-
Chương 31-34
Chương 31: Huyền Dương đao, Huyền Minh kiếm
Diệp Tầm nhận lấy nhẫn trữ vật, cần phải truyền thần thức của mình vào trong đó mới có thể tự do sử dụng nó, chẳng qua là ít nhất phải tới cảnh giới Siêu Phàm mới có thần thức.
Bây giờ Diệp Tầm còn chưa có nó, nhưng mà nhẫn trữ vật cũng có thể sử dụng dựa vào nguyên lực, chỉ có điều là không thuận tiện mà thôi.
Đây là bảo bối, Diệp Tầm vận chuyển nguyên lực kiểm kê lại đồ vật trong đó rồi hài lòng gật đầu, cười nói: “Nếu Lý cô nương đã có lòng đến thế rồi mà tại hạ từ chối thì thật vô lễ, đây là bí tịch võ kỹ Dao Trì Tiên Khúc, ta đã chép nó lại suốt mấy ngày qua, ngươi có thể xem thử có sai sót gì không”.
Diệp Tầm lấy một quyển bí tịch từ trong ngực ra, hắn nhớ rất nhiều bí tịch nhưng chúng chỉ là ký ức, không có giấy tờ ghi chép nên đành phải tự thân chép lại.
Lý Hương Ngữ nhận lấy nó rồi đưa cho Lạc Hinh, về phương diện âm luật, nàng ta không quá hiểu biết.
Lạc Hinh mở ra, cẩn thận xem xét, Diệp Tầm không hề nôn nóng, ngồi xuống tự rót cho bản thân một ly trà rồi nhàn nhã nhâm nhi.
Sau một hồi, Lạc Hinh khép bí tịch lại, gật đầu với Lý Hương Ngữ.
Lý Hương Ngữ thấy thế thì mỉm cười, qua qua nói chuyện với Diệp Tầm: “Diệp công tử, đây là lệnh bài dành cho khách quý của thương hội chúng ta, nay tặng cho ngươi, có nó, ngươi có thể hưởng thụ đãi ngộ khách quý ở bất kỳ thế lực của thương hội bọn ta tại đại lục Thiên Vũ”.
Diệp Tầm nhận lấy tấm lệnh bài màu tím kia cất vào nhẫn trữ vật, mỉm cười nói: “Cảm ơn Lý cô nương, nếu giao dịch đã xong thì ta xin cáo từ, chẳng qua ba trăm người này có cách nào bí mật đưa đến Mặc Vương phủ của ta không?”
“Tất nhiên là không thành vấn đề rồi, mời!”
Lý Hương Ngữ đưa tay ra mời.
Diệp Tầm gật đầu rồi rời đi.
Đợi đến khi bóng dáng của Diệp Tầm đi khuất, nụ cười trên mặt Lý Hương Ngữ từ từ biến mất, lạnh nhạt nói: “Không bại lộ gì chứ?”
“Lý trưởng lão cứ yên tâm, đến cả ta giờ cũng không biết trong ba trăm người kia ai là gián điệp của thương hội chúng ta nữa, người là Phương trưởng lão sắp xếp ạ”.
Lạc Hinh nghe vậy nhẹ nhàng đáp.
“Ừ, vậy là được rồi!”
Lý Hương Ngữ gật đầu, ánh mắt chợt lóe sáng, một Sở Quốc nhỏ bé vậy mà lại có một thiếu niên thần bí đến vậy, thật thu vị, thú vị lắm!
...
Sau khi trở về Mặc Vương phủ, Diệp Tầm lập tức bắt tay vào việc bào chế thuốc, ở thế giới này có thực lực mới có tất cả, không có thực lực thì chẳng là gì hết, lần này hắn dùng cảm giác thần bí để hù dọa người của thương hội Thiên Hạ nhưng vì đã lộ tài năng nên thương hội Thiên Hạ sẽ nảy sinh lòng hứng thú với hắn.
Mặc dù Dao Trì Tiên Khúc ở Trung Linh Cảnh coi như là võ kỹ bị thất truyền, Dao Trì Phái đã biến mất trên thế gian này từ ngàn năm trước rồi, mà mình lại bất thình lình lấy ra quyển võ kỹ ấy, nếu thương hội Thiên Hạ không muốn điều tra rõ ràng thì mới là chuyện lạ.
Thậm chí trong ba trăm nô lệ kia chắc cũng có thành phần đặc biệt ẩn núp rồi.
Mặc khác, mình giết hai truyền nhân của dòng chính nhà họ Lâm, tuy Sở Hoàng đã ém chuyện này xuống nhưng một khi nó chầm chậm lắng xuống cũng là lúc sát thủ của nhà họ Lâm tới đây.
Đừng quên rằng hàng xóm cách vách nhà hắn chính là nhà họ Lâm.
Diệp Tầm liên tục lấy dược liệu từ trong nhẫn trữ vật ra, một hồi thì bỗng dừng lại, hai mắt hắn bùng lửa giận, thương hội Thiên Hạ không hổ danh là thương hội cướp bóc mà.
Hắn vốn tưởng rằng bọn họ chắc hẳn sẽ động tay động chân trên người đám nô lệ nhưng không ngờ rằng bọn họ cũng nhúng chàm dược liệu nữa.
Hắn vung tay phải lên, căn phòng rộng lớn lấp kín binh khí, sau đó hắn cầm một cây đao và một thanh kiếm lên quan sát tỉ mỉ.
Sau ba canh giờ, Diệp Tầm hủy gần hai trăm bảy mươi thanh đao lẫn kiếm, vừa rồi hắn đã tìm hiểu kỹ thủ đoạn của thương hội Thiên Hạ rồi, không thể không nói thủ đoạn của thương hội này thật là cao tay.
Nếu không phải kiếp trước hắn là cường giả Chí Tôn thì chẳng thể nào phát hiện ra những chiêu trò mờ ám đó.
Trong ba trăm món vũ khí kia có đến tận hai trăm bảy mươi vũ khí có vấn đề, thật đúng là lũ trơ tráo, may mắn là bọn họ không làm trò gì trên binh khí làm từ Vẫn Thần Thiết.
Dù sao nếu binh khí làm từ Vẫn Thần Thiết bị Diệp Tầm phát hiện có vấn đề thì đến lúc đó sẽ bắt bọn họ bồi thường lại một cặp, vậy thì tổn thất quá lớn rồi.
Diệp Tầm sàng lọc chọn ra đao kiếm đạt tiêu chuẩn rồi cất vào, sau đó bắt đầu sàng lọc dược liệu, tuy bọn họ động tay động chân trên dược liệu khá mù mờ không rõ nhưng dễ loại bỏ chúng đi mà không cần hủy hoại dược liệu.
Nửa canh giờ sau, Diệp Tầm bắt đầu chế thuốc, bây giờ hắn không có nguyên hỏa nên chỉ đành dựa vào ngọn lửa bình thường để tinh luyện dược liệu.
Mãi cho đến sáng sớm ngày hôm sau hắn mới luyện chế ra được mười hai bình đan dược có đủ loại công dụng, trong đó có giá trị nhất là Cố Nguyên Đan và Trúc Linh Đan.
Chỉ cần hấp thụ một viên Cổ Nguyên Đan cũng đủ giúp cường giả Ngưng Thể thăng cấp thêm ba bốn cảnh giới nữa.
Còn Trúc Linh Đan lại có dược lực mạnh hơn Cổ Nguyên Đan.
Còn có cả Khứ Độc Đan có thể giải trăm loại độc dược.
Diệp Tầm cất đan dược vào rồi duỗi người, tuy hắn là người luyện võ nhưng một đêm không ngủ cũng cảm thấy hơi mệt mỏi, nên lúc này đi về phòng ngủ của mình sai bọn tôi tớ chuẩn bị nước tắm rửa.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ xong, tâm trạng hắn tốt hơn nhiều, hắn mặc bộ quần áo võ sĩ màu đen vào, đeo Lăng Hư kiếm sau lưng rồi đi ra ngoài.
Diệp Tàn và Diệp Quỷ đang đợi trong hậu viện, thấy Diệp Tầm đi ra thì mỉm cười nói: “Đại ca”.
Diệp Tầm mỉm cười dịu dàng nhìn họ, rồi sau đó lấy một thanh đao ra đưa cho Diệp Tàn: “Nó có tên là Huyền Dương”.
Diệp Tàn nghe rồi nhận lấy Huyền Dương đao, lòng vô cùng kích động, thân đao thon dài sắc bén, trên lưỡi đao còn ánh lên tia sáng rét lạnh phảng phất như có thể chẻ đôi trời đất.
Diệp Tàn vừa thấy đã yêu thích thanh đao này không thôi, mừng rỡ cười nói: “Cảm ơn đại ca!”
“Ha ha, giữa chúng ta không cần cảm ơn, có thích không?”
Diệp Tầm nghe vậy cười hỏi.
“Thích!”, Diệp Tàn nở một nụ cười sáng ngời mang hương sắc của một thiếu niên, tuy bọn họ đã trải qua rất nhiều chuyển, người có chút trưởng thành nhưng suy cho cùng vẫn là thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi.
Diệp Quỷ đứng bên cạnh lẳng lặng nhìn thanh đao trong tay Diệp Tàn rồi lòng tràn đầy mong đợi nhìn về phía Diệp Tầm, không thể không nói, một người đàn ông bình thường đều tỏ vẻ lạnh như băng mà giờ lại lộ ra ánh mắt sáng ngời khao khát ấy thật khiến người ta cảm thấy hơi buồn cười.
Diệp Tầm không giấu nữa, ngay sau đó đưa kiếm cho Diệp Quỷ: “Nó tên là Huyền Minh!”
Diệp Quỷ hưng phấn nhận lấy Huyền Minh kiếm, hay tay run rẩy vút ve hoa văn trên vỏ kiếm.
Diệp Tàn chỉ có một tay nên Huyền Dương đao không có vỏ đao, nhưng ở sau chiến bào của hắn ta đã được Diệp Tầm nhờ người thiết kế đặc biệt rồi, bất cứ lúc nào cũng có thể cất đao vào và khi muốn lấy xuống thì dùng nguyên lực là được.
Huyền Minh kiếm có vỏ kiếm, võ kiếm cũng được chế tạo từ nguyên liệu đặc biệt, có khả năng kiềm nén độ sắc bén của kiếm, khi kiếm ở trong vỏ kiếm sẽ được bồi bổ, độ sắc bén của lưỡi kiếm bị đè nén ngưng tụ tại, ngay sau khi rút ra khỏi vỏ kiếm thì có thể chém ra đòn có sức công kích rất mạnh.
Võ kỹ Diệp Quỷ tu luyện chính là võ kỹ dùng để ám sát, kiếm vừa ra khỏi vỏ ắt sẽ có người chết, Diệp Tầm cũng rất nhọc lòng.
Diệp Quỷ cảm nhận sát khí trên Huyền Minh kiếm, trên gương mặt lạnh lùng kia nở một nụ cười trẻ con, nâng niu nó trên tay nhe bảo bối, trong ánh mắt đầy vui sướng nhìn Diệp Tầm.
“Nhị đệ tam đệ, đây là Cổ Nguyên Đan, Trúc Linh Đan và Khứ Độc Đan”.
Diệp Tầm lại lấy ra mấy cái bình ngọc đưa cho hai người họ cũng nói rõ công dụng của đan dược cho họ biết, rồi dặn dò hai người họ chăm chỉ tu luyện, nếu có ai đưa nô lệ tới thì nhờ bọn họ giúp đỡ đưa đến hậu viện.
Diệp Tàn và Diệp Quỷ nghe vậy, gật đầu đồng ý, ba người ăn sáng xong, Diệp Tàn và Diệp Quỷ lập tức nhào đầu vào tu luyện, Diệp Tầm đeo Lăng Hư kiếm trên lưng đi đến phủ công chúa.
Dọc theo những con phố trong Hoàng Đô, Diệp Tầm cưỡi ngựa thong thả đi tới phủ công chúa, lòng thầm suy nghĩ.
Binh khí làm từ Vẫn Thần Thiên nếu được chủ nhân chăm sóc ân cần không ngừng nghỉ thì sẽ càng ngày càng mạnh hơn, giúp hai huynh đệ giải quyết chuyện vũ khí khiến lòng hắn thảnh thơi hơn, tiếp theo là dẫn theo hai người họ đến Thiên Phủ.
Chương 32: Kiêu căng ngang ngược
Thiên Phủ bắt đầu thu đồ đệ ở đầu xuân sang năm, cách hiện tại chỉ khoảng hai tháng.
Người có thể tham gia đại hội nhận đồ đệ đó đều là những vương công quý tộc nổi tiếng Hoàng Đô, Diệp Tầm là Mặc Vương gia nên hiển nhiên có tư cách tham gia, nhưng Diệp Tàn và Diệp Quỷ chỉ là những kẻ ất ơ không danh không tiếng.
Muốn để bọn họ tham gia đại hội lần này buộc phải có sự giúp đỡ của Sở Hoàng, dựa vào quan hệ của Diệp Tầm và Bắc Cung Hàn Tiêu, nhờ ông ấy giúp đỡ không thành vấn đề nhưng mà Diệp Tầm không muốn nợ nhân tình của người khác nữa.
Vậy nên chuyện dạy dỗ công chúa trở nên vô cùng quan trọng, chỉ cần hắn dạy một vài thứ có ích, đến lúc đó ngỏ ý xin tư cách tham gia cho Diệp Quỷ và Diệp Tàn cũng hợp tình hợp lý hơn.
Suy nghĩ một hồi, bỗng nhiên linh mã của hắn bị người ta chặn lại, một người run rẩy ngã xuống trước mũi linh mã, người đầy vết thương.
Người nọ đang chạy trốn, trong lúc hoảng hốt không cẩn thận va phải linh mã, nếu không phải do linh mã của Diệp Tầm cực kỳ sung mãnh mà cơ thể người nọ quá đỗi nhỏ bé yếu ớt thì sợ rằng có thể dọa linh mã hết hồn.
Ngay sau đó, một đám người đi tới, liếc mắt là thấy được Diệp Tầm và bóng người lôi thôi phía dưới, bọn họ nói rõ to: “Thế tử của Vương gia Trấn Sơn đang làm việc, người không liên quan cút ngay”.
Người nọ vừa dứt lời, một người mặc cẩm bào đang từ từ thong dong lại gần, trên gương mặt nhợt nhạt đầy sợ kiêu căng, hắn ta hờ hững nhìn thoáng qua Diệp Tầm rồi lớn tiếng nói: “Bổn công tử không ngồi ngựa mà ngươi dám cưỡi ngựa trước mặt bổn công tử sao, mau cút xuống cho ta!”
Diệp Tâm nghe vậy hơi sửng sốt, nhìn hắn ta bằng ánh mắt như nhìn một tên bại não vậy, Vương gia Trấn Sơn, bàn về chức tước thì cũng ngang hàng với hắn thôi, chẳng qua là Vương gia Trấn Sơn nắm quyền lực, còn hắn lại chỉ có cái danh.
Hắn ta chỉ là thế tử mà lại kiêu căng ngạo mạn trong Hoàng Đô đến mức đó, thật đúng là coi trời bằng vung.
Diệp Tầm nhếch miệng cười, thờ ơ nhìn Hứa Lâm chằm chằm, lạnh nhạt nói: “Ngươi bảo ta cút xuống?”
“Đúng vậy, thế tử nhà ta bảo ngươi cút xuống đấy, tai ngươi bị điếc à? Thế tử nhà ta chính là đứa con trai được Vương gia Trấn Sơn yêu thương nhất, Hứa Lâm đó, đừng nói là ngươi mà cho dù là hoàng tử cũng phải nể mặt Vương gia nhà ta, không cưỡi ngựa trước mặt thiếu gia nhà ta”.
Tên đầy tớ cầm đầu kia vênh váo hất cằm, giọng điều thượng đẳng nói, hắn ta tên là Vương Thử Địa, là đầy tớ số một của Hứa Lâm.
“Hứa Lâm?”
Diệp Tầm nghe vậy chỉ mỉm cười, ánh mắt có chút chế nhạo: “Chưa từng nghe nói, là chó nhà ai đấy?”
Lặng ngắt như tờ!
Mọi người đều im lặng, Hứa Lâm ngẩn ngơ không kịp phản ứng, hắn ta tự cho là mình đã cực kỳ kiêu ngạo rồi nhưng không ngờ rằng chàng trai trước mặt mình còn kiêu ngạo hơn hắn nữa.
“Hắn đang nói gì thế?”
Hứa Lâm thốt lên, gương mặt trắng bóc kia vì tức mà hơi ửng hồng.
“Bẩm thế tử, hắn nói là hắn chưa từng nghe nói về người, còn nói người là chó”.
Vương Thử Địa nghe vậy bèn nhanh chóng bẩm báo.
Hứa Lâm đá hắn ta ngã nhào xuống đất nói: “Ai nhờ ngươi lặp lại, tưởng bổn thế tử không nghe thấy hả?”
“Vâng, vâng, tiểu nhân đáng chết, tiểu nhân đáng chết”.
Vương Thử Địa lết lên, sợ hãi nói, sau đó đi đến bên cạnh Hứa Lâm, nói to: “Một đá của công tử như thức tỉnh ta, giúp ta hiểu ngay, đến cả tu vi cũng có chút phát triển”.
Diệp Tầm ở bên cạnh nghe vậy, khóe miệng hơi run, trên thế gian này vậy mà vẫn còn một tên vô lại như thế.
“Nói bậy bạ gì, lên, đánh hắn tàn phế cho ta, dám bất kính với ta à, ta muốn hắn chết, kể cả tên ăn mày ti tiện kia nữa!”
Hứa Lâm hét lên, chỉ nói vài ba câu mà mặt đã đỏ bừng như đã trải qua trận chiến khốc liệt nào đó, có thể thấy rõ hắn ta đã bị rượu ngon sắc dục ăn mòn rồi.
“Vâng vâng!”
Vương Thử Địa nịnh nọt nói, rồi giận dữ nhìn về đám tôi tớ hét lên: “Đứng ngây ra đó làm gì? Tai điếc hết rồi à, lên, đánh hắn tàn phế!”
Bọn hộ vệ giờ mới gật đầu, vọt tới chỗ Diệp Tầm, cả hai mươi người kia đều là tay lão luyện, thực lực nằm khoảng Ngưng Thể tầng bốn.
Diệp Tầm thấy thế bèn dùng tay phải vỗ linh mã, cả người bay lên, chân đạp không trung, áo choàng tung bay, một chân giẫm lên trán người đầu tiên rồi sau đó xoay một trăm tám mươi độ.
Một người bị hắn đánh bay, đồng thời hắn đáp xuống đất, khuỵu chân xuống, lượn vòng, vài tên hộ vệ hén lên rồi ngã gục xuống đất.
Đãng Phong Chưởng, chưởng chồng lên nhau, cuồng phong thét gào.
Tam Thốn Bộ, như xa như gần tựa hư ảo khó bắt giữ, chẳng mấy chốc mấy hộ vệ bao vây Diệp Tầm đã bị hắn đánh bay.
Rồi hắn giẫm mạnh chân xuống đất, người bay ngược ra sau.
Dưới chân linh mã của hắn, một tên hộ vệ đang cầm đao nhào về phía tên ăn mày yếu ớt nhỏ bé kia.
Diệp Tầm thoáng cái đã tới chỗ đó, tay phái tóm lấy cánh tay của tên ăn mày.
Rồi hắn vung mạnh tay lên, tên ăn mày kia bay lên một cách nhẹ nhàng, Diệp Tầm hung tợn tung cước về phía tên hộ vệ cầm đao kia.
Rồi mắt đối mắt với tên ăn mày trên không trung.
Ôi đúng là một đôi mắt xinh đẹp.
Rầm!
Tên hộ vệ kia bị Diệp Tầm đá bay, trong nháy mắt hơn hai mươi tên hộ vệ đều nằm la liệt kêu la trên mặt đất, chỉ còn lại Hứa Lâm và Vương Thử Địa ngơ ngác nhìn Diệp Tầm.
Sau khi tên ăn mày kia được Diệp Tầm cứu bèn đưa rút tay ra khỏi tay phải của hắn, rồi lí nhí nói lời cảm ơn, sau đó còn liếc mắt nhìn Diệp Tầm rồi nhanh chân rời đi.
Diệp Tầm thấy thế thì hơi sửng sốt, mà cũng không để ý.
Diệp Tầm xoay người lên ngựa, không mảy may quan tâm tới Hứa Lâm đang chết lặng ở đó mà nghênh ngang rời đi, lại thiếu gia quần là áo lược trong Hoàng Đô nhiều không kể xiết, hắn cũng chẳng có hứng thay trời hành đạo gì.
Lát sau, Hứa Lâm mới hoàn hồn, nuốt nước miếng, trong mắt đều là sự uất ức, tuy rằng Diệp Tầm không làm gì hắn ta nhưng hắn ta đường đường là con trai của Vương gia Trấn Sơn vậy mà lại bị người ta dọa tới mức không dám nói câu nào, đây là mối nhục không tài nào tả nổi.
“Hồi phủ, mau điều tra thân phận của hắn cho ta, mối thù này phải báo”.
Hứa Lâm nói, sau đó hung hăng liếc nhìn đám hộ vệ: “Một lũ vô dụng, trở về tự kết liễu đi, nếu không ta tru di cửu tộc các ngươi”.
Hơn hai mươi người hộ vệ nghe vậy mặt mày tái mét, quỳ xuống cầu xin tha mạng.
...
Phủ công chúa.
Cả ngày hôm qua Diệp Tầm không tới đây, ba người Bắc Cung Linh nát óc nghĩ kế làm hắn xấu mặt nguyên ngày dài, chỉ là những thứ có thể đề cập thì đã nhắc tới cả rồi, từ võ kỹ đến luyện dược luyện khí, từ cầm kỳ thư họa đến đời sống phong hoa, không có gì mà Diệp Tầm không am hiểu.
Ba mỹ nhân trầm tư suy nghĩ cả một ngày cuối cùng Bắc Cung Linh quyết định ra đòn sát thủ.
“Bản chưa hoàn chỉnh ư?”
Diệp Tầm nhận lấy Phượng Vũ Minh Kinh Vũ Kiếm trong tay Bắc Cung Linh, lòng hơi trầm tư, nghĩ rằng đây là Bắc Cung Hàn Tiêu giao cho nàng, cơ hội tốt như vậy đã tới rồi, chỉ cần mình dạy võ kỹ này cho Bắc Cung Linh thì chuyện giúp Diệp Tàn và Diệp Quỷ có tư cách dự thi sẽ thuận nước đẩy thuyền hơn.
“Hừ, thế nào, không biết chứ gì? Nếu không thì không phải là sư phụ ta mà là bia luyện kiếm của ta, mỗi ngày đều phải đi luyện kiếm với ta, cũng tiện giúp bổn công chúa luyện cầm kỳ thư họa...”
Nói xong, Bắc Cung Linh vẫn muốn Diệp Tầm dạy nàng cái này cái nọ, hết cách rồi, mặt này của Diệp Tầm quá tài giỏi, tiếng đàn ba ngày nay đủ cho nàng nghe mãi không chán, mà ngắm tranh của hắn cũng lĩnh ngộ nhận ra được gì đó.
Thượng Quan Thính Vũ và Triệu Linh Nhiên ở bên cạnh nghe thế mỉm cười khúc khích, sau đó hơi ngượng ngùng nhìn về phía Diệp Tầm.
“Phượng Vũ Minh Kinh Vũ Kiếm là võ kỹ chỉ có nữ mới sử dụng được, sau khi tu luyện đến cảnh giới hoàn mỹ thì có thể tạo ra Phượng Dực, chốc lát hình thành kiếm khí Phượng Vũ, Phượng Vũ vừa công vừa thủ, cũng có thể bay lượn, võ kỹ này chính là võ kỹ cấp Thiên trung cấp”.
Diệp Tầm nói tiếp: “Ta không biết võ kỹ này”.
Chương 33: Kiểm tra
“Ui, ngươi không biết thật kìa”.
Bắc Cung Linh nghe vậy thì thốt lên nói, lòng không biết sao thoang thoảng sự mất mát dường như nàng đã quen một Diệp Tầm không gì không làm được, giờ lại bỗng nhiên nói mình không biết khiến nàng lại không đắc chí như mình nghĩ.
“Đây là võ kỹ chỉ có nữ mới dùng được, ngươi cảm thấy ta nên học không?”
Diệp Tầm nghe vậy im lặng nhìn Bắc Cung Linh.
Khóe miệng nhỏ nhắn của Bắc Cung Linh hơi giật nhưng không nói gì.
“Nhưng mà ta vẫn có thể dạy ngươi, cách vận công và chiêu thức của bí tịch này ta đều hiểu rõ”.
Diệp Tầm nói tiếp.
Bắc Cung Linh nghe vậy, ánh mắt có chút mất mát ấy sáng rực, chiếc răng nanh nhỏ nhắn lộ ra, nàng cực kỳ vui vẻ mà đến cả chính nàng cũng không biết tại sao mình lại vui đến thế.
Có lẽ trong lòng nàng, Diệp Tầm đã là sư phụ của nàng, là người sư phụ không gì không làm được, như vậy chẳng phải rất ngầu hay sao?
Thượng Quan Thính Vũ và Triệu Linh Nhiên nghe vậy, biết ý tự giác lui xuống, loại bí tịch cấp cao này hẳn là do Sở Hoàng đưa cho Bắc Cung Linh, nếu như các nàng ở đây học tập thì lại thật vô lễ.
Trong tiểu viện, Diệp Tầm bắt đầu giảng dạy Bắc Cung Linh, bởi vì hắn không thể tu luyện nên trong lúc giảng buộc phải tiếp xúc với nhau để chỉnh sửa từng động tác của Bắc Cung Linh, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đỏ bừng, tim đập mạnh thình thịch.
Đến lúc trưa mà dường như nàng vẫn chưa hiểu được bao nhiêu.
Diệp Tầm nghi ngờ nhìn Bắc Cung Linh, lòng rất buồn bực, tư chất của Bắc Cung Linh không tệ, chắc chắn là trên Thiên phẩm, sao lại học một ngày mà tốc độ tiến bộ lại chậm thế.
“Ngươi nóng lắm à?”
Diệp Tầm nhìn khuôn mặt bé nhỏ của nàng đỏ bừng bèn hỏi thử, lòng thầm thở dài, tiểu cô nương chỉ mới mười sáu tuổi mà đã sắc nước hương trời như thế rồi, nếu thêm vài năm nữa, có lẽ đẹp chẳng hề thua kém bất kỳ người đẹp nào trên thế gian.
Bắc Cung Linh nghe vậy mặt lại càng đỏ hơn, đôi mắt to tròn hung hăng nhìn Diệp Tầm, ngượng nghịu nói: “Đồ dâm tặc!”
Dứt lời nàng đi luôn chỉ để lại Diệp Tầm ngơ ngác đứng đó, không nhịn được mà thầm mắng: ôi vãi, ta đã làm gì rồi à?
Diệp Tầm chỉ biết lắc đầu rời khỏi phủ công chúa, trở về phủ của mình.
Sau khi ăn cơm với hai vị huynh đệ trong phủ xong, hắn vội vàng đi tới hậu viện.
Lúc này, trong hậu viện có ba trăm người nô lệ, có cả nam lẫn nữ, một đám chết trân nhìn hắn, trong mắt không chút sự sống.
Bọn họ không thể tu luyện lại là nô lệ nữa nên đã sớm tuyệt vọng với thế gian này rồi.
Diệp Tầm thong dong đi vòng qua bọn họ một vòng rồi lắc đầu nói: “Đúng là phế vật thật”.
Dứt lời, lập tức trong mắt không ít người lóe lên sự phẫn nộ nhưng rồi lại thành sự cam chịu, đau khổ, cũng ánh mắt như ẩn chứa hàm ý khác.
Diệp Tầm lấy một quyển bí tịch ra.
Hắn cầm nó trên tay, sau lưng hắn là Diệp Quỷ và Diệp Tàn chia ra đứng hai bên lạnh lùng nhìn ba trăm người kia.
“Đan điền là gốc rễ dung hợp linh khí thiên địa, gột rửa máu thịt phàm trần, có được đại đạo của thiên địa, phía trên đan điền có thêm đan môn làn trụ cột, khi đan môn mở ra có thể hấp thu linh khí thiên địa tẩy trừ bụi bẩn chốn phàm tục, từ đó đạt được thiên linh của đại đạo...”
Diệp Tầm từ từ nói xong, cẩn thận đánh giá biểu hiện của những người đó, trong đó có gần một trăm người có ánh mắt rực cháy, còn có hơn một trăm người thì mặt lộ ra sự ngơ ngác không hiểu gì, còn có vài người lại có chút phức tạp, có chút chế nhạo.
Hắn vung tay lên, ngoại trừ những nô lệ có ánh mắt nóng rực kia ra, còng tay còng chân của những người còn lại đều bị hắn mở ra, đồng thời cũng xóa luôn ký hiệu nô lệ trên người bọn họ: “Tam đệ, cho những người này một ít ngân lượng rồi thả bọn họ ra khỏi phủ”.
Diệp Quỷ nghe vậy bèn gật đầu, sai tôi tớ đi làm việc, hơn hai trăm người kia khó hiểu, rời đi theo sự dẫn dắt của đám đầy tớ.
Chỉ còn lại khoảng chín mươi người ở lại, nam khoảng chín mươi, nữ khoảng bảy người.
Nữ nô lệ rất được săn đón trên thị trường, dù sao có nhiều quan to quý nhân đều có một vài ham muốn đặc biệt nào đó, nữ nô lệ là những người mà bọn họ muốn làm gì cũng được trừ phi nữ nô lệ kia quá xấu hoặc là quá hung ác, quá cố chấp giữ gìn trinh tiết.
Diệp Tầm nhìn thoáng qua một lượt, bảy cô gái đó có dáng người mập mạp, trên mặt bị đao chém bị thương, không cần phải nói, trước khi bọn họ thành nô lệ dùng Phù Thũng Thảo chắc cũng rất có cá tính.
Phù Thũng Thảo có thể khiến người dùng phồng người lên nhưng lại vô cùng đau đớn, người bình thường thà chết cũng không dùng đến mấy thứ đó, nhưng khi thành nô lệ rồi, có đôi khi chết cũng chỉ khiến người mua nô lệ giận chó đánh mèo lên người nhà của mình.
Đương nhiên với những nô lệ bị bắt thì khác.
Bảy người này thà dùng Phù Thũng Thảo cũng không muốn trở thành đồ chơi của bọn đàn ông, về mặt ý chí, giới hạn, nguyên tắc và lòng tự trọng của bọn họ đã không cần xem xét tiếp.
“Các ngươi có biết sao ta để các ngươi lại đây không?”
Diệp Tầm nói.
Chín mươi bảy người trầm mặc.
“Bởi vì các ngươi còn có sự cuồng nhiệt, còn có lòng tự trọng, ta không cần một kẻ đã chết lặng không còn chút hứng thú với bất kỳ chuyện gì làm thuộc hạ, ta đã thấy sự nhiệt huyết trong ánh mắt của các ngươi nên các ngươi có tư cách ở lại đây”.
Diệp Tầm nói tiếp: “Nhưng mà nó không có nghĩa là các ngươi có tư cách làm thuộc hạ của ta”.
“Ta có công pháp cho các ngươi tu luyện thậm chí có thể giúp các ngươi tu luyện, giúp các ngươi lần nữa tìm lại lòng tự tôn làm người của mình nhưng mà ta cần lòng trung thành tuyệt đối”.
Diệp Tầm ngừng một lát rồi tiếp lời: “Các ngươi có bằng lòng trả giá lòng trung thành của mình không?”
Chín mươi bảy người kia vừa nghe thế, không thèm nghĩ ngợi gì nhiều mà quỳ rạp xuống đất: “Thuộc hạ nguyện thề trung thành cho đến chết!”
“Thề chết trung thành sao?”
Diệp Tầm gật đầu rồi lấy ra chín mươi bảy con dao găm: “Nhặt nó lên!”
Mọi người bước tới nhặt dao găm lên rồi trở về chỗ cũ quỳ xuống.
“Ta cho các ngươi ba sự lựa chọn, lựa chọn thứ nhất là cướp lấy bản bí tịch trong tay ta, ta sẽ không dùng nguyên khí, cứ lên cướp đi rồi bản bí tịch đó sẽ thuộc về các ngươi, các ngươi cũng có tư cách lấy lại lòng tự tôn”.
“Lựa chọn thứ hai là như đám người bình thường kia, cầm tiền rồi thoát kiếp nô lệ, sống một cuộc sống bình thường”.
“Lựa chọn thứ ba là dùng dao găm của các ngươi đâm vào tim mình, mạng ai cứng thì người đó còn có tư cách lấy lại lòng tự tôn, mỗi người đều có vận mệnh của riêng mình không phải sao?”
Dứt lời, Diệp Tầm ngồi trên ghế dựa, trên gương mặt điển trai nở một nụ cười thản nhiên, nhưng trong mắt hầu hết những nô lệ kia lại thành thâm sâu khó đoán.
Tiêu chuẩn tuyển người của Diệp Tầm rất đơn giản, những người lựa chọn cách đầu tiên sẽ không trung thành bởi vì sẽ có một ngày có cám dỗ lớn hơn thúc đẩy bọn họ quay đầu đâm một đao.
Đây là cám dỗ trắng trợn nhất, bản thân mình không dùng nguyên lực, chắc chắn sẽ có người ôm lòng may mắn muốn lên thử, nhưng bọn họ vừa mới nói thề chết trung thành mà giờ lại ra tay với hắn, thật là châm chọc làm sao.
Những người lựa chọn cách hai là người có giới hạn của riêng mình, ngay khi bọn họ lựa chọn trung thành, bọn họ đã nhận ra thân phận của mình là gì, không thể xuống tay với Diệp Tầm được.
Nhưng cũng vì thế, những người thuộc hạ như vậy sẽ không liều chết làm việc cho mình, bởi lẽ bọn họ không có dũng khí đối mặt với cái chết nên chẳng đáng giá cho Diệp Tầm bỏ công bồi dưỡng.
Người lựa chọn cách thứ ba mới là những người Diệp Tầm chọn, trước cái chết và ra tay với hắn, bọn họ chọn cái chết, khi đối mặt với cuộc sống thảnh thơi bọn họ không chấp nhận làm người bình thường, chỉ có người như vậy mới có tư cách trở thành thanh kiếm của Diệp Tầm.
Đâm dao vào tim vốn là chuyện tự sát, tất nhiên là Diệp Tầm có bản lĩnh bảo vệ bọn họ nhưng bọn họ lại không biết điều đó.
Đây là bài kiểm tra của Diệp Tầm.
Chương 34: Thuở ban sơ của thế lực
Có hai mươi người không hề do dự đâm dao vào tim mình, trong số đó có cả bảy cô gái kia.
Diệp Tầm hơi híp mắt, không nói gì càng không có ý định cứu bọn họ mà chỉ mỉm cười tủm tỉm nhìn những người còn lại.
Bọn họ nhìn thấy trong ánh mắt hai mười người kia có sự quyết tâm đến tuyệt vọng cùng cực, rồi cuối cùng chúng chậm rãi biến mất, trong lòng không còn sót lại chút hy vọng may mắn nào, trong lòng bọn họ không phải không nghĩ rằng Diệp Tầm dùng cách này để thử mình, mà giờ có vẻ như Diệp Tầm không có ý định đó.
Diệp Tầm liếc mắt nhìn thoáng qua ánh mắt hai mươi người đó, trong đó có hai ánh mắt thay đổi từ quyết tâm rồi đến khó tin, cuối cùng là hối hận.
Lòng hắn thầm hiểu hai người kia là thám tử của thương hội Thiên Hạ, bọn họ biết rằng sau lưng mình có một vị sư phụ thần bí nào đó nên đoán rằng mình có cách bảo toàn tính mạng của bọn họ.
Vậy nên vẻ mặt mới thay đổi như thế, còn những người kia có luyến tiếc, có giải thoát, có cam chịu nhưng lại không ai không tin nổi.
“Hai người này đã chết rồi, chôn cất họ đi”.
Diệp Tầm chỉ vào hai người kia nói.
Lúc này, bọn đầy tới đi xuống thô lỗ nâng bọn họ ra, máu tươi đã chảy thành sông dọa hết tất cả những kẻ ôm lòng may mắn.
Sau đó có hai mươi ba người chọn cách rời khỏi, Diệp Tầm sai đầy tới đưa bọn họ ngân lượng rồi xóa luôn lý lịch nô lệ.
Khung cảnh ấy thu hút một đám người chưa quyết định, cuối cùng đã có bốn mươi người ra đi.
Chỉ còn lại ba mươi bảy người cuối cùng, trong đó có hai mươi chín người lựa chọn tấn công Diệp Tầm, còn tám người còn lại thì cắn môi, đâm dao vào tim mình.
Đến tận bây giờ, người ngã xuống vũng máu đã có hai mươi sáu người.
Hai mươi chín người kia nhìn nhau rồi cùng tấn công về phía Diệp Tầm, Diệp Tầm nhảy qua một bên không hề sử dụng chút nguyên lực nào, chỉ dùng tay không đã đánh bọn họ nằm la liệt trên mặt đất.
Vài tiếng động liên tiếp vang lên, bọn họ bị đánh ngã không đứng dậy nổi.
“Đuổi hết những người này về lại Văn Hương Thức Nhân, nói rằng ta không cần nhiều nô lệ như vậy nên trả lại cho bọn họ”.
Diệp Tầm nói.
Bọn đầy tớ đi lên đưa bọn họ đi, trong ánh mắt bọn họ tràn đầy hối hận cuối cùng biến thành sự phẫn nộ và oán hận.
Diệp Tầm lạnh nhạt nhìn bọn họ, mỗi người đều phải trả giá cho sự lựa chọn của chính mình, căm hận hắn ư? Chẳng qua là vì cái kết của bọn họ còn tồi tệ hơn những kẻ lựa chọn từ bỏ mà thôi!
Đợi đến khi bọn nô lệ rời đi, Diệp Tầm lấy ra hơn mười cái ngân châm, sau đó vận chuyển nguyên lực đâm vào những nô lệ nằm trong vũng máu kia.
Con dao găm cắm trong tim hai mươi sáu người nô lệ kia bắt đầu biến mất, cuối cùng dung hòa vào trong cơ thể của bọn họ, thật vô cùng kỳ diệu.
Hai mươi sáu người từ từ tỉnh dậy, ngơ ngác nhìn Diệp Tầm, đưa tay phải lên sờ ngực mình, rồi cả đám lộ rõ sự kinh hãi.
Ba mươi thanh đao, kiếm từ đâu xuất hiện: “Kẻ nào chọn đao sẽ là chiến sĩ hộ vệ cho Mặc Vương phủ, nhiệm vụ thường ngày là bảo vệ những người quan trọng, kẻ chọn kiếm sẽ thuộc đội quân ám sát của Mặc Vương phủ ta, có nhiệm vụ thu thập tình báo và ám sát”.
“Trong vòng ba nhịp thở lựa chọn vũ khí của mình”.
Diệp Tầm hét lên.
Ba nhịp thở trôi qua, mọi người đều cầm vũ khí của mình, ánh mắt hừng hực nhìn Diệp Tầm, trong ấy có sự kính trọng xen lẫn lòng quyết tâm, ngay khi bọn họ cầm đao kiếm, bọn họ đã biết rõ Diệp Tầm chấp nhận bọn họ rồi.
Hai mươi sáu người có mười bốn người chọn đao, mười hai người chọn kiếm, trong bảy cô gái kia có ba người chọn kiếm, bốn người chọn đao.
Diệp Tầm hài lòng thu lại một cây đao và ba thanh kiếm: “Sử dụng tâm huyết để ôn dưỡng vũ khí của mình, rồi liên kết với con dao khế ước vừa đâm vào tim kia!”
Sau năm phút, trên vũ khí của mọi người đều ánh lên tia sáng quái lạ như có linh tính, ngay sau đó, bọn họ đều mừng rỡ.
“Được rồi, từ nay trở đi, các ngươi là thuộc hạ của Diệp Tầm ta, người cầm đao tạm thời đi theo Diệp Tàn còn người cầm kiếm do Diệp Quỷ phụ trách”.
Diệp Tầm nói tiếp.
Trên mặt Diệp Tàn và Diệp Quỷ không có chút biểu cảm nào, chỉ lẳng lặng nhìn bọn họ.
Người cầm kiếm và người cầm đao chia thành hai bộ phận.
“Các ngươi có thể lãng quên cái tên trước kia mà ta cũng không có hứng biết các ngươi từng có tên gì, thế nhưng sau khi chọn đi theo ta, ta sẽ cho các ngươi cuộc sống mới, các ngươi sẽ lấy Phong, Vân làm tên, người cầm kiếm là Phong, từ Phong Nhất tới Phong Thập Nhị, người cầm đao là Vân, từ Vân Nhất tới Vân Thập Tứ”.
Diệp Tầm đặt tên cho mỗi người xong.
“Tạ ơn chủ thượng!”
Hai mươi sáu người quỳ xuống đồng thanh nói.
“Sau này gọi ta là công tử được rồi, ta hy vọng có một ngày nào đó các ngươi sẽ trở thành thanh kiếm sắc bén nhất trong tay ta, chỉ đâu đánh đó”.
Diệp Tầm nói to rõ vang vọng, sau đó gật đầu với Diệp Tàn và Diệp Quỷ.
Hai người hiểu ý, dẫn bọn họ rời đi, Diệp Tầm sẽ không quan tâm bọn họ huấn luyện như thế nào, hắn đã giao hết quyền cho nhị đệ và tam đệ rồi.
...
Đêm đến.
Trong tiểu viện của Tô Tịch.
“mẹ có hài lòng với cuộc sống ở đây không”.
Diệp Tầm ân cần nở nụ cười nói.
“Đứa nhỏ ngốc này, cuộc sống như bây giờ ta nằm mơ cũng không dám mơ tới nữa thì làm sao có chỗ nào không hài lòng chứ”.
Tô Tịch nghe vậy cười nói, có lẽ cuộc sống quá sung sướng nên làn da của bà ấy cũng mềm mại hơn nhiều, giờ đây nụ cười trên môi giống như thiếu nữ vậy.
Diệp Tầm nghe vậy, lòng đầy vui vẻ, nói: “Mẹ hài lòng là được rồi, con đã nói rồi mà, con sẽ không để cho mẹ chịu bất kỳ ấm ức nào”.
“Ời, Tầm Nhi, mẹ tin tưởng con, nhưng mà con chớ để mình quá mệt mỏi, bản thân phải chú ý chăm lo cơ thể, con bảo ta tu luyện công pháp này rất hữu dụng đó, ở đan điền đã tụ thành dòng khí xoáy rồi”.
Tô Tịch từ ái nói, sau đó chuyển đề tài tới công pháp.
“Đã có dòng khí xoáy rồi ư?”
Diệp Tầm nghe vậy không khỏi sửng sốt, công pháp này có tên là Thái m Nguyên Sinh Quyết, kiếp trước, ở di tích hắn có được Đan Môn Quyết kia, nó là công pháp được đặt chung với Đan Môn Quyết.
Hắn cũng không biết rõ cấp bậc của nó, nhưng mà loại công pháp này tu luyện cực kỳ thong dong, hơn nữa không có sức tấn công gì, Diệp Tầm cảm giác nó chỉ dùng để dưỡng sinh.
Vốn dĩ chỉ để kéo dài tuổi thọ của Tô Tịch nên hắn mới bảo bà ấy tu luyện công pháp này, không ngờ rằng chưa tới một tháng, bà ấy đã tu luyện đến tụ khí xoáy rồi, thật đúng là khiến hắn trở tay không kịp.
“Sao thế Tầm Nhi, có vấn đề gì à?”, Tô Tịch căng thẳng hỏi.
“À, không có gì, mẹ cứ tu luyện là được, à phải rồi, mẹ có chăm chỉ tu luyện công pháp này không?”
Diệp Tầm cười hỏi.
“Ta nào có lòng dạ đó chứ, chỉ là đôi khi không có việc gì thì tu luyện một chút, phần lớn thời gian đều ở trong viện chăm sóc hoa cỏ mà thôi”.
Tô Tịch nghe vậy chỉ cười đáp, bàn tay trắng nõn vuốt ve đầu Diệp Tầm, tự hào nói: “Có Tầm Nhi ở đây, ta cần gì phải tập võ”.
“Chỉ cần mẹ vui vẻ là được rồi, trời đã tối, con về trước đây”.
“Ời, con đừng để bản thân mình mệt quá nhé”.
...
Sau khi trở lại tiểu viện của mình, Diệp Tầm thầm cảm khái, thật đúng là cố tình trồng hoa hoa không nở, vô tình trồng liễu liễu thành bóng râm, không ngờ rằng Thái m Nguyên Sinh Quyết không có yêu cầu gì về tư chất nhưng lại yêu cầu tâm tính rất cao.
Diệp Tầm đẩy những suy nghĩ vẩn vơ qua bên, lấy Cố Nguyên Đan ra nuốt vào, rồi ngồi xếp bằng tu luyện.
Khi Cố Nguyên Đan tiến vào cơ thể của Diệp Tầm thì nổ tung, nguyên lực hùng hậu điên cuồng di chuyển trong cơ thể hắn, đan môn vô cùng rộng lớn của hắn kia nhanh chóng bị nguyên lực lấp đầy.
Diệp Tầm nhận lấy nhẫn trữ vật, cần phải truyền thần thức của mình vào trong đó mới có thể tự do sử dụng nó, chẳng qua là ít nhất phải tới cảnh giới Siêu Phàm mới có thần thức.
Bây giờ Diệp Tầm còn chưa có nó, nhưng mà nhẫn trữ vật cũng có thể sử dụng dựa vào nguyên lực, chỉ có điều là không thuận tiện mà thôi.
Đây là bảo bối, Diệp Tầm vận chuyển nguyên lực kiểm kê lại đồ vật trong đó rồi hài lòng gật đầu, cười nói: “Nếu Lý cô nương đã có lòng đến thế rồi mà tại hạ từ chối thì thật vô lễ, đây là bí tịch võ kỹ Dao Trì Tiên Khúc, ta đã chép nó lại suốt mấy ngày qua, ngươi có thể xem thử có sai sót gì không”.
Diệp Tầm lấy một quyển bí tịch từ trong ngực ra, hắn nhớ rất nhiều bí tịch nhưng chúng chỉ là ký ức, không có giấy tờ ghi chép nên đành phải tự thân chép lại.
Lý Hương Ngữ nhận lấy nó rồi đưa cho Lạc Hinh, về phương diện âm luật, nàng ta không quá hiểu biết.
Lạc Hinh mở ra, cẩn thận xem xét, Diệp Tầm không hề nôn nóng, ngồi xuống tự rót cho bản thân một ly trà rồi nhàn nhã nhâm nhi.
Sau một hồi, Lạc Hinh khép bí tịch lại, gật đầu với Lý Hương Ngữ.
Lý Hương Ngữ thấy thế thì mỉm cười, qua qua nói chuyện với Diệp Tầm: “Diệp công tử, đây là lệnh bài dành cho khách quý của thương hội chúng ta, nay tặng cho ngươi, có nó, ngươi có thể hưởng thụ đãi ngộ khách quý ở bất kỳ thế lực của thương hội bọn ta tại đại lục Thiên Vũ”.
Diệp Tầm nhận lấy tấm lệnh bài màu tím kia cất vào nhẫn trữ vật, mỉm cười nói: “Cảm ơn Lý cô nương, nếu giao dịch đã xong thì ta xin cáo từ, chẳng qua ba trăm người này có cách nào bí mật đưa đến Mặc Vương phủ của ta không?”
“Tất nhiên là không thành vấn đề rồi, mời!”
Lý Hương Ngữ đưa tay ra mời.
Diệp Tầm gật đầu rồi rời đi.
Đợi đến khi bóng dáng của Diệp Tầm đi khuất, nụ cười trên mặt Lý Hương Ngữ từ từ biến mất, lạnh nhạt nói: “Không bại lộ gì chứ?”
“Lý trưởng lão cứ yên tâm, đến cả ta giờ cũng không biết trong ba trăm người kia ai là gián điệp của thương hội chúng ta nữa, người là Phương trưởng lão sắp xếp ạ”.
Lạc Hinh nghe vậy nhẹ nhàng đáp.
“Ừ, vậy là được rồi!”
Lý Hương Ngữ gật đầu, ánh mắt chợt lóe sáng, một Sở Quốc nhỏ bé vậy mà lại có một thiếu niên thần bí đến vậy, thật thu vị, thú vị lắm!
...
Sau khi trở về Mặc Vương phủ, Diệp Tầm lập tức bắt tay vào việc bào chế thuốc, ở thế giới này có thực lực mới có tất cả, không có thực lực thì chẳng là gì hết, lần này hắn dùng cảm giác thần bí để hù dọa người của thương hội Thiên Hạ nhưng vì đã lộ tài năng nên thương hội Thiên Hạ sẽ nảy sinh lòng hứng thú với hắn.
Mặc dù Dao Trì Tiên Khúc ở Trung Linh Cảnh coi như là võ kỹ bị thất truyền, Dao Trì Phái đã biến mất trên thế gian này từ ngàn năm trước rồi, mà mình lại bất thình lình lấy ra quyển võ kỹ ấy, nếu thương hội Thiên Hạ không muốn điều tra rõ ràng thì mới là chuyện lạ.
Thậm chí trong ba trăm nô lệ kia chắc cũng có thành phần đặc biệt ẩn núp rồi.
Mặc khác, mình giết hai truyền nhân của dòng chính nhà họ Lâm, tuy Sở Hoàng đã ém chuyện này xuống nhưng một khi nó chầm chậm lắng xuống cũng là lúc sát thủ của nhà họ Lâm tới đây.
Đừng quên rằng hàng xóm cách vách nhà hắn chính là nhà họ Lâm.
Diệp Tầm liên tục lấy dược liệu từ trong nhẫn trữ vật ra, một hồi thì bỗng dừng lại, hai mắt hắn bùng lửa giận, thương hội Thiên Hạ không hổ danh là thương hội cướp bóc mà.
Hắn vốn tưởng rằng bọn họ chắc hẳn sẽ động tay động chân trên người đám nô lệ nhưng không ngờ rằng bọn họ cũng nhúng chàm dược liệu nữa.
Hắn vung tay phải lên, căn phòng rộng lớn lấp kín binh khí, sau đó hắn cầm một cây đao và một thanh kiếm lên quan sát tỉ mỉ.
Sau ba canh giờ, Diệp Tầm hủy gần hai trăm bảy mươi thanh đao lẫn kiếm, vừa rồi hắn đã tìm hiểu kỹ thủ đoạn của thương hội Thiên Hạ rồi, không thể không nói thủ đoạn của thương hội này thật là cao tay.
Nếu không phải kiếp trước hắn là cường giả Chí Tôn thì chẳng thể nào phát hiện ra những chiêu trò mờ ám đó.
Trong ba trăm món vũ khí kia có đến tận hai trăm bảy mươi vũ khí có vấn đề, thật đúng là lũ trơ tráo, may mắn là bọn họ không làm trò gì trên binh khí làm từ Vẫn Thần Thiết.
Dù sao nếu binh khí làm từ Vẫn Thần Thiết bị Diệp Tầm phát hiện có vấn đề thì đến lúc đó sẽ bắt bọn họ bồi thường lại một cặp, vậy thì tổn thất quá lớn rồi.
Diệp Tầm sàng lọc chọn ra đao kiếm đạt tiêu chuẩn rồi cất vào, sau đó bắt đầu sàng lọc dược liệu, tuy bọn họ động tay động chân trên dược liệu khá mù mờ không rõ nhưng dễ loại bỏ chúng đi mà không cần hủy hoại dược liệu.
Nửa canh giờ sau, Diệp Tầm bắt đầu chế thuốc, bây giờ hắn không có nguyên hỏa nên chỉ đành dựa vào ngọn lửa bình thường để tinh luyện dược liệu.
Mãi cho đến sáng sớm ngày hôm sau hắn mới luyện chế ra được mười hai bình đan dược có đủ loại công dụng, trong đó có giá trị nhất là Cố Nguyên Đan và Trúc Linh Đan.
Chỉ cần hấp thụ một viên Cổ Nguyên Đan cũng đủ giúp cường giả Ngưng Thể thăng cấp thêm ba bốn cảnh giới nữa.
Còn Trúc Linh Đan lại có dược lực mạnh hơn Cổ Nguyên Đan.
Còn có cả Khứ Độc Đan có thể giải trăm loại độc dược.
Diệp Tầm cất đan dược vào rồi duỗi người, tuy hắn là người luyện võ nhưng một đêm không ngủ cũng cảm thấy hơi mệt mỏi, nên lúc này đi về phòng ngủ của mình sai bọn tôi tớ chuẩn bị nước tắm rửa.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ xong, tâm trạng hắn tốt hơn nhiều, hắn mặc bộ quần áo võ sĩ màu đen vào, đeo Lăng Hư kiếm sau lưng rồi đi ra ngoài.
Diệp Tàn và Diệp Quỷ đang đợi trong hậu viện, thấy Diệp Tầm đi ra thì mỉm cười nói: “Đại ca”.
Diệp Tầm mỉm cười dịu dàng nhìn họ, rồi sau đó lấy một thanh đao ra đưa cho Diệp Tàn: “Nó có tên là Huyền Dương”.
Diệp Tàn nghe rồi nhận lấy Huyền Dương đao, lòng vô cùng kích động, thân đao thon dài sắc bén, trên lưỡi đao còn ánh lên tia sáng rét lạnh phảng phất như có thể chẻ đôi trời đất.
Diệp Tàn vừa thấy đã yêu thích thanh đao này không thôi, mừng rỡ cười nói: “Cảm ơn đại ca!”
“Ha ha, giữa chúng ta không cần cảm ơn, có thích không?”
Diệp Tầm nghe vậy cười hỏi.
“Thích!”, Diệp Tàn nở một nụ cười sáng ngời mang hương sắc của một thiếu niên, tuy bọn họ đã trải qua rất nhiều chuyển, người có chút trưởng thành nhưng suy cho cùng vẫn là thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi.
Diệp Quỷ đứng bên cạnh lẳng lặng nhìn thanh đao trong tay Diệp Tàn rồi lòng tràn đầy mong đợi nhìn về phía Diệp Tầm, không thể không nói, một người đàn ông bình thường đều tỏ vẻ lạnh như băng mà giờ lại lộ ra ánh mắt sáng ngời khao khát ấy thật khiến người ta cảm thấy hơi buồn cười.
Diệp Tầm không giấu nữa, ngay sau đó đưa kiếm cho Diệp Quỷ: “Nó tên là Huyền Minh!”
Diệp Quỷ hưng phấn nhận lấy Huyền Minh kiếm, hay tay run rẩy vút ve hoa văn trên vỏ kiếm.
Diệp Tàn chỉ có một tay nên Huyền Dương đao không có vỏ đao, nhưng ở sau chiến bào của hắn ta đã được Diệp Tầm nhờ người thiết kế đặc biệt rồi, bất cứ lúc nào cũng có thể cất đao vào và khi muốn lấy xuống thì dùng nguyên lực là được.
Huyền Minh kiếm có vỏ kiếm, võ kiếm cũng được chế tạo từ nguyên liệu đặc biệt, có khả năng kiềm nén độ sắc bén của kiếm, khi kiếm ở trong vỏ kiếm sẽ được bồi bổ, độ sắc bén của lưỡi kiếm bị đè nén ngưng tụ tại, ngay sau khi rút ra khỏi vỏ kiếm thì có thể chém ra đòn có sức công kích rất mạnh.
Võ kỹ Diệp Quỷ tu luyện chính là võ kỹ dùng để ám sát, kiếm vừa ra khỏi vỏ ắt sẽ có người chết, Diệp Tầm cũng rất nhọc lòng.
Diệp Quỷ cảm nhận sát khí trên Huyền Minh kiếm, trên gương mặt lạnh lùng kia nở một nụ cười trẻ con, nâng niu nó trên tay nhe bảo bối, trong ánh mắt đầy vui sướng nhìn Diệp Tầm.
“Nhị đệ tam đệ, đây là Cổ Nguyên Đan, Trúc Linh Đan và Khứ Độc Đan”.
Diệp Tầm lại lấy ra mấy cái bình ngọc đưa cho hai người họ cũng nói rõ công dụng của đan dược cho họ biết, rồi dặn dò hai người họ chăm chỉ tu luyện, nếu có ai đưa nô lệ tới thì nhờ bọn họ giúp đỡ đưa đến hậu viện.
Diệp Tàn và Diệp Quỷ nghe vậy, gật đầu đồng ý, ba người ăn sáng xong, Diệp Tàn và Diệp Quỷ lập tức nhào đầu vào tu luyện, Diệp Tầm đeo Lăng Hư kiếm trên lưng đi đến phủ công chúa.
Dọc theo những con phố trong Hoàng Đô, Diệp Tầm cưỡi ngựa thong thả đi tới phủ công chúa, lòng thầm suy nghĩ.
Binh khí làm từ Vẫn Thần Thiên nếu được chủ nhân chăm sóc ân cần không ngừng nghỉ thì sẽ càng ngày càng mạnh hơn, giúp hai huynh đệ giải quyết chuyện vũ khí khiến lòng hắn thảnh thơi hơn, tiếp theo là dẫn theo hai người họ đến Thiên Phủ.
Chương 32: Kiêu căng ngang ngược
Thiên Phủ bắt đầu thu đồ đệ ở đầu xuân sang năm, cách hiện tại chỉ khoảng hai tháng.
Người có thể tham gia đại hội nhận đồ đệ đó đều là những vương công quý tộc nổi tiếng Hoàng Đô, Diệp Tầm là Mặc Vương gia nên hiển nhiên có tư cách tham gia, nhưng Diệp Tàn và Diệp Quỷ chỉ là những kẻ ất ơ không danh không tiếng.
Muốn để bọn họ tham gia đại hội lần này buộc phải có sự giúp đỡ của Sở Hoàng, dựa vào quan hệ của Diệp Tầm và Bắc Cung Hàn Tiêu, nhờ ông ấy giúp đỡ không thành vấn đề nhưng mà Diệp Tầm không muốn nợ nhân tình của người khác nữa.
Vậy nên chuyện dạy dỗ công chúa trở nên vô cùng quan trọng, chỉ cần hắn dạy một vài thứ có ích, đến lúc đó ngỏ ý xin tư cách tham gia cho Diệp Quỷ và Diệp Tàn cũng hợp tình hợp lý hơn.
Suy nghĩ một hồi, bỗng nhiên linh mã của hắn bị người ta chặn lại, một người run rẩy ngã xuống trước mũi linh mã, người đầy vết thương.
Người nọ đang chạy trốn, trong lúc hoảng hốt không cẩn thận va phải linh mã, nếu không phải do linh mã của Diệp Tầm cực kỳ sung mãnh mà cơ thể người nọ quá đỗi nhỏ bé yếu ớt thì sợ rằng có thể dọa linh mã hết hồn.
Ngay sau đó, một đám người đi tới, liếc mắt là thấy được Diệp Tầm và bóng người lôi thôi phía dưới, bọn họ nói rõ to: “Thế tử của Vương gia Trấn Sơn đang làm việc, người không liên quan cút ngay”.
Người nọ vừa dứt lời, một người mặc cẩm bào đang từ từ thong dong lại gần, trên gương mặt nhợt nhạt đầy sợ kiêu căng, hắn ta hờ hững nhìn thoáng qua Diệp Tầm rồi lớn tiếng nói: “Bổn công tử không ngồi ngựa mà ngươi dám cưỡi ngựa trước mặt bổn công tử sao, mau cút xuống cho ta!”
Diệp Tâm nghe vậy hơi sửng sốt, nhìn hắn ta bằng ánh mắt như nhìn một tên bại não vậy, Vương gia Trấn Sơn, bàn về chức tước thì cũng ngang hàng với hắn thôi, chẳng qua là Vương gia Trấn Sơn nắm quyền lực, còn hắn lại chỉ có cái danh.
Hắn ta chỉ là thế tử mà lại kiêu căng ngạo mạn trong Hoàng Đô đến mức đó, thật đúng là coi trời bằng vung.
Diệp Tầm nhếch miệng cười, thờ ơ nhìn Hứa Lâm chằm chằm, lạnh nhạt nói: “Ngươi bảo ta cút xuống?”
“Đúng vậy, thế tử nhà ta bảo ngươi cút xuống đấy, tai ngươi bị điếc à? Thế tử nhà ta chính là đứa con trai được Vương gia Trấn Sơn yêu thương nhất, Hứa Lâm đó, đừng nói là ngươi mà cho dù là hoàng tử cũng phải nể mặt Vương gia nhà ta, không cưỡi ngựa trước mặt thiếu gia nhà ta”.
Tên đầy tớ cầm đầu kia vênh váo hất cằm, giọng điều thượng đẳng nói, hắn ta tên là Vương Thử Địa, là đầy tớ số một của Hứa Lâm.
“Hứa Lâm?”
Diệp Tầm nghe vậy chỉ mỉm cười, ánh mắt có chút chế nhạo: “Chưa từng nghe nói, là chó nhà ai đấy?”
Lặng ngắt như tờ!
Mọi người đều im lặng, Hứa Lâm ngẩn ngơ không kịp phản ứng, hắn ta tự cho là mình đã cực kỳ kiêu ngạo rồi nhưng không ngờ rằng chàng trai trước mặt mình còn kiêu ngạo hơn hắn nữa.
“Hắn đang nói gì thế?”
Hứa Lâm thốt lên, gương mặt trắng bóc kia vì tức mà hơi ửng hồng.
“Bẩm thế tử, hắn nói là hắn chưa từng nghe nói về người, còn nói người là chó”.
Vương Thử Địa nghe vậy bèn nhanh chóng bẩm báo.
Hứa Lâm đá hắn ta ngã nhào xuống đất nói: “Ai nhờ ngươi lặp lại, tưởng bổn thế tử không nghe thấy hả?”
“Vâng, vâng, tiểu nhân đáng chết, tiểu nhân đáng chết”.
Vương Thử Địa lết lên, sợ hãi nói, sau đó đi đến bên cạnh Hứa Lâm, nói to: “Một đá của công tử như thức tỉnh ta, giúp ta hiểu ngay, đến cả tu vi cũng có chút phát triển”.
Diệp Tầm ở bên cạnh nghe vậy, khóe miệng hơi run, trên thế gian này vậy mà vẫn còn một tên vô lại như thế.
“Nói bậy bạ gì, lên, đánh hắn tàn phế cho ta, dám bất kính với ta à, ta muốn hắn chết, kể cả tên ăn mày ti tiện kia nữa!”
Hứa Lâm hét lên, chỉ nói vài ba câu mà mặt đã đỏ bừng như đã trải qua trận chiến khốc liệt nào đó, có thể thấy rõ hắn ta đã bị rượu ngon sắc dục ăn mòn rồi.
“Vâng vâng!”
Vương Thử Địa nịnh nọt nói, rồi giận dữ nhìn về đám tôi tớ hét lên: “Đứng ngây ra đó làm gì? Tai điếc hết rồi à, lên, đánh hắn tàn phế!”
Bọn hộ vệ giờ mới gật đầu, vọt tới chỗ Diệp Tầm, cả hai mươi người kia đều là tay lão luyện, thực lực nằm khoảng Ngưng Thể tầng bốn.
Diệp Tầm thấy thế bèn dùng tay phải vỗ linh mã, cả người bay lên, chân đạp không trung, áo choàng tung bay, một chân giẫm lên trán người đầu tiên rồi sau đó xoay một trăm tám mươi độ.
Một người bị hắn đánh bay, đồng thời hắn đáp xuống đất, khuỵu chân xuống, lượn vòng, vài tên hộ vệ hén lên rồi ngã gục xuống đất.
Đãng Phong Chưởng, chưởng chồng lên nhau, cuồng phong thét gào.
Tam Thốn Bộ, như xa như gần tựa hư ảo khó bắt giữ, chẳng mấy chốc mấy hộ vệ bao vây Diệp Tầm đã bị hắn đánh bay.
Rồi hắn giẫm mạnh chân xuống đất, người bay ngược ra sau.
Dưới chân linh mã của hắn, một tên hộ vệ đang cầm đao nhào về phía tên ăn mày yếu ớt nhỏ bé kia.
Diệp Tầm thoáng cái đã tới chỗ đó, tay phái tóm lấy cánh tay của tên ăn mày.
Rồi hắn vung mạnh tay lên, tên ăn mày kia bay lên một cách nhẹ nhàng, Diệp Tầm hung tợn tung cước về phía tên hộ vệ cầm đao kia.
Rồi mắt đối mắt với tên ăn mày trên không trung.
Ôi đúng là một đôi mắt xinh đẹp.
Rầm!
Tên hộ vệ kia bị Diệp Tầm đá bay, trong nháy mắt hơn hai mươi tên hộ vệ đều nằm la liệt kêu la trên mặt đất, chỉ còn lại Hứa Lâm và Vương Thử Địa ngơ ngác nhìn Diệp Tầm.
Sau khi tên ăn mày kia được Diệp Tầm cứu bèn đưa rút tay ra khỏi tay phải của hắn, rồi lí nhí nói lời cảm ơn, sau đó còn liếc mắt nhìn Diệp Tầm rồi nhanh chân rời đi.
Diệp Tầm thấy thế thì hơi sửng sốt, mà cũng không để ý.
Diệp Tầm xoay người lên ngựa, không mảy may quan tâm tới Hứa Lâm đang chết lặng ở đó mà nghênh ngang rời đi, lại thiếu gia quần là áo lược trong Hoàng Đô nhiều không kể xiết, hắn cũng chẳng có hứng thay trời hành đạo gì.
Lát sau, Hứa Lâm mới hoàn hồn, nuốt nước miếng, trong mắt đều là sự uất ức, tuy rằng Diệp Tầm không làm gì hắn ta nhưng hắn ta đường đường là con trai của Vương gia Trấn Sơn vậy mà lại bị người ta dọa tới mức không dám nói câu nào, đây là mối nhục không tài nào tả nổi.
“Hồi phủ, mau điều tra thân phận của hắn cho ta, mối thù này phải báo”.
Hứa Lâm nói, sau đó hung hăng liếc nhìn đám hộ vệ: “Một lũ vô dụng, trở về tự kết liễu đi, nếu không ta tru di cửu tộc các ngươi”.
Hơn hai mươi người hộ vệ nghe vậy mặt mày tái mét, quỳ xuống cầu xin tha mạng.
...
Phủ công chúa.
Cả ngày hôm qua Diệp Tầm không tới đây, ba người Bắc Cung Linh nát óc nghĩ kế làm hắn xấu mặt nguyên ngày dài, chỉ là những thứ có thể đề cập thì đã nhắc tới cả rồi, từ võ kỹ đến luyện dược luyện khí, từ cầm kỳ thư họa đến đời sống phong hoa, không có gì mà Diệp Tầm không am hiểu.
Ba mỹ nhân trầm tư suy nghĩ cả một ngày cuối cùng Bắc Cung Linh quyết định ra đòn sát thủ.
“Bản chưa hoàn chỉnh ư?”
Diệp Tầm nhận lấy Phượng Vũ Minh Kinh Vũ Kiếm trong tay Bắc Cung Linh, lòng hơi trầm tư, nghĩ rằng đây là Bắc Cung Hàn Tiêu giao cho nàng, cơ hội tốt như vậy đã tới rồi, chỉ cần mình dạy võ kỹ này cho Bắc Cung Linh thì chuyện giúp Diệp Tàn và Diệp Quỷ có tư cách dự thi sẽ thuận nước đẩy thuyền hơn.
“Hừ, thế nào, không biết chứ gì? Nếu không thì không phải là sư phụ ta mà là bia luyện kiếm của ta, mỗi ngày đều phải đi luyện kiếm với ta, cũng tiện giúp bổn công chúa luyện cầm kỳ thư họa...”
Nói xong, Bắc Cung Linh vẫn muốn Diệp Tầm dạy nàng cái này cái nọ, hết cách rồi, mặt này của Diệp Tầm quá tài giỏi, tiếng đàn ba ngày nay đủ cho nàng nghe mãi không chán, mà ngắm tranh của hắn cũng lĩnh ngộ nhận ra được gì đó.
Thượng Quan Thính Vũ và Triệu Linh Nhiên ở bên cạnh nghe thế mỉm cười khúc khích, sau đó hơi ngượng ngùng nhìn về phía Diệp Tầm.
“Phượng Vũ Minh Kinh Vũ Kiếm là võ kỹ chỉ có nữ mới sử dụng được, sau khi tu luyện đến cảnh giới hoàn mỹ thì có thể tạo ra Phượng Dực, chốc lát hình thành kiếm khí Phượng Vũ, Phượng Vũ vừa công vừa thủ, cũng có thể bay lượn, võ kỹ này chính là võ kỹ cấp Thiên trung cấp”.
Diệp Tầm nói tiếp: “Ta không biết võ kỹ này”.
Chương 33: Kiểm tra
“Ui, ngươi không biết thật kìa”.
Bắc Cung Linh nghe vậy thì thốt lên nói, lòng không biết sao thoang thoảng sự mất mát dường như nàng đã quen một Diệp Tầm không gì không làm được, giờ lại bỗng nhiên nói mình không biết khiến nàng lại không đắc chí như mình nghĩ.
“Đây là võ kỹ chỉ có nữ mới dùng được, ngươi cảm thấy ta nên học không?”
Diệp Tầm nghe vậy im lặng nhìn Bắc Cung Linh.
Khóe miệng nhỏ nhắn của Bắc Cung Linh hơi giật nhưng không nói gì.
“Nhưng mà ta vẫn có thể dạy ngươi, cách vận công và chiêu thức của bí tịch này ta đều hiểu rõ”.
Diệp Tầm nói tiếp.
Bắc Cung Linh nghe vậy, ánh mắt có chút mất mát ấy sáng rực, chiếc răng nanh nhỏ nhắn lộ ra, nàng cực kỳ vui vẻ mà đến cả chính nàng cũng không biết tại sao mình lại vui đến thế.
Có lẽ trong lòng nàng, Diệp Tầm đã là sư phụ của nàng, là người sư phụ không gì không làm được, như vậy chẳng phải rất ngầu hay sao?
Thượng Quan Thính Vũ và Triệu Linh Nhiên nghe vậy, biết ý tự giác lui xuống, loại bí tịch cấp cao này hẳn là do Sở Hoàng đưa cho Bắc Cung Linh, nếu như các nàng ở đây học tập thì lại thật vô lễ.
Trong tiểu viện, Diệp Tầm bắt đầu giảng dạy Bắc Cung Linh, bởi vì hắn không thể tu luyện nên trong lúc giảng buộc phải tiếp xúc với nhau để chỉnh sửa từng động tác của Bắc Cung Linh, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đỏ bừng, tim đập mạnh thình thịch.
Đến lúc trưa mà dường như nàng vẫn chưa hiểu được bao nhiêu.
Diệp Tầm nghi ngờ nhìn Bắc Cung Linh, lòng rất buồn bực, tư chất của Bắc Cung Linh không tệ, chắc chắn là trên Thiên phẩm, sao lại học một ngày mà tốc độ tiến bộ lại chậm thế.
“Ngươi nóng lắm à?”
Diệp Tầm nhìn khuôn mặt bé nhỏ của nàng đỏ bừng bèn hỏi thử, lòng thầm thở dài, tiểu cô nương chỉ mới mười sáu tuổi mà đã sắc nước hương trời như thế rồi, nếu thêm vài năm nữa, có lẽ đẹp chẳng hề thua kém bất kỳ người đẹp nào trên thế gian.
Bắc Cung Linh nghe vậy mặt lại càng đỏ hơn, đôi mắt to tròn hung hăng nhìn Diệp Tầm, ngượng nghịu nói: “Đồ dâm tặc!”
Dứt lời nàng đi luôn chỉ để lại Diệp Tầm ngơ ngác đứng đó, không nhịn được mà thầm mắng: ôi vãi, ta đã làm gì rồi à?
Diệp Tầm chỉ biết lắc đầu rời khỏi phủ công chúa, trở về phủ của mình.
Sau khi ăn cơm với hai vị huynh đệ trong phủ xong, hắn vội vàng đi tới hậu viện.
Lúc này, trong hậu viện có ba trăm người nô lệ, có cả nam lẫn nữ, một đám chết trân nhìn hắn, trong mắt không chút sự sống.
Bọn họ không thể tu luyện lại là nô lệ nữa nên đã sớm tuyệt vọng với thế gian này rồi.
Diệp Tầm thong dong đi vòng qua bọn họ một vòng rồi lắc đầu nói: “Đúng là phế vật thật”.
Dứt lời, lập tức trong mắt không ít người lóe lên sự phẫn nộ nhưng rồi lại thành sự cam chịu, đau khổ, cũng ánh mắt như ẩn chứa hàm ý khác.
Diệp Tầm lấy một quyển bí tịch ra.
Hắn cầm nó trên tay, sau lưng hắn là Diệp Quỷ và Diệp Tàn chia ra đứng hai bên lạnh lùng nhìn ba trăm người kia.
“Đan điền là gốc rễ dung hợp linh khí thiên địa, gột rửa máu thịt phàm trần, có được đại đạo của thiên địa, phía trên đan điền có thêm đan môn làn trụ cột, khi đan môn mở ra có thể hấp thu linh khí thiên địa tẩy trừ bụi bẩn chốn phàm tục, từ đó đạt được thiên linh của đại đạo...”
Diệp Tầm từ từ nói xong, cẩn thận đánh giá biểu hiện của những người đó, trong đó có gần một trăm người có ánh mắt rực cháy, còn có hơn một trăm người thì mặt lộ ra sự ngơ ngác không hiểu gì, còn có vài người lại có chút phức tạp, có chút chế nhạo.
Hắn vung tay lên, ngoại trừ những nô lệ có ánh mắt nóng rực kia ra, còng tay còng chân của những người còn lại đều bị hắn mở ra, đồng thời cũng xóa luôn ký hiệu nô lệ trên người bọn họ: “Tam đệ, cho những người này một ít ngân lượng rồi thả bọn họ ra khỏi phủ”.
Diệp Quỷ nghe vậy bèn gật đầu, sai tôi tớ đi làm việc, hơn hai trăm người kia khó hiểu, rời đi theo sự dẫn dắt của đám đầy tớ.
Chỉ còn lại khoảng chín mươi người ở lại, nam khoảng chín mươi, nữ khoảng bảy người.
Nữ nô lệ rất được săn đón trên thị trường, dù sao có nhiều quan to quý nhân đều có một vài ham muốn đặc biệt nào đó, nữ nô lệ là những người mà bọn họ muốn làm gì cũng được trừ phi nữ nô lệ kia quá xấu hoặc là quá hung ác, quá cố chấp giữ gìn trinh tiết.
Diệp Tầm nhìn thoáng qua một lượt, bảy cô gái đó có dáng người mập mạp, trên mặt bị đao chém bị thương, không cần phải nói, trước khi bọn họ thành nô lệ dùng Phù Thũng Thảo chắc cũng rất có cá tính.
Phù Thũng Thảo có thể khiến người dùng phồng người lên nhưng lại vô cùng đau đớn, người bình thường thà chết cũng không dùng đến mấy thứ đó, nhưng khi thành nô lệ rồi, có đôi khi chết cũng chỉ khiến người mua nô lệ giận chó đánh mèo lên người nhà của mình.
Đương nhiên với những nô lệ bị bắt thì khác.
Bảy người này thà dùng Phù Thũng Thảo cũng không muốn trở thành đồ chơi của bọn đàn ông, về mặt ý chí, giới hạn, nguyên tắc và lòng tự trọng của bọn họ đã không cần xem xét tiếp.
“Các ngươi có biết sao ta để các ngươi lại đây không?”
Diệp Tầm nói.
Chín mươi bảy người trầm mặc.
“Bởi vì các ngươi còn có sự cuồng nhiệt, còn có lòng tự trọng, ta không cần một kẻ đã chết lặng không còn chút hứng thú với bất kỳ chuyện gì làm thuộc hạ, ta đã thấy sự nhiệt huyết trong ánh mắt của các ngươi nên các ngươi có tư cách ở lại đây”.
Diệp Tầm nói tiếp: “Nhưng mà nó không có nghĩa là các ngươi có tư cách làm thuộc hạ của ta”.
“Ta có công pháp cho các ngươi tu luyện thậm chí có thể giúp các ngươi tu luyện, giúp các ngươi lần nữa tìm lại lòng tự tôn làm người của mình nhưng mà ta cần lòng trung thành tuyệt đối”.
Diệp Tầm ngừng một lát rồi tiếp lời: “Các ngươi có bằng lòng trả giá lòng trung thành của mình không?”
Chín mươi bảy người kia vừa nghe thế, không thèm nghĩ ngợi gì nhiều mà quỳ rạp xuống đất: “Thuộc hạ nguyện thề trung thành cho đến chết!”
“Thề chết trung thành sao?”
Diệp Tầm gật đầu rồi lấy ra chín mươi bảy con dao găm: “Nhặt nó lên!”
Mọi người bước tới nhặt dao găm lên rồi trở về chỗ cũ quỳ xuống.
“Ta cho các ngươi ba sự lựa chọn, lựa chọn thứ nhất là cướp lấy bản bí tịch trong tay ta, ta sẽ không dùng nguyên khí, cứ lên cướp đi rồi bản bí tịch đó sẽ thuộc về các ngươi, các ngươi cũng có tư cách lấy lại lòng tự tôn”.
“Lựa chọn thứ hai là như đám người bình thường kia, cầm tiền rồi thoát kiếp nô lệ, sống một cuộc sống bình thường”.
“Lựa chọn thứ ba là dùng dao găm của các ngươi đâm vào tim mình, mạng ai cứng thì người đó còn có tư cách lấy lại lòng tự tôn, mỗi người đều có vận mệnh của riêng mình không phải sao?”
Dứt lời, Diệp Tầm ngồi trên ghế dựa, trên gương mặt điển trai nở một nụ cười thản nhiên, nhưng trong mắt hầu hết những nô lệ kia lại thành thâm sâu khó đoán.
Tiêu chuẩn tuyển người của Diệp Tầm rất đơn giản, những người lựa chọn cách đầu tiên sẽ không trung thành bởi vì sẽ có một ngày có cám dỗ lớn hơn thúc đẩy bọn họ quay đầu đâm một đao.
Đây là cám dỗ trắng trợn nhất, bản thân mình không dùng nguyên lực, chắc chắn sẽ có người ôm lòng may mắn muốn lên thử, nhưng bọn họ vừa mới nói thề chết trung thành mà giờ lại ra tay với hắn, thật là châm chọc làm sao.
Những người lựa chọn cách hai là người có giới hạn của riêng mình, ngay khi bọn họ lựa chọn trung thành, bọn họ đã nhận ra thân phận của mình là gì, không thể xuống tay với Diệp Tầm được.
Nhưng cũng vì thế, những người thuộc hạ như vậy sẽ không liều chết làm việc cho mình, bởi lẽ bọn họ không có dũng khí đối mặt với cái chết nên chẳng đáng giá cho Diệp Tầm bỏ công bồi dưỡng.
Người lựa chọn cách thứ ba mới là những người Diệp Tầm chọn, trước cái chết và ra tay với hắn, bọn họ chọn cái chết, khi đối mặt với cuộc sống thảnh thơi bọn họ không chấp nhận làm người bình thường, chỉ có người như vậy mới có tư cách trở thành thanh kiếm của Diệp Tầm.
Đâm dao vào tim vốn là chuyện tự sát, tất nhiên là Diệp Tầm có bản lĩnh bảo vệ bọn họ nhưng bọn họ lại không biết điều đó.
Đây là bài kiểm tra của Diệp Tầm.
Chương 34: Thuở ban sơ của thế lực
Có hai mươi người không hề do dự đâm dao vào tim mình, trong số đó có cả bảy cô gái kia.
Diệp Tầm hơi híp mắt, không nói gì càng không có ý định cứu bọn họ mà chỉ mỉm cười tủm tỉm nhìn những người còn lại.
Bọn họ nhìn thấy trong ánh mắt hai mười người kia có sự quyết tâm đến tuyệt vọng cùng cực, rồi cuối cùng chúng chậm rãi biến mất, trong lòng không còn sót lại chút hy vọng may mắn nào, trong lòng bọn họ không phải không nghĩ rằng Diệp Tầm dùng cách này để thử mình, mà giờ có vẻ như Diệp Tầm không có ý định đó.
Diệp Tầm liếc mắt nhìn thoáng qua ánh mắt hai mươi người đó, trong đó có hai ánh mắt thay đổi từ quyết tâm rồi đến khó tin, cuối cùng là hối hận.
Lòng hắn thầm hiểu hai người kia là thám tử của thương hội Thiên Hạ, bọn họ biết rằng sau lưng mình có một vị sư phụ thần bí nào đó nên đoán rằng mình có cách bảo toàn tính mạng của bọn họ.
Vậy nên vẻ mặt mới thay đổi như thế, còn những người kia có luyến tiếc, có giải thoát, có cam chịu nhưng lại không ai không tin nổi.
“Hai người này đã chết rồi, chôn cất họ đi”.
Diệp Tầm chỉ vào hai người kia nói.
Lúc này, bọn đầy tới đi xuống thô lỗ nâng bọn họ ra, máu tươi đã chảy thành sông dọa hết tất cả những kẻ ôm lòng may mắn.
Sau đó có hai mươi ba người chọn cách rời khỏi, Diệp Tầm sai đầy tới đưa bọn họ ngân lượng rồi xóa luôn lý lịch nô lệ.
Khung cảnh ấy thu hút một đám người chưa quyết định, cuối cùng đã có bốn mươi người ra đi.
Chỉ còn lại ba mươi bảy người cuối cùng, trong đó có hai mươi chín người lựa chọn tấn công Diệp Tầm, còn tám người còn lại thì cắn môi, đâm dao vào tim mình.
Đến tận bây giờ, người ngã xuống vũng máu đã có hai mươi sáu người.
Hai mươi chín người kia nhìn nhau rồi cùng tấn công về phía Diệp Tầm, Diệp Tầm nhảy qua một bên không hề sử dụng chút nguyên lực nào, chỉ dùng tay không đã đánh bọn họ nằm la liệt trên mặt đất.
Vài tiếng động liên tiếp vang lên, bọn họ bị đánh ngã không đứng dậy nổi.
“Đuổi hết những người này về lại Văn Hương Thức Nhân, nói rằng ta không cần nhiều nô lệ như vậy nên trả lại cho bọn họ”.
Diệp Tầm nói.
Bọn đầy tớ đi lên đưa bọn họ đi, trong ánh mắt bọn họ tràn đầy hối hận cuối cùng biến thành sự phẫn nộ và oán hận.
Diệp Tầm lạnh nhạt nhìn bọn họ, mỗi người đều phải trả giá cho sự lựa chọn của chính mình, căm hận hắn ư? Chẳng qua là vì cái kết của bọn họ còn tồi tệ hơn những kẻ lựa chọn từ bỏ mà thôi!
Đợi đến khi bọn nô lệ rời đi, Diệp Tầm lấy ra hơn mười cái ngân châm, sau đó vận chuyển nguyên lực đâm vào những nô lệ nằm trong vũng máu kia.
Con dao găm cắm trong tim hai mươi sáu người nô lệ kia bắt đầu biến mất, cuối cùng dung hòa vào trong cơ thể của bọn họ, thật vô cùng kỳ diệu.
Hai mươi sáu người từ từ tỉnh dậy, ngơ ngác nhìn Diệp Tầm, đưa tay phải lên sờ ngực mình, rồi cả đám lộ rõ sự kinh hãi.
Ba mươi thanh đao, kiếm từ đâu xuất hiện: “Kẻ nào chọn đao sẽ là chiến sĩ hộ vệ cho Mặc Vương phủ, nhiệm vụ thường ngày là bảo vệ những người quan trọng, kẻ chọn kiếm sẽ thuộc đội quân ám sát của Mặc Vương phủ ta, có nhiệm vụ thu thập tình báo và ám sát”.
“Trong vòng ba nhịp thở lựa chọn vũ khí của mình”.
Diệp Tầm hét lên.
Ba nhịp thở trôi qua, mọi người đều cầm vũ khí của mình, ánh mắt hừng hực nhìn Diệp Tầm, trong ấy có sự kính trọng xen lẫn lòng quyết tâm, ngay khi bọn họ cầm đao kiếm, bọn họ đã biết rõ Diệp Tầm chấp nhận bọn họ rồi.
Hai mươi sáu người có mười bốn người chọn đao, mười hai người chọn kiếm, trong bảy cô gái kia có ba người chọn kiếm, bốn người chọn đao.
Diệp Tầm hài lòng thu lại một cây đao và ba thanh kiếm: “Sử dụng tâm huyết để ôn dưỡng vũ khí của mình, rồi liên kết với con dao khế ước vừa đâm vào tim kia!”
Sau năm phút, trên vũ khí của mọi người đều ánh lên tia sáng quái lạ như có linh tính, ngay sau đó, bọn họ đều mừng rỡ.
“Được rồi, từ nay trở đi, các ngươi là thuộc hạ của Diệp Tầm ta, người cầm đao tạm thời đi theo Diệp Tàn còn người cầm kiếm do Diệp Quỷ phụ trách”.
Diệp Tầm nói tiếp.
Trên mặt Diệp Tàn và Diệp Quỷ không có chút biểu cảm nào, chỉ lẳng lặng nhìn bọn họ.
Người cầm kiếm và người cầm đao chia thành hai bộ phận.
“Các ngươi có thể lãng quên cái tên trước kia mà ta cũng không có hứng biết các ngươi từng có tên gì, thế nhưng sau khi chọn đi theo ta, ta sẽ cho các ngươi cuộc sống mới, các ngươi sẽ lấy Phong, Vân làm tên, người cầm kiếm là Phong, từ Phong Nhất tới Phong Thập Nhị, người cầm đao là Vân, từ Vân Nhất tới Vân Thập Tứ”.
Diệp Tầm đặt tên cho mỗi người xong.
“Tạ ơn chủ thượng!”
Hai mươi sáu người quỳ xuống đồng thanh nói.
“Sau này gọi ta là công tử được rồi, ta hy vọng có một ngày nào đó các ngươi sẽ trở thành thanh kiếm sắc bén nhất trong tay ta, chỉ đâu đánh đó”.
Diệp Tầm nói to rõ vang vọng, sau đó gật đầu với Diệp Tàn và Diệp Quỷ.
Hai người hiểu ý, dẫn bọn họ rời đi, Diệp Tầm sẽ không quan tâm bọn họ huấn luyện như thế nào, hắn đã giao hết quyền cho nhị đệ và tam đệ rồi.
...
Đêm đến.
Trong tiểu viện của Tô Tịch.
“mẹ có hài lòng với cuộc sống ở đây không”.
Diệp Tầm ân cần nở nụ cười nói.
“Đứa nhỏ ngốc này, cuộc sống như bây giờ ta nằm mơ cũng không dám mơ tới nữa thì làm sao có chỗ nào không hài lòng chứ”.
Tô Tịch nghe vậy cười nói, có lẽ cuộc sống quá sung sướng nên làn da của bà ấy cũng mềm mại hơn nhiều, giờ đây nụ cười trên môi giống như thiếu nữ vậy.
Diệp Tầm nghe vậy, lòng đầy vui vẻ, nói: “Mẹ hài lòng là được rồi, con đã nói rồi mà, con sẽ không để cho mẹ chịu bất kỳ ấm ức nào”.
“Ời, Tầm Nhi, mẹ tin tưởng con, nhưng mà con chớ để mình quá mệt mỏi, bản thân phải chú ý chăm lo cơ thể, con bảo ta tu luyện công pháp này rất hữu dụng đó, ở đan điền đã tụ thành dòng khí xoáy rồi”.
Tô Tịch từ ái nói, sau đó chuyển đề tài tới công pháp.
“Đã có dòng khí xoáy rồi ư?”
Diệp Tầm nghe vậy không khỏi sửng sốt, công pháp này có tên là Thái m Nguyên Sinh Quyết, kiếp trước, ở di tích hắn có được Đan Môn Quyết kia, nó là công pháp được đặt chung với Đan Môn Quyết.
Hắn cũng không biết rõ cấp bậc của nó, nhưng mà loại công pháp này tu luyện cực kỳ thong dong, hơn nữa không có sức tấn công gì, Diệp Tầm cảm giác nó chỉ dùng để dưỡng sinh.
Vốn dĩ chỉ để kéo dài tuổi thọ của Tô Tịch nên hắn mới bảo bà ấy tu luyện công pháp này, không ngờ rằng chưa tới một tháng, bà ấy đã tu luyện đến tụ khí xoáy rồi, thật đúng là khiến hắn trở tay không kịp.
“Sao thế Tầm Nhi, có vấn đề gì à?”, Tô Tịch căng thẳng hỏi.
“À, không có gì, mẹ cứ tu luyện là được, à phải rồi, mẹ có chăm chỉ tu luyện công pháp này không?”
Diệp Tầm cười hỏi.
“Ta nào có lòng dạ đó chứ, chỉ là đôi khi không có việc gì thì tu luyện một chút, phần lớn thời gian đều ở trong viện chăm sóc hoa cỏ mà thôi”.
Tô Tịch nghe vậy chỉ cười đáp, bàn tay trắng nõn vuốt ve đầu Diệp Tầm, tự hào nói: “Có Tầm Nhi ở đây, ta cần gì phải tập võ”.
“Chỉ cần mẹ vui vẻ là được rồi, trời đã tối, con về trước đây”.
“Ời, con đừng để bản thân mình mệt quá nhé”.
...
Sau khi trở lại tiểu viện của mình, Diệp Tầm thầm cảm khái, thật đúng là cố tình trồng hoa hoa không nở, vô tình trồng liễu liễu thành bóng râm, không ngờ rằng Thái m Nguyên Sinh Quyết không có yêu cầu gì về tư chất nhưng lại yêu cầu tâm tính rất cao.
Diệp Tầm đẩy những suy nghĩ vẩn vơ qua bên, lấy Cố Nguyên Đan ra nuốt vào, rồi ngồi xếp bằng tu luyện.
Khi Cố Nguyên Đan tiến vào cơ thể của Diệp Tầm thì nổ tung, nguyên lực hùng hậu điên cuồng di chuyển trong cơ thể hắn, đan môn vô cùng rộng lớn của hắn kia nhanh chóng bị nguyên lực lấp đầy.
Bình luận facebook