Sau hôn lễ.
Bạn bè loay hoay giúp cô cởi chiếc váy cưới xuống.
Cửa bị mở mạnh. Hắn hơi loạng choạng đi vào. Đôi môi mỏng nhếch nhẹ một cách gian tà.
"Mọi người ra ngoài đi. Tôi giúp cô ấy"
"Vâng" đều là học trò cũ của hắn. Bọn họ cười nhìn cô "Chuẩn bị tinh thần bị thầy giáo phạt đi nha"
Họ đi rồi. Hắn giúp cô cởi xuống. Trên người cô còn lại bộ đồ lót.
"Vợ!" Hắn kéo cô cọ vào người. Rồi đặt môi lên môi cô. Hôn say đắm. Cô liền không chịu nổi đưa tay sờ soạng nơi đàn ông của hắn.
Bất giác hắn đẩy cô ra "Không được"
"Vì sao?" Cô tức tối.
Người ta nói đúng. Hôn nhân là nắm mồ của tình yêu. Vừa kết hôn đã cảm thấy chán cô rồi à.
"Em đang mang thai. Không được" hắn giải thích
"Mới hai tháng. Vẫn được mà..." ánh mắt cô cầu xin. Đi lại gần đưa tay hắn lên bầu ngực đẫy đà của mình
Cô biết hắn làm sao mà đứng vững trước sự quuyến rũ của cô.
Chỗ ấy của hắn đã cương lên. Chỉ muốn tìm hoa huyệt của cô mà vào ra.
Nhưng hắn chạy vội vào phòng tắm. Để cô một mình lẻ loi.
Hắn tắm xong. Thấy cô đang giả bộ ngủ trong bộ đồ màu hồng.
"Thầy pha nước sẵn rồi. Em vào tắm đi"
Cô liền quay qua ôm cổ hắn "Thầy tắm cho em đi nha" chu đôi môi mộng của mình đặt lên má của hắn
"Thiên An. Thật ra thầy lo cho con"
"Vậy em không tắm nữa. Em buồn ngủ rồi"
Thấy cô giận dỗi. Hắn liền bồng cô lên đi vào phòng tắm.
Cởi y phục giúp cô. Đưa tay kì cọ cho cô. Cô khiêu khích hắn "Ưm...thầy..."
Hắn cắn răng chịu đựng.
Cô bá đạo kéo hắn nằm lên người. Làm nước văng tung tóe.
Môi hắn bị cô hôn trọn. Nhấm nháp. Lưỡi cô luồn vào miệng hắn quấn lấy rồi cắn mút. "Ưm ưm..." tiếng rên phát ra từ cổ họng
Người hắn bị mất kiểm soát. Kéo khóa quần.
Đưa cái ấy vào tiểu huyệt của cô.
"Ahhhh.... " người cô cong lên.
Cuối cùng đêm ấy cô cũng ăn được hắn.
Cô nằm ngủ say. Hắn nhìn cô nhẹ mỉm cười.
"Tiểu quỷ ngày nào lại cuồng thịt hắn như vậy"
Sáng. Cảm giác vật gì đó đè lên người.
"Ông xã. Dậy đi. Sáng rồi" cô nằm trên hắn. Tay vuốt ve khuôn mặt hắn
Hắn vòng tay ôm cô "anh yêu em"
Moazzz. Cô hôn lên cằm hắn.
"Thầy càng ngày càng ngon" rồi tay lại lò mò tìm đến nơi nhạy cảm đang dần cương lên
"Thiên An" hắn gằng giọng "Vợ đang mang thai. Không thể"
"Huhu. Thầy chán em. Thầy mượn cớ" không cần chuẩn bị thì nước mắt cũng tuôn ròng ròng. Cô ngồi dậy òa lên
"Không phải. Nào. Đừng khóc" hắn lau nước mắt cho cô. "Em là bác sĩ. Phải hiểu chứ. Như vậy sẽ ảnh hưởng đến em bé"
"Chúng ta ly thân đi" cô không chịu nín
"..." mặt hắn méo xệch
"Ly hôn đi"
"Đợi sanh em bé rồi ly hôn" hắn biết rõ cô đang làm trò
"Sao phải đợi?"
"Vì khi đó. Thầy có lý do để níu kéo vợ"
"Thầy xấu xa. Chúng ta vẫn có thể mà. Huhu" cô vẫn muốn thỏa thuận việc trên giường với hắn
"Được. Được. Sau này sẽ để vợ ăn thịt không dám bàn cãi nữa"
Cô liền phì cười. Đưa tay sờ sờ tóc hắn "thầy ngoan" haha
[Thầy! Em yêu thầy] #NgoạiTruyện #2
Sở Khiêm đang tắm. Cô thì nấu đồ ăn.
"Thầy ơi! Có điện thoại"
"Ừhm..."
Cô không phải người thích kiểm soát. Nhưng chuông liên tục ba lần. Sau đó là một tin nhắn.
Cô đi lại bàn ăn. Mở mật khẩu là ngày sịn của mình
Một tin nhắn đập vào mắt cô.
"Thầy đang làm gì vậy ạ? Em nhớ thầy..."
Lửa giận bốc ùn ùn. Cô cầm điện thoại xông thẳng vào phòng tắm. Hắn còn chưa kịp mặt đồ.
"Em...không được" hắn nghĩ cô lại muốn ăn hắn
Cô bấm gọi lại dòng số lạ đó. Chuông reo được hai giây thì liền có người bắt máy,rõ ràng là đang chờ sẵn.
Cô bật loa ...
Một giọng nữ ngọt ngào vang lên đầu dây bên kia "Thầy Sở Khiêm. Em không rõ tài liệu lúc chiều thầy bảo lớp chúng ta tìm hiểu. Bây giờ thầy rảnh không ạ? Chúng ta có thể gặp để thầy trực tiếp giảng giúp em"
"Thầy ấy đang tắm" giọng cô rất nhẹ nhàng. Nhưng ánh mắt nhìn hắn đầy sát khí.
"Ai đang nghe điện thoại ấy ạ"
"Tôi là người đang đứng trong phòng tắm cùng thầy ấy" cô nuốt cục giận,nhìn chồng mình mà muốn băm ra thành trăm mảnh
"Hả...?" Ả ta đã đoán ra được sự việc
"Tôi cũng là người quyết định bây giờ thầy ấy có thể ra gặp cô hay không. Nếu tôi nói không,cô nghĩ thầy ấy dám đi không?"
"Ừmmm...chị ơi em chỉ là học trò..."
" Tài liệu lúc chiều tôi thấy cũng không khó lắm đâu,lúc chiều tôi có tham gia khóa học. Nếu chỉ như vậy cô thấy khó khăn,thì tôi khuyên cô đừng nên làm bác sĩ nữa. Sẽ rất bất lợi cho bệnh nhân"
"Này chị ..." ả tức xịt khói
"À. Cô nên giữ đúng chức trách của học trò. Đừng nhắn những tin nhắn đại loại như hôm nay. Thầy ấy không thích kiểu người dễ dãi như cô"
Không đợi ả trả lời. Cô cúp máy.
Sở Khiêm đứng hình vài giây. Rồi định lại tinh thần. Chưa bao giờ hắn thấy cô vợ học trò của mình giận dữ như vậy.
Những lời cô nói ra thật đanh thép. Cô như biến thành một người khác. Đúng là phụ nữ khi ghen thật đáng sợ
Cô nhìn hắn. Tức không nói nên lời. Cầm điện thoại quẳng vào bồn tắm rồi đùng đùng đi ra
Hắn vội mặc quần áo chay theo lên phòng. Cô nằm chèo queo,cô khóc tức tưởi.
Cô vừa dạy bảo người ta một trận. Giờ lại như con mèo con thế này. Haha.
"Vợ..."
"Cút ra"
"Gì? Dám mắng anh"
"Đồ đầu heo. Thầy đầu heo. Biến đi" cô kéo chăn trùm kín đầu
"Nghe thầy nói đã. Là cô ta tự động nhắn tin"
"Thầy không thích cô ta sao lại cho số điện thoại"
"Thầy cho tất cả các lớp mà"
"Nói dối. Thầy có nhắn tin với cô ta nhưng đã xóa rồi" cô khăng khăng
"Thiên An!"
"Không cho thầy gọi tên em. Thầy đi ra ngoài" huhu cô khóc như đứa trẻ
"Đừng khóc. Ngoan ngoan. Nào! Khóc không tốt cho thai nhi" hắn kéo chăn ra khỏi cô. Đưa tay lau nước mắt giúp cô
"Cô ta nhắn là nhớ thầy. Là có ý gì?" Cô đánh nhẹ vào ngực hắn
"Thầy không cần biết cô ta có ý gì. Thầy cũng không bận tâm đến cô ta" hắn mân mê khuôn mặt trắng nõn của cô.
"Dẻo miệng" cô cười méo xẹo,nước mắt cứ chảy. "Có phải em có thai. Tăng cân. Xấu. Nên thầy sẽ tìm người khác"
"Ngốc. Thầy chỉ yêu mỗi mình em. Đừng nghĩ lung tung." Hắn xoa đầu cô. Tim hắn nóng lên
Hắn hiểu tâm lý người mang thai rất nhạy cảm,dễ buồn,dễ khóc. Hắn đau lòng vì khiến cho cô buồn.
"Thật không?"
"Thật."
"Chẳng phải em từng là học trò của thầy sao?"
"Thì sao?"
"Thầy có thể yêu em. Cũng có thể yêu học trò khác." Mặt cô mếu máo
Hắn chậm lại vài giây. Từ khi cô mang thai Cô luôn đầy hoài nghi như thế đấy. Hắn chua xót. Hôn lên trán cô
"Thầy còn tìm đâu ra được cô học trò như em"
"Em thì sao?"
"Xinh đẹp. Tài giỏi. Hát hay. Nấu ăn ngon. Đối với người xấu thì bản lĩnh,hơi đanh đá một chút. Nhưng lai ngoan ngoãn,hết mực sủng ái với thầy"
Cô nghe hắn nói mà hạnh phúc vỡ òa "huhuhu"
"Đừng khóc mà. Em khóc làm ruột gan thầy rối cả lên"
"Thầy...em yêu thầy"
"Ha...lâu rồi mới nghe câu này. Là câu thầy thích nhất"
"Hức" cô vùi mặt vào ngực hắn,tay ôm chặt phía lưng
"Đi ăn cơm thôi."
"Em mệt. Đi không nổi. Bế em" cô chu môi nhõng nhẽo
Hắn liền bồng cô lên. Cô đặt lên môi hắn cái hôn nhẹ
^^^^^___
Hôm ấy,sinh nhật của cô. Hắn tan ca,hớn hở đi ra xe thì bị một nhóm bác sĩ nữ chặn đường.
Một cô tóc dài với nụ cười duyên,đôi mắt bồ câu. Có học trong khóa của hắn.
"Thạc sĩ Sở. Chúng ta cùng nhau đi qua quán bên kia ăn chút gì được không ạ? Ngày mai bác sĩ chúng em làm bài kiểm tra nhưng có nhiều vấn đề vẫn chưa hiểu lắm ạ"
"Thật ngại quá. Bây giờ tôi có việc phải đi rồi. Không thể cùng mọi người thảo luận"
"Uầy. Thạc sĩ đi làm rồi lại về nhà. Không thấy chán sao ạ?" Một cô gái khác lên tiếng,cũng rất xinh đẹp
"Ở nhà có vợ tôi. Cô ấy khiến tôi rất vui và muốn về nhà ngay" hắn thấy hạnh phúc khi nghĩ đến cô
Các cô gái thầm ganh tỵ
"À. Hóa ra thạc sĩ Sở là người sợ vợ"
"Haha. Đúng đúng. Cô ấy khiến tôi luôn lo sợ một ngày cô ấy giận không thèm nói chuyện với tôi nữa. Sợ cô ấy rời xa tôi" rồi hắn gật đầu chào họ,đu thẳng.
Hắn muốn các cô gái biết hắn là người đã có vợ. Và chỉ yêu mỗi vợ của mình. Mong họ có thể tránh xa một chút đỡ làm phiền cuộc sống của hai vợ chồng thầy trò nhà hắn
Tối. Cô về. Trên bàn là chiếc bánh kem hơi méo mó,khắc bốn chữ "Sinh nhật vợ yêu". Là chữ cùa hắn.
Nhìn vào bếp. Thấy hắn đang bưng ra nồi lẩu nóng hổi. Mặt dính bột bánh tèm lem.
Cô nhanh lấy điện thoại chụp lại khoảnh khắc đáng yêu của hắn.
Hắn cười "Vợ tắm đi. Rồi ra làm nghi thức sinh nhật"
"Em muốn quà"
"Thầy đã chuẩn bị cho vợ rồi"
"Vợ muốn ăn chồng có được không"
"Xin thí chủ tha cho bần tăng" hắn hôn nhẹ lên trán cô. "Ráng chờ đi hả. Vợ đừng quyến rũ chồng,không tốt cho con"
Cô sờ nhẹ mặt hắn "đáng ghét. Được .hôm nay vợ tha. Vợ đi tắm đây"
Hắn thấy cô tắm lâu,đi vào gọi thì nghe cô nói chuyện điện thoại
"Hahahahah. Các cậu thua tôi rồi đấy nha....được. ngày mai tôi rảnh,phải đãi tôi 1 chầu hoành tráng.... phải,phải anh thạc sĩ nhà tôi là sắt đá với người khác nhưng với tôi luôn mềm dẻo...hahah ai bảo cá với tôi làm gì,hối hận rồi chứ. Vậy mai gặp nha"
Cô mở cửa đi ra. Đầu tiên là khuôn mặt hầm hầm bốc khói của hắn
"Chuyện chiều nay là do em bày ra thử tôi"
"Thầy.... không...thầy...là..." cô run bần bật
"Em mang lòng tin ra cá cược. Em mang tôi ra cá cược. Được. Tôi đi,đi tìm người khác cho em biết là em lầm." Hắn tức giận
Cô chơi nhây ngồi xuống ôm chân hắn "đừng mà. Thầy. Em sai rồi. Xin lỗi. Lần sau em hứa không dám tái phạm nữa"
"Tránh ra" hắn kéo lên cô
"Aaa...đau...đau...bụng của em"
Hắn hốt hoảng bồng cô lên ghế "Có sao không?"
Cô ôm cổ hắn "Xin lỗi thầy. Sau này không cá cược vớ vẩn nữa."
"Lại lừa tôi"
"Như vậy thầy mới không giận nữa"
Mặt hắn vẫn hầm hực. Bữa sinh nhật im lặnh không lấy một niềm vui
Tối hắn nằm quay lưng về phía cô. Còn cô cứ ôm chặt hắn.
Hôm sau cô đi dự hội thảo ở thành phố X tận một tuần.
Một tuần đó cô liên tục gọi điện hỏi thăm hắn nhưng hắn chỉ trả lời cọc lốc. Hắn còn giận cô lắm.
Một tuần trôi qua Cô bí mật trở về gây cho hắn bất ngờ. Về đến nhà là 9h tối.
Cửa cổng mở. Bên trong nhà sáng đèn nhưng không có ai.
Trên ghế là đôi guốc của phụ nữ và túi xách.
Tim cô vụn vỡ.
Hai chân mềm nhũn như đi không nổi. Cô đi lại căn phòng cạnh phòng của vợ chồng cô. Liền nghe tiếng rên hoan ái của phụ nữ và tiếng thở hổn hển của đàn ông.
"Ưm...ưh...ahhh... tiếp đi...sâu hơn nữa anh yêu...ah ưm"
Nước mắt cô không ngừng chảy ra. Một bầu trời tuyệt vọng phủ xuống đầu cô.
[Thầy! Em yêu thầy] #NgoạiTruyện #3
Trong phòng tiếng rên rĩ của phụ nữ không ngừng phát ra.
Cô cảm giác được người nằm trên đang rất nhiệt tình. Cô càng biết được người nằm dưới đang sung sướng đến tột độ.
Trái tim trong lồng ngực càng lúc càng đập mạnh. Cả người nóng như lửa đốt.
Chưa bao giờ cô hận hắn đến vậy.
Cô đã từng ghét hắn khi cho cô điểm kém. Khi gọi cho phụ huynh cô mắng vốn. Ghét hắn khi hắn cự tuyệt cô. Ghét hắn khi nỡ rời xa cô tận 4 năm để đi du học
Ngay bây giờ. Cô chỉ biết cô hận hắn.
Hắn khốn nạn. Nhờ hắn,cô mới biết mình ngốc đến mức nào.
"Ân...ahh.....ưmmm" tiếng rên cùng tiếng thở của người phụ nữ đó càng lúc càng văng vẳng
Nước mắt rơi không thể kiềm. Cô muốn mở cửa xông vào. Cô muốn hỏi vì sao hắn phản bội cô? Vì giận cô chuyện mang hắn ra cá cược ư? Cô muốn biết cô gái kia có gì hơn cô.
Và ... cô muốn hắn giải thích với cô. Rằng hắn say,hắn bị chuộc thuốc. Hắn nhìn nhầm người khác là cô.
Suốt bao năm qua. Em vẫn là người theo đuổi thầy. Cho dù thầy sai,em sẽ vạn lần vạn lần mà tha thứ cho thầy.
Vì em yêu thầy ...
Đầu óc cô xoay mồng mồng,cô muốn chạy thoát khỏi căn nhà này.
Xoay người chạy nhanh ra cổng. Đôi nam nữ trong phòng vẫn dây dưa sung sướng không hay biết chuyện xảy ra bên ngoài
"Ui..." cô đụng phải người cao lớn vừa bước vào cổng. Đầu bị đập mạnh vào cằm người đó. Đau điếng. Đưa tay xoa đầu.
Rồi cô loạng choạng ngã ra sau. May,bàn tay của người đó đỡ cô từ sau lưng.
Là ai cũng được. Làm ơn đưa cô đi đi. Đi khỏi đây,ngay bây giờ.
"Em về sao lại không báo?" Giọng của hắn vang lên.
Người đứng trước mặt cô là Sở Khiêm bằng da bằng thịt. Đang mặc bộ đồ thể thao,mang đôi giày pata. Trên trán là mồ hôi nhễ nhại. Là dáng vẻ vừa chạy bộ về.
Hắn dùng ánh mắt bất ngờ với việc trở về của cô. Sau đó là nhìn thấy những giọt nước mắt trên mặt cô. Hắn vội đưa tay lau.
"Chuyện gì đã xảy ra vậy?" Hắn nhướng mày
Cô nãy giờ còn chưa tin vào mắt mình. Hắn từ ngoài đường đi vào chứ không phải người trong kia.
Tim cô dần ấm trở lại. Nhưng vẫn tiếp khóc. Ôm siết hắn. Khóc càng lớn.
"Huhuhuhu....đồ xấu xa....đồ đáng ghét....em ghét thầy....em ghét anh...."
Nghe cô khóc,hắn lại thấy tái tê trong lòng. Đưa tay ôm cô.
"Thầy rất nhớ em. Chỉ là giả vờ nói chuyện lạnh nhạt để giáo huấn em một chút"
Bỗng hắn hét lên "Ahhhh....đau"
Cô cắn mạnh vào cổ hắn,khiến máu chảy ra còn để lại dấu răng của cô.
"Kìa vợ. Mới về đã muốn rồi sao?"
Cô mếu máo " thầy có biết em sợ lắm không? ..."
"Xin lỗi."
"Vợ sợ lắm..." nước mắt cô lại tuôn ra. Ôm ghì hắn. "Lúc nãy...."
Hắn chợt nhớ ra vừa nãy cô chạy vội trong nhà ra,với khuôn mặt ướt nước đau thương.
"Vợ! Vợ nghĩ thầy là người trong kia?"
"Huhu....không biết"
"Ngốc ạ! Thằng nhóc Sở Nhân. Em họ của chồng." Hắn lại mang theo một chút trách móc vì cô không tin hắn
"Em về để mai đón giáng sinh với thầy. Lại gặp phải tình huống này. Thầy có biết là vừa rồi em ...."
Môi cô bị chặn lại. Nụ hôn của hắn mang theo thương nhớ. Từ từ cắn lưỡi rồi mút.
"Nghĩ xấu chồng. Phải phạt sao đây?"
"Ưm...mình vô nhà đi thầy" mắt đau thương của cô lại chuyển sang màu gian tà như muốn nuốt chửng hắn
Họ rón rén vào phòng. Đây là nhà họ mà. Đôi nam nữ kia thật tức cười. Muốn đuổi ra khỏi nhà lập tức khắc hừm
Hắn vừa chốt cửa phòng,cô đã cởi xong chiếc áo.
Bộ ngực của cô khi mang thai càng căng tròn,hai nhũ hoa đỏ hồng càng khiêu khích.
Hắn nhíu mày nhìn cô vợ nhỏ. Nuốt nước bọt. Nơi ấy đã cương lên. Thật muốn lột sạch đồ rồi đè cô xuống. Đưa tay bóp rồi xoa,liền muốn đưa khúc côn thịt ấy vào trong nơi u uất của cô.
Lâu rồi hắn không nghe cô sung sướng rên la dưới thân hắn
Cô ngồi xuống. "Thầy! Thầy lại đây"
Hắn đứng khựng một chỗ "Không nên". Nhưng người hắn đã nóng ran. Cố niệm thần chú "không được ăn thịt vợ. Không được ăn thịt vợ"
Cô bật cười "Thầy không muốn nói chuyện với con chúng ta hả?"
"À...muốn." hắn vội đi lại ngồi bên cạnh. Mắt vẫn không thể dời bầu ngực trắng nõn của cô.
"Thầy!"
Cô nhẹ đưa tay sờ nhẹ mặt hắn. Hắn không chần chừ đưa miệng đến ngậm lấy nhũ hoa của cô rồi mút. Một tay đưa lên xoa nắn bầu ngực còn lại
"Ưh....ahhh...uhmmmm" tay cô vịn nhẹ tóc hắn. "Em muốn thầy"
Hắn còn chút lý trí. Buông nhũ hoa ẩm ướt của cô ra.
"Vợ đang mang thai" giọng hắn khàn đầy dục vọng
"Ngoan. Đừng quá quyến rũ. Thầy sẽ không kiềm được mà ăn vợ mất"
"Vậy ăn em đi nha" cô vòng tay qua cổ hắn,cười ngây thơ
"..." cả đời này hắn không sợ trời không sợ đất chỉ sợ bị vợ hắn khiêu khích
"Hihi" cô hôn nhẹ lên trán hắn. "Thầy ngốc! Nhìn bụng em này. Đã to lên rất nhiều rồi. Mai có thể đi siêu âm là trai hay gái"
"Wohh..." hắn đưa tay lên sờ cái bụng nhô ra của cô. "Ngoan. Bảo bối mau lớn chui ra để papa còn ăn mama nữa nha"
"Thầy muốn là trai hay gái"
"Là con em sinh ra thầy đều thích"
"Câu này....!"
"Hửm?"
"Năm năm trước thầy từng nói. Lúc em lừa thầy từ nước ngoài về" cô cười hahaha
"Em gan thật. Bây giờ thầy vẫn còn để bụng đó nha" hắn xoa bụng cô,ánh mắt trìu mến nhìn cô
"Nhưng lâu như vậy. Thầy vẫn không thay đổi"
"Có. Thầy yêu em nhiều hơn"
-----
Hắn giúp cô pha nước nóng. Đợi cô tắm. Rồi hai vợ chồng nằm xuống.
Mặt cô quay vào hắn.
"Một tuần qua em bận lắm không?"
"Rất bận. Vì em là bác sĩ xuất sắc"
"Ừm...Thầy đã rất nhớ em"
"Vậy mà em gọi điện hỏi thăm chỉ nhận được sự lạnh nhạt"
"Haha...dọa em một chút"
"Thầy không hiểu em khi nãy đứng trước phòng đã hoảng loạn thế nào đâu"
"Vì chưa kịp nói là có em họ thầy đến ở mấy bữa"
"Lúc đó em định xông vào..."
"Vậy tại sao không vào?"
"Vì em không muốn nhìn thấy. Không nhìn thấy sẽ dễ tha thứ hơn."
"Vậy nếu người đó là thầy. Vợ sẽ tha thứ"
"Chát" cô đánh yêu hắn,nhưng hơi mạnh,khiến mặt hắn hơi rát.
"Thầy dám... Em sẽ đem thầy băm thành trăm mảnh thả xuống sống cho cá rỉa"
"Haha. Không dám. Không bao giờ dám"
Cô xoa mặt hắn "đau không?"
"Đau lắm"
"Cho chừa. Sau này đừng vì dụ vớ vẩn" cô cười,hôn lên cằm hắn "Ngủ ngon thầy yêu"
Hắn xoa lưng cô. "Ừm...ngủ ngon vợ yêu"
^^^^^___
Hôm sau thức dậy. Tuyết rơi trắng bầu trời,trên trần nhà dưới mặt đất.
Không khí lạnh lẽo.
Cô đang ngủ say. Có nụ hôn nhẹ phủ lên môi.
"Dậy thôi. Học trò nhỏ"
Cô mở mắt "Em không phải học trò"
"Vợ yêu dậy thôi"
"Bồng em"
"..." hắn bồng cô giúp cô làm vệ sinh cá nhân.
Cô bỗng hớn hở lên "ah...Tuyết rơi rồi"
"Ừm. Thích không?" Hắn bưng thức ăn nóng hổi đặt lên bàn
"Thích. Nhưng không thích bằng thích thầy"
"Thích thì hiện thế nào"
"Moazzz" cô hôn lên má hắn. "Vợ chồng Em họ của thầy đâu?"
"Đi từ sớm rồi. Chúng gửi lên hỏi thăm em.Ăn thôi. Tối nay vợ muốn đi chơi ở đâu?"
"Công viên giải trí. Sau đó là đi xem phim"
"Chút nữa đi khám thai cho vợ trước đã" đó là điều hắn mong chờ nhất
@!@!@!^#^^@^^^^^^^
Cô nằm trên giường. Máy siêu âm lăn trên bụng. Hắn ngồi bên cạnh nắm chặt tay cô. Tim đập hồi hộp.
Hắn nhìn vào màn hình.
Hai mắt hắn ướt đẫm nước mắt,nước mắt không ngừng chảy ra
"Là sinh đôi" hắn vui sướng thốt lên
"Sinh đôi nam" cô tiếp lời trong hạnh phúc
Hắn không chần chừng hôn lên môi cô "vợ giỏi quá"
Khiến người bác sĩ nữ đỏ mặt,trong lòng có chút ganh tỵ
^^^^^---------
Đêm giáng sinh hôm ấy. Hắn đưa cô đến khu giải trí. Cô mặc chiếc đầm bầu màu hồng ngang đùi. Tóc búi cao lên trông rất đáng yêu.
Đến các quầy thực phẩm. Cô nhõng nhẽo đòi hắn mua. Đến khu đồ chơi trẻ em. Cô lại vòi hắn mua để dành cho con. Đến những nơi trò chơi mạo hiểm. Cô đòi bằng được phải lên chơi. Hắn khó khăn lắm mới dỗ được cô.
Hắn đi bên cạnh tay xách nách mang. Khiến cho chị em phụ nữ đều nhìn vợ hắn với con mắt ngưỡng mộ.
Trong lòng cô hạnh phúc đang nhảy múa.
Rồi đến rạp phim. Cô không bao giờ thích xem phim.
Nhưng cô thích cảm giác ngồi trong rạp. Tắt đèn. Tay nắm chặt tay hắn. Đầu tựa vào vai hắn ngủ say. Cô không hiểu sao,khi ấy cô cảm thấy thế gian này chỉ có hai người họ. Cô thích cảm giác bình yên này.
Lần nào đi xem phim,cô cũng ngủ như thế. Lần nào ra khỏi rạp. Vai của hắn cũng tê rần.
Hắn không hề oán trách. Không than vãn.hắn Chỉ thấy buồn cười.
"Vợ của hắn thật đáng yêu♡"
Ngoài trời tuyết càng lúc càng nhiều.
Cô và hắn nằm trong chăn.
"Vợ không ngủ được,thầy!"
"Sao thế?"
"Nhức người"
Hắn vớ tay bật sáng cây đèn ngủ. Ngồi dậy.
"Nằm xoay qua một chút. Để thầy xoa giúp vợ" tay hắn thành thạo xoa nhẹ khắp lưng cô. Rồi bóp tay chân giúp cô
"Vợ có quyến rũ không hả thầy?"
"Đừng hỏi những câu như vậy vào những lúc này"
"Haha. Thầy không có bản lĩnh"
"Vì vợ quá quyến rũ"
Cô nằm ngoan cho hắn giúp xoa người. Hồi sau. Cô ngủ thiếp đi. Ngủ rất ngon.
--- Cảm ơn vì đã được gặp được thầy - Bình yên của em ^^-!
[[[Chúc cả nhà giáng sinh an lành ❤]]]
Bình luận facebook