• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Hot Thần Vương Lệnh (3 Viewers)

  • Chương 137-138

Chương 137 Muốn chơi thì chơi cho lớn

"Cái gì?"

Trần Nhị Cẩu nghe Tô Tô nói xong thì lập tức đứng dậy. Mắt anh ta đảo một vòng, như muốn phát ra lửa.

Tần Thiên xua tay với anh ta không để lại chút dấu vết gì.

"Tô Tô, đừng sợ."

"Nếu Karl đã liều mạng báo tin cho chúng ta, vậy thì an nguy của ông ta anh nhất định sẽ không mặc kệ không quản."

"Em yên tâm, đợi lát nữa tới giờ em cứ việc tham gia đại hội."

"Những chuyện khác giao cứ cho anh."

Tô Tô hoảng sợ nói: "Đã thành ra thế này rồi, còn tham gia đại hội sao?"

"Đương nhiên." Tần Thiên cười nói: "Nếu không chúng ta từ xa tới đây, chẳng phải phí công à?"

"Đừng lo lắng, anh bảo Nhị Cẩu phái người đi theo bảo vệ em."

Trần Nhị Cẩu lập tức hét lớn một tiếng: "Lãnh Phong!"

"Có!"

"Lệnh cho đội Độc Lang các cậu đi bảo vệ chị dâu."

"Tôi nói cho cậu biết, chị dâu mà thiếu một sợi tóc ông đây sẽ lột da cậu!"

Lãnh Phong dõng dạc nói: "Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ!"

Trước đây trong nhiệm vụ giải cứu Liễu Thanh Ngọc và Tần Thiên, anh ta bởi vì sai sót mà suýt chút nữa đã giết cả đội.

Vào thời khắc mấu chốt, chính bởi vì Tần Thiên ra tay bắn một phát súng thần kỳ đó mới có thể hoá nguy thành an.

Anh ta cầu còn không được có một cơ hội lập công chuộc tội.

"Độc Lang?" Tần Thiên bật cười nói: "Cái tên này không tồi."

Trần Nhị Cẩu cười nói: "Bọn họ thuộc đội hành động đặc biệt ở Thiên Thuẫn. Tiểu tử Lãnh Phong này theo em theo em mấy năm rồi, cũng rất khá."

Công tác đảm bảo an toàn của toàn bộ hội chợ lần này đều do Thiên Thuẫn chịu trách nhiệm. Từ trong ra ngoài đều là người của Thiên Thuẫn.

Công thêm sự bảo vệ chặt chẽ của đội Độc Lang và Lãnh Phong, Tô Tô sẽ được bảo vệ không chút sơ sót.

Sau khi trấn an Tô Tô xong, Tần Thiên lạnh giọng nói với Trần Nhị Cẩu: "Không phải cậu nói chúng ta vẫn chưa bàn bạc xong với tứ đại gia tộc à?"

"Bây giờ cậu có thể đi nói với họ, hợp tác toàn diện, ủng hộ công việc của Thiên Thuẫn. Tôi sẽ giao gia tộc Carlo Conti cho bọn họ."

Hai mắt Trần Nhị Cẩu sáng lên: "Lão đại, ý của anh là muốn giết Carlo Conti?"

Tần Thiên cười lạnh nói: "Loại người không biết thức thời, sống trên đời này chỉ tổ lãng phí không khí."

Cách đây không lâu ở khách sạn, hắn đã dùng thủ đoạn tàn nhẫn giết chết bốn tên sát thủ do Carlo Conti phái tới, chính là để nhắc nhở Carlo Conti.

Ông đây không phải là người ông ta có thể trêu chọc.

Nếu như Carlo Conti biết khó mà lui, vậy thì Tần Thiên sẽ không truy cứu nữa.

Nhưng bây giờ xem ra, đối phương là muốn dâng mình lên trước nòng súng.

"Nếu ông ta đã muốn chơi, vậy thì chơi lớn một trận đi."

"Nhị Cẩu, cậu đi chuẩn bị đi, lần này, tôi muốn đích thân đi một chuyến."

Trần Nhị Cẩu cười lớn: "Em lập tức đi thông báo cho tứ đại gia tộc đến phân chia sản nghiệp của gia tộc Carlo Conti."

"Lão đại nói đúng, Thần Vương Điện chúng ta, đã chơi thì phải chơi lớn!"

......

Tại một lâu đài theo phong cách thời trung cổ được bảo vệ nghiêm ngặt ở ngoại ô thành phố.

Trong đại sảnh sang trọng, lò sưởi đốt lên ấm áp như xuân.

Xung quanh được bao bọc bởi vô số những bức danh họa khác nhau, có tác phẩm điêu khắc nổi tiếng cùng các tác phẩm nghệ thuật cổ quý khác.

Một người đàn ông trung niên cao lớn mặc áo ngủ màu đen, tay cầm roi da, mắt đỏ ngầu, đang quất mạnh lên người một người đàn ông tóc hoa râm.

"Carl, tên khốn này!"

"Tao bảo mày gọi điện thoại thông báo cho đứa con gái phương Đông kia tới nhận tội. Vậy mà mày dám bảo cô ta trốn!"

"Tao đánh chết mày!"

Từng cái quất tàn bạo giáng xuống khiến Karl ngã xuống nền đất, máu bê bết khắp đầu và mặt.

Nhưng mà, ông ta không hề khuất phục, lớn tiếng nói: "Tôi biết bố của cậu Carlo Conti, ông ấy mới thực sự là một quý ông."

"Ông ấy tuyệt đối sẽ không bao giờ làm những chuyện cưỡng bức phụ nữ như vậy, huống hồ là dùng roi đánh một lão già như tôi."

"Carlo Conti, cậu đã làm ố uế danh dự của gia tộc mình!"

"Người phụ nữ phương Đông đó và chồng của cô ấy không dễ chọc vào."

"Cậu dám bắt bọn họ, chính là tự đào mồ chôn mình!"

“Tên khốn này!” Carlo Conti quất một roi vào miệng Carl, ông ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Đó là một tên khốn kiếp, nó đã giết chết bốn thuộc hạ của tao!”

"Tao nhất định phải xé xác băm vằm nó ra thành từng mảnh!"

"Người đâu, phong tỏa sân bay và cả đường đến đại sứ quán lại. Lục soát cho tao, tuyệt đối không được để cho chúng nó chạy thoát!"

Carlo Conti đánh mệt rồi ngã vào lòng hai cô gái tóc vàng mắt xanh. Hai cô gái ôm lấy ông ta, sau đó đưa rượu vang đỏ đắt tiền trong chiếc ly màu hổ phách lên miệng ông ta.

Ông ta nghỉ ngơi một lúc rồi nói: "Kéo lão khốn kiếp này ra ngoài đi!"

Lúc này, mặt trời đang mọc lên từ phía đông, ánh nắng ấm áp chiếu lên tòa lâu đài cổ kính xinh đẹp.

"Trừ khi mày nói cho tao biết người phụ nữ kia cùng thằng chồng chết tiệt của nó đã đi đâu, nếu không ông đây đánh mày sống không bằng chết!"

Ông ta ra lệnh cho người kéo Carl đến bên cạnh một bể bơi lớn, dùng roi nhúng vào nước lạnh rồi tiếp tục quất.

Carl đã bắt đầu hấp hối.

Nhưng ông ta vẫn quật cường nói: "Đồ cặn bã, tử bỏ ý nghĩ đấy đi!"

"Tô tiểu thư và Tần tiên sinh đã đến đại sứ quán nước họ rồi."

"Toàn thế giới không ai dám khiêu khích đất nước phương Đông lớn mạnh đó. Nếu như cậu dám làm liều, quốc gia của chúng ta cũng sẽ không buông tha cho cậu."

“Mày còn cứng miệng, tao cắt lưỡi của mày!” Carlo Conti rút con dao sắc bén dùng để cắt thịt ra, định cắt lưỡi của Carl.

Đúng vào lúc này, đội trưởng phụ trách an ninh của tòa thành vội vàng chạy tới bẩm báo.

"Thưa ngài, có một người tên là Tần Thiên muốn gặp ngài!"

"Tần Thiên chó má gì, đuổi nó ra ngoài, ông đây không gặp!"

"Hắn nói, hắn chính là người đã giết bốn thuộc hạ mà ngài phái đi."

"Cái gì?"

Carlo Conti ngay lập tức bùng nổ.

Nhưng mà sau khi phản ứng lại, ông ta lại kích động cười lớn.

"Cái tên khốn kiếp này cuối cùng cũng biết ông đây lợi hại cỡ nào. Nói nhanh, có phải nó còn mang theo một người phụ nữ không?"

"Nó là đang muốn dâng tặng người phụ nữ đó cho ta, cầu xin ta tha thứ."

Đội trưởng đội bảo an do dự một hồi rồi nói: "Hắn, không mang theo người phụ nữ nào cả."

"Chỉ có một mình thôi."

Carlo Conti cười gằn nói: "Chắc chắn nó đã giấu người phụ nữ đó ở chỗ khác, đợi bàn xong điều kiện với ta sẽ dâng người phụ nữ đó lên."

"Quả nhiên là một người phương Đông thông minh."

"Mau, dẫn nó vào!"

"Không thể nào!"

“Tần tiên sinh không phải loại người như vậy.” Carl thì thào nói.

Đến khi ông ta nhìn thấy Tần Thiên mặc một bộ áo dài Tôn Trung Sơn màu đen, một mình ung dung bước vào dưới sự áp giải của mười mấy vệ sĩ, ông ta không khỏi sụp đổ.

"Tại sao còn chưa đi?"

"Tại sao còn tự chui đầu vào lưới?"

"Tần tiên sinh, không phải anh thật sự muốn bán đứng vợ mình đấy chứ?"

Nhìn thấy Carl máu me đầy mặt, Tần Thiên trong lòng có chút cảm động, chân thành nói: "Ông Carl, vợ chồng tôi vô cùng biết ơn sự trượng nghĩa của ông."

“Người phương Đông chúng tôi có một câu nói, đó là những người lương thiện không thể chết cóng trong tuyết.”

"Ông vì để bảo vệ vợ chồng chúng tôi mà đã bị loại người súc sinh hãm hại, Tần Thiên tôi sao có thể bỏ đi."

"Ông yên tâm, tôi tới cứu ông ra ngoài."

Nói xong, hắn bước nhanh đi tới, cúi đầu cởi dây thừng trên tay Carl.

"Thằng khốn, mày chết chắc rồi!"

‘Cành cạch’ một tiếng, Carlo Conti lên nòng đạn, họng súng đen ngòm chĩa vào ót Tần Thiên.
Chương 138 Người một nhà

"Đừng!"

"Cứ mặc kệ tôi!"

"Tần tiên sinh, anh mau đi đi, tên này sẽ giết anh mất!" Carl kinh hãi kêu lên.

"Không sao."

"Nếu ông ta dám nổ súng, người chết nhất định là ông ta." Tần Thiên mặt không đổi sắc, giống như không hề hay biết mình bị dí súng vào đầu vậy.

Hắn tháo sợi dây trói khỏi tay Carl, đỡ ông ta ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.

"Nói nhanh, mày giấu vợ mày đi đâu rồi?"

“Hôm nay, chỉ có dâng vợ mày cho tao, khiến tao chơi vui vẻ chúng mày mới có cơ hội sống sót.” Carlo Conti gầm lên dữ tợn.

Nhớ lại tối qua lúc ở tiệc rượu, khoảnh khắc kinh diễm khi ông ta nhìn thấy Tô Tô, ông ta cảm thấy trong cơ thể như có ngọn lửa bùng cháy.

Không phải là ông ta chưa từng nhìn thấy mỹ nữ phương Đông.

Nhưng mà, cơ thể hay phong thái giống như Tô Tô đó là lần đầu tiên ông ta gặp.

So với Tô Tô, những người phụ nữ Âu Mỹ bình thường hay vây quanh ông ta chỉ là một đống thịt trắng vô hồn.

Buồn tẻ vô vị.

Vốn tưởng rằng với thân phận và địa vị của mình, chỉ cần móc ngón tay Tô Tô sẽ sốt sắng ngã vào lòng ông ta.

Nếu thật sự là như vậy, nói không chừng ông ta chơi vài ngày rồi sẽ chán ghét.

Nhưng mà, Tô Tô lại vô cùng quả quyết cự tuyệt ông ta.

Càng không có được, càng không cam tâm. Thêm nữa thuộc hạ ông ta phái đi vậy mà lại bị giết chết trên giường trong khách sạn, điều này lại càng khiến ông ta phát điên.

Hơn chục vệ sĩ đứng xung quanh, tất cả đều trong trạng thái sẵn sàng.

Ánh mắt bọn chúng đầy ý miệt thị, giống như một bầy gấu vây quanh một con sói ốm yếu.

Tần Thiên mặc một bộ áo dài Tôn Trung Sơn, khuôn mặt khôi ngô, bị bao quanh bởi đám gấu chó này, đối mặt với họng súng đen ngòm hắn vẫn trông vô cùng thong thả và ung dung.

Đôi mắt hắn thâm thuý sâu xa, nhìn qua có vẻ tĩnh lặng, nhưng lại ẩn giấu những cơn sóng dữ ngập trời.

Dường như chỉ cần khiến hắn nổi giận, Carlo Conti trước mặt và đám vệ sĩ gấu chó xung quanh hắn hay thậm chí cả tòa lâu đài hùng vĩ cổ kính này cũng đều sẽ bị xóa sổ.

Ngay cả Carl, cũng bị ảnh hưởng bởi mị lực này, không khỏi bình tĩnh lại.

Tần Thiên cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, nhìn về phía Carlo Conti đang điên cuồng, trong mắt hắn hiện lên một tia châm chọc.

Hắn bật cười, nụ cười dưới ánh mặt trời hiện lên sạch sẽ và ấm áp biết bao.

"Hôm nay người phải chết là ai, ông vẫn chưa biết à?" Hắn nhàn nhạt nói.

“Mày nói cái gì?” Carlo Conti theo bản năng lùi lại một bước, cảnh giác nhìn xung quanh.

Lâu đài này là thiên hạ của ông ta, có đến hàng trăm vệ sĩ được trang bị đầy đủ vũ khí.

Tần Thiên chỉ là một người bình thường thì có thể gây nên sóng gió gì?

Ông ta ổn định lại tinh thần, vung tay lên: "Lôi thằng này xuống cho ta, nghiêm hình tra khảo!"

Vệ sĩ xung quanh liền lao về phía Tần Thiên.

Chính là lúc này, pằng pằng!

Cổng lớn của lâu đài truyền tới tiếng súng.

Giữa tiếng gầm rít, một đoàn xe Mercedes lao tới, hàng trăm vệ sĩ trong trang phục áo Tôn Trung Sơn, tóc húi cua từ bên trong nhảy xuống.

Khuôn mặt họ nghiêm nghị, cầm trên tay những chiếc ô dài màu đen.

Bao gồm cả Carlo Conti và hơn chục tên vệ sĩ, toàn bộ đều bị bao vây.

"Thằng khốn không có mắt, dám có ý đồ với lão đại tao, mày không chết thì ai chết!"

Trần Nhị Cẩu nhảy xuống, đích thân dẫn đầu xông lên, nhắm chuẩn vào Carlo Conti.

Carlo Conti bị dọa cho sợ hãi: "Bọn mày là ai?"

"Đây là địa bàn của tao, ai dám làm càn!"

Trần Nhị Cẩu cười lạnh nói: "Địa bàn của mày? Mày thử kêu lên một tiếng xem có ai trả lời không?"

"Nói cho mày biết, vệ sĩ mày sắp xếp xung quanh đây đều đã bị xử lý hết rồi."

"Còn không quỳ xuống cho ông đây!"

Trần Nhị Cẩu nhắm chuẩn vào chân Carlo Conti, chuẩn bị bắn một loạt đạn.

"Đừng bắn!"

"Tha cho tôi!"

Carlo Conti bị dọa cho mất hồn mất vía, vội vàng giơ hai tay lên quỳ rạp xuống đất.

Khoảng hơn chục vệ sĩ xung quanh cũng y hệt như vậy, run lẩy bẩy, đồng loạt vứt vũ khí, ôm đầu quỳ rạp trên mặt đất.

"Lão đại, anh đích thân thử đi."

"Anh thử đi, đây là mẫu mới phát triển, dùng vô cùng tốt, chỉ là độ giật có chút mạnh." Trần Nhị Cẩu cười ha hả đem súng trong tay đưa cho Tần Thiên.

Tần Thiên lắc đầu, bình thường hắn không thích đụng vào mấy thứ này.

Đêm qua cũng là bất đắc dĩ.

Hắn vươn tay nhặt con dao nhỏ dưới đất lên.

Đây là con dao mà trước đó Carlo Conti định dùng để cắt lưỡi Carl.

"Tôi sai rồi, tôi không nên đắc tội với cậu!"

“Chúng ta không đánh không quen biết, nói cho tôi biết cậu muốn bồi thường như thế nào?” Carlo Conti tỉnh táo lại đôi chút.

Ông ta cảm thấy, trên địa bàn này cho dù Tần Thiên có gan to bằng trời cũng không dám giết ông ta.

Carl thở phào nhẹ nhõm, vội vàng thấp giọng nói: "Gia tộc Conti ở Ý rất có thế lực, Tần tiên sinh, xin hãy bình tĩnh lại."

"Tôi cho rằng hiện tại cách tốt nhất chính là rời khỏi đây càng sớm càng tốt."

Tần Thiên ngắm nghía con dao nhỏ trong tay, nhìn Carlo Conti trước mặt rồi nói: "Ông cho rằng tôi không dám giết ông?"

Carlo Conti nghiến răng nghiến lợi nói: "Giết tôi, cậu cũng đừng hòng sống sót rời khỏi đây!"

Tần Thiên cười nói: "Tôi có thể sống sót rời khỏi đây hay không, chỉ sợ ông không nhìn thấy được."

Lúc này, bên ngoài lại truyền tới tiếng xe.

Ánh mắt Tần Thiên khẽ động, thô bạo kéo Carlo Conti bằng một tay, phịch một tiếng, dùng dao đóng đinh tay ông ta trên mặt bàn gỗ sồi trắng.

"A!"

"Mày là đồ khốn kiếp!"

“Mày sẽ chết không một cách dễ dàng đâu, tao nhất định sẽ giết mày!” Carlo Conti kêu lên ré ré như heo bị chọc tiết.

Carl nhìn thấy từ bên ngoài lại có một đoàn xe đi vào, hoảng sợ nói: "Tần tiên sinh, có phải viện binh của ông ta không?"

"Phải cẩn thận!"

Tần Thiên ngồi im bất động, cười lạnh không nói gì.

Đoàn xe này có tổng cộng mười hai chiếc xe. Sau khi lái xe vào, chia thành bốn đội dàn hàng đậu cạnh nhau.

Rất rõ ràng, cứ hai xe lại hộ tống một xe.

Vệ sĩ trong xe hộ tống nhảy xuống, vẻ mặt nghiêm túc mở cửa chiếc xe ở giữa.

Trong bốn chiếc xe, bước xuống là bốn người đàn ông lớn tuổi.

Thoạt nhìn, vẻ ngoài không đẹp. Tuy nhiên, trên người lại mang khí chất của người ở địa vị cao, không giận tự uy.

Carl nhìn thấy huy hiệu mà họ đeo trên ngực thì khó có thể tin được.

Ông ta lẩm bẩm: "Gia tộc Mickey, gia tộc Hasburg, gia tộc Porgy, gia tộc Spoon..."

"Tộc trưởng của tứ đại gia tộc đều ở đây, sao có thể, sao có thể như vậy!"

Phải biết, gia tộc Carlo Conti vốn đã rất hùng mạnh. Tuy nhiên, so với bốn gia tộc này thì bọn họ hoàn toàn không cùng đẳng cấp.

Tứ đại gia tộc này đã trải qua nhiều thế hệ, phân bố trên khắp cả nước, nội tình thâm sâu.

Carlo Conti cũng kinh hãi, thậm chí quên cả cảm giác đau đớn trên tay.

Sao bọn họ lại đến đây? Ông ta biết, ông ta với tứ đại gia tộc này không hề có giao tình.

Hơn nữa, bọn họ bởi vì mới nổi lên gần đây, đã nuốt chửng một số lợi ích của tứ đại gia tộc, ở một mức độ nào đó cũng coi như là kẻ thù.

Nhưng mà vào lúc này, ông ta không quan tâm được nhiều như vậy.

Dù sao bốn gia tộc lớn này đều là người gốc Ý, đều liên kết với nhau.

Ông ta phản ứng lại và lớn tiếng hét: "Các vị gia chủ, mọi người tới cứu tôi có đúng không?"

"Thật tốt quá!"

"Chúng ta mới là người một nhà!"

"Nhanh lên, mau giết tên người ngoài Tần Thiên này đi, gia tộc Carlo Conti chúng tôi nhất định sẽ cảm tạ!"
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Binh Vương Thần Bí
  • Lâm Tiếu không phải cô nương
Bất Diệt Thần Vương
  • Đang cập nhật
(Full) Binh Vương Chiến Thần
Binh Vương Thần Bí
  • Lâm Tiếu không phải cô nương

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom