Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 25
Hắn xuống sân bay. Từ xa đã có cái bảng đề " mừng thạc sĩ Sở Khiêm trở về". Khiến hắn có chút xấu hổ. Nhưng trong lòng vui không xiết.
Đầu tiên là mẹ hắn chạy đến ôm chầm hắn,rồi ba hắn vỗ vai hắn đầy từ hào. Cậu em trai đưa hoa cho hắn "Của thạc sĩ" dòng chữ quái quỷ đó cũng do nó nghĩ ra.
Người cuối cùng là cô. Cô đứng đó nhìn hắn mỉm cười,cảm giác đầy tội lỗi. Hắn ôm siết cô,gia đình hắn thấy vậy nên ra bãi xe trước.
Cô vòng tay nhẹ qua hắn.
"Thầy nhớ em"
"Dạ...mừng thầy trở về"
Hắn méo xẹo "chỉ vậy thôi hả? Còn thiếu nghi lễ" hắn hơi ngả mặt chỉ tay lên má mình
Cô đưa tay kéo vali giúp hắn "Thầy. Ở đây đông người lắm"
Sau khi mở tiệc ở nhà hắn xong. Gia đình hắn trở về.
Cô rửa chén trong bếp. Hắn ôm cô từ phía sau "Thật thoải mái"
Cô khựng lại. "Thầy..."
"Hửm?"
"Em đang rửa chén mà"
Hắn liền đưa tay nắm tay cô khiến cô rụt lại. Chiếc dĩa trên tay rơi mạnh xuống đất vỡ tan.
"Em sao vậy?" Hắn bắt đầu nhận ra sự né tránh của cô
"Trơn quá. Xin lỗi. Em dọn ngay"
"Không sao. Thầy dọn cho"
Rồi cô quay qua tiếp tục rửa chén. Xong.
Hắn và cô cùng ăn trái cây.
"Tối nay em ở lại sao?"
"Ngày mai em có ca trực ở bệnh viện. Chút em sẽ về"
"Để thầy em về"
"Dạ không cần. Có bạn em đến rước" cô dùng kính ngữ với hắn.
"Em giận tôi sao?"
"Dạ không có"
"Em né tránh tôi"
"Không có"
"Vậy sao lại ngồi khoảng cách xa như vậy" bây giờ cô mới để ý. Giữa cô và hắn còn có thể cho hai người ngồi xuống. Cô liền lúng túng.
"Nói đi. Tôi sai ở đây" hắn sát lại,ôm cô kéo vào lòng. Đưa môi hôn lên môi cô. Liền bị cô né tránh
"Thầy...đừng..."
Hắn chau mày "em sao vậy?" Hắn nghĩ cô có người khác. Nhưng cô không phải như vậy. Liền dập tắt ý tưởng đó
Bugatti veyron bước xuống. Đi vào nhà. Lịch sự gật đầu chào hắn.
[Thầy! Em yêu thầy] #28
Vừa lúc. Có tiếng xe dừng trước cổng. Hắn đứng dậy đi ra.
Chàng trai sơ mi trắng trên xe Bugatti veyron bước xuống. Đi vào nhà. Lịch sự gật đầu chào hắn.
Hắn hoàn toàn sụp đổ. Hắn hoàn toàn đón được sự việc.
Cô đi ra đứng bên cạnh của Triệu Hải.
Hắn nhẹ nhếch mép "Cậu là..."
"Triệu Hải! Bạn trai của Thiên An"
Như có ngàn vạt vết dao cứa vào tim hắn. Hắn nhìn sang cô,cô đang khoác tay tên đó,ánh mắt cô không dám nhìn hắn.
"Tôi biết anh là bạn trai cũ của Thiên An"
"Cô ấy nói với cậu vậy sao?" Lồng ngực hắn phập phồng giận dữ. Nhưng cố bình tĩnh
"Nghĩa là cô ấy sẽ chia tay với anh. Đến với tôi" mặt Triệu Hải đầy đắc ý
Hắn cười khổ nhìn cô "em nói gì đi chứ?"
