Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap 30: tỉnh lại...?
Một tuần sau nó như thường lệ mang hoa đến thăm anh, nó vẫn luôn nói chuyện với cái xác nằm trên giường kia. Bác sĩ bảo phổi của anh bị tổn thương nặng, theo dự định thì ngày hôm nay anh sẽ tỉnh nên nó quyết định bỏ hết tất cả công việc của ngày hôm nay để ở bên cạnh anh; nó muốn khi anh tỉnh dậy sẽ nhìn thấy nó mỉm cười đầu tiên. Cả ngày nó hết đọc sách rồi lại nói chuyện với anh. Nó nôn nao chờ anh hé mắt ra và cười với nó.
230'...
- Nếu cậu chủ tỉnh dậy thì cô gọi tôi nhé! Vị Bác sĩ già hướng cô nói rồi đi ra khỏi phòng bệnh.
- Huhu... Phong Ca! Leo! Anh tỉnh lại cho em, mở mắt ra nhìn em đi!
- .....
- Leo....! Phong Ca... anh phải mở mắt ra. Em còn chưa nói em thích anh nữa mà. Phong Ca em thích anh... Em yêu anh...Không phải vì anh là Leo nhưng vì anh là Phong Ca của em... hic hic
-..... Ngón tay anh cử động nhè nhẹ, mắt anh he hé mở ra, mày nhíu lại vì cơn đau nhức truyền đến nhưng anh vẫn cố nặng ra nụ cười trấn an.
- Phong! Anh tỉnh rồi, anh nhìn thấy em không? Nếu thấy thì anh cử động ngón tay đi... Nó vừa cười vừa khóc
- Nhóc con! Anh không có mù. Giọng anh khàn khàn yếu ớt vang lên
- Anh nói được rồi sao? Tốt quá, anh nằm im đây nhé, em đi gọi Bác Sĩ.
Vị Bác sĩ già trở lại phòng bệnh ông thở phào nhẹ nhõm vì cậu chủ đã tỉnh lại
- Mừng cậu tỉnh lại, cậu làm tôi sợ chết mất! Vị bác sĩ cười hiền lành.
- Jonh! Bác không cần lo lắng, cháu ổn rồi, cảm ơn . Anh thì thào nói
- Cậu chủ cậu không nên nói nhiều cũng không được thở mạnh vì Phổi cậu yếu lắm. Ngày mai cậu sẽ có một vài trận ho vì phổi cậu bị tổn thương nặng. Sẽ đau đấy, cậu nghĩ ngơi cho khỏe đi mai tôi sẽ đến...
- Cảm ơn bác! Anh nói nhỏ
- Haizz... Cậu cảm ơn ông già này nhiều rồi thôi cậu nghĩ ngơi đi. Vị bác sĩ cười rồi ra ngoài.
Jonh chính là người cha thứ hai của anh, ông đã từng phẫu thật cho baba của anh khi ông ấy bị đâm sau lưng và giờ thì là anh. Anh biết ơn ông và vô cùng kính trọng ông...
* Các bạn ơi truyện của Gió gần đến hồi kết rồi... Các bạn muốn kết thúc vui hay buồn ạ? Cho Gió xin ý kiến nha!*
230'...
- Nếu cậu chủ tỉnh dậy thì cô gọi tôi nhé! Vị Bác sĩ già hướng cô nói rồi đi ra khỏi phòng bệnh.
- Huhu... Phong Ca! Leo! Anh tỉnh lại cho em, mở mắt ra nhìn em đi!
- .....
- Leo....! Phong Ca... anh phải mở mắt ra. Em còn chưa nói em thích anh nữa mà. Phong Ca em thích anh... Em yêu anh...Không phải vì anh là Leo nhưng vì anh là Phong Ca của em... hic hic
-..... Ngón tay anh cử động nhè nhẹ, mắt anh he hé mở ra, mày nhíu lại vì cơn đau nhức truyền đến nhưng anh vẫn cố nặng ra nụ cười trấn an.
- Phong! Anh tỉnh rồi, anh nhìn thấy em không? Nếu thấy thì anh cử động ngón tay đi... Nó vừa cười vừa khóc
- Nhóc con! Anh không có mù. Giọng anh khàn khàn yếu ớt vang lên
- Anh nói được rồi sao? Tốt quá, anh nằm im đây nhé, em đi gọi Bác Sĩ.
Vị Bác sĩ già trở lại phòng bệnh ông thở phào nhẹ nhõm vì cậu chủ đã tỉnh lại
- Mừng cậu tỉnh lại, cậu làm tôi sợ chết mất! Vị bác sĩ cười hiền lành.
- Jonh! Bác không cần lo lắng, cháu ổn rồi, cảm ơn . Anh thì thào nói
- Cậu chủ cậu không nên nói nhiều cũng không được thở mạnh vì Phổi cậu yếu lắm. Ngày mai cậu sẽ có một vài trận ho vì phổi cậu bị tổn thương nặng. Sẽ đau đấy, cậu nghĩ ngơi cho khỏe đi mai tôi sẽ đến...
- Cảm ơn bác! Anh nói nhỏ
- Haizz... Cậu cảm ơn ông già này nhiều rồi thôi cậu nghĩ ngơi đi. Vị bác sĩ cười rồi ra ngoài.
Jonh chính là người cha thứ hai của anh, ông đã từng phẫu thật cho baba của anh khi ông ấy bị đâm sau lưng và giờ thì là anh. Anh biết ơn ông và vô cùng kính trọng ông...
* Các bạn ơi truyện của Gió gần đến hồi kết rồi... Các bạn muốn kết thúc vui hay buồn ạ? Cho Gió xin ý kiến nha!*
Bình luận facebook