• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Hot Thần Vương Lệnh (1 Viewer)

  • Chương 129-130

Chương 129 Một cành mai

Trong ánh mắt Phan Long hiện lên sát ý. Hắn ta không ngờ người phụ nữ năm năm trước vì từ chối hắn ta mà không tiếc mạng sống lại niết bàn trùng sinh.

Chồng của cô lại còn ra tay tàn nhẫn, tổn thương em gái và em trai của hắn ta.

Nghe lời truyền lại kia có lẽ hắn còn muốn ra tay với cả nhà họ Phan.

Thật thú vị.

''Thế thì cũng chưa chắc.''

''Hai đứa cố gắng dưỡng thương, chờ anh điều tra rõ ràng rồi sẽ lập tức báo thù cho các em.'' Hắn ta cười lạnh nói một câu rồi đứng dậy rời đi.

Vừa ra cửa, hắn ta đã phân phó cho người bên cạnh phái người lập tức đi Long Giang, bí mật điều tra tin tức của Tần Thiên và Tô Tô.

Nhất là hành động gần đây của bọn họ.

Hắn ta nhanh chóng nhận được tin tức, Tần Thiên và Tô Tô không bao lâu nữa sẽ đến nước Lan tham gia cuộc thi trang điểm quốc tế.

Phan Long nắm được cơ hội.

Nếu như sắp xếp được người ở nước ngoài giải quyết Tần Thiên, cho dù có ầm ĩ đến mức độ nào thì cũng sẽ không ảnh hưởng đến trong nước.

Hắn ta lập tức phân phó cho cấp dưới đắc lực đi sắp xếp chuyện này. Không cần để ý đến giá tiền, nhất định phải liên hệ được sát thủ chuyên nghiệp.

Lần này hắn ta nhất định phải thành công!

Long Giang.

Cuộc thi quốc tế ngày càng đến gần, Tô Tô càng cảm thấy lo lắng hơn.

Các nhà phân phối bàn bạc xong trước đó đã hủy hợp đồng. Bây giờ tất cả hi vọng đều trông cậy vào cuộc thi lần này.

Chỉ có xếp hạng cao mới có thể tìm được người phát ngôn tốt, lần đầu làm thành công thì sẽ hấp dẫn được nhiều nhà đầu tư khác.

Nếu không đầu tư lớn như vậy sẽ chết từ trong trứng nước.

Nhưng giờ cô chỉ có thể bất lực trông chờ vào ông trời mà thôi.

Cô và Liễu Thanh tự mình chạy đến khu công nghiệp. Tự mình chỉ huy điều chỉnh thử thiết bị, cố gắng để bản thân bận rộn, không rảnh rỗi để suy nghĩ nhiều.

Mà Tần Thiên cũng rảnh rỗi hiếm thấy.

Nếu nhà họ Phan đã án binh bất động thì hắn tạm thời cũng lười đi chủ động xuất kích.

Hắn vùi mình ở sơn trang Mãnh Thú, tự mình chỉ đạo huấn luyện.

Điều khiến hắn và tất cả các thành viên khác buồn cười là, từ khi A Tân vào sơn trang Mãnh thú, lần đầu tiên cậu ấy vào khu huấn luyện với sói đã ở luôn bên trong.

Đứa nhóc này vậy mà lại làm bạn với sói.

Không chỉ bản thân cậu ấy không làm sói bị thương mà còn cố chấp không cho người khác làm sói tổn thương.

Điều này khiến mấy người Đồng Xuyên, Thiết Tí động một chút là có thể đánh chết một con sói rồi nướng thịt ăn vô cùng khó chấp nhận.

Bọn họ tập thể đến chỗ Tần Thiên tố cáo.

Tần Thiên tức đến bật cười: ''Mấy con sói ông đây mua từ nước ngoài về dễ lắm sao?''

''Đều để mấy người đánh chết rồi ăn thì còn ra thể thống gì nữa!''

''A Tân đã nhắc nhở tôi thì chúng ta lại lần nữa lập quy định mới đi.''

''Về sau khi mọi người vào khu thú huấn luyện chỉ có thể đi tay không, không cho phép mang vũ khí.''

''Hơn nữa chỉ có thể đầu hàng khuất phục, không cho phép giết chết.''

Đồng Xuyên thử phản đối: ''Cũng quá không công bằng rồi!''

''Không cho phép chúng tôi giết sói, vậy sói muốn giết chúng tôi thì sao bây giờ?''

Tần Thiên thản nhiên nói: ''Đó là do các người đáng đời.

Đồng Xuyên, Thiết Tí than thở. Hai người này thật ra vẫn là muốn ăn thịt sói.

Thiết Ngưng Sương cười nói: ''Tôi ủng hộ A Tân.''

''Những con sói này rất đáng yêu nha, sau này chúng ta cũng không cần giết chúng nữa rồi.''

Nhưng nói tới nói lui thì vẫn rất buồn cười. Đối với chuyện A Tân có thể làm bạn với sói, Tần Thiên vẫn cảm thấy rất kì lạ.

Hắn qua camera quan sát thấy trên sườn núi trong khu sói, A Tân nằm trên đồng cỏ phơi nắng, miệng còn ngậm một cọng cỏ.

Xung quanh cậu ấy có mấy con sói đang thoải mái nằm sấp. Thậm chí một con sói con còn nằm dưới chân cậu ấy liếm chân.

Nắm rõ tính cách của sói.

Chuyện này có liên quan đến hoàn cảnh sinh trưởng từ nhỏ của A Tân.

Đứa nhỏ cô đơn lớn lên trong núi chỉ có thể làm bạn với sói. Nhưng chuyện này cũng có thể rèn luyện bản tính của sói trong người cậu ấy.

Nếu tiến hành bồi dưỡng tên nhóc này thật tốt, tương lai cậu ấy tuyệt đối sẽ là một cánh tay đắc lực.

Nhân cơ hội khó khăn lắm mới rảnh rỗi, Tần Thiên để Vũ Sơn sử dụng đủ loại quan hệ và đủ mọi cách đi tìm kiếm thành viên mới.

Tần Thiên có hai yêu cầu. Một, phải có bản tính của sói. Hai, bản thân đã lâm vào đường cùng.

Vũ Sơn không phụ lòng hắn, giúp Tần Thiên tìm được ba người.

Người đầu tiên là thợ rèn. Giống như A Tân, cũng giết người.

Nhưng người thợ rèn vì con gái duy nhất bị bọn buôn người lừa bán, dưới sự kích động, anh ấy dùng đầu búa đã được nung đỏ đập tên buôn người thành bánh thịt.

Khi cảnh sát tìm được thi thể còn ngửi được mùi thơm của thịt nướng.

Thợ rèn không may mắn như A Tân, anh ấy bị phán tử hình. Trước khi bị tử hình, Tần Thiên đã dùng quan hệ của mình đưa anh ấy ra.

Đây là một người đàn ông Tây Bắc trầm mặc ít nói. Do lâu ngày rèn sắt nên khuôn mặt đỏ hồng. Hai cánh tay cũng được mài giũa cứng như sắt.

Tần Thiên cho anh ấy một khoản tiền để anh ấy sắp xếp ổn thỏa cho con gái và vợ trước.

Lúc đó thợ rèn đã quỳ xuống dập đầu với Tần Thiên, chỉ nói một câu: Mạng này của tôi, sau này là của anh.

Một người khác là bác sĩ chân trần trên miền núi.

Mẹ anh ta mặc bệnh nan y nhưng không có tiền chữa trị. Bác sĩ vì chăm sóc mẹ mà vẫn không kết hôn.

Trong lúc đó, anh ta tự thử các loại bách thảo, tự học các kiến thức về y dược, kéo dài tuổi thọ mẹ mình được thêm mười năm.

Ở vùng núi đó, ai cũng biết anh ta là một người con hiếu thảo.

Nhưng vì nhiều năm thử các loại thảo dược nên độc tố trong cơ thể anh ta bị tích tụ quá nhiều.

Khi Tần Thiên tìm thấy anh ta, làn da của anh ta đã trở thành màu đen, đang khó khăn đào mộ cho chính mình trước mộ của mẹ.

Theo lời anh ta, anh ta biết rõ mình sắp chết, không muốn ảnh hưởng đến bất kì ai.

Tần Thiên dùng mười ba châm quỷ môn khử hết độc tố trong cơ thể anh ta, cũng không khác nhặt một cái mạng từ quỷ môn quan về cho anh ta là bao.

Sự gia nhập của bác sĩ đã đồng thời giải quyết được một vấn đề khác. Lúc thành viên Thiên Phạt tiến vào khu thú huấn luyện thường hay bị thương.

Lúc làm nhiệm vụ cũng sẽ có các tình huống ngoài ý muốn xảy ra.

Bác sĩ đảm nhiệm nhiệm vụ y tế của đội một cách hoàn hảo.

Người cuối cùng khá đặc biệt.

Là một người phụ nữ tên Mai Hồng Tuyết.

Khi còn bé cô ấy bị hàng xóm xâm hại nên đã để lại bóng ma tâm lí. Sau khi trưởng thành cô ấy mở một tiệm may.

Sau khi cưới xong, chồng cô ấy bị nhiễm thói xấu, trở thành dân cờ bạc.

Tên chồng cờ bạc thua tiền sẽ uống say, sau đó tìm cô ấy đòi tiền, không lấy được sẽ đánh đập cô ấy. Thậm chí gã ta còn cướp tiền khách cọc trong tiệm may.

Lần ác liệt nhất, tên chồng cờ bạc kia uống rượu rồi đem theo mấy tên chủ nợ về nhà.

Gã ta muốn cô ấy trả tiền cờ bạc mình nợ.

Một là chết trong im lặng, hai là bùng nổ trong im lặng.

Mai Hồng Tuyết lựa chọn bùng nổ.

Cô ấy cầm kéo trong tay bảo vệ tôn nghiêm của mình, để lại những vết sẹo ân hận vĩnh viễn cho mấy tên cờ bạc kia.

Mấy năm nay cô ấy chạy trốn, cô ấy đã liên hệ với một số chị em có chung quá khứ và chuyên phạm tội.

Lần này vì trừng phạt một tên nhà giàu nên ảnh hưởng khá lớn. Trong quá trình bị đối phương đuổi bắt, cô ấy đã chạy trốn đến Long Giang.

Mai Hồng Tuyết tham gia, người vui vẻ nhất là Thiết Ngưng Sương. Cuối cùng trong tổ chức cũng có người phụ nữ thứ hai ngoài cô ta.

Cô ta kéo tay Mai Hồng Tuyết, mở miệng là gọi chị Mai.

Mai Hồng Tuyết cũng rất thích Thiết Ngưng Sương, có cơ hội là lập tức dạy cô ta con gái nên bảo vệ mình như thế nào.

Khiến Thiết Ngưng Sương tuổi còn nhỏ nhưng đã giống như một con thuyền lênh đênh trên biển cả hàng năm trời, ánh mắt nhìn thành viên nam cũng không còn như trước.

Đau khổ nhất là những thành viên nam.

Mỗi khi nhìn chiếc kéo sáng bóng của Mai Hồng Tuyết trước mặt, mấy người Đồng Xuyên đều cảm thấy sau này mình phải làm người thật tốt.

Đến bây giờ thành viên của Thiên Phạt đã lên mười người. Nếu như tính thêm đại tổng quản Vũ Sơn thì chính là mười một người.

Gần đến cuộc thi, Carl tự mình gọi điện thoại đường dài từ nước ngoài về, nói ban tổ chức đã hoàn thành việc giám định và chấm điểm cho tất cả những sản phẩm tham gia.

Sau đó sẽ công bố trước mặt mọi người ở nơi tổ chức cuộc thi.

Tô Tô vô cùng coi trọng cuộc thi này, trước một ngày, cô và Tần Thiên cất cánh từ Long Giang, chuyển tiếp tại sân bay quốc tế đến Lan Thành, nơi được mệnh danh là kinh đô thời trang.

Carl phái chuyên gia đến đón họ tại sân bay.

Vừa đến sân bay, Tần Thiên không nhịn được mà nhíu mày. Hắn cảm giác họ đang bị theo dõi.
Chương 130 Giấc mơ mùa đông không dấu vết

Qua kính chiếu hậu, hắn thấy một chiếc xe đen nhỏ luôn đi sau họ với khoảng cách không xa không gần. Đi thẳng đến khách sạn mà ban tổ chức đặt trước.

Tần Thiên không thay đổi sắc mặt, đi cùng với Tô Tô đến tận phòng.

Một tiếng sau là tiệc rượu buổi tối. Sau khi Carl giới thiệu sơ qua về tình huống tiệc rượu, ông ta có chút khó xử nói: ''Tần tiên sinh, là thế này.''

''Với tư cách là người giới thiệu, tôi chỉ có thể mang một người vào bữa tiệc. Ngài xem thử xem...?''

Tần Thiên suy nghĩ một chút rồi nói: ''Vậy để bà xã tôi đi thôi.''

''Đúng lúc tôi cũng muốn ra ngoài đi dạo. Trải nghiệm qua phong cảnh Lan Thành của các ông một chút.''

Carl cười nói: ''Tôi tin rằng phong cảnh của Lan Thành nhất định sẽ không khiến Tần tiên sinh thất vọng.''

''Cách khách sạn không xa là nhà thờ lớn, ngài có thể đến thăm quan thử.''

''Đúng rồi, ngài có cần tôi giới thiệu một hướng dẫn viên du lịch không?''

''Không cần. Cảm ơn.''

''Nhờ ông chăm sóc cho bà xã tôi.''

Tần Thiên cảm thấy người tên Carl này đúng là một thân sĩ, vô cùng phong độ, cũng rất lịch sự.

Cộng thêm uy tín của ông ta ở nơi này, Tô Tô đi theo ông ta chắc sẽ không xảy ra chuyện gì.

Mà cũng đúng lúc hắn có chuyện cần làm.

Đó chính là chiếc xe đen theo dõi họ từ sân bay đến khách sạn kia.

Lúc này chiếc xe đó đang dừng ở bên kia đường.

Cuộc thi lần này có ý nghĩa rất lớn với Tô Tô, Tần Thiên nhất định không cho phép có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra. Cho nên hắn muốn dụ những người này đi rồi âm thầm giải quyết.

Sau khi dặn dò Tô Tô xong, một mình hắn giả vờ làm du khách rời khỏi khách sạn.

Quả nhiên chiếc xe đen đối diện lập tức theo sau.

Điều này chứng minh mục tiêu của đối phương là hắn, không phải Tô Tô.

Vừa đến đã bị theo dõi, rất rõ ràng, hành tung đã bị tiết lộ.

Số người hắn đắc tội gần đây có năng lực thuê sát thủ chuyên nghiệp từ nước ngoài chỉ đếm được trên đầu ngón tay.

Người phía sau là ai đã rõ.

Khó trách lúc ở Long Giang lại không có hành động gì, hóa ra là sắp xếp ở chỗ này nha. Trong ánh mắt hắn hiện lên sát ý.

Hắn đi qua đường phố phồn hoa nhộn nhịp, đi thẳng đến nhà thờ lớn. Ở đây nhiều người, là một cơ hội tốt để ra tay.

Tần Thiên cố ý cho đối phương cơ hội, ai ngờ chiếc xe đen kia dừng ở cửa nhà thờ, không có ai xuống xe.

Xem ra bọn họ muốn chọn một chỗ yên lặng để ra tay.

Cũng có khả năng những người này chỉ theo dõi. Người phụ trách hành động chính vẫn chưa xuất hiện.

Ra khỏi thành phố đi về phía Nam chính là dãy núi Alps nổi tiếng. Ở đấy thưa người, là một địa điểm tốt để bắt cóc giết người.

Đến đây, ông đây lại phối hợp với chúng mày thêm lần nữa vậy.

Tần Thiên bước ra từ nhà thờ lớn, vẫy tay gọi taxi.

Vừa chuẩn bị nói cho lái xe đến núi trượt tuyết Alps thì đột nhiên có một cô gái đeo khẩu trang lao đến.

''Chờ chút!''

Cô ta leo lên xe rồi vội vàng đóng cửa xe lại.

''Mau lái xe đi!''

''Mau!''

''Có người đang đuổi theo tôi!''

Lái xe còn tưởng rằng người này gặp cướp nên vội vàng lái xe đi.

Tần Thiên thấy chiếc xe đen kia lập tức đi theo phía sau.

''Xin lỗi, cô gái, xảy ra chuyện gì vậy?''

''Đây là xe tôi gọi từ trước, tôi muốn ra khỏi thành phố, đến núi Alps.''

Cô gái kia quay đầu đi, dường như không muốn để Tần Thiên thấy mặt mình.

Cô ta ấp úng nói: ''Mọi người đều là đồng hương, giúp đỡ nhau chút đi.''

''Tôi vất vả lắm mới đến đây được.''

Nói rồi cô ta lo lắng nhìn ra phía ngoài, phát hiện không có người đuổi theo thì ánh mắt hiện lên sự đắc ý.

Đôi mắt rất xinh đẹp.

Mặc dù đeo khẩu trang nhưng có thể nhìn ra đây là một đại mỹ nữ.

Dáng người cũng rất chuẩn.

Tần Thiên hết cách nói: ''Tôi có chuyện quan trọng cần xử lí. Đến phía trước mời cô xuống xe.''

''Đừng mà, anh mang tôi đi cùng một đoạn được không.''

''Như vậy tôi cũng đỡ tiền xe. Đúng lúc tôi cũng muốn đến dãy núi Alps.''

''Cả ngày ở thành phố lớn chán muốn chết!''

Tần Thiên im lặng. Hắn có thể đoán được cô gái này không phải là gian tế mà đối phương phái đến cố ý tiếp cận hắn.

Chắc chỉ là ngoài ý muốn.

Tiếp theo đây rất có thể sẽ có một cuộc chiến sinh tử, mang theo một cô gái thì sẽ xảy ra chuyện gì chứ?

''Tiên sinh, người phương Đông các anh có một câu nói gì nhỉ, yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu (1).''

(1) ý nói người con trai tốt luôn mong tìm kiếm được người con gái dịu dàng, đức hạnh làm vợ

''Cô gái này đã nói như vậy rồi, anh đồng ý nhường xe cho cô ấy đi chút đi.''

''Nếu không anh xuống xe. Tôi chở cô ấy.'' Lái xe Lan Thành dùng tiếng Trung bập bẹ của mình để nói chuyện.

Rõ ràng là Tần Thiên gọi xe trước, theo ý tài xế, nếu như Tần Thiên không đồng ý để cô gái này ngồi chung thì anh ta sẽ đuổi Tần Thiên xuống dưới.

Tần Thiên tức giận: ''Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu không phải dùng như vậy.''

Cô gái kia cười một tiếng, vỗ bả vai lái xe nói: ''Cảm ơn anh trai.''

Tần Thiên thấy xe đã sắp ra khỏi thành phố, xe đen phía sau vẫn bám theo sát, thay đổi kế hoạch cũng không kịp. Chỉ có thể đợi đến khi ra ngoài thành phố rồi tìm cơ hội hất cô gái này ra.

Hắn nhắm mắt lại dưỡng thần.

Cô gái kia tò mò nhìn hắn một cái nói: ''Không biết tên anh là gì?''

''Tần Thiên.''

''Tần tiên sinh, anh đến đây du lịch sao? Đi một mình?''

Tần Thiên lười nói nhảm với cô ta, tùy tiện gật nhẹ đầu.

Cô gái kia dường như có chút không phục, một đại mỹ nữ như cô cho dù đến nơi nào cũng sẽ có đàn ông chủ động đến bắt chuyện.

Cô ta cắn răng nói: ''Anh Tần, anh biết tôi không?''

Lúc Tần Thiên mở mắt nhìn qua, cô ta tháo khẩu trang xuống.

Nhìn gương mặt tinh xảo trước mặt, Tần Thiên hơi ngẩn ra. Dường như đúng là có chút quen thuộc. Hình như hắn đã gặp ở đâu đó rồi.

Nhưng hắn nhớ không nổi.

Có lẽ mỹ nữ khắp nơi đều giống nhau mấy phần.

Hắn lắc đầu nói: ''Tên cô là gì?''

''Tôi...'' Lông mi dài của cô gái hơi rung động, đôi mắt đẹp hiện lên sự giảo hoạt: ''Tôi tên Liễu Tiểu Hoa.''

Liễu Tiểu Hoa? Tần Thiên đúng là chưa từng nghe qua.

Thấy Tần Thiên không biết mình, Liễu Tiểu Hoa dường như vứt bỏ vỏ bọc thần tượng, càng hoạt bát hơn.

Cô ta nói rất nhiều, nói với Tần Thiên chút kiến thức về núi Alps.

''Anh Tần, anh biết trượt tuyết sao?''

''Núi Alps là thánh địa trượt tuyết đó.''

''Mặc dù bây giờ chưa đến mùa trượt tuyết nhưng trên núi đã có tuyết rồi. Chúng ta đi xem một chút đi!''

''Ít người, giá cả hợp lí, còn chơi rất vui nữa.''

Tần Thiên khó chịu nói: ''Trời sắp tối rồi...''

Lái xe chen miệng vào: ''Hai người có thể trượt tuyết trong sân của khách sạn, tốt hơn phòng ở khu vực nội thành nhiều.''

''Có câu gì nhỉ, à, hai cô cậu gặp người quen nơi đất khách quê người, có thể trải qua một giấc mộng xuân không tồn tại cùng với nhau (2).''

(2) mộng xuân ở đây là chuyện 18+

Liểu Tiểu Hoa đỏ mặt nói: ''Anh trai, câu trước dùng đúng rồi, nhưng câu sau thì không cần.''

Tài xế nói: ''Vì sao? Mộng xuân không tồn tại không phải chỉ buổi tối tốt đẹp sao?''

Liễu Tiểu Hoa nín cười giải thích: ''Đúng là chỉ buổi tối hoàn mỹ. Nhưng đó là ở mùa xuân. Bây giờ cũng sắp đông rồi.''

Lái xe cảm thán: ''Ngôn ngữ văn hóa của người phương Đông các cô đúng là sâu rộng. Vậy chúc hai người mơ đông không dấu vết đi.''

Liễu Tiểu Hoa cười đến run người, theo bản năng nghiêng về phía Tần Thiên một chút.

Mùi hương đặc trưng của cô gái quanh quẩn chóp mũi, Tần Thiên không nhịn được mà nhíu mày.

Hắn thừa nhận cô gái này có sự quyến rũ đặc biệt. Hắn càng cảm thấy mình đã từng gặp qua cô ta ở nơi nào đó rồi.

Nhưng hắn không nhớ được.

Dù sao hắn cũng lười nhớ. Phía trước chính là khu vực trượt tuyết trống trải, xe con đen cũng đi theo rồi, mau chóng giải quyết hết thôi, về tìm bà xã mới là chuyện chính.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Binh Vương Thần Bí
  • Lâm Tiếu không phải cô nương
Bất Diệt Thần Vương
  • Đang cập nhật
(Full) Binh Vương Chiến Thần
Binh Vương Thần Bí
  • Lâm Tiếu không phải cô nương

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom