Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap 18: Thoát khỏi nguy hiểm...
- Mày làm ngừng hoạt động thang máy và cắt dây thang máy ở tòa nhà C42 cho tao! Hôm nay tao phải giết chết con nhỏ đó. Giọng nói tàn ác phát ra từ người con gái xinh đẹp đang ngồi trên chiếc ghế cao.
- Dạ! Bọn đàn em nói rồi thi hành nhiệm vụ.
Sau khi nó vừa bước vào thang máy của tòa nhà C42 thì một giọng nói từ thang máy vọng ra " 30 giây nữa thang máy sẽ ngừng hoạt động! Mày chuẩn bị đi chầu Diêm Vương đi!" Giọng nói này làm cho nó hoảng. Cố lấy lại bình tĩnh, nó rút điện thoại ra thì thấy điện thoại đã bị hết pin. Bỗng nhiên thang máy tối đi, mọi chức năng trong thang máy đều ngừng hoạt động nó vội vàng chạy tới đập cửa
- Có ai không? Tôi bị kẹt rồi... Đáp lại nó là sự im lặng đến đáng sợ.
Trong đầu nó giờ đây chỉ xuất hiện mỗi hình ảnh của Leo, không khí trong thang máy ngày càng giảm đi, mồ hôi của nó rơi tí tách trên trán, hơi thở nó gấp gáp hơn hít lấy hít để không khí. Tay nó không còn đủ sức đập vào cửa. Giờ nó muốn ngủ quá...
- Leo! Leo, cậu có nghe không? Một giọng nói của một người phụ nữ vang lên trong tai nghe
- Có chuyện gì vậy dì? Lại nhiệm vụ mới sao! Giá của nhiệm vụ này là bao nhiêu? Anh đang ngồi nhàn nhã nhấp nháp trà và kí văn kiện trong phòng làm việc của mình ở tầng cao nhất của tập đoàn P&T.
- Đây không phải lúc nói đến tiền và nhận nhiệm vụ đâu! Giọng của người phụ nữ ấy lại vang lên
- Vậy chứ là chuyện gì mà gọi tôi? Anh vẫn nhàn nhã như vậy nhưng tay đã ngừng kí văn kiện, ngồi dựa lưng vào chiếc ghế của Tổng tài tay cầm tách trà uống một hớp
- Thang máy ở tòa nhà C42 bị ngừng và có thể bị rơi xuống. Trong thang máy là 1 cô gái bé nhỏ của cậu đó! Người phụ nữ nói nhanh qua tai nghe.
- Cảm ơn dì! Dì hãy tìm xem ai đứng đằng sau vụ này giúp tôi! Anh vội vàng đứng lên chạy nhanh lên sân thượng tập đoàn, đeo đôi kính thông minh có gắn camera, bộ định vị và tai nghe thông minh vào mắt, nhanh chóng lượn qua các mái nhà bên cạnh và chạy xuống tầng hầm lái xe đi đến tòa nhà C42.- - Đường ngắt thang máy ở tầng 20. Tôi đoán 20 phút nữa thang máy sẽ rơi. Có một con đường thang bộ phía bên phải. Giọng người phụ nữ ấy đều đều vang lên chỉ đường cho anh
- Dì chặn các camera trong tòa nhà chưa? Anh vừa chạy thang bộ vừa hỏi
- Rồi! Cậu yên tâm mà cứu người đi!
Anh trèo lên đến tầng 20, móc 1 sợi dây thừng vào chiếc cột nhà gần đó, anh thả dây xuống hộp thang máy nó đang đứng rồi theo sợi dây thừng nhảy xuống. Trong lúc này thang máy đang rung rinh và nó thì mồ hôi ướt đẫm người, sau đó có một cái bóng đen ôm chặt lấy nó, chưa kịp nhìn lại thì anh đã lấy một miếng vải che khuôn mặt nó để nó không nhìn thấy được anh. Sau đó anh ôm chặt vòng eo nó, lần theo sợi dây thừng leo lên được một nửa thì thang máy rơi xuống, nghe tiếng động lớn phát ra đột ngột nó giật mình ôm chặt lấy anh. Nghe được mùi hương quen thuộc mà chỉ có ở Leomới có nên nó vô cùng yên tâm. Cứu được nó lên rồi anh đẩy nó ra sân thượng để nó hít thở không khí.
- Cảm ơn anh, Leo! cảm nhận được anh sắp âm thầm lặng lẽ rời đi thì nó cất tiếng nói
Anh im lặng và không nói gì, nhẹ nhàng đi tới bên nó kéo cái khăn che mặt nó lên khỏi đôi môi. Đôi môi anh đào đỏ mọng hiện ra. Anh vẫn im lặng không nói.
- Anh! Anh là Leo đúng không? Anh đã cứu em rất nhiều lần có đúng không? Nó vẫn hỏi, anh vẫn im lặng. Rồi thì một đôi môi lạnh áp lên đôi môi nó, cướp đi nụ hôn đầu tiên của nó nhưng nó vẫn không phản ứng mà đáp trả anh. Nó thích anh thật rồi!... Nụ hôn nhanh chóng đi qua cảm giác được nó muốn chạm vào anh thì anh bỏ đôi môi ấy ra và lùi ra sau vài bước rồi bỏ đi.
Khi nó mở khăn ra thì chỉ còn mình nó đứng trên sân thượng tòa nhà C42. Nó bấc giác đưa tay lên môi mình và cười.
- Dạ! Bọn đàn em nói rồi thi hành nhiệm vụ.
Sau khi nó vừa bước vào thang máy của tòa nhà C42 thì một giọng nói từ thang máy vọng ra " 30 giây nữa thang máy sẽ ngừng hoạt động! Mày chuẩn bị đi chầu Diêm Vương đi!" Giọng nói này làm cho nó hoảng. Cố lấy lại bình tĩnh, nó rút điện thoại ra thì thấy điện thoại đã bị hết pin. Bỗng nhiên thang máy tối đi, mọi chức năng trong thang máy đều ngừng hoạt động nó vội vàng chạy tới đập cửa
- Có ai không? Tôi bị kẹt rồi... Đáp lại nó là sự im lặng đến đáng sợ.
Trong đầu nó giờ đây chỉ xuất hiện mỗi hình ảnh của Leo, không khí trong thang máy ngày càng giảm đi, mồ hôi của nó rơi tí tách trên trán, hơi thở nó gấp gáp hơn hít lấy hít để không khí. Tay nó không còn đủ sức đập vào cửa. Giờ nó muốn ngủ quá...
- Leo! Leo, cậu có nghe không? Một giọng nói của một người phụ nữ vang lên trong tai nghe
- Có chuyện gì vậy dì? Lại nhiệm vụ mới sao! Giá của nhiệm vụ này là bao nhiêu? Anh đang ngồi nhàn nhã nhấp nháp trà và kí văn kiện trong phòng làm việc của mình ở tầng cao nhất của tập đoàn P&T.
- Đây không phải lúc nói đến tiền và nhận nhiệm vụ đâu! Giọng của người phụ nữ ấy lại vang lên
- Vậy chứ là chuyện gì mà gọi tôi? Anh vẫn nhàn nhã như vậy nhưng tay đã ngừng kí văn kiện, ngồi dựa lưng vào chiếc ghế của Tổng tài tay cầm tách trà uống một hớp
- Thang máy ở tòa nhà C42 bị ngừng và có thể bị rơi xuống. Trong thang máy là 1 cô gái bé nhỏ của cậu đó! Người phụ nữ nói nhanh qua tai nghe.
- Cảm ơn dì! Dì hãy tìm xem ai đứng đằng sau vụ này giúp tôi! Anh vội vàng đứng lên chạy nhanh lên sân thượng tập đoàn, đeo đôi kính thông minh có gắn camera, bộ định vị và tai nghe thông minh vào mắt, nhanh chóng lượn qua các mái nhà bên cạnh và chạy xuống tầng hầm lái xe đi đến tòa nhà C42.- - Đường ngắt thang máy ở tầng 20. Tôi đoán 20 phút nữa thang máy sẽ rơi. Có một con đường thang bộ phía bên phải. Giọng người phụ nữ ấy đều đều vang lên chỉ đường cho anh
- Dì chặn các camera trong tòa nhà chưa? Anh vừa chạy thang bộ vừa hỏi
- Rồi! Cậu yên tâm mà cứu người đi!
Anh trèo lên đến tầng 20, móc 1 sợi dây thừng vào chiếc cột nhà gần đó, anh thả dây xuống hộp thang máy nó đang đứng rồi theo sợi dây thừng nhảy xuống. Trong lúc này thang máy đang rung rinh và nó thì mồ hôi ướt đẫm người, sau đó có một cái bóng đen ôm chặt lấy nó, chưa kịp nhìn lại thì anh đã lấy một miếng vải che khuôn mặt nó để nó không nhìn thấy được anh. Sau đó anh ôm chặt vòng eo nó, lần theo sợi dây thừng leo lên được một nửa thì thang máy rơi xuống, nghe tiếng động lớn phát ra đột ngột nó giật mình ôm chặt lấy anh. Nghe được mùi hương quen thuộc mà chỉ có ở Leomới có nên nó vô cùng yên tâm. Cứu được nó lên rồi anh đẩy nó ra sân thượng để nó hít thở không khí.
- Cảm ơn anh, Leo! cảm nhận được anh sắp âm thầm lặng lẽ rời đi thì nó cất tiếng nói
Anh im lặng và không nói gì, nhẹ nhàng đi tới bên nó kéo cái khăn che mặt nó lên khỏi đôi môi. Đôi môi anh đào đỏ mọng hiện ra. Anh vẫn im lặng không nói.
- Anh! Anh là Leo đúng không? Anh đã cứu em rất nhiều lần có đúng không? Nó vẫn hỏi, anh vẫn im lặng. Rồi thì một đôi môi lạnh áp lên đôi môi nó, cướp đi nụ hôn đầu tiên của nó nhưng nó vẫn không phản ứng mà đáp trả anh. Nó thích anh thật rồi!... Nụ hôn nhanh chóng đi qua cảm giác được nó muốn chạm vào anh thì anh bỏ đôi môi ấy ra và lùi ra sau vài bước rồi bỏ đi.
Khi nó mở khăn ra thì chỉ còn mình nó đứng trên sân thượng tòa nhà C42. Nó bấc giác đưa tay lên môi mình và cười.