-
Chương 143-144
Chương 143 Sau này chúng ta còn có nhiều cơ hội gặp mặt
Trần Nhị Cẩu nhe răng cười nói "Không phải cũng là vì công việc sao.”
"Anh em giao tiếp tình cảm nhiều hơn, thuận tiện cùng nhau tiến bộ lên."
“Mẹ kiếp, thằng nhóc Nhiếp Thanh Long này lại bắt đầu chém gió rồi!”
"Lão đại, em quên nói với anh, anh làm chuyện này không đúng rồi, quá thiên vị!”
Tần Thiên tò mò, cầm lấy điện thoại của Trần Nhị Cẩu xem, chỉ thấy Nhiếp Thanh Long gửi vào trong nhóm mấy tin nhắn.
"Haizz, các người cũng đừng ghen tị với tôi, lão đại không phải là giới thiệu mấy em gái cho tôi để làm bạn gái thôi sao.”
"Tôi lúc ấy đã cố hết sức từ chối, các người cũng biết tôi trọng bạn khinh sắc, không giống Nhị Cẩu tử nhìn thấy phụ nữ đã đi không nổi rồi.”
"Nhưng cũng không có cách nào, lão đại lúc ấy nói ‘Nhiếp Thanh Long gần đây làm việc nghiêm túc rất vất vả, cậu xứng đáng với điều này.”
"Tôi có thể làm gì chứ? Tôi chỉ có thể cười.”
Nhiếp Thanh Long còn tag ID chủ nhóm @Trần Nhị Cẩu: “Cẩu Tử này, anh có thể ăn chút lót dạ, mỗi ngày đừng để bị các ngôi sao nữ ở nước ngoài tẩy não nữa.”
"Tôi nói cho anh biết, chờ anh biết được chỗ tốt đẹp của các em gái thì anh sẽ chẳng thèm nhìn những nữ minh tinh kia nữa đâu."
Điều thú vị là Lão Trư lại trả lời tin nhắn trong vài giây "Tiểu Long Long thật hay giả? Sao không có phần của tôi?”
Phốc một tiếng, Tần Thiên nhịn không được bật cười.
Không nghĩ tới Lão Trư này cũng không đứng đắn như thế.
Trần Nhị Cẩu càng không chịu buông tha.
“Lão đại, anh có thấy không?”
"Tất cả mọi người đều là anh em, dù sao anh cũng phải xử lý công bằng chứ? Em cũng muốn một cô gái.”
Tần Thiên nhìn thấy mười hai người trong nhóm, ảnh đại diện của những người khác đều là một trong mười hai cung hoàng đạo của bọn họ, chỉ có chủ nhóm Trần Nhị Cẩu không biết xấu hổ lại để ảnh đại diện là một người mẫu nóng bỏng.
Hắn nhịn không được chửi một câu vô sỉ.
Bỗng nhiên có hứng thú, hắn trả lời Nhiếp Thanh Long: "Thật không?”
"Nhiều em gái như vậy, anh nhìn trúng người nào?"
Nhiếp Thanh Long có đánh vỡ đầu cũng không ngờ tới lúc này Tần Thiên đang cầm điện thoại di động của Trần Nhị Cẩu trả lời.
Vì chứng minh mình nói thật, anh ta nói với vẻ dương dương đắc ý: “Đều không tệ.”
"Chẳng qua lão đại góp ý cho tôi, anh ấy nói với loại khí chất này của tôi, chỉ có tiểu thư Lạc Lạc của gia tộc Schiller Lạc Khắc là thích hợp với tôi nhất."
"Lão đại còn nói nếu như tôi đồng ý thì anh ấy sẽ đích thân đi gặp lão Schiller Lạc Khắc đề nghị kết thông gia."
"Nhị Cẩu, nói cho tôi biết có phải bây giờ anh thèm chảy nước miếng rồi không?"
Trần Nhị Cẩu kích động nói:"Mẹ kiếp, tên này quá kiêu ngạo!”
“Lão đại, anh mau nói móc anh ta đi!”
Mặt Tần Thiên đầy sợi tuyến đen, hắn không thể tưởng tượng được Nhiếp Thanh Long ở bên ngoài là một người nghiêm túc, đường đường là Long Vương cũng vô sỉ như vậy.
"Vậy sao? Sao tôi lại nghe nói người nào đó nhảy từ trên cao ốc Long Giang xuống chạy trối chết ta.”
Hắn trả lời.
Nhiếp Thanh Long ngay lập tức trở nên yên tĩnh.
Một lát sau, anh ta mới cẩn thận trả lời "Cẩu Tử, anh nghe ai nói?”
Trần Nhị Cẩu cười ngặt nghẽo đến chảy nước mắt, anh ta dậm chân làm cho trực thăng suýt chút nữa lật ngửa.
Anh ta dựt lấy điện thoại từ trong tay Tần Thiên đang muốn trả lời lại, bỗng nhiên lại nói liên tục mấy câu "Mẹ kiếp!”
"Mẹ kiếp, mẹ kiếp!"
“Lão đại anh mau xem, Lão Thử kia hoạt động rồi.”
"Anh ta đã gửi tin nhắn!"
Tần Thiên nhìn thấy Thử Vương trả lời một câu.
‘Theo tình báo đáng tin cậy, chuyến đi Long Giang của tiểu thư Lạc Lạc trở về tay trắng, cô ta nổi giận lôi đình, cô ta thề không phải thần vương của chúng ta thì không gả, lão Schiller Lạc Khắc không có cách nào cho nên nói với quản gia chỉ cần lão đại chúng ta đồng ý cưới tiểu thư Lạc Lạc, ông ta sẽ lấy mỏ dầu Garhwal làm của hồi môn.
Đừng hỏi tôi làm sao tôi biết, tôi sẽ không nói.’
Thử Vương hiếm khi xuất hiện, làm cho Hổ Vương, Trư Vương cùng với đám người Xà Vương, Mã Vương bình thường không nói chuyện lại có thể đều xuất hiện.
Có thể thấy được những người này cho dù bình thường không nói lời nào, nhưng lúc nào cũng nhìn màn hình chằm chằm.
Bọn họ nhao nhao truy hỏi Thử Vương, Tần lão đại gần đây ở nơi nào, đang bận cái gì.
Thử Vương trả lời ‘tôi biết nhưng tôi không nói’ làm cho người khác rất muốn tóm lấy anh ta hung hăng đánh một trận.
Nhiếp Thanh Long gửi một loạt biểu cảm tức giận.
“Nhất định là giả!”
"Lão Schiller Lạc Khắc muốn lấy mỏ dầu Garhwal làm của hồi môn, tại sao tôi chưa từng nghe nói về chuyện lớn như này?"
"Tiểu Thử, tôi thấy anh ghen tị với tôi đúng không? Rõ ràng tiểu thư Lạc Lạc thích tôi.”
Thử Vương trả lời: "Đó là bởi vì quản gia cảm thấy tin này quá gây sốc toàn cầu, cho nên mệnh lệnh này không truyền ra khỏi lâu đài cổ của lão Schiller Lạc Khắc.”
Trần Nhị Cẩu nhịn không được nhe răng tặc lưỡi.
"Lão đại, không hổ là Thử Vương của chúng ta nha, ngay cả tin tức trong lâu đài của Schiller Lạc Khắc không truyền ra ngoài mà anh ta cũng có thể biết.”
Tần Thiên cười nhưng không nói.
Trần Nhị Cẩu điên cuồng tag ID @Nhiếp Thanh Long.
"Tiểu Long Long nói mau, có phải anh bị cô gái nhà người ta phá cửa bỏ trốn rồi không?"
"Anh thật đúng là nói lời hùng hồn nhất thì làm chuyện hèn nhất nha."
Nhiếp Thanh Long còn đang phản pháo lại: “Tôi không có, Nhị Cẩu đừng có nói bậy.”
Trần Nhị Cẩu cuối cùng cũng nhịn không được nữa, anh ta tag toàn bộ thành viên @All: “Nói cho các người một tin, câu nói vừa rồi là lão đại dùng điện thoại di động của tôi gửi.”
“Không ngờ tới phải không hahaha haha!”
Thử Vương: “Mẹ nó, để lộ rồi, mọi người tôi chưa nói gì cả, hôm nay các người chưa từng gặp tôi ở đây.”
Sau khi nói xong, avatar lập tức chuyển sang màu xám.
"Nhị cẩu, tôi không tin, trừ khi anh chụp ảnh lão đại để tôi xem.”
"Nhị Cẩu chụp đi, Tiểu Phá Hổ nhớ lão đại.”
"Cẩu Tử làm chút việc của con người đi, cho chúng tôi nhìn thấy lão đại”
Nhìn từng tin nhắn của mọi người, trong lòng Tần Thiên cảm thấy rất ấm áp, hắn đột nhiên có chút nhớ những người anh em này.
Mười hai thiên vương, nam nữ già trẻ, nhưng mà giữa bọn họ và Tần Thiên là mối quan hệ anh em bền chặt sắt thép.
Trần Nhị Cẩu sau khi xin phép hắn rồi nhích sát lại gần hắn, lòng kích động tay run run, chụp một tấm ảnh chung.
Nền ảnh là bầu trời xanh.
Bức ảnh selfie này sau khi được đăng tải lên nhóm, trong nháy mắt đã bùng nổ.
“Nhị Cẩu đúng là chó may mắn, lại có thể được đi làm nhiệm vụ với lão đại!”
“Không được, hôm nay không có hồng bao hai trăm tệ thì chuyện này không xong đâu!”
"Mau gửi hồng bao!"
“Những Victoria’s Secret bị anh lừa đang hỏi thăm thông tin của anh trên toàn thế giới, nếu anh không gửi hồng bao, tôi sẽ nói cho các cô ấy biết anh đang ở Milan.”
"Nhị Cẩu, bảo lão đại nói thêm mấy câu đi."
Tần Thiên nhìn thấy máy bay đã tiến vào thành phố Lan, đã sắp đến nơi.
Hắn nói với Trần Nhị Cẩu: "Nói với các anh em đường dài đằng đẵng, sau này chúng ta còn có nhiều cơ hội gặp mặt.”
Hắn nói xong nhắm mắt nghỉ ngơi, trong lòng suy nghĩ Tô Tô tham gia cuộc thi kết quả như thế nào rồi.
Trần Nhị Cẩu vội vàng làm theo, sau đó nhịn không được cười nói: "Em nghĩ kỹ rồi vẫn không nên kéo lão đại vào trong nhóm là tốt nhất.”
"Nếu không Trần Nhị Cẩu em sẽ thất sủng."
Hôm nay anh ta thật sự rất vui thể khi vạch trần được Nhiếp Thanh Long, cắn răng nhịn đau gửi một hồng bao hai trăm tệ.
"Mẹ kiếp."
"Lão Thử kia không phải đã offline rồi sao? Sao lại giật hồng bao nhanh vậy.”
Trở lại văn phòng An Bảo Thiên Thuẫn ở thành phố Lan, trời đã gần tối.
Tô Tô đã chờ ở đây từ lâu, cô nhìn thấy Tần Thiên kích động nhào tới.
“Chồng ơi, chúng ta được nhận huy chương vàng rồi!”
"Huy chương vàng hạng nhất của cuộc thi trang điểm quốc tế!” Cô kích động nói.
Tần Thiên sững sờ, kích động nói: "Ngoan, em gọi anh là gì?”