"Em muốn chia tay" cô nhìn hắn bằng đôi mắt tội lỗi. Giọng cô như đang van xin hắn hãy buông tha để cô được ở bên người đó
Hắn không thể tin cô có thể tàn nhẫn nói ra câu đó.
"Được. Cứ theo ý em" giọng hắn khàn khàn,vừa giận dữ vừa đau lòng. Hắn chỉ mong cả hai mau chóng đi khỏi mắt hắn.
Hắn không muốn họ phải chứng kiến cảnh hắn tệ hại tiếp theo.
Triệu Hắn đưa cô đi rồi. Hắn vào nhà. Tắt đèn. Đóng cửa.
"Ầm." "Xoảng"
Đồ đạc trong nhà bị hắn phá đến tan tành. Sau đó là mùi máu của hắn loang ra. Những mảnh vỡ làm đứt tay hắn cũng không bằng vết xước trong tim.
Hắn ngồi phệch xuống dựa vào chiếc sofa bị hắn lật tung giữa sàn. Cười đau khổ rồi gầm lên như một tên điên. Hai hàng nước mắt hắn chảy ra. Hắn khóc như một đứa trẻ. Tim hắn co giật.
11 năm trước. Mối tình đầu rời bỏ hắn. Hắn chỉ đau lòng,đi nhậu rồi về ngủ. Nhưng hắn chưa rơi một giọt lệ nào.
Còn đối với cô. Hắn đã yêu sâu nặng đến thế. Còn lại tàn nhẫn đâm cho hắn một vết dao vào tim.
Hắn đã từng sợ. Cô gái trẻ như cô sẽ không chịu được cám dỗ. Nhưng hắn vẫn luôn tin cô sẽ yêu hắn như hắn yêu cô. Nhưng mà chỉ là do tưởng tượng.
Đêm đó. Hắn phóng xe. Đến thành phố tìm cô.
Hắn muốn nghe cô nói là cô vì giận hắn đi quá lâu nên trả thù. Hắn muốn nghe cô nói đây chỉ là vở kịch để chọc giận người yêu như những bộ phim tình cảm. Hắn muốn nghe cô nói cô vẫn còn yêu hắn
Hắn bấm chuông liên tục. Cuối cùng cánh cửa cũng mở.
Không phải cô mở cửa. Là tên đó.
Hắn sửng sốt. Mặt hắn không chút máu.
"Cô ấy ngủ rồi"
"Tại sao cậu ở đây?" Hắn giận dữ
"Sao phải giải thích với anh?"
"Khốn nạn" hắn lao vô đấm Triệu Hải một phát khiến hắn ngã nhào
Cô trong phòng tắm nghe tiếng động ,vội lấy chiếc khăn quấn ngang người chạy ra.
"Chuyện gì vậy anh...?" Ánh mắt cô chạm khuôn mặt tái mét vì giận dữ của hắn. Đây là khuôn mặt 5 năm trước hắn tức tối kéo cô từ quán bar về
Cô loạng choạng lùi lại vài bước.
Định hình lại. Chạy đến đỡ Triệu Hải.
"Em còn đem hắn về nhà" giọng nói của hắn pha vạn lần đau lòng. Hắn giận đến giọng nói run lên bần bật
"Thầy..."
"Câm miệng. Em không được phép gọi tôi là thầy. Tôi không phải thầy em. Tôi là bạn trai của em" hắn giận dữ chỉ tay vào mặt cô,hai hàng nước mắt hắn chảy ra.
"Thầy...xin lỗi... Em xin lỗi thầy" cô ngã khụy xuống
Triệu Hải nắm cổ áo hắn kéo đi,hắn xụi tay mặc cho bị kéo quăng ra rồi cánh cửa đóng sầm lại. Nhìn cô ăn mặc như vậy ở cùng người đàn ông khác. Hắn biết mình chẳng còn lý do để tranh giành nữa
Bên trong. Triệu Hải ôm cô vào lòng. "Anh sẽ không để anh ta làm phiền em nữa"