-
Chương 35-36
Chương 35: Khiêu khích
Dựa vào năng lực của Diệp Tầm, muốn luyện hóa hoàn toàn Cố Nguyên Đan và Trúc Linh Đãn cũng phải mất nửa tháng, nửa tháng qua, hắn ghé qua dạy công chúa một tiếng rồi bắt đầu tập trung luyện hóa đan dược.
Nguyên lực dồi dào nên sức ăn của Diệp Tầm rất ít, nửa tháng qua, hắn không uống giọt nước nào, ở bên kia, Diệp Quỷ và Diệp Tàn đã sắp xếp đủ thứ chuyện cho hai mươi sáu người dưới trướng rồi cũng bắt đầu bế quan.
Thời gian trôi nhanh như mây bay, đối với người tu luyện mà nói thời gian trôi qua như nước chảy vậy.
Chẳng mấy chốc đã qua nửa tháng, Diệp Tầm đã hấp thu hoàn toàn bốn viên Cố Nguyên Đan và một viên Trúc Linh Đan mà mình đã chuẩn bị, nguyên lực hừng hực di chuyển khắp người hắn với tốc độ khủng bố, một chu thiên, hai chu thiên, mười chu thiên rồi tới một trăm chu thiên.
Cuối cùng, khi Diệp Tầm cảm giác dược lực đã biến mất sạch sẽ, cả người cũng từ từ thức tỉnh khỏi trạng thái tu luyện, kiểm tra kỹ một hồi, lòng tràn đầy vui sướng, Ngưng Thể tầng chín đỉnh phong, chỉ còn một bước nữa là đột phát tới cảnh giới Nhập Cương.
Diệp Tầm cảm nhận dòng lực lượng thân quen, nhoẻn miệng cười rạng rỡ, không có thực lực thì tất cả chỉ là nói suông, có thực lực mới là nhất.
Ngay sau đó, Diệp Tầm cảm thấy dạ dày co rút, một cảm giác khó chịu truyền đến, suốt nửa tháng qua hắn không giọt nước nào, mặc dù có nguyên lực tẩm bổ máu thịt nhưng giờ hắn cũng thấy rất đói.
Lúc này, hắn bèn vội vàng đi ra ngoài sai người hầu chuẩn bị đồ ăn còn mình về phòng tắm rửa sạch sẽ rồi đổi một bộ quần áo sạch sẽ.
Chiến bào mẫu thân may không mặc được nữa, hắn tu luyện điên cuồng suốt nửa tháng qua, dưới sự tàn phá của nguyên lực, chiến bào đã hơi tàn tạ, không sửa lại được nữa, hắn lấy một bộ cẩm bảo nho nhã ra mặc trên người, bên hông giắt theo Lăng Hư kiếm.
Trên Lăng Hư kiếm còn có một miếng ngọc bội Vương gia, sau khi rửa mặt sửa soạng xong xuôi, người lại đẹp trai rạng ngời, trong tuấn tú xen lẫn chút tự do tự tại, trong sự phóng khoáng lại xen lẫn nho nhã.
Ăn uống no nê xong, Diệp Tầm biết Diệp Tàn và Diệp Quỷ đã bế quan nên đi tới hậu viện.
Trong hậu viện có hai mươi sáu người đang đánh nhau, trên lưỡi đao còn có dính máu, bên cạnh là một đám kẻ hầu người hạ khiếp vía đang đứng, một khi có người bị thương nặng sẽ vội vàng đem dược liệu tốt nhất qua băng bó vết thương.
Diệp Tầm không nói gì, hai người huynh đệ ấy đúng là ác thật nhưng ánh mắt của hai mươi sáu người kia khiến hắn rất hài lòng, nhất là bảy cô gái kia và một người đàn ông.
Bảy cô gái lần lượt tên là Phong Thất, Phong Bát, Phong Cửu, Vân Nhất, Vân Lục, Vân Thất, Vân Thập Tam.
Còn người đàn ông kia là Phong Nhất.
Sau khi Diệp Tầm tới, hai mươi sáu người kia dừng đánh nhau, quỳ gối, chắp tay hành lễ: “Diện kiến công tử!”
“À!”
Diệp Tầm gật đầu, vừa định nói gì đó thì có một tên hộ vệ chạy vào bẩm báo: “Vương gia, cuối cùng người cũng ra ngoài rồi”.
“Đã xảy ra chuyện gì thế?”
Diệp Tầm khó hiểu hỏi, người này là thống lĩnh hộ vệ của phủ Vương gia, Nam Sơn, bình thường phụ trách sự an toàn của phủ Vương gia, giờ trông bộ dáng hắn ta vội vã như vậy thật kỳ lạ.
“Ngay hôm sau ngày Nhị gia và Tam gia bế quan, thế tử Vương gia Trấn Sơn, Hứa Lâm, dẫn theo rất nhiều người bao vây Vương phủ chúng ta, mấy ngày nay chỉ cần có người hầu ra khỏi Vương phủ sẽ bị bọn họ bắt lấy, có vài hầu nữ bị hắn ta bắt ép về, hộ vệ ra ngăn cản thì bị giết ba người”.
“Bởi vì khi Nhị gia và Tam gia bế quan có nói có chuyện gì cũng không được quấy rầy nên đến nay chúng ta vẫn thủ trong Vương phủ mà không đi ra ngoài”.
Nam Sơn kìm nén cơn tức giận của mình trình bày, Diệp Tầm vẫn luôn quan tâm tới người hầu kẻ hạ trong phủ Vương gia, mỗi ngày bản thân hắn cũng sống rất thảnh thơi, ba người bị giết kia là huynh đệ tốt của hắn ta nên ngay sau khi biết tin Diệp Tầm xuất quan mới chạy tới mong Diệp Tầm đòi lại công bằng cho bọn họ.
“Thật to gan, dám giết người của Mặc Vương phủ ta, tên Hứa Lâm này thật đáng chết”.
Diệp Tầm nghe xong, nổi giận đùng đùng, nói với hai mươi sáu tên thuộc hạ kia: “Đi, theo ta ra ngoài một chuyến!”
Hai mươi sáu người vừa nghe vậy bèn đứng hết dậy, đi theo Diệp Tầm ra ngoài.
Nam Sơn nhìn bọn họ cũng thầm tặc lưỡi, đừng trông thực lực của hai mươi sáu người kia mới Ngưng Thể tầng một nhưng khí thế bọn họ toát lên rất hùng hổ.
Trên đại lục Thiên Vũ, tu vi võ công của một người tượng trưng cho sức mạnh của người đó, nhưng mà thứ quyết định sức mạnh thật sự của một người không chỉ có mỗi tu vi mà còn có những yếu tố khác như khí thế, võ kỹ, tâm tính, vân vân.
Đối với Diệp Tầm mà nói, dăm ba mấy thứ như tu vi hắn đều có thể giúp bọn họ tăng nhanh chóng mặt trong khoảng thời gian ngắn, nhưng mục đích của hắn không phải chỉ có thế.
Ở cửa lớn Mặc Vương phủ.
Có khoảng chừng ba mươi tên hộ vệ chặn ngay ở cửa, đằng sau bọn hộ vệ đó còn có một chiếc xe ngựa xa hoa.
Hứa Lâm giờ đang ngồi trên xe ngựa, bốn phía xe ngựa không có màn che, liếc mắt là có thể thấy rõ tình hình xung quanh.
Xung quanh hộ về còn có rất nhiều dân chúng đang đứng ngoài bàn luận.
Hứa Lâm rất hưởng thụ cảm giác ấy, nhìn thấy không, hắn ta, một tên thể tử nho nhỏ đã khiến cho Mặc Vương gia ru rú trong nhà không dám đi ra, đây là bản lĩnh của hắn ta.
Sau hôm ấy bị Diệp Tầm “sỉ nhục”, Hứa Lâm đã phái người dò la mọi tin tức về Diệp Tầm.
Hắn chỉ là một tên đệ tử bàng chi của nhà họ Diệp, một tên tàn phế bị mất sạch tu vi, một tên tiểu nhân dựa vào bán đứng gia tộc mà có được vinh hoa phú quý.
Vương gia hả? Ha ha, nực cười, loại Vương gia như Diệp Tầm này trước mặt thế tử Vương gia Trấn Sơn hắn ta chỉ là cục rắm thối mà thôi, không có quân đội của mình, không có quyền lực chỉ có mỗi cái danh Vương gia thì coi mình là quý tộc thật sao?
Mấy ngày nay, hắn ta đã thêm mắm dặm muối kể chuyện này cho Hứa Sát Bắc nghe, Hứa Sát Bắc lại là người rất thích bao che khuyết điểm nên khi biết con trai mình bị một tên Vương gia mới được sắc phong nhục mạ thì vô cùng giận giữ, bảo Hứa Lâm đi đòi lại món nợ liền.
Nhưng mà ông ta cũng cẩn thận dặn dò Hứa Lâm chỉ được bao vây phủ Vương gia chứ không được tự tiện vọt vào, nếu không lỡ như mặt rồng giận dữ, chuyện này sẽ không an bình đâu.
Chát!
Hứa Lâm tát cô gái trong ngực mình một cú, rồi lớn tiếng nói: “Ta chơi chán rồi, kéo cô ta xuống, tối nay ban cho đám hộ vệ”.
Cô gái kia nghe vậy, sắc mặt tái nhợt, quỳ trên xe ngựa cầu xin: “Xin thế tử tha mạng, xin thế tử tha mạng, nô tỳ chỉ là nha hoàn của Mặc Vương phủ thôi, nô tỳ không làm gì hết”.
“Hứ, bởi vì ngươi là nha hoàn của Mặc Vương phủ nên ngươi phải chết!”
Hứa Lâm không thèm để ý tới cô gái đó mà đạp thẳng xuống xe ngựa, đám hộ vệ bên dưới đón lấy, cả đám đều nở một nụ cười tà dâm.
Loại chuyện này đã xảy ra không biết bao nhiêu lần suốt mười ngày qua, nha hoàn của Mặc Vương phủ ra ngoài mua đồ bị hắn ta bắt có năm người, bốn người trước đều bị Hứa Lâm chơi chán rồi tặng cho bọn chúng.
Hai tên hộ vệ cường tráng và một nha hoàn mong manh yếu đuối, không cần đoán cũng biết cái kết của cô gái đó ra sao.
“Diệp Tầm của Mặc Vương phủ thật đúng là thỏ đế, ta cắm cọc ở đây mười ngày rồi mà cũng không dám ló đầu ra, haha, hạng người vô dụng này mà cũng xứng làm Vương gia sao?”
Hứa Lâm đứng bật dậy mắng to, chỉ là một tên thế tử mà dám đứng trước phủ Vương gia sỉ vả Vương gia, ở Hoàng Đô này có mấy người như thế?
Hắn ta rất thích tận hưởng cảm giác ưu việt hơn người này, hắn ta muốn nói với người khác rằng tại cái đất Hoàng Đô này cho dù là Vương gia thì ở trước mặt hắn ta cũng chỉ là rác rưởi mà thôi, mười ngày qua, mỗi ngày hắn đều ở đây hưởng thụ nhân sinh, vốn nghĩ rằng vẫn không được đáp lại như trước đây nhưng không ngờ lại có một giọng nói lạnh lùng vang lên.
“Đúng rồi, ta không xứng, ngươi xứng chắc?”
Vừa dứt lời, Diệp Tầm dẫn theo Nam Sơn và hai mươi sáu người sắc lạnh bước ra.
Hai mươi sáu người kia vừa bước ra đã lập tức rút vũ khí ra, lao tới đánh nhau với ba mươi tên hộ vệ.
Chẳng qua hộ vệ của Hứa Lâm hầu hết đều có thực lực Ngưng Thể tầng bốn, thống lĩnh hộ vệ có tu vi Nhập Vương tầng một rất đáng sợ.
Hai bên đánh nhau kịch liệt, Diệp Tầm từ từ bước ra, lạnh lùng nhìn Hứa Lâm.
Chương 36: Giết người thì đền mạng
“Diệp Tầm, ngươi còn dám ra mặt?”
Gương mặt bệnh trạng của Hứa Lâm xuất hiện một tia cười nhạt: “Xem ra đồ ăn hại cũng có lúc nhịn không được, hôm nay không làm rùa đen rút đầu nữa à?”
“Hứa Lâm, dẫn theo hộ vệ tập kích phủ Vương gia chính là tội chết, lá gan của ngươi cũng không nhỏ”.
Diệp Tầm nghe thấy vậy lạnh nhạt đáp, quay đầu nhìn về phía nha hoàn, cất cao giọng nói tiếp: “Ngươi mang đi năm nha hoàn của Vương phủ ta, còn bốn người nữa đâu?”
“Chơi chán rồi thì giết, không chỉ có vậy, ta còn giết cả người nhà của những người đó nữa đó, thì làm sao. Diệp Tầm, ngươi có thể làm gì được ta? Đồ cứt chó như ngươi cũng dám chất vấn ta nữa à? Ngươi thật sự cho rằng bản thân mình vẫn còn là Vương gia cao quý hay sao?”
Hứa Lâm nghe thấy vậy khinh thường mà đáp: “Trong toàn bộ Hoàng Đô, chỉ có cha ta mới là Vương gia chân chính, còn Diệp Tầm ngươi, một tên ăn hại dựa vào bán đứng gia tộc mới lăn lộn được tới mức này. Ở trong mắt ta, người chả là cái thá gì cả”.
“Giết? Tốt lắm, nếu đã giết người, thế thì phải đền mạng”.
Khuôn mặt Diệp Tầm không thể hiện chút sắc thái, khoác cẩm bào lên đi thẳng về phía Hứa Lâm.
“Đền mạng? Ôi, ta sợ quá đi mất, mau, mau tới giết ta đi!”
Hứa Lâm nghe vậy không khỏi cười to một cách thật khoa trương: “Đến đây đi, tạp chủng, giết ta đi, hôm nay ta đứng ngay chỗ này, để ta xem thử ngươi có cái lá gan đó hay không. Hừ, dám đe dọa ở ngay trước mặt ta, cũng không nhìn xem bản thân là cái thứ gì”.
Nguyên lực vận chuyển ở dưới chân và bên tay phải của Diệp Tầm, sau đó cả người hóa thành gió lốc, Tam Thốn Bộ!
Lúc này, tên đầu lĩnh cảnh giới Nhập Cương kia thấy thế bèn giơ đại đao chặn trước mặt Hứa Lâm, lưỡi đao nhấc lên, huyết đao võ kỹ chém xuống.
Thuộc tính ẩn Tam Bộ của Tam Thốn Bộ bất chợt được phát động, bóng dáng của Diệp Tầm đột ngột biến mất trước mặt tên thủ lĩnh, đến khi xuất hiện lại lần nữa đã đứng ở sau lưng hắn ta, sau đó xoay người tung một quyền.
Thuộc tính ẩn Long Khiếu chi âm của Long Khiếu Quyền cũng phát động, một tiếng rồng ngâm vô cùng to lớn truyền đến. Tên thủ lĩnh kia chỉ cảm thấy hoảng hốt tinh thần, kế tiếp lại xuất hiện một cơn đau nhức ở ngay ngực. Đợi đến khi hắn ta phục hồi tinh thần lại, Diệp Tầm đã dùng một quyền đánh bay hắn ta.
Nổ ầm một tiếng, thủ lĩnh hộ vệ mạnh mẽ đập vào thạch long ngay trước cửa Vương phủ, chợt phun ra một ngụm máu tươi, không chút tiếng động.
Chỉ một quyền đã đánh chết cường giả cảnh giới Nhập Cương tầng một, trong khoảnh khắc khiến cho Hứa Lâm ngây ngốc đứng bên trên xe ngựa, nhìn Diệp Tầm từng bước một đi về phía hắn ta, không làm chủ được mà nuốt nước miếng, kịch bản này không đúng lắm đâu.
Không phải nói rằng tu vi của Diệp Tầm phế hết rồi sao, sao có thể dùng một quyết mà giết chết Long Đàm được cơ chứ.
Đám hộ vệ xung quanh cũng có chút tiến thoái lưỡng nan, cú đấm của Diệp Tầm khi nãy thật sự quá đáng sợ. Đó chính là người cầm đầu bọn họ, là cường giả Nhập Cương tầng một đó.
“Còn ngây ra làm gì, lên đi, giết chết hắn!”
Hứa Lâm vội vàng phục hồi tinh thần lại, lớn tiếng quát.
Lúc này hộ vệ xung quanh khẽ cắn răng, vọt về phía Diệp Tầm.
Đồng thời Phong Nhất Đẳng Nhân cũng cầm đao kiếm ra tay với hộ vệ, tu vi cấp bậc Ngưng Thể tầng một, thế nhưng cũng chẳng thấy chút sợ hãi nào.
Nam Sơn cũng rút trường đao ra, lao về phía ước chừng mười tên hộ vệ ở Mặc Vương phủ, một cuộc hỗn chiến đã xảy ra.
Hai tay Diệp Tầm như dòng điện, đánh ra Đãng Phong Chưởng, thuộc tính ẩn Tường Cuồng Phong được kích hoạt.
Lấy hắn làm trung tâm, gió to gào thét áp chế toàn bộ hành động của rất nhiều hộ vệ ở xung quanh. Hai mươi sáu người của Phong Vân và đám người Nam Sơn đều cầm đao chém không chút khách khí.
Ba phút sau, hộ vệ mà Hứa Lâm mang tới đã bị chém chết hết không còn một mống người. Nam Sơn đón cô nha hoàn còn may mắn sống sót trở về, còn bóng người Diệp Tầm thì lại bay thẳng đến bên trên xe ngựa, sau đó đạp một phát về phía Hứa Lâm.
Ngày thường Hứa Lâm đã quá ham mê gái gú rượu chè, cho dù cũng có tu hành một ít võ kỹ, tuy nhiên thực lực khó khăn lắm mới đạt tới Ngưng Thể tầng hai. Hét thảm một tiếng, cả người cứ như chó ăn phân mà ngã sấp mặt xuống phía dưới, bóng dáng Diệp Tầm nhảy xuống giẫm lên đầu hắn ta.
“Ngươi vừa mới nói ai là đồ ăn hại cơ?”
Chân phải Diệp Tầm dùng sức, lạnh nhạt nói.
“Diệp Tầm, ngươi biết ngươi đang làm cái gì không? Cha ta là Vương gia Trấn Sơn, tay cầm binh quyền, hơn nữa lại còn lập được công lao hiển hách cho Sở Quốc. Ngươi dám đối xử với ta như vậy, có tin cha giết cửu tộc nhà ngươi hay không”.
Hứa Lâm vẫy vùng ầm ĩ nói, trong lòng căm hận không thôi.
Diệp Tầm ngồi xuống, tay phải thẳng thừng túm tóc Hứa Lâm lên, sau đó chợt đập về phía khung xe ngựa.
Rầm!
Trán của Hứa Lâm chảy đầy máu tươi.
“Ta hỏi ngươi, vừa nãy ngươi nói ai là đồ ăn hại?”
“A! Diệp Tầm, ngươi tự mình tìm chết, cái đồ ăn hại nhà ngươi, ta nói ngươi đó, ăn hại, rác rưởi, ngươi dám giết ta không, có giỏi thì ngươi giết ta đi”.
Hứa Lâm cất cao giọng mà đáo, giọng nói vô cùng cứng cỏi.
“Ngươi tưởng rằng ta không dám giết ngươi hay sao?”
Diệp Tầm nghe thấy thế giễu cợt nói, tay phải khẽ vẫy, một thanh trường đao dưới mặt đất xuất hiện ở trong tay hắn, sau đó hắn ném Hứa Lâm xuống đất, trường đao trong tay trực tiếp chém xuống phía dưới.
Phụt!
Trường đao cắm vào trong hạ bộ hắn ta, nhất thời một tiếng hét thảm vô cùng ầm ĩ vang lên. Đôi mắt của Hứa Lâm ngập tràn vẻ kinh hoàng và không dám tin: “Ngươi lại dám thiến ta!”
“Thiến ngươi?”
Diệp Tầm nở một nụ cười xấu xa: “Sai rồi, ta không có thiến ngươi, ta đang chuẩn bị giết ngươi. Một đao vừa nãy chính là để trả lời cho những nha hoàn đã chết”.
Nói xong Diệp Tầm rút trường đao ra, Hứa Lâm lập tức đau đến mức co rút. Nỗi đe dọa về cái chết khiến cho hắn ta nén cơn đau lại, trên mặt tràn ra nét sợ hãi tái nhợt. Hắn ta không ngờ rằng Diệp Tầm thật sự dám xuống tay giết người, sự cứng rắn ban nãy đã biến mất hoàn toàn không thấy bóng dáng, bò lổm ngổm trên mặt đất van nài nói: “Diệp Vương gia tha mạng, Diệp Vương gia tha mạng đi”.
“Ta nói rồi, giết người thì đền mạng, đồ chó chết cũng dám chắn cổng Mặc Vương phủ ta, giết người của Mặc Vương phủ ta, ngươi tự mình tìm chết, không trách được ai khác”.
Diệp Tầm lớn tiếng nói, thanh trường đao trong tay chém xuống, đúng ngay lúc này một giọng nói chợt vang lên.
“Chừa một mạng đi!”
Một lão già dẫn theo một đám người cưỡi ngựa vội vàng xông đến.
Cặp mắt Diệp Tầm lộ ra một vệt ánh sáng, trường đao trong tay ngừng ngay bên trên cổ Hứa Lâm, lạnh lùng nhìn về phía người đang đến.
“Diệp Tầm, đây là thế tử của Trấn Sơn Vương phủ ta, xét về địa vị thậm chí cao hơn một Vương gia nhỏ là ngươi, thế mà người lại dám ra tay với hắn. Còn không mau thả hắn ra, Trấn Sơn Vương phủ ta đây còn có thể tha cho ngươi được toàn thây”.
Lão già nhìn thấy tình hình của Hứa Lâm, lạnh lùng nói.
Diệp Tầm nghe thấy vậy không khỏi giận đến mức cười ngược, đám người này cũng mất não à? Hay là do thường ngày tác oai tác oái quen rồi, thật sự cho rằng Sở Quốc chính là nhà của mình?
“Lý thúc, cứu con với Lý thúc, hắn thiến con rồi, giúp con giết hắn, giết hắn đi”.
Hứa Lâm điên cuồng nói, cặp mắt đỏ bừng, hiện giờ hắn chỉ hận không thể lột da rút xương Diệp Tầm, có thế mới diệt được mối hận trong lòng.
Diệp Tầm nghe vậy bèn lộ một tia giễu cợt, người vẫn còn đang nằm dưới đao hắn mà lại dám nói ra những lời độc ác này, người của Trấn Sơn Vương phủ đều mất não hết rồi.
Chuyện này cũng không thể trách được Hứa Lâm thành như vậy, trong toàn bộ Sở Quốc có người nào không biết Trấn Sơn Vương Hứa Sát Bắc vô cùng bao che, Hứa Lâm chính là cục vàng trong tay hắn, đừng nói chỉ là một tên Vương gia nho nhỏ như Diệp Tầm, kể cả một vài hoàng tử không được cưng chiều cũng đều phải nhường hắn ta ba phần.
“Giữ cho ta được toàn thây?”
Diệp Tầm hừ lạnh một tiếng, sau đó vung đao, tiếng hét của Hứa Lâm ngay lập tức ngừng lại, trường đao đã chặt đầu hắn ta xuống, trong đôi mắt kia vẫn còn sự căm hận và không dám tin.
“Trấn Sơn Vương phủ đã là cái thá gì, làm sao xứng để nói câu cho ta được toàn thây”.
Diệp Tầm tùy tiện ném trường đao một phát, nhìn lão già kia rồi cười nhạt, lạnh giọng nói.
Dựa vào năng lực của Diệp Tầm, muốn luyện hóa hoàn toàn Cố Nguyên Đan và Trúc Linh Đãn cũng phải mất nửa tháng, nửa tháng qua, hắn ghé qua dạy công chúa một tiếng rồi bắt đầu tập trung luyện hóa đan dược.
Nguyên lực dồi dào nên sức ăn của Diệp Tầm rất ít, nửa tháng qua, hắn không uống giọt nước nào, ở bên kia, Diệp Quỷ và Diệp Tàn đã sắp xếp đủ thứ chuyện cho hai mươi sáu người dưới trướng rồi cũng bắt đầu bế quan.
Thời gian trôi nhanh như mây bay, đối với người tu luyện mà nói thời gian trôi qua như nước chảy vậy.
Chẳng mấy chốc đã qua nửa tháng, Diệp Tầm đã hấp thu hoàn toàn bốn viên Cố Nguyên Đan và một viên Trúc Linh Đan mà mình đã chuẩn bị, nguyên lực hừng hực di chuyển khắp người hắn với tốc độ khủng bố, một chu thiên, hai chu thiên, mười chu thiên rồi tới một trăm chu thiên.
Cuối cùng, khi Diệp Tầm cảm giác dược lực đã biến mất sạch sẽ, cả người cũng từ từ thức tỉnh khỏi trạng thái tu luyện, kiểm tra kỹ một hồi, lòng tràn đầy vui sướng, Ngưng Thể tầng chín đỉnh phong, chỉ còn một bước nữa là đột phát tới cảnh giới Nhập Cương.
Diệp Tầm cảm nhận dòng lực lượng thân quen, nhoẻn miệng cười rạng rỡ, không có thực lực thì tất cả chỉ là nói suông, có thực lực mới là nhất.
Ngay sau đó, Diệp Tầm cảm thấy dạ dày co rút, một cảm giác khó chịu truyền đến, suốt nửa tháng qua hắn không giọt nước nào, mặc dù có nguyên lực tẩm bổ máu thịt nhưng giờ hắn cũng thấy rất đói.
Lúc này, hắn bèn vội vàng đi ra ngoài sai người hầu chuẩn bị đồ ăn còn mình về phòng tắm rửa sạch sẽ rồi đổi một bộ quần áo sạch sẽ.
Chiến bào mẫu thân may không mặc được nữa, hắn tu luyện điên cuồng suốt nửa tháng qua, dưới sự tàn phá của nguyên lực, chiến bào đã hơi tàn tạ, không sửa lại được nữa, hắn lấy một bộ cẩm bảo nho nhã ra mặc trên người, bên hông giắt theo Lăng Hư kiếm.
Trên Lăng Hư kiếm còn có một miếng ngọc bội Vương gia, sau khi rửa mặt sửa soạng xong xuôi, người lại đẹp trai rạng ngời, trong tuấn tú xen lẫn chút tự do tự tại, trong sự phóng khoáng lại xen lẫn nho nhã.
Ăn uống no nê xong, Diệp Tầm biết Diệp Tàn và Diệp Quỷ đã bế quan nên đi tới hậu viện.
Trong hậu viện có hai mươi sáu người đang đánh nhau, trên lưỡi đao còn có dính máu, bên cạnh là một đám kẻ hầu người hạ khiếp vía đang đứng, một khi có người bị thương nặng sẽ vội vàng đem dược liệu tốt nhất qua băng bó vết thương.
Diệp Tầm không nói gì, hai người huynh đệ ấy đúng là ác thật nhưng ánh mắt của hai mươi sáu người kia khiến hắn rất hài lòng, nhất là bảy cô gái kia và một người đàn ông.
Bảy cô gái lần lượt tên là Phong Thất, Phong Bát, Phong Cửu, Vân Nhất, Vân Lục, Vân Thất, Vân Thập Tam.
Còn người đàn ông kia là Phong Nhất.
Sau khi Diệp Tầm tới, hai mươi sáu người kia dừng đánh nhau, quỳ gối, chắp tay hành lễ: “Diện kiến công tử!”
“À!”
Diệp Tầm gật đầu, vừa định nói gì đó thì có một tên hộ vệ chạy vào bẩm báo: “Vương gia, cuối cùng người cũng ra ngoài rồi”.
“Đã xảy ra chuyện gì thế?”
Diệp Tầm khó hiểu hỏi, người này là thống lĩnh hộ vệ của phủ Vương gia, Nam Sơn, bình thường phụ trách sự an toàn của phủ Vương gia, giờ trông bộ dáng hắn ta vội vã như vậy thật kỳ lạ.
“Ngay hôm sau ngày Nhị gia và Tam gia bế quan, thế tử Vương gia Trấn Sơn, Hứa Lâm, dẫn theo rất nhiều người bao vây Vương phủ chúng ta, mấy ngày nay chỉ cần có người hầu ra khỏi Vương phủ sẽ bị bọn họ bắt lấy, có vài hầu nữ bị hắn ta bắt ép về, hộ vệ ra ngăn cản thì bị giết ba người”.
“Bởi vì khi Nhị gia và Tam gia bế quan có nói có chuyện gì cũng không được quấy rầy nên đến nay chúng ta vẫn thủ trong Vương phủ mà không đi ra ngoài”.
Nam Sơn kìm nén cơn tức giận của mình trình bày, Diệp Tầm vẫn luôn quan tâm tới người hầu kẻ hạ trong phủ Vương gia, mỗi ngày bản thân hắn cũng sống rất thảnh thơi, ba người bị giết kia là huynh đệ tốt của hắn ta nên ngay sau khi biết tin Diệp Tầm xuất quan mới chạy tới mong Diệp Tầm đòi lại công bằng cho bọn họ.
“Thật to gan, dám giết người của Mặc Vương phủ ta, tên Hứa Lâm này thật đáng chết”.
Diệp Tầm nghe xong, nổi giận đùng đùng, nói với hai mươi sáu tên thuộc hạ kia: “Đi, theo ta ra ngoài một chuyến!”
Hai mươi sáu người vừa nghe vậy bèn đứng hết dậy, đi theo Diệp Tầm ra ngoài.
Nam Sơn nhìn bọn họ cũng thầm tặc lưỡi, đừng trông thực lực của hai mươi sáu người kia mới Ngưng Thể tầng một nhưng khí thế bọn họ toát lên rất hùng hổ.
Trên đại lục Thiên Vũ, tu vi võ công của một người tượng trưng cho sức mạnh của người đó, nhưng mà thứ quyết định sức mạnh thật sự của một người không chỉ có mỗi tu vi mà còn có những yếu tố khác như khí thế, võ kỹ, tâm tính, vân vân.
Đối với Diệp Tầm mà nói, dăm ba mấy thứ như tu vi hắn đều có thể giúp bọn họ tăng nhanh chóng mặt trong khoảng thời gian ngắn, nhưng mục đích của hắn không phải chỉ có thế.
Ở cửa lớn Mặc Vương phủ.
Có khoảng chừng ba mươi tên hộ vệ chặn ngay ở cửa, đằng sau bọn hộ vệ đó còn có một chiếc xe ngựa xa hoa.
Hứa Lâm giờ đang ngồi trên xe ngựa, bốn phía xe ngựa không có màn che, liếc mắt là có thể thấy rõ tình hình xung quanh.
Xung quanh hộ về còn có rất nhiều dân chúng đang đứng ngoài bàn luận.
Hứa Lâm rất hưởng thụ cảm giác ấy, nhìn thấy không, hắn ta, một tên thể tử nho nhỏ đã khiến cho Mặc Vương gia ru rú trong nhà không dám đi ra, đây là bản lĩnh của hắn ta.
Sau hôm ấy bị Diệp Tầm “sỉ nhục”, Hứa Lâm đã phái người dò la mọi tin tức về Diệp Tầm.
Hắn chỉ là một tên đệ tử bàng chi của nhà họ Diệp, một tên tàn phế bị mất sạch tu vi, một tên tiểu nhân dựa vào bán đứng gia tộc mà có được vinh hoa phú quý.
Vương gia hả? Ha ha, nực cười, loại Vương gia như Diệp Tầm này trước mặt thế tử Vương gia Trấn Sơn hắn ta chỉ là cục rắm thối mà thôi, không có quân đội của mình, không có quyền lực chỉ có mỗi cái danh Vương gia thì coi mình là quý tộc thật sao?
Mấy ngày nay, hắn ta đã thêm mắm dặm muối kể chuyện này cho Hứa Sát Bắc nghe, Hứa Sát Bắc lại là người rất thích bao che khuyết điểm nên khi biết con trai mình bị một tên Vương gia mới được sắc phong nhục mạ thì vô cùng giận giữ, bảo Hứa Lâm đi đòi lại món nợ liền.
Nhưng mà ông ta cũng cẩn thận dặn dò Hứa Lâm chỉ được bao vây phủ Vương gia chứ không được tự tiện vọt vào, nếu không lỡ như mặt rồng giận dữ, chuyện này sẽ không an bình đâu.
Chát!
Hứa Lâm tát cô gái trong ngực mình một cú, rồi lớn tiếng nói: “Ta chơi chán rồi, kéo cô ta xuống, tối nay ban cho đám hộ vệ”.
Cô gái kia nghe vậy, sắc mặt tái nhợt, quỳ trên xe ngựa cầu xin: “Xin thế tử tha mạng, xin thế tử tha mạng, nô tỳ chỉ là nha hoàn của Mặc Vương phủ thôi, nô tỳ không làm gì hết”.
“Hứ, bởi vì ngươi là nha hoàn của Mặc Vương phủ nên ngươi phải chết!”
Hứa Lâm không thèm để ý tới cô gái đó mà đạp thẳng xuống xe ngựa, đám hộ vệ bên dưới đón lấy, cả đám đều nở một nụ cười tà dâm.
Loại chuyện này đã xảy ra không biết bao nhiêu lần suốt mười ngày qua, nha hoàn của Mặc Vương phủ ra ngoài mua đồ bị hắn ta bắt có năm người, bốn người trước đều bị Hứa Lâm chơi chán rồi tặng cho bọn chúng.
Hai tên hộ vệ cường tráng và một nha hoàn mong manh yếu đuối, không cần đoán cũng biết cái kết của cô gái đó ra sao.
“Diệp Tầm của Mặc Vương phủ thật đúng là thỏ đế, ta cắm cọc ở đây mười ngày rồi mà cũng không dám ló đầu ra, haha, hạng người vô dụng này mà cũng xứng làm Vương gia sao?”
Hứa Lâm đứng bật dậy mắng to, chỉ là một tên thế tử mà dám đứng trước phủ Vương gia sỉ vả Vương gia, ở Hoàng Đô này có mấy người như thế?
Hắn ta rất thích tận hưởng cảm giác ưu việt hơn người này, hắn ta muốn nói với người khác rằng tại cái đất Hoàng Đô này cho dù là Vương gia thì ở trước mặt hắn ta cũng chỉ là rác rưởi mà thôi, mười ngày qua, mỗi ngày hắn đều ở đây hưởng thụ nhân sinh, vốn nghĩ rằng vẫn không được đáp lại như trước đây nhưng không ngờ lại có một giọng nói lạnh lùng vang lên.
“Đúng rồi, ta không xứng, ngươi xứng chắc?”
Vừa dứt lời, Diệp Tầm dẫn theo Nam Sơn và hai mươi sáu người sắc lạnh bước ra.
Hai mươi sáu người kia vừa bước ra đã lập tức rút vũ khí ra, lao tới đánh nhau với ba mươi tên hộ vệ.
Chẳng qua hộ vệ của Hứa Lâm hầu hết đều có thực lực Ngưng Thể tầng bốn, thống lĩnh hộ vệ có tu vi Nhập Vương tầng một rất đáng sợ.
Hai bên đánh nhau kịch liệt, Diệp Tầm từ từ bước ra, lạnh lùng nhìn Hứa Lâm.
Chương 36: Giết người thì đền mạng
“Diệp Tầm, ngươi còn dám ra mặt?”
Gương mặt bệnh trạng của Hứa Lâm xuất hiện một tia cười nhạt: “Xem ra đồ ăn hại cũng có lúc nhịn không được, hôm nay không làm rùa đen rút đầu nữa à?”
“Hứa Lâm, dẫn theo hộ vệ tập kích phủ Vương gia chính là tội chết, lá gan của ngươi cũng không nhỏ”.
Diệp Tầm nghe thấy vậy lạnh nhạt đáp, quay đầu nhìn về phía nha hoàn, cất cao giọng nói tiếp: “Ngươi mang đi năm nha hoàn của Vương phủ ta, còn bốn người nữa đâu?”
“Chơi chán rồi thì giết, không chỉ có vậy, ta còn giết cả người nhà của những người đó nữa đó, thì làm sao. Diệp Tầm, ngươi có thể làm gì được ta? Đồ cứt chó như ngươi cũng dám chất vấn ta nữa à? Ngươi thật sự cho rằng bản thân mình vẫn còn là Vương gia cao quý hay sao?”
Hứa Lâm nghe thấy vậy khinh thường mà đáp: “Trong toàn bộ Hoàng Đô, chỉ có cha ta mới là Vương gia chân chính, còn Diệp Tầm ngươi, một tên ăn hại dựa vào bán đứng gia tộc mới lăn lộn được tới mức này. Ở trong mắt ta, người chả là cái thá gì cả”.
“Giết? Tốt lắm, nếu đã giết người, thế thì phải đền mạng”.
Khuôn mặt Diệp Tầm không thể hiện chút sắc thái, khoác cẩm bào lên đi thẳng về phía Hứa Lâm.
“Đền mạng? Ôi, ta sợ quá đi mất, mau, mau tới giết ta đi!”
Hứa Lâm nghe vậy không khỏi cười to một cách thật khoa trương: “Đến đây đi, tạp chủng, giết ta đi, hôm nay ta đứng ngay chỗ này, để ta xem thử ngươi có cái lá gan đó hay không. Hừ, dám đe dọa ở ngay trước mặt ta, cũng không nhìn xem bản thân là cái thứ gì”.
Nguyên lực vận chuyển ở dưới chân và bên tay phải của Diệp Tầm, sau đó cả người hóa thành gió lốc, Tam Thốn Bộ!
Lúc này, tên đầu lĩnh cảnh giới Nhập Cương kia thấy thế bèn giơ đại đao chặn trước mặt Hứa Lâm, lưỡi đao nhấc lên, huyết đao võ kỹ chém xuống.
Thuộc tính ẩn Tam Bộ của Tam Thốn Bộ bất chợt được phát động, bóng dáng của Diệp Tầm đột ngột biến mất trước mặt tên thủ lĩnh, đến khi xuất hiện lại lần nữa đã đứng ở sau lưng hắn ta, sau đó xoay người tung một quyền.
Thuộc tính ẩn Long Khiếu chi âm của Long Khiếu Quyền cũng phát động, một tiếng rồng ngâm vô cùng to lớn truyền đến. Tên thủ lĩnh kia chỉ cảm thấy hoảng hốt tinh thần, kế tiếp lại xuất hiện một cơn đau nhức ở ngay ngực. Đợi đến khi hắn ta phục hồi tinh thần lại, Diệp Tầm đã dùng một quyền đánh bay hắn ta.
Nổ ầm một tiếng, thủ lĩnh hộ vệ mạnh mẽ đập vào thạch long ngay trước cửa Vương phủ, chợt phun ra một ngụm máu tươi, không chút tiếng động.
Chỉ một quyền đã đánh chết cường giả cảnh giới Nhập Cương tầng một, trong khoảnh khắc khiến cho Hứa Lâm ngây ngốc đứng bên trên xe ngựa, nhìn Diệp Tầm từng bước một đi về phía hắn ta, không làm chủ được mà nuốt nước miếng, kịch bản này không đúng lắm đâu.
Không phải nói rằng tu vi của Diệp Tầm phế hết rồi sao, sao có thể dùng một quyết mà giết chết Long Đàm được cơ chứ.
Đám hộ vệ xung quanh cũng có chút tiến thoái lưỡng nan, cú đấm của Diệp Tầm khi nãy thật sự quá đáng sợ. Đó chính là người cầm đầu bọn họ, là cường giả Nhập Cương tầng một đó.
“Còn ngây ra làm gì, lên đi, giết chết hắn!”
Hứa Lâm vội vàng phục hồi tinh thần lại, lớn tiếng quát.
Lúc này hộ vệ xung quanh khẽ cắn răng, vọt về phía Diệp Tầm.
Đồng thời Phong Nhất Đẳng Nhân cũng cầm đao kiếm ra tay với hộ vệ, tu vi cấp bậc Ngưng Thể tầng một, thế nhưng cũng chẳng thấy chút sợ hãi nào.
Nam Sơn cũng rút trường đao ra, lao về phía ước chừng mười tên hộ vệ ở Mặc Vương phủ, một cuộc hỗn chiến đã xảy ra.
Hai tay Diệp Tầm như dòng điện, đánh ra Đãng Phong Chưởng, thuộc tính ẩn Tường Cuồng Phong được kích hoạt.
Lấy hắn làm trung tâm, gió to gào thét áp chế toàn bộ hành động của rất nhiều hộ vệ ở xung quanh. Hai mươi sáu người của Phong Vân và đám người Nam Sơn đều cầm đao chém không chút khách khí.
Ba phút sau, hộ vệ mà Hứa Lâm mang tới đã bị chém chết hết không còn một mống người. Nam Sơn đón cô nha hoàn còn may mắn sống sót trở về, còn bóng người Diệp Tầm thì lại bay thẳng đến bên trên xe ngựa, sau đó đạp một phát về phía Hứa Lâm.
Ngày thường Hứa Lâm đã quá ham mê gái gú rượu chè, cho dù cũng có tu hành một ít võ kỹ, tuy nhiên thực lực khó khăn lắm mới đạt tới Ngưng Thể tầng hai. Hét thảm một tiếng, cả người cứ như chó ăn phân mà ngã sấp mặt xuống phía dưới, bóng dáng Diệp Tầm nhảy xuống giẫm lên đầu hắn ta.
“Ngươi vừa mới nói ai là đồ ăn hại cơ?”
Chân phải Diệp Tầm dùng sức, lạnh nhạt nói.
“Diệp Tầm, ngươi biết ngươi đang làm cái gì không? Cha ta là Vương gia Trấn Sơn, tay cầm binh quyền, hơn nữa lại còn lập được công lao hiển hách cho Sở Quốc. Ngươi dám đối xử với ta như vậy, có tin cha giết cửu tộc nhà ngươi hay không”.
Hứa Lâm vẫy vùng ầm ĩ nói, trong lòng căm hận không thôi.
Diệp Tầm ngồi xuống, tay phải thẳng thừng túm tóc Hứa Lâm lên, sau đó chợt đập về phía khung xe ngựa.
Rầm!
Trán của Hứa Lâm chảy đầy máu tươi.
“Ta hỏi ngươi, vừa nãy ngươi nói ai là đồ ăn hại?”
“A! Diệp Tầm, ngươi tự mình tìm chết, cái đồ ăn hại nhà ngươi, ta nói ngươi đó, ăn hại, rác rưởi, ngươi dám giết ta không, có giỏi thì ngươi giết ta đi”.
Hứa Lâm cất cao giọng mà đáo, giọng nói vô cùng cứng cỏi.
“Ngươi tưởng rằng ta không dám giết ngươi hay sao?”
Diệp Tầm nghe thấy thế giễu cợt nói, tay phải khẽ vẫy, một thanh trường đao dưới mặt đất xuất hiện ở trong tay hắn, sau đó hắn ném Hứa Lâm xuống đất, trường đao trong tay trực tiếp chém xuống phía dưới.
Phụt!
Trường đao cắm vào trong hạ bộ hắn ta, nhất thời một tiếng hét thảm vô cùng ầm ĩ vang lên. Đôi mắt của Hứa Lâm ngập tràn vẻ kinh hoàng và không dám tin: “Ngươi lại dám thiến ta!”
“Thiến ngươi?”
Diệp Tầm nở một nụ cười xấu xa: “Sai rồi, ta không có thiến ngươi, ta đang chuẩn bị giết ngươi. Một đao vừa nãy chính là để trả lời cho những nha hoàn đã chết”.
Nói xong Diệp Tầm rút trường đao ra, Hứa Lâm lập tức đau đến mức co rút. Nỗi đe dọa về cái chết khiến cho hắn ta nén cơn đau lại, trên mặt tràn ra nét sợ hãi tái nhợt. Hắn ta không ngờ rằng Diệp Tầm thật sự dám xuống tay giết người, sự cứng rắn ban nãy đã biến mất hoàn toàn không thấy bóng dáng, bò lổm ngổm trên mặt đất van nài nói: “Diệp Vương gia tha mạng, Diệp Vương gia tha mạng đi”.
“Ta nói rồi, giết người thì đền mạng, đồ chó chết cũng dám chắn cổng Mặc Vương phủ ta, giết người của Mặc Vương phủ ta, ngươi tự mình tìm chết, không trách được ai khác”.
Diệp Tầm lớn tiếng nói, thanh trường đao trong tay chém xuống, đúng ngay lúc này một giọng nói chợt vang lên.
“Chừa một mạng đi!”
Một lão già dẫn theo một đám người cưỡi ngựa vội vàng xông đến.
Cặp mắt Diệp Tầm lộ ra một vệt ánh sáng, trường đao trong tay ngừng ngay bên trên cổ Hứa Lâm, lạnh lùng nhìn về phía người đang đến.
“Diệp Tầm, đây là thế tử của Trấn Sơn Vương phủ ta, xét về địa vị thậm chí cao hơn một Vương gia nhỏ là ngươi, thế mà người lại dám ra tay với hắn. Còn không mau thả hắn ra, Trấn Sơn Vương phủ ta đây còn có thể tha cho ngươi được toàn thây”.
Lão già nhìn thấy tình hình của Hứa Lâm, lạnh lùng nói.
Diệp Tầm nghe thấy vậy không khỏi giận đến mức cười ngược, đám người này cũng mất não à? Hay là do thường ngày tác oai tác oái quen rồi, thật sự cho rằng Sở Quốc chính là nhà của mình?
“Lý thúc, cứu con với Lý thúc, hắn thiến con rồi, giúp con giết hắn, giết hắn đi”.
Hứa Lâm điên cuồng nói, cặp mắt đỏ bừng, hiện giờ hắn chỉ hận không thể lột da rút xương Diệp Tầm, có thế mới diệt được mối hận trong lòng.
Diệp Tầm nghe vậy bèn lộ một tia giễu cợt, người vẫn còn đang nằm dưới đao hắn mà lại dám nói ra những lời độc ác này, người của Trấn Sơn Vương phủ đều mất não hết rồi.
Chuyện này cũng không thể trách được Hứa Lâm thành như vậy, trong toàn bộ Sở Quốc có người nào không biết Trấn Sơn Vương Hứa Sát Bắc vô cùng bao che, Hứa Lâm chính là cục vàng trong tay hắn, đừng nói chỉ là một tên Vương gia nho nhỏ như Diệp Tầm, kể cả một vài hoàng tử không được cưng chiều cũng đều phải nhường hắn ta ba phần.
“Giữ cho ta được toàn thây?”
Diệp Tầm hừ lạnh một tiếng, sau đó vung đao, tiếng hét của Hứa Lâm ngay lập tức ngừng lại, trường đao đã chặt đầu hắn ta xuống, trong đôi mắt kia vẫn còn sự căm hận và không dám tin.
“Trấn Sơn Vương phủ đã là cái thá gì, làm sao xứng để nói câu cho ta được toàn thây”.
Diệp Tầm tùy tiện ném trường đao một phát, nhìn lão già kia rồi cười nhạt, lạnh giọng nói.
Bình luận facebook