Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap 17: Em thích anh ta...
Thời gian trôi qua mau, mới đó mà một năm rồi. Giờ nó lên 11B7, anh thì đồng ý ở lại làm Giáo viên chính thức ở trường, tình bạn của nó và anh ngày càng trở nên thân thiết mọi vui buồn của nó đều nói cho anh. Anh kim là giáo viên chủ nhiệm lớp của nó. Hôm nay là một ngày đầy nắng, mặt trời trong xanh, có nắng mà không gay gắt chút nào. Trong phòng khách nhà anh, bánh kẹo bày đầy trên bàn, những cuốn tiểu thuyết truyện tranh rơi vãi dưới nền nhà, trên sô pha nó đang nằm úp người lướt web, anh ngồi kế bên nó nhàn nhã nhấp trà đọc báo...
- Thầy ơi! Nó nói
- Ừ?! Anh hỏi
- Em chán quá... Nó lại làm nũng
- Cô bé! Sáng giờ em ăn vặt, đọc truyện, lướt web cả buổi rồi mà còn chán à? Anh dịu dàng nói với nó
- Em chán...... A! Tay nó lướt trúng bài báo của cục công an nói về Leo
- Gì thế? Anh nhíu mày hỏi
- Đây... đây là Leo! Nó vừa chỉ vào màn hình điện thoại vừa ngồi dậy đưa cho anh xem
- Thì sao? Anh thản nhiên hỏi nhưng trong lòng thầm nghĩ ngợi
- Anh ta đẹp trai quá! Nó reo lên khiến anh muốn sặc trà
- Khụ...khụ...
- Thầy này! Thầy biết cách nào liên lạc với anh ta không? Nó hỏi
- Em muốn tìm Leo để làm gì?
- Em... em muốn cảm ơn anh ấy. Anh ấy đã cứu em nhiều lần em gặp nguy hiểm khi đánh nhau.... Nó nói giọng tự hào.
- Chỉ muốn cảm ơn mà đi tìm người đó sao? Em quá mạo hiểm! Anh ôn nhu nói cho nó biết
- Không! Em muốn nói cho anh ấy biết một chuyện nữa!
- Chuyện gì nữa? Anh hỏi giọng lạnh đi vài phần ( Bởi Phong ca không muốn nó biết mình chính là Leo)
- Em... em thích anh ấy thầy ạ! Giọng nó nhỏ đi
-..... Anh đứng hình vài giây, khóe môi giật giật
- Thầy ơi! Em thích anh ta lắm. Em không biết chuyện này bắt đầu từ lúc nào nhưng.... Giọng nó ngập ngừng
- Nhưng? Anh tiếp lời nó khi nó ngừng lại
- Nhưng em biết một điều là em muốn ở bên cạnh anh ấy...
- Ngốc quá!!! Thôi!!! Em đừng nghĩ đến người đó nữa! Em đợi tôi xíu, tôi đi thay quần áo rồi chúng ta đi chơi...
-
- Thầy ơi! Nó nói
- Ừ?! Anh hỏi
- Em chán quá... Nó lại làm nũng
- Cô bé! Sáng giờ em ăn vặt, đọc truyện, lướt web cả buổi rồi mà còn chán à? Anh dịu dàng nói với nó
- Em chán...... A! Tay nó lướt trúng bài báo của cục công an nói về Leo
- Gì thế? Anh nhíu mày hỏi
- Đây... đây là Leo! Nó vừa chỉ vào màn hình điện thoại vừa ngồi dậy đưa cho anh xem
- Thì sao? Anh thản nhiên hỏi nhưng trong lòng thầm nghĩ ngợi
- Anh ta đẹp trai quá! Nó reo lên khiến anh muốn sặc trà
- Khụ...khụ...
- Thầy này! Thầy biết cách nào liên lạc với anh ta không? Nó hỏi
- Em muốn tìm Leo để làm gì?
- Em... em muốn cảm ơn anh ấy. Anh ấy đã cứu em nhiều lần em gặp nguy hiểm khi đánh nhau.... Nó nói giọng tự hào.
- Chỉ muốn cảm ơn mà đi tìm người đó sao? Em quá mạo hiểm! Anh ôn nhu nói cho nó biết
- Không! Em muốn nói cho anh ấy biết một chuyện nữa!
- Chuyện gì nữa? Anh hỏi giọng lạnh đi vài phần ( Bởi Phong ca không muốn nó biết mình chính là Leo)
- Em... em thích anh ấy thầy ạ! Giọng nó nhỏ đi
-..... Anh đứng hình vài giây, khóe môi giật giật
- Thầy ơi! Em thích anh ta lắm. Em không biết chuyện này bắt đầu từ lúc nào nhưng.... Giọng nó ngập ngừng
- Nhưng? Anh tiếp lời nó khi nó ngừng lại
- Nhưng em biết một điều là em muốn ở bên cạnh anh ấy...
- Ngốc quá!!! Thôi!!! Em đừng nghĩ đến người đó nữa! Em đợi tôi xíu, tôi đi thay quần áo rồi chúng ta đi chơi...
-
Bình luận facebook