Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap 33: Không khí buổi học...
- Xin chào mọi người! Nó bước vào lớp gương mặt hốc hác, rõ ràng là bị mất ngủ
- Tiểu Tuyết, sức khỏe dạo này của cậu không tốt sao? Nhìn sắc mặt cậu mệt mỏi quá! Hà Nghi quan tâm hỏi nó
- Mình không sao, chỉ là hôm qua mình ngủ không được thôi. Nó gãi đầu cười ngượng
- Cậu có chuyện gì giấu bọn mình phải không? Chuyện gì vậy? Thiên Tâm nhận ra sự khác biệt của nó kể từ khi thầy Phong xuất viện
- Mình...mình....à thì..... Nó liếc đồng hồ, giả vờ ấp úng
Reng...reng...reng....
- Hên cho cậu, ra chơi cậu biết tay tớ! Thiên Tâm lườm nó.
Anh bước vào lớp, vẫn dáng vẻ cao ngạo,lạnh lùng tỏa ra sát khí nhưng gương mặt có phần mệt mỏi và trắng tái. Mỗi ngày, giờ học của anh là giờ nó hoạt động hết công suất nhất thì giờ này nó chỉ nằm trên bàn và nhìn anh chằm chằm.
- E hèm ( anh nhận thấy điều đó nên tằng hắng lấy giọng) các em lấy sách vở ra học bài, hôm nay tiết thể dục các em được nghĩ, tôi dạy giúp cô Trần một tiết toán luyện tập. Các em tự làm bài, bài nào không hiểu có thể lên hỏi tôi. Anh nói giọng đều đều, nói xong anh ngồi xuống ghế cúi đầu đọc sách
Buổi học có một không khí vô cùng lạ, bình thường các môn học mà do anh dạy giúp các giáo viên khác là lớp học vô cùng thú vị và vui vẻ nhưng hôm nay chỉ có sự im lặng bao trùm... còn nó vẫn nhìn anh chăm chú.
Hết giờ học nó đứng đợi anh ở cổng trường, anh vừa lái xe ra khỏi bãi liền thấy bóng dáng nó. Anh lái xe đi thẳng tới trước mặt nó.
- Hình như em có chuyện muốn nói? Anh nhẹ giọng hỏi
- Đúng, em muốn nói chuyện với thầy một chút. Nó lạnh lùng nói
- Em muốn nói ở đâu?
- Nhà thầy. Nó nói rồi mở cửa xe bước vào. Anh cho xe chạy thẳng về biệt thự Lôi Phong của mình...
- Tiểu Tuyết, sức khỏe dạo này của cậu không tốt sao? Nhìn sắc mặt cậu mệt mỏi quá! Hà Nghi quan tâm hỏi nó
- Mình không sao, chỉ là hôm qua mình ngủ không được thôi. Nó gãi đầu cười ngượng
- Cậu có chuyện gì giấu bọn mình phải không? Chuyện gì vậy? Thiên Tâm nhận ra sự khác biệt của nó kể từ khi thầy Phong xuất viện
- Mình...mình....à thì..... Nó liếc đồng hồ, giả vờ ấp úng
Reng...reng...reng....
- Hên cho cậu, ra chơi cậu biết tay tớ! Thiên Tâm lườm nó.
Anh bước vào lớp, vẫn dáng vẻ cao ngạo,lạnh lùng tỏa ra sát khí nhưng gương mặt có phần mệt mỏi và trắng tái. Mỗi ngày, giờ học của anh là giờ nó hoạt động hết công suất nhất thì giờ này nó chỉ nằm trên bàn và nhìn anh chằm chằm.
- E hèm ( anh nhận thấy điều đó nên tằng hắng lấy giọng) các em lấy sách vở ra học bài, hôm nay tiết thể dục các em được nghĩ, tôi dạy giúp cô Trần một tiết toán luyện tập. Các em tự làm bài, bài nào không hiểu có thể lên hỏi tôi. Anh nói giọng đều đều, nói xong anh ngồi xuống ghế cúi đầu đọc sách
Buổi học có một không khí vô cùng lạ, bình thường các môn học mà do anh dạy giúp các giáo viên khác là lớp học vô cùng thú vị và vui vẻ nhưng hôm nay chỉ có sự im lặng bao trùm... còn nó vẫn nhìn anh chăm chú.
Hết giờ học nó đứng đợi anh ở cổng trường, anh vừa lái xe ra khỏi bãi liền thấy bóng dáng nó. Anh lái xe đi thẳng tới trước mặt nó.
- Hình như em có chuyện muốn nói? Anh nhẹ giọng hỏi
- Đúng, em muốn nói chuyện với thầy một chút. Nó lạnh lùng nói
- Em muốn nói ở đâu?
- Nhà thầy. Nó nói rồi mở cửa xe bước vào. Anh cho xe chạy thẳng về biệt thự Lôi Phong của mình...
Bình luận facebook