức, chúng ta có thể trốn qua được một kiếp này. Nhưng trong các mảnh vỡ trí thức của Bạch Cốt Tôn Thần cũng không có nhiều chi tiết, có thể là đã thất lạc, cần thêm chút manh mối mới đoán được.”

“Ra vậy.”

Khương Vọng cũng không thể hiện ra nghi ngờ gì, mà tiếp tục tiến vào trong động quật tối tăm.

Nhờ có tu vi siêu phàm, nên dù trong tình huống này hắn vẫn có thể nhìn rõ những tảng đá hình thù kỳ quái trong động quật, còn có cả hình quái vật giương nanh múa vuốt.

Hai bên vách động có rất nhiều vết tích, dường như đã bị thứ gì xé rách.

Càng đi vào trong, động quật dưới đáy nước lại càng dốc xuống sâu hơn, con đường dài dẫn hắn càng sâu, càng xa vào lòng đất.

Hắn vẫn luôn cảm thấy nơi này như cái miệng của một con quái vật khổng lồ, mà mình thì đang ngoan ngoãn đi vào trong bụng con quái vật đó, chủ động đi tìm cái chết.

Ngoài cửa động quật thì chật hẹp, càng vào trong càng rộng hơn, khi vào sâu hẳn thì bỗng nhiên rộng rãi khoáng đạt.

Đây là một cái quật tròn khổng lồ, cực kỳ chỉnh chu, còn có kết cấu đối xứng khá đẹp mắt.

Nhưng cái quật rộng rãi này hoàn toàn không thể khiến người ta cảm thấy dễ chịu.

Mà ngược lại, chỉ có cảm giác bị kiềm chế vô hạn.

Bởi vì, vừa bước vào động quật này, Khương Vọng đã nhìn thấy trước mặt có một cái quan tài đá đang treo trên vách đá động quật.

Quan tài đá kia có màu đen, quanh thân có đường vân đỏ như máu đầy quỷ dị, là màu sắc duy nhất trong động quật này. Những hoa văn đỏ như máu kia vừa phức tạp vừa quỷ dị, dường như có thể hút lấy ánh mắt người ta, rồi kéo luôn cả linh hồn người ta vào, quấn lấy thật chặt.

Cũng nhờ Khương Vọng lập tức trấn trụ tâm thần mới nhìn được bóng người nằm trong quan tài đá kia.

Đến giờ hắn mới nhận ra quan tài đá không đóng, lúc trước cũng không để ý thấy.

Hoa văn đỏ quá sức quỷ dị, hắn không dám nhìn thêm, chỉ cố gắng tập trugn ánh mắt vào trong quan tài đá, nhưng giác quan cũng không khá hơn bao nhiêu. Thứ kỳ quái này được tạo ra thế nào nhỉ?

Có một đôi móng trâu to khỏe gắn vào một đôi chân gà gầy còm.

Phần bụng nhô lên cao cao như có sinh mệnh tồn tại bên trong đó, cái rốn không ngừng chảy máu. Đầu lâu thì giống sọ người, nhưng lại lơ lửng giữa không trung, hư hư ảo ảo.

Thứ này đang nhắm mắt, không nhúc nhích, như bị một sức mạnh nào đó trói buộc trong quan tài đá.

Khương Vọng lướt qua thứ này, nhìn quanh một vòng, thì thấy trong động quật to lớn u ám này cứ cách một đoạn lại có treo một quan tài đá.

Trong mỗi cỗ quan tài đá đều là xác quái vật có hình thù không giống nhau, điểm giống nhau duy nhất là đều có một cái đầu lâu hình người hư ảo.

Trong động quan này treo tổng cộng một trăm lẻ tám cỗ quan tài, có vẻ như được sắp xếp theo một trận thế thần bí nào đó.

“Những thứ này… là gì thế?” Khương Vọng tự hỏi trong lòng.

Hắn cảm thấy thật lạ lẫm, kỳ quái, còn có cả một chút sợ hãi không rõ từ đâu đến. Hắn đã từng huyết chiến ác quỷ, được nhìn thấy hung hồn, chém giết hung thú, đám quái vật trước mắt đây dù dữ tợn nhưng đáng lẽ không đến mức khiến hắn sợ hãi mới phải.

“Âm ma.” Khương Yểm lên tiếng: “Những thứ này đều là âm ma, là ma vật thường thấy nhất, cấp thấp nhất.”

“Không phải ma đều ở biên hoang sao? Kinh quốc và Mục quốc đều đã đưa đại quân trấn áp…” Khương Vọng khó nén được kinh hãi hỏi lại: “Sao trong đáy nước Thanh Giang lại có thể có ma?”

“Ta nhớ ra rồi…” Không rõ vì sao, giọng nói của Khương Yểm trở nên hơi nặng nề: “Hẳn là trước kia nơi này là ma quật. Ở thời thượng cổ, khi ma triều quét sạch nhân gian, đây là một trong những ma quật. Chỉ có điều, các ma quật trong đáy nước Thanh Giang giống thế này hẳn là đã bị phong kín từ lâu, sẽ không có ma mới sinh ra mới phải. Số ma này… có lẽ có quan hệ với Tống Hoành Giang!”

“Ngươi nói là… là Thủy quân Thanh Giang Tống Hoành Giang nuôi đám ma này sao?” Khương Vọng có vẻ rất ngưng trọng.

“Còn có cách giải thích nào khác sao? Nơi này là Thanh Giang, dù có là Tướng quốc Trang quốc như Đỗ Như Hối cũng không thể giấu diếm Tống Hoành Giang làm chuyện này.”

Đây là một tin tức kinh thiên, ma là địch của cả nhân tộc, là đại địch sinh tử không chút khoan nhượng. Ma triều ở thời thượng cổ đã gần như diệt thế, mặc dù đã qua mấy thời đại, tin tức về ma dần dần xuất hiện cũng chỉ có ở vùng Biên Hoang, nhưng nhân tộc chưa bao giờ quên đi nỗi sợ hãi mà chúng mang tới.

Đến nay, mọi người đều dùng hình ảnh “ma” để hình dung nhữ thứ kinh khủng.

Mà Tống Hoành Giang của Thanh Hà thủy phủ lại nuôi ma dưới đáy nước Thanh Giang.

Một khi tin này được truyền ra, Thanh Hà thủy phủ sẽ lập tức trở thành kẻ địch của cả thế gian.

Hết chương 1015.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom