• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Thần Tử Hoang Cổ (5 Viewers)

  • Chương 1016-1020

Chương 1016

Phản ứng đầu tiên của Khương Vọng là ngừng thở, không dám nhúc nhích, thu lại khí tức. Dù hắn đang mặc nặc y, dù có thủ đoạn của Doãn Quan gia trì, dù hiện tại nơi này chẳng có ai, hắn vẫn không thể cảm thấy an toàn.

Một nơi yếu hại thế này, chắc chắn Tống Hoành Giang không thể buông lỏng cảnh giác. Một khi bị phát hiện, kết cục của hắn sẽ là bị diệt khẩu trong tích tắc.

Thật sự là, vừa ra khỏi miệng cọp đã rơi vào ổ sói.

Đương nhiên Đỗ Như Hối đáng sợ, nhưng chủ nhân của tám trăm dặm Thanh Giang Tống Hoành Giang cũng chẳng phải kẻ ôn hòa gì.

Sau khi cố gắng hết sức ẩn nấp hành tung, Khương Vọng mới kịp sinh ra suy nghĩ thứ hai: thân là chủ nhân của tám trăm dặm Thanh Giang, vì sao Tống Hoành Giang lại nuôi ma dưới đáy nước Thanh Giang? Chuyện này có lợi gì với lão?

Dù sao đám âm ma này cũng chỉ là loại thấp kém nhất, dù cường đại đến đâu thì cũng có hạn thôi. Mà một khi lộ ra ngoài sẽ là tai họa ngập đầu. Dù bản thân Tống Hoành Giang có tu vi phi phàm chắc chắn cũng không thể gánh nổi.

Dù là Cảnh hay Tần, chắc chắn cũng sẽ mặc kệ lão mà trừ ma vệ đạo thôi, thậm chí Trang Cao Tiện sẽ là người đầu tiên “thanh lý môn hộ”!

Bốc lên nguy hiểm lớn như thế, cái lợi thế nào đây?

“Vì sao Tống Hoành Giang lại muốn nuôi đám âm ma này?” Khương Vọng tự hỏi.

Khương Yểm trầm ngâm thật lâu.

Không biết có phải là ảo giác không nhưng Khương Vọng có thể nghe được một vài tiếng thì thào không lưu loát của gã.

Gã biết cái gì à?

“Đi vào bên trong xem thử đi.” Khương Yểm nói.

Hai bên trái phải động quật to tướng hình tròn đều có cửa hang, không biết nối tới đâu.

Mỗi cửa hang đều được khảm giữa hai cỗ quan tài đá.

Khương Vọng nhìn nhìn một lát, hỏi: “Đi đâu?”

“Bên trái.” Khương Yểm đáp.

Khương Vọng cũng không biết căn cứ vào đâu mà gã phán đoán vậy, nhưng chung quy lại, Khương Yểm vẫn có kinh nghiệm phong phú hơn, kiến thức rộng rãi hơn với những thứ không biết, dù sao gã cũng có được mảnh vỡ ký ức của Bạch Cốt Tôn Thần.

Thế là hắn đi sang bên trái.

Càng đến gần càng có thể thấy rõ chi tiết âm ma dữ tợn buồn nôn trong quan tài đá, cộng thêm mùi hôi thối không thể giấu nổi, thực sự đáng kinh tởm.

Khương Vọng cố nén xúc động muốn rút kiếm chém nát đám âm ma này mà chậm rãi đi vào bên trong.

Tuy đây là đề nghị của Khương Yểm, nhưng hắn vẫn phải giữ cảnh giác.

Đằng sau động quật cất giấu một trăm linh tám con âm ma to tướng sẽ nối tới nơi nào đây?

Khi hắn tới trước cửa hang bên trái.

“Đừng nhúc nhích!” Trong Thông Thiên Cung, Khương Yểm đột nhiên lên tiếng cảnh báo.

Khương Vọng chuyển sang bên cạnh, dính vào vách đá giữa hai cỗ quan tài đá không dám nhúc nhích.

Âm ma bên trái hắn có thân hình của con dê và cánh của con ruồi. Còn bên dưới đầu lâu hư ảo của âm ma bên phải hắn lại là thân rắn cuộn lại.

Hắn bị kẹp giữa hai cỗ quan tài vẽ họa tiết máu chứa hai con âm ma xấu xí.

Sau đó, hắn thấy…

Phía lối vào ma quật, gợn sóng dừng vỗ.

Một người khoác quan phục hoa lệ chậm rãi đi tới.

Đây chính là chủ nhân thực sự của tám trăm dặm Thanh Giang, Tống Hoành Giang!

Khương Vọng nín thở ngưng thần, quả tim cũng ngừng đập.

Nặc y thiên y vô phùng, có thể giúp hắn hòa làm một với ngoại cảnh một cách hoàn mỹ. Lại thêm thủ đoạn Doãn Quan để lại, có thể che đậy tu sĩ Thần Lâm cảnh trong một chốc một lát.

Nhưng chừng này vẫn không đến mức vạn vô thất nhất.

Nhất là Tống Hoành Giang, lão là hạng người gì chứ? Mấy trăm năm trước đã là đại nhân vật một thời sánh cùng Thái tổ Trang quốc Trang Thừa Càn.

Dù có bản thân Doãn Quan ở đây cũng không dám nói có thể tránh được khi bị Tống Hoành Giang nhìn chăm chú.

Không biết có phải vì lúc trước đã hao phí quá nhiều tinh lực ở chiến trường Lan Hà không, lúc này, Tống Hoành Giang đã già nua thấy rõ, cái lưng còng xuống, sắc mặt mỏi mệt.

Hành tẩu trong lòng đất dưới đáy nước, giống như tất cả lão nhân đã đi tới cuối cuộc đời, có vẻ cực kỳ bất lực.

Có thể nói, chỉ vì nơi này bốn bề vắng lặng, Tống Hoành Giang lão mới đồng ý hiển lộ vẻ già nua.

Đường đường là thủy quân Thanh Hà, thành danh suốt từ mấy trăm năm trước, là cường giả Thần Lâm Cảnh, vốn nên có kim thân ngọc tủy, tu vi đến chết cũng không giảm. Hiện giờ lão ta thành ra thế này, hiển nhiên đã xảy ra vấn đề.

Lão đi trong hang, thản nhiên nhìn mấy cỗ quan tài đá, rồi đi thẳng sang cửa hang bên trái, vừa vặn Khương Vọng đang ẩn thân cạnh đó.

Tống Hoành Giang chậm rãi đến gần, trong lòng Khương Vọng lại càng gấp.

Đây không phải một ông già bình thường, mà là một hung vật tuyệt thế đang chợp mắt.

Một loại áp lực cực lớn treo trong lòng ép hắn thấy hơi lạnh.

Hắn không muốn đặt sống chết của mình vào tay kẻ khác, nhưng chênh lệch thực lực xa tít mù không cho hắn có lựa chọn nào khác.

Sống và chết, chỉ nằm trong một cái liếc mắt.

Tống Hoành Giang đi đến trước quan tài đá nhưng không dừng lại mà nhấc chân bước vào động quật bên trái.

Khương Vọng nhẹ nhàng nhắm mắt lại, thầm thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Hiển nhiên Tống Hoành Giang không cho rằng có người đang trốn ở đây nên cũng không kiểm tra quá cẩn thận đã đi vào trong động quật.

“Lão sắp không xong rồi.” Khương Yểm trong Thông Thiên Cung nói, giọng nói có hơi xúc động.

Khương Vọng lập tức tỉnh táo lại, hơi chần chờ nói: “Trời sinh thủy tộc có thọ nguyên rất dài, lão lại mạnh như thế… làm sao có thể?”

Khương Yểm trầm mặc một lúc, đại khái là cẩn thận suy nghĩ một lúc mới nói: “Lão đã bị một loại thương thế nào đó không thể nghịch chuyển được.”

Năm xưa lão chính là tu sĩ Thần Lâm đỉnh phong, với tài năng của lão, hẳn là nên đăng lâm Động Chân rồi mới phải. Nhưng bây giờ lão vẫn là Thần Lâm, chỉ chuyện này đã nói rõ vấn đề.

Khương Vọng suy đoán: “Nếu lão thật sự bị thương thế không thể nghịch chuyển gì kia, việc nuôi đám âm ma này có liên quan gì đến thương thế của lão không?”

Khương Yểm nhẹ nhàng nói: “Ai biết được.”

Lúc này, giọng nói của Tống Hoành Giang vang lên trong động quật.

“Lại một năm nữa đi qua.”

Lão thở dài.

Dường như lão đang nói chuyện với ai đó, giọng nói có vẻ rất tang thương.

“Đã… hai trăm mười tám năm.”

“Uyển Khê, đã hai trăm mười tán năm, muội có đau khổ không?”

Tiếc hận sao?

Không, nghe giống như tên của một người hơn.

“Hơn hai trăm năm trước, Trang quốc có nhân vật nổi danh nào tên là Uyển Khê sao?” Hắn hỏi Khương Yểm trong Thông Thiên Cung.

“Ta làm sao biết được?” Khương Yểm đột nhiên mất kiên nhẫn.

Hết chương 1016.
Chương 1017

Khương Vọng không dám di động, không dám thả lỏng, đứng giữa hai cỗ quan tài đá có vẽ huyết văn quỷ dị thực khó chịu, khiến cho hắn cảm thấy như thể mình đã chết rồi.

Mà những hình vẽ đỏ kè kia thực sự vặn vẹo lòng người, xâm lại linh hồn.

Hắn chỉ có thể dồn hết lực chú ý vào thính giác, nghe trộm Tống Hoành Giang nói chuyện trong động quật kia.

Hẳn là Tống Hoành Giang đang lẩm bẩm một mình, bởi vì từ đầu tới cuối Khương Vọng vẫn không nghe thấy có ai đáp lại.

“Ta đã tới Lan Hà.”

“Lão già kia đã chết rất lâu rồi, đám con cháu của lão ta toàn một đống không nên thân. Khắp cả Lan Hà không có lấy một kẻ nào có thể đứng trước mặt thủy tộc ta. Là Bắc Cung Ngọc ra mặt, Lan Hà thủy phủ mới không bị hủy đi hoàn toàn.”

“A, lão già.”

Giọng nói của Tống Hoành Giang đột nhiên trở nên phiền muộn. “Thời gian thấm thoắt trôi qua, ta cũng trở thành lão già mà mọi người vẫn gọi rồi…”

“Cao Tiện bây giờ rất có tiền đồ, đã là Chân Nhân đương thời, nhưng người này không phải một kẻ tốt lành gì.”

“Hắn không tôn trọng thủy tộc, không tôn trọng minh ước cổ xưa. Hắn không nhớ lời hứa của Trang Thừa Càn, cũng không biết mình là…”

“Hắn vậy mà ép buộc ta phải liên thủ với Lạc quốc, liên quân phạt Ung. Muội có biết không? Hắn chẳng quan tâm gì đến cừu hận hay những gì thủy tộc gìn giữ. Nhưng vì muội… vì muội, ta vẫn ôm lòng hy vọng vào hắn.”

“Nhưng hy vọng cứ lần lượt trở thành thất vọng.”

“Ta chấp nhận mạo hiểm, nhúng tay vào việc thay đổi vương quyền, giúp hắn ngồi vững trên long ỷ. Nhưng ngược lại, hắn lại chẳng nương tay với thủy tộc.”

“Ta hy vọng hắn có thể tinh khiết, lương thiện như muội vậy, nhưng hắn lại giống Trang Thừa Càn hơn. Không, hắn còn lãnh khốc hơn cả Trang Thừa Càn.”

“Không ngờ hắn lại dùng mạng của Thanh Ước, Thanh Chỉ ra uy hiếp ta, muội có biết không? Mặc dù không nói rõ ra, nhưng ta vẫn có thể cảm nhận được hắn lãnh khốc đến thế nào. Bây giờ, địa thế mạnh hơn người, ta cũng chỉ có thể kéo cái thân già ốm yếu này tái chiến với Lan Hà một lần. Nếu muội biết những việc này, thế nào cũng sẽ thương tâm biết bao…”

“Là Hàn Ân bức hắn tới nước này sao? Ta hy vọng thế…”

Tống Hoành Giang như một lão nhân đến tuổi xế chiều, cứ lải nhải liên miên mãi thôi.

“Giờ Hàn Ân cũng chết rồi, người cũ năm xưa, dù là kẻ địch hay bằng hữu, cũng chẳng còn có mấy người. Vừa rồi, trên đường tới đây, ta có nghĩ một hồi mà vẫn không nghĩ ra được. Không biết là vì ta quá già rồi hay vì bọn họ chết hết cả rồi.”

“Chết, cũng chẳng có gì ghê gớm lắm, ta đã có được giác ngộ này rồi. Ta chống đỡ nhiều năm như vậy cùng là vì thủy tộc Thanh Giang. Hiện giờ, Thanh Ước đã lớn lắm rồi, có rất nhiều việc nó còn làm tốt hơn cả ta, ta có thể yên tâm. Duy chỉ có Thanh Chỉ, tuổi còn quá nhỏ, còn không hiểu chuyện…”

“Nói vậy, Thanh Ước cũng không đủ. Nó quá kiêu ngạo, xưa nay không chịu cúi đầu. Ta chỉ sợ, ta đi rồi, Cao Tiện không dung được nó…”

“Nhưng biết làm sao bây giờ?”

“Cuối cùng cũng có ngày này…”

“Ôi, câu nói kia thế nào nhỉ? Cái chết là công bằng nhất, đúng không?”

“Uyển Khê, vi huynh cũng không biết là mình tự tư nhiều hơn hay là vì yêu muội nhiều hơn một chút. Bao nhiêu năm rồi, có lẽ muội cũng rất đau khổ phải không?”

“Chờ khi ta đi, ta sẽ đưa muội đi cùng.”

“Ngày đó sẽ đến rất nhanh thôi… rất nhanh…”

“Muội còn nhớ hoa lục bình không? Ngày nó nở đầy mặt nước sẽ trôi dạt đi khắp mọi nơi.”

Tống Hoành Giang chậm rãi nói, đông một câu, tây một câu, nói đủ thứ chuyện linh tinh, giống như một lão già đang ngồi nói chuyện với người thân vận.

Luôn luôn không ngại bị người ta làm phiền kể lể chia sẻ chuyện vụn vặt.

Nhưng Khương Vọng cũng chẳng có cách nào phân biệt rõ tin tức ẩn trong những lời Tống Hoành Giang đang nức nở kia, bưởi vì có một chuyện càng kinh khủng hơn đã bày ra trước mắt hắn – khi Doãn Quan thi thuật trên nặc y không thể dốc vào đó quá nhiều sức mạnh, nên tác dụng cũng có thời hạn nhất định. Mà từ trên ngọn núi vô danh kia, Khương Vọng chạy một đường tới đây, thì sắp hết thời gian rồi.

Doãn Quan gia trì ba lần thủ đoạn trên nặc y, một lần đã được dùng khi theo dõi Đỗ Dã Hổ ở Cửu Giang Huyền Giáp, một lần dùng khi giết Đổng A, bây giờ là lần dùng cuối cùng.

Đối mặt với tu sĩ Thần Lâm cảnh, hiệu quả ẩn nấp của nặc y gần như vô dụng. Một khi thủ đoạn Doãn Quan lưu lại trên nặc y mất hết hiệu lực thì đồng nghĩa với việc Khương Vọng đang đứng trần trụi ngay trước mặt Tống Hoành Giang.

Có nghĩa là chết.

Không có bất kỳ cơ hội phản kháng nào.

Lần này, thời gian ẩn nấp cực kỳ có hạn, mà Tống Hoành Giang vẫn đang ở đó mà nức nở.

Mấy câu chuyện chậm rãi kia chẳng khác nào tiếng đưa tang… không gì có thể ngăn nó đến gần!

Khương Vọng cắn răng, định bụng lặng lẽ chuồn đi. Quả thật, chỉ cần hắn động một cái thôi sẽ bại lộ khí tức ngay, nhưng nếu chờ thêm nữa thì chắc chắn phải chết không nghi ngờ gì nữa. Hắn cũng chỉ có thể đánh cược một lần, cược Tống Hoành Giang đang đắm chìm trong hoài niệm sẽ bỏ qua mình.

Nhưng đúng lúc này, tiếng nỉ non dông dài trong động quật đột nhiên dừng lại.

Lập tức, một cỗ khí thế cực kỳ đáng sợ bộc phát.

Lão già xế chiều trong động quật lập tức biến thành một vị cường giả khủng bố.

Trái tim của Khương Vọng nhảy lên kịch liệt, vô thức muốn bỏ chạy, nhưng lý trí còn sót lại vẫn cố gắng khống chế tứ chi không cho phép mình nhúc nhích.

Nếu vị cường giả của thủy quân Thanh Giang này muốn đối phó với mình đâu cần phải bày ra tư thế như thế.

Mà sự thật chứng minh, hắn đã đưa ra lựa chọn chính xác.

Cỗ khí thế kia lóe lên một cái rồi biến mất, Tống Hoành Giang biến mất khỏi động quật.





Khi sắp bay đến dãy núi Kỳ Xương, Đỗ Như Hối đột nhiên dừng lại.

Sợi khí tức kia nãy giờ vẫn loáng thoáng, khi có khi không, cho nên ông ta cũng chỉ truy đuổi theo một phương hướng đại khái. Nhưng đã lâu rồi ông ta không cảm nhận lại được sợi khí tức đó nữa.

Thiên Tức Quyết không có phản ứng gì.

Nhưng nhất định hung thủ vẫn còn tồn tại, còn có thể xảy ra biến hóa gì đó, cho thấy kẻ đó không thể trốn được quá xa.

Đỗ Như Hối bước một bước đã tới biên giới hai nước Trang - Thành, yên lặng cảm nhận một hồi. Trước khi Đại tướng biên phòng của tòa thành lên tiếng, thì ông ta chuyển bước chân một cái, đi tới biên giới hai nước Trang - Mạch… sau đó là thành Bất Thục.

Hết chương 1017.
Chương 1018

Vị cao thủ này ghé qua bốn nơi biên cảnh, kích thích khắp nơi phản ứng không dứt, nhưng ông ta vẫn không để ý.

Trang quốc vừa mới thắng Ung quốc nên vẫn còn uy, hoàn toàn có thể uy hiếp bốn nơi biên cảnh một chút, đồng thời, cũng là việc rất nên làm.

Nhanh chóng di chuyển khắp nơi trong phạm vi Trang quốc, Đỗ Như Hối chăm chú tìm kiếm sợi khí tức đã biến mất kia, nhưng vẫn không thấy.

Ông ta dừng lại giữa không trung, lặng im một hồi.

Ông ta quay người lại, đạp về ngọn núi vô danh kia, trút xuống linh thức cường hoành phủ kín ngọn núi nhỏ.

Sau đó, chuyển mắt…

Nhìn sang tám trăm dặm Thanh Giang sóng vỗ ầm ỳ.

Ông ta sải một bước, đã tới trước cửa thủy phủ.

Toàn bộ Thanh Giang Đô dường như khẽ rung lên một cái, một giọng nói già nua mà uy nghiêm vang lên, Tống Hoành Giang của thủy quân Thanh Giang cũng bước ra ngoài cửa cung: “Quý khách cớ gì lâm môn?”

“Thủy quân đại nhân, cửu sơ vấn hậu!”

Thấy Tống Hoành Giang xuất hiện, Đỗ Như Hối lập tức cúi đầu thi lễ, tư thái cực kỳ khiêm tốn.

Năm xưa Tống Hoành Giang và Trang Thừa Càn là kết bái chi giáo, theo như minh ước của song phương từ khi lập quốc, thủy quân Thanh Giang và quân đội Trang quốc cũng xác lập địa vị ngang bằng.

Chỉ có điều, hiện giờ cả Trang quốc, ngoại trừ Đỗ Như Hối, đại khái không ai có thể coi Tống Hoành Giang như quốc quân một nước mà ứng đối.

Năm ngoái, Ti thủ Tập hình ti quận Thanh Hà Quý Huyền cũng dám ngang nhiên ra tay trên Thanh Giang.

Là Tống Hoành Giang cứng rắn đáp lại, buộc người này phải tự vả vào mặt mình, cũng coi như củng cố được uy nghiêm.

Nhưng từ khi Trang Cao Tiện đăng lâm Động Chân, lập hạ bia sinh linh ở tử vực Phong Lâm, sau đó, tự mình bái phỏng thủy phủ, thì tất cả đã thay đổi.

Trên mặt nước Thanh Giang không còn là nơi tự trị của thủy tộc Thanh Giang, thương thuyền chiến thuyền của nhân tộc đã có thể tới lui thoải mái.

Trước kia, Tống Hoành Giang quản hạt tám trăm dặm Thanh Giang, sức ảnh hưởng đã bao trùm lên cả hai bên bờ Thanh Giang. Hiện giờ thủy tộc Thanh Giang không thể không thừa nhận, Trang Quân Trang Cao Tiện đã nắm được chủ quyền ở tám trăm dặm Thanh Giang, đã ở phía trên Tống Hoành giang.

Thực ra, với rất nhiều người, thủy quân Thanh Giang của Tống Hoành Giang chỉ còn ngang ngửa với quận trưởng Thanh Hà, địa vị vừa giảm lại vừa sút.

Lần này Trang Cao Tiện khuynh quốc mà chiến, thủy tộc Thanh Giang cũng phái hết tinh binh ra trận liên thủy với thủy quân Lạc quốc, chiến đầu với Bắc Cung Ngọc ở Lan Hà, đây là chứng cứ rõ ràng nhất.

Mà Đỗ Như Hối đường đường là Quốc tướng, là tu sĩ Thần Lâm đỉnh cấp, là công thần lớn nhất trong trận chiến Trang Ung, lần này mang theo uy thế đại thắng Ung quốc lại không chút vênh vang đắc ý, vẫn tất cung tất kính với Tống Hoành Giang.

Quả thực là chuyện không tưởng.

Nhưng Tống Hoành Giang cực kỳ hiểu rõ, Đỗ Như Hối lễ phép như vậy thuần túy là một loại tu dưỡng mà thôi, là một loại yêu cầu nghiêm khắc với bản thân khi ngồi trên vị trí Quốc tướng.

Nếu ông ta thật lòng tôn trọng Tống Hoành Giang sẽ không có chuyện đến mà chẳng báo lời nào, trực tiếp vận dụng thần thông một cước bước đến trước cửa Thanh Giang thủy phủ như thế!

Những nhân vật cỡ bọn họ muốn gặp nhau thì không có đạo lý không báo trước mà tự tiện xuất hiện đâu.

Một bước chân này, nói là dẫm lên giày Tống Hoành Giang cũng không đủ.

“Đỗ Quốc tướng!”

Lúc này, Tống Hoành Giang hoàn toàn không còn dáng vẻ già nua như lúc nãy ở trong lòng sông nữa, mà cực kỳ cường ngạnh, rất có uy nghiêm, hỏi lại một lần nữa: “Không biết đến thăm có chuyện gì?”

Đỗ Như Hối cũng rất nghiêm túc, cho thấy ông ta cũng rất tập trung vào việc lần này.

“Đổng A chết rồi.” Ông ta nói.

“Ừ, phó tướng đại nhân đã chết rồi.” Tống Hoành Giang đáp lời: “Thống soái Bạch Vũ Quân Hạ Bạt Đao cũng đã chết, tướng sĩ thủy tộc Thanh Giang ta cũng tử thương vô số, thậm chí đến cái tên cũng không có. Con mất cha, vợ mất chồng, cha mẹ mất con. Ngươi nói xem, có tàn khốc không?”

Lão nhìn chằm chằm Đỗ Như Hối bằng con mắt đã hơi đục, nói: “Nhưng đây là chiến tranh.”

Lão cường điệu nhắc lại: “Là chiến tranh mà các ngươi lựa chọn!”

Phó tướng Đổng A bị giết trong thành Tân An, chuyện lớn như thế đương nhiên lão biết rõ.

Nhưng Đỗ Như Hối lại cố tình tới đây nhắc đến chuyện này, khiến cho lão vô cùng phẫn nộ.

Bởi vì ý vị này, giống như ông ta nghi ngờ Thanh Giang thủy phủ có liên quan đến cái chết của Đổng A!

Nhưng mà thực tế là từ đầu tới cuối, thủy tộc Thanh Giang chỉ có hy sinh cho Trang quốc mà thôi! Từ mấy trăm năm trước cho đến mấy trăm năm sau, Tống Hoành Giang lão đã bao giờ đâm sau lưng người khác chưa? Nếu lão muốn đâm thì đã đâm từ mấy trăm năm trước rồi, làm gì phải chờ đến khi Trang Thừa Càn lập quốc? Quốc đô Trang quốc có thể còn không tồn tại nữa ấy! Làm sao Đỗ Như Hối lại có cơ hội đến cửa mà chỉ trỏ này kia?

Mà càng quan trọng hơn là, lúc này lão không thể không cân nhắc lúc này Đỗ Như Hối tìm đến tận cửa là vì thực sự bị lừa, hay cố tình giả vờ đến gây sự?

“Đại sự quốc gia là ở chỗ tế tự và chiến tranh. Mặc dù chiến tranh tàn khốc nhưng phạt Ung là xu hướng phát triển chung rồi, cũng là con đường duy nhất dành cho Trang quốc ta.” Đỗ Như Hối nhàn nhạt nói vậy, hoàn toàn bỏ đi những thương vong mà cuộc chiến tranh định tính này mang lại sang một bên, chỉ nói đến ý nghĩa.

Ông ta chuyển hướng câu chuyện: “Nhưng chuyện phó tướng Đổng A chết hoàn toàn không liên quan đến chiến tranh. Ta đang đi lùng bắt hung thủ, đuổi đến tận đây, không cố ý quấy rầy, xin thủy quân thứ lỗi.”

Tống Hoành Giang giận quá bật cười, hỏi: “Để phối hợp với các ngươi đi phạt Ung, thủy tộc Thanh Giang ta đã phái hết tinh binh rồi. Ngay cả ta và Thanh Ước cũng lên chiến trường. Ngươi nói thử xem, những người ở lại giữ Thanh Giang có ai có thể giết được Đổng A? Chẳng lẽ Lưỡng Giới Xích của gã chỉ là để bài trí thôi à? Chẳng lẽ tự nhiên gã ngừng thở à?”

Thấy Tống Hoành Giang kích động như vậy, Đỗ Như Hối chắp tay giải thích: “Thế nhân đều thấy rõ thủy quân công nghĩa thế nào. Đỗ mỗ há có thể không biết? Lần này Đỗ mỗ đến không phải là nghi ngờ Thanh Giang thủy phủ, mà chỉ lo lắng có kẻ xấu đột nhập vào thủy phủ, làm ra chuyện gì đó…”

“Không cần nói mấy lời vớ vẩn này!” Tống Hoành Giang khoát tay ngắt lời ông ta, cực kỳ lạnh lùng đáp lại: “Nghe ý tứ Đỗ Tướng quốc là muốn lục soát Thanh Giang thủy phủ phỏng?”

Lão đã vô cùng phẫn nộ.

Với lão, Thanh Giang thủy phủ chẳng khác nào Trang Vương Cung với Trang Cao Tiện. Dù là với lý do gì đi nữa, bất kể lấy cớ gì đi nữa, Trang Cao Tiện có cho người ta vào lục soát Trang Vương Cung không?

Với lão, đây gần như một loại vũ nhục!

Hết chương 1018.
Chương 1019

Đỗ Như Hối há to miệng, đạo lý đầy một bụng, nhưng cân nhắc một hồi lại hóa thành một tiếng thở dài.

Với trí tuệ của mình, đương nhiên ông ta biết việc này không thể thương lượng được, có nói nữa cũng chỉ phí công.

Nhưng dù thế nào đi nữa, ông ta cũng không thể buông tha cho hung thủ giết chết Đổng A.

Cho nên, Đỗ Như Hối chỉ đành thở dài một tiếng rồi đoan chính nói: “Đỗ mỗ không thể mạo phạm đến uy nghiêm của thủy quân. Nếu như ngài khăng khăng không cho phép, Đỗ mỗ chỉ có thể mời Thánh tài của Bệ hạ!”

“Cứ mời tới đi!” Tống Hoành Giang nổi giận nói: “Xem xem máu của thủy tộc Thanh Giang ta có đủ để bồi tôn nghiêm không!”

Đương nhiên thủy quân Thanh Giang nói chuyện đủ khí phách, phần lớn là vì giữ gì ranh giới cuối cùng của Thanh Giang thủy phủ.

Nhưng đúng lúc này, một giọng nói uy nghiêm vang lên bên tai ông ta.

“Sao dám cực khổ thủy quân tương thỉnh? Trẫm đã tới rồi!”

Trang đế Trang Cao Tiện đích thân đến Thanh Giang Thủy Phủ!

Ngay ở cửa chính Thanh Giang Thủy Phủ, họ nói mấy câu vài lời, sau đó quốc tướng Trang Quốc, Thanh Giang Thủy Quân, quốc quân Trang Quốc đều tới đây.

Đây là cuộc gặp mặt cấp bậc tối cao của Trang Quốc.

Có thể nói ba người đang đứng ở chỗ này là mạnh nhất trong toàn bộ Trang Quốc. Vận mệnh của Trang Quốc chỉ nằm trong một ý niệm của bọn họ mà thôi.

Vệ binh Thủy tộc canh giữ ở cửa Thủy Phủ sớm đã nhũn cả chân ra, mắt người nào cũng nhìn thẳng, hận không thể phá hỏng lỗ tai của mình, để tránh nghe được cái gì không nên nghe.

Trong ba người này, Thanh Hà Thủy Quân Tống Hoành Giang nhìn có vẻ già nua nhất, mặt có nếp nhăn, tóc như sương trắng.

Quốc tướng Trang Quốc Đỗ Như Hối tuy có nét già nua, nhưng tóc đen như mực, sinh cơ mãnh liệt.

Mà Trang đế Trang Cao Tiện nhìn có vẻ tuổi trẻ nhất, chỉ mang dáng vẻ trung niên thôi.

Lúc này hắn ta mặc một bộ thường phục, thu bớt khí thế lại, bề ngoài có vẻ khá bình thường. Nhưng khí độ hùng tráng lúc nhìn quanh lại hơn xa người thường có khả năng tưởng tượng.

Hắn ta cũng thật là người trẻ tuổi nhất trong ba người.

Nhưng lại là người mạnh nhất!

Đặc biệt là vừa rồi hắn ta vừa tự tay chém giết kiêu hùng Hàn Ân đã khống chế Ung Quốc mấy trăm năm, lấy Chân Nhân giết Chân Nhân, hắn ta không cần nói gì cả, chỉ đứng ở nơi đó thì đó là núi cao nguy nga, sông lớn lan tràn, khiến người nhìn thấy phải kinh hãi.

Nhưng vào thời khắc này, Tống Hoành Giang vẫn không chịu yếu thế nửa phần, ngược lại vung tay áo lên, khí thế mãnh liệt: “Xin hỏi Trang Quân, hôm nay ngài dùng thân phận gì để tới Thanh Giang Thủy Phủ của ta?”

Sau khi Trang đế xuất hiện, Đỗ Như Hối tự giác thu lại khí thế, ngậm miệng không nói.

Những lúc riêng tư, ông ta thường xuyên sẽ thuật lại thẳng vấn đề cho Trang Cao Tiện, nhưng mà trước mặt người khác, xưa nay ông ta luôn là người giữ gìn uy nghiêm của Trang đế nhất.

Bởi vì giữ gìn uy nghiêm của Trang đế, chính là giữ gìn uy nghiêm của Trang Quốc. Bảo đảm thể diện của Trang đế, chính là bảo đảm thể diện của Trang Quốc.

Trang Cao Tiện khoanh tay mà đứng, lạnh nhạt nói: “Cho dù là hôm nay ngày mai hay là hôm qua, trẫm cũng chỉ có một thân phận, đó chính là chủ nhân của núi sông lãnh thổ Trang Quốc.”

Lời này thật sự quá lạnh lẽo, quá cường thế.

Nghiễm nhiên là xóa sạch tất cả các liên hệ giao tình âm thầm với Thanh Giang Thủy Phủ, chỉ bày ra thân phận quân thần, còn cưỡng chế Tống Hoành Giang là thần.

Bởi vì hắn ta tự xưng là chủ nhân của núi sông lãnh thổ Trang Quốc, mà theo minh ước lập quốc, Thanh Giang Thủy Quân mới là Thủy chủ, mà không phải là Trang thần!

Tống Hoành Giang vẫn mang dáng vẻ khòm khòm kia, nhưng đôi mắt thoáng hiện vẩn đục lại nhìn chằm chằm vào Trang Cao Tiện, không có nửa phần co rúm, không có trốn tránh chút nào.

“Vua của một nước, há có thể vô nghi? Chủ nhân xã tắc, há có thể vô lễ?”

Lão lập tức quay phắt lại, nhìn về phía Đỗ Như Hối: “Đỗ quốc tướng! Ngươi là thầy của Thiên tử, Cô có một lời muốn hỏi!”

Lão giống như một con thú già bạo nộ, râu tóc bay phất lên: “Thiên tử không tuyên mà tới, không cáo mà trách, có được không?”

Đỗ Như Hối thoáng trầm mặc, sau đó khẽ lắc đầu: “Không thể.”

Vì thế Tống Hoành Giang lại nhìn về phía Trang Cao Tiện: “Thiên tử dùng cái gì để dạy ta?”

Trang Cao Tiện bình tĩnh nhìn lão nhân này một hồi, vào giờ phút này, hắn ta như đột nhiên nhớ tới, năm đó lão đã máu nhiễm sông cả, chia sẻ áp lực vì Trang Thừa Càn nên mới giúp được Trang Thừa Càn lập quốc thành công.

Cứ như mới nhớ lại tôn nghiêm của lão, nhớ lại kiêu ngạo của lão.

Cuối cùng hắn ta nói: “Là trẫm thất lễ.”

Hắn vừa thắng được Quốc chiến Trang Ung, chiến thắng đối thủ mà cả Thái Tổ khai quốc cũng không thể chiến thắng, uy danh đạt tới đỉnh cao trước nay chưa từng có.

Dưới tình huống như vậy, hắn ta vẫn nguyện ý xin lỗi Tống Hoành Giang, đã là cho đủ thể diện.

Thật ra nguyên nhân mấu chốt nhất vẫn là vì Tống Hoành Giang thoái nhượng.

Những lời nói vừa rồi của Tống Hoành Giang, nhìn như tranh phong đối đầu, không chút yếu thế nào, nhưng rất có đúng mực. Tuy rằng là đang mạnh mẽ lên án Trang Cao Tiện, nhưng thực tế đã cam chịu thân phận chủ nhân núi sông lãnh thổ Trang Quốc của Trang Cao Tiện, cam chịu Thủy tộc Thanh Giang cũng là thần dân mà hắn ta cai trị.

Hiển nhiên vị Thanh Giang Thủy Quân này hiểu rất rõ điểm mấu chốt của một quân một tướng trước mặt ở đâu.

“Một khi đã vậy, mời Thiên tử trở về đi.” Tống Hoành Giang nói: “Thân thể lão phu hủ bệnh, thứ cho ta không thể hầu quân lâu được.”

Thật ra đây chính là lấy chuyện thừa nhận sự thống trị của Trang Cao Tiện đối với tám trăm dặm Thanh Giang làm điều kiện, để hắn ta từ bỏ điều tra Thanh Giang Thủy Phủ.

Trang Cao Tiện không nhìn Đỗ Như Hối, chưa từng hỏi ý kiến của quốc tướng, bởi vì hắn ta mới là chủ nhân của núi sông lãnh thổ Trang Quốc này.

Hắn ta nhẹ nhàng lắc đầu: “Đổng tướng gánh vác xã tắc, cái chết của hắn không thể im hơi lặng tiếng như vậy. Thủy Quân, trẫm lấy chữ tín của Thiên tử để hứa với ngươi, chuyến này chỉ vì tập hung, không có liên quan đến chuyện khác.”

Trang Cao Tiện cự tuyệt!

Vấn đề của Tống Hoành Giang ở chỗ lão không hiểu là Đỗ Như Hối thật sự truy tung tới đây, ngay cả việc Trang Cao Tiện đích thân giáng lâm, cũng không phải vì áp chế Thanh Giang Thủy Phủ. Lão cũng không biết, hung thủ giết chết Đổng A và chân tướng liên quan đến thành vực Phong Lâm bị huỷ diệt, hung thủ kia rất có thể là người sống sót của thành vực Phong Lâm. Lão cũng bị gạt, cũng không biết sự thật chuyện quân thần Trang Cao Tiện ngồi xem Bạch Cốt Đạo làm hại, lấy bá tánh cả thành để đổi lấy Bạch Cốt Chân Đan.

Hết chương 1019.
Chương 1020

Mà đối với Trang Cao Tiện mà nói, tám trăm dặm Thanh Giang đã sớm là vật trong bàn tay hắn ta, hắn ta thừa nhận Tống Hoành Giang đã đưa ra thoái nhượng, nhưng cũng không cảm thấy phần thoái nhượng này là hiếm có.

Nhận thức, ý tưởng, phán đoán của hai bên đều có lệch lạc, bởi vậy căn bản không thể đạt thành điều kiện nhất trí.

Tống Hoành Giang cũng không rõ nguyên nhân sau lưng, nhưng điều này không cản trở việc lão nhìn ra thái độ của Trang Cao Tiện.

Vào thời điểm này, lão đột nhiên bình tĩnh trở lại, chỉ dịu giọng mà hỏi: “Hôm nay Trang Quân nhất định phải điều tra Thanh Giang Thủy Phủ đúng không? Nhất định phải giẫm đạp mặt mũi của Thủy tộc Thanh Giang xuống dưới chân đúng không?”

“Bệ hạ đích thân đến điều tra Thủy Phủ, cũng là tôn trọng đối với Thủy Quân, tôn trọng đối với Thủy tộc Thanh Giang!” Đỗ Như Hối vẫn luôn trầm mặc đột nhiên lên tiếng.

Hiển nhiên ông ta hiểu tính tình của Tống Hoành Giang, cũng hiểu Trang Cao Tiện, mắt thấy thế cục có khả năng căng thẳng, ông ta lập tức đứng ra cứu vãn.

“Cái chết của Đổng phó tướng liên quan đến vinh dự quốc gia, không thể không truy cứu. Nhưng Thủy Quân đức cao vọng trọng, anh hùng cái thế, ai xứng điều tra chỗ ở của Thủy Quân? Cho dù là bổn tướng cũng không có tư cách này. Kẻ cắp kia nhất định cũng nhìn ra điểm này, cho nên mới lẻn vào Thủy Phủ. Lần này Bệ hạ tới, cũng không phải nghi ngờ Thủy Quân, chỉ là vì thủ tín với thiên hạ. Bệ hạ đích thân đến là sự tôn trọng đối với ngài, Thủy Quân không thể không biết!”

Những lời nói này không có chút kẻ hở, cho Tống Hoành Giang đủ mặt mũi, cũng khiến người ta không thể phản bác.

Nói đến mức này, có vẻ Tống Hoành Giang đã không còn lý do cự tuyệt.

Nhưng lão chỉ đi về phía trước một bước, đứng càng gần Trang Cao Tiện hơn.

“Ngày xưa lúc Trang Thừa Càn còn sống, khi tới phủ của Cô, cũng không mang một binh một tốt, trước nay luôn giữ lễ đệ hầu huynh, chưa từng có thái độ kiêu căng ngạo mạn. Hiện giờ giang sơn thay đổi, nhân tài xuất hiện tầng tầng lớp lớp, người mới thay thế được người xưa. Há mồm thì muốn điều tra tẩm cung của Cô. Rất tốt!”

Thân thể khòm khòm của ông ta chậm rãi đứng thẳng, khí thế như khói báo động xông thẳng lên trời cao, giống hung hồn ngủ say bị đánh thức, trợn mắt muốn giết người!

“Cô là chủ nhân của tám trăm dặm Thanh Giang, có thể giết nhưng không thể nhục. Nếu các ngươi thật sự muốn làm như vậy... Tới!”

Lão mở đôi tay ra, khí phách vô biên: “Nhìn xem máu của Thủy tộc Thanh Giang, có xinh đẹp không!”

Nào còn có nửa phần thái độ già cả nào!

Nhóm vệ binh Thủy tộc vẫn luôn canh giữ ở ngoài Thủy Phủ đều kinh sợ, vốn dĩ từ đầu Thủy Quân và Trang Quân giương cung bạt kiếm đã làm bọn họ kinh hồn táng đảm.

Sau đó lại như đã nói tốt, tình thế hòa hoãn, trái tim căng thẳng của bọn họ cũng chậm rãi buông lỏng.

Nhưng không ngờ mới nói thêm mấy câu thì tình thế đột nhiên biến đổi.

Thoáng một cái đã thay đổi thành đánh giết sinh tử!

Cho dù bọn họ cực kỳ sợ hãi, nhưng cũng ôm quyết tâm hẳn phải chết, họ giơ ngang đao đi qua, một người lại tiếp một người đứng ra, đi tới phía sau Tống Hoành Giang.

Thủy tộc Thanh Giang dũng mãnh là chuyện có sử sách minh chứng từ xưa đến nay!



Ma quật dưới đáy nước.

Tống Hoành Giang đang tưởng nhớ quá khứ trong quật lại bỗng nhiên bùng nổ rời đi, khiến Khương Vọng mắt thấy nặc y sắp mất đi hiệu lực cũng tránh được một kiếp.

Nhưng điều này cũng không thể giúp hắn cảm thấy nhẹ nhàng hơn.

Bởi vì Tống Hoành Giang rời đi quá đột ngột, quá vội vàng. Có khả năng cực lớn là bởi vì Đỗ Như Hối đã tới!

“Hiện tại làm sao bây giờ? Đi nơi nào?” Khương Vọng hỏi Thông Thiên Cung, giọng điệu mang theo chút hoang mang cùng lo lắng.

“Cứ ở ngay nơi đây. Không đi nơi nào cả.” Khương Yểm nói.

“Nhưng mà Đỗ Như Hối...”

Khương Yểm không kiên nhẫn mà cắt ngang: “Ngẫm lại cho kỹ xem, Tống Hoành Giang có thể để Đỗ Như Hối phát hiện ra Âm Ma ở nơi này sao? Hắn dám để lộ chuyện dưỡng Ma sao? Nơi này vẫn là an toàn nhất!”

Khương Vọng trầm mặc.

Khương Yểm lại thay đổi giọng điệu khác, gã trấn an: “Ngươi vừa bị tâm ma ăn mòn, còn chưa hoàn toàn khu trừ được, hiện tại tinh thần rất loạn, không thể đưa ra phán đoán chính xác. Nghe ta là được rồi. Ngươi và ta vốn là một thể, chẳng lẽ ta sẽ hại chết chính mình sao?”

Có lẽ thật sự do tâm ma, hoặc có lẽ là vì huyết văn thạch quan hai bên hướng dẫn. Giờ phút này suy nghĩ của Khương Vọng thật sự rất rối.

Biểu hiện của hắn có chút bất an, hoàn toàn không bình tĩnh quả cảm giống như ngày thường.

Hắn ngẩn ra, lại lẩm bẩm nói: “Đỗ Như Hối dựa vào cái gì để truy tung được ta chứ? Ta có nặc y, còn có thủ đoạn do Doãn Quan bố trí, hẳn không lưu lại dấu vết gì mới đúng.”

“Không cần quan tâm vấn đề này, đạo pháp bí thuật trên thế gian bao la như biển sâu, cho dù là hiểu biết của Bạch Cốt Tôn Thần cũng chỉ là muối bỏ biển. Chúng ta không thể phỏng đoán Đỗ Như Hối đang nắm giữ cái gì. Nhưng có một chuyện có thể xác định, nếu đến bây giờ hắn ta mới tìm đến đây, chứng tỏ phương pháp của hắn vẫn có cực hạn. Cho nên cũng không cần quá lo lắng.”

Khương Yểm phân tích đâu vào đấy, sau đó chỉ huy: “Hiện tại, tiến vào phòng trong động quật nhìn xem. Ta phải biết Tống Hoành Giang đang làm cái quỷ gì?”

Khương Vọng không nói gì, cả người vẫn có chút mơ mơ màng màng, hình như sự tỉnh táo do tử vong khủng bố mang đến đã trôi đi, cảm giác hoảng hốt kia lại cuộn trào trở về.

Hắn trố mắt giật mình rồi xoay người đi vào gian trong động quật.

Lúc đi lại hắn cũng không vững, thậm chí còn bị thạch quan bên tay trái đụng phải một cái, có vẻ cực kỳ chật vật. Thạch quan không chút sứt mẻ, Âm Ma dữ tợn trong quan tài vẫn ngủ say như cũ.

“Cẩn thận.” Khương Yểm muộn màng mà nhắc nhở một tiếng.

Trong Thông Thiên Cung, Thần Hồn Hoa Hải còn đang mở ra, Triền Tinh Mãng yên lặng chiếm cứ trong đó, không có bất cứ dị động nào.

Hình như hỏng bét chỉ là cảm giác.

Hắn lướt qua thạch quan, đi vào động quật. Cửa vào của gian động quật này có dạng nửa vòng tròn, rõ ràng là đã được con người chỉnh sửa qua, nhưng cũng không quá tinh tế.

Lạch cạch.

Tiếng bước chân vang lên rất rõ ràng.

“Đừng tạo ra âm thanh.” Khương Yểm lại đang nhắc nhở.

“Được rồi, được rồi.” Khương Vọng miễn cưỡng mà đáp lại.

Vì thế hắn cố gắng nhẹ nhàng chậm chạp mà đi vào bên trong.

Hết chương 1020.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom