• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Hot Thần Vương Lệnh (1 Viewer)

  • Chương 141-142

Chương 141 Rắn mamba đen

Có quá nhiều bí ẩn chưa được giải đáp về trận chiến đó.

Nhiều năm trôi qua, có lẽ rất nhiều người trong thế giới ngầm trên thế giới đã quên đi chuyện này.

Nhưng Tần Thiên không thể quên!

Trần Nhị Cẩu cũng không thể quên!

Bởi vì bọn họ đều được coi là người kế vị của lão chưởng quỹ.

Nhất là Tần Thiên, năm đó hắn bị bẻ gãy tay chân ném xuống Đại Giang, nếu như không phải có lão chưởng quỹ thì hắn đã làm mồi cho ba ba từ lâu rồi.

Lão chưởng quỹ không chỉ truyền cho hắn một thân bản lĩnh, mà còn là người có ơn cứu mạng hắn.

Mấy năm nay, tuy lão chưởng quỹ ngoài miệng không nói sao nhưng hắn biết trận chiến năm đó là một vết sẹo khó có thể khép lại trong lòng ông ấy.

Nỗi băn khoăn không bao giờ vượt qua được.

Bởi vì trận chiến đó mà nhiều anh em của ông ấy đều đã chết.

Đó đều là anh em vào sinh ra tử với ông ấy.

Dù là ai cũng không chịu nổi loại chuyện này.

Cho nên mấy năm nay, Tần Thiên vẫn chưa từng từ bỏ truy tìm chân tướng. Trong mười hai thiên vương dưới tay hắn luôn có người chuyên phụ trách chuyện này.

Tuy nhiên luôn thu về rất ít kết quả.

Lần này, tin tức của ông chủ Nhị thật sự có thể tiết lộ góc khuất của chuyện kia sao?

Tần Thiên không dám khẳng định.

Tuy nhiên hắn có một loại linh cảm lần này nhất định sẽ có thu hoạch bất ngờ.

Bởi vì chuyện này quá nặng nề, cho nên trên đường đi Trần Nhị Cẩu không nói thêm một câu nào.

Tần Thiên cũng nhắm mắt nghỉ ngơi.

"Sắp đến rồi." Đạt Đán nói với vẻ phấn khích.

Sau một chuyến bay dài, ai cũng có chút mệt mỏi.

Nhưng nhìn thấy Địa Trung Hải rộng lớn bên dưới, một hòn đảo nhỏ ở phía xa xa giống như một viên ngọc trai được đính trên một chiếc vòng cổ ngọc lục bảo.

Tần Thiên và Trần Nhị Cẩu vẫn còn chút tinh thần phấn chấn.

Đây là hòn đảo lớn nhất ở Địa Trung Hải, là trụ sở chính của mafia nổi tiếng thế giới, đảo Sicilia xinh đẹp.

Máy bay trực thăng bắt đầu bay ở độ cao thấp, trong không khí có một cảm giác ấm áp và ẩm ướt.

Đạt Đán hào hứng chỉ vào những toà nhà đang lướt qua phía dưới rồi giới thiệu.

Đạt Đán vốn không thành thạo tiếng Trung, cho nên có lúc sẽ xen vào một số từ ngữ địa phương, Trần Nhị Cẩu và Tần Thiên nghe thấy cũng cảm thấy dở khóc dở cười.

Tuy nhiên có thể nhìn ra được, Đạt Đán vô cùng kiêu ngạo và tự hào về quê hương này của anh ta.

Chiếc trực thăng từ từ hạ cánh trên bãi cỏ trong một khoảng sân lớn.

Xung quanh sân có rất nhiều người đang chạy ra, bọn họ được trang bị vũ khí hạng nặng và trông rất nghiêm túc.

Đạt Đán mời Tần Thiên và Trần Nhị Cẩu xuống trực thăng, rồi dùng tiếng địa phương nói những người kia vài tiếng, sau đó bọn họ đều cúi đầu chào Tần Thiên.

Có thể thấy đó là lời cảm ơn từ tận đáy lòng.

Bởi vì Tần Thiên đã chữa khỏi bệnh cho ông chủ Nhị của bọn họ, còn Ông chủ Nhị chính là thần thánh trong lòng bọn họ.

“Tần tiên sinh, Trần tiên sinh, dựa theo thường lệ đến chỗ chúng tôi nhất định phải giao điện thoại di động ra.”

"Các vị là khách quý của chúng tôi, ông chủ Nhị có dặn dò có thể phá lệ."

"Tuy nhiên xin hai vị hãy tắt điện thoại đi." Đạt Đán nói một cách chân thành.

Tần Thiên gật đầu, hắn không hề có cảm giác bị xúc phạm, dù sao nhập gia tùy tục, đi tới chỗ người ta tất nhiên phải tôn trọng quy tắt của người ta.

Hắn và Trần Nhị Cẩu tắt điện thoại ngay trước mặt Đạt Đán.

"Ông chủ Nhị ở chỗ này sao?" Trần Nhị Cẩu nhìn một căn phòng được canh phòng nghiêm ngặt ở xa xa hỏi.

"Cha nuôi không có ở đây."

"Hai vị mời đi theo tôi."

Đạt Đán dẫn Tần Thiên và Trần Nhị Cẩu ra khỏi sân, bên ngoài hoá ra là một con phố rất nhộn nhịp.

Khung cảnh này khác hoàn toàn với cảnh đằng đằng sát khí như trong tưởng tượng, cảnh tượng nhìn thấy trước mắt rất hài hoà.

Những nụ cười thành thật chất phác và hài lòng trên khuôn mặt của người dân địa phương.

Mafia ở đây hoàn toàn không có gì lạ lẫm, bởi vì tuỳ tiện chọn một người bên cạnh bọn họ cũng đều là mafia.

Đàn ông phụ nữ già trẻ trong một gia đình đều là mafia.

Bọn họ cũng không sợ ai đó đến đây gây rối, bởi vì không ai có thể sống sót được sau khi gây rối ở đây.

Mỗi ngụm nước bọt của mỗi người trên phố cũng có thể dìm chết tên đó.

Đạt Đán trở về nhà, hào hứng giới thiệu phong tục tập quán nơi này cho Tần Thiên và Trần Nhị Cẩu.

Còn tiện tay hái hai quả quýt từ trên cây quýt bên đường cho Tần Thiên và Trần Nhị Cẩu ăn.

Cuối cùng, sau khi băng qua một phố bọn họ đi tới một tòa tiểu viện trông không có gì nổi bật, thậm chí còn có chút nhỏ bé.

Sau khi nói chuyện với người bảo vệ, người kia cảnh giác nhìn Tần Thiên và Trần Nhị Cẩu rồi đi vào báo cáo.

Ngay sau đó anh ta đã trở lại, mở cửa rồi mời Tần Thiên và Trần Nhị Cẩu vào.

Ánh sáng căn phòng có chút âm u, Tần Thiên lại một lần nữa nhìn thấy vị ông chủ Nhị này.

Dáng người ông ấy không cao, nở một nụ cười hiền hòa trông không khác gì một ông lão có cuộc sống cơm áo đầy đủ sung túc bình thường.

Ai có thể ngờ rằng một ông già như này lại nắm giữ một bang phái mafia mà cả thế giới cũng phải kiêng dè.

"Tần tiên sinh, ngày đó ở Long Giang có duyên gặp mặt, không ngờ tới chủ nhân của Thần Vương Điện tiếng tăm lừng lẫy lại là một chàng thanh niên trẻ tuổi như thế này.”

"Có thể nói là rồng của phương đông."

Ông chủ Nhị chào hỏi vô cùng khách sáo.

Tần Thiên cũng khiêm tốn trả lời lại vài câu.

Tất cả mọi người rất bận rộn cho nên đi thẳng vào vấn đề chính.

Ông chủ Nhị gật đầu, thủ hạ khiêng ra một cái rương thủy tinh từ trong một căn phòng, bên trong là một con rắn dài màu đen.

Trông nó giống như u linh trong đêm tối.

Trần Nhị Cẩu ngay lập tức cảnh giác: "Đây là rắn mamba đen.”

"Ông chủ Nhị có ý gì?"

Ông chủ Nhị nhìn Tần Thiên nói: "Ở Long Giang, Tần tiên sinh nhờ tôi điều tra có người nào dùng nọc độc của rắn mamba đen thực hiện các hoạt động ám sát hay là khủng bố không.”

Tần Thiên gật đầu nói: "Có phải ông chủ Nhị đã có kết quả rồi không?”

Ông chủ Nhị trầm mặc một chút rồi nói: "Tần tiên sinh, thứ lỗi cho tôi mạo muội.”

"Trước khi tôi trả lời cậu thì cậu có thể trả lời tôi một câu hỏi trước được không."

"Thần Vương Điện của cậu có quan hệ gì với Diêm Vương Điện bị diệt mấy năm trước không?"

"Diêm Vương Điện bị diệt, khối Diêm Vương Lệnh cấm kỵ kia lại xuất hiện thường xuyên hơn, có phải do cậu Tần làm không?”

Tần Thiên thản nhiên nói: “Lão chưởng quỹ của Diêm Vương Điện chính là sư phụ tôi.”

"Lúc Diêm Vương Điện còn tồn tại, sư phụ tôi rất ít khi sử dụng Diêm Vương Lệnh. Hiện tại Diêm Vương Điện đã không còn, tôi cách một khoảng thời gian ngắn sẽ để cho Diêm Vương Lệnh xuất hiện.”

"Ông chủ Nhị có biết là vì cái gì không?"

Ông chủ Nhị nói: "Vì muốn nói cho một số người biết Diêm Vương Điện vẫn còn tồn tại.”

"Đồng thời gây chú ý với những cấp dưới vẫn còn sống."

Tần Thiên gật đầu, tán thưởng nói: “Không hổ là ông chủ Nhị.”

Ông chủ Nhị thấp giọng nói: "Không nghĩ tới, Tần thần vương nổi danh lại là người kế thừa của lão chưởng quỹ, thật đáng tiếc tôi chưa từng gặp lão chưởng quỹ.”

"Tần tiên sinh, trên một hòn đảo nhỏ ở Thái Bình Dương xảy ra một trận đánh chấn động, Diêm Vương Điện bị diệt, cậu nghĩ sao về chuyện này?”

"Cậu có biết người khai chiến với Diêm Vương Điện là ai không?"

Tần Thiên nói: “Là tổ chức chế độc lớn nhất thế giới, Hắc Ám Chi Hoa.”

"Trong trận chiến đó, mặc dù Diêm Vương Điện sụp đổ nhưng theo tôi được biết cũng đã tiêu diệt toàn bộ khối u ác tính này."

"Ông chủ Nhị bỗng dưng nói đến chuyện này, chẳng lẽ có liên quan đến rắn mamba đen sao?"

Ông chủ Nhị gật đầu nói: "Có liên quan.”

"Theo thông tin đáng tin cậy, khối u ác tính này vẫn chưa được diệt trừ hoàn toàn, trong số họ vẫn còn người sống sót.”

"Là ai?" Trần Nhị Cẩu kích động hỏi.
Chương 142 Nhóm trò chuyện

Ông chủ Nhị nói khẽ: "Tần tiên sinh, cậu đã từng nghe về người có biệt danh ‘Độc Sư’ chưa?”

Tần Thiên có hơi sững sờ, nói với vẻ nặng nề: "Nhân vật quan trọng của Hắc Ám Chi Hoa, nghiên cứu chế độc, người trong nội bộ gọi hắn ta là giáo sư.”

"Nghe nói Hắc Ám Chi Hoa kinh doanh rất nhiều chất độc đều là tự tay hắn ta điều phối ra."

Ông chủ Nhị gật đầu, nói: "Độc Sư vẫn chưa chết.”

“Chẳng những không chết, hắn còn được một thế lực thần bí trợ giúp thành lập lại một thế lực mới gọi là 'Thiên Sứ Chi Nhãn'.”

"Thiên Sứ Chi Hoa rất thần bí, tôi chỉ có thể tra được bọn họ đã từng hoạt động ở Trung Đông.”

“Tần tiên sinh, nếu tôi đoán không nhầm ngày đó tôi đi Long Giang nhờ cậu chữa trị bệnh, người đầu tiên được cậu khám và chữa trị là đến từ Trung Đông phải không.”

"Có phải trúng độc hay không?"

Tần Thiên biết không có gì phải giấu giếm với một người như ông chủ Nhị cả.

Hắn gật đầu rồi nói: “Là một kỹ sư ở Trung Đông.”

"Thành phần chính của chất độc trong đó đến từ rắn mamba đen."

Ông chủ Nhị thở dài: “Nói như vậy, vấn đề đã rất rõ ràng.”

“Lũ khốn này, ông đây nhất định sẽ tóm được tụi mày, băm tụi mày thành trăm mảnh!” Trần Nhị Cẩu nghiến răng trợn mắt.

Ông chủ Nhị nhìn Trần Nhị Cẩu nói: “Người khác có lẽ sẽ không tìm được Độc Sư và Thiên Sứ Chi Hoa của hắn ta, nhưng các cậu chắc chắn có thể.”

"Các cậu không cần tìm, bọn họ sẽ tự tới tìm các cậu, chỉ cần để cho bọn họ biết được quan hệ giữa các cậu và Diêm Vương Điện.”

Tần Thiên cười lạnh nói: “Ý của Ông chủ Nhị là Độc Sư và Thiên Sứ Chi Nhãn sẽ đến trả thù.”

Ông chủ Nhị gật đầu: “Thần Vương điện sinh ra vì để trả thù thì Thiên Sứ Chi Nhãn sao lại không.”

"Hai bên đều muốn giết đối phương để báo thù cho trận chiến kia."

Tần Thiên hơi trầm mặc, bỗng nhiên nói: "Ông chủ Nhị, tôi còn có một vấn đề, không biết ông còn biết chuyện gì đó có thể cho tôi biết không.”

“Năm đó Diêm Vương Điện đi tới đảo nhỏ ở nước ngoài đại chiến với Hắc Ám Chi Hoa, đây rõ ràng là có người đặt bẫy.”

"Mục đích chính là để cho bọn họ tàn sát lẫn nhau, hai bên cùng thiệt hại."

"Ông có biết người đứng đằng sau là ai không?”

Sắc mặt ông chủ Nhị khẽ thay đổi, tuy nhiên đã nhanh chóng khôi phục lại như thường, nhưng mà vẫn có thể thấy được một chút kiêng kỵ từ trong mắt ông ta.

Ông ta thở dài nói: "Loại thủ đoạn có thể thiết kế Diêm Vương Điện và Hắc Ám Chi Hoa này, tôi tự cảm thán mình không bằng.”

Làm cho ông chủ Nhị của mafia đều tự cảm thán không bằng, có thể thấy được đối phương kinh khủng đến mức độ nào.

"Tuy nhiên tôi lại cảm thấy nếu Tần tiên sinh có thể tìm được Độc Sư, có lẽ sẽ thu được càng nhiều chân tướng hơn."

"Đừng quên, hiện tại thế lực giúp Độc Sư tái sinh từ trong đống tro tàn cũng rất thần bí."

Trong lòng Tần Thiên chợt lóe lên một suy nghĩ: “Thế lực hiện tại đang ủng hộ Độc Sư với kẻ đứng sau thiết kế Diêm Vương Điện và Hắc Ám Chi Hoa khi đó là cùng một thế lực sao?”

Ông chủ Nhị thở dài: "Tôi cũng không chắc chắn.”

"Nhưng tôi biết trên thế giới này, ngoại trừ những tổ chức nổi tiếng này, sau lưng còn có một bàn tay lớn."

"Tôi cũng rất hy vọng nó có thể nổi lên mặt nước, để cho tôi xem xem rốt cuộc là người nào lại có được sức mạnh như thế."

"Tần tiên sinh, mời ăn quýt."

"Đặc sản ở chỗ chúng tôi."

Đã nói đến nước này, Tần Thiên biết cuộc nói chuyện của Ông chủ Nhị liên quan đến chuyện này đã kết thúc.

"Vợ tôi rất thích ăn quýt, cái này mang về cho cô ấy."

"Ông chủ Nhị, cảm ơn."

"Tạm biệt."

Hắn cầm một quả quýt đứng dậy rồi rời đi.

Ông chủ Nhị cũng không giữ khách nữa, ông ta đứng lên mỉm cười nói: “Đạt Đán tiễn Tần tiên sinh trở về thành phố Lan.”

“Vâng, cha nuôi!”

Trên máy bay, sắc mặt Tần Thiên và Trần Nhị Cẩu đều nghiêm túc.

Không thể tưởng tượng được, nhân vật quan trọng của Hắc Ám Chi Hoa lại vẫn chưa chết. Chẳng những không có chết, lại một lần nữa thành lập Thiên Sứ Chi Nhãn dưới sự trợ giúp của một thế lực thần bí.

Trần Nhị Cẩu nhíu mày nói: "Lão đại, em từng hỏi lão chưởng quỹ.”

“Ông ấy nói tin tức về hòn đảo nhỏ kia là căn cứ của Hắc Ám Chi Hoa, hơn nữa bọn họ muốn nghiên cứu chế tạo ra một chất độc mới, do một người anh em từ Hồng Môn ở nước ngoài truyền tới."

"Diêm Vương Điện xuất hết toàn lực vượt biển chiến đấu, Hồng Môn ở giữa cũng trợ giúp rất nhiều."

"Anh cảm thấy Hồng Môn này có vấn đề sao?"

Tần Thiên nói: "Tôi đã từng điều tra biết được người anh em truyền tin kia đã bị diệt khẩu sau khi sự việc xảy ra.”

"Hồng Môn và chúng ta là anh em có cùng nguồn gốc, huống hồ lão chưởng quỹ và hai vị đường chủ của bọn họ cũng có mối quan hệ cá nhân, nên chắc sẽ không hãm hại.”

"Khả năng duy nhất là người anh em truyền tin kia bị lợi dụng."

Trần Nhị Cẩu tức giận nói: "Vậy bây giờ làm sao đây?”

"Đi đâu tìm Độc Sư và Thiên Sứ Chi Nhãn chết tiệt này chứ?"

"Nếu không để em phụ trách đi."

Tần Thiên suy nghĩ một chút rồi nói: "Mỗi người một chức vụ, cậu đừng can thiệp vào, An Bảo Thiên Thuẫn của cậu là một lực lượng bên ngoài sáng rất quan trọng.”

"Chuyện này vẫn nên giao cho Thử Vương đi làm đi."

"Anh ta am hiểu thâm nhập tình báo hơn, cậu lập tức gửi thông tin của ông chủ Nhị cho anh ta đi.”

“Đã hiểu!” Trần Nhị Cẩu không dám chậm trễ, lập tức thao tác vài động tác trên điện thoại.

Thử Vương là một trong mười hai thiên vương của Thần Vương Điện.

Hơn nữa là người bí ẩn nhất.

Thậm chí ngay cả Trần Nhị Cẩu là Cẩu Vương tay nắm quyền lớn, đến bây giờ cũng không biết Thử Vương rốt cuộc là nam hay nữ, là già hay trẻ.

Trong nhóm QQ nhỏ do Thập Nhị Thiên Vương bọn họ lén lút thành lập, ảnh đại diện của Thử Vương chỉ sáng lên một chút khi tiến vào nhóm.

Thời gian còn lại đều là màu xám xịt tối tăm.

Có đôi khi Trần Nhị Cẩu nhàn rỗi cảm thấy nhàm chán, đã gửi cho đối phương rất nhiều tin bát quái, bao gồm cả những Victoria's Secret yêu thích của mình.

Nhưng Thử Vương chưa bao giờ trả lời lại.

Tuy nhiên khi anh ta cần một ít tình báo, chỉ cần gửi qua thì Thử Vương sẽ lập tức cho anh ta câu trả lời thỏa đáng.

"Tiếp theo Độc Sư nhất định sẽ phái người đến nước chúng ta."

"Đến lúc đó sẽ có người thích hợp đi tiếp đãi bọn chúng."

Ngón tay Tần Thiên gõ đầu gối đưa ra một kết luận.

Hắn bỗng nhiên nghĩ đến hai lần xuất hiện của Diêm Vương Lệnh gần đây, một lần là ở Long Giang, một lần là ở Sở Châu.

Mà miếng ở Sở Châu kia là giả, ngày đó đã bị vạch trần trên lôi đài đại hội Kim Cúc.

Miếng của nhà họ Tô ở Long Giang kia là hàng thật giá thật, nhưng vì khảo nghiệm người nhà họ Tô cho nên hắn cũng từng chính miệng nói đó là đồ giả.

Cho dù đó là thật hay giả, cả hai đều có liên quan trực tiếp đến chính mình.

Một khi tin tức này truyền đến tai của Thiên Sứ Chi Nhãn, hắn tin chắc Độc Sư nhất định sẽ phái người đến kiểm chứng.

Với năng lực của đối phương chắc là không khó truy tìm đến trên người hắn.

Trong mắt hắn hiện lên sát khí u ám.

Trần Nhị Cẩu biết Tần Thiên đã có kế hoạch, anh ta cũng không dám hỏi lung tung, cảm thấy có chút áp lực cho nên chuyển đề tài.

"Lão đại, anh có QQ không?"

"Có muốn em kéo anh vào trong nhóm nhỏ của bọn em không?"

"Em là chủ nhóm, thằng nhóc Nhiếp Thanh Long kia ngày nào cũng đòi em cho anh ta làm quản trị viên, sắp phiền chết em rồi.”

"Còn nói em không xứng làm chủ nhóm, anh ta muốn dẫn theo những người khác nổi dậy."

"Lão đại, anh vào nhóm em nhường chủ nhóm cho anh để anh trị thằng nhóc này thật tốt."

Tần Thiên nhịn không được làm ra vẻ tức giận, rồi cười nói: "Có phải ông đây sắp xếp cho công việc quá ít hay không.”

"Các người thật nhàn rỗi nha, mỗi ngày còn có thời gian cho nhóm trò chuyện."
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Binh Vương Thần Bí
  • Lâm Tiếu không phải cô nương
Bất Diệt Thần Vương
  • Đang cập nhật
(Full) Binh Vương Chiến Thần
Binh Vương Thần Bí
  • Lâm Tiếu không phải cô nương

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom