• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Hot Thần Vương Lệnh (2 Viewers)

  • Chương 135-136

Chương 135 Cẩu Ca

"Cậu là ai?" Đột nhiên nghe thấy giọng của đàn ông khiến giọng nói của Carlo Conti lập tức trở nên lạnh lùng.

Tần Thiên cũng không phí lời, trực tiếp cúp điện thoại.

"Tần Thiên, anh có ý gì vậy?" Tô Tô Lập tức trở nên lo lắng.

Tần Thiên cười nói: "Em không nghe thấy sao, Carlo Conti đã phái người tới đây rồi. Có nghĩa là tốt nhất em nên đồng ý, nếu em không đồng ý thì sẽ trói em mang đi.”

Tô Tô tức giận nói: "Vậy anh nói với ông ta là em đã suy nghĩ xong, lại để cho thuộc hạ của ông ta lên đây, chẳng lẽ—"

"Họ Tần kia, không phải anh sẽ bán đứng lão nương đấy chứ!"

Nhìn bộ dáng trừng mắt của Tô Tô, Tần Thiên cảm thấy rất đáng yêu, hắn không nhịn được hôn lên khuôn mặt xinh đẹp một cái.

"Em là tâm can bảo bối của anh, anh làm sao nỡ nhường cho người khác chứ."

"Yên tâm đi, anh tự có sắp xếp."

"Mau đi vào đi, anh không gọi thì em đừng đi ra." Hắn kéo Tô Tô rồi đẩy cô vào trong phòng tắm.

Đúng lúc này, từ hành lang truyền đến tiếng bước chân nặng nề.

Sau đó, tiếng gõ cửa vang lên.

"Tô tiểu thư, tôi phụng mệnh của chủ nhân đến đây đón cô."

"Mời cô mau ra ngoài và đi theo chúng tôi."

Tiếng Trung Quốc của anh ta mang đậm vẻ khẩu âm của nước ngoài.

Tần Thiên mở cửa ra, nhìn thấy bên ngoài có bốn vệ sĩ nước ngoài rất cao lớn.

"Cậu là ai?"

"Tô tiểu thư đâu?" Nhìn thấy Tần Thiên, tên râu quai nón cầm đầu lạnh lùng nói.

"Tô tiểu thư nói, muốn cô ấy tới đó cũng được. Chỉ có điều, còn có một số điều kiện cần thương lượng."

“Vào đi."

Tên râu quai nón và cả 3 tên vệ sĩ khác, hoàn toàn không để tâm đến Tần Thiên.

Bọn họ hoàn toàn không lo lắng Tần Thiên sẽ lừa gạt. Bởi vì với thân thể nhỏ bé này của Tần Thiên, bọn họ đưa tay ra là có thể bóp nát.

"Tiểu tử, Phương Đông có phải là có một câu như thế này, người thức thời là trang tuấn kiệt."

"Cậu là chồng của Tô Tô tiểu thư đúng không. Không thể không nói cậu rất thức thời.”

“Chờ Tô Tô tiểu thư được chủ nhân bọn tôi yêu thương, cậu cũng sẽ có được rất nhiều lợi ích."

"Chủ nhân của bọn tôi luôn rất hào phóng."

Bọn họ cười lớn, đẩy Tần Thiên ra rồi xông vào.

"Tô tiểu thư không có ở trong phòng? Cô ấy ở đâu?"

Nhìn thấy trong phòng không có một bóng người, tên râu quai nón tức giận, rút từ thắt lưng ra một chiếc dùi cui có dính máu.

Tần Thiên mỉm cười rồi đóng cửa lại, sau đó ra tay.

Tốc độ của hắn rất nhanh, giống như một cơn gió vút qua.

Một tay nắm lấy cổ tay tên râu quai nón, thuận tay đâm chiếc dùi cui trong tay vào cổ họng anh ta.

Tên râu quai nóng căn bản không thể phản ứng kịp, liền ngửa mặt ngã xuống giường.

Ba tên còn lại tức giận gầm lên, định đưa tay rút súng ra.

Tần Thiên di chuyển chân, lấy tay làm dao, trong nháy mắt, cắt qua yết hầu ba người bọn họ.

m thanh cuối cùng mà bọn họ nghe thấy chính là tiếng yết hầu của mình bị vỡ vụn.

Tần Thiên cũng không thích chém giết.

Nhưng đừng bao giờ chạm vào điểm chí mạng của hắn!

Nếu bên kia dám thèm muốn Tô Tô, hắn sẽ dùng thủ đoạn đẫm máu để đưa ra lời cảnh cáo nghiêm túc nhất.

Lúc này, hắn chính là con ác ma đáng sợ nhất thế gian.

Tần Thiên đem thi thể bọn họ đặt lên giường rồi dùng chăn đắp lại.

"Tần Thiên, anh đang làm cái gì vậy?"

"Anh, không sao chứ?" Giọng nói bất an của Tô Tô từ phòng tắm truyền ra.

Tần Thiên xách vali đi tới và mở cửa phòng tắm ra.

Lúc này, hắn nở một nụ cười ấm áp, giống như mặt trời, có thể xua tan giá lạnh của màn đêm dài vô tận.

"Được rồi, chúng ta có thể đi rồi.”

Hắn ôm lấy Tô Tô rồi hôn lên trán cô một cái.

Tô Tô còn tưởng rằng Tần Thiên đã lừa vệ sĩ vào trong rồi đánh ngất để nhân cơ hội chạy trốn. Cô lo lắng nói: "Đi thôi!"

Khi hai người vừa bước ra khỏi cửa khách sạn thì đã nhìn thấy những chiếc xe Mercedes màu đen chạy tới, vây quanh khách sạn như một con rồng dài.

Tô Tô sợ tới mức sắc mặt trắng bệch. Cô nắm chặt cánh tay Tần Thiên, nhỏ giọng nói: "Hỏng rồi!"

"Chắc chắn là Carlo Conti đã đích thân đến đây."

"Bọn họ có rất nhiều người, chúng ta phải làm sao đây?"

“Hay là chúng ta gọi điện thoại cho đại sứ quán đi!"

Tần Thiên cười nói: "Không cần gây thêm phiền phức cho quốc gia nữa. Ngoan, đừng sợ, đây đều là bạn của anh.”

Hắn đã nhìn thấy Lãnh Phong và những người khác nhảy ra từ một chiếc xe.

Sau đó, cánh cửa của từng chiếc xe được mở ra, những vệ sĩ với mái tóc húi cua và bộ đồ màu đen lần lượt nhảy ra khỏi xe.

Trên tay mỗi người đều cầm một chiếc ô dài màu đen. Tập hợp nhanh chóng và tạo thành một đội hình vuông ở lối vào của khách sạn.

Tất cả những người qua đường và người bên trong khách sạn đều bị làm cho kinh ngạc đến ngây người.

"Đẹp trai quá."

"Đây là vệ sĩ chuyên nghiệp sao?" Trong đám người, một cô gái có làn da vàng thốt lên.

Cuối cùng, Lãnh Phong mở cửa chiếc xe mercedes ở giữa.

Trần Nhị Cẩu xuống xe, nhìn Tần Thiên mặt không biểu cảm.

Lãnh Phong lập tức nói: "Cẩu ca, anh ta chính là Tần Thiên."

Trần Nhị Cẩu lạnh lùng nói: "Chính là anh ta là người bảo tôi lăn tới đây gặp anh ta?"

Lãnh Phong cảm nhận được sát khí trên người Trần Nhị Cẩu, cắn răng nói: "Vâng."

Trần Nhị Cẩu lạnh lùng nói: "Lãnh Phong, tôi là ông chủ của An Bảo Thiên Thuẫn, không ngờ trên đời này lại có người dám bảo tôi lăn qua gặp anh ta.”

“Cậu nói xem, tôi nên xử lý như thế nào?”

Trán Lãnh Phong bắt đầu đổ mồ hôi, căng thẳng nói không nên lời.

Theo lẽ thường, anh ta sẽ trả lời ‘dám không coi Cẩu Ca ra gì, Lãnh Phong tôi sẽ là người đầu tiên thay Cẩu Ca lấy đầu hắn ta’.

Nhưng lúc này, người đứng đối diện là Tần Thiên.

Tuy rằng Tần Thiên đang cười, trong tay cũng không có vũ khí, nhìn qua thì trông giống như súc vật vô hại. Nhưng không biết vì sao, Lãnh Phong lần đầu tiên trong đời biết sợ.

Anh ta đương nhiên không dám ra tay với Tần Thiên.

Bầu không khí nghiêm trọng mà ớn lạnh.

Trần Nhị Cẩu sải bước đi về phía Tần Thiên, đứng yên trước mặt hắn, hai tay nắm chặt, nghiến răng trừng mắt.

Tất cả các thành viên của An Bảo Thiên Thuẫn đều đã sẵn sàng. Bọn họ nắm chặt chiếc ô dài màu đen trong tay.

Bất cứ ai cũng có thể thấy rằng đây hoàn toàn không phải là một chiếc ô bình thường mà là một vũ khí đặc biệt.

Đầu ô có thể dùng làm lưỡi lê, khi mở ra chính là khiên. Bên trong cán ô có giấu lưỡi dao sắc bén, thậm chí chiếc ô này còn có thể bắn ra đạn.

Đây là vũ khí độc quyền của Thiên Thuẫn.

Sắc mặt Lãnh Phong trở nên tái nhợt, nhưng anh ta đã âm thầm đưa ra quyết định, chỉ cần Cẩu Ca ra tay, anh ta cũng sẽ liều chết ra tay.

“Tần Thiên!” Tô Tô lo lắng nắm lấy cánh tay Tần Thiên.

Trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc.

Trần Nhị Cẩu cười lớn.

"Tôi có thể làm gì?"

“Mẹ nó, tôi đương nhiên là lăn tới đây gặp anh ấy rồi!”

Anh ta hưng phấn duỗi hai tay ra ôm lấy Tần Thiên.

“Lão đại!”

“Nhớ anh chết đi được!” Anh ta dùng sức vỗ vào lưng Tần Thiên.

Đồng thời thì thầm nói: "Chị dâu thật xinh đẹp, em ghen tị đấy."

"Giúp em hỏi xem chị ấy có bạn thân không?"

Tần Thiên cười mắng: "Tiểu tử cậu còn chưa giở đủ trò sao? Đừng tưởng tôi không biết."

“Khụ..." Trần Nhị Cẩu đỏ mặt, "Bọn họ khóc lóc sùng bái em, em biết làm sao được?"

"Em cũng rất bất lực mà."

"Cũng không thể trơ mắt nhìn bọn họ vì em mà đi tìm cái chết? Lão đại, anh dạy bọn em phải có lòng nhân ái mà.”

“Thôi thôi!” Tần Thiên không nhịn được đá vào mông Trần Nhị Cẩu.
Chương 136 Điên rồi

Các thành viên của đội Thiên Thuẫn ở phía xa đều sốc đến ngây người.

Bọn họ không thể tưởng tượng được rằng trên đời này lại có người dám đá vào mông lão đại Trần Nhị Cẩu của bọn họ.

Càng ly kỳ hơn đó là, lão đại của bọn họ sau khi bị đá chẳng những không tức giận, mà ngược lại còn vui vẻ xoa mông, giống như được ăn kẹo vậy.

Đó còn là Cẩu Ca thủ đoạn vô tình, trở mặt không biết người mà bọn họ quen biết sao?

“Tần Thiên, bọn anh quen nhau à?" Tô Tô cũng bị làm cho kinh ngạc đến ngây người.

Trần Nhị Cẩu lập tức nói: "Chào chị dâu!"

"Em là Trần Nhị Cẩu, là....tiểu đệ của anh Thiên.”

Tô Tô khó xử nói: "Hình như anh, ừm, có vẻ lớn tuổi hơn so với Tần Thiên, đừng gọi là chị dâu."

Trần Nhị Cẩu cau mày nói: "Chị dâu, ý chị là em nhìn trông già sao?"

"Không phải không phải, anh đừng quá nhạy cảm, ý của tôi không phải vậy..."

Trần Nhị Cẩu thở dài và nói: "Thành thật mà nói, em quả thật lớn hơn mấy tuổi."

"Nhưng ai bảo tên này lợi hại hơn em chứ? Anh ấy là lão đại của em, nên chị chính là chị dâu của em.”

“Đúng rồi chị dâu, người xinh đẹp giống như chị, chắc hẳn bạn thân của chị cũng đẹp như vậy nhỉ?”

"Có ai còn độc thân không?"

Tô Tô mím môi cười, cô cảm thấy Trần Nhị Cẩu này khá thú vị.

"Được rồi, đừng nói nhảm nữa."

"Đi thôi, chúng ta tới chỗ khác nói chuyện." Tần Thiên hơi mất kiên nhẫn nói.

“Tuân lệnh!” Trần Nhị Cẩu lập tức đứng thẳng dậy, lớn tiếng nói: "Các anh em, chào mừng anh Thiên và chị dâu!"

“Chào mừng anh Thiên và chị dâu!"

Hơn trăm bộ vest đen với những cái đầu húi cua đồng thanh hô lên. Lãnh Phong và các thành viên trong nhóm của anh ta đều hô rất lớn.

Lãnh Phong thậm chí có chút muốn khóc. Anh ta không biết mình đang phấn khích vì điều gì.

Bây giờ cuối cùng anh ta cũng đoán được thân phận của Tần Thiên.

Anh ta nghĩ đến một người, đó chính là chủ nhân của Thần Vương Điện!

Lãnh Phong biết, mặc dù An Bảo Thiên Thuẫn nổi tiếng trên thế giới và có thực lực rất mạnh. Nhưng cũng chỉ là một trong những thành viên của Thần Vương Điện.

Cẩu Ca của bọn họ đang làm việc cho chủ nhân của Thần Vương Điện.

Nhưng mà, anh ta không bao giờ nghĩ tới, chủ nhân đứng phía sau lại là người tuổi trẻ như vậy.

Trước đó, bao gồm cả anh ta, và rất nhiều người chưa từng gặp qua Tần Thiên đều cho rằng chủ nhân Thần Vương Điện có lẽ là một ông già bảy tám mươi tuổi.

Đến An Bảo Thiên Thuẫn ở thành phố Lan để thành lập văn phòng mới.

Cũng đã rất muộn, Tần Thiên an ủi Tô Tô và đích thân đưa cô đến phòng bên cạnh nghỉ ngơi.

Tại văn phòng chủ tịch, Trần Nhị Cẩu bày một đĩa đậu phộng, lấy ra một bình rượu xái nồng độ cao từ dưới bàn và cười nói: "Lão đại, làm vài hớp không?"

Tần Thiên chợt cười.

Không khỏi nhớ lại những năm tháng khó quên đó.

Trong ngục giam bí mật đặc biệt giam giữ lão chưởng quỹ của Diêm Vương Điện, hắn đã học được những kỹ năng từ ông ấy.

Quá trình huấn luyện khép kín và khó khăn mà người bình thường không thể tưởng tượng được, thời gian giải trí duy nhất của hắn, một là sử dụng chiếc điện thoại di động cũ để chơi trò Tetris.

Hai là, cùng Trần Nhị Cẩu bày ra một đĩa đậu phộng, chia một bình rượu xái.

Trần Nhị Cẩu quen biết lão chưởng quỹ trước Tần Thiên.

Anh ta và Long Vương Nhiếp Thanh Long quản lý Nhóm Rồng là chiến hữu, năm đó đều là binh vương cùng nhau xông ra từ rừng rậm Amazon.

Sau khi trở về nước, hai người đã chọn con đường phát triển khác nhau.

Nhiếp Thanh Long gia nhập làm tình báo đặc biệt của Nhóm Rồng, sau đó dưới sự giúp đỡ của Tần Thiên, đã lập được thành tích xuất sắc và quản lý Nhóm Rồng.

Còn Trần Nhị Cẩu thì khá gian xảo, anh ta chủ động xin đi đánh giặc, đến một nơi khỉ ho cò gáy làm một tên lính canh ngục nhỏ bé.

Mục đích của anh ta là để tiếp cận lão chưởng quỹ.

Tên này cứ khi nào rảnh là lại xách gà nướng và rượu tới tìm lão chưởng quỹ trò chuyện. Khi nào lão chưởng quỹ uống hơi say, nhất thời hứng khởi lại chỉ cho anh ta vài chiêu.

Từ khía cạnh này, có thể nói Tần Thiên và Trần Nhị Cẩu còn là sư huynh đệ đồng môn.

Chỉ có điều, lão chưởng quỹ chỉ dạy chứ không chính thức nhận Trần Nhị Cẩu làm đồ đệ. Hơn nữa, việc dạy cũng bị hạn chế.

Tần Thiên và Trần Nhị Cẩu kết thành tình bạn sâu đậm, sau đó hắn thành lập Thần Vương Điện và đã mời Trần Nhị Cẩu gia nhập.

Gọi là Cẩu Vương.

Cẩu Vương, Trần Nhị Cẩu quản lý công ty An Bảo Thiên Thuẫn, là một công ty lớn có giấy phép quốc tế.

Ngoài việc bảo vệ các sản nghiệp thuộc sở hữu của Thần Vương Điện ra, thì đồng thời cũng nhận các công việc đảm bảo an ninh khác.

Có thể nói, thế lực của Trần Nhị Cẩu có thể sánh ngang với hổ vương Tiêu Phá Hổ, Long Vương Nhiếp Thanh Long, được xem như là ba người quyền lực nhất trong số 12 thiên vương dưới trướng Tần Thiên.

“Nhị Cẩu, sao cậu lại đột nhiên chạy đến nước Ý?”

“Tôi nhớ nghiệp vụ của chúng ta trước kia không phải là không thâm nhập vào nơi này sao?" Tần Thiên bóp một hạt đậu phộng, thuận miệng hỏi.

Trần Nhị Cẩu uống một hớp rượu, nhếch miệng cười nói: "Lần này cuối cùng cũng tìm được bước đột phá rồi."

"Hội chợ mỹ phẩm quốc tế anh biết đúng không? Công tác an ninh lần này chúng ta sẽ đảm nhận.”

“Nói ra cũng kỳ lạ, lúc trước chúng ta không thâm nhập vào nơi này là bởi vì đám người ở đảo Sicilia đó không buông tha. Nơi này là căn cứ địa của bọn chúng, em cũng không thể sử dụng biện pháp mạnh.”

“Không ngờ lần này, nghe nói chúng ta muốn đấu thầu công tác an ninh của hội trợ quốc tế, bọn mafia thế mà lại chủ động nhượng bộ."

“Lão đại, anh thấy có phải bọn họ đang lấy lòng chúng ta không?”

Tần Thiên cười nhưng không nói gì.

Đương nhiên là hắn biết tại sao. Bởi vì cách đây không lâu, hắn mới chữa khỏi bệnh cho ông trùm thứ hai của mafia.

Đối phương là đang đáp lễ.

"Nhân cơ hội thâm nhập vào cũng tốt."

"Tiếp theo còn có phiền phức gì không?"

Trần Nhị Cẩu thấp giọng nói: "Em đang đàm phán với tứ đại gia tộc của Ý. Dù sao ngoại trừ mafia, chính là bốn gia tộc cổ xưa này đang kiểm soát phần lớn thị trường Ý."

Tần Thiên thuận miệng nói: "Vậy sao, đàm phán thế nào rồi?"

Trần Nhị Cẩu không nhịn được mắng một câu: "Mấy lão già của những gia tộc này không một ai là dễ đối phó. Bọn họ cứ dây dưa với em, nhưng không trực tiếp đồng ý hợp tác, cũng không từ chối.”

“Em biết, bọn họ đang chờ em nhường càng nhiều lợi ích.”

“Nhưng em cứ không nhường đấy!”

Tần Thiên cười nói: "Nhị Cẩu, cậu biết nơi này có một gia tộc là Carlo Conti không?"

Trần Nhị Cẩu thản nhiên nói: "Biết."

"Bọn họ cũng coi như là nhà giàu mới nổi, cũng khá có thực lực. Nghe nói đã uy hiếp đến địa vị của tứ đại gia tộc.”

“Chỉ là tứ đại gia tộc có bối cảnh vững chắc, nếu như bọn họ thật sự ra tay thì Carlo Conti sẽ phải lập tức quỳ xuống gọi hai tiếng ông nội.”

“Đúng rồi lão đại, em vẫn chưa hỏi anh, tại sao bọn Chim Ưng lại ra tay với anh?”

“Chẳng lẽ là có liên quan đến Carlo Conti? Nếu là như thế thật, an nói một câu, em sẽ lập tức đi san bằng một tổ của bọn chúng.”

Tần Thiên cười nói: "Chim Ưng hoàn toàn không liên quan gì đến Carlo Conti, là chuyện riêng của tôi. Việc này không cần cậu quan tâm, tôi tự sẽ tự xử lý.”

Nghĩ đến nhà họ Phan, Tần Thiên liềm ném một hạt đậu phộng vào trong miệng, trong mắt hiện lên một vẻ giễu cợt.

Trần Nhị Cẩu không hỏi thêm nữa. Anh ta biết, một khi Tần Thiên muốn ra tay thì trên đời này không có ai có thể ngăn cản được.

Anh ta bật cười: "Anh không biết đâu, lúc Lãnh Phong gọi điện thoại cho em em đã rất kinh ngạc!"

"Lúc ấy em đang đàm phán với đại biểu của gia tộc Mickey, nhận được tin tức, mẹ nó em không đàm phán gì nữa luôn."

“Lập tức chạy tới đây ngay!”

"Em kích động lắm!”

“Lão đại, cạn chén!”

Hai người nói chuyện, cười đùa và uống rượu, bất tri bất giác trời đã sáng. Tô Tô đến gõ cửa, hoảng sợ nói: "Tần Thiên, xảy ra chuyện rồi."

"Carl gọi điện thoại đến bảo chúng ta mau tới đại sứ quán. Rời khỏi nước Ý dưới sự bảo vệ của đại sứ quán.”

“Ông ta nói Carlo Conti điên rồi, đang lùng bắt chúng ta khắp thành phố!"

“Carl hình như cũng bị ông ta bắt rồi.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Binh Vương Thần Bí
  • Lâm Tiếu không phải cô nương
Bất Diệt Thần Vương
  • Đang cập nhật
(Full) Binh Vương Chiến Thần
Binh Vương Thần Bí
  • Lâm Tiếu không phải cô nương

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom