-
Chương 145-146
Chương 145 Rắn Hổ Mang
Nghe Tần Thiên nói đến Liễu Như Ngọc, Tô Tô nhịn không được cười nói: "Đó chính là nữ thần của em, sao lại có thể không bằng Mục Phi Phi chứ.”
"Nếu như nói Mục Phi Phi là chuẩn tuyến một, vậy thì Liễu Như Ngọc chính là cấp bậc Thiên Hậu."
"Mục Phi Phi kém xa cô ấy."
Tần Thiên nói: “Vậy sao em không mời Liễu Như Ngọc?”
Liễu Thanh cười nói: "Có thể nói chuyện với Mục Phi Phi đã cảm ơn trời đất rồi, chúng tôi thật sự không dám nghĩ tới Liễu Như Ngọc.”
"Một mặt là vì địa vị trong giới của cô ấy quá cao, ngoài ra Liễu Như Ngọc một lòng muốn phát triển nghệ thuật, cho nên không bao giờ nhận lời làm người phát ngôn thương mại.”
"Từ khi ra mắt cho đến nay, cô ấy chưa từng làm người phát ngôn cho một thương hiệu nào, có biết bao thương hiệu nổi tiếng quốc tế muốn mở thị trường trong nước của chúng ta, không ngần ngại chi một số tiền lớn tìm cô ấy đều bị từ chối.”
Hóa ra là như vậy.
Tần Thiên vốn còn muốn giúp liên hệ với Liễu Như Ngọc, nhưng ai cũng có tham vọng của riêng mình, nếu người ta không bao giờ nhận lời phát ngôn thương mại vậy thì hắn cũng không nên quấy rầy.
Tô Tô nói với vẻ tiếc nuối: “Còn nói nữa, lần này đến thành phố Lan tham gia tiệc rượu, em vốn dĩ nghe nói Liễu Như Ngọc cũng sẽ xuất hiện, làm hại em kích động cả buổi.”
"Ai mà biết cuối cùng ngay cả bóng người cũng không nhìn thấy."
Tần Thiên cười nhưng không nói.
Cô nào biết được, Liễu Như Ngọc giữa chừng gặp chuyện nên không tham gia tiệc rượu.
Cô ta đi trượt tuyết với hắn trên dãy núi Alps, sau đó bị hắn làm liên luỵ, bị Chim Ưng bắt bóc vào ngọn núi sâu.
Dưới họng súng vô tình của bọn côn đồ, hắn và Liễu Như Ngọc cũng coi như là cùng sống chết, cùng chung hoạn nạn.
Xảy ra chuyện như vậy, sau khi trở về chắc hẳn Liễu Như Ngọc đã vội vàng về nước, đương nhiên không có tâm trạng đi tham dự triển lãm.
Lại đàm luận một số chuyện, Liễu Thanh thúc giục Tô Tô và Tần Thiên nhanh chóng về nhà, hành trình vất vả cần phải nghỉ ngơi thật tốt.
Về đến nhà, Dương Ngọc Lan đích mình xuống bếp chuẩn bị một bàn thức ăn, còn mở một chai rượu vang đỏ được cất giấu kỹ để ăn mừng.
Cả nhà vui vẻ hòa thuận.
Trong khi đó ở thành phố Tỉnh, nhà họ Phan.
“Chết tiệt!”
“Tần Thiên chết tiệt này, lại có thể sống sót từ trong tay Chim Ưng, đúng là hời cho hắn!”
“Ả tiện nhân Liễu Như Ngọc này, không có việc gì đi trượt tuyết làm gì!”
“Không phải có cô ta thì Tần Thiên đã chết chắc rồi!”
Cô ta hiểu được đại khái thông qua một số kênh, cho đến bây giờ cô ta vẫn còn nghĩ Tần Thiên có thể sống sót là do Liễu Như Ngọc.
Liễu Như Ngọc dù sao cũng là đại minh tinh có sức ảnh hưởng, cô ta bị bắt cóc cho nên các bên liên quan đã vội vàng gửi những người có khả năng để cứu cô ta.
Tiện thể cứu Tần Thiên luôn.
"Chuyện này, anh hai cũng cảm thấy rất đáng tiếc."
"Tuy nhiên anh ấy nói có lẽ là tên Tần còn chưa đáng chết, anh ấy bảo chúng ta trước tiên cứ nhẫn nhịn."
"Qua vài ngày nữa chính là đại thọ của An Lão gia tử."
"An lão gia tử bị bệnh nan y nhất định sẽ không qua khỏi, anh ấy sẽ lại phân chia địa bàn ở tiệc đại thọ, nhà họ Phan chúng ta nhất định sẽ lớn mạnh trở lại.”
"Nói không chừng chiếm được vị trí người có tiếng nói ở thành phố Tỉnh."
"Đến lúc đó chỉ là một Tần Thiên còn không phải muốn nắm như thế nào thì nắm như thế nào đấy sao."
Phan Hổ ngồi trên xe lăn, nhẹ giọng an ủi.
“Không được!”
“Chị nuốt không trôi cục tức này!”
"Càng làm cho chị cảm thấy tức hơn chính là ả tiện nhân Tô Tô kia dựa vào một loại thuốc mỡ rách nát gì đó lại có thể đoạt được huy chương vàng của cuộc thi trang điểm quốc tế."
"Đây rõ ràng là đối nghịch với chị."
“Chị nhất định phải cho bọn họ chút bài học!”
Phan Hổ lo lắng nói: "Chị, chị định làm gì?”
Phan Mỹ Nhi cắn răng nói: "Tổ chức Thái Yết chết rồi, Chim Ưng cũng chết rồi, vậy thì chị sẽ tìm sát thủ lợi hại hơn!”
"Sát thủ trên toàn thế giới nhiều vô kể, chỉ cần chị chịu tiêu tiền, chị không tin không tìm được người có thể giết chết Tần Thiên!"
“Chị đã sắp xếp người đi tìm, chị tin sẽ nhanh có kết quả thôi!”
“Đến lúc đó chị muốn tên họ Tần phải đẹp mặt!”
Phan Hổ biết Phan Mỹ Nhi từ nhỏ đã vô cùng tùy hứng, những gì cô ta muốn thì phải được thực hiện ngay lập tức.
Anh ta thở dài và không nói bất cứ điều gì.
Bị sát thủ của Tần Thiên phái đến đánh thành tàn phế, cứ như vậy chấm dứt với cuộc sống tốt đẹp, anh ta cũng nuốt không trôi cục tức này.
Trong khi đó, ở một hòn đảo nhỏ ở Đại Tây Dương xa xôi đã được tư nhân mua.
Một người đàn ông da trắng với mái tóc hoa râm, mặc áo khoác trắng bước ra khỏi phòng thí nghiệm.
Hắn ta tháo kính ra, đôi mắt lấp lánh ánh sáng mờ giống như một con rắn độc đang di chuyển trong bóng tối.
"Giáo sư, đã có tin tức rồi."
"Diêm Vương Lệnh xuất hiện hai lần gần đây ở Long Quốc phương Đông đều có liên quan đến một người tên Tần Thiên."
"Ngài xem, có cần phái người bắt hắn tới thẩm vấn hay không, nói không chừng hắn có thể sẽ biết tung tích của lão Diêm Vương.”
Người mặc áo trắng chính là tàn dư còn sót lại của Hắc Ám Chi Hoa, cũng là nhân vật quan trọng của Hắc Ám Chi Hoa, người trong nội bộ gọi là giáo sư.
Sự tồn tại giống như ác ma trong lòng người bên ngoài, Độc Sư.
Hắn ta nghe thủ hạ báo cáo không hề tỏ thái độ gì, chậm rãi tháo găng tay trắng trên tay xuống.
"Lão Diêm Vương chưa chết, đây đã là chuyện có thể chắc chắn."
"Việc bây giờ chúng ta phải làm chính là tìm cho ra ông ta, báo thù cho những anh em đã chết."
"Long Quốc ở phương Đông không phải là nơi sát thủ bình thường có thể đến, nếu đã như vậy cứ phái nhóm Rắn Hổ Mang đi đi.”
"Nuôi chúng lâu như vậy, cũng đã đến lúc để cho chúng đền đáp."
Thủ hạ do dự một chút rồi nói: "Năm người trong nhóm Rắn Hổ Mang đều là người nổi bật trên bảng xếp hạng sát thủ thế giới, là con át chủ bài trong tay chúng ta.”
"Chỉ là một Tần Thiên, giáo sư ngài chắc chắn dùng con át chủ bài này đáng sao?"
Độc Sư cười lạnh lùng nói: “Tôi muốn việc phải chắc chắn không xảy ra sai sót”
"Đi thực hiện đi."
"Còn nữa cậu báo cáo cho cấp trên, nói với bọn họ tôi đã hoàn thành thí nghiệm dược lý độc hoàn số 1 mà bọn họ muốn, nếu không xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì rất nhanh có thể ra đời."
"Bảo bọn họ gọi vốn."
“Vâng!” Thủ hạ kích động nói: "Giáo sư không hổ là Độc Sư!”
"Hiện tại chúng ta muốn người có người, muốn tiền có tiền, không bao lâu nữa Thiên Sứ Chi Nhãn nhất định có thể ngồi vững trên ngai vàng của thế giới ngầm!"
Nhận được lệnh, tiểu dội Rắn Hổ Mang ẩn nấp trên toàn thế giới trong các khu ổ chuột, trong tầng lớp thượng lưu, nhà thờ, trang trại và quán bar lần đầu tiên tập hợp lại.
Bọn họ cũng biết Long Quốc ở phương Đông chính là cấm địa của loại người như bọn họ.
Đang bàn bạc về cách lẻn vào bí mật như thế nào, vừa hay phát hiện ra manh mối của Phan Mỹ Nhi.
Bọn họ chủ động liên lạc, Phan Mỹ Nhi vui mừng khôn xiết ngay lập tức đồng ý, lợi dụng con đường của nhà họ Phan giúp bọn họ vượt biên vào.
Hơn nữa còn hứa hẹn chỉ cần giết được Tần Thiên, thù lao năm trăm triệu.
Phan Mỹ Nhi vừa nhận được toàn bộ tài sản hàng trăm tỷ đồng của Tập đoàn Kiến Nhân, chỉ năm trăm triệu căn bản chả là gì với cô ta.
Thậm chí chỉ cần có thể giết Tần Thiên, cô ta sẽ không chút do dự trả giá cao hơn.
Đối mặt với mức thù lao khổng lồ này, có ai không động lòng chứ.
Cho nên nói có đôi khi người có tiền muốn một người chết, thì người kia có muốn không chết cũng không phải là chuyện đơn giản.
May mắn là Tần Thiên không phải người bình thường.
Nhân vật quan trọng Độc Sư của Hắc Ám Chi Hoa vẫn chưa chết, hơn nữa hắn ta được thế lực thần bí trợ giúp, thành lập lại Thiên Sứ Chi Nhãn có khả năng sẽ đến trả thù.
Tần Thiên nói thông tin này cho Tàn Kiếm.
Đôi mắt Tàn kiếm lúc ấy đỏ hoe.
Đây là kẻ thù mà ông ấy khổ sở tìm kiếm nhiều năm, là động lực giúp ông ấy sống sót.
Ông ấy thay đổi tính cách hiền hoà, bắt tay vào huấn luyện nhóm Thiên Phạt như điên.
Hiện tại đổ thêm mười giọt mồ hôi, chỉ vì khi đối đầu với kẻ thù có thể chảy ít đi một giọt máu.
Chương 146 Thiên Cương
Tần Thiên đích thân giám sát huấn luyện ở sơn trang Mãnh Thú.
Tổ Thiên Phạt là mầm cây Diêm Vương điện để lại. Còn Thiên Sứ Chi Nhãn là thoát thai* lột xác từ Hắc Ám Chi Hoa.
*Thoát thai: là xuất hiện dưới hình thức mới từ cái cũ.
Có thể nói, tiểu đội Thiên Phạt đi đối phó tiểu đội ám sát của Thiên Sứ Chi Nhãn là thích hợp nhất.
Hắn cũng biết chỉ có buông tay để cho tiểu đội Thiên Phạt đi tiếp nhận thử thách thực sự của đao thật súng thật, thì mới có thể rèn luyện ra những người ưu tú thật sự.
Nhưng về mặt tình cảm, hắn không muốn mất bất cứ ai.
Dù sao thời gian thành lập tiểu đội Thiên Phạt quá ngắn, đặc biệt là người mới gia nhập như Thiết Tượng, Lang Trung và Nhất Tiễn Mai đều là dân nghiệp dư.
Vẫn còn rất khó khăn đi nghênh chiến với sát thủ nổi tiếng thế giới.
Cho nên, Tần Thiên không dám xem nhẹ.
Hắn nhận được một cuộc điện thoại thần bí, là một trong những thiên vương thần bí nhất dưới tay hắn, là Thử Vương chuyên phụ trách tình báo gọi tới.
Thử vương báo cáo, tiểu đội đến Long Giang chấp hành ám sát lần này là Rắn Hổ Mang, bọn họ đã liên lạc với Phan Mỹ Nhi và rất có thể sẽ đến trong ba ngày nữa.
Tần Thiên yêu cầu Thử Vương gửi tư liệu về tiểu đội Rắn Hổ Mang mà anh ta đang có, sau khi xem qua, hắn trầm mặc.
"Có thể khoá được vị trí của Thiên Sứ Chi Nhãn và Độc Sư không?" Hắn trầm giọng hỏi.
"Bây giờ vẫn không thể, cho em thêm thời gian.” Thử vương trả lời.
"Được." Tần Thiên cúp điện thoại.
Rắn Hổ Mang thực hiện nhiệm vụ trong phạm vi trên toàn thế giới, từ trước đến nay chưa từng thất bại.
Không nằm ngoài dự đoán, vị kỹ sư Trung Đông kia trúng độc là do bọn chúng gây ra
Kẻ thù rất mạnh, có vẻ như hắn cần phải kích hoạt một kế hoạch đào tạo đặc biệt.
Kế hoạch này được gọi là: Thiên Cương.
Nói một cách cụ thể là một trận pháp bao vây đánh giết, tên đầy đủ là Thiên Cương Tam Hồn Thất Phách Trận.
Tam hồn, do đội viên cũ của Thiên Phạt là Tàn Kiếm, Vô Thường cùng Thôi Minh đảm nhiệm.
Xung quanh tam hồn bao gồm Thiết Ngưng Sương, Đồng Xuyên, Thiết Tí, A Tân, Thiết Tượng, Lang Trung và Nhất Tiễn Mai tạo thành thất phách.
Tam hồn dẫn dắt thất phách, thất phách hỗ trợ tam hồn.
Vừa có thể tạo thành một vòng mai phục lớn, cũng có thể lấy tam hồn làm trung tâm, chia làm ba chiến đội công kích nhỏ.
Cứ như vậy phối hợp chặt chẽ với nhau, chăm sóc người yếu đến mức độ lớn nhất, giảm bớt thương vong đồng thời cũng có thể phát huy uy lực lớn nhất.
Tần Thiên đích mình giảng giải điều huyền bí trong đó, chỉ điểm vị trí và vai trò của mỗi một đội viên.
Tiểu đội Thiên Phạt đều là những người rất thông minh, chẳng bao lâu bọn họ đã nắm vững nền tảng.
Tần Thiên để cho bọn họ tiến vào khu dã thú rèn luyện, coi dã thú là kẻ địch.
Bắt đầu từ khu sói dỏ, sau đó khu sói, báo, hổ, sư tử, gấu, cho đến cửa ải cuối cùng, tụ tập trong đầm lầy cá sấu, nước mắt của thiên thần.
Bọn họ vận dụng Thiên Khương trận vượt qua cửaa ải một cách suôn sẻ..
Ngoại trừ đùi Nhất Tiễn Mai bị mất một miếng thịt, những người khác gần như không hề hấn gì.
Phải biết rằng sơn trang Mãnh Thú sau khi chính thức hoàn thiện, ngoại trừ Tàn Kiếm và Quỷ Vô Thường, thì còn không có ai có thể vượt qua cửa ải suôn sẻ.
Từ đó có thể thấy được uy lực của Thiên Cương Tam Hồn Thất Phách Trận này.
Tuy Mai Hồng Tuyết đau đớn đến mặt mũi trắng bệch, nhưng cô ấy vẫn nở một nụ cười quyến rũ, áy náy nói: "Xin lỗi mọi người, ta theo chậm.”
"Chúng ta tiếp tục huấn luyện thôi."
Lang trung vội vàng nói: "Nhất Tiễn Mai, vết thương của cô phải lập tức xử lý, nếu không một khi nhiễm trùng bị viêm, chân này sẽ bị phế đi.”
"Tôi cần phải cắt thịt thối giúp cô, sau đó bôi thuốc."
"Tôi sẽ tiêm gây tê cho cô trước."
Mai Hồng Tuyết nhìn Tần Thiên cười cười, nói: "Tôi nghe Ngưng Sương nói, anh thực hiện lễ chào đón cho cô ấy là dùng một bình rượu trắng đổ lên vết thương của cô ấy phải không?”
Tần Thiên gật đầu.
Mai Hồng Tuyết nói lớn tiếng: "Mang rượu cho bà đây!”
Đồng Xuyên nhịn không được bật cười, nói: "A Mai, có thể chịu được không đấy? Không được đừng cố gắng kháng cự, chúng ta có thuốc gây tê.”
“Chết tiệt!”
"Họ Đồng, anh là đàn bà con gái sao?"
“Nếu là đàn ông thì đừng lề mề nữa, lấy rượu cho bà đây!”
“Loại mạnh nhất!”
Đồng Xuyên đành phải đi lấy một chai rượu.
Nhất Tiễn Mai vừa nhận lấy chai rượu, dùng răng cắn nắp chai sau đó cô ấy cắn chặt một khúc cây, rồi đổ rượu vào vết thương đang chảy máu tươi đầm đìa trên đùi.
Rượu mạnh không chỉ có thể khử trùng, mà còn tạo ra đau đớn dữ dội cũng có thể gây tê thần kinh.
Chẳng qua biểu cảm trên mặt Mai Hồng Tuyết thật sự khiến người ta không đành lòng nhìn thẳng.
Thiết Tí vội vàng nói: "Thế nào? Có muốn nghỉ ngơi một chút không?”
Nhất Tiễn Mai nhổ ra khúc cây trong miệng, nhổ bỏ mảnh vụn cắn phải, lớn tiếng nói: "Thật sảng khoái!”
“Lang trung, đến đây đi!”
Sự nổ lực phụ nữ không thua kém đàn ông này cũng lây nhiễm cho đám người Đồng Xuyên Thiết Tí, bọn học đã luyện tập cả ngày lẫn đêm.
Tần Thiên rất hài lòng, dựa theo tình báo do Thử Vương cung cấp còn ba ngày nữa thì tiểu đội Rắn Hổ Mang sẽ đến.
Có ba ngày này, tiểu đội Thiên Phạt chắc chắn có thể thoát thai hoán cốt, đạt đến một cấp độ khã.
Ngô Thiên Hùng gọi điện thoại, hào hứng nói: "Tiên sinh, Long Viên đã hoàn thành.”
"Ngài và phu nhân tùy thời có thể chuyển về."
"Anh có muốn qua xem trước không? Có chỗ nào chưa tốt, tôi sẽ người cải thiện.”
Tần Thiên suy nghĩ một chút rồi nói: "Tôi sẽ không qua đó một mình, ông gửi tôi một ít ảnh chụp là được.”
“Được.”
Ngay sau khi cúp điện thoại Ngô Thiên Hùng gửi qua một bộ ảnh.
Tần Thiên nhìn cảm thấy hài lòng gật đầu.
Tiểu khu Long Hồ vốn chiếm diện tích ba trăm mẫu, đã bị phá hủy toàn bộ toà nhà vô dụng.
Sau khi tu sửa xong, xây dựng lên một cái đình nghỉ chân trên hồ nước trong veo.
Cá koi bơi lượn trong nước, hoa sen đung đưa.
Bên bờ hồ có một ngôi biệt thự nhỏ được sơn lại mặt tiền, trông nó giống như đang nằm ở trong một bức tranh.
Xung quanh là thảm cỏ xanh mướt, những ruộng thảo dược mới cấy với những người nông dân đang cúi đầu làm việc.
Nơi đây được bao quanh bởi những bức tường cao san sát, ngăn cách với thế giới ồn ào bên ngoài, tự tạo thành một thế giới riêng.
Đây đúng là cuộc sống điền viên hiện đại hoá hoàn mỹ nhất trong quan niệm của người dân trong nước.
"Ông làm rất tốt, vất vả rồi cho ông rồi Ngô tổng" Tần Thiên chân thành nói.
Dù sao trong một tháng ngắn ngủi có thể hoàn thành thành hình dáng như này, thực sự không dễ.
Ngô Thiên Hùng kích động nói: "Tôi còn có một tiểu khu mới, ngày mai mở cửa bán.”
"Để đề cao kiểu mẫu tôi muốn ở hiện trường mở bán, giữ lại Long Viên làm tác phẩm mở bán đồng bộ."
“Tần tiên sinh, không biết ngài có thể cho phép được không?”
Tần Thiên thầm nghĩ, Ngô Thiên Hùng này không hổ là người đàn ông có nhiều kinh nghiệm, ông ta kết hợp Long Viên với tiểu khu mới của ông ta mở bán đồng bộ, trong nháy mắt sẽ nâng cao kiểu mẫu của tiểu khu kia.
Chẳng khác nào mượn gió đông của Long Viên.
Xét thấy Ngô Thiên Hùng biểu hiện tốt, Tần Thiên ngay lập tức mỉm cười nói: "Vậy ngày mai tôi sẽ đi cổ vũ cho ông.”
"Thật sao?"
“Cảm ơn tiên sinh!” Ngô Thiên Hùng kích động không thôi, Tần Thiên có thể đến hiện trường, đúng là dán vàng lên mặt ông ta.
Lại dặn dò Tàn Kiếm thêm vài câu, sau đó Tần Thiên rời khỏi sơn trang Mãnh Thú.
Thời gian vẫn còn sớm, hắn cảm thấy gần đây Tô Tô và mẹ vợ đều rất vất vả, cho nên cố ý rẽ vào chợ mua chút cá tôm.
Trở về trổ tài khao hai mẹ con bọn họ một bữa.
Hắn xách đồ đi tới gần tiểu khu, đúng lúc nhìn thấy Dương Ngọc Lan đạp xe điện trở về, bà chỉ lo đi xe mà không nhìn thấy Tần Thiên.
Tần Thiên muốn gọi bà, nhưng ngay lúc này có một chiếc BMW đột nhiên tăng tốc chạy tới, không hề giảm tốc độ xông thẳng về phía cửa lớn tiểu khu.
"A!" Dương Ngọc Lan kinh ngạc hét lên, không tránh kịp, người và xe điện cùng nhau ngã xuống ven đường.
Chiếc xe điện ngã làm trầy xước thân chiếc xe BMW.
Ngay lập tức có một cô gái trẻ đeo mắt kính xuống xe từ ghế lái, sau khi cô ta nhìn chiếc xe yêu thích của mình, cô ta tức giận nói với Dương Ngọc Lan vẫn còn đang ngồi bệt trên mặt đất:
"Bà già chết tiệt, bà không có mắt à, có biết đi xe điện không?"
"Có nhìn thấy không, đây là BMW đấy!"
"Miếng sơn này không có năm ngàn tệ là không xong đâu, bà xem mà làm đi.”
Nghe Tần Thiên nói đến Liễu Như Ngọc, Tô Tô nhịn không được cười nói: "Đó chính là nữ thần của em, sao lại có thể không bằng Mục Phi Phi chứ.”
"Nếu như nói Mục Phi Phi là chuẩn tuyến một, vậy thì Liễu Như Ngọc chính là cấp bậc Thiên Hậu."
"Mục Phi Phi kém xa cô ấy."
Tần Thiên nói: “Vậy sao em không mời Liễu Như Ngọc?”
Liễu Thanh cười nói: "Có thể nói chuyện với Mục Phi Phi đã cảm ơn trời đất rồi, chúng tôi thật sự không dám nghĩ tới Liễu Như Ngọc.”
"Một mặt là vì địa vị trong giới của cô ấy quá cao, ngoài ra Liễu Như Ngọc một lòng muốn phát triển nghệ thuật, cho nên không bao giờ nhận lời làm người phát ngôn thương mại.”
"Từ khi ra mắt cho đến nay, cô ấy chưa từng làm người phát ngôn cho một thương hiệu nào, có biết bao thương hiệu nổi tiếng quốc tế muốn mở thị trường trong nước của chúng ta, không ngần ngại chi một số tiền lớn tìm cô ấy đều bị từ chối.”
Hóa ra là như vậy.
Tần Thiên vốn còn muốn giúp liên hệ với Liễu Như Ngọc, nhưng ai cũng có tham vọng của riêng mình, nếu người ta không bao giờ nhận lời phát ngôn thương mại vậy thì hắn cũng không nên quấy rầy.
Tô Tô nói với vẻ tiếc nuối: “Còn nói nữa, lần này đến thành phố Lan tham gia tiệc rượu, em vốn dĩ nghe nói Liễu Như Ngọc cũng sẽ xuất hiện, làm hại em kích động cả buổi.”
"Ai mà biết cuối cùng ngay cả bóng người cũng không nhìn thấy."
Tần Thiên cười nhưng không nói.
Cô nào biết được, Liễu Như Ngọc giữa chừng gặp chuyện nên không tham gia tiệc rượu.
Cô ta đi trượt tuyết với hắn trên dãy núi Alps, sau đó bị hắn làm liên luỵ, bị Chim Ưng bắt bóc vào ngọn núi sâu.
Dưới họng súng vô tình của bọn côn đồ, hắn và Liễu Như Ngọc cũng coi như là cùng sống chết, cùng chung hoạn nạn.
Xảy ra chuyện như vậy, sau khi trở về chắc hẳn Liễu Như Ngọc đã vội vàng về nước, đương nhiên không có tâm trạng đi tham dự triển lãm.
Lại đàm luận một số chuyện, Liễu Thanh thúc giục Tô Tô và Tần Thiên nhanh chóng về nhà, hành trình vất vả cần phải nghỉ ngơi thật tốt.
Về đến nhà, Dương Ngọc Lan đích mình xuống bếp chuẩn bị một bàn thức ăn, còn mở một chai rượu vang đỏ được cất giấu kỹ để ăn mừng.
Cả nhà vui vẻ hòa thuận.
Trong khi đó ở thành phố Tỉnh, nhà họ Phan.
“Chết tiệt!”
“Tần Thiên chết tiệt này, lại có thể sống sót từ trong tay Chim Ưng, đúng là hời cho hắn!”
“Ả tiện nhân Liễu Như Ngọc này, không có việc gì đi trượt tuyết làm gì!”
“Không phải có cô ta thì Tần Thiên đã chết chắc rồi!”
Cô ta hiểu được đại khái thông qua một số kênh, cho đến bây giờ cô ta vẫn còn nghĩ Tần Thiên có thể sống sót là do Liễu Như Ngọc.
Liễu Như Ngọc dù sao cũng là đại minh tinh có sức ảnh hưởng, cô ta bị bắt cóc cho nên các bên liên quan đã vội vàng gửi những người có khả năng để cứu cô ta.
Tiện thể cứu Tần Thiên luôn.
"Chuyện này, anh hai cũng cảm thấy rất đáng tiếc."
"Tuy nhiên anh ấy nói có lẽ là tên Tần còn chưa đáng chết, anh ấy bảo chúng ta trước tiên cứ nhẫn nhịn."
"Qua vài ngày nữa chính là đại thọ của An Lão gia tử."
"An lão gia tử bị bệnh nan y nhất định sẽ không qua khỏi, anh ấy sẽ lại phân chia địa bàn ở tiệc đại thọ, nhà họ Phan chúng ta nhất định sẽ lớn mạnh trở lại.”
"Nói không chừng chiếm được vị trí người có tiếng nói ở thành phố Tỉnh."
"Đến lúc đó chỉ là một Tần Thiên còn không phải muốn nắm như thế nào thì nắm như thế nào đấy sao."
Phan Hổ ngồi trên xe lăn, nhẹ giọng an ủi.
“Không được!”
“Chị nuốt không trôi cục tức này!”
"Càng làm cho chị cảm thấy tức hơn chính là ả tiện nhân Tô Tô kia dựa vào một loại thuốc mỡ rách nát gì đó lại có thể đoạt được huy chương vàng của cuộc thi trang điểm quốc tế."
"Đây rõ ràng là đối nghịch với chị."
“Chị nhất định phải cho bọn họ chút bài học!”
Phan Hổ lo lắng nói: "Chị, chị định làm gì?”
Phan Mỹ Nhi cắn răng nói: "Tổ chức Thái Yết chết rồi, Chim Ưng cũng chết rồi, vậy thì chị sẽ tìm sát thủ lợi hại hơn!”
"Sát thủ trên toàn thế giới nhiều vô kể, chỉ cần chị chịu tiêu tiền, chị không tin không tìm được người có thể giết chết Tần Thiên!"
“Chị đã sắp xếp người đi tìm, chị tin sẽ nhanh có kết quả thôi!”
“Đến lúc đó chị muốn tên họ Tần phải đẹp mặt!”
Phan Hổ biết Phan Mỹ Nhi từ nhỏ đã vô cùng tùy hứng, những gì cô ta muốn thì phải được thực hiện ngay lập tức.
Anh ta thở dài và không nói bất cứ điều gì.
Bị sát thủ của Tần Thiên phái đến đánh thành tàn phế, cứ như vậy chấm dứt với cuộc sống tốt đẹp, anh ta cũng nuốt không trôi cục tức này.
Trong khi đó, ở một hòn đảo nhỏ ở Đại Tây Dương xa xôi đã được tư nhân mua.
Một người đàn ông da trắng với mái tóc hoa râm, mặc áo khoác trắng bước ra khỏi phòng thí nghiệm.
Hắn ta tháo kính ra, đôi mắt lấp lánh ánh sáng mờ giống như một con rắn độc đang di chuyển trong bóng tối.
"Giáo sư, đã có tin tức rồi."
"Diêm Vương Lệnh xuất hiện hai lần gần đây ở Long Quốc phương Đông đều có liên quan đến một người tên Tần Thiên."
"Ngài xem, có cần phái người bắt hắn tới thẩm vấn hay không, nói không chừng hắn có thể sẽ biết tung tích của lão Diêm Vương.”
Người mặc áo trắng chính là tàn dư còn sót lại của Hắc Ám Chi Hoa, cũng là nhân vật quan trọng của Hắc Ám Chi Hoa, người trong nội bộ gọi là giáo sư.
Sự tồn tại giống như ác ma trong lòng người bên ngoài, Độc Sư.
Hắn ta nghe thủ hạ báo cáo không hề tỏ thái độ gì, chậm rãi tháo găng tay trắng trên tay xuống.
"Lão Diêm Vương chưa chết, đây đã là chuyện có thể chắc chắn."
"Việc bây giờ chúng ta phải làm chính là tìm cho ra ông ta, báo thù cho những anh em đã chết."
"Long Quốc ở phương Đông không phải là nơi sát thủ bình thường có thể đến, nếu đã như vậy cứ phái nhóm Rắn Hổ Mang đi đi.”
"Nuôi chúng lâu như vậy, cũng đã đến lúc để cho chúng đền đáp."
Thủ hạ do dự một chút rồi nói: "Năm người trong nhóm Rắn Hổ Mang đều là người nổi bật trên bảng xếp hạng sát thủ thế giới, là con át chủ bài trong tay chúng ta.”
"Chỉ là một Tần Thiên, giáo sư ngài chắc chắn dùng con át chủ bài này đáng sao?"
Độc Sư cười lạnh lùng nói: “Tôi muốn việc phải chắc chắn không xảy ra sai sót”
"Đi thực hiện đi."
"Còn nữa cậu báo cáo cho cấp trên, nói với bọn họ tôi đã hoàn thành thí nghiệm dược lý độc hoàn số 1 mà bọn họ muốn, nếu không xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì rất nhanh có thể ra đời."
"Bảo bọn họ gọi vốn."
“Vâng!” Thủ hạ kích động nói: "Giáo sư không hổ là Độc Sư!”
"Hiện tại chúng ta muốn người có người, muốn tiền có tiền, không bao lâu nữa Thiên Sứ Chi Nhãn nhất định có thể ngồi vững trên ngai vàng của thế giới ngầm!"
Nhận được lệnh, tiểu dội Rắn Hổ Mang ẩn nấp trên toàn thế giới trong các khu ổ chuột, trong tầng lớp thượng lưu, nhà thờ, trang trại và quán bar lần đầu tiên tập hợp lại.
Bọn họ cũng biết Long Quốc ở phương Đông chính là cấm địa của loại người như bọn họ.
Đang bàn bạc về cách lẻn vào bí mật như thế nào, vừa hay phát hiện ra manh mối của Phan Mỹ Nhi.
Bọn họ chủ động liên lạc, Phan Mỹ Nhi vui mừng khôn xiết ngay lập tức đồng ý, lợi dụng con đường của nhà họ Phan giúp bọn họ vượt biên vào.
Hơn nữa còn hứa hẹn chỉ cần giết được Tần Thiên, thù lao năm trăm triệu.
Phan Mỹ Nhi vừa nhận được toàn bộ tài sản hàng trăm tỷ đồng của Tập đoàn Kiến Nhân, chỉ năm trăm triệu căn bản chả là gì với cô ta.
Thậm chí chỉ cần có thể giết Tần Thiên, cô ta sẽ không chút do dự trả giá cao hơn.
Đối mặt với mức thù lao khổng lồ này, có ai không động lòng chứ.
Cho nên nói có đôi khi người có tiền muốn một người chết, thì người kia có muốn không chết cũng không phải là chuyện đơn giản.
May mắn là Tần Thiên không phải người bình thường.
Nhân vật quan trọng Độc Sư của Hắc Ám Chi Hoa vẫn chưa chết, hơn nữa hắn ta được thế lực thần bí trợ giúp, thành lập lại Thiên Sứ Chi Nhãn có khả năng sẽ đến trả thù.
Tần Thiên nói thông tin này cho Tàn Kiếm.
Đôi mắt Tàn kiếm lúc ấy đỏ hoe.
Đây là kẻ thù mà ông ấy khổ sở tìm kiếm nhiều năm, là động lực giúp ông ấy sống sót.
Ông ấy thay đổi tính cách hiền hoà, bắt tay vào huấn luyện nhóm Thiên Phạt như điên.
Hiện tại đổ thêm mười giọt mồ hôi, chỉ vì khi đối đầu với kẻ thù có thể chảy ít đi một giọt máu.
Chương 146 Thiên Cương
Tần Thiên đích thân giám sát huấn luyện ở sơn trang Mãnh Thú.
Tổ Thiên Phạt là mầm cây Diêm Vương điện để lại. Còn Thiên Sứ Chi Nhãn là thoát thai* lột xác từ Hắc Ám Chi Hoa.
*Thoát thai: là xuất hiện dưới hình thức mới từ cái cũ.
Có thể nói, tiểu đội Thiên Phạt đi đối phó tiểu đội ám sát của Thiên Sứ Chi Nhãn là thích hợp nhất.
Hắn cũng biết chỉ có buông tay để cho tiểu đội Thiên Phạt đi tiếp nhận thử thách thực sự của đao thật súng thật, thì mới có thể rèn luyện ra những người ưu tú thật sự.
Nhưng về mặt tình cảm, hắn không muốn mất bất cứ ai.
Dù sao thời gian thành lập tiểu đội Thiên Phạt quá ngắn, đặc biệt là người mới gia nhập như Thiết Tượng, Lang Trung và Nhất Tiễn Mai đều là dân nghiệp dư.
Vẫn còn rất khó khăn đi nghênh chiến với sát thủ nổi tiếng thế giới.
Cho nên, Tần Thiên không dám xem nhẹ.
Hắn nhận được một cuộc điện thoại thần bí, là một trong những thiên vương thần bí nhất dưới tay hắn, là Thử Vương chuyên phụ trách tình báo gọi tới.
Thử vương báo cáo, tiểu đội đến Long Giang chấp hành ám sát lần này là Rắn Hổ Mang, bọn họ đã liên lạc với Phan Mỹ Nhi và rất có thể sẽ đến trong ba ngày nữa.
Tần Thiên yêu cầu Thử Vương gửi tư liệu về tiểu đội Rắn Hổ Mang mà anh ta đang có, sau khi xem qua, hắn trầm mặc.
"Có thể khoá được vị trí của Thiên Sứ Chi Nhãn và Độc Sư không?" Hắn trầm giọng hỏi.
"Bây giờ vẫn không thể, cho em thêm thời gian.” Thử vương trả lời.
"Được." Tần Thiên cúp điện thoại.
Rắn Hổ Mang thực hiện nhiệm vụ trong phạm vi trên toàn thế giới, từ trước đến nay chưa từng thất bại.
Không nằm ngoài dự đoán, vị kỹ sư Trung Đông kia trúng độc là do bọn chúng gây ra
Kẻ thù rất mạnh, có vẻ như hắn cần phải kích hoạt một kế hoạch đào tạo đặc biệt.
Kế hoạch này được gọi là: Thiên Cương.
Nói một cách cụ thể là một trận pháp bao vây đánh giết, tên đầy đủ là Thiên Cương Tam Hồn Thất Phách Trận.
Tam hồn, do đội viên cũ của Thiên Phạt là Tàn Kiếm, Vô Thường cùng Thôi Minh đảm nhiệm.
Xung quanh tam hồn bao gồm Thiết Ngưng Sương, Đồng Xuyên, Thiết Tí, A Tân, Thiết Tượng, Lang Trung và Nhất Tiễn Mai tạo thành thất phách.
Tam hồn dẫn dắt thất phách, thất phách hỗ trợ tam hồn.
Vừa có thể tạo thành một vòng mai phục lớn, cũng có thể lấy tam hồn làm trung tâm, chia làm ba chiến đội công kích nhỏ.
Cứ như vậy phối hợp chặt chẽ với nhau, chăm sóc người yếu đến mức độ lớn nhất, giảm bớt thương vong đồng thời cũng có thể phát huy uy lực lớn nhất.
Tần Thiên đích mình giảng giải điều huyền bí trong đó, chỉ điểm vị trí và vai trò của mỗi một đội viên.
Tiểu đội Thiên Phạt đều là những người rất thông minh, chẳng bao lâu bọn họ đã nắm vững nền tảng.
Tần Thiên để cho bọn họ tiến vào khu dã thú rèn luyện, coi dã thú là kẻ địch.
Bắt đầu từ khu sói dỏ, sau đó khu sói, báo, hổ, sư tử, gấu, cho đến cửa ải cuối cùng, tụ tập trong đầm lầy cá sấu, nước mắt của thiên thần.
Bọn họ vận dụng Thiên Khương trận vượt qua cửaa ải một cách suôn sẻ..
Ngoại trừ đùi Nhất Tiễn Mai bị mất một miếng thịt, những người khác gần như không hề hấn gì.
Phải biết rằng sơn trang Mãnh Thú sau khi chính thức hoàn thiện, ngoại trừ Tàn Kiếm và Quỷ Vô Thường, thì còn không có ai có thể vượt qua cửa ải suôn sẻ.
Từ đó có thể thấy được uy lực của Thiên Cương Tam Hồn Thất Phách Trận này.
Tuy Mai Hồng Tuyết đau đớn đến mặt mũi trắng bệch, nhưng cô ấy vẫn nở một nụ cười quyến rũ, áy náy nói: "Xin lỗi mọi người, ta theo chậm.”
"Chúng ta tiếp tục huấn luyện thôi."
Lang trung vội vàng nói: "Nhất Tiễn Mai, vết thương của cô phải lập tức xử lý, nếu không một khi nhiễm trùng bị viêm, chân này sẽ bị phế đi.”
"Tôi cần phải cắt thịt thối giúp cô, sau đó bôi thuốc."
"Tôi sẽ tiêm gây tê cho cô trước."
Mai Hồng Tuyết nhìn Tần Thiên cười cười, nói: "Tôi nghe Ngưng Sương nói, anh thực hiện lễ chào đón cho cô ấy là dùng một bình rượu trắng đổ lên vết thương của cô ấy phải không?”
Tần Thiên gật đầu.
Mai Hồng Tuyết nói lớn tiếng: "Mang rượu cho bà đây!”
Đồng Xuyên nhịn không được bật cười, nói: "A Mai, có thể chịu được không đấy? Không được đừng cố gắng kháng cự, chúng ta có thuốc gây tê.”
“Chết tiệt!”
"Họ Đồng, anh là đàn bà con gái sao?"
“Nếu là đàn ông thì đừng lề mề nữa, lấy rượu cho bà đây!”
“Loại mạnh nhất!”
Đồng Xuyên đành phải đi lấy một chai rượu.
Nhất Tiễn Mai vừa nhận lấy chai rượu, dùng răng cắn nắp chai sau đó cô ấy cắn chặt một khúc cây, rồi đổ rượu vào vết thương đang chảy máu tươi đầm đìa trên đùi.
Rượu mạnh không chỉ có thể khử trùng, mà còn tạo ra đau đớn dữ dội cũng có thể gây tê thần kinh.
Chẳng qua biểu cảm trên mặt Mai Hồng Tuyết thật sự khiến người ta không đành lòng nhìn thẳng.
Thiết Tí vội vàng nói: "Thế nào? Có muốn nghỉ ngơi một chút không?”
Nhất Tiễn Mai nhổ ra khúc cây trong miệng, nhổ bỏ mảnh vụn cắn phải, lớn tiếng nói: "Thật sảng khoái!”
“Lang trung, đến đây đi!”
Sự nổ lực phụ nữ không thua kém đàn ông này cũng lây nhiễm cho đám người Đồng Xuyên Thiết Tí, bọn học đã luyện tập cả ngày lẫn đêm.
Tần Thiên rất hài lòng, dựa theo tình báo do Thử Vương cung cấp còn ba ngày nữa thì tiểu đội Rắn Hổ Mang sẽ đến.
Có ba ngày này, tiểu đội Thiên Phạt chắc chắn có thể thoát thai hoán cốt, đạt đến một cấp độ khã.
Ngô Thiên Hùng gọi điện thoại, hào hứng nói: "Tiên sinh, Long Viên đã hoàn thành.”
"Ngài và phu nhân tùy thời có thể chuyển về."
"Anh có muốn qua xem trước không? Có chỗ nào chưa tốt, tôi sẽ người cải thiện.”
Tần Thiên suy nghĩ một chút rồi nói: "Tôi sẽ không qua đó một mình, ông gửi tôi một ít ảnh chụp là được.”
“Được.”
Ngay sau khi cúp điện thoại Ngô Thiên Hùng gửi qua một bộ ảnh.
Tần Thiên nhìn cảm thấy hài lòng gật đầu.
Tiểu khu Long Hồ vốn chiếm diện tích ba trăm mẫu, đã bị phá hủy toàn bộ toà nhà vô dụng.
Sau khi tu sửa xong, xây dựng lên một cái đình nghỉ chân trên hồ nước trong veo.
Cá koi bơi lượn trong nước, hoa sen đung đưa.
Bên bờ hồ có một ngôi biệt thự nhỏ được sơn lại mặt tiền, trông nó giống như đang nằm ở trong một bức tranh.
Xung quanh là thảm cỏ xanh mướt, những ruộng thảo dược mới cấy với những người nông dân đang cúi đầu làm việc.
Nơi đây được bao quanh bởi những bức tường cao san sát, ngăn cách với thế giới ồn ào bên ngoài, tự tạo thành một thế giới riêng.
Đây đúng là cuộc sống điền viên hiện đại hoá hoàn mỹ nhất trong quan niệm của người dân trong nước.
"Ông làm rất tốt, vất vả rồi cho ông rồi Ngô tổng" Tần Thiên chân thành nói.
Dù sao trong một tháng ngắn ngủi có thể hoàn thành thành hình dáng như này, thực sự không dễ.
Ngô Thiên Hùng kích động nói: "Tôi còn có một tiểu khu mới, ngày mai mở cửa bán.”
"Để đề cao kiểu mẫu tôi muốn ở hiện trường mở bán, giữ lại Long Viên làm tác phẩm mở bán đồng bộ."
“Tần tiên sinh, không biết ngài có thể cho phép được không?”
Tần Thiên thầm nghĩ, Ngô Thiên Hùng này không hổ là người đàn ông có nhiều kinh nghiệm, ông ta kết hợp Long Viên với tiểu khu mới của ông ta mở bán đồng bộ, trong nháy mắt sẽ nâng cao kiểu mẫu của tiểu khu kia.
Chẳng khác nào mượn gió đông của Long Viên.
Xét thấy Ngô Thiên Hùng biểu hiện tốt, Tần Thiên ngay lập tức mỉm cười nói: "Vậy ngày mai tôi sẽ đi cổ vũ cho ông.”
"Thật sao?"
“Cảm ơn tiên sinh!” Ngô Thiên Hùng kích động không thôi, Tần Thiên có thể đến hiện trường, đúng là dán vàng lên mặt ông ta.
Lại dặn dò Tàn Kiếm thêm vài câu, sau đó Tần Thiên rời khỏi sơn trang Mãnh Thú.
Thời gian vẫn còn sớm, hắn cảm thấy gần đây Tô Tô và mẹ vợ đều rất vất vả, cho nên cố ý rẽ vào chợ mua chút cá tôm.
Trở về trổ tài khao hai mẹ con bọn họ một bữa.
Hắn xách đồ đi tới gần tiểu khu, đúng lúc nhìn thấy Dương Ngọc Lan đạp xe điện trở về, bà chỉ lo đi xe mà không nhìn thấy Tần Thiên.
Tần Thiên muốn gọi bà, nhưng ngay lúc này có một chiếc BMW đột nhiên tăng tốc chạy tới, không hề giảm tốc độ xông thẳng về phía cửa lớn tiểu khu.
"A!" Dương Ngọc Lan kinh ngạc hét lên, không tránh kịp, người và xe điện cùng nhau ngã xuống ven đường.
Chiếc xe điện ngã làm trầy xước thân chiếc xe BMW.
Ngay lập tức có một cô gái trẻ đeo mắt kính xuống xe từ ghế lái, sau khi cô ta nhìn chiếc xe yêu thích của mình, cô ta tức giận nói với Dương Ngọc Lan vẫn còn đang ngồi bệt trên mặt đất:
"Bà già chết tiệt, bà không có mắt à, có biết đi xe điện không?"
"Có nhìn thấy không, đây là BMW đấy!"
"Miếng sơn này không có năm ngàn tệ là không xong đâu, bà xem mà làm đi.”
Bình luận facebook