Chương 144 Về nhà
Tô Tô lúc này mới ý thức được mình vừa rồi quá kích động, vậy mà lại... gọi chồng!
Đây là lần đầu tiên trong đời.
Nhìn ánh mắt mập mờ của Tần Thiên, khuôn mặt xinh đẹp của cô xấu hổ đỏ bừng.
"Em gọi anh là Tần Thiên."
"Không gọi Tần Thiên, chẳng lẽ gọi Nhị Cẩu."
Trần Nhị Cẩu giật mình, lớn tiếng nói: "Chị dâu, gọi Nhị Cẩu làm gì?”
Tô Tô có hơi sững người, sau đó mới phát hiện cô lại vô tình lôi Nhị Cẩu làm bia đỡ đạn, cô che miệng cười nói: “Không có gì.”
"Chị dâu có rất nhiều chị em tốt độc thân, lát nữa sẽ giới thiệu cho cậu."
“Thật sao?”
“Cảm ơn chị dâu.”
Nhị Cẩu trong nháy mắt giống như một con chó giữ nhà tận tuỵ nhập vào cơ thể.
"Chị dâu, chị có đói không? Chị dâu chị muốn ăn gì? ”
"Chị dâu, nếu đã tới rồi thì có muốn mua chút quần áo kiểu mới nhất không? Không sao đâu cứ quẹt thẻ của em.”
"Chị dâu, lần này nhất định phải ở thêm vài ngày để cho thằng em này hiếu kính chị với Thiên ca của em."
"Chị dâu, chị thích loại túi xách nào?"
Đám người Lãnh Phong đứng bên cạnh trợn trắng mắt.
Tưởng chừng như bọn họ không chớp mắt!
Tô Tô cũng cảm thấy xấu hổ khi liên tục bị gọi chị dâu.
Cô mỉm cười nói: "Nhị Cẩu, chị có một người bạn học cũng là chị em thân thiết nhất của chị.”
"Hiện tại đang làm việc ở công ty chị, nhân phẩm tài hoa dung mạo không có gì để bàn."
"Chỉ là đã ly hôn mang theo một đứa bé, cậu cảm thấy thế nào?"
Sắc mặt Trần Nhị Cẩu trở nên tái mét.
Vẻ mặt anh ta đau khổ nói: "Chị dâu, có người nào độc thân chưa lấy chồng không?”
"Cũng có thể chấp nhận đã ly hôn, chỉ là có thể không có con được không?”
"Không phải em ghét bỏ đứa trẻ, chủ yếu là em không thích làm ba lắm."
Tô Tô nhịn cười nói: "Vậy chị sẽ để ý giúp cậu.”
Trần Nhị Cẩu vội vàng nói: "Cảm ơn chị dâu, em không kén chọn, chỉ cần có thể xinh đẹp bằng một phần mười chị dâu là em đã thỏa mãn rồi.”
Tô Tô được khen đến xấu hổ, bẽn lẽn nói: "Chị nào có xinh đẹp như thế... Tần Thiên, anh nói xem khi nào chúng ta trở về?”
"Bây giờ em muốn lập tức bay về Long Giang."
Nghe nói bọn họ muốn đi, Trần Nhị Cẩu trong nháy mắt trở nên lo lắng.
"Lão đại, rượu tối hôm qua còn chưa uống đã."
"Thật không dễ dàng mới tới đây một chuyến, ở thêm vài ngày nữa đi."
Tần Thiên hiểu tâm trạng của Tô Tô, cuộc thi lần này thành công rực rỡ cho nên cô vội vã muốn trở lại làm việc.
Dù sao Tô Ngọc Cao và tập đoàn Tô Ngọc giống như con của cô, háo hức chờ sữa tiếp tục sinh mạng.
Đương nhiên hắn cũng hiểu tâm trạng của Trần Nhị Cẩu, anh em nhiều năm khó khăn lắm mới gặp mặt một lần, làm sao nỡ vội chia tay.
Cuối cùng cân nhắc kỹ lưỡng, hắn đã lựa chọn một cách trung hoà cho hai bên.
"Hôm nay hơi muộn rồi, vậy chúng ta ở lại thêm một đêm nữa, sáng sớm ngày mai đi sớm."
"Cẩu Tử gọi các anh em, đêm nay chúng ta không say không về."
Lãnh Phong kích động nói: "Lão đại, cũng bao gồm bọn em sao?”
Tần Thiên cười nói: "Chỉ cần anh em không trực ban đều có thể tham gia, chỉ sợ Cẩu ca của các cậu chuẩn bị rượu không đủ.”
Trần Nhị Cẩu kích động nói: "Cho dù em bảo Lão Mã lập tức phái chuyên cơ từ nước ngoài vận chuyển đến đây, chắc chắn cũng sẽ có đủ rượu!”
“Rượu ngoại không nghiện, nhất định phải là rượu xái*!”
*Rượu xái ( hoặc rượu nước hai) có hàm lượng 60-70%.
Tô Tô nhìn thấy tình anh em giữa đám đàn ông cũng cảm thấy rất cảm động.
"Anh uống ít chút." Cô quan tâm nói với Tần Thiên một câu, sau đó rất biết điều một mình trở về phòng.
Đêm nay, tổng bộ An Bảo Thiên Thuẫn ở thành phố Lan bị đốt cháy bởi men rượu nồng nàn và tình anh em hừng hực.
Bên ngoài phòng làm việc của Trần Nhị Cẩu, những chai rượu chất thành núi nhỏ.
Đám đàn ông này dô dô cụng cụng giống như đang uống nước lã vậy.
Tần Thiên phát hiện mình có hơi đánh giá thấp sức chiến đấu của đối phương.
Bản thân hắn không vận dụng nội lực hóa giải thì tửu lượng bình thường khoảng một cân đến hai cân.
Bất đắc dĩ bị Trần Nhị Cẩu, Lãnh Phong và những người khác thay phiên nhau mời rượu, chẳng mấy chốc đã đạt tới giới hạn.
Trần Nhị Cẩu uống đến đỏ bừng, mở ra hai bình còn sót lại, xách lên nhất quyết phải một hơi uống cạn với Tần Thiên.
Tần Thiên cười nói: "Nhị Cẩu, hai bình cuối cùng này giữ lại cho lần sau uống đi.”
"Tôi không muốn giống như lần trước bị cậu ép uống, cuối cùng cậu và tôi nửa đêm phát điên."
Hai mắt Lãnh Phong đỏ ngầu cũng khuyên nhủ: "Cẩu ca, sáng sớm ngày mai lão đại còn phải bay.”
Trần Nhị Cẩu cười toe toét nói: "Lão đại, đêm xuân đáng giá ngàn vàng đúng không? Hahahaha, là anh em sơ suất rồi.”
Anh ta bỗng nhiên đứng thẳng tắp, khom người chào: "Trần Nhị Cẩu, cung tiễn lão đại trở về động phòng!”
Đám người Lãnh Phong đều uống say khướt, cười nói: "Cung tiễn lão đại!”
“Đám ranh con, lần sau sẽ chỉnh đốn các cậu!” Tần Thiên cười mắng một câu rồi trở về phòng.
Tô Tô nằm nghiêng, mái tóc đen như thác nước, Tần Thiên vốn tưởng rằng cô đã ngủ say không muốn quấy rầy, vì thế hắn nằm cẩn thận trên ghế sofa.
"Uống bao nhiêu mà mùi rượu nồng nặc như vậy."
Tô Tô lẩm bẩm, đá chăn trên giường xuống đất: "Em ngại nóng, cho anh đắp.”
Tình cảnh men rượu lên não này, Tần Thiên suýt chút nữa đã nhào tới.
Cuối cùng hắn vẫn kiểm soát được bản thân.
"Cảm ơn vợ."
Trong bóng tối Tô Tô nở một nụ cười, khẽ nói: "Đi ngủ sớm đi, ngày mai còn phải bay.”
Trong lòng Tần Thiên đập thình thịch, chuyến đi Ý lần này, thu hoạch lớn nhất đối với hắn, không phải Tô Tô đạt được huy chương vàng.
Không phải trợ giúp Trần Nhị Cẩu giành được sự hợp tác của bốn gia tộc lớn.
Thậm chí cũng không phải tình báo quý giá của ông chủ Nhị ở Sicily.
Hắn cảm thấy thu hoạch lớn nhất chính là Tô Tô càng ngày càng tiến thêm một bước chấp nhận hắn.
Có người vợ như thế này thì chồng còn đòi hỏi gì nữa.
Hắn càng kiên định hơn, kiếp này sẽ cố hết sức che chở người phụ nữ này thật tốt.
Ngày hôm sau, Trần Nhị Cẩu và Lãnh Phong đích thân hộ tống Tần Thiên và Tô Tô đến sân bay.
Bịn rịn vẫy tay chào tạm biệt, thậm chí Tần Thiên còn nhìn thấy Trần Nhị Cẩu nhân lúc cúi đầu lau khóe mắt.
Tần Thiên cười nói: "Anh em tốt, vẫn là câu nói kia đường dài đằng đẵng, sau này chúng ta còn có nhiều cơ hội gặp mặt.”
Máy bay cất cánh dần dần bỏ lại phong tình của nước Ý dưới tầng mây.
Cuối cùng đã trở về.
So với thành phố Lan thủ đô thời trang nổi tiếng quốc tế thì thành phố Long Giang trước mặt có vẻ nhỏ bé lại lạc hậu.
Nhưng đây là nhà!
Cảm giác thuộc về đó là không thể nào thay thế.
Thậm chí ngay cả khí thải xe hơi bay trong không khí cũng tràn ngập cảm giác thân thuộc như vậy.
Lâm Tước đến sân bay đón, Tô Tô thậm chí còn không quan tâm đến việc trở về nhà, bảo Lâm Tước lái thẳng đến công ty.
Liễu Thanh kích động nói: "Chúc mừng cô, chủ tịch Tô của tôi.”
"Tin tức đoạt giải, tôi là người đầu tiên thấy nó trên các phương tiện truyền thông nước ngoài."
"Bây giờ tôi cũng có tin tức tốt để báo cáo với cô."
"Ứng cử viên lý tưởng trở thành người phát ngôn của dự định trước đây của chúng ta, siêu sao Mục Phi Phi đích thân nghe điện thoại của tôi."
"Sau khi nghe tôi nói về ý định hợp tác, cô ấy đã bày tỏ rất hứng thú."
"Rất nhanh, cô ấy sẽ cử người đại diện tới đây thương lượng hợp tác chi tiết."
"Chủ tịch Tô, Mục Phi Phi bây giờ chính là ứng cử viên sáng giá nhất, đặc biệt hợp đồng làm người phát ngôn cho các sản phẩm mỹ phẩm nổi tiếng quốc tế trước đây của cô ấy vừa hết hạn.”
"Bây giờ chúng ta có thể tóm được cô ấy thì Tô Ngọc Cao nhất định sẽ thành công, đến lúc đó sẽ không cần lo tiêu thụ nữa.”
"Thật sao?" Tô Tô kích động nói: "Liễu Thanh, cảm ơn cô!”
"Cô thật sự quá giỏi!"
Nghe các cô đàm luận về nữ minh tinh, Tần Thiên đột nhiên nhớ tới Liễu Như Ngọc kia.
Hắn nhịn không được nói: "Vợ à, anh nhớ không phải em thích Liễu Như Ngọc sao? Sao em không mời cô ấy làm người phát ngôn?”
“Chẳng lẽ địa vị trong giới giải trí của cô ấy không bằng Mục Phi Phi?”
Trần Nhị Cẩu nhe răng cười nói "Không phải cũng là vì công việc sao.”
"Anh em giao tiếp tình cảm nhiều hơn, thuận tiện cùng nhau tiến bộ lên."
“Mẹ kiếp, thằng nhóc Nhiếp Thanh Long này lại bắt đầu chém gió rồi!”
"Lão đại, em quên nói với anh, anh làm chuyện này không đúng rồi, quá thiên vị!”
Tần Thiên tò mò, cầm lấy điện thoại của Trần Nhị Cẩu xem, chỉ thấy Nhiếp Thanh Long gửi vào trong nhóm mấy tin nhắn.
"Haizz, các người cũng đừng ghen tị với tôi, lão đại không phải là giới thiệu mấy em gái cho tôi để làm bạn gái thôi sao.”
"Tôi lúc ấy đã cố hết sức từ chối, các người cũng biết tôi trọng bạn khinh sắc, không giống Nhị Cẩu tử nhìn thấy phụ nữ đã đi không nổi rồi.”
"Nhưng cũng không có cách nào, lão đại lúc ấy nói ‘Nhiếp Thanh Long gần đây làm việc nghiêm túc rất vất vả, cậu xứng đáng với điều này.”
"Tôi có thể làm gì chứ? Tôi chỉ có thể cười.”
Nhiếp Thanh Long còn tag ID chủ nhóm @Trần Nhị Cẩu: “Cẩu Tử này, anh có thể ăn chút lót dạ, mỗi ngày đừng để bị các ngôi sao nữ ở nước ngoài tẩy não nữa.”
"Tôi nói cho anh biết, chờ anh biết được chỗ tốt đẹp của các em gái thì anh sẽ chẳng thèm nhìn những nữ minh tinh kia nữa đâu."
Điều thú vị là Lão Trư lại trả lời tin nhắn trong vài giây "Tiểu Long Long thật hay giả? Sao không có phần của tôi?”
Phốc một tiếng, Tần Thiên nhịn không được bật cười.
Không nghĩ tới Lão Trư này cũng không đứng đắn như thế.
Trần Nhị Cẩu càng không chịu buông tha.
“Lão đại, anh có thấy không?”
"Tất cả mọi người đều là anh em, dù sao anh cũng phải xử lý công bằng chứ? Em cũng muốn một cô gái.”
Tần Thiên nhìn thấy mười hai người trong nhóm, ảnh đại diện của những người khác đều là một trong mười hai cung hoàng đạo của bọn họ, chỉ có chủ nhóm Trần Nhị Cẩu không biết xấu hổ lại để ảnh đại diện là một người mẫu nóng bỏng.
Hắn nhịn không được chửi một câu vô sỉ.
Bỗng nhiên có hứng thú, hắn trả lời Nhiếp Thanh Long: "Thật không?”
"Nhiều em gái như vậy, anh nhìn trúng người nào?"
Nhiếp Thanh Long có đánh vỡ đầu cũng không ngờ tới lúc này Tần Thiên đang cầm điện thoại di động của Trần Nhị Cẩu trả lời.
Vì chứng minh mình nói thật, anh ta nói với vẻ dương dương đắc ý: “Đều không tệ.”
"Chẳng qua lão đại góp ý cho tôi, anh ấy nói với loại khí chất này của tôi, chỉ có tiểu thư Lạc Lạc của gia tộc Schiller Lạc Khắc là thích hợp với tôi nhất."
"Lão đại còn nói nếu như tôi đồng ý thì anh ấy sẽ đích thân đi gặp lão Schiller Lạc Khắc đề nghị kết thông gia."
"Nhị Cẩu, nói cho tôi biết có phải bây giờ anh thèm chảy nước miếng rồi không?"
Trần Nhị Cẩu kích động nói:"Mẹ kiếp, tên này quá kiêu ngạo!”
“Lão đại, anh mau nói móc anh ta đi!”
Mặt Tần Thiên đầy sợi tuyến đen, hắn không thể tưởng tượng được Nhiếp Thanh Long ở bên ngoài là một người nghiêm túc, đường đường là Long Vương cũng vô sỉ như vậy.
"Vậy sao? Sao tôi lại nghe nói người nào đó nhảy từ trên cao ốc Long Giang xuống chạy trối chết ta.”
Hắn trả lời.
Nhiếp Thanh Long ngay lập tức trở nên yên tĩnh.
Một lát sau, anh ta mới cẩn thận trả lời "Cẩu Tử, anh nghe ai nói?”
Trần Nhị Cẩu cười ngặt nghẽo đến chảy nước mắt, anh ta dậm chân làm cho trực thăng suýt chút nữa lật ngửa.
Anh ta dựt lấy điện thoại từ trong tay Tần Thiên đang muốn trả lời lại, bỗng nhiên lại nói liên tục mấy câu "Mẹ kiếp!”
"Mẹ kiếp, mẹ kiếp!"
“Lão đại anh mau xem, Lão Thử kia hoạt động rồi.”
"Anh ta đã gửi tin nhắn!"
Tần Thiên nhìn thấy Thử Vương trả lời một câu.
‘Theo tình báo đáng tin cậy, chuyến đi Long Giang của tiểu thư Lạc Lạc trở về tay trắng, cô ta nổi giận lôi đình, cô ta thề không phải thần vương của chúng ta thì không gả, lão Schiller Lạc Khắc không có cách nào cho nên nói với quản gia chỉ cần lão đại chúng ta đồng ý cưới tiểu thư Lạc Lạc, ông ta sẽ lấy mỏ dầu Garhwal làm của hồi môn.
Đừng hỏi tôi làm sao tôi biết, tôi sẽ không nói.’
Thử Vương hiếm khi xuất hiện, làm cho Hổ Vương, Trư Vương cùng với đám người Xà Vương, Mã Vương bình thường không nói chuyện lại có thể đều xuất hiện.
Có thể thấy được những người này cho dù bình thường không nói lời nào, nhưng lúc nào cũng nhìn màn hình chằm chằm.
Bọn họ nhao nhao truy hỏi Thử Vương, Tần lão đại gần đây ở nơi nào, đang bận cái gì.
Thử Vương trả lời ‘tôi biết nhưng tôi không nói’ làm cho người khác rất muốn tóm lấy anh ta hung hăng đánh một trận.
Nhiếp Thanh Long gửi một loạt biểu cảm tức giận.
“Nhất định là giả!”
"Lão Schiller Lạc Khắc muốn lấy mỏ dầu Garhwal làm của hồi môn, tại sao tôi chưa từng nghe nói về chuyện lớn như này?"
"Tiểu Thử, tôi thấy anh ghen tị với tôi đúng không? Rõ ràng tiểu thư Lạc Lạc thích tôi.”
Thử Vương trả lời: "Đó là bởi vì quản gia cảm thấy tin này quá gây sốc toàn cầu, cho nên mệnh lệnh này không truyền ra khỏi lâu đài cổ của lão Schiller Lạc Khắc.”
Trần Nhị Cẩu nhịn không được nhe răng tặc lưỡi.
"Lão đại, không hổ là Thử Vương của chúng ta nha, ngay cả tin tức trong lâu đài của Schiller Lạc Khắc không truyền ra ngoài mà anh ta cũng có thể biết.”
Tần Thiên cười nhưng không nói.
Trần Nhị Cẩu điên cuồng tag ID @Nhiếp Thanh Long.
"Tiểu Long Long nói mau, có phải anh bị cô gái nhà người ta phá cửa bỏ trốn rồi không?"
"Anh thật đúng là nói lời hùng hồn nhất thì làm chuyện hèn nhất nha."
Nhiếp Thanh Long còn đang phản pháo lại: “Tôi không có, Nhị Cẩu đừng có nói bậy.”
Trần Nhị Cẩu cuối cùng cũng nhịn không được nữa, anh ta tag toàn bộ thành viên @All: “Nói cho các người một tin, câu nói vừa rồi là lão đại dùng điện thoại di động của tôi gửi.”
“Không ngờ tới phải không hahaha haha!”
Thử Vương: “Mẹ nó, để lộ rồi, mọi người tôi chưa nói gì cả, hôm nay các người chưa từng gặp tôi ở đây.”
Sau khi nói xong, avatar lập tức chuyển sang màu xám.
"Nhị cẩu, tôi không tin, trừ khi anh chụp ảnh lão đại để tôi xem.”
"Nhị Cẩu chụp đi, Tiểu Phá Hổ nhớ lão đại.”
"Cẩu Tử làm chút việc của con người đi, cho chúng tôi nhìn thấy lão đại”
Nhìn từng tin nhắn của mọi người, trong lòng Tần Thiên cảm thấy rất ấm áp, hắn đột nhiên có chút nhớ những người anh em này.
Mười hai thiên vương, nam nữ già trẻ, nhưng mà giữa bọn họ và Tần Thiên là mối quan hệ anh em bền chặt sắt thép.
Trần Nhị Cẩu sau khi xin phép hắn rồi nhích sát lại gần hắn, lòng kích động tay run run, chụp một tấm ảnh chung.
Nền ảnh là bầu trời xanh.
Bức ảnh selfie này sau khi được đăng tải lên nhóm, trong nháy mắt đã bùng nổ.
“Nhị Cẩu đúng là chó may mắn, lại có thể được đi làm nhiệm vụ với lão đại!”
“Không được, hôm nay không có hồng bao hai trăm tệ thì chuyện này không xong đâu!”
"Mau gửi hồng bao!"
“Những Victoria’s Secret bị anh lừa đang hỏi thăm thông tin của anh trên toàn thế giới, nếu anh không gửi hồng bao, tôi sẽ nói cho các cô ấy biết anh đang ở Milan.”
"Nhị Cẩu, bảo lão đại nói thêm mấy câu đi."
Tần Thiên nhìn thấy máy bay đã tiến vào thành phố Lan, đã sắp đến nơi.
Hắn nói với Trần Nhị Cẩu: "Nói với các anh em đường dài đằng đẵng, sau này chúng ta còn có nhiều cơ hội gặp mặt.”
Hắn nói xong nhắm mắt nghỉ ngơi, trong lòng suy nghĩ Tô Tô tham gia cuộc thi kết quả như thế nào rồi.
Trần Nhị Cẩu vội vàng làm theo, sau đó nhịn không được cười nói: "Em nghĩ kỹ rồi vẫn không nên kéo lão đại vào trong nhóm là tốt nhất.”
"Nếu không Trần Nhị Cẩu em sẽ thất sủng."
Hôm nay anh ta thật sự rất vui thể khi vạch trần được Nhiếp Thanh Long, cắn răng nhịn đau gửi một hồng bao hai trăm tệ.
"Mẹ kiếp."
"Lão Thử kia không phải đã offline rồi sao? Sao lại giật hồng bao nhanh vậy.”
Trở lại văn phòng An Bảo Thiên Thuẫn ở thành phố Lan, trời đã gần tối.
Tô Tô đã chờ ở đây từ lâu, cô nhìn thấy Tần Thiên kích động nhào tới.
“Chồng ơi, chúng ta được nhận huy chương vàng rồi!”
"Huy chương vàng hạng nhất của cuộc thi trang điểm quốc tế!” Cô kích động nói.
Tần Thiên sững sờ, kích động nói: "Ngoan, em gọi anh là gì?”
Chương 144 Về nhà
Tô Tô lúc này mới ý thức được mình vừa rồi quá kích động, vậy mà lại... gọi chồng!
Đây là lần đầu tiên trong đời.
Nhìn ánh mắt mập mờ của Tần Thiên, khuôn mặt xinh đẹp của cô xấu hổ đỏ bừng.
"Em gọi anh là Tần Thiên."
"Không gọi Tần Thiên, chẳng lẽ gọi Nhị Cẩu."
Trần Nhị Cẩu giật mình, lớn tiếng nói: "Chị dâu, gọi Nhị Cẩu làm gì?”
Tô Tô có hơi sững người, sau đó mới phát hiện cô lại vô tình lôi Nhị Cẩu làm bia đỡ đạn, cô che miệng cười nói: “Không có gì.”
"Chị dâu có rất nhiều chị em tốt độc thân, lát nữa sẽ giới thiệu cho cậu."
“Thật sao?”
“Cảm ơn chị dâu.”
Nhị Cẩu trong nháy mắt giống như một con chó giữ nhà tận tuỵ nhập vào cơ thể.
"Chị dâu, chị có đói không? Chị dâu chị muốn ăn gì? ”
"Chị dâu, nếu đã tới rồi thì có muốn mua chút quần áo kiểu mới nhất không? Không sao đâu cứ quẹt thẻ của em.”
"Chị dâu, lần này nhất định phải ở thêm vài ngày để cho thằng em này hiếu kính chị với Thiên ca của em."
"Chị dâu, chị thích loại túi xách nào?"
Đám người Lãnh Phong đứng bên cạnh trợn trắng mắt.
Tưởng chừng như bọn họ không chớp mắt!
Tô Tô cũng cảm thấy xấu hổ khi liên tục bị gọi chị dâu.
Cô mỉm cười nói: "Nhị Cẩu, chị có một người bạn học cũng là chị em thân thiết nhất của chị.”
"Hiện tại đang làm việc ở công ty chị, nhân phẩm tài hoa dung mạo không có gì để bàn."
"Chỉ là đã ly hôn mang theo một đứa bé, cậu cảm thấy thế nào?"
Sắc mặt Trần Nhị Cẩu trở nên tái mét.
Vẻ mặt anh ta đau khổ nói: "Chị dâu, có người nào độc thân chưa lấy chồng không?”
"Cũng có thể chấp nhận đã ly hôn, chỉ là có thể không có con được không?”
"Không phải em ghét bỏ đứa trẻ, chủ yếu là em không thích làm ba lắm."
Tô Tô nhịn cười nói: "Vậy chị sẽ để ý giúp cậu.”
Trần Nhị Cẩu vội vàng nói: "Cảm ơn chị dâu, em không kén chọn, chỉ cần có thể xinh đẹp bằng một phần mười chị dâu là em đã thỏa mãn rồi.”
Tô Tô được khen đến xấu hổ, bẽn lẽn nói: "Chị nào có xinh đẹp như thế... Tần Thiên, anh nói xem khi nào chúng ta trở về?”
"Bây giờ em muốn lập tức bay về Long Giang."
Nghe nói bọn họ muốn đi, Trần Nhị Cẩu trong nháy mắt trở nên lo lắng.
"Lão đại, rượu tối hôm qua còn chưa uống đã."
"Thật không dễ dàng mới tới đây một chuyến, ở thêm vài ngày nữa đi."
Tần Thiên hiểu tâm trạng của Tô Tô, cuộc thi lần này thành công rực rỡ cho nên cô vội vã muốn trở lại làm việc.
Dù sao Tô Ngọc Cao và tập đoàn Tô Ngọc giống như con của cô, háo hức chờ sữa tiếp tục sinh mạng.
Đương nhiên hắn cũng hiểu tâm trạng của Trần Nhị Cẩu, anh em nhiều năm khó khăn lắm mới gặp mặt một lần, làm sao nỡ vội chia tay.
Cuối cùng cân nhắc kỹ lưỡng, hắn đã lựa chọn một cách trung hoà cho hai bên.
"Hôm nay hơi muộn rồi, vậy chúng ta ở lại thêm một đêm nữa, sáng sớm ngày mai đi sớm."
"Cẩu Tử gọi các anh em, đêm nay chúng ta không say không về."
Lãnh Phong kích động nói: "Lão đại, cũng bao gồm bọn em sao?”
Tần Thiên cười nói: "Chỉ cần anh em không trực ban đều có thể tham gia, chỉ sợ Cẩu ca của các cậu chuẩn bị rượu không đủ.”
Trần Nhị Cẩu kích động nói: "Cho dù em bảo Lão Mã lập tức phái chuyên cơ từ nước ngoài vận chuyển đến đây, chắc chắn cũng sẽ có đủ rượu!”
“Rượu ngoại không nghiện, nhất định phải là rượu xái*!”
*Rượu xái ( hoặc rượu nước hai) có hàm lượng 60-70%.
Tô Tô nhìn thấy tình anh em giữa đám đàn ông cũng cảm thấy rất cảm động.
"Anh uống ít chút." Cô quan tâm nói với Tần Thiên một câu, sau đó rất biết điều một mình trở về phòng.
Đêm nay, tổng bộ An Bảo Thiên Thuẫn ở thành phố Lan bị đốt cháy bởi men rượu nồng nàn và tình anh em hừng hực.
Bên ngoài phòng làm việc của Trần Nhị Cẩu, những chai rượu chất thành núi nhỏ.
Đám đàn ông này dô dô cụng cụng giống như đang uống nước lã vậy.
Tần Thiên phát hiện mình có hơi đánh giá thấp sức chiến đấu của đối phương.
Bản thân hắn không vận dụng nội lực hóa giải thì tửu lượng bình thường khoảng một cân đến hai cân.
Bất đắc dĩ bị Trần Nhị Cẩu, Lãnh Phong và những người khác thay phiên nhau mời rượu, chẳng mấy chốc đã đạt tới giới hạn.
Trần Nhị Cẩu uống đến đỏ bừng, mở ra hai bình còn sót lại, xách lên nhất quyết phải một hơi uống cạn với Tần Thiên.
Tần Thiên cười nói: "Nhị Cẩu, hai bình cuối cùng này giữ lại cho lần sau uống đi.”
"Tôi không muốn giống như lần trước bị cậu ép uống, cuối cùng cậu và tôi nửa đêm phát điên."
Hai mắt Lãnh Phong đỏ ngầu cũng khuyên nhủ: "Cẩu ca, sáng sớm ngày mai lão đại còn phải bay.”
Trần Nhị Cẩu cười toe toét nói: "Lão đại, đêm xuân đáng giá ngàn vàng đúng không? Hahahaha, là anh em sơ suất rồi.”
Anh ta bỗng nhiên đứng thẳng tắp, khom người chào: "Trần Nhị Cẩu, cung tiễn lão đại trở về động phòng!”
Đám người Lãnh Phong đều uống say khướt, cười nói: "Cung tiễn lão đại!”
“Đám ranh con, lần sau sẽ chỉnh đốn các cậu!” Tần Thiên cười mắng một câu rồi trở về phòng.
Tô Tô nằm nghiêng, mái tóc đen như thác nước, Tần Thiên vốn tưởng rằng cô đã ngủ say không muốn quấy rầy, vì thế hắn nằm cẩn thận trên ghế sofa.
"Uống bao nhiêu mà mùi rượu nồng nặc như vậy."
Tô Tô lẩm bẩm, đá chăn trên giường xuống đất: "Em ngại nóng, cho anh đắp.”
Tình cảnh men rượu lên não này, Tần Thiên suýt chút nữa đã nhào tới.
Cuối cùng hắn vẫn kiểm soát được bản thân.
"Cảm ơn vợ."
Trong bóng tối Tô Tô nở một nụ cười, khẽ nói: "Đi ngủ sớm đi, ngày mai còn phải bay.”
Trong lòng Tần Thiên đập thình thịch, chuyến đi Ý lần này, thu hoạch lớn nhất đối với hắn, không phải Tô Tô đạt được huy chương vàng.
Không phải trợ giúp Trần Nhị Cẩu giành được sự hợp tác của bốn gia tộc lớn.
Thậm chí cũng không phải tình báo quý giá của ông chủ Nhị ở Sicily.
Hắn cảm thấy thu hoạch lớn nhất chính là Tô Tô càng ngày càng tiến thêm một bước chấp nhận hắn.
Có người vợ như thế này thì chồng còn đòi hỏi gì nữa.
Hắn càng kiên định hơn, kiếp này sẽ cố hết sức che chở người phụ nữ này thật tốt.
Ngày hôm sau, Trần Nhị Cẩu và Lãnh Phong đích thân hộ tống Tần Thiên và Tô Tô đến sân bay.
Bịn rịn vẫy tay chào tạm biệt, thậm chí Tần Thiên còn nhìn thấy Trần Nhị Cẩu nhân lúc cúi đầu lau khóe mắt.
Tần Thiên cười nói: "Anh em tốt, vẫn là câu nói kia đường dài đằng đẵng, sau này chúng ta còn có nhiều cơ hội gặp mặt.”
Máy bay cất cánh dần dần bỏ lại phong tình của nước Ý dưới tầng mây.
Cuối cùng đã trở về.
So với thành phố Lan thủ đô thời trang nổi tiếng quốc tế thì thành phố Long Giang trước mặt có vẻ nhỏ bé lại lạc hậu.
Nhưng đây là nhà!
Cảm giác thuộc về đó là không thể nào thay thế.
Thậm chí ngay cả khí thải xe hơi bay trong không khí cũng tràn ngập cảm giác thân thuộc như vậy.
Lâm Tước đến sân bay đón, Tô Tô thậm chí còn không quan tâm đến việc trở về nhà, bảo Lâm Tước lái thẳng đến công ty.
Liễu Thanh kích động nói: "Chúc mừng cô, chủ tịch Tô của tôi.”
"Tin tức đoạt giải, tôi là người đầu tiên thấy nó trên các phương tiện truyền thông nước ngoài."
"Bây giờ tôi cũng có tin tức tốt để báo cáo với cô."
"Ứng cử viên lý tưởng trở thành người phát ngôn của dự định trước đây của chúng ta, siêu sao Mục Phi Phi đích thân nghe điện thoại của tôi."
"Sau khi nghe tôi nói về ý định hợp tác, cô ấy đã bày tỏ rất hứng thú."
"Rất nhanh, cô ấy sẽ cử người đại diện tới đây thương lượng hợp tác chi tiết."
"Chủ tịch Tô, Mục Phi Phi bây giờ chính là ứng cử viên sáng giá nhất, đặc biệt hợp đồng làm người phát ngôn cho các sản phẩm mỹ phẩm nổi tiếng quốc tế trước đây của cô ấy vừa hết hạn.”
"Bây giờ chúng ta có thể tóm được cô ấy thì Tô Ngọc Cao nhất định sẽ thành công, đến lúc đó sẽ không cần lo tiêu thụ nữa.”
"Thật sao?" Tô Tô kích động nói: "Liễu Thanh, cảm ơn cô!”
"Cô thật sự quá giỏi!"
Nghe các cô đàm luận về nữ minh tinh, Tần Thiên đột nhiên nhớ tới Liễu Như Ngọc kia.
Hắn nhịn không được nói: "Vợ à, anh nhớ không phải em thích Liễu Như Ngọc sao? Sao em không mời cô ấy làm người phát ngôn?”
“Chẳng lẽ địa vị trong giới giải trí của cô ấy không bằng Mục Phi Phi?”
Bình luận facebook