• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Thiên Cổ Đại Đế - Diệp Yến (2 Viewers)

  • Chương 16-20

Chương 16: Bữa tiệc không yên

“Á, đan điền của ta, ngươi đánh nát đan điền của ta, Diệp Yến, ngươi dám phế đan điền của ta, ta muốn ngươi phải chết!”

Lâm Mộ Phi hét to lên, giọng điệu đầy ác ý.

Diệp Yến nghe vậy rút Lăng Hư kiếm ra đặt trên cổ hắn ta, lạnh giọng nói: “Ngươi là cái thá gì chứ, chỉ là truyền nhân một gia tộc hạng nhất mà thôi mà cũng dám bôi nhọ Vương gia ta, hôm nay ta giết ngươi thì nhà họ Lâm ngươi làm gì được ta chứ?”

Dứt lời, Lăng Hư kiếm hơi động, Lâm Mộ Phi không chút sợ hãi, lạnh lùng nói: “Vương gia! Hừ, Diệp Yến, chẳng qua là ngươi gặp may mới thành Vương gia thôi, ngươi nghĩ mình là ai chứ, sao ngươi lại biết Long Khiếu Quyền, ngươi ăn cắp võ kỹ của nhà họ Lâm ta”.

“Ăn cắp võ kỹ nhà họ Lâm các ngươi hả, nhà họ Lâm các ngươi xứng sao? Long Khiếu Quyền của nhà các ngươi chỉ là bản chưa hoàn chỉnh, đến cả cảnh giới hoàn mỹ cũng không thể nào đạt tới, còn ta mới có thi triển tiếng ngâm của rồng, ai mạnh ai yếu liếc mắt là nhận ra ngay, ta cần gì phải ăn cắp võ kỹ của nhà họ Lâm ngươi chứ, thật nực cười làm sao”.

Diệp Yến nghe vậy thì khinh thường nói, sau đó giẫm mạnh hắn ta xuống đất, lạnh lùng nói: “Chỉ dựa vào loại phế thải như ngươi mà cũng xứng kêu gào trước mặt ta sao, nếu để ta nghe hai chữ tạp chủng nữa thì ta sẽ giết ngươi!”

Dứt lời, Diệp Yến cầm Lăng Hư kiếm xẹt qua cánh tay phải hắn ta, ngay sau đó, gân tay Lâm Mộ Phi bị cắt đứt, hắn cũng đút Lăng Hư kiếm vào vỏ để sau lưng mình.

Lâm Mộ Phi hét thảm lên, lạnh giọng nói: “Diệp Yến, ngươi là đồ tạp chủng, hôm nay ta cứ nói đấy, có bản lĩnh thì ngươi giết ta đi, đồ vô dụng, đồ rác rưởi, đồ không có cha dạy dỗ”.

Diệp Yến vừa định nhấc chân lên, nghe vậy liền giẫm mạnh xuống: “Chán sống!”

Một giọng nói đồng thời từ trong phủ vang lên: “Dừng tay!”

Nhưng mà Diệp Yến chẳng thèm quan tâm, nguyên lực bùng nổ dưới chân, tâm mạch của Lâm Mộ Phi bị đứt đoạn, đồng tử hắn ta mở to, liên tục kêu gào, không thể tin nhìn Diệp Yến.

Bắc Cung Thanh Thiên đi ra, sắc mặc vô cùng khó coi, vốn dĩ hắn ta chỉ muốn xem trò hề cũng chỉ có chút kinh ngạc, nhưng cũng không quá quan tâm, dù sao tu vi của Lâm Mộ Phi chỉ là Ngưng Thể tầng năm, ở đây thuộc dạng tệ hại nhất.

Diệp Yến có thể chế ngự Lâm Mộ Phi dễ dàng nhưng cũng chẳng phải là đối thủ của bọn họ.

Nhưng sự tàn nhẫn của Diệp Yến lại khiến bọn họ kinh hoảng.

“Đến Lâm Mộ Thành ta còn giết nữa thì thêm một tên Lâm Mộ Phi có là gì? Ta muốn xem thử nhà họ Lâm có gan ra tay với ta hay không!”

Diệp Yến nói to rõ, chân giẫm mạnh hơn, đá Lâm Mộ Phi ra ngoài, đám thuộc hạ luống cuống tiếp lấy, cả lũ rút đao rút kiếm ra.

“Ta là Vương gia của Sở Quốc, các ngươi dám ra tay thử xem, có tin ta tru di cửu tộc các ngươi không!”

Diệp Yến cao giọng, rồi nhìn về phía mọi người, bọn họ sửng sốt, mặc kệ thanh danh của Diệp Yến bê tha thối nát đến đâu nhưng bàn về thân phận thì ngoại trừ Tam hoàng tử ra, chẳng có ai ngang hàng với hắn.

Hắn vừa nói câu ấy, cả đám người hầu nhịn xuống, lập tức khiêng Lâm Mộ Phi đi, thống lĩnh hộ vệ nói: “Diệp Vương gia, ngươi tàn sát truyền nhân dòng chính của nhà họ Lâm ta như thế rồi chắc sẽ không quên ngay đâu”.

“Hừ, bảo Lâm Đằng lúc nào tìm ta báo thù cũng được hết, ta có thể diệt được nhà họ Diệp thì cũng có thể diệt nhà họ Lâm!”

Diệp Yến lạnh nhạt nói.

Người hộ vệ kia nghe vậy thì lạnh lùng nhìn hắn rồi rời đi.

“To giọng thật đấy!”

Bỗng nhiên có một giọng nói vang lên, Bắc Cung Thanh Thiên đen mặt thong dong bước lại, Bắc Cung Linh cũng nhìn Diệp Yến bằng ánh mắt chán ghét.

Nghĩ thầm rằng người này ra tay tàn nhẫn, làm việc không chút kiêng dè gì, tiểu nhân đắc chí, chẳng biết phụ hoàng coi trọng hắn điểm nào.

Diệp Yến nghe vậy bèn xoay người nhìn về phía Bắc Cung Thanh Thiên, hờ hững nói: “Thế nào, Tam hoàng tử mời ta đến dự tiệc tối nay để làm ta xấu mặt phải không? Hay nói cách khác đây là trò hề mà ngươi sắp xếp?”

Diệp Yến nói đầy hàm ý, hôm nay Tam hoàng tử mời bọn họ đến đây dự tiệc, trước phủ lại xảy ra chuyện mà giờ Tam hoàng tử mới đi ra, muốn nói không có tâm tư khác cũng chẳng ai tin.

Bắc Cung Thanh Thiên sửng sốt, câu nói của Diệp Yến khiến hắn ta cứng họng không biết nói gì tiếp, lần này hắn ta mời Diệp Yến đến đây đúng là để hắn xấu mặt nhưng làm là một chuyện mà công khai là chuyện khác.

Dẫu cho hắn ta nhìn Diệp Yến không vừa mắt nhưng Diệp Yến dù sao cũng là Vương gia, nếu hắn ta ra mặt làm khó dễ thì lại không nể mặt phụ thân.

“Vừa rồi ở hậu viện có chút việc nên tới chậm một chút, chẳng biết sao Diệp Vương gia lại tức giận như thế, còn giết người trước phủ của ta nữa, điều này không khỏi không để Tam hoàng tử ta vào mắt”.

Bắc Cung Thanh Thiên đáp trả, lòng rất khó chịu, công tử dòng chính nhà họ Lâm chết trước phủ của hắn ta, chuyện này thế nào cũng không thoát khỏi liên can tới mình, tên Diệp Yến này tặng hắn ta một món quà to rồi.

“Có người chỉ vào ta mắng ta là tạp chủng, giết thì giết thôi, thế nào, hay là Tam hoàng tử muốn ta nhẫn nhịn sự khiêu khích ấy?”

Diệp Yến nghe vậy thì hỏi ngược lại, Bắc Cung Thanh Thiên cười to nói: “Tất nhiên là không rồi, nếu là Lâm Mộ Phi khiêu khích trước thì giết là đúng, vào thôi, lần này nhân vật chính là Diệp Vương gia đấy”.

“Các ngươi còn chưa biết nhỉ, Diệp Vương gia đã được phụ hoàng ta phong làm sư phụ của muội muội ta Bắc Cung Linh, sau này sẽ ở bên cạnh bầu bạn với muội muội ta dạy võ kỹ đấy, phụ hoàng thật coi trọng Diệp Vương gia mà”.

Bắc Cung Thanh Thiên nói chuyện ẩn chứa hàm ý nhất là cụm từ bên cạnh bầu bạn, dạy võ kỹ, mấy chốc khiến các vị công tử xung quanh xanh mặt, ánh mắt nhìn về phía Diệp Yến cũng đầy ác ý.

Lần này, người Bắc Cung Thanh Thiên mời đều là những vị công tử đã theo đuổi Bắc Cung Linh từ lâu, trong đó người có địa vị cao nhất là Tiền Hoành, con trai của thừa tướng đương triều, tư chất đạt tới Thiên phẩm nhị tinh, kiến thức uyên thâm, lý giải về võ kỹ sâu sắc hơn người thường nhiều.

Còn có cả con trai thượng thư Đinh Xuân Thu, là luyện dược sư cao quý nhất đại lục, vô cùng lợi hại.

Ngoài hai người này ra còn có thiếu tộc trưởng Đông Hoàng Vũ của gia tộc Đông Hoàng của Sở Quốc, còn trẻ mà tu vi đã đạt đỉnh Sở Quốc rồi, còn có vài người khác cũng theo đuổi Bắc Cung Linh rất nhiệt tình.

Nhắc tới Đông Hoàng Vũ không thể không nhắc tới đối thủ một mất một còn của hắn ta Thượng Quan Phi Độ, hắn ta có ngộ tính độc nhất vô nhị ở Sở Quốc, giờ đã có hai võ kỹ tu luyện tới cảnh giới hoàn mỹ rồi.

Bốn người này và Bắc Cung Thanh Thiên được xưng là ngũ công tử của Sở Quốc, là năm thanh niên tài tuấn nổi danh khắp Sở Quốc.

Bắc Cung Linh là đệ nhất mỹ nhân của Sở Quốc, ngoại trừ Bắc Cung Thanh Thiên ra thì bốn người kia đều theo đuổi Bắc Cung Linh cuồng nhiệt để chứng tỏ rằng mình mạnh hơn kẻ khác.

Mà bây giờ Bắc Cung Linh có thêm một người sư phụ, hơn nữa còn là tiểu nhân trong truyền thuyết nữa, sao bọn họ chấp nhận chứ, còn chưa nhập tiệc mà bốn tên kia đã nhìn Diệp Yến chằm chằm rồi, trong ánh mắt chứa đầy sự khinh thường.

Đối với bọn họ mà nói, Diệp Yến chẳng khác nào ruồi bọ, không có bản lĩnh gì ra hồn mà lại rất ghê tởm.

Bắc Cung Thanh Thiên tất nhiên cảm nhận được bầu không khí trở nên căng thẳng hơn ngay sau khi hắn ta nói câu đó, nhưng mà chuyện này khiến hắn ta rất vui, nhiệt tình dẫn mọi người tới chỗ tổ chức yến tiệc, sau đó tất cả an tọa.

Không biết là vô tình hay cố ý mà hắn ta sắp xếp cho Diệp Yến ngồi bên cạnh Bắc Cung Linh, Bắc Cung Linh cúi đầu, vẻ mặt đầy uất ức khiến bốn người Đông Hoàng Vũ vô cùng tức giận.

“Diệp Vương gia, lần này ngươi đã trở thành sư phụ của muội muội ta, coi như là người một nhà, tuổi tác chúng ta xấp xỉ nhau nên ta gọi ngươi là Diệp huynh, nào, ta mời ngươi một ly rượu, chúc mừng ngươi trở thành sư phụ của muội muội ta!"

Bắc Cung Thanh Thiên nâng ly rượu lên rồi chắp tay nói.

Diệp Yến nghe vậy cũng cầm ly rượu trên bàn lên chắp tay cạn rồi cả hai cùng uống cạn ly rượu.

Nhưng đúng lúc này, một giọng nói rõ to vang lên: “Từ đã, không phải ai cũng có thể trở thành sư phụ của công chúa Linh Nhi”.
Chương 17: Tỷ thí

Người nói chuyện chính là Đông Hoàng Vũ.

Đông Hoàng Vũ là một nhánh nhân tộc mạnh nhất thời kỳ thượng cổ, là hậu duệ của tộc Dực Nhân, gương mặt điển trai tuấn tú, trên trán có một dấu ấn hình cánh chim màu trắng trông rất oai vệ, hấp dẫn ánh nhìn của mọi người.

Hắn ta ở trong Hoàng Đô nổi tiếng là kiêu ngạo, ngoại trừ ngũ đại công tử ra thì chẳng thèm để hầu hết võ tu vào mắt, Đông Hoàng Vũ từng nói rằng, cùng tuổi, ai có thể đuổi kịp bước chân của hắn ta mới có tư cách nói chuyện với hắn ta.

Bắc Cung Thanh Thiên nghe vậy thì mắt sáng rực, đến rồi, lúc này Bắc Cung Linh ấm ức cúi đầu ngẩng lên nhìn.

Bắc Cung Linh mềm mại đáng yêu mở to đôi mắt long lanh của mình lên trộm liếc nhìn Đông Hoàng Vũ, trong ánh mắt lộ ra chút “cảm ơn”, còn trong lòng lại cảm thấy rất hứng thú.

Quả nhiên, Đông Hoàng Vũ vừa bắt gặp ánh mắt ấy thì lòng vô cùng hưng phấn, xưa giờ Bắc Cung Linh chưa từng giả vờ trước mặt bọn họ, thế nhưng hôm nay lại tỏ vẻ cảm kích với hắn ta, đây chính là một dấu hiệu tốt.

Ba công tử còn lại thấy thế thì lặng lẽ vỗ đùi, thầm nghĩ cơ hội bị Đông Hoàng Vũ cướp trước rồi.

Diệp Yến quay đầu nhìn về phía Đông Hoàng Vũ, cười khẩy, cái tiệc này không hay chút nào hết, dăm ba cái trò vặt vãnh.

Nhưng mà đề phòng cho tiểu công chúa sau này làm ba chuyện không đâu, thôi thì tối nay lôi mấy người này ra dạy dỗ ngoan ngoãn luôn.

“Đông Hoàng công tử nói đúng lắm, sư phụ của công chúa không phải người thường là làm được, ít nhất là trước mắt ta đang có một người không có tư cách ấy!”

Kiêu ngạo, cực kỳ kiêu ngạo, một câu của Diệp Yến khiến tất cả mọi người đều nổi giận.

