Trước khi được đưa về nhà họ Lâm, tôi sống ở một vùng nông thôn với ông nội, lên trung học thì chuyển đến ký túc xá trong trường học.
Vào mỗi tối thứ sáu, các học sinh ở ký túc xá đều có thể về nhà, bạn cùng phòng của tôi cũng sẽ về hết, nhưng tôi lại chưa từng về.
Gia đình tôi không có tiền.
Thật ra nhà tôi chỉ có bốn bức tường, đến đèn cũng không dám bật. Chỉ những lúc tôi làm bài tập thì ông nội mới lấy ra chiếc đèn bàn không biết có từ thập niên nào rồi thắp lên cho tôi như trân bảo.
Sau đó ông ngồi trên chiếc giường gạch trầm mặc hút thuốc.
Để tiết kiệm mười mấy tệ, tôi chưa từng đi xe buýt về nhà.
Mười mấy tệ, cũng đủ để ông tôi ăn cơm trong một tuần.
Vào năm ba trung học, ông nội tôi lên thị trấn để khám bệnh, sẵn tiện đến lớp thăm tôi.
Một bạn nam gia cảnh giàu có đứng ngay cửa lớp bịt mũi: "Mẹ nó, sao bảo vệ đưa người nhặt rác này đến đây vậy?"
Trên người ông nội là bộ đồ đẹp nhất mà ông còn không nỡ mặc vào dịp tết, ông đã cạo râu để đến gặp tôi một cách đàng hoàng nhất có thể rồi.
Nhưng mà người nghèo thì làm sao có được nhiều thể diện như vậy, giống như đôi giày thể thao dưới chân tôi sắp bung cả đế rồi, dù tôi có gìn giữ cẩn thận đến đâu cũng không trụ được qua ba năm.
Các bạn học ở trường cấp 2 luôn đùa giỡn bảo tôi là đứa đi nhặt rác, tôi càng giận dữ phản bác lại thì họ càng buông ra những lời chế giễu gay gắt hơn.
Những người bạn thân của tôi cũng bắt đầu nói xấu sau lưng rằng Bạch Hỉ Dung có mùi khó ngửi.
Đây không phải là mùi khó ngửi.
Mà gọi là mùi của cái nghèo khổ.
Tôi đem toàn bộ sức lực thi đậu vào trường cấp 3 tốt nhất thành phố, vì tôi muốn thoát khỏi những điều này, ai ngờ thứ đón tiếp tôi lại là cơn ác mộng lớn nhất trong đời.
Bạn nam thích bắt nạt tôi ở trường cấp 2 đã đút lót để được vào ngôi trường cấp 3 này, lại có người cố ý sắp xếp cho hắn và tôi cùng vào lớp trọng điểm, hắn đã nói với những người khác: "Ai trong trường cấp 2 cũng đều biết Bạch Hỉ Dung lớp 3 chuyên đi bán thân. Không cần đến ba trăm, hai trăm cũng được."
Tôi tố cáo lên giáo viên, thầy nghiêm túc nói: "Em cũng thừa biết đó chỉ là lời đồn, sao còn quan tâm làm gì? Cố gắng học tập cho tốt đi, đừng để ý đến cậu ta."
Cái giá phải trả khi tôi không thèm để ý là những lời đồi đại đó đã lan truyền khắp trường học.
Thật sự đã có một người đến hỏi liệu tôi có thể đi với cậu ta giá 200 tệ không.
Bạn nam đó là trùm trường bởi vì hắn giàu có và quyền lực, lớn lên cũng đẹp trai, tính tình thì lưu manh cặp kè với nhiều bạn nữ cùng lớp, hắn đã dẫn đầu cả lớp bắt nạt tôi.
Hộc bàn chứa đầy rác rưởi, phấn viết bị đập vỡ, mặt bàn khắc chữ, trên ghế của tôi có thêm một cái đinh.
Ban đầu tôi vẫn còn chịu đựng được nhưng sau đó họ ép tôi vào đường cùng, tôi cầm theo con dao giận dữ tới hỏi hắn.
Vạn Gia Thành lại cà lơ phất phơ khiêu khích nhướng mày nhìn tôi: "Mày không sợ bị đuổi học hả? Thử động đến tao một phát xem, tiền ông nội mày đổ mồ hôi nước mắt đi nhặt rác mới kiếm được chỉ sợ sẽ bị mày lãng phí hết."
Tôi quay người muốn đi tố cáo với giáo viên.
Giọng nói của hắn ở phía sau vang lên: "Mày đi đi, cha tao cho trường học mấy trăm vạn, mày nhìn coi giáo viên sẽ bênh vực ai."
"Nhưng mà cũng chẳng sao, để giáo viên mời phụ huynh đến đây, để ông nội mày đến nhìn mày bán thân ở trường học như thế nào."
Tôi dừng bước, cảm thấy máu nóng chảy ngược khắp cơ thể.
Tôi muốn giết Vạn Gia Thành, nhưng ông nội chỉ còn mỗi tôi, tôi không thể để cho ông tôi một lần nữa người tóc bạc tiễn kẻ đầu xanh.
Thời gian sau, Vạn Gia Thành không ngừng nhục nhã và ức hiếp tôi.
Vậy mà giờ đây, hắn quỳ trước mặt tôi khóc lóc thảm thiết.
"Mau xin lỗi Dung Dung."
Lời nói của Lâm Viên Viên kéo tôi ra khỏi những hồi ức.
Vạn Gia Thành bị đánh tơi tả, mặt mũi sưng bầm, nước miếng từ khóe miệng chảy xuống: "Tôi sai rồi! Tôi sai rồi! Buông tha cho tôi đi!"
"Chính mày đã hãm hại khiến Dung Dung phải nghỉ học!" Lâm Viên Viên vẫn chưa nguôi giận, lại đạp thêm một cái, "Lúc đến trường tìm em ấy, chúng tao mới biết đám chó chết tụi mày ức hiếp người ta."
Cô ấy mặc một chiếc váy màu hồng nhạt, mái tóc dài buông xõa mềm mại, vậy mà động tác đá người không hề nương tay một chút nào.
Dứt lời cô ấy vẫy tay với tôi: "Nào, Dung Dung, lại đây đánh hắn cho hả giận, đánh chết hắn đi."
Tôi nhìn cô ấy, rồi lại nhìn Vạn Gia Thành.
Sau đó tôi bước nhanh đến, hung hăng tát hắn mười cái liền.
Hắn gọi tôi là gà rừng, động tay động chân đánh tôi, hắn để đàn em cắt nát nội y của tôi, nhục nhã tôi, hặn bắt đàn em ném sách vở của tôi vào bồn cầu sau đó quay video lại để chứng minh rằng tôi là người nhặt rác...
Sau này ông nội biết được, ông muốn đòi lại công bằng cho tôi, muốn thay tôi trút giận, nhưng cha của Vạn Gia Thành lấy tiền ném vào mặt chúng tôi, bảo chúng tôi cút đi.
Ông nội muốn đưa tôi đi kiện, nhưng vì ông làm việc đến kiệt sức nên phải nhập viện, chiều hôm ấy ông nói ông muốn uống cháo.
Tôi liền chạy đi mua, lúc trở về thì ông tôi đã nhắm nghiền đôi mắt.
Học kỳ 2 của trung học vừa khai giảng, tôi bỏ học.
Hận thù đã mang lại sức mạnh cho tôi, nhưng nước mắt lại không thể khống chế được mà chảy dài.
Vạn Gia Thành ngất lịm.
Lâm Viên Viên buông bàn tay đang túm lấy tóc hắn, cười lau nước mắt cho tôi: "Đừng khóc, chị dẫn em đi xem phòng nhé."
Lâm gia là một biệt thự ba tầng rất lớn, trong biệt thự được trang trí nội thất tuy đơn giản nhưng lại nhìn ra được chủ nhân nơi này rất có nội hàm và tu dưỡng, chứ không phải kiểu nhà giàu mới nổi.
Lâm Viên Viên kéo tay dẫn tôi lên lầu hai, cô ấy ngẩng cao đầu bước đi, giống như một con thiên nga nhỏ kiêu hãnh, ngữ khí nhẹ nhàng mềm mại: "Cha mẹ thường xuyên ở nước ngoài, nửa năm trước cha có quay về tìm em, cả nhà chạy đến trường học để kiểm tra thì phát hiện em đã nghỉ học, về quê tìm thì không thấy, mẹ lại phát bệnh nên cha đành đi về trước. Mấy ngày sau đó chị cũng không từ bỏ ý định, lại đi một chuyến vào trong thôn thì tìm được em."
Tôi thật sự không hiểu, vì sao cô ấy lại chấp nhất muốn tìm tôi trở về.
Cô ấy không lo lắng tôi quay về sẽ chiếm lấy cuộc sống hiện tại của cô ấy hay sao?
"Bạch Hỉ Dung, không, chị mới là Bạch Hỉ Dung." Lâm Viên Viên quay đầu nhìn tôi, "Em vất vả rồi, những điều đó đáng lẽ ra người gánh lấy phải là chị mới đúng.”
"Từ khi chị biết mình không phải con của cha mẹ, chị đã suy nghĩ rất nhiều, không biết cuộc sống vốn có của chị sẽ trải qua những điều gì? Chị đi đến trường cấp 3 của em, sau đó cũng tạm nghỉ học."
"Chị nhất định phải tìm được và trả lại tất cả cho em."
Cô ấy đẩy một cửa phòng trên lầu hai ra: "Tất cả đều đã được tân trang rồi, vốn dĩ không biết em thích màu sắc nào nên chị bố trí tương đối đơn giản mấy màu trắng đen xám này, đợi khi em trở về thì có thể tự mình trang trí lại."
Cô ấy nháy mắt mấy cái với tôi, lém lỉnh nói: "Nhà mình giàu lắm, em cứ tiêu xài tùy thích."
Tôi nhìn chiếc giường lớn trong phòng, còn có tủ quần áo, bàn trang điểm và bàn học.
Phòng ngủ này hình như còn rộng hơn căn nhà gỗ ở dưới quê, khi còn bé, tôi và ông nội cùng nằm ngủ trên chiếc giường gạch nhỏ, chiếc giường vừa ấm lại khô ráo, xua tan đi cái lạnh khắc nghiệt của mùa đông.
Ông nội ôm tôi, tôi từng nói với ông rằng sau này nhất định sẽ mua cho ông một ngôi nhà lớn hơn.
Bất tri bất giác, nước mắt của tôi lại rớt xuống.
Lâm Viên Viên vỗ vai tôi: "Đừng khóc, sau này sẽ là những ngày tháng tốt đẹp."
"Viên Viên, đến giờ rồi!"
Anh cả dưới tầng hô lên.
Cô ấy vội vã vào phòng lôi ra một chiếc vali, vẫy tay với tôi: "Chị đi trước, em hãy sống thật tốt nhé! Làm lại từ đầu! Thi vào một trường đại học tốt!"
Tôi đuổi theo cô ấy ra ngoài: "Chị đi đâu?"
"Chị tới thành phố A." Cô ấy không quay đầu lại, "Chị sẽ học cấp 3 và thi đại học."
Thành phố A, là nơi có trường cấp 3 tôi từng học.
Lẽ ra tôi nên oán hận vì cô ấy đã cướp đi cuộc sống vốn có của mình, nhưng tôi tuyệt đối không hận cô ấy một chút nào, thậm chí tôi muốn cô ấy ở lại: "Chị... chị có thể cùng em đi học ở đây mà."
Lâm Viên Viên quay đầu nhìn tôi, vẻ mặt kiên định: "Chị muốn thu thập bằng chứng vụ bạo lực học đường của chúng nó, chị muốn bắt chúng nó từng đứa một dập đầu xin lỗi em."
Dừng một chút, cô ấy nói tiếp: "Chị đã đến bệnh viện điều tra, tình trạng sức khỏe của ông nội tương đối ổn định, không thể phát bệnh đột ngột như vậy được, chị cảm thấy rất kì quái nên muốn quay lại nhìn một chút."
Bình luận facebook