-
Chương 127-128
Chương 127 Anh hai
Thái Hạt không nhịn được mà gật đầu: "Nhà họ Phan các người đúng là rất có tài nguyên.''
Hắn ta nhấn điếu xì gà vào gạt tàn thuốc, đóng vali lại, nói: ''Người chúng tôi giết giúp anh. Không cần tiền.''
''Lần này xem như quà tặng.''
''Tôi không thích chờ đợi.''
"Chuẩn bị xe, bây giờ lập tức đi.''
Em gái quyến rũ cười một tiếng, cô ta cầm ảnh Tần Thiên trong tay hôn một cái: ''Tôi cũng muốn nhanh gặp soái ca này một chút, đến trước bình minh có khi còn có thể ngủ với nhau một lần đấy.''
''Làm việc đi!''
Mấy người hoàn toàn không xem nhiệm vụ lần này là chuyện gì to tát, họ giống như đang nghỉ phép vậy, tự mình cầm vũ khí của bản thân rồi đi ra ngoài cửa.
Vừa đến cửa, vẻ mặt bọn họ đã cứng lại.
''Ông là ai?'' Thanh Lang lạnh giọng hỏi.
Chỉ thấy trong sân có một tên ăn mày trung niên đang chống gậy vào từ lúc nào cũng không biết.
''Tên ăn mày kia, mày vào kiểu gì vậy?''
''Đi nhầm chỗ rồi, cút đi!'' Phan Hổ lập tức xua đuổi.
Tên ăn mày ho khan vài tiếng, từ từ ngẩng đầu lên nhìn Thái Hạt, thản nhiên nói: ''Lão đại của chúng tôi nói nơi này có người đáng chết, nói chúng tôi đến tiễn một đoạn đường.''
''Làm phiền cho hỏi một chút, người đáng chết chính là các cậu sao?''
''Lão khốn!''
''Tao thấy mày mới là người đáng chết!''
''Đánh ra ngoài cho tôi!'' Phan Hổ vung tay lên, hai vệ sĩ áo đen lập tức lao về phía tên ăn mày kia.
Tên ăn mày chính là Tàn Kiếm dẫn đội đến chấp hành nhiệm vụ.
Ông ấy dường như bị dọa sợ đến choáng váng, đứng ở nơi đó không nhúc nhích.
''Đợi chút!" Thái Hạt đột nhiên cảm thấy không đúng, hắn ta quay người lại.
Chỉ thấy trên nóc nhà có bốn ngường đứng từ lúc nào không hay.
Tất cả bọn họ đều mặc đồ đen, ánh mắt không khác tử thần là bao.
''Phòng thủ!''
Thái Hạt ra lệnh một tiếng, tổ chức được huấn luyện bài bản của hắn ta lập tức tựa lưng vào nhau tạo thành một vòng tròn phòng ngự.
Trên tay Bạch Quỷ ở trong vòng tròn là khẩu M24, anh ta nhắm thẳng vào mặt Tàn Kiếm.
''Lão già, ông cảm thấy ông tránh được sao?'' Anh ta nhe răng cười.
Tàn Kiếm lại cười nói: ''Trùng hợp thật, ngày trước tôi cũng chơi súng.''
''Không biết cậu có thể nhanh hơn tôi không.''
Lời vừa dứt, quải trượng trong tay ông ấy đã nhấc lên chắn trước ấn đường.
Cùng lúc đó, một tiếng đùng vang lên!
Bạch Quỷ nổ súng không chút do dự.
Tàn Kiếm chặn lại, đồng thời cũng lùi về sau hai bước. Trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc, ông ấy dùng quải trượng chặn viên đạn bắn về phía ấn đường.
Làm sao có thể?
Mấy người Thái Hạt đều ngây ra.
Bạch Quỷ không phục, giơ súng muốn tiếp tục bắn. Trên nóc nhà đột nhiên xuất hiện ánh sáng lạnh.
Thôi Minh ném phi tiêu ra nhanh như chớp, xoạt một tiếng, cổ tay của Bạch Quỷ đã bị đâm xuyên qua.
Bạch Quỷ thảm thiết kêu một tiếng, khẩu súng to rơi xuống đất.
''Tiểu đội Thiên Phạt thay mặt trời trừng phạt.''
''Giết!''
Thôi Minh hô một tiếng, dẫn đầu nhảy xuống.
Đồng Xuyên, Thiết Tí và Thiết Ngưng Sương đều là lần đầu tiên làm nhiệm vụ, ai cũng ước có thể đánh một cách mạnh mẽ, dùng một trận thắng xinh đẹp để chứng minh chính minh.
Thôi Minh đối đầu với Thanh Lang, Đồng Xuyên giao đấu với Đại Hồ Tử, Thiết Tí với Thái Hạt, Thiết Ngưng Sương đối phó với em gái Xà Hạt.
''Chết tiệt!''
''Ông đây đánh chết chúng mày!'' Bạch Quỷ chịu đựng cơn đau đớn từ cổ tay, dùng một tay khác nâng súng lên muốn tiếp tục bắn.
Quải trượng của Tàn Kiếm bay đến trước mặt anh ta, bộp một tiếng, đánh vỡ đầu anh ta.
Thấy anh em chết thảm, bọn người Thái Hạt đều tức đến đỏ mặt. Bọn họ cầm vũ khí lên thề sống chết chém giết với mấy người Thiết Ngưng Sương.
Mặc dù mấy người Thiết Ngưng Sương làm nhiệm vụ lần đầu tiên, kinh nghiệm chiến đấu không phong phú như mấy người Đại Hồ Tử.
Nhưng bọn họ đều luyện tập từ ổ sói hang hổ mà ra.
Vào giây phút này những lợi ích khi phải rèn luyện vất vả đều bộc lộ.
Tuy mấy người Đại Hồ Tử hung ác nhưng dù sao cũng là người, không thể đánh đồng với hổ sói được.
''Bùm'' một tiếng, Đồng Xuyên đấm vào huyệt thái dương của Đại Hồ Tử, sức mạnh rất lớn, đánh cho anh ta rơi cả mắt.
Đại Hồ Tử kêu thảm muốn chạy trốn, Đồng Xuyên nhảy qua, một tiếng phập vang lên, dao găm cắm thẳng vào tim anh ta.
Thiết Tí không chịu thua, đánh bại Thái Hạt ngã lăn ra đất, một đấm đấm thẳng vào họng khiến yết hầu hắn ta nát bét.
Phi tiêu của Thôi Minh đã giết chết Thanh Lang, mấy người đứng một bên vui vẻ nói: ''Em gái, cần trợ giúp không?''
Thiết Ngưng Sương đang khó khăn chiến đấu với em gái Xà Hạt, cô ta cắn răng nói: ''Ai dám nhúng tay vào tôi liều chết với người đó!''
''Cô ta là của tôi!''
''Con khốn, tao giết mày!'' Em gái Xà Hạt đỏ bừng mắt nói. Mấy đồng đội đều đã chết, cô ta cũng không muốn sống nữa.
Cô ta đột nhiên lấy một viên lựu đạn từ bên hông ra rồi lao về phía Thiết Ngưng Sương.
''Cẩn thận!'' Mấy người Thôi Minh kinh hãi.
Thiết Ngưng Sương không những không lùi mà còn nhào về phía trước.
Giờ phút này chính là so tốc độ.
Cuối cùng, trong một tích tắc khi em gái Xà Hạt chuẩn bị kéo lựu đạn, kiếm trong tay Thiết Ngưng Sương đã đâm xuyên cổ họng cô ta một cách chuẩn xác.
Thấy vậy mấy người Thôi Minh mới thở phào nhẹ nhõm.
Toàn bộ quá trình giao đấu chỉ xảy ra trong mấy phút.
Thấy những sát thủ hàng đầu mà mình tin cậy đã chết thảm chỉ trong mấy phút ngắn ngủi ngay trước mặt, Phan Hổ sợ đến ngây người.
''Các người, rốt cuộc các người là ai?'' Anh ta vô cùng hoảng sợ hỏi.
Lúc này hai vệ sĩ áo đen sợ vỡ mật kia cũng kêu to chạy trốn.
Thôi Minh như u hồn lướt qua, tùy ý xoẹt ngang qua cổ bọn họ.
Tàn Kiếm nhìn Phan Hổ, cười lạnh nói: ''Không phải đã nói cho cậu biết rồi sao.''
''Thiên Phạt.''
''Thay ông trời trừng phạt những người tàn ác.''
''Bây giờ cậu hiểu rồi chứ?''
Sắc mặt Phan Hổ trắng bệch, anh ta cắn răng nói: ''Tôi là người nhà họ Phan!''
''Các người chắc chắn biết rõ năng lực của nhà họ Phan!''
Tàn Kiếm vung quải trượng lên, bộp một tiếng, xương bánh chè hai chân Phan Hổ bị đập vỡ nát.
''Lão đại chúng tôi đã nói để lại cho cậu một mạng, để cậu chuyển lời đến người nhà họ Phan.''
''Làm người tàn ác, Thiên Phạt (1) sớm muộn gì cũng sẽ đến.''
(1) chơi chữ, vừa là tên tổ chức của nam chính vừa có nghĩa là sự trừng phạt của ông trời
Nhiệm vụ hoàn thành, ông ấy dẫn người rời đi. Đi đến cửa, ông ấy dường như mới nghĩ ra gì đó: "Đúng rồi, lão đại của chúng tôi họ Tần.''
Họ Tần?
Tần Thiên!
Nhìn bóng dáng mấy ác ma rời đi, lại nhìn sát thủ hàng đầu chết thảm ở xung quanh, Phan Hổ đau cả trứng, anh ta hét to một tiếng rồi ngất đi.
Phan Mỹ Nhi ở chỗ Phan Hổ chờ tin tức, thấy Phan Hổ đi lâu như vậy mà vẫn chưa quay lại, gọi điện thoại cũng không nhận.
Cô ta không nhịn được mà cho người lái xe đến căn biệt thự kia.
Khi thấy cảnh tượng trước mắt, cô ta bị dọa đến mức suýt ngất xỉu.
''A Hổ!''
''Em sao rồi?''
''Mau, mau đưa em ấy đến bệnh viện!''
''Tiểu thư, mấy người này thì sao?'' Người bên dưới xin chỉ thị.
Phan Mỹ Nhi tỉnh táo nói: ''Bọn họ đều là người không nên xuất hiện ở đây, đốt đi!''
''Cả căn biệt thự này, đốt hết đi, không thể để lại bất kì manh mối gì!''
Sáng hôm sau, Phan Hổ từ từ tỉnh lại trong phòng bệnh.
Anh ta cắn răng kể lại chuyện đêm qua cho Phan Mỹ Nhi nghe.
''Thiên Phạt?'' Phan Mỹ Nhi khiếp sợ nói: ''Chúng ta quá chủ quan rồi, hóa ra Tần Thiên này còn đòn sát thủ như vậy!''
''Chị, làm sao bây giờ?''
''Đó là lời mà họ Tần kia nói em nhắn lại với người nhà chúng ta, nói làm người ác, Thiên Phạt sớm muộn gì cũng đến.''
''Ý của anh ta là gì?''
Phan Mỹ Nhi đang định nói gì đó thì cửa phòng bệnh đột nhiên đẩy ra, một người khác đi vào.
Cô ta vội vàng đứng lên, sợ hãi nói: ''Anh hai!''
''Sao anh lại đến đây?''
Chương 128 Không cam tâm
Người đến là một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi. Hắn ta mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn, khuôn mặt nghiêm túc khiến người ta có cảm giác không giận tự uy.
Nhìn cũng biết hắn ta là người có quyền lực lớn và đã đứng ở vị trí cao trong một thời gian dài.
Người này chính là con trai thứ hai của nhà họ Phan, người được gia chủ nhà họ Phan coi là người nối nghiệp tương lai của đế quốc thương nghiệp, Phan Long.
''Anh hai!''
Phan Hổ trên giường bệnh sợ Phan Long theo bản năng, anh ta sợ hãi muốn xuống giường.
Nhưng xương bánh chè hai chân anh ta đều đã bị đánh nát, sao anh ta có thể xuống được.
Anh ta đau đến mức cả khuôn mặt đều vặn vẹo.
Phan Long trầm mặt không nói lời nào, hắn ta lật tấm chăn đang đắp trên đùi Phan Hổ lên.
''Anh hai, anh đừng trách A Hổ!''
''Muốn trách thì anh trách em đi!'' Phan Mỹ Nhi vội vàng nói.
Cô ta biết người làm sai trong gia tộc đều sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc.
Đã có một lần, người bên cạnh Phan Long vì đắc tội với người không nên đắc tội nên đã bị đánh gãy hai chân.
Vệ sĩ kia cảm thấy mình rất được Phan Long tin tưởng, lúc Phan Long đến thăm mình, gã ta còn lấp liếm nói Phan Long đi báo thù cho gã.
Phan Long cũng vén chăn lên như bây giờ, cầm ghế bên cạnh lên, đập gãy đôi chân vừa được nối xương lại.
Phan Mỹ Nhi còn tưởng rằng Phan Long cũng muốn trừng phạt Phan Hổ như vậy.
''Không liên quan đến chị ba!''
''Đều do tự em làm.''
''Anh hai, trừng phạt thế nào cũng được, anh làm đi!'' Phan Hổ cũng có dự cảm. Anh ta cắn chặt răng nhắm mắt lại.
May mà Phan Long chỉ kiểm tra vết thương chứ không ra tay.
''Nhị công tử, đã điều tra xong.''
''Người giới thiệu đội Thái Hạt cho Tứ công tử tên là Kim Ba, là một tên nghiện thuốc.''
''Tứ công tử... lén lút giao dịch với Kim Ba.'' Một người áo đen tiến vào báo cáo.
Phan Long giận dữ trừng mắt nhìn Phan Hổ rồi trầm giọng nói: ''Tôi biết rồi.''
''Sắp xếp người xử lí Kim Ba. Nhớ làm sạch sẽ.''
''Vâng.'' Thuộc hạ rời đi.
Phan Long nhìn Phan Hổ, lúc này mới hạ giọng tức giận nói: ''Em giấu anh và cha liên hệ với loại người như Kim Ba thì thôi đi.''
''Em lại còn dám nhận người như Thái Hạt, em biết em đang làm gì không?''
''Em đây là đang muốn đẩy cả nhà họ Phan chúng ta vào địa ngục!''
Phan Hổ sợ hãi nói: ''Anh hai, em biết sai rồi.''
''Sau này em không dám làm vậy nữa.''
Lúc này Phan Long mới thở ra một hơi, vẻ mặt dịu lại, nhìn về phía Phan Mỹ Nhi nói: ''Mỹ Nhi, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?''
''Cha con nhà họ Tiết đến Long Giang làm ăn, đang yên đang lành sao lại đột nhiên chết không rõ lí do?''
''Anh biết Tiết Nhân lừa dối em, ở bên ngoài ngoại tình. Nhưng thế nào thì nó vẫn là chồng em.
''Cho dù em muốn lấy sản nghiệp của nhà họ Tiết thì cũng không cần vội vàng như vậy.''
''Có phải có gì bất ngờ không?''
''Còn nữa, sao cao thủ như quản gia Tiêu nói chết là chết vậy?''
''Ai ra tay?''
''Những chuyện này có liên quan đến mấy người Thái Hạt sao?''
Vì gần đây bận rộn chuyện làm ăn của gia tộc, sau đó lại là đại thọ của An lão gia tử nên Phan Long nghe những việc này xong cũng không quá quan tâm.
Hắn ta vẫn chờ Phan Mỹ Nhi và Phan Hổ chủ động tìm mình giải thích.
Không ngờ ngay cả Phan Hổ cũng bị đánh cho tàn phế. Lúc này hắn ta mới vội vàng chạy đến.
Việc đã đến nước này, Phan Mỹ Nhi cũng không dám giấu diếm, cô ta thừa nhận: ''Vâng, Tiết Nhân là do em xử lí.''
''Nhưng, hung thủ thật sự là Tần Thiên.''
''Tần Thiên?'' Phan Long nhíu mày. Hắn ta chưa từng nghe đến người này.
''Đúng, anh ta là chồng của Tô Tô.''
''Tất cả những chuyện này đều vì người phụ nữ kia mà ra!''
''Em thề em nhất định phải tự tay giết chết con hồ ly tinh kia!''
''Chờ chút!''
''Em nói tên cô ta là gì?''
''Tô Tô?''
Nghe thấy cái tên này, vẻ mặt Phan Long lập tức thay đổi.
Phan Mỹ Nhi ngạc nhiên nói: ''Sao vậy anh hai, chẳng lẽ anh cũng biết người phụ nữ này sao?''
Phan Long vốn vững như núi Thái Sơn, bây giờ sắc mặt hắn ta lại trở nên hỗn loạn. Nhưng cũng rất nhanh sau đó hắn ta lại trở lại bình thường.
''Xác định là Tô Tô của nhà họ Tô kia sao?''
Phan Mỹ Nhi trực tiếp mở video lên.
Đây là bản đầy đủ. Nửa video trước, Tiết Nhân lộ rõ bộ mặt thật, muốn chiếm đoạt một người phụ nữ xinh đẹp mặc áo cười.
Sau đó cửa phòng bị đá văng ra, sau khi Tần Thiên cứu được Tô Tô đã lấy roi đánh Tần Thiên.
Phan Long yên lặng xem hết, im lặng một lúc rồi nói: ''Quả nhiên là cô ta.''
Hắn ta thở dài nói: ''Mỹ Nhi, chuyện đến nước này rồi anh cũng không giấu em nữa.''
''Lúc trước em muốn gả cho Tiết Nhân chúng ta cũng đã nhìn ra được Tiết Nhân là loại người chỉ biết nói lời ngon ngọt lừa gạt em, tất cả những gì cậu ta muốn là sức mạnh của nhà họ Phan chúng ta.''
''Chỉ là lúc đó em đúng là có chút tình cảm với Tiết Nhân nên chúng ta không muốn đả kích em.''
''Để đảm bảo em được hạnh phúc, anh đã phái người đi điều tra kĩ về Tiết Nhân. Biết được hồi cấp ba cậu ta có một hồng nhan tri kỉ ở Long Giang.''
''Khi học đại học ở Tonronto vẫn còn liên lạc với nhau. Mãi cho đến khi hai đứa đính hôn mới hoàn toàn cắt đứt.''
''Anh không yên tâm nên đã tự đến Long Giang một chuyến, anh đã gặp người tên Tô Tô này.''
''Còn có chuyện này sao?'' Phan Mỹ Nhi hoàn toàn không thể tin nổi. Nhưng cô ta đã kịp phản ứng lại, biết đây là sự bảo vệ mà anh hai dành cho mình thì vô cùng cảm động.
''Sau đó thì sao?''
''Anh hai, anh đã nói gì với Tô Tô?''
Nhớ đến sự kinh diễm khi mới gặp Tô Tô trong phòng bệnh và chuyện xảy ra sau đó, ánh mắt Phan Long hiện lên sự khát vọng hiếm thấy.
''Anh khuyên cô ta sau này đừng liên lạc với Tiết Nhân nữa. Cô ta không nghe. Hai bên xảy ra tranh chấp, anh không may đẩy cô ta ngã ra khỏi cửa sổ.''
''Nghe nói bị liệt, không ngờ mấy năm sau lại đứng lên được.''
Thật ra hắn ta không kể ra sự thật.
Khi vừa gặp Tô Tô, hắn ta đã bị kinh diễm.
Vì để có được Tô Tô, đồng thời cũng vì muốn hủy hoại Tô Tô, cắt đứt đường lui của Tiết Nhân, để Tiết Nhân có thể một lòng chung sống với em gái Phan Mỹ Nhi của hắn ta, Phan Long đã làm ra hành động khốn nạn với Tô Tô.
Tô Tô vì bảo vệ sự trong sạch của mình, hết cách nên đành phải nhảy ra từ cửa sổ.
Lúc ấy Phan Long không nói rõ thân phận, cho nên hôm đó Tần Thiên nghiêm túc hỏi Tô Tô không có chút ấn tượng nào với nhà họ Phan sao? Vẻ mặt Tô Tô vô cùng kinh ngạc.
Nếu như khi đó cô biết người phụ nữ đang đứng trước mặt sỉ nhục mình chính là em gái ruột của kẻ thù không đội trời chung thì cô có gục ngã không.
''Anh hai, làm sao bây giờ?''
''Con hồ ly tinh này và Tần Thiên là một đôi khốn kiếp, không giết chết bọn họ em nuốt không trôi cục tức này!'' Phan Mỹ Nhi đỏ bừng mắt nói.
Phan Long cười lạnh nói: ''Chưa đến một tháng nữa chính là đại thọ bảy mươi tuổi của An lão gia tử.''
''Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, đây sẽ là sinh nhật cuối cùng của ông ta. Nghe nói trong ngày đại thọ này ông ta sẽ lại lần nữa phân chia thế lực trong thành phố.''
''Thậm chí còn sẽ chọn ra gia tộc ngồi vào vị trí số một.''
''Mấy gia tộc khác đều nghẹn đến nổ phổi để đợi ngày này.''
''Các em nói bây giờ nhà họ Phan chúng ta có thể xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn sao?''
''Chuyện tối hôm qua và vết thương của A Hổ phải phong tỏa tin tức chặt chẽ.''
Phan Mỹ Nhi cắn răng nói: ''Vậy chỉ có thể để họ Tần kia sống lâu thêm nhiều ngày như vậy sao?''
''Em không cam tâm!''
''Có còn cách nào khác nữa không?''
Thái Hạt không nhịn được mà gật đầu: "Nhà họ Phan các người đúng là rất có tài nguyên.''
Hắn ta nhấn điếu xì gà vào gạt tàn thuốc, đóng vali lại, nói: ''Người chúng tôi giết giúp anh. Không cần tiền.''
''Lần này xem như quà tặng.''
''Tôi không thích chờ đợi.''
"Chuẩn bị xe, bây giờ lập tức đi.''
Em gái quyến rũ cười một tiếng, cô ta cầm ảnh Tần Thiên trong tay hôn một cái: ''Tôi cũng muốn nhanh gặp soái ca này một chút, đến trước bình minh có khi còn có thể ngủ với nhau một lần đấy.''
''Làm việc đi!''
Mấy người hoàn toàn không xem nhiệm vụ lần này là chuyện gì to tát, họ giống như đang nghỉ phép vậy, tự mình cầm vũ khí của bản thân rồi đi ra ngoài cửa.
Vừa đến cửa, vẻ mặt bọn họ đã cứng lại.
''Ông là ai?'' Thanh Lang lạnh giọng hỏi.
Chỉ thấy trong sân có một tên ăn mày trung niên đang chống gậy vào từ lúc nào cũng không biết.
''Tên ăn mày kia, mày vào kiểu gì vậy?''
''Đi nhầm chỗ rồi, cút đi!'' Phan Hổ lập tức xua đuổi.
Tên ăn mày ho khan vài tiếng, từ từ ngẩng đầu lên nhìn Thái Hạt, thản nhiên nói: ''Lão đại của chúng tôi nói nơi này có người đáng chết, nói chúng tôi đến tiễn một đoạn đường.''
''Làm phiền cho hỏi một chút, người đáng chết chính là các cậu sao?''
''Lão khốn!''
''Tao thấy mày mới là người đáng chết!''
''Đánh ra ngoài cho tôi!'' Phan Hổ vung tay lên, hai vệ sĩ áo đen lập tức lao về phía tên ăn mày kia.
Tên ăn mày chính là Tàn Kiếm dẫn đội đến chấp hành nhiệm vụ.
Ông ấy dường như bị dọa sợ đến choáng váng, đứng ở nơi đó không nhúc nhích.
''Đợi chút!" Thái Hạt đột nhiên cảm thấy không đúng, hắn ta quay người lại.
Chỉ thấy trên nóc nhà có bốn ngường đứng từ lúc nào không hay.
Tất cả bọn họ đều mặc đồ đen, ánh mắt không khác tử thần là bao.
''Phòng thủ!''
Thái Hạt ra lệnh một tiếng, tổ chức được huấn luyện bài bản của hắn ta lập tức tựa lưng vào nhau tạo thành một vòng tròn phòng ngự.
Trên tay Bạch Quỷ ở trong vòng tròn là khẩu M24, anh ta nhắm thẳng vào mặt Tàn Kiếm.
''Lão già, ông cảm thấy ông tránh được sao?'' Anh ta nhe răng cười.
Tàn Kiếm lại cười nói: ''Trùng hợp thật, ngày trước tôi cũng chơi súng.''
''Không biết cậu có thể nhanh hơn tôi không.''
Lời vừa dứt, quải trượng trong tay ông ấy đã nhấc lên chắn trước ấn đường.
Cùng lúc đó, một tiếng đùng vang lên!
Bạch Quỷ nổ súng không chút do dự.
Tàn Kiếm chặn lại, đồng thời cũng lùi về sau hai bước. Trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc, ông ấy dùng quải trượng chặn viên đạn bắn về phía ấn đường.
Làm sao có thể?
Mấy người Thái Hạt đều ngây ra.
Bạch Quỷ không phục, giơ súng muốn tiếp tục bắn. Trên nóc nhà đột nhiên xuất hiện ánh sáng lạnh.
Thôi Minh ném phi tiêu ra nhanh như chớp, xoạt một tiếng, cổ tay của Bạch Quỷ đã bị đâm xuyên qua.
Bạch Quỷ thảm thiết kêu một tiếng, khẩu súng to rơi xuống đất.
''Tiểu đội Thiên Phạt thay mặt trời trừng phạt.''
''Giết!''
Thôi Minh hô một tiếng, dẫn đầu nhảy xuống.
Đồng Xuyên, Thiết Tí và Thiết Ngưng Sương đều là lần đầu tiên làm nhiệm vụ, ai cũng ước có thể đánh một cách mạnh mẽ, dùng một trận thắng xinh đẹp để chứng minh chính minh.
Thôi Minh đối đầu với Thanh Lang, Đồng Xuyên giao đấu với Đại Hồ Tử, Thiết Tí với Thái Hạt, Thiết Ngưng Sương đối phó với em gái Xà Hạt.
''Chết tiệt!''
''Ông đây đánh chết chúng mày!'' Bạch Quỷ chịu đựng cơn đau đớn từ cổ tay, dùng một tay khác nâng súng lên muốn tiếp tục bắn.
Quải trượng của Tàn Kiếm bay đến trước mặt anh ta, bộp một tiếng, đánh vỡ đầu anh ta.
Thấy anh em chết thảm, bọn người Thái Hạt đều tức đến đỏ mặt. Bọn họ cầm vũ khí lên thề sống chết chém giết với mấy người Thiết Ngưng Sương.
Mặc dù mấy người Thiết Ngưng Sương làm nhiệm vụ lần đầu tiên, kinh nghiệm chiến đấu không phong phú như mấy người Đại Hồ Tử.
Nhưng bọn họ đều luyện tập từ ổ sói hang hổ mà ra.
Vào giây phút này những lợi ích khi phải rèn luyện vất vả đều bộc lộ.
Tuy mấy người Đại Hồ Tử hung ác nhưng dù sao cũng là người, không thể đánh đồng với hổ sói được.
''Bùm'' một tiếng, Đồng Xuyên đấm vào huyệt thái dương của Đại Hồ Tử, sức mạnh rất lớn, đánh cho anh ta rơi cả mắt.
Đại Hồ Tử kêu thảm muốn chạy trốn, Đồng Xuyên nhảy qua, một tiếng phập vang lên, dao găm cắm thẳng vào tim anh ta.
Thiết Tí không chịu thua, đánh bại Thái Hạt ngã lăn ra đất, một đấm đấm thẳng vào họng khiến yết hầu hắn ta nát bét.
Phi tiêu của Thôi Minh đã giết chết Thanh Lang, mấy người đứng một bên vui vẻ nói: ''Em gái, cần trợ giúp không?''
Thiết Ngưng Sương đang khó khăn chiến đấu với em gái Xà Hạt, cô ta cắn răng nói: ''Ai dám nhúng tay vào tôi liều chết với người đó!''
''Cô ta là của tôi!''
''Con khốn, tao giết mày!'' Em gái Xà Hạt đỏ bừng mắt nói. Mấy đồng đội đều đã chết, cô ta cũng không muốn sống nữa.
Cô ta đột nhiên lấy một viên lựu đạn từ bên hông ra rồi lao về phía Thiết Ngưng Sương.
''Cẩn thận!'' Mấy người Thôi Minh kinh hãi.
Thiết Ngưng Sương không những không lùi mà còn nhào về phía trước.
Giờ phút này chính là so tốc độ.
Cuối cùng, trong một tích tắc khi em gái Xà Hạt chuẩn bị kéo lựu đạn, kiếm trong tay Thiết Ngưng Sương đã đâm xuyên cổ họng cô ta một cách chuẩn xác.
Thấy vậy mấy người Thôi Minh mới thở phào nhẹ nhõm.
Toàn bộ quá trình giao đấu chỉ xảy ra trong mấy phút.
Thấy những sát thủ hàng đầu mà mình tin cậy đã chết thảm chỉ trong mấy phút ngắn ngủi ngay trước mặt, Phan Hổ sợ đến ngây người.
''Các người, rốt cuộc các người là ai?'' Anh ta vô cùng hoảng sợ hỏi.
Lúc này hai vệ sĩ áo đen sợ vỡ mật kia cũng kêu to chạy trốn.
Thôi Minh như u hồn lướt qua, tùy ý xoẹt ngang qua cổ bọn họ.
Tàn Kiếm nhìn Phan Hổ, cười lạnh nói: ''Không phải đã nói cho cậu biết rồi sao.''
''Thiên Phạt.''
''Thay ông trời trừng phạt những người tàn ác.''
''Bây giờ cậu hiểu rồi chứ?''
Sắc mặt Phan Hổ trắng bệch, anh ta cắn răng nói: ''Tôi là người nhà họ Phan!''
''Các người chắc chắn biết rõ năng lực của nhà họ Phan!''
Tàn Kiếm vung quải trượng lên, bộp một tiếng, xương bánh chè hai chân Phan Hổ bị đập vỡ nát.
''Lão đại chúng tôi đã nói để lại cho cậu một mạng, để cậu chuyển lời đến người nhà họ Phan.''
''Làm người tàn ác, Thiên Phạt (1) sớm muộn gì cũng sẽ đến.''
(1) chơi chữ, vừa là tên tổ chức của nam chính vừa có nghĩa là sự trừng phạt của ông trời
Nhiệm vụ hoàn thành, ông ấy dẫn người rời đi. Đi đến cửa, ông ấy dường như mới nghĩ ra gì đó: "Đúng rồi, lão đại của chúng tôi họ Tần.''
Họ Tần?
Tần Thiên!
Nhìn bóng dáng mấy ác ma rời đi, lại nhìn sát thủ hàng đầu chết thảm ở xung quanh, Phan Hổ đau cả trứng, anh ta hét to một tiếng rồi ngất đi.
Phan Mỹ Nhi ở chỗ Phan Hổ chờ tin tức, thấy Phan Hổ đi lâu như vậy mà vẫn chưa quay lại, gọi điện thoại cũng không nhận.
Cô ta không nhịn được mà cho người lái xe đến căn biệt thự kia.
Khi thấy cảnh tượng trước mắt, cô ta bị dọa đến mức suýt ngất xỉu.
''A Hổ!''
''Em sao rồi?''
''Mau, mau đưa em ấy đến bệnh viện!''
''Tiểu thư, mấy người này thì sao?'' Người bên dưới xin chỉ thị.
Phan Mỹ Nhi tỉnh táo nói: ''Bọn họ đều là người không nên xuất hiện ở đây, đốt đi!''
''Cả căn biệt thự này, đốt hết đi, không thể để lại bất kì manh mối gì!''
Sáng hôm sau, Phan Hổ từ từ tỉnh lại trong phòng bệnh.
Anh ta cắn răng kể lại chuyện đêm qua cho Phan Mỹ Nhi nghe.
''Thiên Phạt?'' Phan Mỹ Nhi khiếp sợ nói: ''Chúng ta quá chủ quan rồi, hóa ra Tần Thiên này còn đòn sát thủ như vậy!''
''Chị, làm sao bây giờ?''
''Đó là lời mà họ Tần kia nói em nhắn lại với người nhà chúng ta, nói làm người ác, Thiên Phạt sớm muộn gì cũng đến.''
''Ý của anh ta là gì?''
Phan Mỹ Nhi đang định nói gì đó thì cửa phòng bệnh đột nhiên đẩy ra, một người khác đi vào.
Cô ta vội vàng đứng lên, sợ hãi nói: ''Anh hai!''
''Sao anh lại đến đây?''
Chương 128 Không cam tâm
Người đến là một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi. Hắn ta mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn, khuôn mặt nghiêm túc khiến người ta có cảm giác không giận tự uy.
Nhìn cũng biết hắn ta là người có quyền lực lớn và đã đứng ở vị trí cao trong một thời gian dài.
Người này chính là con trai thứ hai của nhà họ Phan, người được gia chủ nhà họ Phan coi là người nối nghiệp tương lai của đế quốc thương nghiệp, Phan Long.
''Anh hai!''
Phan Hổ trên giường bệnh sợ Phan Long theo bản năng, anh ta sợ hãi muốn xuống giường.
Nhưng xương bánh chè hai chân anh ta đều đã bị đánh nát, sao anh ta có thể xuống được.
Anh ta đau đến mức cả khuôn mặt đều vặn vẹo.
Phan Long trầm mặt không nói lời nào, hắn ta lật tấm chăn đang đắp trên đùi Phan Hổ lên.
''Anh hai, anh đừng trách A Hổ!''
''Muốn trách thì anh trách em đi!'' Phan Mỹ Nhi vội vàng nói.
Cô ta biết người làm sai trong gia tộc đều sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc.
Đã có một lần, người bên cạnh Phan Long vì đắc tội với người không nên đắc tội nên đã bị đánh gãy hai chân.
Vệ sĩ kia cảm thấy mình rất được Phan Long tin tưởng, lúc Phan Long đến thăm mình, gã ta còn lấp liếm nói Phan Long đi báo thù cho gã.
Phan Long cũng vén chăn lên như bây giờ, cầm ghế bên cạnh lên, đập gãy đôi chân vừa được nối xương lại.
Phan Mỹ Nhi còn tưởng rằng Phan Long cũng muốn trừng phạt Phan Hổ như vậy.
''Không liên quan đến chị ba!''
''Đều do tự em làm.''
''Anh hai, trừng phạt thế nào cũng được, anh làm đi!'' Phan Hổ cũng có dự cảm. Anh ta cắn chặt răng nhắm mắt lại.
May mà Phan Long chỉ kiểm tra vết thương chứ không ra tay.
''Nhị công tử, đã điều tra xong.''
''Người giới thiệu đội Thái Hạt cho Tứ công tử tên là Kim Ba, là một tên nghiện thuốc.''
''Tứ công tử... lén lút giao dịch với Kim Ba.'' Một người áo đen tiến vào báo cáo.
Phan Long giận dữ trừng mắt nhìn Phan Hổ rồi trầm giọng nói: ''Tôi biết rồi.''
''Sắp xếp người xử lí Kim Ba. Nhớ làm sạch sẽ.''
''Vâng.'' Thuộc hạ rời đi.
Phan Long nhìn Phan Hổ, lúc này mới hạ giọng tức giận nói: ''Em giấu anh và cha liên hệ với loại người như Kim Ba thì thôi đi.''
''Em lại còn dám nhận người như Thái Hạt, em biết em đang làm gì không?''
''Em đây là đang muốn đẩy cả nhà họ Phan chúng ta vào địa ngục!''
Phan Hổ sợ hãi nói: ''Anh hai, em biết sai rồi.''
''Sau này em không dám làm vậy nữa.''
Lúc này Phan Long mới thở ra một hơi, vẻ mặt dịu lại, nhìn về phía Phan Mỹ Nhi nói: ''Mỹ Nhi, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?''
''Cha con nhà họ Tiết đến Long Giang làm ăn, đang yên đang lành sao lại đột nhiên chết không rõ lí do?''
''Anh biết Tiết Nhân lừa dối em, ở bên ngoài ngoại tình. Nhưng thế nào thì nó vẫn là chồng em.
''Cho dù em muốn lấy sản nghiệp của nhà họ Tiết thì cũng không cần vội vàng như vậy.''
''Có phải có gì bất ngờ không?''
''Còn nữa, sao cao thủ như quản gia Tiêu nói chết là chết vậy?''
''Ai ra tay?''
''Những chuyện này có liên quan đến mấy người Thái Hạt sao?''
Vì gần đây bận rộn chuyện làm ăn của gia tộc, sau đó lại là đại thọ của An lão gia tử nên Phan Long nghe những việc này xong cũng không quá quan tâm.
Hắn ta vẫn chờ Phan Mỹ Nhi và Phan Hổ chủ động tìm mình giải thích.
Không ngờ ngay cả Phan Hổ cũng bị đánh cho tàn phế. Lúc này hắn ta mới vội vàng chạy đến.
Việc đã đến nước này, Phan Mỹ Nhi cũng không dám giấu diếm, cô ta thừa nhận: ''Vâng, Tiết Nhân là do em xử lí.''
''Nhưng, hung thủ thật sự là Tần Thiên.''
''Tần Thiên?'' Phan Long nhíu mày. Hắn ta chưa từng nghe đến người này.
''Đúng, anh ta là chồng của Tô Tô.''
''Tất cả những chuyện này đều vì người phụ nữ kia mà ra!''
''Em thề em nhất định phải tự tay giết chết con hồ ly tinh kia!''
''Chờ chút!''
''Em nói tên cô ta là gì?''
''Tô Tô?''
Nghe thấy cái tên này, vẻ mặt Phan Long lập tức thay đổi.
Phan Mỹ Nhi ngạc nhiên nói: ''Sao vậy anh hai, chẳng lẽ anh cũng biết người phụ nữ này sao?''
Phan Long vốn vững như núi Thái Sơn, bây giờ sắc mặt hắn ta lại trở nên hỗn loạn. Nhưng cũng rất nhanh sau đó hắn ta lại trở lại bình thường.
''Xác định là Tô Tô của nhà họ Tô kia sao?''
Phan Mỹ Nhi trực tiếp mở video lên.
Đây là bản đầy đủ. Nửa video trước, Tiết Nhân lộ rõ bộ mặt thật, muốn chiếm đoạt một người phụ nữ xinh đẹp mặc áo cười.
Sau đó cửa phòng bị đá văng ra, sau khi Tần Thiên cứu được Tô Tô đã lấy roi đánh Tần Thiên.
Phan Long yên lặng xem hết, im lặng một lúc rồi nói: ''Quả nhiên là cô ta.''
Hắn ta thở dài nói: ''Mỹ Nhi, chuyện đến nước này rồi anh cũng không giấu em nữa.''
''Lúc trước em muốn gả cho Tiết Nhân chúng ta cũng đã nhìn ra được Tiết Nhân là loại người chỉ biết nói lời ngon ngọt lừa gạt em, tất cả những gì cậu ta muốn là sức mạnh của nhà họ Phan chúng ta.''
''Chỉ là lúc đó em đúng là có chút tình cảm với Tiết Nhân nên chúng ta không muốn đả kích em.''
''Để đảm bảo em được hạnh phúc, anh đã phái người đi điều tra kĩ về Tiết Nhân. Biết được hồi cấp ba cậu ta có một hồng nhan tri kỉ ở Long Giang.''
''Khi học đại học ở Tonronto vẫn còn liên lạc với nhau. Mãi cho đến khi hai đứa đính hôn mới hoàn toàn cắt đứt.''
''Anh không yên tâm nên đã tự đến Long Giang một chuyến, anh đã gặp người tên Tô Tô này.''
''Còn có chuyện này sao?'' Phan Mỹ Nhi hoàn toàn không thể tin nổi. Nhưng cô ta đã kịp phản ứng lại, biết đây là sự bảo vệ mà anh hai dành cho mình thì vô cùng cảm động.
''Sau đó thì sao?''
''Anh hai, anh đã nói gì với Tô Tô?''
Nhớ đến sự kinh diễm khi mới gặp Tô Tô trong phòng bệnh và chuyện xảy ra sau đó, ánh mắt Phan Long hiện lên sự khát vọng hiếm thấy.
''Anh khuyên cô ta sau này đừng liên lạc với Tiết Nhân nữa. Cô ta không nghe. Hai bên xảy ra tranh chấp, anh không may đẩy cô ta ngã ra khỏi cửa sổ.''
''Nghe nói bị liệt, không ngờ mấy năm sau lại đứng lên được.''
Thật ra hắn ta không kể ra sự thật.
Khi vừa gặp Tô Tô, hắn ta đã bị kinh diễm.
Vì để có được Tô Tô, đồng thời cũng vì muốn hủy hoại Tô Tô, cắt đứt đường lui của Tiết Nhân, để Tiết Nhân có thể một lòng chung sống với em gái Phan Mỹ Nhi của hắn ta, Phan Long đã làm ra hành động khốn nạn với Tô Tô.
Tô Tô vì bảo vệ sự trong sạch của mình, hết cách nên đành phải nhảy ra từ cửa sổ.
Lúc ấy Phan Long không nói rõ thân phận, cho nên hôm đó Tần Thiên nghiêm túc hỏi Tô Tô không có chút ấn tượng nào với nhà họ Phan sao? Vẻ mặt Tô Tô vô cùng kinh ngạc.
Nếu như khi đó cô biết người phụ nữ đang đứng trước mặt sỉ nhục mình chính là em gái ruột của kẻ thù không đội trời chung thì cô có gục ngã không.
''Anh hai, làm sao bây giờ?''
''Con hồ ly tinh này và Tần Thiên là một đôi khốn kiếp, không giết chết bọn họ em nuốt không trôi cục tức này!'' Phan Mỹ Nhi đỏ bừng mắt nói.
Phan Long cười lạnh nói: ''Chưa đến một tháng nữa chính là đại thọ bảy mươi tuổi của An lão gia tử.''
''Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, đây sẽ là sinh nhật cuối cùng của ông ta. Nghe nói trong ngày đại thọ này ông ta sẽ lại lần nữa phân chia thế lực trong thành phố.''
''Thậm chí còn sẽ chọn ra gia tộc ngồi vào vị trí số một.''
''Mấy gia tộc khác đều nghẹn đến nổ phổi để đợi ngày này.''
''Các em nói bây giờ nhà họ Phan chúng ta có thể xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn sao?''
''Chuyện tối hôm qua và vết thương của A Hổ phải phong tỏa tin tức chặt chẽ.''
Phan Mỹ Nhi cắn răng nói: ''Vậy chỉ có thể để họ Tần kia sống lâu thêm nhiều ngày như vậy sao?''
''Em không cam tâm!''
''Có còn cách nào khác nữa không?''
Bình luận facebook