Bắc Cung Thanh Thiên ngơ ngác, kịch bản này hình như không đúng, tên Diệp Yến này đúng là tiểu nhân đắc chí không biết trời cao đất rộng mà, thế mà lại chủ động đi khiêu khích mọi người.

Bắc Cung Linh mở to đôi mắt tròn xoe nhìn Diệp Yến, lòng cực kỳ phấn kích, cứ kiêu ngạo đi, cho ngươi kiêu ngạo đấy, coi thử tối nay kết cục của ngươi ra sao, đợi đêm nay ngươi bị bọn họ làm nhục xong thì ngày mai bổn công chúa sẽ đến chỗ phụ hoàng cáo trạng.

Hứ, còn muốn làm sư phụ của bổn công chúa hả, bổn công chúa là tiểu tiên nữ xinh đẹp khuynh thành, thiên hạ đệ nhất mỹ nhân đó, há là người mà ngươi dạy được hả.

“Chậc, kiêu ngạo thật đấy! Sợ là ngươi không có bản lĩnh đó”.

Đông Hoàng Vũ cười khẩy nói.

“Ui, tính tình của Diệp huynh là vậy đấy, ta cam đoan không phải hắn xem thường mọi người, lại càng không phải ỷ mình là Vương gia mà sỉ nhục mọi người đâu!”

Bắc Cung Thanh Thiên cao giọng, vừa nghe thì giống như đang lên tiếng thay Diệp Yến nhưng chẳng qua là đang châm ngòi thổi gió.

Diệp Yến đứng bên cạnh nghe vậy vẫn không nói gì, Tam hoàng tử này thật là đủ trò mà...

“Ngươi muốn khiêu chiến ta hả?”

Diệp Yến cười nói, lòng thầm nghĩ, bây giờ tu vi thăng cấp hơi chậm chút, nếu tu luyện theo cách bình thường phải tiêu tốn nhiều lắm, kiếp trước hắn cũng có tiếng là luyện dược sư, nếu tài chính dư giả thì mua một vài thảo dược là tốt rồi.

Huống hồ, tu luyện của Diệp Tàn và Diệp Quỷ cũng phải nhanh hơn, thêm phí tiêu tốn của thế lực tình báo thì sao không nhân cơ hội này kiếm thêm một khoảng lớn chứ.

“Đúng thế, thế nào, nếu không có can đảm cũng không sao, Đông Hoàng Vũ ta không miễn cưỡng”.

Đông Hoàng Vũ nghe vậy không khỏi ra chiêu khích tướng.

“Vị trí sư phụ công chúa rất khó giành được, nếu ta tỷ thí với các ngươi, ta thua thì cũng khó giữ được vị trí ấy mà ta thắng cũng chẳng có được gì, khiêu chiến bất công thế này ta không chấp nhận”.

Diệp Yến cười nói, đôi mắt đầy đăm chiêu.

“Hừ, đồ nhát gan, nếu ngươi không dám ứng chiến thì ngoan ngoãn đến xin hoàng thượng từ chức sư phụ của công chúa Linh Nhi đi, chớ để lúc này mất mặt”.

“Ta không từ chức thì ngươi làm gì được ta, ta nói này, muốn khiêu chiến với ta thì đặt cược đi, chức vụ sư phụ công chúa này đáng giá lắm đấy, xin hỏi ngươi lấy gì để đặt cược ngang giá đây? Hay là tay không khiêu chiến? Nếu không có gì thì cút về uống sữa đi, đừng gào thét ở đây nữa”.

Diệp Yến không khách khí nói.

“Diệp Yến, chỉ bằng ngươi mà cũng xứng bảo ta cút về hả, ngươi là cái thá gì, đặt cược thì đặt cược, được, hôm nay ta muốn ngươi thua tâm phục khẩu phục, đây là bài miễn xá của Thiên Phủ, khi tiến vào Thiên Phủ sẽ có lúc không đạt tiêu chuẩn tuyển chọn của Thiên Phủ, bởi vậy bài miễn xá sẽ giúp được đặc xá một lần”.

Đông Hoàng Vũ nói rõ to, sắc mặt mọi người hơi đổi.

Diệp Yến kinh ngạc, sau đó có chút vui vẻ, Thiên Phủ chính là một trong tứ đại học phủ của Đông Linh Cảnh, trên cả vương triều, đầu mỗi năm đều có người của Thiên Phủ tới các vương triều lớn để chiêu sinh.

Giờ mới bắt đầu mùa đông, cách thời gian Thiên Phủ chiêu sinh không xa lắm.

Trong Thiên Phủ có một Hằng Vẫn Thiên Hà Thủy, kiếp trước bị thiên tài số một của Thiên Phủ là Ninh Hồng Trần đoạt được, sau này xưng bá một vùng, tiếng tăm vang vọng khắp Đông Linh Cảnh.

Hắn ta và Diệp Yến đã từng gặp nhau ở một bí cảnh, khi đó thực lực của Diệp Yến còn mạnh hơn Ninh Hồng Trần một bậc, trùng hợp nhận được một món bảo vật, nhưng lại bị hắn ta cướp lấy, nếu không phải Diệp Yến có vài chiêu dùng để chạy trốn thì sợ rằng đã chết trong tay thuộc hạ của hắn ta rồi.

Với người luyện võ kỹ không bằng người khác cũng không sao cả, người khác mạnh hơn hắn cướp đồ của hắn là do hắn vô dụng, nhưng kiếp này Hằng Vẫn Thiên Hà Thủy nên đổi chủ rồi.

“Nếu đã vậy thì để ta so một trận với ngươi, nếu ta thua, ngày mai ta tự tìm hoàng thượng từ chức sư phụ công chúa, nếu ngươi thua, bài miễn xá của Thiên Phủ sẽ thuộc về ta”.

Diệp Yến nói to.

“Được!”, Bắc Cung Thanh Thiên cười nói: “Yến hội lần này quả là may mắn của ta mà, thế mà lại có thể chứng kiến cuộc so tài của hai thiên tài Hoàng Đô, thật hiếm thấy! Hôm nay ta sẽ làm trọng tài của trận đấu này”.

“Có Tam hoàng tử làm trọng tài tất nhiên ta sẽ không có ý kiến gì, chẳng qua là lần này sẽ tỷ thí nội dung gì đây”.

Đông Hoàng Vũ suy nghĩ, mắt liếc qua liếc lại: “Nếu làm sư phụ của công chúa Linh Nhi thì tất nhiên mọi phương diện đều sẽ mạnh hơn người khác rồi, vậy để ta ra đề được không?”

Không phải là Đông Hoàng Vũ không tin bản thân mình mà quan trọng là bài miễn xá của Thiên Phủ quá quý giá, vừa rồi hắn ta bị Diệp Yến khích tướng nên mới kích động đặt cược, bây giờ bình tĩnh hơn lại thấy có chút bất an.

“Xin tự nhiên!”

Diệp Yến xua tay nói.

Đông Hoàng Vũ không khách khí nói: “Chúng ta so tài thân pháp đi, hồ Võ Đình của Tam Hoàng tử là một nơi tu luyện thân pháp vô cùng tốt, trên đó có cây có cọc, có sen nữa”.

“Chúng ta sẽ dùng thân pháp làm nhiễu loạn bước chân của đối thủ, cuối cùng ai dính nước thì người đó thua”.

“Ha ha ha, Đông Hoàng huynh hiểu biết sâu rộng, ta xây dựng hồ Võ Đình này đúng là để tu luyện Tam Thốn Bộ, trên đó có trận pháp vòng xoáy trọng lực, một khi tiến vào hồ thì sẽ cảm thấy người nặng trĩu như mang theo sắt thép, có thể nói, đạp lên hoa sen mà không dính nước, tuổi trẻ khó lòng đạt được”.

Bắc Cung Thanh Thiên cao giọng nói.

Mọi người nghe vậy thì đều rất chờ mong, tập trung nhìn về phía hai người họ, trong Hoàng Đô có ai không biết võ kỹ thân pháp của gia tộc Đông Hoàng, Đạp Tuyết Vô Ngân, huyền diệu ở chỗ có thể giúp người thi triển nhẹ tựa lông hồng.

Bắc Cung Thanh Thiên nói là khó lòng đạt được thật ra là khen khéo Đông Hoàng Vũ, bởi vì người khác không được nhưng Đông Hoàng Vũ chắc chắn có thể.

Còn Diệp Yến lại không có tiếng tăm gì, trước khi đan điền bị nát thì cũng coi như là thiên tài nhưng bây giờ hắn chỉ là một con chó gặp ai cũng cắn mà thôi.

Bọn Đinh Xuân Thu hả hê nhìn Diệp Yến, cùng chờ đợi lát nữa hắn sẽ mất mặt thế nào.

Hai người bước tới hồ Võ Đình rồi bay vút lên, đứng trên hai cây cọc gỗ nhìn về phía đối thủ.

“Diệp Yến, một tên tiểu nhân dựa vào việc bán đứng gia tộc mới mò được thân phận Vương gia, một tên rác rưởi chỉ biết cáo mượn oai hùm, thế mà nay lại có tư cách đứng trước mặt ta tỷ thí thân pháp, thật nực cười làm sao, nhớ cho kỹ hôm nay sẽ là ngày ngươi bước lên đỉnh cao đời người đấy”.

Đông Hoàng Vũ nói to, đồng thời vận chuyển nguyên lực dưới chân nghiêng người qua, thoáng chốc đã như một ảo ảnh: “Bởi lẽ hôm nay ngươi đã gặp kẻ địch mà loại rác rưởi như ngươi không đời nào chạm tay tới được!”
Chương 18: Ai là rác rưởi?

"Thật á, Đông Hoàng Vũ, ngươi chỉ biết nói phét thôi sao?"

Diệp Yến cất cao giọng nói, dưới chân bước nhanh, thân hình biến hóa, hai người bắt đầu lao nhanh trên từng cọc gỗ.

Thực lực Đông Hoàng Vũ đã đạt tới cảnh giới Ngưng Thể tầng chín, hiển nhiên có sức chống cự mạnh mẽ hơn đối với vòng xoáy trọng lực bên dưới, bước chân hắn ta dần thành thạo hơn. Trái lại, Diệp Yến chỉ là Ngưng Thể tầng bốn, có thể đi lại dưới lực hút nhường này đã rất tốt.

Mọi người nhìn hai người trên hồ Võ Đình, nghị luận ầm ĩ, thỉnh thoảng chỉ trỏ.

Bắc Cung Linh cũng mở to đôi mắt to mê người, nhìn chằm chằm hai người trên hồ, hoạt bát hỏi: "Ca ca, tình huống hiện tại thế nào?"

"Hiện tại chỉ là làm nóng người, nhưng cũng nên kết thúc!"

Bắc Cung Thanh Thiên nghe vậy không khỏi tùy ý đáp. Hắn ta vừa dứt lời, đôi chân Đông Hoàng Vũ trở nên hư ảo, thay đổi nhịp độ, đan xen trước sau, sau đó đột nhiên nghiêng người bay ra.

Trong nháy mắt, Đông Hoàng Vũ bỏ xa Diệp Yến, lập tức khiến mọi người nhao nhao trầm trồ.

"Tam Linh Huyễn Bộ, chỉ người có đầy đủ hiểu biết về thân pháp mới có thể sử dụng, thuật Biến Tần kia thoạt nhìn đơn giản, thật ra khiến kẻ địch không thể thích ứng, dẫn đến thân pháp lộn xộn".

Đinh Xuân Thu cười nói, đồng thời gật gù ca ngợi: "Chúng ta theo không kịp thân pháp của Đông Hoàng huynh, có điều hẳn nên có kết quả... Sao lại như vậy?"

Đinh Xuân Thu hô lên ngạc nhiên, mọi người đồng loạt nhìn về phía hồ. Chợt thấy đôi chân Diệp Yến như mây vọt sương bay, nhảy vọt lên, điểm chân trên lá sen, nhưng sau đó lá sen nổi lềnh bềnh trong nước, thân hình của hắn lại kỳ dị dùng quỹ đạo y hệt trở lại chỗ cũ.

Hắn đi tới đi lui, bay nhảy thoải mái, như thể đang cười nhạo câu nói "Gần như không tồn tại người có thể dừng lại trên lá sen mà không ướt" kia của Bắc Cung Thanh Thiên, cố tình hắn lại làm dễ dàng như vậy.

Sắc mặt Đông Hoàng Vũ thay đổi, ngoài nghề xem náo nhiệt, trong nghề xem kỹ thuật, một màn này của Diệp Yến trực tiếp trúng điểm thay đổi nhịp độ mấu chốt của hắn ta, lập tức khiến bước chân của hắn ta hơi loạn.

Rơi từ cọc gỗ xuống, Đông Hoàng Vũ xoay người, chân phải định giẫm xuống một lá sen phía dưới, nhưng vào đúng lúc này, một lá sen khác bay tới, đụng phải lá sen dưới chân hắn ta, vừa khéo chừa lại đúng một khe hở.

Đông Hoàng Vũ hoàn toàn không kịp thu chân, cả người rơi vào trạng thái mất trọng tâm, hắn ta nhất định phải mượn lực ở mũi chân bên phải, nhưng dưới mũi chân chỉ có nước hồ.

Không còn cách nào, Đông Hoàng Vũ vô cùng bực bội giẫm trên mặt nước, đồng thời thân hình dừng lại, trên mặt lúc trắng lúc xanh.

Đám công tử hóng chuyện đông đảo lập tức trợn tròn mắt, như bọn họ đoán, thắng bại nhanh chóng phân ra, có điều thứ bọn họ không thể tiếp thu được là kết quả thắng bại.

Bắc Cung Thanh Thiên cũng dại ra, trong thế hệ trẻ tuổi, thân pháp của Đông Hoàng Vũ tuyệt đối xem như số một số hai, trong cùng cấp không ai có thể sánh bằng, Diệp Yến này chỉ là Ngưng Thể tầng bốn lại có thể thắng, điều này thực sự không thể tưởng tượng được.

Lúc này, Bắc Cung Linh chu cái miệng đáng yêu, mắt to tràn ngập khó chịu, bình thường những công tử này ai nấy nói khoác tận trời, hôm nay thậm chí ngay cả tên tiểu nhân vô sỉ này cũng không thắng nổi, quá khinh người.

Diệp Yến chạm mặt nước, bay lên bờ, lạnh lùng nhìn Đông Hoàng Vũ vẫn còn hơi đờ đẫn, cất cao giọng nói: "Có chơi có chịu, giao bài miễn xá của ngươi ra đi".

Đông Hoàng Vũ nghe vậy thì sững sờ, sắc mặt vô cùng tái nhợt. Hắn ta sở dĩ dùng bài miễn xá làm tiền thưởng cũng vì trong lòng có trăm phần trăm nắm chắc thắng Diệp Yến, giờ hắn ta thua, hậu quả này hắn ta hoàn toàn không nghĩ tới.

Bài miễn xá chính là chí bảo của gia tộc Đông Hoàng, gia tộc ban cho hắn ta để đề phòng dịp Thiên Phủ thu đồ đệ đầu xuân.

Nếu đến lúc đó tất cả hạng mục của hắn ta đều phù hợp tiêu chuẩn, bài miễn xá này còn phải nộp lại vào trong tay gia tộc.

Nhưng giờ hắn ta thua, nếu chuyện này bị gia tộc biết sẽ làm ảnh hưởng đến địa vị của hắn ta tại gia tộc.

Không, hắn ta tuyệt đối không thể mất đi bài miễn xá.

Nghĩ tới đây, Đông Hoàng Vũ lạnh mặt bay đến trên bờ, lạnh lùng nói: "Có chơi có chịu không sai, nếu như thế, ngươi từ bỏ việc làm sư phụ của công chúa đi".

Cái gì?

Tất cả mọi người sững sờ.

Ngay cả Diệp Yến cũng ngẩn người, từng gặp vô sỉ, nhưng chưa từng thấy vô sỉ như vậy.

"Thế nào, thua không nổi sao?"

Diệp Yến nghe vậy không khỏi cất cao giọng nói.

"Ha ha, thua không nổi. Diệp Yến, người thua không trả tiền là ngươi, nếu như ta nhớ không lầm thì trước khi tỷ thí thân pháp, ta đã nói ai chạm nước trước tính là thua. Ngại quá, mặc dù ta giẫm lên mặt nước nhưng lại dùng nguyên lực bao lấy chân, không hề chạm vào nước, ngược lại là ngươi lúc trở về, bị nước dính vào đế giày".

Đông Hoàng Vũ cao giọng nói: "Cho nên, người thua là ngươi, không phải ta!"

Diệp Yến nghe vậy không khỏi giận quá hóa cười, nhìn Bắc Cung Thanh Thiên: "Tam hoàng tử, nếu ngươi đã muốn làm trọng tài, vậy mời!"

Bắc Cung Thanh Thiên nghe vậy thì có hơi xấu hổ, trong lòng thầm bất mãn Đông Hoàng Vũ, thân là một trong Ngũ đại công tử Hoàng Đô lại chỉ làm được có như vậy, cũng không sợ mọi người chế nhạo.

Bắc Cung Linh nhìn Đông Hoàng Vũ, đôi mắt to tràn ngập khó tin, hiển nhiên nàng chưa từng gặp phải người vô sỉ như vậy.

Bình thường, ở trước mặt nàng, Đông Hoàng Vũ vẫn luôn mang dáng vẻ quân tử khiêm tốn, giờ lại trở nên bỉ ổi như vậy, thật là không thể xem mỗi vẻ bề ngoài.

"Đông Hoàng huynh, có chơi có chịu là chuyện hiển nhiên, ngươi làm như thế không khỏi..."

Bắc Cung Thanh Thiên hơi khó chịu nói.

"Tam hoàng tử, xem như ta đã nhìn ra, e rằng yến hội tối nay không phải nhằm vào Diệp Yến mà là nhằm vào ta, ai cũng biết trên tay của ta có bài miễn xá của Thiên Phủ, tất cả chuyện hôm nay đều để nhằm vào ta".

Nghe thế, Đông Hoàng Vũ dứt khoát mắng ngược lại, trực tiếp bay đi.

Diệp Yến nhìn bóng lưng Đông Hoàng Vũ, không đuổi theo. Đối với hắn mà nói, một tấm bài miễn xá thiên phú cũng chỉ là đồ vật có thể bán được giá cao, nhưng hôm nay là yến hội của Bắc Cung Thanh Thiên, hắn vung tay đánh nhau không khỏi quá không nể mặt người này.

Thôi nể mặt Hàn thúc vậy, nghĩ tới đây, Diệp Yến bắt đầu tự uống rượu.

Sắc mặt Bắc Cung Thanh Thiên trở nên cực kỳ khó coi, trái lại nhìn về phía Diệp Yến. Hiện tại Diệp Yến đã tự uống rượu, hoàn toàn không có ý cắn chặt không tha, trong lòng hắn ta lập tức có thiện cảm, chắp tay nói: "Khí độ của Diệp huynh khiến ta tự thấy xấu hổ".

"Ha ha, khí độ? Ta thấy Diệp Yến vốn không đuổi kịp Đông Hoàng Vũ, sao có khí độ mà nói".

Diệp Yến chưa kịp đáp lời, Tiền Hoành cao giọng chen ngang.

"Chúng ta bỏ qua chuyện Đông Hoàng Vũ bại không nhận thua đi, có điều ta tin tưởng Diệp Yến không đến mức mượn cơ hội này để tránh tỷ thí với chúng ta chứ?"

Tiền Hoành vừa nhắc đến, chư vị công tử mới chợt để ý tới, có lẽ Diệp Yến vốn không đuổi kịp Đông Hoàng Vũ nên dứt khoát không truy, lấy Đông Hoàng Vũ làm lệ, dễ dàng từ chối những tràng tỷ thí tiếp theo.

Diệp Yến nghe vậy thì trào phúng nhìn Tiền Hoành: "Chỉ bằng mấy người các ngươi còn chưa xứng làm ta thoái nhượng, ta nghe nói nhà họ Tiền có tiền trang lớn nhất và giàu có nhất Hoàng Đô, không bằng lấy một ngàn vạn lượng hoàng kim làm cá cược đi".

"Một ngàn vạn?"

Tiền Hoành kinh ngạc hỏi lại, khuôn mặt âm trầm.

"Không có can đảm sao?"

"Ha ha, chẳng lẽ ta lại sợ ngươi? Một ngàn vạn thì một ngàn vạn, có điều phần cá cược của ta lớn như vậy, phần của ngươi không khỏi hơi nhỏ".

"Ý ngươi nói, cái danh sư phụ của công chúa này không đáng một ngàn vạn?"

Diệp Yến híp mắt ám chỉ, quả nhiên, Bắc Cung Linh phồng miệng, mắt to hung hãn nhìn chằm chằm Tiền Hoành. Trong lòng Tiền Hoành không ngừng kêu khổ, đành phải cười nói: "Dĩ nhiên không phải, vậy quyết như vậy đi".

"Lần này ta muốn so kiến thức với ngươi!"

Kiến thức? Trong đám người đang ngồi đây, Tiền Hoành là người yêu đọc đủ loại thư tịch ghi chép về đại lục nhất, đừng nói thế hệ trẻ, một số học giả thế hệ trước chưa chắc đã hiểu được nhiều hơn gã.

Mà Diệp Yến cũng chỉ là một đệ tử chi thứ của nhà họ Diệp, có thể biết được bao nhiêu kiến thức?

Cuộc tỷ thí này gần như có thể khẳng định là Tiền Hoành thắng.
Chương 19: Khiêu chiến

Mọi người còn cho rằng Diệp Yến sẽ không đồng ý, lại không ngờ Diệp Yến chấp nhận cực kì dứt khoát, có điều hắn yêu cầu trước tiên đặt bằng chứng một ngàn vạn ở chỗ Bắc Cung Thanh Thiên.

"Chẳng lẽ ngươi hoài nghi ta sẽ chơi xấu giống loại rác rưởi Đông Hoàng Vũ kia sao?"

Tiền Hoành tức giận nói.

Diệp Yến cười đứng lên, cất cao giọng nói: "Ta cũng không có ý nói ngươi giống rác rưởi Đông Hoàng Vũ kia".

Tạm dừng, Diệp Yến nhìn về phía tất cả mọi người: "Ta cho rằng tất cả những ai tham gia khiêu chiến đều rác rưởi giống Đông Hoàng Vũ!"

Câu này lập tức làm đông đảo công tử vô cùng tức giận, bọn họ chưa từng thấy người kiêu ngạo càn quấy như thế.

Đối với Diệp Yến mà nói, những người này đến để làm hắn khó xử, nếu người khác đã muốn giẫm hắn, vậy hắn còn khách khí với những người này làm gì.

Nghe được lời này, Bắc Cung Linh không nhịn được mà bật cười, khuôn mặt xinh đẹp cười rộ lên khiến không ít người xung quanh không dời mắt nổi.

Bắc Cung Linh thấy mọi người thất thần, khuôn mặt nhỏ không khỏi hơi đỏ lên, sau đó trợn mắt nhìn Diệp Yến, nũng nịu hừ nói: "Tiểu nhân bỉ ổi!"

Diệp Yến không hiểu ra sao, hình như hắn có làm gì cô nàng đâu.

"Hừ! Phách lối như vậy, chỉ sợ ngươi không có tư cách để phách lối!"

Tiền Hoành không vui nói, sau đó viết xuống chứng từ tiền trang rồi giao cho Bắc Cung Thanh Thiên, mở quạt xếp trong tay ra, khoát tay: "Mời!"

Nhìn rất có phong độ.

Diệp Yến cõng trường kiếm đi đến chính giữa yến hội, hai người cách nhau tương đối xa, nhìn từ xa, một tên vũ phu đang đối diện với một công tử quý tộc. Chiến bào của Diệp Yến do Tô Tịch may, mặc dù vật liệu cũng xem như thượng đẳng, nhưng không hề hoa lệ.

"Về tỷ thí, ta nói ra một kiến thức, ngươi có thể đối đáp trôi chảy thì xem như ngươi qua. Sau đó ngươi ra một kiến thức, nếu ta có thể đối đáp được thì cũng thông qua. Vẫn luôn liên tục lặp lại đến khi có một người không thể đáp được".

Tiền Hoành nói, sau đó nhẹ lay động quạt xếp: "Vậy ta thả con tép, bắt con tôm trước".

"Mọi người đều biết, Đông Linh Cảnh chúng ta do Kiếm Tông quản hạt, Tứ đại Võ Phủ trấn thủ tứ phương, dưới Võ Phủ là Lục đại Vương Triều. Diệp Yến, ngươi biết vương triều nào có Thiên Địa Linh Nhãn không?"

Này...

Mọi người không khỏi tò mò. Ai ai cũng biết, Sở quốc có nguyên khí dồi dào nhất, trong hoàng thành Sở quốc có một chỗ linh nhãn nghi ngờ là Thiên Địa Linh Nhãn. Tiền Hoành đặt câu hỏi này, chẳng phải bằng tặng không một ngàn vạn lượng hoàng kim cho Diệp Yến hay sao?

"Tam ca, dưới hoàng thành chúng ta chẳng phải có Thiên Địa Linh Nhãn sao?"

Bắc Cung Linh nghi ngờ hỏi.

"Của chúng ta là Thiên Địa Nguyên Linh Nhãn, không phải Thiên Địa Linh Nhãn, tiểu muội thật sự cho rằng Tiền Hoành ngốc ư. Có điều Lục đại Vương Triều này, ngoài Sở quốc ta ra, Hoàng thành Hán quốc có nguyên khí dồi dào nhất, sau đó là Chu quốc, Kim quốc, nhưng muốn nói quốc gia nào có linh nhãn thì thật đúng là khó".

"Tam ca cũng không biết?"

Bắc Cung Linh hiếu kỳ hỏi lại, hình tượng bên ngoài của Bắc Cung Thanh Thiên là công tử phong lưu, nhưng không ngờ hắn ta thích đọc dị văn ghi chép về đại lục nhất, nếu ngay cả Bắc Cung Thanh Thiên cũng không biết, vậy Diệp Yến càng không thể biết được.

"Không biết!", Bắc Cung Thanh Thiên thản nhiên đáp.

Lúc này Bắc Cung Linh nắm chặt nắm tay nhỏ trắng trẻo, đôi mắt nhìn Diệp Yến tràn ngập đắc ý.

Tiền Hoành cũng tràn đầy tự tin, gã đọc được dị văn này trên tàn bản của một quyển sách cực kì cổ xưa, đừng nói Diệp Yến, dù là một vài học sĩ nổi danh tại Hoàng Đô cũng không có khả năng biết được.

"Đường Quốc!"

Diệp Yến cao giọng đáp, đồng thời ký ức vụt qua, một bóng hình xinh đẹp lóe lên trong đầu của hắn.

"Nơi đây chính là Thiên Địa Linh Nhãn đã chết, ta thân là công chúa Đường Quốc, để làm cho nó sinh ra nguyên khí một lần nữa, ta chỉ có thể làm vậy, thật xin lỗi".

"Đường Linh, cho nên nàng tiêu tốn mười năm để đạt được tình cảm của ta, chính là vì hôm nay sao!", Diệp Yến nắm lấy dao găm trên đan điền, đau lòng nói.

"Bởi vì chỉ có tinh huyết của cường giả cảnh giới Chí Tôn mới có thể đánh thức Thiên Địa Linh Nhãn".

"Ha ha ha, ha ha ha, Đường Linh, ngươi thật nhẫn tâm!"

Diệp Yến cố gắng áp chế nguyên khí phun trào từ đan môn, thiên địa lôi kiếp giáng xuống, hắn hoàn toàn không kịp báo thù đã bị sức mạnh Thiên Đạo tiếp dẫn đi.

Suy nghĩ quay trở lại phủ Tam hoàng tử, mọi người nghe thấy đáp án của Diệp Yến thì không khỏi cao giọng cười to: "Ai cũng biết Đường Quốc là nơi có linh lực mỏng manh nhất trong sáu nước, dù có đoán mò cũng nên đoán một cái đáp án ra dáng ra hình chứ".

"Xem ra Diệp Yến biết mình không xứng làm sư phụ của công chúa nên từ bỏ!"

"Người ấy mà, phải tự biết mình!"

Đám Đinh Xuân Thu chua xót nói: "Chúc mừng Tiền huynh!"

Nhưng sắc mặt Tiền Hoành không hề dễ nhìn, ngược lại có phần trắng bệch, hai mắt trợn to, không dám tin hỏi lại: "Sao ngươi biết là Đường Quốc?"

Đoán? Không có khả năng, chỉ cần không phải ngu ngốc, chắc chắn sẽ không đoán là Đường Quốc.

"Lục đại Vương Triều, không có vương triều nào có được Thiên Địa Linh Nhãn tốt, nếu muốn nói có, đó chính là Thiên Địa Linh Nhãn đã khô kiệt của Đường quốc. Nghe nói ở thời Thượng Cổ, ma linh loạn thế, Thiên Địa Linh Nhãn kia là căn nguyên phong ấn của Thiên Địa Đại Trận nào đó".

Diệp Yến nói tiếp.

Mọi người chung quanh đồng loạt trợn mắt há hốc mồm, bí mật này bọn họ chưa từng nghe thấy bao giờ, Thiên Địa Đại Trận, thuyết Ma Linh đã có từ xưa đến nay, nhưng chưa bao giờ có nghiên cứu hoàn chỉnh.

Không ngờ ngay cả chuyện này Diệp Yến cũng biết một hai, quả nhiên là bác học sâu xa.

Bắc Cung Thanh Thiên cũng nhẹ gật đầu, loại thông tin này không phải có thể nghe lời đồn là biết, mà cần tìm đọc sách cổ cực kì ít được lưu ý. Nếu không phải người hiếu học, cả đời cũng không thể đụng phải loại sách cổ này.

Chỉ có người chân chính hiếu học mới có thể nghĩ hết biện pháp tìm kiếm.

Trong lòng Bắc Cung Linh không khỏi âm thầm bĩu môi, tên tiểu nhân bỉ ổi này sao lại biết nhiều như thế, vừa rồi là thân pháp, giờ là bác học. Không, không phải, chỉ là mèo mù vớ phải cá rán mà thôi, không tính là bác học, chắc chắn là gặp may.

Có suy nghĩ giống Bắc Cung Linh không phải ít người, mọi người không khỏi tiếp tục nhìn Diệp Yến, có phải bác học không, cần xem vấn đề hắn nói ra.

Diệp Yến nghĩ nghĩ, đột ngột nói: "Ta không nói dị văn, ta nói dược lý đi. Đinh Xuân Thu, phần thưởng một ngàn vạn, ngươi có thể cùng tiến lên, đỡ phải thêm một hồi lãng phí thời gian".

Diệp Yến vừa dứt lời, sắc mặt Đinh Xuân Thu lập tức trở nên khó coi, Tiền Hoành cũng hừ lạnh một tiếng, ý của Diệp Yến là nói hắn thắng chắc.

"Còn cả Thượng Quan Phi Độ, cùng lên đi, chỉ có cơ hội lần này để tỷ thí với ta, ta không có nhiều thời gian như vậy để chơi đùa với các ngươi".

Còn chưa xong, Diệp Yến trực tiếp chỉ hướng Thượng Quan Phi Độ.

"Được, hay cho một Mặc Vương gia, nếu ngươi đã muốn tự rước lấy nhục thì chúng ta sẽ thành toàn ngươi!"

Đinh Xuân Thu lạnh lùng nói, lúc này hai người đều lấy ra một ngàn vạn lượng làm phần thưởng, đứng ở trung tâm yến hội.

"Đinh Xuân Thu, ngươi là luyện dược sư, ta thuận miệng nói ra dược lý, ngươi và Tiền Hoành có thể giải thích được thì xem như ta thua".

Diệp Yến cất cao giọng nói, đồng thời nhìn về phía Thượng Quan Phi Độ: "Ta tỷ thí võ kỹ với ngươi, không hạn chế tu vi!"

Mọi người xung quanh đồng loạt ngẩn ngơ, đừng nhìn khí thế Diệp Yến cất cao, chẳng qua là vì thân phận Vương gia của hắn, về thực lực, mặc dù không rõ ràng, không thể nhìn thấu, nhưng nơi đan điền có vài phần tán loạn.

Ai ai cũng biết Diệp Yến bị phế tu vi, dù hắn có biện pháp tu luyện lại từ đầu, thực lực có thể mạnh cỡ nào.

Hắn lấy can đảm từ đâu mà đấu võ với Thượng Quan Phi Độ?
Chương 20: Bác học tinh thâm

Thượng Quan Phi Độ nghe vậy thì tức đến bật cười, y không cảm thấy mình chiếm tiện nghi, ngược lại cảm thấy đây là một loại sỉ nhục.

Ngay tức khắc, thực lực Ngưng Thể tầng chín bùng nổ, thân hình Thượng Quan Phi Độ lao về phía Diệp Yến: "Một kích này ta phải phế đi ngươi!"

Võ kỹ cấp Nhân trung cấp, Tảo Phong Thối, thuộc tính ẩn hoàn mỹ, Phong Nhận Bán Nguyệt!

Đùi phải Thượng Quan Phi Độ quét ngang, lưỡi dao gió hội tụ, phóng về phía Diệp Yến.

Thân hình Diệp Yến chợt bay lên, thuộc tính ẩn của Cửu Hư Mê Tung Bộ, Kính Chi Phản Tượng.

Giữa không trung, Diệp Yến hóa thành hai bóng người, bay về hai bên.

Lưỡi dao gió lập tức đánh hụt.

"Giải Tử độc như thế nào!"

Diệp Yến tránh thoát công kích của Thượng Quan Phi Độ, đồng thời cao giọng nói về phía hai người Đinh Xuân Thu.

Một công đôi việc, người xung quanh cũng không thể không bội phục Diệp Yến. Phải biết rằng, hắn có thể tránh né công kích của Thượng Quan Phi Độ đã xem như cực kỳ khó khăn, còn có thể phân tâm nói chuyện, phải có tự tin tuyệt đối với bản thân mới làm thế.

Sắc mặt Thượng Quan Phi Độ trở nên càng thêm khó coi, y sử dụng Tảo Phong Thối, lưỡi dao gió vô hình, tốc độ cực nhanh, đối phương lại có thể tuỳ tiện tránh né, lại còn thản nhiên ra đề. Đây thật sự là đệ tử chi thứ bị phế sạch của nhà họ Diệp trong truyền thuyết à?

Nhưng có điều, trước thực lực tuyệt đối, có nhiều kỹ xảo hơn nữa cũng vô dụng.

Thân hình Thượng Quan Phi Độ biến thành hư ảo, xoay tròn một trăm tám mươi độ, lưỡi dao gió bay múa, đỡ lấy một cái đại phách quải, đùi phải hung hăng nện xuống.

Lưỡi dao gió xếp thành chữ Thập, một trước một sau phóng về phía Diệp Yến.

Giữa đường, lưỡi dao gió trở nên vô cùng to lớn, chém ngang hai bóng người Diệp Yến.

Diệp Yến không hề bối rối, hai tay bỗng nhiên vỗ ra đằng trước, cuồng phong nổi lên. Võ kỹ quan trọng nhất của nhà họ Diệp, võ kỹ cấp Nhân cao cấp Đãng Phong Chưởng, thuộc tính ẩn Tường Cuồng Phong, xung quanh Diệp Yến, cuồng phong gào thét.

Cũng là võ kỹ cấp Nhân cao cấp, thực lực Diệp Yến yếu hơn Thượng Quan Phi Độ, nếu cứng rắn chống đỡ, Tường Cuồng Phong của hắn tất nhiên không thể ngăn cản lưỡi dao gió, có điều lưỡi dao gió cũng hình thành từ gió.

Diệp Yến trực tiếp dùng Tường Cuồng Phong thay đổi hướng của lưỡi dao gió, đẩy nó ra xa.

Đồng thời thu hồi bàn tay, chân dùng Cửu Hư Mê Tung Bộ di chuyển, hai bóng người tách biệt lao về phía Thượng Quan Phi Độ từ hai hướng khác nhau.

Thượng Quan Phi Độ lập tức biến sắc, y hoàn toàn không thể phân biệt được hai bóng người này ai mới là bản thể, y lùi về tận cùng, đồng thời múa may hai tay, võ kỹ cấp Nhân cao cấp Phù Vân Thủ, thuộc tính ẩn Họa Địa Vi Lao.

Lấy y làm trung tâm, hai tay hư ảo ra chiêu, phòng ngự ngàn vạn tấn công.

Thượng Quan Phi Độ tổng cộng nắm giữ hai bộ tuyệt kỹ cực kỳ mạnh mẽ, một công một thủ, đều đạt đến cảnh giới hoàn mỹ.

Chỉ nói về thấu hiểu võ kỹ, Thượng Quan Phi Độ quả thực còn thiên tài hơn cả thiên tài cùng cấp.

Nhưng đối với thuộc tính ẩn của võ kỹ, Diệp Yến của hiện tại đã đạt đến mức xuất thần nhập hóa, võ kỹ hắn biết đến nhiều vô số. Lúc này hai tay hắn tạo thành hình trảo, nguyên lực lưu chuyển trên ngũ trảo.

Công pháp cấp địa sơ cấp Trích Tinh Thủ, thuộc tính ẩn Tham Nang Thủ Vật!

Đây chính là công pháp phá phòng ngự cao cấp nhất, tu luyện tới cảnh giới hoàn mỹ, trong nháy mắt có móng vuốt làm phụ trợ cực hạn, phá phòng ngự giết người như lấy đồ trong túi.

Hai tay Diệp Yến hóa thành hư ảnh, trong nháy mắt xuyên qua phong tỏa của Phù Vân Thủ, tóm lấy cổ Thượng Quan Phi Độ.

Ngay lập tức, nguyên lực Thượng Quan Phi Độ dừng lại, trong đôi mắt tràn ngập không thể tin tưởng, mọi người xung quanh cũng sững sờ, Diệp Yến thật sự đánh bại Thượng Quan Phi Độ trong chiến đấu chính diện, sao có thể xảy ra.

Ngũ đại công tử Hoàng Đô có đặc điểm riêng của từng người, nhưng nhắc đến sức chiến đấu mạnh nhất, tất nhiên là Thượng Quan Phi Độ nắm giữ hai võ kỹ trạng thái hoàn mỹ, đủ khiến y vô địch trong cùng cấp.

Nhưng hôm nay lại bị Diệp Yến đánh bại, đối với mọi người ở đây mà nói, thật sự là một sự kiện chấn động.

Bắc Cung Linh cũng mở to đôi mắt xinh đẹp, để lộ răng nanh, trong lòng thầm cảm thán tên Diệp Yến này hình như rất mạnh! Chẳng lẽ phụ hoàng không hề nói sai, người này thật sự giấu tài?

"Tử độc giải như thế nào?"

Diệp Yến buông Thượng Quan Phi Độ ra, nhìn về phía hai người Đinh Xuân Thu.

Mọi người đồng loạt nhìn theo, Tử độc, còn có tên là Vô Sinh độc, đây là độc nổi tiếng khó giải, không ít người đều cho rằng Diệp Yến cố ý làm khó dễ.

Sắc mặt hai người kia thất bại, hiểu biết của bọn họ rộng hơn những người khác, Tử độc không hề khó giải, chỉ là bọn họ thật sự không biết.

Cuối cùng đồng loạt thở dài một hơi: "Còn xin chỉ giáo".

"Uẩn Hồn Hoa, Phương Dục Thảo, Hoạt Thủy Xà Đảm. Dùng Nguyên Thủ Quyết lấy ra khí Cực Tử trong Uẩn Hồn Hoa, luyện Ấn Thiên Thủ Pháp tách rời nước trong Hoạt Thủy Xà Đảm, lại dùng nguyên hỏa đốt cháy nửa canh giờ, ngọn lửa nhất định phải là lửa có ba màu, trong quá trình đó dùng Huyền Hỏa Thủ Quyết thúc giục mới có thể thành giải độc đan!"

Diệp Yến cất cao giọng nói.

Mọi người nghe vậy không khỏi như lọt vào trong sương mù, lời Diệp Yến nói không ít, đều là những cái tên bọn họ chưa từng nghe, chứ đừng nói đến kỹ xảo trong đó.

Trong đôi mắt to của Bắc Cung Linh hiện lên vẻ không nói rõ được, học thức của người bình thường không thể so sánh được với nàng, dù sao cũng là công chúa, Hoàng cung có vô vàn sách cổ, nàng có rảnh sẽ vui sướng đọc một phen.

Trong số đó có Huyền Hỏa Thủ Quyết không được truyền khắp thiên hạ, nếu học thức không đến trình độ nhất định thì không biết được.

Cái tài của Diệp Yến khiến nàng hôm nay có vài phần nhìn với con mắt khác.

Đinh Xuân Thu, Tiền Hoành, và Bắc Cung Thanh Thiên đồng thời cau mày, nếu là những người khác nhất định sẽ bảo Diệp Yến nói bừa, nhưng bọn họ là người chân chính học rộng hiểu nhiều, mấy thứ Diệp Yến nói bọn họ đều biết một vài.

"Ta biết Uẩn Hồn Hoa, đây là vật chân chính mang tử khí, người thường đừng nói lấy ra khí Cực Tử, ngay cả đụng vào cũng không làm được, huống chi tử khí của Uẩn Hồn Hoa ẩn sâu trong gốc rễ, nguyên lực không thể chạm tới".

Tiền Hoành nghi ngờ nói.

"Không đúng, có thể. Dùng Nguyên Thủ Quyết, dĩ nhiên là dùng Nguyên Thủ Quyết, Diệp huynh thật là phi phàm, thế gian này chỉ có dùng Nguyên Thủ Quyết mới có thể lấy ra tử khí từ Uẩn Hồn Hoa".

Đinh Xuân Thu thản nhiên cười nói, lúc trước khó chịu với Diệp Yến là bởi vì thanh danh của hắn còn đó, giờ lời Diệp Yến nói khiến hắn ta kinh ngạc, trong lòng không khỏi khâm phục.

"Đinh huynh, cái gì là Nguyên Thủ Quyết?"

Tiền Hoành hơi nghi hoặc hỏi.

"Đây là thủ pháp luyện dược sư tam phẩm mới có thể nắm giữ, mà loại thủ pháp này nhất định phải có thiên phú Linh Cương đặc thù mới nắm giữ được, cực kỳ thần bí. Điểm mạnh nhất của thủ pháp này chính ở chỗ có thể lấy ra vật ẩn chứa bên trong vật liệu mà không cần chạm vào".

Đinh Xuân Thu giải thích, sau đó khẽ cau mày, chắp tay với Diệp Yến: "Diệp huynh, xin hỏi Hoạt Thủy Xà Đảm là vật gì, Hoạt Thủy Xà thì ta biết, nhưng theo ta biết, Hoạt Thủy Xà không có mật rắn".

Hoạt Thủy Xà, toàn thân như dòng nước, hoàn toàn trong suốt, hai mắt như tảng đá, ở trong nước rất khó bị phát hiện, rắn này cực lớn, sau khi trưởng thành dài tới mười mét.

Có người từng bắt giết loại rắn này, nhắc đến cũng kỳ quái, loại rắn này được tạo thành từ hai mắt và dòng nước, hoàn toàn không có thân thể cụ thể, sao lại có mật rắn.

"Hoạt Thủy Xà có mật!"

Bắc Cung Thanh Thiên đột ngột nói: "Ta từng đọc qua trong một quyển sách cổ, mỗi ngày trăng tròn, Hoạt Thủy Xà sẽ hấp thu nguyệt chi tinh hoa, hình thành mật rắn trong cơ thể, nhưng có điều mật rắn này chỉ có trong vài phút, sau đó sẽ biến mất một lần nữa".

"Thậm chí cả thứ này Diệp huynh cũng biết..."
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom