• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Hot Thần Vương Lệnh (2 Viewers)

  • Chương 131-132

Chương 131 Chim Ưng

Lúc Tần Thiên và Liễu Tiểu Hoa đi vào khu trượt tuyết, chiếc xe nhỏ màu đen đang chạy vào bên trong bỗng dừng lại, người bên trong cuối cùng đã xuất hiện.

Là mấy người da trắng có mũi cao và mắt sâu.

Nhưng có điều bọn họ đều mang khăn trùm đầu và che mặt lại.

Tuy rằng bọn họ nhìn như khách du lịch, nhưng Tần Thiên nhìn thoáng qua bước đi, cử chỉ, khí chất là có thể biết được bọn họ đều là sát thủ chuyên nghiệp.

Hơn nữa, trên tay mỗi người đều dính đầy máu.

Ba lô của bọn họ trông rất nặng, có lẽ là được trang bị vũ khí chết người.

“Tốt quá rồi!”

“Lần trước tôi tới đây, anh không biết là nhiều người như thế nào đâu.”

“Bây giờ thật vắng vẻ. Mau đi thôi!"

“Nhân lúc trời vẫn chưa tối, chúng ta đi thay quần áo rồi chơi một lúc.”

Liễu Tiểu Hoa vô cùng phấn kích, kéo Tần Thiên đi thuê hai bộ đồ trượt tuyết chuyên nghiệp. Ngồi cáp treo chuyên dụng đi đến các khu trượt tuyết trên núi.

Mấy người da trắng kia cũng lập tức thay đổi trang bị và đi theo.

Bên trong khu trượt tuyết chỉ có lác đác vài người. Nhưng bọn họ cũng chỉ chơi một lúc rồi lần lượt ra về.

Chỉ còn lại Liễu Tiểu Hoa, Tần Thiên, cùng với mấy người da trắng đi theo phía sau không xa.

"Trời sắp tối rồi, tôi đưa cô về trước."

Tần Thiên biết đối phương sắp ra tay, nên muốn đưa Liễu Tiểu Hoa đi trước.

Ai ngờ, Liễu Tiểu Hoa chơi vui đến mức không muốn rời đi.

"Hôm nay là một ngày đặc biệt, anh Tần, cảm ơn anh đã ở cùng tôi." Trên nét mặt của cô ta tỏ rõ vẻ hài lòng.

"Hửm?"

Tần Thiên ngẩn người ra một lúc: "Ngày đặc biệt gì?"

"Lát nữa sẽ nói cho anh biết."

"Nào, chúng ta chuẩn bị trượt thêm một lượt nữa."

"Anh Tần, anh nói trước kia anh chưa từng trượt tuyết, tôi thật sự không tin. Anh trượt tốt như vậy.”

“Mau, tới đuổi theo tôi đi!”

Cô ta trượt về phía trước một đoạn rồi quay đầu lại gọi Tần Thiên.

“Cẩn thận!” Lúc này, Tần Thiên nhìn thấy mấy người da trắng mang khăn trùm đầu kia xông tới từ tứ phía.

Liễu Tiểu Hoa hoảng sợ, ván trượt bị mất kiểm soát, lao vào một đống tuyết, cả người cô ta bị ném lên.

Tần Thiên vội vàng đẩy ván trượt dưới chân lao tới, trong lúc ngàn cân treo sợi tóc kịp thời đỡ lấy cô ta.

Liễu Tiểu Hoa tưởng rằng mình sắp ngã, cô ta nhắm mắt lại sợ tới mức sắc mặt tái nhợt.

Bỗng nhiên ngã vào một cái ôm vững chắc, mở mắt ra thì thấy khuôn mặt cương nghị của Tần Thiên, trong lúc nhất thời cô ta có chút khờ khạo.

Sau khi ý thức được, cô ta đỏ mặt vội vàng rời khỏi vòng tay của Tần Thiên, đang định nói gì đó, nhưng vào lúc này, bang bang bang!

Tiếng súng hỗn loạn vang lên, mấy viên đạn được bắn ra xung quanh Tần Thiên. Những bông tuyết đang dần bay lên.

Liễu Tiểu Hoa kêu lên và ôm chặt lấy Tần Thiên.

Những người da trắng đó, tay cầm súng, chân điều khiển ván trượt xông tới.

"Đừng nhúc nhích, anh đã bị bắt." Tên đầu tiên tháo khăn che mặt xuống, trên má trái của anh ta có một vết sẹo to bằng móng tay.

Hình như là do viên đạn bay sượt qua mặt để lại.

"Các người là ai? Muốn làm gì?" Liễu Tiểu Hoa hoảng sợ hỏi.

Tên mặt sẹo nhếch miệng cười nói: "Người đẹp, rất nhanh thôi cô sẽ biết."

Anh ta gọi điện thoại vệ tinh, rất nhanh một chiếc trực thăng màu đen đã lượn vòng xuống, bên trong lại nhảy ra hai tên cầm súng tiểu liên.

"Đưa về căn cứ, nói với lão đại có thể đòi tiền chuộc rồi."

“Ngoan ngoãn nghe lời, đi lên đi!”

Bọn chúng trói hai tay Tần Thiên và Liễu Tiểu Hoa lại rồi đẩy lên trực thăng.

Liễu Tiểu Hoa nhận ra mình bị bắt cóc thì sợ tới mức run rẩy. Cô ta không ngừng nói: "Đừng làm càn, các anh muốn bao nhiêu tiền, tôi đều có thể trả được."

“Hãy thả anh Tần đi, không liên quan gì đến anh ấy."

“Anh ấy chỉ là một người bạn mà tôi quen biết trên đường."

Thế nhưng, những kẻ bắt cóc không hề để ý, bọn chúng áp giải họ lên trực thăng rồi bay về phía những ngọn núi sâu.

Tần Thiên vốn muốn ra tay giải quyết mấy tên này, nhưng sau khi nghe cuộc đối thoại của bọn họ, hiển nhiên chỉ là mấy tên cướp vặt.

Nếu như vậy thì nhân tiện tới căn cứ mà bọn họ nói để gặp lão đại xem sao.

Nhân tiện một lưới bắt hết.

Nhưng phản ứng của Liễu Tiểu Hoa lại khiến cho Tần Thiên có chút ngạc nhiên.

Cô ta nghĩ rằng những kẻ bắt cóc này là đang nhằm vào mình, là cô đã liên lụy đến Tần Thiên.

Chẳng lẽ, Liễu Tiểu Hoa này còn có thân phận gì không tầm thường?

Dù sao thì cũng chỉ có những nhân vật lớn mới biết mình sẽ bị bắt cóc.

Màn đêm cuối cùng cũng buông xuống trên dãy Núi Alps rộng lớn và hùng vĩ.

Chiếc trực thăng bay trên những vùng đất phủ đầy tuyết và đến một khu mỏ đã bị bỏ hoang lâu ngày trong núi sâu.

Nhìn thấy tòa nhà bỏ hoang tối tăm trước mặt giống như một con quái vật đang há miệng, Liễu Tiểu Hoa vô cùng sợ hãi.

"Các anh không phải chỉ là muốn tiền sao? Đưa điện thoại cho tôi, tôi lập tức sắp xếp cho người chuyển tiền cho các anh!"

“Xin các anh đừng làm hại tôi."

“Còn nữa, chuyện này không liên quan gì đến anh Tần."

Tên có vết sẹo trên mặt cười lạnh nói: "Cô rất có tiền sao? Cô làm nghề gì?"

Liễu Tiểu Hoa do dự một hồi rồi nói: "Tôi là thương nhân."

"Các anh muốn bao nhiêu tiền, chỉ cần không đưa ra mức quá đáng, tôi nghĩ mình vẫn có thể trả được."

Một thương nhân? Tần Thiên nghĩ thầm, hắn chưa từng nghe nói trong nước lại có một nữ thương nhân xinh đẹp như vậy.

Hắn cảm thấy Liễu Tiểu Hoa nhất định là đang nói dối, cô ta đang che giấu thân phận thật. Bởi vì dù nhìn thế nào, cô ta cũng không giống một doanh nhân.

"Đi xuống!"

“Thành thật vào cho tôi!”

Hai người bị kéo ra khỏi máy bay và bị đẩy vào một căn phòng đá tối tăm.

Liễu Tiểu Hoa gần như sụp đổ, cô ta trốn vào trong lồng ngực Tần Thiên, ôm chặt lấy Tần Thiên và run rẩy.

“Anh Tần, anh đừng sợ!”

"Tôi tin họ chỉ đang muốn tống tiền, sẽ không làm gì chúng ta đâu."

"Tôi quen người của đại sứ quán nước chúng ta, có cơ hội chúng ta có thể báo cảnh sát. Họ chắc chắn sẽ phái người tới cứu.”

Tần Thiên cười khổ, trong lòng thầm nói, thật sự là làm khó cô gái này. Nhìn cô ta như thể đang an ủi hắn, nhưng thực tế là đang tự an ủi bản thân.

Hắn sử dụng thính lực, nghiêng tai lắng nghe. Chỉ nghe thấy mấy tên bắt cóc bên cạnh đang tranh luận.

Có hai tên đề nghị chơi đùa Liễu Tiểu Hoa, rồi đem xác đi tiêu hủy. Hai tên còn lại thì lại muốn cả tiền lẫn tình.

"Chờ một chút, xử lý tên họ Tần trước đã. Còn người phụ nữ này thì chờ đến khi chúng ta nhận được tiền chuộc rồi sẽ giết con tin.”

“Quyết định vậy đi.”

“Gọi điện thoại thông báo cho lão đại, có thể tới nghiệm thu thành quả rồi!”

Thì ra lão đại của bọn chúng không ở đây, xem ra bọn chúng thật sự rất cẩn thận.

Tần Thiên bỗng nhiên nhớ ra lúc mới xuống máy bay, hắn nhìn thấy trên cổ tay của một tên bắt cóc có một hình xăm giống như là diều hâu.

Chim ưng?

Hắn cố gắng nhớ lại, dường như có một tổ chức như vậy, bao gồm lính đánh thuê và các thành viên của các đội đặc nhiệm đã nghỉ hưu của các quốc gia khác nhau, nổi tiếng thế giới về bắt cóc và ám sát.

Nhưng khu vực hoạt động chính của bọn họ hình như là khu vực Bắc Âu, mà Ý thì lại thuộc về Nam Âu.

Không biết kẻ thù của hắn đã bỏ ra bao nhiêu tiền để, mà lại khiến cho tổ chức khét tiếng này tới tận đây để đối phó hắn.

"Liễu tiểu thư, đừng sợ."

“Tôi sẽ đưa cô an toàn rời khỏi đây." Hắn nhẹ giọng an ủi.
Chương 132 Kim chủ đứng sau

Tần Thiên không hề lo lắng chút nào. Bởi vì bất cứ lúc nào hắn cũng có cơ hội, nên có hàng chục cách để giết ngay những tên cướp có vũ trang này.

Chẳng qua, vẫn chưa đến lúc đó.

Nếu đã bị bắt tới đây rồi, vậy thì đâm lao thì phải theo lao, hắn muốn chờ lão đại của bọn chúng đến, tiêu diệt cái tổ chức khét tiếng này một lượt luôn.

Trong bóng tối, đột nhiên nghe được lời của hắn, Liễu Tiểu Hoa cảm nhận được một cảm giác ấm áp và an tâm đến khó tả, tựa hồ không còn sợ hãi như vậy nữa.

Cô ta ngượng ngùng rời khỏi lồng ngực Tần Thiên, cười tự giễu nói: "Tôi đã từng ước cho hôm nay trở thành một ngày đặc biệt."

"Bây giờ xem ra, thật đúng là đặc biệt một cách khác thường."

"Chỉ có điều anh Tần, tôi thực sự xin lỗi vì đã làm liên lụy đến anh."

"Là do tôi quá tùy hứng, tôi không nên một mình chạy ra ngoài."

Tần Thiên không nhịn được hỏi: "Hôm nay rốt cuộc là ngày gì?"

Liễu Tiểu Hoa đang định nói gì đó thì bên ngoài lại có tiếng trực thăng và ánh đèn sáng trưng.

Qua cửa sổ, hai người thấy một tên mặc quần áo ngụy trang với chiếc huy hiệu hình chim ưng vàng trên ngực, dưới sự nghênh đón của nhóm vũ trang, hắn ta bước xuống trực thăng.

“Đây chắc hẳn là lão đại của bọn họ nhỉ?"

“Tần Thiên, đừng sợ, chờ một lát nữa tôi sẽ bàn chuyện điều kiện với hắn ta.” Liễu Tiểu Hoa run rẩy nói.

Nhìn thấy huy hiệu Chim Ưng vàng trước ngực tên kia, Tần Thiên cuối cùng cũng có thể khẳng định.

Người đứng đầu tổ chức Chim Ưng, có biệt danh là Ưng Đế.

Tên này là một phần tử nặng ký mà Interpol đang truy đuổi. Quy mô lớn hơn không biết bao nhiêu lần so với tổ chức Thái Yết ở tỉnh thành được Tần Thiên giao cho Tàn Kiếm xử lý.

Không thể tưởng tượng được, hắn lại tự mình đến.

Thật không ngờ, hắn ta lại đích thân đến đây.

Tần Thiên không khỏi bật cười, ừm, thật không uổng phí chuyến đi này.

Cánh cửa phòng giam được mở ra, ánh sáng mạnh mẽ chiếu vào trong.

“Thượng tá, có thể liên lạc với kim chủ thanh toán phần thù lao còn lại rồi." Tên trên mặt có vết sẹo do đạn để lại nhếch miệng cười nói.

Trên tay Ưng Đế cầm một tấm ảnh, hắn ta đem tấm ảnh so sánh với Tần Thiên rồi cười lạnh nói: "Là cậu ta."

"Các anh em, thần tài đây rồi, đầu của hắn có thể đổi được cho chúng ta 100 triệu đô la."

"Có số tiền này, chúng ta có thể làm ăn lớn rồi."

Các thành viên còn lại của đội đều bắt đầu hoan hô.

100 triệu đô la, Tần Thiên nghĩ thầm đúng là chịu chi.

Một tên ở bên cạnh không chờ được nữa, rút cây đao ra muốn chém đầu Tần Thiên.

“Không được!”

“Các người không thể giết anh ấy!”

“Anh ấy chỉ là một người bạn mà tôi gặp trên đường."

"Nếu các người muốn lấy tiền, nhất định phải cam đoan không được làm chúng tôi bị thương."

Ưng Đế ngẩn người một lúc rồi nói: "Cô ta là ai?"

Tên có vết sẹo trên mặt ngay lập tức thấp giọng giải thích.

Ưng Đế cười lạnh gật đầu, nói với Liễu Tiểu Hoa: "50 triệu đô la, chuyển vào tài khoản thụy Sĩ trước khi trời sáng."

"Thì hai người có thể rời đi."

Liễu Tiểu Hoa cắn răng, nói: "Cầm điện thoại tới đây, tôi gọi cho người đại diện của tôi.”

Ưng Đế bảo thuộc hạ bên cạnh đưa cho Liễu Tiểu Hoa một chiếc điện thoại, đồng thời đưa ra một tờ giấy ghi một dãy số trên đó, hẳn là tài khoản ngân hàng.

"Nhóc con, tốt nhất là cô nên thành thật."

"Nói nhiều hơn một chữ thì nổ tung đầu đấy!" Một tên mặt đầy thịt nạp một viên đạn rồi đặt súng lên đầu Liễu Tiểu Hoa.

"Alo..."

"Chị Vinh chị nghe tôi nói này, bây giờ tôi cần tiền, 50 triệu, đô la Mỹ."

"Tôi không cần biết chị dùng cách gì, trước khi trời sáng nhất định phải chuyển tiền vào tài khoản này, mau cầm bút, nhất định phải nhớ kỹ số tài khoản!"

Giọng Liễu Tiểu Hoa run rẩy, vừa mới đọc xong dãy số trên tờ giấy, tên bắt cóc bên cạnh đã giật lấy điện thoại.

"Nhớ kỹ, 50 triệu đô la!"

"Sau khi trời sáng mà vẫn chưa có thì đến mà nhận xác cô ta đi!"

Nói xong, trực tiếp cúp máy, tháo sim ra tiêu hủy.

Làm việc cẩn thận như vậy, tuyệt đối không cho đối phương cơ hội có thể theo dõi.

Ưng Đế đi tới bên cạnh Tần Thiên, cúi người thấp giọng nói: "Cậu biết là cậu đáng chết. Hiện giờ là người phụ nữ này giúp cậu kéo dài mạng sống thêm mấy giờ nữa.”

"Cô ta rất xinh đẹp. Hãy tận hưởng những giây phút cuối cùng của mình đi, cậu bé.”

Chính chủ đã đến, Tần Thiên đang định ra tay giết hắn ta. Câu nói tiếp theo của Ưng Đế đã kéo dài tính mạng cho hắn ta thêm mấy canh giờ.

“Trước khi cậu chết, tôi sẽ cho cậu biết, rốt cuộc là ai muốn lấy mạng của cậu."

"Kim chủ đã phân phó, ông ấy muốn tận mắt nhìn thấy cậu chết. Và trước khi chết sẽ nói với cậu một điều."

Hả?

Tần Thiên thầm suy nghĩ trong lòng. Nói như vậy, người tiêu tiền mua mạng hắn cũng sẽ xuất hiện sao?

Hắn rất nghi hoặc.

Nếu đã như vậy, tạm thời không giết Ưng Đế, chờ kim chủ đứng sau xuất hiện.

"Cảm ơn đã nhắc nhở." Hắn đáp lại với một nụ cười.

Cửa phòng giam đóng lại, căn phòng bằng đá một lần nữa trở nên lạnh lẽo và tối tăm. Liễu Tiểu Hoa không khỏi lại nhích người tới gần Tần Thiên.

Cô ta run rẩy, giống như một cô bé, trông rất bất lực và đáng thương.

Đối với cô ta lúc này, cả thế giới là bóng tối và lạnh lẽo. Chỉ có bên cạnh Tần Thiên còn lưu lại chút hơi ấm cuối cùng.

"Anh yên tâm, chị Vinh là người đại diện của tôi, năng lực làm việc của chị ấy rất xuất chúng, nhất định sẽ nghĩ cách giải cứu chúng ta."

Tần Thiên nhịn không được nói: "Cho nên, căn bản không có 50 triệu đô la tiền chuộc phải không?"

Liễu Tiểu Hoa thấp giọng nói: "Mấy năm nay tôi quả thật kiếm được chút tiền, nhưng đều đã mang đi xây trường học, những đứa nhỏ ở vùng núi đó rất đáng thương."

"Chúng ta sẽ không sao, phải không?"

Tần Thiên có chút tự trách. Hắn biết, Liễu Tiểu Hoa là bởi vì mình nên mới gặp phải tai họa này.

"Yên tâm. Tôi đã nói sẽ đưa cô an toàn rời khỏi đây. Khiến cô phải chịu oan ức rồi.

Hắn thầm thở dài một hơi, do dự một hồi nhưng vẫn đưa tay ra ôm lấy cơ thể mềm mại đang run rẩy.

Liễu Tiểu Hoa dần dần ổn định lại, sự sợ hãi khiến tinh thần của cô ta bị kiệt quệ quá mức.

Bất tri bất giác ôm chặt lấy Tần Thiên rồi hôn mê.

Cho đến khi bị đánh thức bởi tiếng mở cửa cót két.

"Trời sáng rồi à?" Trong đôi mắt của cô ta để lộ ra nỗi sợ hãi như một con nai con.

"Họ Tần kia, người bỏ tiền mua mạng cậu không chờ được nữa.”

"Vì vậy, bây giờ cậu có thể lên đường được rồi. Đi!"

Hai tên bắt cóc xông vào, bắt Tần Thiên đi ra ngoài.

“Đừng!”

“Các người không thể giết anh ấy!” Liễu Tiểu Hoa nhào tới nhưng lại bị thô bạo đẩy ra.

"Đừng lo, chờ tôi quay lại.” Tần Thiên cười nói rồi đi theo hai tên bắt cóc rời khỏi phòng giam đá, đi tới một đại sảnh.

Bên trong, Ưng Đế, cùng với những thuộc hạ thân cận của hắn ta đều ở đây. Ai nấy đều được trang bị vũ khí đầy đủ.

Hai tên bắt cóc đè Tần Thiên lên một cái ghế và cầm súng chĩa vào đầu hắn.

Ưng Đế cười và nói: "Anh bạn, xin lỗi nhé, cậu không thể đợi đến lúc trời sáng được rồi.”

“Bây giờ sẽ cho cậu gặp người đã mua mạng mình, người ấy có chuyện muốn nói với cậu.”

Hắn ta bật cuộc gọi video trước mặt mình.

"Họ Tần kia, không ngờ tới anh cũng có ngày hôm nay chứ gì."

Trên màn hình xuất hiện khuôn mặt dữ tợn của Phan Mỹ Nhi.

Tần Thiên cười lạnh, hắn đoán quả nhiên không sai, người bỏ tiền ra mua mạng hắn quả thật đến từ nhà họ Phan.

"Không ngờ tay cô lại có thể duỗi được dài như vậy, có thể mua chuộc được cả tổ chức Chim Ưng danh tiếng lẫy lừng, thay cô giết tôi tại đây."

Hắn cũng có chút bái phục với thủ đoạn này của Phan Mỹ Nhi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Binh Vương Thần Bí
  • Lâm Tiếu không phải cô nương
Bất Diệt Thần Vương
  • Đang cập nhật
(Full) Binh Vương Chiến Thần
Binh Vương Thần Bí
  • Lâm Tiếu không phải cô nương

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom