-
Chương 39-40
Chương 39: Kế sách
Diệp Tầm điều khiển sao cho Tường Cuồng Phong cuộn xoắn dữ dội, nọc độc chết người tiến vào mắt Hứa Sát Bắc chỉ trong tích tắc.
Tiếp theo, hắn chấm mũi kiếm lên đại đao, nguyên lực mạnh mẽ bùng nổ, khiến cho đại đao thoáng chốc lệch khỏi quỹ đạo, sượt qua đùi phải của Diệp Tầm.
Giả sử hai mắt của Hứa Sát Bắc không bị nọc độc chết người ăn mòn, khiến cho ông ta không tài nào điều khiển đại đao do chịu ảnh hưởng từ cơn đau đớn khủng khiếp ở mắt thì với nguyên lực của Diệp Tầm, hắn hoàn toàn không thể khiến đại đao của Hứa Sát Bắc lệch khỏi quỹ đạo được.
Một tiếng hét thảm thiết vang lên, Hứa Sát Bắc đau đớn bịt kín hai mắt, cao giọng quát tháo: "Cẩu tạp chủng hèn hạ, ngươi dùng độc!"
Diệp Tầm thoát khỏi thế kìm kẹp của Hứa Sát Bắc, tàn nhẫn đá Hứa Sát Bắc đi, dõng dạc phản bác: "Lão già kia, chẳng nhẽ ngươi muốn một người mới có tu vi Ngưng Thể như ta lăn xả, đấu thật với một kẻ đã đến cảnh giới Cương Thể như ngươi chắc?"
Nói xong, Diệp Tầm đứng trước Vương phủ, lạnh lùng nhìn bọn hộ vệ do Hứa Sát Bắc mang đến.
Hứa Sát Bắc đã được bọn hộ vệ đón đỡ, cùng lúc đó, bọn chúng vây quanh bảo vệ ông ta, nhìn Diệp Tầm bằng ánh mắt đằng đằng sát khí.
Hứa Sát Bắc ngồi khoanh chân lại, nhanh chóng vận công để ép độc ra ngoài. Diệp Tầm không thèm ngó ngàng gì đến ông ta, vung tay phải lên, những người sau lưng lập tức quay về phủ đệ, đến những nơi đã được phân công trước đó theo kế hoạch, còn Diệp Tầm thì thảnh thơi ôm kiếm tựa vào phía trước cột đá.
Cảnh tượng ấy làm cho những người đứng xem xung quanh vô cùng bất ngờ, ai nấy cũng cho rằng Diệp Tầm sẽ chết dưới đao của Hứa Sát Bắc, bây giờ mới biết hóa ra lại là Hứa Sát Bắc trúng chiêu của Diệp Tầm.
Ánh mắt của Bắc Cung Hàn Tiêu đang đứng ở phía xa có chút phức tạp, chốc lát sau, vẻ quyết tâm hiện lên trong mắt ông ấy: "Đi thôi".
Dứt lời, Bắc Cung Hàn Tiêu dẫn đầu đoàn người, đi tới Mặc Vương phủ.
Bắc Cung Linh lập tức mỉm cười vui vẻ, hớn hở theo sau. Trong lòng nàng thầm thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần phụ hoàng ra tay thì sư phụ đã giữ được tính mạng rồi.
Bóng dáng Bắc Cung Hàn Tiêu xuất hiện trước Vương phủ, cất giọng chất vấn với sắc mặt tối tăm: "Kẻ láo xược nào dám cả gan điều động binh mã trong Hoàng Đô hả?"
Giọng ông ấy vừa vang lên, bầu không khí vốn giương cung bạt kiếm thoáng chốc dịu đi đôi phần. Mặc dù Hứa Sát Bắc không sợ Bắc Cung Hàn Tiêu nhưng vẫn phải tỏ ra cung kính, còn bọn hộ vệ thì lại càng không dám vô lễ với ông ấy.
"Bái kiến hoàng thượng!"
Bọn hộ vệ quỳ xuống, hành lễ.
Diệp Tầm cũng chắp tay: "Tham kiến hoàng thượng".
Những ai được ban chức vương gia không cần quỳ lạy hành lễ khi gặp hoàng thượng.
"Ờ, không biết hai vị vương gia có chuyện gì mà làm rùm beng lên thế kia?"
Bắc Cung Hàn Tiêu biết rõ chuyện gì đã xảy ra rồi mà còn hỏi. Đột nhiên, ông ấy nhìn về phía Hứa Sát Bắc, tỏ ra ngạc nhiên: "Độc này là chất độc chết người, sao còn chưa đưa Hứa Vương gia về chữa trị hả? Cả đám các ngươi còn ngây ra đó làm gì? Lỡ Hứa Vương gia gặp mệnh hệ gì thì trẫm sẽ chôn các ngươi theo cùng đấy!"
"Dạ! Dạ!"
Thống lĩnh hộ vệ nghe vậy thì vội vàng gật đầu tuân lệnh, năm trăm người vây quanh Hứa Sát Bắc gấp gáp rút lui. Trong thoáng chốc, khoảng sân đằng trước Mặc Vương phủ lại trống trải như cũ.
"Mặc Vương vào cùng trẫm, nói trẫm nghe đầu đuôi câu chuyện đi".
Bắc Cung Hàn Tiêu vào Mặc Vương phủ trước, cất giọng bảo.
Diệp Tầm lập tức gật đầu đi theo, còn Bắc Cung Linh thì đến bên cạnh Diệp Tầm, cái miệng nhỏ nhắn cười ngọt ngào, để lộ chiếc răng khểnh trông cực kỳ đáng yêu.
"Không cần cảm ơn đâu sư phụ".
Nghe nàng nói vậy, Diệp Tầm thầm buồn cười, nhìn cô nàng Bắc Cung Linh đáng yêu này một cách chăm chú, cảm xúc trong tim hắn bỗng dưng có gì đó khác lạ.
Sau khi tiến vào đại sảnh, Bắc Cung Hàn Tiêu phất tay cho bọn hạ nhân xung quanh lui xuống, ngồi trên ghế chủ tọa rồi nói: "Diệp hiền chất, ngươi đúng là gan to bằng trời đấy!"
Diệp Tầm cũng lịch sự ngồi ở ghế dưới, lần lượt đổ một tách trà cho Bắc Cung Hàn Tiêu và mình. Sau khi uống một ngụm trà, hắn cười nói: "Hàn thúc, người ta đã tới tận nhà ta cơ mà, thế mà còn không giết nữa thì khác với tác phong của ta lắm!"
Sở dĩ ban đầu hắn nương theo việc Bắc Cung Hàn Tiêu tự xưng là Hàn thúc một phần là để Tô Tịch được sống tốt, một phần là vì bội phục phong thái của Bắc Cung Hàn Tiêu, một phần là vì tuổi tác kiếp này của hắn.
Nhưng nói chung hắn vẫn chưa quen lắm. Kể ra thì chính bản thân Diệp Tầm cũng lấy làm lạ, thời gian trôi qua, hắn càng lúc càng gần hắn của thời trẻ nhưng thực chất lại chẳng phải, cảm giác này rất đỗi lạ lùng.
Thấy Diệp Tầm chỉ rót trà cho hắn và phụ hoàng mà không thèm đoái hoài gì tới mình, Bắc Cung Linh kế bên không kìm được sự bực tức, ngồi cạnh Diệp Tầm, giật lấy tách trà mà hắn đang cầm trên tay rồi uống một hơi cạn sạch.
Diệp Tầm lập tức sửng sốt, đôi mắt hắn ngập tràn sự ngạc nhiên. Cô nàng này đang làm cái trò gì thế?
Bắc Cung Hàn Tiêu thấy vậy thì nở nụ cười đầy ám muội. Bắc Cung Linh chưa từng gần gũi với một nam nhân nào như vậy, bình thường mặc dù hay tỏ ra điêu ngoa, ương bướng nhưng nàng không bao giờ chạm vào thứ nam tử khác từng chạm vào.
Huống gì là tách trà đã uống?
Có lẽ bản thân cô con gái này của ông ấy cũng không nhận ra rằng mình có thiện cảm với Diệp Tầm, đây là chuyện tốt.
"Tên Hứa Lâm này cũng tự đâm đầu vào chỗ chết thôi. Cả Hoàng Đô này, e rằng chỉ có một mình ngươi dám giết ông ta, lại thêm ông ta muốn kiếm chuyện với ngươi nữa".
Bắc Cung Hàn Tiêu lắc đầu, cười nói: "Bây giờ ngươi hạ nọc độc chết người cho Hứa Sát Bắc, có lẽ tên này không sống được bao lâu nữa, gây ra họa lớn còn gì".
"Hàn thúc, ta cũng nắm rõ tình hình của Hứa Sát Bắc này. Một mình ông ta nắm trong tay phần lớn quân mã Sở Quốc, nếu chết thì chắc chắn sẽ xảy ra hỗn loạn".
Diệp Tầm lấy một tách trà khác để rót trà, bảo: "Cơ mà cứ dung túng cho ông ta lộng hành mãi thì e rằng sau này sẽ gặp phải tai bay vạ gió, thà để ta làm người trung gian, diệt trừ ông ta thì hơn".
"Ồ? Nói ý kiến của hiền chất ta nghe xem nào?"
Bắc Cung Hàn Tiêu nhoẻn môi cười, hỏi với ánh mắt đầy tán thưởng. Ông ấy rõ như lòng bàn tay những gì Diệp Tầm đã dạy cho Bắc Cung Linh dạo gần đây, ban đầu Bắc Cung Hàn Tiêu chỉ định thử vận may một lần mà thôi, không ngờ thằng nhóc này biết Phượng Vũ Minh Kinh Vũ Kiếm thật.
Không chỉ vậy, hắn còn thành thạo từ cầm, kỳ, thi, họa cho đến võ đạo, học rộng biết nhiều, là một kỳ tài thực thụ.
Bây giờ ông ấy phát hiện thêm người này còn giỏi phân tích tình hình nữa.
"Ta đã giết Hứa Sát Bắc, đương nhiên nhiều tướng lĩnh trung thành với ông ta ở biên cương sẽ nổi sát ý với ta, thậm chí không ít kẻ lòng dạ xấu xa còn nhân cơ hội này xúi giục bọn phản loạn".
"Tuy nhiên, người giết ông ta không phải Hàn thúc, vậy thì ít ra bọn họ sẽ không thể nhân danh Sở Hoàng giết trung thần. Bên cạnh đó, ngươi tuyên bố với bên ngoài rằng bắt ta vào tù giam, như vậy sẽ loại trừ được ý đồ làm phản của không ít tướng lĩnh".
Diệp Tầm thẳng thắn nói lên ý kiến của mình: "Trong thời gian này, ngươi hãy bắt đầu cài tay chân thân tín của mình trong quân đội, giành binh quyền về tay từng chút một".
"Dù vậy thì e rằng một số tướng lĩnh có thực quyền vẫn sẽ đứng ngồi không yên. Đến lúc đó, có những người này chỉ huy thì kể cả các binh lính, tướng sĩ đứng xem cũng sẽ vùng lên khởi nghĩa theo xu thế mà thôi".
Bắc Cung Hàn Tiêu nói với vẻ lo lắng.
"Chuyện này thì có gì khó? Hứa Sát Bắc phải mất ít nhất ba ngày từ khi trúng nọc độc chết người đến khi chết đi. Trong ba ngày này, ngươi hãy phái quân đội phong tỏa gia đình của các đại tướng, ép buộc họ viết thư nhà rồi ra roi thúc ngựa, đưa đến tận tay tất cả các tướng lĩnh".
Diệp Tầm nói tiếp: "Đại tướng không có người nhà thì phong tỏa người nhà của phó tướng, cứ tiếp tục như thế. Kẻ nào dám manh động thì tru di cửu tộc. Ta không tin những kẻ này mặc kệ cả tính mạng của người nhà mình".
"Không được! Những đại tướng, binh sĩ này trấn giữ biên cương vì Sở Quốc ta, sao ta có thể bắt cóc người nhà họ được? Nếu làm vậy thì sẽ làm tướng lĩnh Sở Quốc thất vọng còn gì?"
Nghe vậy, Bắc Cung Hàn Tiêu lắc đầu phản đối.
"Ai không làm phản thì chúng ta không giết người nhà hắn, làm phản thì tức là phản đồ, giết tại chỗ. Thứ mà những kẻ này bảo vệ là lãnh thổ Sở Quốc, vậy mà chúng là mưu đồ chiếm đoạt Sở Quốc, thế thì sao coi là trung thành được?"
Nghe vậy, Diệp Tầm lạnh nhạt bảo: "Đừng nhắc đến thanh danh trong chuyện này, đã là thời buổi loạn lạc thì phải dùng hình phạt thật nặng, không đủ cứng rắn thì làm sao áp bức được bọn lòng muôn dạ thú này?"
Bắc Cung Hàn Tiêu tức khắc sửng sốt, ánh mắt từ không đành lòng từ từ trở nên quyết đoán.
Chương 40: Đãi ngộ bất ngờ
"Được, vậy thì ta sẽ làm theo kế sách của ngươi".
Bắc Cung Hàn Tiêu quyết đoán nói, sau đó đứng lên: "Ta về hoàng cung xử lý chuyện này, buổi tối sẽ có người đến đây bắt ngươi, lúc đó cứ đi theo là được. Trong thời gian này, ngươi hãy ở tạm phủ công chúa".
"Ta hiểu rồi. Nhưng Hàn thúc, phủ công chúa khác nào khuê phòng đâu? Một nam tử như ta mà ở đó thì không ổn".
Diệp Tầm gật đầu, sau đó thắc mắc hỏi.
"Không sao, vốn dĩ ngươi là sư phụ của Linh Nhi, huống gì phủ công chúa cũng rộng chứ đâu phải chật, cứ quyết định như vậy đi. Đúng rồi, ngươi lo sắp xếp chuyện ở Mặc Vương phủ đâu vào đấy đi nhé".
Bắc Cung Hàn Tiêu phất tay, ra lệnh rồi rời đi ngay, Bắc Cung Linh cũng vội vàng đuổi theo. Đột nhiên, nàng quay đầu nhìn Diệp Tầm, chun cái mũi đáng yêu lại: "Ta rộng lượng lắm, cho phép ngươi tá túc một thời gian đó".
Nói xong, nàng nhảy tung tăng ra ngoài, để lại Diệp Tầm vô cùng bất đắc dĩ.
Trong thời gian còn lại, hắn luyện chế ra một lượng lớn đan dược, giao cho hai mươi sáu người thuộc tổ chức Phong Vân, dặn dò họ một phen rồi chờ đến tối sẽ đi theo hộ vệ.
Cùng lúc đó, dưới sự thúc đẩy của Bắc Cung Hàn Tiêu, tin tức Diệp Tầm bị bắt đã được lan truyền khắp Hoàng Đô.
...
Ba ngày sau, Hứa Sát Bắc đã chết, Bắc Cung Hàn Tiêu tuyên bố tổ chức lễ tang long trọng cho ông ta, đồng thời mượn cơ hội điều toàn bộ thị vệ của Trấn Sơn Vương phủ đi.
Năm ngày sau, biên cương cấp báo, tả tướng quân Hoa Sinh chỉ huy đội quân gồm ba mươi vạn binh lính tiến đến Hoàng Đô.
Cùng ngày hôm đó, cả gia tộc gồm năm trăm người của tả tướng quân rơi đầu, tả phó tướng và hữu phó tướng của ông ta đều nhận được thánh chỉ, nếu Hoa Sinh không chết trong đêm nay thì hai người họ cũng bị tru di cửu tộc.
Đêm hôm đó, quân đội nổi loạn, Hoa Sinh bị phó tướng chém chết, ba mươi vạn binh lực kịp thời quay về dưới sự chỉ huy của tả phó tướng và hữu phó tướng. Mối nguy cơ mà Hoàng Đô đang phải đối mặt được dẹp yên trong thầm lặng, tình cảnh hỗn loạn bao trùm khắp Sở Quốc.
Nửa tháng sau, Bắc Cung Hàn Tiêu cử tướng lĩnh thay thế chức vụ của phản đồ Hoa Sinh đã chết, trong đó, mười tướng sĩ đã bị tru di cửu tộc vì chống lại quân lệnh, cố ý gây khó khăn.
Trong thoáng chốc, các lệnh giết đầy cứng rắn và quyết đoán ấy khiến cho ai nấy đang canh giữ biên cương đều cảm thấy bất an, không ít tướng lĩnh có bất mãn với triều đình đều nhận được thư của người nhà, dưới bức thư có cả thánh chỉ mật của triều đình: Các ngươi là trụ cột của Đại Sở ta, nếu không hai lòng, trẫm ắt trọng dụng, nếu hai lòng, tru di cửu tộc!
Mười ngày sau, đợt quân lương đầu tiên được mang đến. Mấy chục vạn binh sĩ nơi biên cương đều được triều đình ban thưởng, không sót một ai, đặc biệt là tả phó tướng và hữu phó tướng của Hoa Sinh, đại khái là khen thưởng họ đã có công giết kẻ phản nghịch.
Trong vòng một tháng, Bắc Cung Hàn Tiêu áp dụng biện pháp vừa đánh vừa xoa, cuối cùng trấn an được các tướng sĩ ở biên cương, đồng thời bắt đầu công khai tuyên truyền những tội ác của Hứa Sát Bắc, bao gồm chứng cứ người nhà của các tướng sĩ ở biên cương bị Hứa Lâm âm thầm sát hại.
Hứa Lâm làm xằng làm bậy ở Hoàng Đô bao nhiêu năm qua, những chuyện tày trời khiến người người căm ghét mà hắn ta đã làm nhiều không đếm xuể, đáng lên án hơn là một số nữ tử gia tộc đại tướng đã bị hắn ta làm nhục. Chẳng qua, trước đây những chuyện này đều có người lắng xuống giùm, bây giờ Bắc Cung Hàn Tiêu cố ý lan truyền, hình ảnh của Hứa Sát Bắc trong quân đội ngay lập tức tuột dốc không phanh.
Nửa tháng sau, Bắc Cung Hàn Tiêu đã ổn định được lòng binh sĩ, thế cuộc hỗn loạn do phe cánh của Hứa Sát Bắc gây ra đã bị đàn áp triệt để. Cùng lúc đó, ông ấy bắt đầu đưa tin khắp nơi chuyện Diệp Tầm đắc tội Hứa Lâm vì cứu một nữ tử, bị dồn vào thế bí, đành phải giết cha con nhà họ Hứa.
Trong tích tắc, tội danh của Diệp Tầm đã được rửa sạch, hắn được ra khỏi ngục giam. Mà lúc này, Xuân Tịch tổ chức mỗi năm một lần cũng sắp đến. Xuân Tịch là ngày cuối cùng của năm, cũng là ngày lễ lớn nhất đại lục Thiên vũ.
Cùng lúc đó, tại căn cứ Thiên Phủ của Sở Quốc.
Một nữ tử đẹp lộng lẫy bồn chồn ngồi cạnh một ông lão. Thật lâu sau, một bóng người đi ra: "Bẩm tiểu thư, như phủ chủ đã đoán, Vương gia Sở Quốc - Diệp Tầm - đã được rửa sạch oan khuất và được thả rồi".
"Nhược Huyên, giờ con yên tâm rồi chứ?" Ông lão kia nghe vậy thì cười hỏi.
"Vâng, vậy thì tốt quá. Nguyên nhân của việc này là con, hắn phải gánh chịu mối họa này vì cứu con. Gia gia, cho dù Thiên Phủ ta không thể nhúng tay vào chuyện của vương triều thì cũng không thể để hắn xảy ra chuyện được’’.
Nghe xong, Dương Nhược Huyên dịu dàng nói.
"Con đừng lo, ta nắm rõ tình hình Sở Quốc hơn con mà".
...
Trong suốt nửa tháng qua, Diệp Tầm luôn ở tại phủ công chúa, tập trung dạy Bắc Cung Linh Phượng Vũ Minh Kinh Vũ Kiếm. Phải công nhận rằng thiên phú của Bắc Cung Linh vô cùng xuất sắc, nàng đã nắm vững được bảy, tám phần mười chỉ trong vòng nửa tháng ngắn ngủi.
Hôm nay, Bắc Cung Linh bị ốm nên không tập võ được, Diệp Tầm cũng có thời gian rảnh. Đúng lúc Sở Hoàng phái hạ nhân đến, báo cho hắn biết rằng có thể về Vương phủ được rồi, thế là Diệp Tầm bắt đầu thu dọn đồ đạc, chuẩn bị rời đi.
Khi ra khỏi phòng, Diệp Tầm thầm nghĩ, hắn đã tá túc ở đây khá lâu, nếu im ỉm bỏ về phủ mà chẳng nói tiếng nào, lỡ cô nàng Bắc Cung Linh này biết thì sẽ làm rùm beng cả lên mất. Sống chung với nhau càng lâu, Diệp Tầm càng đau đầu về Bắc Cung Linh, bởi vì nàng là một nữ tử cứng đầu, đanh đá, vô lý, đáng yêu nhưng lại thích giả vờ ấm ức.
Ngươi đối xử tốt với nàng thì nàng sẽ tỏ ra phách lối, điêu ngoa, ngươi mà dữ lên một cái là y như rằng lại bĩu môi, giả vờ như mình oan ức lắm. Khổ nỗi bây giờ đang là thời điểm dậy thì của nàng, mỗi ngày một bộ cánh, không một bộ y phục nào trùng ngày nào, cho dù với khả năng giữ bình tĩnh của Diệp Tầm thì cũng thấy hơi bối rối.
Cất quần áo đã thay vào nhẫn trữ vật, vác Lăng Hư kiếm trên lưng, Diệp Tầm đi về phía tẩm cung của Bắc Cung Linh.
Tẩm cung của Bắc Cung Linh nằm ở phía Tây Bắc của phủ công chúa, Diệp Tầm gần như chưa vào đây lần nào. Bởi vì đây là lần đầu tiên hắn vào đây nên lạc đường lúc nào không hay.
Đâu đâu trong phủ công chúa cũng thấy tỳ nữ, không có bất kỳ một nam tử nào, bởi vậy mà Diệp Tầm bị không ít thiếu nữ xinh xắn tò mò liếc nhìn suốt đường đi.
Lúc này, ở khu vườn phía sau phủ công chúa, ba bóng người trắng nõn không tì vết đang nô đùa trong một hồ nước khổng lồ. Thỉnh thoảng nước bắn lên, làm cho cả khu vườn như trở thành tiên cảnh vậy.
Ba nữ tử trong hồ đều mang nét đẹp chim sa cá lặn, mái tóc đen dày buông xõa trên mặt nước, làn da trắng muốt, mịn màng như ngọc, nhẵn bóng, mềm mại đến mức tưởng chừng chỉ cần lỡ tay một chút thôi là sẽ trầy xước ngay.
"Linh Nhi muội muội, hôm nay muội không đi tập võ à?"
Thượng Quan Thính Vũ chìa bàn tay ngọc ngà ra, nhẹ nhàng đung đưa làn nước, dịu dàng hỏi. Giọng nói của nàng ấy luôn êm ái, khiến cho người nghe cảm thấy tai hơi tê tê.
"Không đi đâu, muội chẳng có tâm trạng chút nào! Ngũ hoàng tử Hán quốc mang sính lễ là quyền sở hữu ba tòa thành trì đến đây cầu hôn, tuyên bố ngày mai sẽ khiêu chiến tất cả thanh niên trai tráng Sở Quốc tại sàn đấu võ của hoàng cung. Nếu hắn thắng thì sẽ ôm mỹ nhân về, nếu thua thì tự rút lui".
Bắc Cung Linh chui xuống nước, ngóc đầu lên, nhỏ nhẹ trả lời.
"Hán quốc là vương triều cường thịnh nhất trong lục đại vương triều, kể từ khi đại hoàng tử - người mạnh nhất thế hệ trẻ lúc bấy giờ - vào Kiếm tông, Hán quốc càng như hổ thêm cánh. Nghe nói thiên phú của ngũ hoàng tử này chỉ đứng sau đại hoàng tử, quả thật là một nhân vật khó lường".
Nghe vậy, Thượng Quan Thính Vũ dịu dàng hỏi ngay: "Sở Hoàng bệ hạ có chấp nhận lời thỉnh cầu của người này không?"
"Đương nhiên là đồng ý rồi! Người này đưa ra sính lễ gồm ba tòa thành trì để thể hiện thành ý của mình, châm chọc Sở Quốc không có người xứng tầm, sỉ nhục tôn nghiêm của Sở Quốc. Về công lẫn về tư, Sở Hoàng đều không thể từ chối".
Triệu Linh Nhiên phân tích: "Cộng thêm tướng sĩ biên cương vừa lục đục nội bộ, lòng người vẫn chưa yên ổn hoàn toàn, trận tỷ thí này không muốn chấp nhận cũng phải chấp nhận thôi".
"Linh Nhiên tỷ tỷ nói đúng, nếu phụ hoàng từ chối thì nhất định Hán quốc sẽ viện lý do này để tuyên chiến với Sở Quốc ta. Tương tự, lòng dân Sở Quốc cũng không vững, nhất là thanh niên trai tráng của các gia tộc lớn. Bọn họ không bao giờ cho phép mình bị khinh thường như thế".
"Cho nên không đồng ý cũng phải đồng ý thôi".
Bắc Cung Linh gật đầu tán thành, sau đó, nàng thở dài thườn thượt: "Nghe nói thiên phú của tên ngũ hoàng tử kia xuất sắc lắm, văn võ song toàn, còn trẻ mà đã đạt đến cảnh giới Nhập Cương tầng ba. Dõi mắt khắp Sở Quốc, ai có thể chống lại hắn ta chứ!"
"À, nếu nói đến người chống lại được hắn ta thì cũng không phải là không có!"
Triệu Linh Nhiên nghe vậy thì hơi nhướng chân mày thanh tú lên, một nụ cười quyến rũ bất chợt hiện lên gương mặt xinh đẹp tuyệt trần ấy.
"Tỷ đang nhắc đến Thượng Quan Phi Độ à? Nghe nói dạo trước hắn mới đột phá, tiến vào Nhập Cương tầng một, chênh lệch quá, khó lắm!"
Bắc Cung Linh lắc đầu, trông nàng rầu rĩ thấy rõ.
"Ai bảo là Thượng Quan Phi Độ chứ, vẫn còn một ứng cử viên còn gì?"
"Ai thế?"
"Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt".
"Ý tỷ là... sư phụ của muội ấy hả? Nhưng phải còn trẻ mới được tham gia so tài mà..."
Bắc Cung Linh đang nói thì giật mình, cả Thượng Quan Thính Vũ lẫn Triệu Linh Nhiên đều trợn trắng mắt. Nếu yêu cầu phải còn trẻ thì Diệp Tầm mới có mười bảy tuổi, còn trẻ hơn bọn tam hoàng tử nữa là.
Chẳng qua là do bình thường Bắc Cung Linh được Diệp Tầm dạy mãi, lúc dạy cũng vô cùng nghiêm khắc và kỹ tính, khiến nàng luôn vô thức xem hắn là huynh trưởng, tiền bối, bởi vậy mới không nghĩ đến chuyện này ngay.
Trong lúc ba người trò chuyện, Diệp Tầm ở ngoài cũng choáng váng vì đi lòng vòng mãi. Hắn hết rẽ Đông đến rẽ Tây mà chẳng thấy một tỳ nữ nào, không khỏi buồn rầu trong bụng.
Bỗng dưng nghe thấy tiếng nói chuyện vọng lại từ cửa viện đằng trước, Diệp Tầm vội vàng đi tới gõ cửa.
Nhóm Bắc Cung Linh nghe thấy tiếng gõ cửa cũng không để ý, dịu dàng bảo: "Vào đi!"
Ôn Linh Trì này nằm ở nơi sâu nhất trong tẩm cung, mỗi lần đến đây tắm, Bắc Cung Linh thường chỉ mang một nha hoàn theo cùng. Ở bên ngoài đã có mê trận được bố trí bởi trận pháp sư trong truyền thuyết bảo vệ, thế nên những nha hoàn xung quanh đều đã bị nàng tản đi hết.
Đó cũng là lý do vì sao Diệp Tầm đi mãi mà chẳng thấy bóng dáng một nha hoàn nào. Mà mê trận nhỏ bé này hoàn toàn vô dụng với Diệp Tầm, dẫn tới việc hắn tìm được đến đây ngay.
Bắc Cung Linh cứ tưởng người ở ngoài là nha hoàn, Diệp Tầm cũng không nghĩ nhiều, nghe rõ tiếng bên trong là giọng của Bắc Cung Linh, không thể nào sai được.
Cạch!
Cửa viện mở, một bóng người đi vào. Đúng lúc này, nhóm Bắc Cung Linh dừng nói chuyện, thời gian như đóng băng.
Diệp Tầm điều khiển sao cho Tường Cuồng Phong cuộn xoắn dữ dội, nọc độc chết người tiến vào mắt Hứa Sát Bắc chỉ trong tích tắc.
Tiếp theo, hắn chấm mũi kiếm lên đại đao, nguyên lực mạnh mẽ bùng nổ, khiến cho đại đao thoáng chốc lệch khỏi quỹ đạo, sượt qua đùi phải của Diệp Tầm.
Giả sử hai mắt của Hứa Sát Bắc không bị nọc độc chết người ăn mòn, khiến cho ông ta không tài nào điều khiển đại đao do chịu ảnh hưởng từ cơn đau đớn khủng khiếp ở mắt thì với nguyên lực của Diệp Tầm, hắn hoàn toàn không thể khiến đại đao của Hứa Sát Bắc lệch khỏi quỹ đạo được.
Một tiếng hét thảm thiết vang lên, Hứa Sát Bắc đau đớn bịt kín hai mắt, cao giọng quát tháo: "Cẩu tạp chủng hèn hạ, ngươi dùng độc!"
Diệp Tầm thoát khỏi thế kìm kẹp của Hứa Sát Bắc, tàn nhẫn đá Hứa Sát Bắc đi, dõng dạc phản bác: "Lão già kia, chẳng nhẽ ngươi muốn một người mới có tu vi Ngưng Thể như ta lăn xả, đấu thật với một kẻ đã đến cảnh giới Cương Thể như ngươi chắc?"
Nói xong, Diệp Tầm đứng trước Vương phủ, lạnh lùng nhìn bọn hộ vệ do Hứa Sát Bắc mang đến.
Hứa Sát Bắc đã được bọn hộ vệ đón đỡ, cùng lúc đó, bọn chúng vây quanh bảo vệ ông ta, nhìn Diệp Tầm bằng ánh mắt đằng đằng sát khí.
Hứa Sát Bắc ngồi khoanh chân lại, nhanh chóng vận công để ép độc ra ngoài. Diệp Tầm không thèm ngó ngàng gì đến ông ta, vung tay phải lên, những người sau lưng lập tức quay về phủ đệ, đến những nơi đã được phân công trước đó theo kế hoạch, còn Diệp Tầm thì thảnh thơi ôm kiếm tựa vào phía trước cột đá.
Cảnh tượng ấy làm cho những người đứng xem xung quanh vô cùng bất ngờ, ai nấy cũng cho rằng Diệp Tầm sẽ chết dưới đao của Hứa Sát Bắc, bây giờ mới biết hóa ra lại là Hứa Sát Bắc trúng chiêu của Diệp Tầm.
Ánh mắt của Bắc Cung Hàn Tiêu đang đứng ở phía xa có chút phức tạp, chốc lát sau, vẻ quyết tâm hiện lên trong mắt ông ấy: "Đi thôi".
Dứt lời, Bắc Cung Hàn Tiêu dẫn đầu đoàn người, đi tới Mặc Vương phủ.
Bắc Cung Linh lập tức mỉm cười vui vẻ, hớn hở theo sau. Trong lòng nàng thầm thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần phụ hoàng ra tay thì sư phụ đã giữ được tính mạng rồi.
Bóng dáng Bắc Cung Hàn Tiêu xuất hiện trước Vương phủ, cất giọng chất vấn với sắc mặt tối tăm: "Kẻ láo xược nào dám cả gan điều động binh mã trong Hoàng Đô hả?"
Giọng ông ấy vừa vang lên, bầu không khí vốn giương cung bạt kiếm thoáng chốc dịu đi đôi phần. Mặc dù Hứa Sát Bắc không sợ Bắc Cung Hàn Tiêu nhưng vẫn phải tỏ ra cung kính, còn bọn hộ vệ thì lại càng không dám vô lễ với ông ấy.
"Bái kiến hoàng thượng!"
Bọn hộ vệ quỳ xuống, hành lễ.
Diệp Tầm cũng chắp tay: "Tham kiến hoàng thượng".
Những ai được ban chức vương gia không cần quỳ lạy hành lễ khi gặp hoàng thượng.
"Ờ, không biết hai vị vương gia có chuyện gì mà làm rùm beng lên thế kia?"
Bắc Cung Hàn Tiêu biết rõ chuyện gì đã xảy ra rồi mà còn hỏi. Đột nhiên, ông ấy nhìn về phía Hứa Sát Bắc, tỏ ra ngạc nhiên: "Độc này là chất độc chết người, sao còn chưa đưa Hứa Vương gia về chữa trị hả? Cả đám các ngươi còn ngây ra đó làm gì? Lỡ Hứa Vương gia gặp mệnh hệ gì thì trẫm sẽ chôn các ngươi theo cùng đấy!"
"Dạ! Dạ!"
Thống lĩnh hộ vệ nghe vậy thì vội vàng gật đầu tuân lệnh, năm trăm người vây quanh Hứa Sát Bắc gấp gáp rút lui. Trong thoáng chốc, khoảng sân đằng trước Mặc Vương phủ lại trống trải như cũ.
"Mặc Vương vào cùng trẫm, nói trẫm nghe đầu đuôi câu chuyện đi".
Bắc Cung Hàn Tiêu vào Mặc Vương phủ trước, cất giọng bảo.
Diệp Tầm lập tức gật đầu đi theo, còn Bắc Cung Linh thì đến bên cạnh Diệp Tầm, cái miệng nhỏ nhắn cười ngọt ngào, để lộ chiếc răng khểnh trông cực kỳ đáng yêu.
"Không cần cảm ơn đâu sư phụ".
Nghe nàng nói vậy, Diệp Tầm thầm buồn cười, nhìn cô nàng Bắc Cung Linh đáng yêu này một cách chăm chú, cảm xúc trong tim hắn bỗng dưng có gì đó khác lạ.
Sau khi tiến vào đại sảnh, Bắc Cung Hàn Tiêu phất tay cho bọn hạ nhân xung quanh lui xuống, ngồi trên ghế chủ tọa rồi nói: "Diệp hiền chất, ngươi đúng là gan to bằng trời đấy!"
Diệp Tầm cũng lịch sự ngồi ở ghế dưới, lần lượt đổ một tách trà cho Bắc Cung Hàn Tiêu và mình. Sau khi uống một ngụm trà, hắn cười nói: "Hàn thúc, người ta đã tới tận nhà ta cơ mà, thế mà còn không giết nữa thì khác với tác phong của ta lắm!"
Sở dĩ ban đầu hắn nương theo việc Bắc Cung Hàn Tiêu tự xưng là Hàn thúc một phần là để Tô Tịch được sống tốt, một phần là vì bội phục phong thái của Bắc Cung Hàn Tiêu, một phần là vì tuổi tác kiếp này của hắn.
Nhưng nói chung hắn vẫn chưa quen lắm. Kể ra thì chính bản thân Diệp Tầm cũng lấy làm lạ, thời gian trôi qua, hắn càng lúc càng gần hắn của thời trẻ nhưng thực chất lại chẳng phải, cảm giác này rất đỗi lạ lùng.
Thấy Diệp Tầm chỉ rót trà cho hắn và phụ hoàng mà không thèm đoái hoài gì tới mình, Bắc Cung Linh kế bên không kìm được sự bực tức, ngồi cạnh Diệp Tầm, giật lấy tách trà mà hắn đang cầm trên tay rồi uống một hơi cạn sạch.
Diệp Tầm lập tức sửng sốt, đôi mắt hắn ngập tràn sự ngạc nhiên. Cô nàng này đang làm cái trò gì thế?
Bắc Cung Hàn Tiêu thấy vậy thì nở nụ cười đầy ám muội. Bắc Cung Linh chưa từng gần gũi với một nam nhân nào như vậy, bình thường mặc dù hay tỏ ra điêu ngoa, ương bướng nhưng nàng không bao giờ chạm vào thứ nam tử khác từng chạm vào.
Huống gì là tách trà đã uống?
Có lẽ bản thân cô con gái này của ông ấy cũng không nhận ra rằng mình có thiện cảm với Diệp Tầm, đây là chuyện tốt.
"Tên Hứa Lâm này cũng tự đâm đầu vào chỗ chết thôi. Cả Hoàng Đô này, e rằng chỉ có một mình ngươi dám giết ông ta, lại thêm ông ta muốn kiếm chuyện với ngươi nữa".
Bắc Cung Hàn Tiêu lắc đầu, cười nói: "Bây giờ ngươi hạ nọc độc chết người cho Hứa Sát Bắc, có lẽ tên này không sống được bao lâu nữa, gây ra họa lớn còn gì".
"Hàn thúc, ta cũng nắm rõ tình hình của Hứa Sát Bắc này. Một mình ông ta nắm trong tay phần lớn quân mã Sở Quốc, nếu chết thì chắc chắn sẽ xảy ra hỗn loạn".
Diệp Tầm lấy một tách trà khác để rót trà, bảo: "Cơ mà cứ dung túng cho ông ta lộng hành mãi thì e rằng sau này sẽ gặp phải tai bay vạ gió, thà để ta làm người trung gian, diệt trừ ông ta thì hơn".
"Ồ? Nói ý kiến của hiền chất ta nghe xem nào?"
Bắc Cung Hàn Tiêu nhoẻn môi cười, hỏi với ánh mắt đầy tán thưởng. Ông ấy rõ như lòng bàn tay những gì Diệp Tầm đã dạy cho Bắc Cung Linh dạo gần đây, ban đầu Bắc Cung Hàn Tiêu chỉ định thử vận may một lần mà thôi, không ngờ thằng nhóc này biết Phượng Vũ Minh Kinh Vũ Kiếm thật.
Không chỉ vậy, hắn còn thành thạo từ cầm, kỳ, thi, họa cho đến võ đạo, học rộng biết nhiều, là một kỳ tài thực thụ.
Bây giờ ông ấy phát hiện thêm người này còn giỏi phân tích tình hình nữa.
"Ta đã giết Hứa Sát Bắc, đương nhiên nhiều tướng lĩnh trung thành với ông ta ở biên cương sẽ nổi sát ý với ta, thậm chí không ít kẻ lòng dạ xấu xa còn nhân cơ hội này xúi giục bọn phản loạn".
"Tuy nhiên, người giết ông ta không phải Hàn thúc, vậy thì ít ra bọn họ sẽ không thể nhân danh Sở Hoàng giết trung thần. Bên cạnh đó, ngươi tuyên bố với bên ngoài rằng bắt ta vào tù giam, như vậy sẽ loại trừ được ý đồ làm phản của không ít tướng lĩnh".
Diệp Tầm thẳng thắn nói lên ý kiến của mình: "Trong thời gian này, ngươi hãy bắt đầu cài tay chân thân tín của mình trong quân đội, giành binh quyền về tay từng chút một".
"Dù vậy thì e rằng một số tướng lĩnh có thực quyền vẫn sẽ đứng ngồi không yên. Đến lúc đó, có những người này chỉ huy thì kể cả các binh lính, tướng sĩ đứng xem cũng sẽ vùng lên khởi nghĩa theo xu thế mà thôi".
Bắc Cung Hàn Tiêu nói với vẻ lo lắng.
"Chuyện này thì có gì khó? Hứa Sát Bắc phải mất ít nhất ba ngày từ khi trúng nọc độc chết người đến khi chết đi. Trong ba ngày này, ngươi hãy phái quân đội phong tỏa gia đình của các đại tướng, ép buộc họ viết thư nhà rồi ra roi thúc ngựa, đưa đến tận tay tất cả các tướng lĩnh".
Diệp Tầm nói tiếp: "Đại tướng không có người nhà thì phong tỏa người nhà của phó tướng, cứ tiếp tục như thế. Kẻ nào dám manh động thì tru di cửu tộc. Ta không tin những kẻ này mặc kệ cả tính mạng của người nhà mình".
"Không được! Những đại tướng, binh sĩ này trấn giữ biên cương vì Sở Quốc ta, sao ta có thể bắt cóc người nhà họ được? Nếu làm vậy thì sẽ làm tướng lĩnh Sở Quốc thất vọng còn gì?"
Nghe vậy, Bắc Cung Hàn Tiêu lắc đầu phản đối.
"Ai không làm phản thì chúng ta không giết người nhà hắn, làm phản thì tức là phản đồ, giết tại chỗ. Thứ mà những kẻ này bảo vệ là lãnh thổ Sở Quốc, vậy mà chúng là mưu đồ chiếm đoạt Sở Quốc, thế thì sao coi là trung thành được?"
Nghe vậy, Diệp Tầm lạnh nhạt bảo: "Đừng nhắc đến thanh danh trong chuyện này, đã là thời buổi loạn lạc thì phải dùng hình phạt thật nặng, không đủ cứng rắn thì làm sao áp bức được bọn lòng muôn dạ thú này?"
Bắc Cung Hàn Tiêu tức khắc sửng sốt, ánh mắt từ không đành lòng từ từ trở nên quyết đoán.
Chương 40: Đãi ngộ bất ngờ
"Được, vậy thì ta sẽ làm theo kế sách của ngươi".
Bắc Cung Hàn Tiêu quyết đoán nói, sau đó đứng lên: "Ta về hoàng cung xử lý chuyện này, buổi tối sẽ có người đến đây bắt ngươi, lúc đó cứ đi theo là được. Trong thời gian này, ngươi hãy ở tạm phủ công chúa".
"Ta hiểu rồi. Nhưng Hàn thúc, phủ công chúa khác nào khuê phòng đâu? Một nam tử như ta mà ở đó thì không ổn".
Diệp Tầm gật đầu, sau đó thắc mắc hỏi.
"Không sao, vốn dĩ ngươi là sư phụ của Linh Nhi, huống gì phủ công chúa cũng rộng chứ đâu phải chật, cứ quyết định như vậy đi. Đúng rồi, ngươi lo sắp xếp chuyện ở Mặc Vương phủ đâu vào đấy đi nhé".
Bắc Cung Hàn Tiêu phất tay, ra lệnh rồi rời đi ngay, Bắc Cung Linh cũng vội vàng đuổi theo. Đột nhiên, nàng quay đầu nhìn Diệp Tầm, chun cái mũi đáng yêu lại: "Ta rộng lượng lắm, cho phép ngươi tá túc một thời gian đó".
Nói xong, nàng nhảy tung tăng ra ngoài, để lại Diệp Tầm vô cùng bất đắc dĩ.
Trong thời gian còn lại, hắn luyện chế ra một lượng lớn đan dược, giao cho hai mươi sáu người thuộc tổ chức Phong Vân, dặn dò họ một phen rồi chờ đến tối sẽ đi theo hộ vệ.
Cùng lúc đó, dưới sự thúc đẩy của Bắc Cung Hàn Tiêu, tin tức Diệp Tầm bị bắt đã được lan truyền khắp Hoàng Đô.
...
Ba ngày sau, Hứa Sát Bắc đã chết, Bắc Cung Hàn Tiêu tuyên bố tổ chức lễ tang long trọng cho ông ta, đồng thời mượn cơ hội điều toàn bộ thị vệ của Trấn Sơn Vương phủ đi.
Năm ngày sau, biên cương cấp báo, tả tướng quân Hoa Sinh chỉ huy đội quân gồm ba mươi vạn binh lính tiến đến Hoàng Đô.
Cùng ngày hôm đó, cả gia tộc gồm năm trăm người của tả tướng quân rơi đầu, tả phó tướng và hữu phó tướng của ông ta đều nhận được thánh chỉ, nếu Hoa Sinh không chết trong đêm nay thì hai người họ cũng bị tru di cửu tộc.
Đêm hôm đó, quân đội nổi loạn, Hoa Sinh bị phó tướng chém chết, ba mươi vạn binh lực kịp thời quay về dưới sự chỉ huy của tả phó tướng và hữu phó tướng. Mối nguy cơ mà Hoàng Đô đang phải đối mặt được dẹp yên trong thầm lặng, tình cảnh hỗn loạn bao trùm khắp Sở Quốc.
Nửa tháng sau, Bắc Cung Hàn Tiêu cử tướng lĩnh thay thế chức vụ của phản đồ Hoa Sinh đã chết, trong đó, mười tướng sĩ đã bị tru di cửu tộc vì chống lại quân lệnh, cố ý gây khó khăn.
Trong thoáng chốc, các lệnh giết đầy cứng rắn và quyết đoán ấy khiến cho ai nấy đang canh giữ biên cương đều cảm thấy bất an, không ít tướng lĩnh có bất mãn với triều đình đều nhận được thư của người nhà, dưới bức thư có cả thánh chỉ mật của triều đình: Các ngươi là trụ cột của Đại Sở ta, nếu không hai lòng, trẫm ắt trọng dụng, nếu hai lòng, tru di cửu tộc!
Mười ngày sau, đợt quân lương đầu tiên được mang đến. Mấy chục vạn binh sĩ nơi biên cương đều được triều đình ban thưởng, không sót một ai, đặc biệt là tả phó tướng và hữu phó tướng của Hoa Sinh, đại khái là khen thưởng họ đã có công giết kẻ phản nghịch.
Trong vòng một tháng, Bắc Cung Hàn Tiêu áp dụng biện pháp vừa đánh vừa xoa, cuối cùng trấn an được các tướng sĩ ở biên cương, đồng thời bắt đầu công khai tuyên truyền những tội ác của Hứa Sát Bắc, bao gồm chứng cứ người nhà của các tướng sĩ ở biên cương bị Hứa Lâm âm thầm sát hại.
Hứa Lâm làm xằng làm bậy ở Hoàng Đô bao nhiêu năm qua, những chuyện tày trời khiến người người căm ghét mà hắn ta đã làm nhiều không đếm xuể, đáng lên án hơn là một số nữ tử gia tộc đại tướng đã bị hắn ta làm nhục. Chẳng qua, trước đây những chuyện này đều có người lắng xuống giùm, bây giờ Bắc Cung Hàn Tiêu cố ý lan truyền, hình ảnh của Hứa Sát Bắc trong quân đội ngay lập tức tuột dốc không phanh.
Nửa tháng sau, Bắc Cung Hàn Tiêu đã ổn định được lòng binh sĩ, thế cuộc hỗn loạn do phe cánh của Hứa Sát Bắc gây ra đã bị đàn áp triệt để. Cùng lúc đó, ông ấy bắt đầu đưa tin khắp nơi chuyện Diệp Tầm đắc tội Hứa Lâm vì cứu một nữ tử, bị dồn vào thế bí, đành phải giết cha con nhà họ Hứa.
Trong tích tắc, tội danh của Diệp Tầm đã được rửa sạch, hắn được ra khỏi ngục giam. Mà lúc này, Xuân Tịch tổ chức mỗi năm một lần cũng sắp đến. Xuân Tịch là ngày cuối cùng của năm, cũng là ngày lễ lớn nhất đại lục Thiên vũ.
Cùng lúc đó, tại căn cứ Thiên Phủ của Sở Quốc.
Một nữ tử đẹp lộng lẫy bồn chồn ngồi cạnh một ông lão. Thật lâu sau, một bóng người đi ra: "Bẩm tiểu thư, như phủ chủ đã đoán, Vương gia Sở Quốc - Diệp Tầm - đã được rửa sạch oan khuất và được thả rồi".
"Nhược Huyên, giờ con yên tâm rồi chứ?" Ông lão kia nghe vậy thì cười hỏi.
"Vâng, vậy thì tốt quá. Nguyên nhân của việc này là con, hắn phải gánh chịu mối họa này vì cứu con. Gia gia, cho dù Thiên Phủ ta không thể nhúng tay vào chuyện của vương triều thì cũng không thể để hắn xảy ra chuyện được’’.
Nghe xong, Dương Nhược Huyên dịu dàng nói.
"Con đừng lo, ta nắm rõ tình hình Sở Quốc hơn con mà".
...
Trong suốt nửa tháng qua, Diệp Tầm luôn ở tại phủ công chúa, tập trung dạy Bắc Cung Linh Phượng Vũ Minh Kinh Vũ Kiếm. Phải công nhận rằng thiên phú của Bắc Cung Linh vô cùng xuất sắc, nàng đã nắm vững được bảy, tám phần mười chỉ trong vòng nửa tháng ngắn ngủi.
Hôm nay, Bắc Cung Linh bị ốm nên không tập võ được, Diệp Tầm cũng có thời gian rảnh. Đúng lúc Sở Hoàng phái hạ nhân đến, báo cho hắn biết rằng có thể về Vương phủ được rồi, thế là Diệp Tầm bắt đầu thu dọn đồ đạc, chuẩn bị rời đi.
Khi ra khỏi phòng, Diệp Tầm thầm nghĩ, hắn đã tá túc ở đây khá lâu, nếu im ỉm bỏ về phủ mà chẳng nói tiếng nào, lỡ cô nàng Bắc Cung Linh này biết thì sẽ làm rùm beng cả lên mất. Sống chung với nhau càng lâu, Diệp Tầm càng đau đầu về Bắc Cung Linh, bởi vì nàng là một nữ tử cứng đầu, đanh đá, vô lý, đáng yêu nhưng lại thích giả vờ ấm ức.
Ngươi đối xử tốt với nàng thì nàng sẽ tỏ ra phách lối, điêu ngoa, ngươi mà dữ lên một cái là y như rằng lại bĩu môi, giả vờ như mình oan ức lắm. Khổ nỗi bây giờ đang là thời điểm dậy thì của nàng, mỗi ngày một bộ cánh, không một bộ y phục nào trùng ngày nào, cho dù với khả năng giữ bình tĩnh của Diệp Tầm thì cũng thấy hơi bối rối.
Cất quần áo đã thay vào nhẫn trữ vật, vác Lăng Hư kiếm trên lưng, Diệp Tầm đi về phía tẩm cung của Bắc Cung Linh.
Tẩm cung của Bắc Cung Linh nằm ở phía Tây Bắc của phủ công chúa, Diệp Tầm gần như chưa vào đây lần nào. Bởi vì đây là lần đầu tiên hắn vào đây nên lạc đường lúc nào không hay.
Đâu đâu trong phủ công chúa cũng thấy tỳ nữ, không có bất kỳ một nam tử nào, bởi vậy mà Diệp Tầm bị không ít thiếu nữ xinh xắn tò mò liếc nhìn suốt đường đi.
Lúc này, ở khu vườn phía sau phủ công chúa, ba bóng người trắng nõn không tì vết đang nô đùa trong một hồ nước khổng lồ. Thỉnh thoảng nước bắn lên, làm cho cả khu vườn như trở thành tiên cảnh vậy.
Ba nữ tử trong hồ đều mang nét đẹp chim sa cá lặn, mái tóc đen dày buông xõa trên mặt nước, làn da trắng muốt, mịn màng như ngọc, nhẵn bóng, mềm mại đến mức tưởng chừng chỉ cần lỡ tay một chút thôi là sẽ trầy xước ngay.
"Linh Nhi muội muội, hôm nay muội không đi tập võ à?"
Thượng Quan Thính Vũ chìa bàn tay ngọc ngà ra, nhẹ nhàng đung đưa làn nước, dịu dàng hỏi. Giọng nói của nàng ấy luôn êm ái, khiến cho người nghe cảm thấy tai hơi tê tê.
"Không đi đâu, muội chẳng có tâm trạng chút nào! Ngũ hoàng tử Hán quốc mang sính lễ là quyền sở hữu ba tòa thành trì đến đây cầu hôn, tuyên bố ngày mai sẽ khiêu chiến tất cả thanh niên trai tráng Sở Quốc tại sàn đấu võ của hoàng cung. Nếu hắn thắng thì sẽ ôm mỹ nhân về, nếu thua thì tự rút lui".
Bắc Cung Linh chui xuống nước, ngóc đầu lên, nhỏ nhẹ trả lời.
"Hán quốc là vương triều cường thịnh nhất trong lục đại vương triều, kể từ khi đại hoàng tử - người mạnh nhất thế hệ trẻ lúc bấy giờ - vào Kiếm tông, Hán quốc càng như hổ thêm cánh. Nghe nói thiên phú của ngũ hoàng tử này chỉ đứng sau đại hoàng tử, quả thật là một nhân vật khó lường".
Nghe vậy, Thượng Quan Thính Vũ dịu dàng hỏi ngay: "Sở Hoàng bệ hạ có chấp nhận lời thỉnh cầu của người này không?"
"Đương nhiên là đồng ý rồi! Người này đưa ra sính lễ gồm ba tòa thành trì để thể hiện thành ý của mình, châm chọc Sở Quốc không có người xứng tầm, sỉ nhục tôn nghiêm của Sở Quốc. Về công lẫn về tư, Sở Hoàng đều không thể từ chối".
Triệu Linh Nhiên phân tích: "Cộng thêm tướng sĩ biên cương vừa lục đục nội bộ, lòng người vẫn chưa yên ổn hoàn toàn, trận tỷ thí này không muốn chấp nhận cũng phải chấp nhận thôi".
"Linh Nhiên tỷ tỷ nói đúng, nếu phụ hoàng từ chối thì nhất định Hán quốc sẽ viện lý do này để tuyên chiến với Sở Quốc ta. Tương tự, lòng dân Sở Quốc cũng không vững, nhất là thanh niên trai tráng của các gia tộc lớn. Bọn họ không bao giờ cho phép mình bị khinh thường như thế".
"Cho nên không đồng ý cũng phải đồng ý thôi".
Bắc Cung Linh gật đầu tán thành, sau đó, nàng thở dài thườn thượt: "Nghe nói thiên phú của tên ngũ hoàng tử kia xuất sắc lắm, văn võ song toàn, còn trẻ mà đã đạt đến cảnh giới Nhập Cương tầng ba. Dõi mắt khắp Sở Quốc, ai có thể chống lại hắn ta chứ!"
"À, nếu nói đến người chống lại được hắn ta thì cũng không phải là không có!"
Triệu Linh Nhiên nghe vậy thì hơi nhướng chân mày thanh tú lên, một nụ cười quyến rũ bất chợt hiện lên gương mặt xinh đẹp tuyệt trần ấy.
"Tỷ đang nhắc đến Thượng Quan Phi Độ à? Nghe nói dạo trước hắn mới đột phá, tiến vào Nhập Cương tầng một, chênh lệch quá, khó lắm!"
Bắc Cung Linh lắc đầu, trông nàng rầu rĩ thấy rõ.
"Ai bảo là Thượng Quan Phi Độ chứ, vẫn còn một ứng cử viên còn gì?"
"Ai thế?"
"Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt".
"Ý tỷ là... sư phụ của muội ấy hả? Nhưng phải còn trẻ mới được tham gia so tài mà..."
Bắc Cung Linh đang nói thì giật mình, cả Thượng Quan Thính Vũ lẫn Triệu Linh Nhiên đều trợn trắng mắt. Nếu yêu cầu phải còn trẻ thì Diệp Tầm mới có mười bảy tuổi, còn trẻ hơn bọn tam hoàng tử nữa là.
Chẳng qua là do bình thường Bắc Cung Linh được Diệp Tầm dạy mãi, lúc dạy cũng vô cùng nghiêm khắc và kỹ tính, khiến nàng luôn vô thức xem hắn là huynh trưởng, tiền bối, bởi vậy mới không nghĩ đến chuyện này ngay.
Trong lúc ba người trò chuyện, Diệp Tầm ở ngoài cũng choáng váng vì đi lòng vòng mãi. Hắn hết rẽ Đông đến rẽ Tây mà chẳng thấy một tỳ nữ nào, không khỏi buồn rầu trong bụng.
Bỗng dưng nghe thấy tiếng nói chuyện vọng lại từ cửa viện đằng trước, Diệp Tầm vội vàng đi tới gõ cửa.
Nhóm Bắc Cung Linh nghe thấy tiếng gõ cửa cũng không để ý, dịu dàng bảo: "Vào đi!"
Ôn Linh Trì này nằm ở nơi sâu nhất trong tẩm cung, mỗi lần đến đây tắm, Bắc Cung Linh thường chỉ mang một nha hoàn theo cùng. Ở bên ngoài đã có mê trận được bố trí bởi trận pháp sư trong truyền thuyết bảo vệ, thế nên những nha hoàn xung quanh đều đã bị nàng tản đi hết.
Đó cũng là lý do vì sao Diệp Tầm đi mãi mà chẳng thấy bóng dáng một nha hoàn nào. Mà mê trận nhỏ bé này hoàn toàn vô dụng với Diệp Tầm, dẫn tới việc hắn tìm được đến đây ngay.
Bắc Cung Linh cứ tưởng người ở ngoài là nha hoàn, Diệp Tầm cũng không nghĩ nhiều, nghe rõ tiếng bên trong là giọng của Bắc Cung Linh, không thể nào sai được.
Cạch!
Cửa viện mở, một bóng người đi vào. Đúng lúc này, nhóm Bắc Cung Linh dừng nói chuyện, thời gian như đóng băng.
Bình luận facebook