-
Chương 21-25
Chương 21: Dạo kỹ viện
"Trận chiến này chúng ta thua tâm phục khẩu phục!"
Đinh Xuân Thu cao giọng nói, trong đôi mắt không còn vẻ khinh bỉ, hôm nay năng lực của Diệp Yến quả thực làm cho bọn họ mở rộng tầm mắt.
Trận yến hội này cuối cùng kết thúc bằng việc Diệp Yến cầm chứng từ tiền trang trị giá ba ngàn vạn về nhà.
Phủ đệ của Bắc Cung Thanh Thiên.
"Trời ạ, tam ca, chẳng phải huynh đã nói đêm nay muốn làm tên vô lại kia xấu mặt, hủy bỏ tư cách làm sư phụ muội của hắn sao, thế nào lại thành hắn thắng ba ngàn vạn mang về, tức chết bổn công chúa".
Bắc Cung Linh chu miệng, nũng nịu nói.
Bắc Cung Thanh Thiên nghe vậy thì bất đắc dĩ đáp: "Tên Diệp Yến kia quả thật có vài phần năng lực, hầy, tam ca cũng không có cách nào, ngay cả Thượng Quan Phi Độ cũng bị hắn đánh bại".
"Gì vậy, muội cảm thấy hắn chỉ là gặp may, Thượng Quan Phi Độ kia chắc chắn coi khinh hắn".
Nghe thế, Bắc Cung Linh càng thêm tức giận thở phì phò.
"Rồi rồi, chuyện này cũng chỉ đành kết thúc ở đây đã, nếu tiểu muội cảm thấy khó chịu, chờ đến lúc hắn làm sư phụ muội, muội hết sức làm khó dễ hắn là được, đến lúc đó hắn tất nhiên sẽ biết khó mà lui, Tam ca còn có chuyện, đêm nay muội nghỉ ngơi trong phủ của huynh đi".
Bắc Cung Thanh Thiên nói, đồng thời trong mắt lóe lên ánh sáng, yến hội gì gì đó hoàn toàn là vì Bắc Cung Linh, cuộc sống về đêm của hắn ta vừa mới bắt đầu.
"Đã trễ như vậy rồi, huynh còn có chuyện gì?"
"Đương nhiên là chuyện lớn, huynh đi tu hành!"
"Tu hành cái gì?"
"Pháp Thuật Âm Dương Hòa Hợp, tiểu muội là con nít thì biết cái gì".
"Đi dạo kỹ viện đúng không, ai mà không biết chứ, muội mặc kệ, muội cũng muốn đi!"
Bắc Cung Linh không thuận theo trả lời.
"Chỗ đó sao tiểu muội đi được? Càn quấy, nếu muội không nghe lời, ngày mai huynh sẽ nói cho phụ hoàng".
Bắc Cung Thanh Thiên phê bình nàng, rồi phân phó hạ nhân dẫn Bắc Cung Linh trở về, còn hắn ta thì đi ra ngoài phủ.
Bắc Cung Linh phồng miệng, vẻ mặt không vui, buồn bực quay về phòng. Đôi mắt to tinh quái quay tròn, nàng rón rén đi ra ngoài.
Rất nhanh sau đó, một tiểu sinh trắng trẻo, lớn lên cực kì tuấn tú cầm một cái quạt giấy bước ra từ phủ Tam hoàng tử, quanh miệng có một vòng râu, mặc một bộ trường bào nho sinh màu trắng cực kì đáng chú ý.
...
Trở lại Mặc Vương phủ.
Hai người Diệp Quỷ và Diệp Tàn còn đang tập võ, Diệp Yến dặn dò hai người đi nghỉ ngơi.
"Đêm nay cùng ta đi dạo chơi chợ đêm, thế nào?"
Diệp Yến cười nói, khuôn mặt tuấn dật lộ ra đường cong mềm mại, ngược lại có vài phần nho nhã.
Diệp Tàn ngồi xuống, cất cao giọng nói: "Bình thường không bao giờ thấy đại ca từng đi ra ngoài vào ban đêm, hôm nay đột ngột có suy nghĩ này thật khiến ta kinh ngạc".
"Đại ca, muộn như vậy rồi, ngoài kỹ viện với sòng bạc ra, mấy chỗ khác đều không thể tiếp tục kinh doanh, chợ đêm có gì hay mà đi dạo".
Diệp Quỷ đáp lời, ôm trường kiếm trước ngực.
Diệp Yến thấy dáng vẻ này của hai người thì không khỏi lắc đầu: "Tam đệ, con người còn sống không thể chỉ có mỗi võ, vẫn còn rất nhiều chuyện thú vị, đêm nay ta dẫn ngươi đi kỹ viện một chuyến, cho ngươi khai trai".
"Đại ca ngươi đừng có trêu ghẹo tam đệ nữa, ca xem đệ ấy như thế kia, để đệ ấy đi giết người còn hơn là đi dạo kỹ viện".
Diệp Tàn nghe vậy thì cười nói.
"Theo ta thấy, đại ca hẳn là còn có chuyện khác. Đi thôi tam đệ, chúng ta đi đổi bộ quần áo".
Nói xong, hắn ta dẫn Diệp Quỷ đi trở về sân nhỏ của hai người.
Diệp Yến nhìn bóng lưng của hai huynh đệ, tự rót cho mình một ly trà xanh, nhấp một ngụm, cười nói: "Trà xanh đời này thơm ngọt hơn rất nhiều".
Sau nửa canh giờ.
Trong Mặc Vương phủ, Diệp Yến đã đổi một bộ cẩm bào, bên hông treo ngọc bội đắt tiền, trong tay cầm một cái quạt xếp, mở quạt ra là một bức tranh sơn thủy, phía trên bức tranh còn có bốn chữ lớn.
Ta là Vương gia!
Không thể không nói, tạo hình này của Diệp Yến cực kì hào nhoáng, là một thái cực hoàn toàn khác với Diệp Yến trung hậu, không thích nói chuyện ở kiếp trước.
Trải qua nhiều chuyện như vậy, sau khi dung hợp hai đời, tính cách của Diệp Yến dần dần xảy ra thay đổi, có lẽ là theo bản năng chán ghét tính cách kiếp trước, kiếp này tính tình của hắn hoàn toàn trái ngược.
Hoặc kiêu ngạo, hoặc tàn nhẫn, hoặc hào hùng, hoặc nho nhã, hắn giống như một diễn viên, diễn lại những "hắn" khác nhau, khiến không ai có thể đoán được. Nhưng hắn thật sự đã bị hoàn toàn khóa lại tại sâu trong nội tâm sau khi gặp phải đủ loại chuyện ở kiếp trước, như mẫu thân chết đi, gặp nhục nhã, rồi bị Đường Linh phản bội.
Bất kỳ ai cũng không thể thấy được hai chữ "trung hậu" trên người hắn, nhưng lúc đối đãi với người thân, huynh đệ của mình, hắn thực sự thành tâm không vụ lợi.
Không thích nói chuyện, kết quả là bị người bắt nạt, hắn khinh bỉ!
Diệp Yến của kiếp này sớm nên thoát khỏi cái bóng của kiếp trước, hắn muốn sống thành một "hắn" mới, hắn không phải người đã hơn ba trăm tuổi, hắn mới chỉ mười bảy tuổi. Điều hắn phải làm là hưởng thụ cuộc sống mới, phải đền bù những tiếc nuối trước kia.
Ví dụ như... Dạo kỹ viện...
Đây chính là lý do đi dạo kỹ viện của người nào đó...
Trong Hoàng Đô có một kỹ viện đẳng cấp cao nhất, Văn Hương Thức Nhân.
Tên bà chủ Văn Hương Thức Nhân là Lý Hương Ngữ, mặt ngoài là làm kinh doanh kỹ viện, thật ra có quan hệ với cả hai giới hắc bạch, sau lưng là thương hội Thiên Hạ vang danh bốn bể.
Thương hội Thiên Hạ vừa chính vừa tà, chỉ cần cho bọn họ đủ tiền, cái gì bọn họ cũng có thể làm, bao gồm ám sát, hộ vệ, chế tạo binh khí, mua bán dược thảo.
Bên trong thương hội, lính đánh thuê không dưới mấy vạn người, kéo dài suốt toàn bộ Đông Linh Cảnh, cho dù là Lục đại Vương Triều cũng phải lễ độ cung kính với thương hội này. Ở kiếp trước, thực lực Diệp Yến đạt đến cảnh giới Siêu Phàm cũng mới tiếp xúc đến thế lực này.
Diệp Quỷ và Diệp Tàn mặc chiến bào, Diệp Tàn chỉ có một cái tay, để hắn ta mặc cẩm bào, hắn ta thật sự không quen. Về phần Diệp Quỷ, có lẽ cũng do tính cách, hắn ta chỉ thích mặc chiến bào màu đen, cả ngày xụ mặt, trưng ra dáng vẻ người sống chớ gần.
Dẫn hai người này tới Văn Hương Thức Nhân, Diệp Yến sinh ra một chút hối hận, mấy nữ tử xinh đẹp nhìn thấy Diệp Quỷ lạnh mặt, hoàn toàn không dám lại gần.
"Khụ, này, Tam đệ, đến những nơi như này thì thả lỏng chút đi, ngươi xem những mỹ nhân như hoa như ngọc kia, không hề động lòng sao?"
Diệp Yến bất đắc dĩ nói.
Diệp Quỷ nghe vậy lạnh lùng lắc đầu: "Trong mắt ta chỉ có người chết khác với người sống, nam nhân hay nữ nhân cũng giống nhau".
Diệp Yến và Diệp Tàn lập tức đỡ trán. Được rồi, bản thân hắn cũng không phải đến để chơi gái.
Tâm tình Bắc Cung Thanh Thiên rất tốt, đêm nay có hoa đán đang nổi Lạc Hinh lấy vũ kết bạn.
Nếu có thể được nữ tử khuynh thành nhường này ưu ái, âu yếm, không uổng công hắn ta đặc biệt tới đây một chuyến.
Bắc Cung Thanh Thiên tuy là hoàng tử, nhưng chưa bao giờ làm chuyện trắng trợn cướp đoạt nữ tử, cũng chưa từng dùng thế áp người, mặc dù hắn ta đa tình, lại cũng chỉ dùng thủ đoạn đàng hoàng lấy được trái tim nữ tử.
Lạc Hinh này là mỹ nhân nổi tiếng Hoàng Đô, dù sống nơi phong hoa tuyết nguyệt nhưng vẫn mang tấm thân xử nữ, vô số thanh niên tài tuấn Hoàng Đô si mê cô nàng.
Để nhìn thấy dáng múa mê người của Lạc Hinh từ khoảng cách gần, Bắc Cung Thanh Thiên cố ý tìm chỗ ngồi gần sân khấu, bên cạnh hắn ta có mấy tên hộ vệ. Lúc này, trên bàn đã có đồ nhắm và rượu ngon, ở nơi phong hoa hưởng thụ cũng là chuyện tuyệt vời.
Bắc Cung Thanh Thiên không hề biết ở nơi khác, một bóng hình hoạt bát đang hung tợn nhìn chằm chằm hắn ta.
Chương 22: Dâm tặc
Bên cạnh Bắc Cung Linh, hai nữ tử với khuôn mặt tươi cười mị hoặc đang ngồi đó.
Có điều mùi son phấn khiến nàng khẽ nhíu mày, đồng thời trong lòng hơi tò mò, đây chính là kỹ viện các nam nhân thích nhất sao? Mùi trên cơ thể những nữ nhân này tạp nham như vậy, những người này cũng chịu được.
Quay đầu nhìn Bắc Cung Thanh Thiên, trong lòng Bắc Cung Linh không khỏi có vài phần đắc ý. Huynh không cho muội tới, muội càng phải tới, còn dám dùng phụ hoàng uy hiếp muội, bản công chúa có thể bị người uy hiếp sao?
Có điều nơi này thật sự rất sôi động.
Bắc Cung Linh lộ ra ánh mắt say lòng người, hai nữ tử bên cạnh nàng đều có chút say mê, thầm nghĩ trong lòng: Sao nam nhân này lại đẹp mắt như vậy, mùi thơm trên người còn dễ ngửi hơn nữ nhi gia chúng ta.
Diệp Yến đến không hấp dẫn sự chú ý của bất kỳ người nào, dù sao người có thể tới nơi kỹ viện cao cấp như Văn Hương Thức Nhân không phú tức quý, ăn mặc giống hắn cũng không ít.
Đương nhiên, chủ yếu là quạt xếp sặc sỡ của hắn không mở ra, nếu không số người quay đầu xem chắc chắn tăng mạnh.
Diệp Yến hết nhìn đông tới nhìn tây, nhanh chóng thấy được Bắc Cung Thanh Thiên đang ngồi ở vị trí tốt nhất, khóe miệng lộ ra một nụ cười nghiền ngẫm: "Đi, chúng ta đi gặp người quen mời ta dự tiệc đêm nay".
Dứt lời, Diệp Yến dẫn hai người Diệp Quỷ đi về phía Bắc Cung Thanh Thiên.
Bắc Cung Thanh Thiên này có danh xưng công tử phong lưu đệ nhất Hoàng Đô, kết thúc yến hội liền tới nơi trăng hoa, có thể thấy được danh xưng có bao nhiêu thật.
Từ trước đến giờ, Diệp Yến không phải là người thích chịu thua thiệt, hiển nhiên yến hội tối nay Bắc Cung Thanh Thiên muốn đẩy hắn lâm vào thế khó xử, mặc dù chuyện lớn hắn cho Bắc Cung Hàn Tiêu mặt mũi, nhưng chuyện nào ra chuyện đó, ngươi muốn bẫy ta, ta cũng nên hố ít đồ ngược lại.
Tính toán thời gian cũng không gấp, Diệp Yến đi đến trước mặt Bắc Cung Thanh Thiên.
Tay phải khẽ nhấc, mở quạt giấy ra, bốn chữ lớn vô cùng chói mắt xuất hiện trước mặt mọi người: Ta là Vương gia!
"Bắc Cung huynh".
Diệp Yến khách sáo chào hỏi.
Bắc Cung Thanh Thiên đang ăn món ngon, trong đầu thì mải mây mưa với Lạc Hinh, đột ngột bị Diệp Yến đánh gãy, hắn ta không khỏi nhìn về phía Diệp Yến.
Bốn chữ lớn màu vàng chói lấp lánh trực tiếp đập vào mắt Bắc Cung Thanh Thiên, hắn ta lập tức phun ra chén rượu vừa uống.
Công tử nhà ai đây, còn hào nhoáng hơn cả mình!
Trong lòng Bắc Cung Thanh Thiên thầm nhủ, đến khi trông thấy Diệp Yến, biểu cảm trên mặt trở nên cực kì quái dị, có cảm giác giật nảy mình, hoàn toàn đổi mới thế giới quan của hắn ta.
Hình tượng của Diệp Yến trong lòng hắn ta vẫn luôn là tàn nhẫn, không từ thủ đoạn, ngang ngược, cũng quả thật có chút thực lực.
Nhưng Diệp Yến trước mắt, một thân cẩm bào màu trắng sặc sỡ, trong tay cầm quạt xếp, đi theo phía sau là hai hộ vệ trẻ tuổi, chính xác là hình tượng của một thế gia công tử, nào còn dáng vẻ quả quyết lạnh lùng.
Nhất là bốn chữ "Ta là Vương gia", hoàn toàn lật đổ cảm quan của hắn ta, thậm chí trong chớp mắt, hắn ta nghĩ tới lần sau phải làm một cái quạt xếp ghi "Ta là Hoàng tử", phong cách vô cùng chói mắt cùng tự phụ.
Bắc Cung Linh ở phía xa thấy Diệp Yến đến, lập tức bị quạt xếp trong tay hắn hấp dẫn, nhịn không được cười rộ lên.
Vẻ phong tình đó khiến không ít nam tử xung quanh không nhịn được mà nhìn thêm vài lần, trong lòng thầm nghĩ, thật là một nam tử xinh đẹp.
"Xong, ta cảm thấy mình cong rồi", còn có người không ngừng lắc đầu tự trách.
Bắc Cung Linh cũng nhận ra mình hơi thất thố, lần nữa thay đổi điệu bộ nam tử, nhưng trong lòng âm thầm tính toán: "Quả nhiên là tiểu nhân bỉ ổi, còn là một tên dâm tặc, kết thúc yến hội xong liền tới nơi như này, hừ loại người này cũng xứng làm sư phụ của ta".
"Chờ lát nữa hắn làm chuyện chính, ta lén lút đi theo, dùng thủy tinh hồi tưởng ghi lại toàn bộ, hì hì, xem ngày mai ngươi còn có thể nói gì".
Nghĩ tới đây, đôi mắt Bắc Cung Linh thành hình trăng non, trong lòng cực kì vui vẻ.
...
"Diệp huynh, không ngờ ngươi cũng có nhã hứng như thế. Lại đây, ngồi xuống, chúng ta cùng uống".
Bắc Cung Thanh Thiên tạm dừng, rồi cười nói đón tiếp, trong lòng âm thầm lau mồ hôi, xem ra sức hấp dẫn của mỹ nhân Lạc Hinh thật đúng là lớn.
Diệp Yến đương nhiên không biết suy nghĩ của Bắc Cung Thanh Thiên, về phần Lạc cái gì Hinh, hắn hoàn toàn không biết, hai người đều tự mang ý nghĩ xấu uống rượu với nhau.
Khoảng một lúc lâu sau.
Đám người huyên náo đột nhiên trở nên yên tĩnh, sau đó, một người đẹp quá tuổi nhưng vẫn quyến rũ đi ra, quần áo màu xanh che kín thân thể, khẽ mỉm cười, một nốt ruồi duyên điểm bên khóe miệng tô thêm vẻ động lòng người.
"Vô cùng cảm tạ chư vị hôm nay đã đến Văn Hương Thức Nhân chúng ta mua vui, ta là bà chủ Văn Hương Thức Nhân Lý Hương Ngữ. Ha ha ha, chư vị công tử đang ngồi đây, có nhiều người đã rất quen thuộc với nô gia, dù không quen thì nô gia cũng rất hoan nghênh chư vị giao lưu sâu với ta".
Nói xong, Lý Hương Ngữ còn chớp chớp ánh mắt mê người với mọi người.
Công tử xung quanh lập tức ồn ào, ngôn ngữ vô cùng trắng trợn, nhất thời, sắc mặt Bắc Cung Linh đỏ hồng, trong lòng chửi thầm: Sao những người này lại bỉ ổi đến thế.
Ánh mắt nhìn về phía Diệp Yến càng thêm không tốt, hiển nhiên hắn đã trở thành nhân vật đại biểu trong đám người này.
Bởi vì... Diệp Yến la lớn nhất...
Bắc Cung Thanh Thiên ngốc nghếch ngồi một bên, nhìn Diệp Yến nói năng liến thoắng, gì mà vẻ đẹp của Hương Ngữ, lẳng lơ quả thật đúng ý ta, hôm nay ta không muốn ai cả, chỉ cần cô nương... vân vân mây mây.
Bắc Cung Thanh Thiên không thể không thừa nhận một hiện thực, dáng vẻ trước kia của Diệp Yến đều là ngụy trang, hóa ra con hàng này đích xác hoàn toàn là dâm... A, người cùng lý tưởng. Nếu là như vậy, với sắc đẹp của muội muội, e rằng tên này sẽ không nín nổi.
Người khác nói thẳng thắn, Lý Hương Ngữ chỉ mỉm cười đáp lại, cuối cùng sâu sắc nhìn thoáng qua Diệp Yến rồi rời đi.
Diệp Yến nói rất nhiều, trong đó có hai câu nói khiến Lý Hương Ngữ để ý tới mục đích của Diệp Yến: Nữ tử trong thiên hạ đều không sánh bằng Hương Ngữ, nếu ta có thương hội, nhất định dốc hết tất cả ôm ngươi về nhà.
Thương hội Thiên Hạ!
Đương nhiên, trong đó cũng có thể xuất hiện trùng hợp, nên Lý Hương Ngữ chỉ ghim trong lòng, chờ xong việc lại thăm dò ý của Diệp Yến.
"Chư vị công tử thật quá xấu, luôn luôn đùa giỡn nô gia, nô gia đã già, không còn hấp dẫn nữa. Hừ, các ngươi ấy à, miệng thì ba hoa, mục đích tối nay còn không phải là vì Lạc Hinh".
Lý Hương Ngữ ra vẻ ngang ngược nói, sau đó hé miệng cười duyên, dịu dàng nói với hậu trường: "Lạc Hinh, ra sân đi, chớ khiến các khách quý nóng lòng chờ".
Mọi người dưới đài cười rộ đùa bỡn, có điều bầu không khí tại hiện trường lại đạt đến đỉnh điểm, trên mặt vô số công tử đều lộ vẻ kích động.
Nhất thời, ngay cả Bắc Cung Linh cũng tò mò.
Diệp Yến tùy ý liếc nhìn biểu cảm của Bắc Cung Thanh Thiên, trong lòng có tính toán. Hóa ra ngươi đến đây vì nữ tử này, cũng tốt, ta muốn xem xem đây là nhân vật phương nào, nếu có thể hết sức lợi dụng, nói không chừng có thể hố hắn một vố.
Ý cười nơi khóe miệng Diệp Yến càng thêm nồng đậm, nụ cười này truyền vào mắt Bắc Cung Thanh Thiên lại thành một ý khác.
Dáng vẻ hai người như thể hiểu thấu lòng nhau rơi vào trong mắt Bắc Cung Linh hoàn toàn biến thành nụ cười bỉ ổi của hai tên dâm tặc.
Chương 23: Dao Trì Tiên Khúc
Trong bầu không khí nhiệt tình, một bóng hình thướt tha chậm rãi bước ra từ phía sau màn che.
Ngay tức khắc, ánh mắt mọi người đang nhìn sân khấu đồng loạt biến từ chờ đợi thành ấn tượng.
Nữ tử mặc đồ trắng, quần áo nhẹ phủ, bên dưới cần cổ trắng mịn như ngọc là thân hình có lồi có lõm, vòng một đẫy đà như bạch ngọc nõn nà.
Tăng một phân thì quá dài, giảm một phân thì quá ngắn, đánh phấn thì quá trắng, tô son thì quá đỏ.
Mày như lá liễu, da như tuyết trắng, eo thon một tay ôm hết, răng trắng như ngà và đều như bắp. Nở một nụ cười xinh đẹp, khuynh quốc khuynh thành!
Bàn tay trắng nõn cầm một chiếc quạt xếp kiểu nữ nửa che đôi môi đỏ mọng, đôi mắt sáng ngời như biết nói, say mê lòng người.
Nam tử ngồi đó chỉ có ba người Diệp Yến tương đối bình tĩnh. Diệp Quỷ không có năng lực thưởng thức nữ nhân, mặc dù Diệp Tàn thông minh thì cũng là tên võ sĩ, về phần Diệp Yến, dù nữ tử phong trần có đẹp, hắn cũng không có thiện cảm.
Không phải hắn có thành kiến với những người này, chỉ là hắn vẫn luôn không hiểu, những nữ tử này vừa phô trương sự thuần khiết sạch sẽ của mình, nhưng đồng thời lại lưu luyến nơi trăng hoa, thỉnh thoảng ngoi đầu làm tăng giá trị bản thân.
Đương nhiên, không loại trừ việc các nàng có sự bất đắc dĩ riêng, hoặc có nhiệm vụ đặc biệt, chỉ là những thứ này chẳng hề liên quan đến hắn, không thích chính là không thích, dù nàng này có dung mạo như thiên tiên vẫn không hề làm xúc động hắn.
Hắn không thích, trái lại, Bắc Cung Thanh Thiên rất thích thú, nói thế nào, hắn cũng phải làm chút chuyện.
"Chư vị công tử, nô gia Lạc Hinh, kính cẩn nghiêng mình, làm chư vị đợi lâu, trong lòng nô gia hoảng hốt!"
Lạc Hinh uyển chuyển hành lễ, dáng dấp kia quả thật khiến không ít nam tử trong lòng ngứa ngáy.
"Không có việc gì không có việc gì, có thể đợi đến cô nương, dù chờ suốt một đêm cũng đáng giá", lúc này có người cất cao giọng nói.
"Văn Hương Thức Nhân nhắc mãi Lạc Hinh, hôm nay gặp mặt không hề hư danh, nếu chờ đợi tiên tử bực này, mười năm ngàn năm cũng cam tâm".
Có người càng thốt ra một bài thơ chẳng ra gì.
Chỉ có Bắc Cung Linh ngồi một bên âm thầm phỉ nhổ, ánh mắt của những người này chẳng ra gì, cô nàng này kém xa bản công chúa, tên nào tên nấy như chưa từng gặp được mỹ nữ bao giờ, có điều, sao cô nàng này lớn như vậy được, trời ạ, ta còn quá nhỏ, đáng ghét.
Một thiếu nữ mười sáu tuổi sao có thể so đầy đặn với một nữ tử hai mươi tuổi, không phải nói Bắc Cung Linh không có tiền vốn, chỉ là chưa hoàn toàn chín mọng.
Đương nhiên, nếu người nào đó chín muồi, lần này muốn nữ giả nam trang rất khó thành công.
"Đa tạ chư vị công tử thưởng thức, đêm qua tiểu nữ tử được thần tiên báo mộng, tối nay ý trung nhân sẽ xuất hiện, cho nên ở đây lấy vũ kết bạn, tìm kiếm tri âm".
Lạc Hinh khẽ cười nói, nhan sắc khuynh thành, rung động lòng người.
Lấy vũ kết bạn, kỳ thật chính là Lạc Hinh nhảy một đoạn múa làm mở màn, cuối cùng chắc chắn còn đến dị văn, võ học, cho tới âm luật vân vân.
Diệp Yến cười khẽ, thần tiên báo mộng, thật là một lý do thoát tục.
Rất nhanh, Lạc Hinh nhẹ nhàng nhảy múa, bờ eo thon vô cùng mềm mại, tay áo bồng bềnh như tiên tử giáng trần, Huyền Nữ hạ phàm, đẹp không sao tả xiết.
Đám người Bắc Cung Thanh Thiên xem như si như say.
Không thể không nói, có thể giành được thanh danh nhường ấy nơi phong nguyệt, Lạc Hinh không chỉ dựa vào nhan sắc, dáng múa của cô nàng xác thực xuất sắc tuyệt luân.
Thưởng thức một bài xong, bắt đầu tiến vào chính đề, không ít người vẫn chưa thỏa mãn, có điều nghĩ đến việc đêm nay có cơ hội âu yếm Lạc Hinh, nỗi mất mát kia biến thành chờ mong.
"Nô gia tình cờ may mắn gặp được một tàn bản âm luật, sau khi đàn tấu, cảm thấy vô cùng dễ nghe, trong lòng chỉ mong ngóng được đánh một khúc hoàn chỉnh. Hôm nay nô gia mạo muội, nếu có người có thể giúp nô gia viết tiếp bản nhạc này, trong lòng nô gia tất nhiên rất vui vẻ!"
Lạc Hinh hoạt bát nháy nháy mắt với mọi người, sau đó nhận lấy đàn ngọc trong tay tỳ nữ, đặt trên bàn thấp chế tạo từ Ngô Hương mộc, lụa mỏng màu trắng nhẹ bay, cô nàng ngồi ngay ngắn ở đệm mềm, tay trắng nõn đánh đàn, tiếng đàn réo rắt.
Một loạt âm thanh du dương dễ nghe vang lên, gần như trong nháy mắt, mọi người bước vào thế giới của tiếng đàn.
Chỉ chốc lát, một khúc hoàn tất, sảnh lớn vốn vô cùng ồn ào của Văn Hương Thức Nhân trở nên cực kì yên tĩnh, như thể ai nấy đều mê đắm trong tiếng nhạc vô cùng êm tai, không thể tự kiềm chế.
Chỉ có sắc mặt Diệp Yến trở nên kỳ lạ, Dao Trì Tiên Khúc.
Ở kiếp trước, đây là khúc đàn Diệp Yến thích nhất. Nói là thích nhạc, không bằng nói là thích chuyện xưa phía sau khúc nhạc này.
Cô nàng này có phúc lớn, thu hoạch được tàn bản của khúc này, ở thượng cổ Dao Trì Phái cũng là khúc nhạc hạch tâm.
"Đúng là tiếng trời, đáng tiếc!"
Tiếng cảm thán của Bắc Cung Thanh Thiên truyền đến.
"Ồ, không biết Bắc Cung huynh đáng tiếc điều gì?", Diệp Yến biết rõ cố hỏi.
"Khúc nhạc này hay hơn bất cứ khúc nào ta từng nghe, lại ở thời điểm âm luật uyển chuyển nhất bị gián đoạn, sao lại không đáng tiếc".
Bắc Cung Thanh Thiên lắc đầu nói, càng đáng tiếc chính là hắn ta không viết tiếp được thì đêm nay không thể ôm nữ nhân về.
Diệp Yến cười không nói, khúc này hắn cũng biết đàn tấu, ở kiếp trước hắn còn dùng khúc này chém giết vô số kẻ địch, nhưng đây không chỉ là một khúc đàn, nó càng là một võ kỹ cấp Địa cao cấp, hắn không có cách nào nói cho người khác biết.
"Khúc nhạc này chỉ có ở trên trời, nhân gian được nghe nào mấy lần, Lạc Hinh cô nương quả nhiên là người từ trên trời xuống".
Có công tử mê luyến nói.
"Đúng vậy, chỉ là không có duyên phận nghe hết khúc này".
Trong lòng Bắc Cung Linh cũng có chút than tiếc, khúc nhạc này không chỉ dễ nghe, còn mang chút thương cảm.
Nàng cũng muốn đánh ca khúc êm tai như vậy. Đôi mắt to tinh quái của Bắc Cung Linh lại bắt đầu xoay tròn.
"Có ai có thể tiếp tục khúc này không?"
Lạc Hinh nói khẽ, trong đôi mắt mang chút chờ mong.
Không có bất kỳ ai lên tiếng, khuôn mặt động lòng người của Lạc Hinh trở nên sa sút, một màn này khiến trái tim mọi người như thể tan nát.
"Ta!"
Diệp Yến đột ngột lên tiếng.
Ai?
"Công tử có thể hoàn thành khúc này?"
Lạc Hinh nhìn về phía Diệp Yến, không chỉ nàng, gần như tất cả mọi người đều nhìn Diệp Yến, Bắc Cung Thanh Thiên càng mở to hai mắt, trong lòng chán nản, tên Diệp Yến này đêm nay hẳn sẽ chiếm được thân thể nữ thần của hắn ta.
Tài học của Diệp Yến hắn ta có chút hiểu biết, nhưng ngay cả âm luật cũng biết thật khiến hắn ta thấy thất bại.
"Ta không thể viết tiếp khúc này!"
Diệp Yến nhún vai, mọi người lập tức đều khinh bỉ, không thể thì ngươi nói làm gì, dùng cách này để hấp dẫn sự chú ý sao?
Bắc Cung Thanh Thiên cạn lời, dù ngươi muốn đạt được chú ý thì cũng nên đổi cách khác chứ.
"Công tử không thể hoàn thành khúc, xin đừng đùa ta".
Lạc Hinh thất vọng đáp, đôi mắt lóe lên vẻ chán ghét, hiển nhiên cô nàng cũng cho rằng Diệp Yến muốn thông qua cách này hấp dẫn chú ý của cô nàng.
Người này có dáng vẻ đường đường, người mặc cẩm bào đeo ngọc bội, nếu ở bên ngoài thì chính là một quân tử nho nhã, lại đi tới nơi trăng hoa này, nam nhân trong thiên hạ đều như thế, lại nhìn xuống quạt xếp trong tay hắn.
Lạc Hinh đã có thể xác định Diệp Yến là một tên công tử bột không hề có bất kỳ thực tài thực học, chỉ là có được một túi da đẹp, loại người này bình thường cô nàng coi thường nhất.
Bắc Cung Linh ở bên cạnh cũng âm thầm phỉ nhổ, ánh mắt phụ hoàng thật là kém cỏi, cũng may từ khi cô nàng này bước ra ta đã âm thầm dùng thủy tinh hồi tưởng ghi lại toàn bộ, hì hì, chờ ta ghi xong mấy chuyện quá quắt nữa, ngày mai nhất định có thể bảo phụ hoàng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra.
"Mặc dù ta không thể hoàn thành khúc này, nhưng ta có thể lần lượt nói ra nguồn gốc, cũng như chuyện xưa phía sau khúc nhạc này, không biết những thứ này có thể xúc động trái tim cô nương không?"
Chương 24: Giao dịch
“Ngươi biết lai lịch của nhạc khúc này?”
Lạc Hinh nghe vậy rất sửng sốt, dung nhan diễm lệ hơi ửng hồng vì kích động, đôi mắt to tròn đầy mong đợi nhìn về phía Diệp Yến, cảnh ấy khiến mọi người xung quanh vô cùng xôn xao.
Diệp Yến cười nói: “Ta biết, là bạn tốt nói cho ta biết”.
Dứt lời, nguyên lực của Diệp Yến lưu chuyển nháy mắt đã ghi một câu trong tay Bắc Cung Thanh Thiên: “Một ngàn vạn hoàng kim, ta sẽ nói là do ngươi nói cho ta biết”.
“Một ngàn vạn hoàng kim hả? Ngươi ăn cướp hả!”
Bắc Cung Thanh Thiên mặt không biến sắc nhưng tay hơi run.
“Năm trăm vạn lượng!”
“Một trăm vạn!”
“Chốt kèo!”
Diệp Yến quá sảng khoái khiến Bắc Cung Thanh Thiên ngỡ ngàng, lòng thầm than mình thiệt rồi, thấy dáng vẻ dứt khoát của Diệp Yến như vậy chứng tỏ là mình có thể trả giá thấp chút nữa.
Chẳng qua nếu chiếm được đêm đầu tiên của Lạc Hinh thì một trăm vạn cũng đáng.
“Đây là khi Tam hoàng tử trò chuyện với ta đã thuận miệng nói cho ta biết”.
Diệp Yến đáp lời.
Mọi người đều nhìn về phía Bắc Cung Thanh Thiên, hắn ta mỉm cười chắp tay, lòng cảm thấy hơi chột dạ.
“Nhạc khúc này có tên là Dao Trì Tiên Khúc, đây không phải là nhạc khúc bình thường mà là võ kỹ chính của Dao Trì Cổ Phái ở Trung Linh Cảnh tại thời Thượng Cổ, nó là công pháp cấp Địa cao cấp, nếu có thể nắm giữ được tất cả giai điệu, kết hợp với nguyên lực thì có thể giết người trong vô hình”.
Diệp Yến nói tiếp: “Người sáng tác nhạc khúc ấy là thư sinh Phù Vân, người nọ và tổ sư lập phái của Dao Trì Cổ Phái, Dao Linh, yêu nhau, nhưng lại bởi vì tư chất quá thấp mà bị sư phụ của Dao Linh ngăn cản”.
“Người sư phụ ấy còn lập kế hoạch cho thư sinh Phù Vân tử vong ngoài ý muốn bằng cách nhốt vào động Phục Thiên, chỉ là thư sinh Phù Vân gặp đại nạn không chết, trong họa có phúc, sau khi tu luyện ba mươi năm thì đi ra khỏi động Phục Thiên”.
“Chỉ tiếc rằng...”
“Tiếc cái gì?”, Lạc Hinh hỏi, mọi người cũng hiếu kỳ nhìn Diệp Yến, không thể không nói ai đó kể chuyện vẫn rất cuốn hút.
“Chỉ tiếc rằng thế sự xoay vần cảnh còn người mất, tình cảm của con người chẳng qua cũng chỉ là lời thề non hẹn biển ngoài miệng mà thôi, chỉ mới vẻn vẹn ba mươi năm, Dao Linh đã chấp nhận sự sắp xếp của sư phụ mình làm vợ người ta rồi”.
Diệp Yến lắc đầu nói, lòng thở dài thườn thượt, kiếp trước hắn từng nghĩ rằng mình và Đường Linh sẽ sống chết có nhau, đến chết cũng không chia lìa, cuối cùng hắn lại bị phản bội, bị vứt bỏ, nếu không phải do hắn tu luyện Đan Môn Quyết thì sợ rằng đã chết trong tay Đường Linh rồi.
“Ba mươi năm, với người thường mà nói thì đã trôi qua một phần ba cuộc đời rồi, cớ sao lại hai chữ vẻn vẹn”.
Có người nghiền ngẫm từng chữ một nói.
“Ba mươi năm, đối với những kẻ tu vi thấp mà nói đúng là một phần ba cuộc đời, nhưng với những cường giả hùng mạnh thì có lẽ một lần bế quan đâu chỉ ba mươi năm”.
Diệp Yến bình đạm nói: “Huống hồ tư chất của Dao Linh kia cũng thuộc dạng thiên kiêu chi nữ ở Trung Linh Cảnh, sau này còn sáng lập nên Dao Trì Cổ Phái nữa, ba mươi năm đâu chỉ dùng từ vẻn vẹn, nên dùng chính là ba mươi năm càng thích hợp hơn”.
“Ha ha ha, lần đầu tiên nghe nói có khách làng chơi ở đây bàn luận chuyện tình yêu nguyện chết không buông bỏ đấy”.
Có người chế nhạo nói.
Bắc Cung Linh cũng thầm khinh bỉ, trong lời nói của Diệp Yến này giống như chướng mắt Dao Linh kia bao nhiêu thì bản thân mình si tình bấy nhiêu.
“Công tử, chuyện sau đó thế nào?”
Lạc Hinh không cười nhạo mà hỏi tiếp.
“Người thư sinh Phù Vân kia vô cùng đau khổ, sau đó về ở ẩn, tốn cả đời sáng tác một nhạc khúc, đó là Dao Trì Tiên Khúc, đề tên là Phù Sinh Như Mộng, sau này Dao Linh tình cờ nghe được nhạc khúc ấy bèn có lòng muốn tìm người sáng tác, tìm mới biết tác giả chính là thư sinh Phù Vân”.
“Tiếc rằng thư sinh Phù Vân đã về với đất trời chỉ còn lại một tấm bia đá và một bản ký sự viết lại sự mong nhớ, hoài niệm về năm xưa của mình với Dao Linh”.
“Dao Linh cực kỳ đau lòng, điều tra rõ ràng mọi chuyện mới biết tất cả mọi chuyện đều do sư phụ và phu quân của mình chủ mưu, lòng đầy hối hận xen lẫn sự áy náy, rồi cùng rời khỏi sư môn, thành lập Dao Trì Cổ Phái, mà nhạc khúc ấy đổi tên thành Dao Trì Tiên Khúc, là võ kỹ trọng yếu của Dao Trì Cổ Phái”.
Nói tới đây, Diệp Yến im lặng, không nói gì mà chỉ nhìn về phía Bắc Cung Thanh Thiên, hiển nhiên là hắn đang nhắc nhở Bắc Cung Thanh Thiên đừng quên một trăm vạn hoàng kim.
“Thế gian lại có một chàng trai si tình đến vậy sao, chẳng lạ gì nhạc khúc này cho ta một cảm giác đau thương, cuối cùng Dao Linh kia có giết phu quân và sư phụ của mình không?”
Lạc Hinh ôm đàn hỏi.
“Nếu Dao Linh giết thì ta còn tán thưởng nàng ta đấy, ha ha, thư sinh Phù Vân cũng chỉ là một kẻ si tình đáng thương mà thôi, mà xưa nay kẻ si tình luôn gặp người bạc bẽo!”
Diệp Yến nghe vậy bèn bình phẩm.
“Lời của ngươi không khỏi quá chủ quan, dù sao một người là phu quân của nàng ta, một người là sư phụ như cha như mẹ, sao nàng ta nhẫn tâm sát hại được chứ, huống hồ nàng ta cũng đã rời khỏi sư môn, sáng lập nên tông môn của chính mình rồi mà, còn lưu truyền nhạc khúc ấy trong tông môn đến tận bây giờ nữa”.
Lạc Hinh phản bác.
“Vậy Dao Linh kia làm vậy là vì thư sinh Phù Vân à? Chẳng qua là nàng ta nhân cơ hội này chiếm đoạt võ kỹ cấp Địa cao cấp mà thôi”.
Diệp Yến nghe lời phác bác thì không chút khách khí đáp trả, không hề có ý nhún nhường Lạc Hinh.
“Sao ngươi biết ý định của người khác chứ, nếu nàng ta đã là cường giả đủ sức làm tổ sư thành lập môn phái thì sao lại thèm muốn một quyển võ kỹ chứ, ta cảm thấy tình cảm của Dao Linh rất chân thành”.
Lạc Hinh đưa ra ý kiến bất đồng.
Diệp Yến nhếch miệng cười khinh thường, ngồi xuống tự rót cho mình một tách trà để làm dịu cổ họng, hắn đã lời một trăm vạn hoàng kim rồi, mục đích hôm nay đã đạt tới, còn về phần làm sao để lấy được trái tim của Lạc Hinh thì hắn không có chút hứng thú.
Thái độ ta đây của Diệp Yến khiến Lạc Hinh rất khó chịu giống như hắn khinh thường mình vậy.
Nhưng Bắc Cung Linh lại hứng thú với Diệp Yến hơn nhiều, lời nói của Diệp Yến không hẹn mà trùng với suy nghĩ của nàng, nếu người Dao Linh yêu thật sự là thư sinh Phù Vân thì sao khi thư sinh Phù Vân kia bị nhốt ba mươi năm kia lại đi làm vợ người khác rồi.
Người tập võ sau khi đạt tới thực lực nhất định thì tuổi thọ sẽ rất dài, ba mươi năm này chẳng qua bỉ bằng ba năm của người thường mà thôi.
Cường giả đạt tới cảnh giới Siêu Phàm sẽ đến quá trình vứt bỏ cơ thể phàm trần, sinh mệnh thăng hoa, tuổi thọ có thể lên tới hơn ngàn năm.
Còn nữa, Bắc Cung Thanh Thiên là ca ca của nàng nên nàng chắc rằng Bắc Cung Thanh Thiên không biết chút gì về lai lịch của Dao Trì Tiên Khúc, nàng vẫn luôn chú ý tới Diệp Yến và Bắc Cung Thanh Thiên, hành động mờ ám của hai người họ cũng đã bị nàng thấy rõ tường tận.
Vốn dĩ nàng nghĩ rằng Diệp Yến đến đây là vì Lạc Hinh, mà giờ có vẻ như hắn chẳng có ý gì với Lạc Hinh hết, lẽ nào, hắn không phải là dâm tặc?
Hay là... hắn cảm thấy hứng thú với Lý Hương Ngữ...
Ọe... hắn không chỉ là dâm tặc mà còn là một tên dâm tặc biến thái.
Bắc Cung Linh chửi thầm.
“Tam hoàng tử thật uyên bác, thật khiến ta mở mang tầm mắt, bổ sung kiến thức mà”.
Lạc Hinh bỗng nhiên cúi đầu nói với Bắc Cung Thanh Thiên, đôi mắt trong trẻo bất giác nhìn về phía Diệp Yến, cô nàng đang xem thử chàng trai đó có tức giận hay không.
Nhưng mà Diệp Yến vẫn bình tĩnh ngồi đó, trong ánh mắt không chút phẫn nộ hay tức giận nào, còn Bắc Cung Thanh Thiên lại lộ vẻ vui mừng.
“Không giống vài người nhờ người khác nói mình biết mới khiến mọi người chú ý”.
Lạc Hinh thấy Diệp Yến hờ hững bèn thử châm chọc nói.
Người là thế đấy, càng bị chọc tức lại càng muốn gây sự lại, Diệp Yến càng thờ ơ thì tâm lý cô nàng lại càng không thoải mái giống như hắn đang phủ định nhan sắc của cô nàng vậy.
Diệp Yến nghe vậy vẫn không nói gì, chuyện này liên quan gì đến ta chứ, chẳng phải ngươi muốn nghe à? Ta cũng đã nói là Bắc Cung Thanh Thiên nói cho ta biết rồi, có vấn đề gì hả?
Thánh hiền thời Thượng Cổ, Khổng Nho Chí Tôn, nói quả thật không sai chỉ có tiểu nhân và nữ nhân là khó nuôi!
Chương 25: Sở thích đặc biệt
Sau đó Lạc Hinh dùng thơ văn, học thức và các phương diện khác trao đổi với các công tử, Diệp Yến ngồi trên bàn chỉ biết ăn uống, không thèm để ý tới cô nàng, đúng lúc ở yến tiệc của Tam hoàng tử hắn ăn chưa no, giờ tranh thủ bồi bổ lại.
Diệp Yến cũng ra hiệu bảo Diệp Quỷ và Diệp Tàn cũng ngồi xuống nhưng hai người lại khách khí, lại nghe nói đồ ăn này trị giá năm mươi hai hoàng kim hơn nữa là do Bắc Cung Thanh Thiên mời nên mới lại ăn.
Bắc Cung Thanh Thiên nhìn ba người kia chỉ lo ăn không màng đến sắc đẹp thì lắc đầu, tên Diệp Yến, Diệp Tàn kia không tính, còn tên Diệp Quỷ này sao ăn không chút hình tượng vậy, người khác ít nhất còn dùng đũa gặp vậy mà hắn ta là cầm tay luôn.
Trong chốc lát, Bắc Cung Thanh Thiên cũng cảm thấy hơi xấu hổ nhất là khi ánh mắt của Lạc Hinh nhìn về phía bàn của bọn họ, hắn ta không khỏi cảm thấy mất tự nhiên, tự giác cách đám Diệp Yến xa một chút.
Nhưng Bắc Cung Linh lại tập trung nhìn Diệp Yến ở đằng xa, không thể không nói, Diệp Yến thuận mắt hơn các công tử khác nhiều, có lẽ là do nàng đã thấy mấy vị công tử tụ phụ kia nhiều quá rồi nay thỉnh thoảng thấy Diệp Yến như vậy lại mới mẻ hơn.
Cuối cùng, Lạc Hinh lui ra, tiếc rằng không một ai đạt được trái tim của Lạc Hinh, Bắc Cung Thanh Thiên bóp cổ tay thở dài.
Diệp Yến nhìn Bắc Cung Thanh Thiên mất mát ngồi đó mà cảm thấy buồn cười, đường đường là một hoàng tử vậy mà cứ cố chấp với một cô gái thanh lâu.
Nếu thích thì cứ cướp lấy, tạm thời cho rằng Lạc Hinh gặp hai trường hợp, thứ nhất là bị buộc vào thanh lâu, nếu thế thì chuộc thân, mua về hầu hạ mình, thứ hai là cô nàng tự nguyện ở lại thanh lâu.
Một cô gái tự nguyện kiếm sống ở thanh lâu thì ngươi cho rằng có bao nhiêu cao thượng chứ? Đơn giản là bảng giá không đủ thôi, nếu đêm nay đưa một trăm vạn lượng hoàng kim cho bà chủ Văn Hương Thức Nhân thì tối nay cô nàng này sẽ ở trên giường mình thôi.
Đương nhiên suy nghĩ của mỗi người không giống nhau, Bắc Cung Thanh Thiên thích dùng chính thực lực của mình theo đuổi được Lạc Hinh còn Diệp Yến lại chỉ quan tâm kết quả.
“Thật đáng tiếc, Lạc Hinh không tìm được người trong lòng của mình, nhưng mọi người chớ ủ rũ, đã có vài vị công tử đã để lại ấn tượng trong lòng Lạc Hinh rồi, ở Văn Hương Thức Nhân bọn ta còn có rất nhiều cô gái mỹ lệ, giá cả tối nay sẽ được giảm tám phần”.
Lý Hương Ngữ lắc lư dáng người xinh đẹp đi lên đài, nở một nụ cười đầy quyến rũ.
“Lý cô ngươi, chẳng biết hôm nay ngươi có lên sàn không?”
Bỗng nhiên có một giọng nói cực kỳ vô lễ vang lên, mọi người cùng nhìn về người vừa lên tiếng ấy, chỉ thấy Diệp Yến đang phe phẩy quạt giấy, gương mặt đẹp trai mỉm cười, trên quạt giấy là bốn chữ ta là Vương gia to tướng như đang phát sáng.
Bắc Cung Thanh Thiên kinh ngạc nhìn Diệp Yến, đây không còn là đồng đạo của mình nữa mà là tấm gương phải noi theo của mình.
Ánh mắt Bắc Cung Linh có chút chán ghét, sự hứng thú vừa rồi lập tức biến mất, lòng thầm mắng hắn là đồ dâm tặc biến thái.
Cũng có kha khá công tử cảm thấy hơi tò mò tuy rằng Lý Hương Ngữ đã hơn bốn mươi nhưng lại chăm sóc mình rất tốt, lại vô cùng xinh đẹp, xung quanh đã có không ít nam nhân hứng thú với bà chủ, chẳng qua là chỉ đều ám chỉ một cách uyển chuyển, còn thẳng thừng như Diệp Yến thì chưa từng gặp.
Lý Hương Ngữ nghe vậy, nụ cười quyến rũ kia càng rạng rỡ hơn, liếc mắt đưa tình nhìn Diệp Yến rồi nhẹ giọng nói: “Công tử nói đùa rồi, ta đã hoa tàn bại liễu rồi, sao lên sàn nữa chứ”.
“Ồ, với người tập võ, bốn mươi tuổi không phải là hoa tàn bại liễu, huống hồ Lý cô nương chăm chút mình xinh đẹp vậy mà, ngươi có thể nhìn cây quạt của ta đi, có lẽ ngươi sẽ đổi ý đó”.
Diệp Yến nói.
Mọi người nghe vậy thì đều khinh bỉ, bốn chữ ta là Vương gia trên đó thật tức người mà, hắn tưởng dựa vào thân phận Vương gia này mà có thể ép buộc Lý Hương Ngữ hay sao?
Lý Hương Ngữ nghe vậy thì nhìn kỹ lại, sắc mặt bỗng thay đổi, rồi nhẹ giọng nói: “Nếu Vương gia đã giá lâm thì sao ta dám không nghe theo chứ”.
Nói xong bèn tiếp đón mọi người một hồi rồi dẫn Diệp Yến vào hậu viện, Diệp Tàn và Diệp Quỷ theo sát đằng sau Diệp Yến, ở sau lưng hai người họ còn có một bóng người đang lén la lén lút.
“Không những là đồ dâm tặc mà còn ỷ mạnh hiếp yếu nữa, bổn công chúa nhớ kỹ rồi, coi thử mai ngươi biện minh thế nào trước mặt phụ hoàng”.
Bắc Cung Linh cẩn thận bám sát theo sau, âm thầm nói.
...
Lý Hương Ngữ liếc mắt, dẫn Diệp Yến tới một căn phòng nhỏ nằm trong góc khuất hậu viện, sau đó sai người hầu canh gác cẩn thận rồi dẫn theo ba người Diệp Yến đẩy cửa bước vào.
Bắc Cung Linh theo đằng sau thấy thế thì mở to mắt vô cùng kinh ngạc, ba nam một nữ, tên Diệp Yến này ác thật.
Nàng rón rén đến căn phòng bên cạnh, dùng nguyên lực tạo một cái lỗ nhỏ sau đó để thủy tinh hồi tưởng vào, trên dung nhan tuyệt sắc ấy nở một nụ cười mỹ lệ, chiếc răng nanh nhỏ nhắn đáng yêu động lòng người.
Tiếc rằng cảnh đẹp rung động lòng người kia lại không một người đàn ông nào may mắn thưởng thức.
Sau khi bước vào phòng, Lý Hương Ngữ vươn tay phải ra nói: “Mời ba vị ngồi”.
Diệp Yến thong dong ngồi xuống, Lý Hương Ngữ ngồi đối diện hắn, trên mặt đã không còn chút quyến rũ nào mà lại có nét già dặn lão luyện.
“Sao ngươi biết nơi đây là phân hội của thương hội Thiên Hạ?”
Lý Hương Ngữ đi thẳng vào vấn đề, thương hội Thiên Hạ là một thương hội lớn nhưng không phải ai cũng tìm được phân hội của nó, ở Sở Quốc ngoại trừ Sở Hoàng thì không bất kỳ ai biết tới tình hình thật sự của Văn Hương Thức Nhân.
Đây cũng là nguyên nhân tại sao có nhiều vương công quý tộc công tử lại không được dùng sức mạnh ở đây, Văn Hương Thức Nhân là do Sở Hoàng âm thầm bảo hộ, cả hai làm việc theo nhu câu của nhau.
Thương hội Thiên Hạ là thế lực lớn nhưng không mạnh ở Trung Linh Cảnh, cung cấp sự trợ giúp rất lớn cho Sở Quốc mà nơi đây cũng là nơi thương hội Thiên Hạ thu thập tình báo, bọn họ cũng cần một thế lực hùng mạnh nào đó bảo kê.
“Sư phụ ta nói cho ta biết”.
Diệp Yến nói, rồi xếp quạt giấy lại, rồi từ trên bức tranh phong thủy hiện ra một biểu tượng của thương hội bị che khuất.
Lý Hương Ngữ gật đầu, cường giả biết được phân hội của thương hội Thiên Hạ tệ nhất cũng là quái vật cảnh giới Siêu Phàm, những người này có tính tình rất quái đản, Diệp Yến không nói rõ tất nhiên là không mong mình hỏi đi hỏi lại rồi.
“Ngươi muốn mua cái gì?”
“Binh khí, thảo dược và cả nô lệ nữa!”
“Cấp bậc gì?”
Lý Hương Ngữ hỏi, cho dù là binh khí hay nô lệ thì đều phân chia cấp bậc.
“Một thanh đao, một thanh kiếm, yêu cầu là đều chế tạo từ Vẫn Thần Thiết, có thể nhờ nguyên khí tẩm bổ mà càng lúc càng mạnh”.
Diệp Yến nói tiếp: “Mặt khác, ta cần ba trăm người nô lệ và cả đao kiếm cho bọn họ nữa, những binh khí này có thể chém sắt như chém bùn, đúng rồi, nô lệ ta cần không được có mối thù truyền kiếp gì, tư chất tu luyện trên Địa phẩm nhưng đan điền bị hủy hoặc là trời sinh đan điền không thể tu luyện”.
“Còn có những dược liệu và nguyên liệu này thì chuẩn bị năm mươi phần”.
Nói xong, Diệp Yến đưa danh sách cho Lý Hương Ngữ.
Lý Hương Ngữ nghe vậy thì sửng sốt, nhận lấy tờ giấy.
Mối làm ăn này lớn đến mức khiến Lý Hương Ngữ rung động, giá trị cao nhất trong số đó chính là một thanh đao và một thanh kiếm, Vẫn Thần Thiết không phải thứ mà người bình thường có thể có được.
Nhưng những thứ đằng sau lại yêu cầu rất thấp, nhưng trong đám nô lệ bình thường, người tu luyện được không nhiều lắm, dù sao người có năng lực ai cam tâm làm nô lệ chứ, ba trăm tên có tư chất trên Địa phẩm, trông có vẻ như đối với nô lệ không thể tu luyện có vẻ hơi khắc nghiệt nhưng thật ra không khó.
Còn dược liệu và nguyên liệu trong danh sách tuy rằng khó tìm nhưng chỉ cần năm trăm vạn lượng hoàng kim là đủ.
Lý Hương Ngữ không hỏi Diệp Yến sao lại cần những nô lệ bị phế đó, mà chỉ nói: “Mối làm ăn này không nhỏ đâu, chắc ngươi biết thần vật như Vẫn Thần Thiết không phải thứ mà dùng vàng bạc bình thường là mua được, ngươi có thể cho bọn ta cái gì?”
"Trận chiến này chúng ta thua tâm phục khẩu phục!"
Đinh Xuân Thu cao giọng nói, trong đôi mắt không còn vẻ khinh bỉ, hôm nay năng lực của Diệp Yến quả thực làm cho bọn họ mở rộng tầm mắt.
Trận yến hội này cuối cùng kết thúc bằng việc Diệp Yến cầm chứng từ tiền trang trị giá ba ngàn vạn về nhà.
Phủ đệ của Bắc Cung Thanh Thiên.
"Trời ạ, tam ca, chẳng phải huynh đã nói đêm nay muốn làm tên vô lại kia xấu mặt, hủy bỏ tư cách làm sư phụ muội của hắn sao, thế nào lại thành hắn thắng ba ngàn vạn mang về, tức chết bổn công chúa".
Bắc Cung Linh chu miệng, nũng nịu nói.
Bắc Cung Thanh Thiên nghe vậy thì bất đắc dĩ đáp: "Tên Diệp Yến kia quả thật có vài phần năng lực, hầy, tam ca cũng không có cách nào, ngay cả Thượng Quan Phi Độ cũng bị hắn đánh bại".
"Gì vậy, muội cảm thấy hắn chỉ là gặp may, Thượng Quan Phi Độ kia chắc chắn coi khinh hắn".
Nghe thế, Bắc Cung Linh càng thêm tức giận thở phì phò.
"Rồi rồi, chuyện này cũng chỉ đành kết thúc ở đây đã, nếu tiểu muội cảm thấy khó chịu, chờ đến lúc hắn làm sư phụ muội, muội hết sức làm khó dễ hắn là được, đến lúc đó hắn tất nhiên sẽ biết khó mà lui, Tam ca còn có chuyện, đêm nay muội nghỉ ngơi trong phủ của huynh đi".
Bắc Cung Thanh Thiên nói, đồng thời trong mắt lóe lên ánh sáng, yến hội gì gì đó hoàn toàn là vì Bắc Cung Linh, cuộc sống về đêm của hắn ta vừa mới bắt đầu.
"Đã trễ như vậy rồi, huynh còn có chuyện gì?"
"Đương nhiên là chuyện lớn, huynh đi tu hành!"
"Tu hành cái gì?"
"Pháp Thuật Âm Dương Hòa Hợp, tiểu muội là con nít thì biết cái gì".
"Đi dạo kỹ viện đúng không, ai mà không biết chứ, muội mặc kệ, muội cũng muốn đi!"
Bắc Cung Linh không thuận theo trả lời.
"Chỗ đó sao tiểu muội đi được? Càn quấy, nếu muội không nghe lời, ngày mai huynh sẽ nói cho phụ hoàng".
Bắc Cung Thanh Thiên phê bình nàng, rồi phân phó hạ nhân dẫn Bắc Cung Linh trở về, còn hắn ta thì đi ra ngoài phủ.
Bắc Cung Linh phồng miệng, vẻ mặt không vui, buồn bực quay về phòng. Đôi mắt to tinh quái quay tròn, nàng rón rén đi ra ngoài.
Rất nhanh sau đó, một tiểu sinh trắng trẻo, lớn lên cực kì tuấn tú cầm một cái quạt giấy bước ra từ phủ Tam hoàng tử, quanh miệng có một vòng râu, mặc một bộ trường bào nho sinh màu trắng cực kì đáng chú ý.
...
Trở lại Mặc Vương phủ.
Hai người Diệp Quỷ và Diệp Tàn còn đang tập võ, Diệp Yến dặn dò hai người đi nghỉ ngơi.
"Đêm nay cùng ta đi dạo chơi chợ đêm, thế nào?"
Diệp Yến cười nói, khuôn mặt tuấn dật lộ ra đường cong mềm mại, ngược lại có vài phần nho nhã.
Diệp Tàn ngồi xuống, cất cao giọng nói: "Bình thường không bao giờ thấy đại ca từng đi ra ngoài vào ban đêm, hôm nay đột ngột có suy nghĩ này thật khiến ta kinh ngạc".
"Đại ca, muộn như vậy rồi, ngoài kỹ viện với sòng bạc ra, mấy chỗ khác đều không thể tiếp tục kinh doanh, chợ đêm có gì hay mà đi dạo".
Diệp Quỷ đáp lời, ôm trường kiếm trước ngực.
Diệp Yến thấy dáng vẻ này của hai người thì không khỏi lắc đầu: "Tam đệ, con người còn sống không thể chỉ có mỗi võ, vẫn còn rất nhiều chuyện thú vị, đêm nay ta dẫn ngươi đi kỹ viện một chuyến, cho ngươi khai trai".
"Đại ca ngươi đừng có trêu ghẹo tam đệ nữa, ca xem đệ ấy như thế kia, để đệ ấy đi giết người còn hơn là đi dạo kỹ viện".
Diệp Tàn nghe vậy thì cười nói.
"Theo ta thấy, đại ca hẳn là còn có chuyện khác. Đi thôi tam đệ, chúng ta đi đổi bộ quần áo".
Nói xong, hắn ta dẫn Diệp Quỷ đi trở về sân nhỏ của hai người.
Diệp Yến nhìn bóng lưng của hai huynh đệ, tự rót cho mình một ly trà xanh, nhấp một ngụm, cười nói: "Trà xanh đời này thơm ngọt hơn rất nhiều".
Sau nửa canh giờ.
Trong Mặc Vương phủ, Diệp Yến đã đổi một bộ cẩm bào, bên hông treo ngọc bội đắt tiền, trong tay cầm một cái quạt xếp, mở quạt ra là một bức tranh sơn thủy, phía trên bức tranh còn có bốn chữ lớn.
Ta là Vương gia!
Không thể không nói, tạo hình này của Diệp Yến cực kì hào nhoáng, là một thái cực hoàn toàn khác với Diệp Yến trung hậu, không thích nói chuyện ở kiếp trước.
Trải qua nhiều chuyện như vậy, sau khi dung hợp hai đời, tính cách của Diệp Yến dần dần xảy ra thay đổi, có lẽ là theo bản năng chán ghét tính cách kiếp trước, kiếp này tính tình của hắn hoàn toàn trái ngược.
Hoặc kiêu ngạo, hoặc tàn nhẫn, hoặc hào hùng, hoặc nho nhã, hắn giống như một diễn viên, diễn lại những "hắn" khác nhau, khiến không ai có thể đoán được. Nhưng hắn thật sự đã bị hoàn toàn khóa lại tại sâu trong nội tâm sau khi gặp phải đủ loại chuyện ở kiếp trước, như mẫu thân chết đi, gặp nhục nhã, rồi bị Đường Linh phản bội.
Bất kỳ ai cũng không thể thấy được hai chữ "trung hậu" trên người hắn, nhưng lúc đối đãi với người thân, huynh đệ của mình, hắn thực sự thành tâm không vụ lợi.
Không thích nói chuyện, kết quả là bị người bắt nạt, hắn khinh bỉ!
Diệp Yến của kiếp này sớm nên thoát khỏi cái bóng của kiếp trước, hắn muốn sống thành một "hắn" mới, hắn không phải người đã hơn ba trăm tuổi, hắn mới chỉ mười bảy tuổi. Điều hắn phải làm là hưởng thụ cuộc sống mới, phải đền bù những tiếc nuối trước kia.
Ví dụ như... Dạo kỹ viện...
Đây chính là lý do đi dạo kỹ viện của người nào đó...
Trong Hoàng Đô có một kỹ viện đẳng cấp cao nhất, Văn Hương Thức Nhân.
Tên bà chủ Văn Hương Thức Nhân là Lý Hương Ngữ, mặt ngoài là làm kinh doanh kỹ viện, thật ra có quan hệ với cả hai giới hắc bạch, sau lưng là thương hội Thiên Hạ vang danh bốn bể.
Thương hội Thiên Hạ vừa chính vừa tà, chỉ cần cho bọn họ đủ tiền, cái gì bọn họ cũng có thể làm, bao gồm ám sát, hộ vệ, chế tạo binh khí, mua bán dược thảo.
Bên trong thương hội, lính đánh thuê không dưới mấy vạn người, kéo dài suốt toàn bộ Đông Linh Cảnh, cho dù là Lục đại Vương Triều cũng phải lễ độ cung kính với thương hội này. Ở kiếp trước, thực lực Diệp Yến đạt đến cảnh giới Siêu Phàm cũng mới tiếp xúc đến thế lực này.
Diệp Quỷ và Diệp Tàn mặc chiến bào, Diệp Tàn chỉ có một cái tay, để hắn ta mặc cẩm bào, hắn ta thật sự không quen. Về phần Diệp Quỷ, có lẽ cũng do tính cách, hắn ta chỉ thích mặc chiến bào màu đen, cả ngày xụ mặt, trưng ra dáng vẻ người sống chớ gần.
Dẫn hai người này tới Văn Hương Thức Nhân, Diệp Yến sinh ra một chút hối hận, mấy nữ tử xinh đẹp nhìn thấy Diệp Quỷ lạnh mặt, hoàn toàn không dám lại gần.
"Khụ, này, Tam đệ, đến những nơi như này thì thả lỏng chút đi, ngươi xem những mỹ nhân như hoa như ngọc kia, không hề động lòng sao?"
Diệp Yến bất đắc dĩ nói.
Diệp Quỷ nghe vậy lạnh lùng lắc đầu: "Trong mắt ta chỉ có người chết khác với người sống, nam nhân hay nữ nhân cũng giống nhau".
Diệp Yến và Diệp Tàn lập tức đỡ trán. Được rồi, bản thân hắn cũng không phải đến để chơi gái.
Tâm tình Bắc Cung Thanh Thiên rất tốt, đêm nay có hoa đán đang nổi Lạc Hinh lấy vũ kết bạn.
Nếu có thể được nữ tử khuynh thành nhường này ưu ái, âu yếm, không uổng công hắn ta đặc biệt tới đây một chuyến.
Bắc Cung Thanh Thiên tuy là hoàng tử, nhưng chưa bao giờ làm chuyện trắng trợn cướp đoạt nữ tử, cũng chưa từng dùng thế áp người, mặc dù hắn ta đa tình, lại cũng chỉ dùng thủ đoạn đàng hoàng lấy được trái tim nữ tử.
Lạc Hinh này là mỹ nhân nổi tiếng Hoàng Đô, dù sống nơi phong hoa tuyết nguyệt nhưng vẫn mang tấm thân xử nữ, vô số thanh niên tài tuấn Hoàng Đô si mê cô nàng.
Để nhìn thấy dáng múa mê người của Lạc Hinh từ khoảng cách gần, Bắc Cung Thanh Thiên cố ý tìm chỗ ngồi gần sân khấu, bên cạnh hắn ta có mấy tên hộ vệ. Lúc này, trên bàn đã có đồ nhắm và rượu ngon, ở nơi phong hoa hưởng thụ cũng là chuyện tuyệt vời.
Bắc Cung Thanh Thiên không hề biết ở nơi khác, một bóng hình hoạt bát đang hung tợn nhìn chằm chằm hắn ta.
Chương 22: Dâm tặc
Bên cạnh Bắc Cung Linh, hai nữ tử với khuôn mặt tươi cười mị hoặc đang ngồi đó.
Có điều mùi son phấn khiến nàng khẽ nhíu mày, đồng thời trong lòng hơi tò mò, đây chính là kỹ viện các nam nhân thích nhất sao? Mùi trên cơ thể những nữ nhân này tạp nham như vậy, những người này cũng chịu được.
Quay đầu nhìn Bắc Cung Thanh Thiên, trong lòng Bắc Cung Linh không khỏi có vài phần đắc ý. Huynh không cho muội tới, muội càng phải tới, còn dám dùng phụ hoàng uy hiếp muội, bản công chúa có thể bị người uy hiếp sao?
Có điều nơi này thật sự rất sôi động.
Bắc Cung Linh lộ ra ánh mắt say lòng người, hai nữ tử bên cạnh nàng đều có chút say mê, thầm nghĩ trong lòng: Sao nam nhân này lại đẹp mắt như vậy, mùi thơm trên người còn dễ ngửi hơn nữ nhi gia chúng ta.
Diệp Yến đến không hấp dẫn sự chú ý của bất kỳ người nào, dù sao người có thể tới nơi kỹ viện cao cấp như Văn Hương Thức Nhân không phú tức quý, ăn mặc giống hắn cũng không ít.
Đương nhiên, chủ yếu là quạt xếp sặc sỡ của hắn không mở ra, nếu không số người quay đầu xem chắc chắn tăng mạnh.
Diệp Yến hết nhìn đông tới nhìn tây, nhanh chóng thấy được Bắc Cung Thanh Thiên đang ngồi ở vị trí tốt nhất, khóe miệng lộ ra một nụ cười nghiền ngẫm: "Đi, chúng ta đi gặp người quen mời ta dự tiệc đêm nay".
Dứt lời, Diệp Yến dẫn hai người Diệp Quỷ đi về phía Bắc Cung Thanh Thiên.
Bắc Cung Thanh Thiên này có danh xưng công tử phong lưu đệ nhất Hoàng Đô, kết thúc yến hội liền tới nơi trăng hoa, có thể thấy được danh xưng có bao nhiêu thật.
Từ trước đến giờ, Diệp Yến không phải là người thích chịu thua thiệt, hiển nhiên yến hội tối nay Bắc Cung Thanh Thiên muốn đẩy hắn lâm vào thế khó xử, mặc dù chuyện lớn hắn cho Bắc Cung Hàn Tiêu mặt mũi, nhưng chuyện nào ra chuyện đó, ngươi muốn bẫy ta, ta cũng nên hố ít đồ ngược lại.
Tính toán thời gian cũng không gấp, Diệp Yến đi đến trước mặt Bắc Cung Thanh Thiên.
Tay phải khẽ nhấc, mở quạt giấy ra, bốn chữ lớn vô cùng chói mắt xuất hiện trước mặt mọi người: Ta là Vương gia!
"Bắc Cung huynh".
Diệp Yến khách sáo chào hỏi.
Bắc Cung Thanh Thiên đang ăn món ngon, trong đầu thì mải mây mưa với Lạc Hinh, đột ngột bị Diệp Yến đánh gãy, hắn ta không khỏi nhìn về phía Diệp Yến.
Bốn chữ lớn màu vàng chói lấp lánh trực tiếp đập vào mắt Bắc Cung Thanh Thiên, hắn ta lập tức phun ra chén rượu vừa uống.
Công tử nhà ai đây, còn hào nhoáng hơn cả mình!
Trong lòng Bắc Cung Thanh Thiên thầm nhủ, đến khi trông thấy Diệp Yến, biểu cảm trên mặt trở nên cực kì quái dị, có cảm giác giật nảy mình, hoàn toàn đổi mới thế giới quan của hắn ta.
Hình tượng của Diệp Yến trong lòng hắn ta vẫn luôn là tàn nhẫn, không từ thủ đoạn, ngang ngược, cũng quả thật có chút thực lực.
Nhưng Diệp Yến trước mắt, một thân cẩm bào màu trắng sặc sỡ, trong tay cầm quạt xếp, đi theo phía sau là hai hộ vệ trẻ tuổi, chính xác là hình tượng của một thế gia công tử, nào còn dáng vẻ quả quyết lạnh lùng.
Nhất là bốn chữ "Ta là Vương gia", hoàn toàn lật đổ cảm quan của hắn ta, thậm chí trong chớp mắt, hắn ta nghĩ tới lần sau phải làm một cái quạt xếp ghi "Ta là Hoàng tử", phong cách vô cùng chói mắt cùng tự phụ.
Bắc Cung Linh ở phía xa thấy Diệp Yến đến, lập tức bị quạt xếp trong tay hắn hấp dẫn, nhịn không được cười rộ lên.
Vẻ phong tình đó khiến không ít nam tử xung quanh không nhịn được mà nhìn thêm vài lần, trong lòng thầm nghĩ, thật là một nam tử xinh đẹp.
"Xong, ta cảm thấy mình cong rồi", còn có người không ngừng lắc đầu tự trách.
Bắc Cung Linh cũng nhận ra mình hơi thất thố, lần nữa thay đổi điệu bộ nam tử, nhưng trong lòng âm thầm tính toán: "Quả nhiên là tiểu nhân bỉ ổi, còn là một tên dâm tặc, kết thúc yến hội xong liền tới nơi như này, hừ loại người này cũng xứng làm sư phụ của ta".
"Chờ lát nữa hắn làm chuyện chính, ta lén lút đi theo, dùng thủy tinh hồi tưởng ghi lại toàn bộ, hì hì, xem ngày mai ngươi còn có thể nói gì".
Nghĩ tới đây, đôi mắt Bắc Cung Linh thành hình trăng non, trong lòng cực kì vui vẻ.
...
"Diệp huynh, không ngờ ngươi cũng có nhã hứng như thế. Lại đây, ngồi xuống, chúng ta cùng uống".
Bắc Cung Thanh Thiên tạm dừng, rồi cười nói đón tiếp, trong lòng âm thầm lau mồ hôi, xem ra sức hấp dẫn của mỹ nhân Lạc Hinh thật đúng là lớn.
Diệp Yến đương nhiên không biết suy nghĩ của Bắc Cung Thanh Thiên, về phần Lạc cái gì Hinh, hắn hoàn toàn không biết, hai người đều tự mang ý nghĩ xấu uống rượu với nhau.
Khoảng một lúc lâu sau.
Đám người huyên náo đột nhiên trở nên yên tĩnh, sau đó, một người đẹp quá tuổi nhưng vẫn quyến rũ đi ra, quần áo màu xanh che kín thân thể, khẽ mỉm cười, một nốt ruồi duyên điểm bên khóe miệng tô thêm vẻ động lòng người.
"Vô cùng cảm tạ chư vị hôm nay đã đến Văn Hương Thức Nhân chúng ta mua vui, ta là bà chủ Văn Hương Thức Nhân Lý Hương Ngữ. Ha ha ha, chư vị công tử đang ngồi đây, có nhiều người đã rất quen thuộc với nô gia, dù không quen thì nô gia cũng rất hoan nghênh chư vị giao lưu sâu với ta".
Nói xong, Lý Hương Ngữ còn chớp chớp ánh mắt mê người với mọi người.
Công tử xung quanh lập tức ồn ào, ngôn ngữ vô cùng trắng trợn, nhất thời, sắc mặt Bắc Cung Linh đỏ hồng, trong lòng chửi thầm: Sao những người này lại bỉ ổi đến thế.
Ánh mắt nhìn về phía Diệp Yến càng thêm không tốt, hiển nhiên hắn đã trở thành nhân vật đại biểu trong đám người này.
Bởi vì... Diệp Yến la lớn nhất...
Bắc Cung Thanh Thiên ngốc nghếch ngồi một bên, nhìn Diệp Yến nói năng liến thoắng, gì mà vẻ đẹp của Hương Ngữ, lẳng lơ quả thật đúng ý ta, hôm nay ta không muốn ai cả, chỉ cần cô nương... vân vân mây mây.
Bắc Cung Thanh Thiên không thể không thừa nhận một hiện thực, dáng vẻ trước kia của Diệp Yến đều là ngụy trang, hóa ra con hàng này đích xác hoàn toàn là dâm... A, người cùng lý tưởng. Nếu là như vậy, với sắc đẹp của muội muội, e rằng tên này sẽ không nín nổi.
Người khác nói thẳng thắn, Lý Hương Ngữ chỉ mỉm cười đáp lại, cuối cùng sâu sắc nhìn thoáng qua Diệp Yến rồi rời đi.
Diệp Yến nói rất nhiều, trong đó có hai câu nói khiến Lý Hương Ngữ để ý tới mục đích của Diệp Yến: Nữ tử trong thiên hạ đều không sánh bằng Hương Ngữ, nếu ta có thương hội, nhất định dốc hết tất cả ôm ngươi về nhà.
Thương hội Thiên Hạ!
Đương nhiên, trong đó cũng có thể xuất hiện trùng hợp, nên Lý Hương Ngữ chỉ ghim trong lòng, chờ xong việc lại thăm dò ý của Diệp Yến.
"Chư vị công tử thật quá xấu, luôn luôn đùa giỡn nô gia, nô gia đã già, không còn hấp dẫn nữa. Hừ, các ngươi ấy à, miệng thì ba hoa, mục đích tối nay còn không phải là vì Lạc Hinh".
Lý Hương Ngữ ra vẻ ngang ngược nói, sau đó hé miệng cười duyên, dịu dàng nói với hậu trường: "Lạc Hinh, ra sân đi, chớ khiến các khách quý nóng lòng chờ".
Mọi người dưới đài cười rộ đùa bỡn, có điều bầu không khí tại hiện trường lại đạt đến đỉnh điểm, trên mặt vô số công tử đều lộ vẻ kích động.
Nhất thời, ngay cả Bắc Cung Linh cũng tò mò.
Diệp Yến tùy ý liếc nhìn biểu cảm của Bắc Cung Thanh Thiên, trong lòng có tính toán. Hóa ra ngươi đến đây vì nữ tử này, cũng tốt, ta muốn xem xem đây là nhân vật phương nào, nếu có thể hết sức lợi dụng, nói không chừng có thể hố hắn một vố.
Ý cười nơi khóe miệng Diệp Yến càng thêm nồng đậm, nụ cười này truyền vào mắt Bắc Cung Thanh Thiên lại thành một ý khác.
Dáng vẻ hai người như thể hiểu thấu lòng nhau rơi vào trong mắt Bắc Cung Linh hoàn toàn biến thành nụ cười bỉ ổi của hai tên dâm tặc.
Chương 23: Dao Trì Tiên Khúc
Trong bầu không khí nhiệt tình, một bóng hình thướt tha chậm rãi bước ra từ phía sau màn che.
Ngay tức khắc, ánh mắt mọi người đang nhìn sân khấu đồng loạt biến từ chờ đợi thành ấn tượng.
Nữ tử mặc đồ trắng, quần áo nhẹ phủ, bên dưới cần cổ trắng mịn như ngọc là thân hình có lồi có lõm, vòng một đẫy đà như bạch ngọc nõn nà.
Tăng một phân thì quá dài, giảm một phân thì quá ngắn, đánh phấn thì quá trắng, tô son thì quá đỏ.
Mày như lá liễu, da như tuyết trắng, eo thon một tay ôm hết, răng trắng như ngà và đều như bắp. Nở một nụ cười xinh đẹp, khuynh quốc khuynh thành!
Bàn tay trắng nõn cầm một chiếc quạt xếp kiểu nữ nửa che đôi môi đỏ mọng, đôi mắt sáng ngời như biết nói, say mê lòng người.
Nam tử ngồi đó chỉ có ba người Diệp Yến tương đối bình tĩnh. Diệp Quỷ không có năng lực thưởng thức nữ nhân, mặc dù Diệp Tàn thông minh thì cũng là tên võ sĩ, về phần Diệp Yến, dù nữ tử phong trần có đẹp, hắn cũng không có thiện cảm.
Không phải hắn có thành kiến với những người này, chỉ là hắn vẫn luôn không hiểu, những nữ tử này vừa phô trương sự thuần khiết sạch sẽ của mình, nhưng đồng thời lại lưu luyến nơi trăng hoa, thỉnh thoảng ngoi đầu làm tăng giá trị bản thân.
Đương nhiên, không loại trừ việc các nàng có sự bất đắc dĩ riêng, hoặc có nhiệm vụ đặc biệt, chỉ là những thứ này chẳng hề liên quan đến hắn, không thích chính là không thích, dù nàng này có dung mạo như thiên tiên vẫn không hề làm xúc động hắn.
Hắn không thích, trái lại, Bắc Cung Thanh Thiên rất thích thú, nói thế nào, hắn cũng phải làm chút chuyện.
"Chư vị công tử, nô gia Lạc Hinh, kính cẩn nghiêng mình, làm chư vị đợi lâu, trong lòng nô gia hoảng hốt!"
Lạc Hinh uyển chuyển hành lễ, dáng dấp kia quả thật khiến không ít nam tử trong lòng ngứa ngáy.
"Không có việc gì không có việc gì, có thể đợi đến cô nương, dù chờ suốt một đêm cũng đáng giá", lúc này có người cất cao giọng nói.
"Văn Hương Thức Nhân nhắc mãi Lạc Hinh, hôm nay gặp mặt không hề hư danh, nếu chờ đợi tiên tử bực này, mười năm ngàn năm cũng cam tâm".
Có người càng thốt ra một bài thơ chẳng ra gì.
Chỉ có Bắc Cung Linh ngồi một bên âm thầm phỉ nhổ, ánh mắt của những người này chẳng ra gì, cô nàng này kém xa bản công chúa, tên nào tên nấy như chưa từng gặp được mỹ nữ bao giờ, có điều, sao cô nàng này lớn như vậy được, trời ạ, ta còn quá nhỏ, đáng ghét.
Một thiếu nữ mười sáu tuổi sao có thể so đầy đặn với một nữ tử hai mươi tuổi, không phải nói Bắc Cung Linh không có tiền vốn, chỉ là chưa hoàn toàn chín mọng.
Đương nhiên, nếu người nào đó chín muồi, lần này muốn nữ giả nam trang rất khó thành công.
"Đa tạ chư vị công tử thưởng thức, đêm qua tiểu nữ tử được thần tiên báo mộng, tối nay ý trung nhân sẽ xuất hiện, cho nên ở đây lấy vũ kết bạn, tìm kiếm tri âm".
Lạc Hinh khẽ cười nói, nhan sắc khuynh thành, rung động lòng người.
Lấy vũ kết bạn, kỳ thật chính là Lạc Hinh nhảy một đoạn múa làm mở màn, cuối cùng chắc chắn còn đến dị văn, võ học, cho tới âm luật vân vân.
Diệp Yến cười khẽ, thần tiên báo mộng, thật là một lý do thoát tục.
Rất nhanh, Lạc Hinh nhẹ nhàng nhảy múa, bờ eo thon vô cùng mềm mại, tay áo bồng bềnh như tiên tử giáng trần, Huyền Nữ hạ phàm, đẹp không sao tả xiết.
Đám người Bắc Cung Thanh Thiên xem như si như say.
Không thể không nói, có thể giành được thanh danh nhường ấy nơi phong nguyệt, Lạc Hinh không chỉ dựa vào nhan sắc, dáng múa của cô nàng xác thực xuất sắc tuyệt luân.
Thưởng thức một bài xong, bắt đầu tiến vào chính đề, không ít người vẫn chưa thỏa mãn, có điều nghĩ đến việc đêm nay có cơ hội âu yếm Lạc Hinh, nỗi mất mát kia biến thành chờ mong.
"Nô gia tình cờ may mắn gặp được một tàn bản âm luật, sau khi đàn tấu, cảm thấy vô cùng dễ nghe, trong lòng chỉ mong ngóng được đánh một khúc hoàn chỉnh. Hôm nay nô gia mạo muội, nếu có người có thể giúp nô gia viết tiếp bản nhạc này, trong lòng nô gia tất nhiên rất vui vẻ!"
Lạc Hinh hoạt bát nháy nháy mắt với mọi người, sau đó nhận lấy đàn ngọc trong tay tỳ nữ, đặt trên bàn thấp chế tạo từ Ngô Hương mộc, lụa mỏng màu trắng nhẹ bay, cô nàng ngồi ngay ngắn ở đệm mềm, tay trắng nõn đánh đàn, tiếng đàn réo rắt.
Một loạt âm thanh du dương dễ nghe vang lên, gần như trong nháy mắt, mọi người bước vào thế giới của tiếng đàn.
Chỉ chốc lát, một khúc hoàn tất, sảnh lớn vốn vô cùng ồn ào của Văn Hương Thức Nhân trở nên cực kì yên tĩnh, như thể ai nấy đều mê đắm trong tiếng nhạc vô cùng êm tai, không thể tự kiềm chế.
Chỉ có sắc mặt Diệp Yến trở nên kỳ lạ, Dao Trì Tiên Khúc.
Ở kiếp trước, đây là khúc đàn Diệp Yến thích nhất. Nói là thích nhạc, không bằng nói là thích chuyện xưa phía sau khúc nhạc này.
Cô nàng này có phúc lớn, thu hoạch được tàn bản của khúc này, ở thượng cổ Dao Trì Phái cũng là khúc nhạc hạch tâm.
"Đúng là tiếng trời, đáng tiếc!"
Tiếng cảm thán của Bắc Cung Thanh Thiên truyền đến.
"Ồ, không biết Bắc Cung huynh đáng tiếc điều gì?", Diệp Yến biết rõ cố hỏi.
"Khúc nhạc này hay hơn bất cứ khúc nào ta từng nghe, lại ở thời điểm âm luật uyển chuyển nhất bị gián đoạn, sao lại không đáng tiếc".
Bắc Cung Thanh Thiên lắc đầu nói, càng đáng tiếc chính là hắn ta không viết tiếp được thì đêm nay không thể ôm nữ nhân về.
Diệp Yến cười không nói, khúc này hắn cũng biết đàn tấu, ở kiếp trước hắn còn dùng khúc này chém giết vô số kẻ địch, nhưng đây không chỉ là một khúc đàn, nó càng là một võ kỹ cấp Địa cao cấp, hắn không có cách nào nói cho người khác biết.
"Khúc nhạc này chỉ có ở trên trời, nhân gian được nghe nào mấy lần, Lạc Hinh cô nương quả nhiên là người từ trên trời xuống".
Có công tử mê luyến nói.
"Đúng vậy, chỉ là không có duyên phận nghe hết khúc này".
Trong lòng Bắc Cung Linh cũng có chút than tiếc, khúc nhạc này không chỉ dễ nghe, còn mang chút thương cảm.
Nàng cũng muốn đánh ca khúc êm tai như vậy. Đôi mắt to tinh quái của Bắc Cung Linh lại bắt đầu xoay tròn.
"Có ai có thể tiếp tục khúc này không?"
Lạc Hinh nói khẽ, trong đôi mắt mang chút chờ mong.
Không có bất kỳ ai lên tiếng, khuôn mặt động lòng người của Lạc Hinh trở nên sa sút, một màn này khiến trái tim mọi người như thể tan nát.
"Ta!"
Diệp Yến đột ngột lên tiếng.
Ai?
"Công tử có thể hoàn thành khúc này?"
Lạc Hinh nhìn về phía Diệp Yến, không chỉ nàng, gần như tất cả mọi người đều nhìn Diệp Yến, Bắc Cung Thanh Thiên càng mở to hai mắt, trong lòng chán nản, tên Diệp Yến này đêm nay hẳn sẽ chiếm được thân thể nữ thần của hắn ta.
Tài học của Diệp Yến hắn ta có chút hiểu biết, nhưng ngay cả âm luật cũng biết thật khiến hắn ta thấy thất bại.
"Ta không thể viết tiếp khúc này!"
Diệp Yến nhún vai, mọi người lập tức đều khinh bỉ, không thể thì ngươi nói làm gì, dùng cách này để hấp dẫn sự chú ý sao?
Bắc Cung Thanh Thiên cạn lời, dù ngươi muốn đạt được chú ý thì cũng nên đổi cách khác chứ.
"Công tử không thể hoàn thành khúc, xin đừng đùa ta".
Lạc Hinh thất vọng đáp, đôi mắt lóe lên vẻ chán ghét, hiển nhiên cô nàng cũng cho rằng Diệp Yến muốn thông qua cách này hấp dẫn chú ý của cô nàng.
Người này có dáng vẻ đường đường, người mặc cẩm bào đeo ngọc bội, nếu ở bên ngoài thì chính là một quân tử nho nhã, lại đi tới nơi trăng hoa này, nam nhân trong thiên hạ đều như thế, lại nhìn xuống quạt xếp trong tay hắn.
Lạc Hinh đã có thể xác định Diệp Yến là một tên công tử bột không hề có bất kỳ thực tài thực học, chỉ là có được một túi da đẹp, loại người này bình thường cô nàng coi thường nhất.
Bắc Cung Linh ở bên cạnh cũng âm thầm phỉ nhổ, ánh mắt phụ hoàng thật là kém cỏi, cũng may từ khi cô nàng này bước ra ta đã âm thầm dùng thủy tinh hồi tưởng ghi lại toàn bộ, hì hì, chờ ta ghi xong mấy chuyện quá quắt nữa, ngày mai nhất định có thể bảo phụ hoàng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra.
"Mặc dù ta không thể hoàn thành khúc này, nhưng ta có thể lần lượt nói ra nguồn gốc, cũng như chuyện xưa phía sau khúc nhạc này, không biết những thứ này có thể xúc động trái tim cô nương không?"
Chương 24: Giao dịch
“Ngươi biết lai lịch của nhạc khúc này?”
Lạc Hinh nghe vậy rất sửng sốt, dung nhan diễm lệ hơi ửng hồng vì kích động, đôi mắt to tròn đầy mong đợi nhìn về phía Diệp Yến, cảnh ấy khiến mọi người xung quanh vô cùng xôn xao.
Diệp Yến cười nói: “Ta biết, là bạn tốt nói cho ta biết”.
Dứt lời, nguyên lực của Diệp Yến lưu chuyển nháy mắt đã ghi một câu trong tay Bắc Cung Thanh Thiên: “Một ngàn vạn hoàng kim, ta sẽ nói là do ngươi nói cho ta biết”.
“Một ngàn vạn hoàng kim hả? Ngươi ăn cướp hả!”
Bắc Cung Thanh Thiên mặt không biến sắc nhưng tay hơi run.
“Năm trăm vạn lượng!”
“Một trăm vạn!”
“Chốt kèo!”
Diệp Yến quá sảng khoái khiến Bắc Cung Thanh Thiên ngỡ ngàng, lòng thầm than mình thiệt rồi, thấy dáng vẻ dứt khoát của Diệp Yến như vậy chứng tỏ là mình có thể trả giá thấp chút nữa.
Chẳng qua nếu chiếm được đêm đầu tiên của Lạc Hinh thì một trăm vạn cũng đáng.
“Đây là khi Tam hoàng tử trò chuyện với ta đã thuận miệng nói cho ta biết”.
Diệp Yến đáp lời.
Mọi người đều nhìn về phía Bắc Cung Thanh Thiên, hắn ta mỉm cười chắp tay, lòng cảm thấy hơi chột dạ.
“Nhạc khúc này có tên là Dao Trì Tiên Khúc, đây không phải là nhạc khúc bình thường mà là võ kỹ chính của Dao Trì Cổ Phái ở Trung Linh Cảnh tại thời Thượng Cổ, nó là công pháp cấp Địa cao cấp, nếu có thể nắm giữ được tất cả giai điệu, kết hợp với nguyên lực thì có thể giết người trong vô hình”.
Diệp Yến nói tiếp: “Người sáng tác nhạc khúc ấy là thư sinh Phù Vân, người nọ và tổ sư lập phái của Dao Trì Cổ Phái, Dao Linh, yêu nhau, nhưng lại bởi vì tư chất quá thấp mà bị sư phụ của Dao Linh ngăn cản”.
“Người sư phụ ấy còn lập kế hoạch cho thư sinh Phù Vân tử vong ngoài ý muốn bằng cách nhốt vào động Phục Thiên, chỉ là thư sinh Phù Vân gặp đại nạn không chết, trong họa có phúc, sau khi tu luyện ba mươi năm thì đi ra khỏi động Phục Thiên”.
“Chỉ tiếc rằng...”
“Tiếc cái gì?”, Lạc Hinh hỏi, mọi người cũng hiếu kỳ nhìn Diệp Yến, không thể không nói ai đó kể chuyện vẫn rất cuốn hút.
“Chỉ tiếc rằng thế sự xoay vần cảnh còn người mất, tình cảm của con người chẳng qua cũng chỉ là lời thề non hẹn biển ngoài miệng mà thôi, chỉ mới vẻn vẹn ba mươi năm, Dao Linh đã chấp nhận sự sắp xếp của sư phụ mình làm vợ người ta rồi”.
Diệp Yến lắc đầu nói, lòng thở dài thườn thượt, kiếp trước hắn từng nghĩ rằng mình và Đường Linh sẽ sống chết có nhau, đến chết cũng không chia lìa, cuối cùng hắn lại bị phản bội, bị vứt bỏ, nếu không phải do hắn tu luyện Đan Môn Quyết thì sợ rằng đã chết trong tay Đường Linh rồi.
“Ba mươi năm, với người thường mà nói thì đã trôi qua một phần ba cuộc đời rồi, cớ sao lại hai chữ vẻn vẹn”.
Có người nghiền ngẫm từng chữ một nói.
“Ba mươi năm, đối với những kẻ tu vi thấp mà nói đúng là một phần ba cuộc đời, nhưng với những cường giả hùng mạnh thì có lẽ một lần bế quan đâu chỉ ba mươi năm”.
Diệp Yến bình đạm nói: “Huống hồ tư chất của Dao Linh kia cũng thuộc dạng thiên kiêu chi nữ ở Trung Linh Cảnh, sau này còn sáng lập nên Dao Trì Cổ Phái nữa, ba mươi năm đâu chỉ dùng từ vẻn vẹn, nên dùng chính là ba mươi năm càng thích hợp hơn”.
“Ha ha ha, lần đầu tiên nghe nói có khách làng chơi ở đây bàn luận chuyện tình yêu nguyện chết không buông bỏ đấy”.
Có người chế nhạo nói.
Bắc Cung Linh cũng thầm khinh bỉ, trong lời nói của Diệp Yến này giống như chướng mắt Dao Linh kia bao nhiêu thì bản thân mình si tình bấy nhiêu.
“Công tử, chuyện sau đó thế nào?”
Lạc Hinh không cười nhạo mà hỏi tiếp.
“Người thư sinh Phù Vân kia vô cùng đau khổ, sau đó về ở ẩn, tốn cả đời sáng tác một nhạc khúc, đó là Dao Trì Tiên Khúc, đề tên là Phù Sinh Như Mộng, sau này Dao Linh tình cờ nghe được nhạc khúc ấy bèn có lòng muốn tìm người sáng tác, tìm mới biết tác giả chính là thư sinh Phù Vân”.
“Tiếc rằng thư sinh Phù Vân đã về với đất trời chỉ còn lại một tấm bia đá và một bản ký sự viết lại sự mong nhớ, hoài niệm về năm xưa của mình với Dao Linh”.
“Dao Linh cực kỳ đau lòng, điều tra rõ ràng mọi chuyện mới biết tất cả mọi chuyện đều do sư phụ và phu quân của mình chủ mưu, lòng đầy hối hận xen lẫn sự áy náy, rồi cùng rời khỏi sư môn, thành lập Dao Trì Cổ Phái, mà nhạc khúc ấy đổi tên thành Dao Trì Tiên Khúc, là võ kỹ trọng yếu của Dao Trì Cổ Phái”.
Nói tới đây, Diệp Yến im lặng, không nói gì mà chỉ nhìn về phía Bắc Cung Thanh Thiên, hiển nhiên là hắn đang nhắc nhở Bắc Cung Thanh Thiên đừng quên một trăm vạn hoàng kim.
“Thế gian lại có một chàng trai si tình đến vậy sao, chẳng lạ gì nhạc khúc này cho ta một cảm giác đau thương, cuối cùng Dao Linh kia có giết phu quân và sư phụ của mình không?”
Lạc Hinh ôm đàn hỏi.
“Nếu Dao Linh giết thì ta còn tán thưởng nàng ta đấy, ha ha, thư sinh Phù Vân cũng chỉ là một kẻ si tình đáng thương mà thôi, mà xưa nay kẻ si tình luôn gặp người bạc bẽo!”
Diệp Yến nghe vậy bèn bình phẩm.
“Lời của ngươi không khỏi quá chủ quan, dù sao một người là phu quân của nàng ta, một người là sư phụ như cha như mẹ, sao nàng ta nhẫn tâm sát hại được chứ, huống hồ nàng ta cũng đã rời khỏi sư môn, sáng lập nên tông môn của chính mình rồi mà, còn lưu truyền nhạc khúc ấy trong tông môn đến tận bây giờ nữa”.
Lạc Hinh phản bác.
“Vậy Dao Linh kia làm vậy là vì thư sinh Phù Vân à? Chẳng qua là nàng ta nhân cơ hội này chiếm đoạt võ kỹ cấp Địa cao cấp mà thôi”.
Diệp Yến nghe lời phác bác thì không chút khách khí đáp trả, không hề có ý nhún nhường Lạc Hinh.
“Sao ngươi biết ý định của người khác chứ, nếu nàng ta đã là cường giả đủ sức làm tổ sư thành lập môn phái thì sao lại thèm muốn một quyển võ kỹ chứ, ta cảm thấy tình cảm của Dao Linh rất chân thành”.
Lạc Hinh đưa ra ý kiến bất đồng.
Diệp Yến nhếch miệng cười khinh thường, ngồi xuống tự rót cho mình một tách trà để làm dịu cổ họng, hắn đã lời một trăm vạn hoàng kim rồi, mục đích hôm nay đã đạt tới, còn về phần làm sao để lấy được trái tim của Lạc Hinh thì hắn không có chút hứng thú.
Thái độ ta đây của Diệp Yến khiến Lạc Hinh rất khó chịu giống như hắn khinh thường mình vậy.
Nhưng Bắc Cung Linh lại hứng thú với Diệp Yến hơn nhiều, lời nói của Diệp Yến không hẹn mà trùng với suy nghĩ của nàng, nếu người Dao Linh yêu thật sự là thư sinh Phù Vân thì sao khi thư sinh Phù Vân kia bị nhốt ba mươi năm kia lại đi làm vợ người khác rồi.
Người tập võ sau khi đạt tới thực lực nhất định thì tuổi thọ sẽ rất dài, ba mươi năm này chẳng qua bỉ bằng ba năm của người thường mà thôi.
Cường giả đạt tới cảnh giới Siêu Phàm sẽ đến quá trình vứt bỏ cơ thể phàm trần, sinh mệnh thăng hoa, tuổi thọ có thể lên tới hơn ngàn năm.
Còn nữa, Bắc Cung Thanh Thiên là ca ca của nàng nên nàng chắc rằng Bắc Cung Thanh Thiên không biết chút gì về lai lịch của Dao Trì Tiên Khúc, nàng vẫn luôn chú ý tới Diệp Yến và Bắc Cung Thanh Thiên, hành động mờ ám của hai người họ cũng đã bị nàng thấy rõ tường tận.
Vốn dĩ nàng nghĩ rằng Diệp Yến đến đây là vì Lạc Hinh, mà giờ có vẻ như hắn chẳng có ý gì với Lạc Hinh hết, lẽ nào, hắn không phải là dâm tặc?
Hay là... hắn cảm thấy hứng thú với Lý Hương Ngữ...
Ọe... hắn không chỉ là dâm tặc mà còn là một tên dâm tặc biến thái.
Bắc Cung Linh chửi thầm.
“Tam hoàng tử thật uyên bác, thật khiến ta mở mang tầm mắt, bổ sung kiến thức mà”.
Lạc Hinh bỗng nhiên cúi đầu nói với Bắc Cung Thanh Thiên, đôi mắt trong trẻo bất giác nhìn về phía Diệp Yến, cô nàng đang xem thử chàng trai đó có tức giận hay không.
Nhưng mà Diệp Yến vẫn bình tĩnh ngồi đó, trong ánh mắt không chút phẫn nộ hay tức giận nào, còn Bắc Cung Thanh Thiên lại lộ vẻ vui mừng.
“Không giống vài người nhờ người khác nói mình biết mới khiến mọi người chú ý”.
Lạc Hinh thấy Diệp Yến hờ hững bèn thử châm chọc nói.
Người là thế đấy, càng bị chọc tức lại càng muốn gây sự lại, Diệp Yến càng thờ ơ thì tâm lý cô nàng lại càng không thoải mái giống như hắn đang phủ định nhan sắc của cô nàng vậy.
Diệp Yến nghe vậy vẫn không nói gì, chuyện này liên quan gì đến ta chứ, chẳng phải ngươi muốn nghe à? Ta cũng đã nói là Bắc Cung Thanh Thiên nói cho ta biết rồi, có vấn đề gì hả?
Thánh hiền thời Thượng Cổ, Khổng Nho Chí Tôn, nói quả thật không sai chỉ có tiểu nhân và nữ nhân là khó nuôi!
Chương 25: Sở thích đặc biệt
Sau đó Lạc Hinh dùng thơ văn, học thức và các phương diện khác trao đổi với các công tử, Diệp Yến ngồi trên bàn chỉ biết ăn uống, không thèm để ý tới cô nàng, đúng lúc ở yến tiệc của Tam hoàng tử hắn ăn chưa no, giờ tranh thủ bồi bổ lại.
Diệp Yến cũng ra hiệu bảo Diệp Quỷ và Diệp Tàn cũng ngồi xuống nhưng hai người lại khách khí, lại nghe nói đồ ăn này trị giá năm mươi hai hoàng kim hơn nữa là do Bắc Cung Thanh Thiên mời nên mới lại ăn.
Bắc Cung Thanh Thiên nhìn ba người kia chỉ lo ăn không màng đến sắc đẹp thì lắc đầu, tên Diệp Yến, Diệp Tàn kia không tính, còn tên Diệp Quỷ này sao ăn không chút hình tượng vậy, người khác ít nhất còn dùng đũa gặp vậy mà hắn ta là cầm tay luôn.
Trong chốc lát, Bắc Cung Thanh Thiên cũng cảm thấy hơi xấu hổ nhất là khi ánh mắt của Lạc Hinh nhìn về phía bàn của bọn họ, hắn ta không khỏi cảm thấy mất tự nhiên, tự giác cách đám Diệp Yến xa một chút.
Nhưng Bắc Cung Linh lại tập trung nhìn Diệp Yến ở đằng xa, không thể không nói, Diệp Yến thuận mắt hơn các công tử khác nhiều, có lẽ là do nàng đã thấy mấy vị công tử tụ phụ kia nhiều quá rồi nay thỉnh thoảng thấy Diệp Yến như vậy lại mới mẻ hơn.
Cuối cùng, Lạc Hinh lui ra, tiếc rằng không một ai đạt được trái tim của Lạc Hinh, Bắc Cung Thanh Thiên bóp cổ tay thở dài.
Diệp Yến nhìn Bắc Cung Thanh Thiên mất mát ngồi đó mà cảm thấy buồn cười, đường đường là một hoàng tử vậy mà cứ cố chấp với một cô gái thanh lâu.
Nếu thích thì cứ cướp lấy, tạm thời cho rằng Lạc Hinh gặp hai trường hợp, thứ nhất là bị buộc vào thanh lâu, nếu thế thì chuộc thân, mua về hầu hạ mình, thứ hai là cô nàng tự nguyện ở lại thanh lâu.
Một cô gái tự nguyện kiếm sống ở thanh lâu thì ngươi cho rằng có bao nhiêu cao thượng chứ? Đơn giản là bảng giá không đủ thôi, nếu đêm nay đưa một trăm vạn lượng hoàng kim cho bà chủ Văn Hương Thức Nhân thì tối nay cô nàng này sẽ ở trên giường mình thôi.
Đương nhiên suy nghĩ của mỗi người không giống nhau, Bắc Cung Thanh Thiên thích dùng chính thực lực của mình theo đuổi được Lạc Hinh còn Diệp Yến lại chỉ quan tâm kết quả.
“Thật đáng tiếc, Lạc Hinh không tìm được người trong lòng của mình, nhưng mọi người chớ ủ rũ, đã có vài vị công tử đã để lại ấn tượng trong lòng Lạc Hinh rồi, ở Văn Hương Thức Nhân bọn ta còn có rất nhiều cô gái mỹ lệ, giá cả tối nay sẽ được giảm tám phần”.
Lý Hương Ngữ lắc lư dáng người xinh đẹp đi lên đài, nở một nụ cười đầy quyến rũ.
“Lý cô ngươi, chẳng biết hôm nay ngươi có lên sàn không?”
Bỗng nhiên có một giọng nói cực kỳ vô lễ vang lên, mọi người cùng nhìn về người vừa lên tiếng ấy, chỉ thấy Diệp Yến đang phe phẩy quạt giấy, gương mặt đẹp trai mỉm cười, trên quạt giấy là bốn chữ ta là Vương gia to tướng như đang phát sáng.
Bắc Cung Thanh Thiên kinh ngạc nhìn Diệp Yến, đây không còn là đồng đạo của mình nữa mà là tấm gương phải noi theo của mình.
Ánh mắt Bắc Cung Linh có chút chán ghét, sự hứng thú vừa rồi lập tức biến mất, lòng thầm mắng hắn là đồ dâm tặc biến thái.
Cũng có kha khá công tử cảm thấy hơi tò mò tuy rằng Lý Hương Ngữ đã hơn bốn mươi nhưng lại chăm sóc mình rất tốt, lại vô cùng xinh đẹp, xung quanh đã có không ít nam nhân hứng thú với bà chủ, chẳng qua là chỉ đều ám chỉ một cách uyển chuyển, còn thẳng thừng như Diệp Yến thì chưa từng gặp.
Lý Hương Ngữ nghe vậy, nụ cười quyến rũ kia càng rạng rỡ hơn, liếc mắt đưa tình nhìn Diệp Yến rồi nhẹ giọng nói: “Công tử nói đùa rồi, ta đã hoa tàn bại liễu rồi, sao lên sàn nữa chứ”.
“Ồ, với người tập võ, bốn mươi tuổi không phải là hoa tàn bại liễu, huống hồ Lý cô nương chăm chút mình xinh đẹp vậy mà, ngươi có thể nhìn cây quạt của ta đi, có lẽ ngươi sẽ đổi ý đó”.
Diệp Yến nói.
Mọi người nghe vậy thì đều khinh bỉ, bốn chữ ta là Vương gia trên đó thật tức người mà, hắn tưởng dựa vào thân phận Vương gia này mà có thể ép buộc Lý Hương Ngữ hay sao?
Lý Hương Ngữ nghe vậy thì nhìn kỹ lại, sắc mặt bỗng thay đổi, rồi nhẹ giọng nói: “Nếu Vương gia đã giá lâm thì sao ta dám không nghe theo chứ”.
Nói xong bèn tiếp đón mọi người một hồi rồi dẫn Diệp Yến vào hậu viện, Diệp Tàn và Diệp Quỷ theo sát đằng sau Diệp Yến, ở sau lưng hai người họ còn có một bóng người đang lén la lén lút.
“Không những là đồ dâm tặc mà còn ỷ mạnh hiếp yếu nữa, bổn công chúa nhớ kỹ rồi, coi thử mai ngươi biện minh thế nào trước mặt phụ hoàng”.
Bắc Cung Linh cẩn thận bám sát theo sau, âm thầm nói.
...
Lý Hương Ngữ liếc mắt, dẫn Diệp Yến tới một căn phòng nhỏ nằm trong góc khuất hậu viện, sau đó sai người hầu canh gác cẩn thận rồi dẫn theo ba người Diệp Yến đẩy cửa bước vào.
Bắc Cung Linh theo đằng sau thấy thế thì mở to mắt vô cùng kinh ngạc, ba nam một nữ, tên Diệp Yến này ác thật.
Nàng rón rén đến căn phòng bên cạnh, dùng nguyên lực tạo một cái lỗ nhỏ sau đó để thủy tinh hồi tưởng vào, trên dung nhan tuyệt sắc ấy nở một nụ cười mỹ lệ, chiếc răng nanh nhỏ nhắn đáng yêu động lòng người.
Tiếc rằng cảnh đẹp rung động lòng người kia lại không một người đàn ông nào may mắn thưởng thức.
Sau khi bước vào phòng, Lý Hương Ngữ vươn tay phải ra nói: “Mời ba vị ngồi”.
Diệp Yến thong dong ngồi xuống, Lý Hương Ngữ ngồi đối diện hắn, trên mặt đã không còn chút quyến rũ nào mà lại có nét già dặn lão luyện.
“Sao ngươi biết nơi đây là phân hội của thương hội Thiên Hạ?”
Lý Hương Ngữ đi thẳng vào vấn đề, thương hội Thiên Hạ là một thương hội lớn nhưng không phải ai cũng tìm được phân hội của nó, ở Sở Quốc ngoại trừ Sở Hoàng thì không bất kỳ ai biết tới tình hình thật sự của Văn Hương Thức Nhân.
Đây cũng là nguyên nhân tại sao có nhiều vương công quý tộc công tử lại không được dùng sức mạnh ở đây, Văn Hương Thức Nhân là do Sở Hoàng âm thầm bảo hộ, cả hai làm việc theo nhu câu của nhau.
Thương hội Thiên Hạ là thế lực lớn nhưng không mạnh ở Trung Linh Cảnh, cung cấp sự trợ giúp rất lớn cho Sở Quốc mà nơi đây cũng là nơi thương hội Thiên Hạ thu thập tình báo, bọn họ cũng cần một thế lực hùng mạnh nào đó bảo kê.
“Sư phụ ta nói cho ta biết”.
Diệp Yến nói, rồi xếp quạt giấy lại, rồi từ trên bức tranh phong thủy hiện ra một biểu tượng của thương hội bị che khuất.
Lý Hương Ngữ gật đầu, cường giả biết được phân hội của thương hội Thiên Hạ tệ nhất cũng là quái vật cảnh giới Siêu Phàm, những người này có tính tình rất quái đản, Diệp Yến không nói rõ tất nhiên là không mong mình hỏi đi hỏi lại rồi.
“Ngươi muốn mua cái gì?”
“Binh khí, thảo dược và cả nô lệ nữa!”
“Cấp bậc gì?”
Lý Hương Ngữ hỏi, cho dù là binh khí hay nô lệ thì đều phân chia cấp bậc.
“Một thanh đao, một thanh kiếm, yêu cầu là đều chế tạo từ Vẫn Thần Thiết, có thể nhờ nguyên khí tẩm bổ mà càng lúc càng mạnh”.
Diệp Yến nói tiếp: “Mặt khác, ta cần ba trăm người nô lệ và cả đao kiếm cho bọn họ nữa, những binh khí này có thể chém sắt như chém bùn, đúng rồi, nô lệ ta cần không được có mối thù truyền kiếp gì, tư chất tu luyện trên Địa phẩm nhưng đan điền bị hủy hoặc là trời sinh đan điền không thể tu luyện”.
“Còn có những dược liệu và nguyên liệu này thì chuẩn bị năm mươi phần”.
Nói xong, Diệp Yến đưa danh sách cho Lý Hương Ngữ.
Lý Hương Ngữ nghe vậy thì sửng sốt, nhận lấy tờ giấy.
Mối làm ăn này lớn đến mức khiến Lý Hương Ngữ rung động, giá trị cao nhất trong số đó chính là một thanh đao và một thanh kiếm, Vẫn Thần Thiết không phải thứ mà người bình thường có thể có được.
Nhưng những thứ đằng sau lại yêu cầu rất thấp, nhưng trong đám nô lệ bình thường, người tu luyện được không nhiều lắm, dù sao người có năng lực ai cam tâm làm nô lệ chứ, ba trăm tên có tư chất trên Địa phẩm, trông có vẻ như đối với nô lệ không thể tu luyện có vẻ hơi khắc nghiệt nhưng thật ra không khó.
Còn dược liệu và nguyên liệu trong danh sách tuy rằng khó tìm nhưng chỉ cần năm trăm vạn lượng hoàng kim là đủ.
Lý Hương Ngữ không hỏi Diệp Yến sao lại cần những nô lệ bị phế đó, mà chỉ nói: “Mối làm ăn này không nhỏ đâu, chắc ngươi biết thần vật như Vẫn Thần Thiết không phải thứ mà dùng vàng bạc bình thường là mua được, ngươi có thể cho bọn ta cái gì?”
Bình luận facebook