• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Thiên Kim (1 Viewer)

  • Phần 2

Thành phố A, trường cấp 3 Thánh Anh.

Tôi quay về trường học, so với Lâm Viên Viên thì sớm hơn một ngày.
Trong lớp không có Vạn Gia Thành uy hiếp, mọi người càng coi tôi như là không khí, có người đang nhỏ giọng thảo luận Vạn Gia Thành đã đi đâu rồi, sao có thể để tôi tiếp tục đi học.

Nhà họ Vạn có thế lực rất lớn ở thành phố A, lần này Vạn Gia Thành bị đánh cho thê thảm, nhà bọn họ không có khả năng nhịn được cục tức này nhưng tới giờ vẫn chưa thấy họ có động tĩnh gì, tôi khá lo lắng nhưng Lâm Viên Viên hình như chẳng quan tâm gì.

Hôm nay là ngày đầu tiên Lâm Viên Viên đến trường, tôi và cô ấy ngồi cùng chuyến xe buýt, cô ấy nháy mắt với tôi cười: "Em có biết làm sao mà tụi chị bắt được hắn không?"

Tôi lắc đầu.

"Hắn ở hộp đêm làm rất nhiều chuyện bẩn thỉu, tụi chị có video, nếu họ dám báo cảnh sát, chị sẽ cho tên súc sinh đó nổi tiếng luôn."

Cô ấy nắm chặt tay tôi, tựa hồ cảm nhận được nỗi lo lắng của tôi: "Không sao đâu, đừng sợ."

Tôi cũng không phải là sợ, mà tôi chỉ lo lắng gây ra phiền toái tới cha mẹ mà tôi chưa từng gặp mặt.

Giống như thể, tôi sinh ra chỉ để đem đến rắc rối cho người khác vậy.

Tôi nhìn trộm Lâm Viên Viên.

Cô ấy tỏa sáng rạng rỡ, tự tin hào phóng, không biết năng lượng đó đến từ đâu mà cô ấy vĩnh viễn kiêu hãnh tự tin như vậy, sự sắc sảo đó có thể phá bỏ hết mọi rào cản.

"Chào mọi người, tôi tên là Bạch Viên Viên." Sau khi làm xong thủ tục, cô ấy được giáo viên chủ nhiệm dẫn vào lớp, ưu nhã đứng trên bục giảng, "Một năm này mong mọi người giúp đỡ nhiều hơn."

"Mọi người hoan nghênh bạn Bạch Viên Viên."

Một tràng vỗ tay nồng nhiệt vang lên.

Trong lớp chỉ còn vài chỗ trống, ủy ban học tập luôn nhắm vào tôi, Lý Mỹ San, cô ta học rất giỏi, mẹ cô ta cảm thấy bạn ngồi cùng bàn chỉ ảnh hưởng đến việc học của con mình nên luôn yêu cầu giáo viên để cô ta ngồi một mình. Kế tiếp là bàn của Vạn Gia Thành, từ trước đến nay giáo viên luôn mắt nhắm mắt mở đối xử với hắn, cũng để hắn ngồi một mình ở cuối lớp. Cuối cùng là tôi, với sự dẫn dắt của Vạn Gia Thành, cả lớp không một ai muốn trở thành bạn cùng bàn của tôi.

Thầy giáo liếc nhìn tôi một cái rồi nói: "Bạch Viên Viên, em ngồi cạnh Bạch Hỉ Dung đi, chỗ trống cạnh cửa sổ bên trái đó." Một số bạn nam bắt đầu phát ra tiếng tiếc hận.

Lâm Viên Viên lắc đầu: "Thầy ơi, em muốn ngồi hàng đầu, bên đây không phải vẫn còn ghế trống a?"

Cô ấy chỉ vào chỗ trống bên cạnh Lý Mỹ San, vẻ mặt vô tội: "Bạn ơi, mình có thể ngồi bên cạnh bạn được không?"

Lý Mỹ San sắc mặt biến đổi, lai không nỡ cự tuyệt, vừa định mở miệng thì Lâm Viên Viên đã đeo balo bước tới, cười thật ngọt ngào: "Cảm ơn bạn học, không biết bạn tên gì ha?"

Cô ấy vốn có khuôn mặt tròn đáng yêu, mặt mày tròn trĩnh mập mạp như con nít, làn da trắng nõn, dùng dây buộc tóc lông xù buộc cao tóc đuôi ngựa, ngọt ngào trong sáng, nhìn vô cùng ngây thơ vô hại.

"Mình tên là Lý Mỹ San." Trên khuôn mặt xinh đẹp của Lý Mỹ San cũng lộ ra một nụ cười, cô ta rất giỏi kiểu cười này, giống như là đeo một cái mặt nạ tinh xảo vậy.

Tôi đã nói rõ tình huống trong lớp với Lâm Viên Viên.

Lý Mỹ San đứng đầu các nữ sinh của lớp, cô ta thích Vạn Gia Thành nên đã lôi kéo các bạn nữ khác bắt nạt tôi.

Cô ta luôn mỉm cười với mọi người như thế, nhưng đằng sau nụ cười đó là ẩn giấu những suy nghĩ đen tối ghê tởm.

Lâm Viên Viên yêu cầu tôi giả vờ không quen biết cô ấy ở trường, để giảm xuống sự tồn tại của tôi.

Tôi nhìn sang chỗ khác, cúi đầu im lặng.

Một tiết học nhanh chóng trôi qua, có không ít bạn nữ vây quanh Lý Mỹ San và Lâm Viên Viên.

Trong lúc sửa sang lại tài liệu, tôi khẽ liếc mắt quan sát họ.

"Bạn xinh ghê á! Bạn cũng học rất giỏi phải không?" Người nói chuyện là tay sai đắc lực của Lý Mỹ San, Quý Dương, có thành tích gần cuối lớp, Vạn Gia Thành đứng nhất từ dưới lên thì cậu ta đứng thứ hai từ dưới lên, bọn họ vào được lớp này là vì trong nhà có nhiều tiền.

Là loại người vừa học ngu vừa xấu xa.

Lâm Viên Viên cũng nhiệt tình khen ngợi lại: "Mình cũng chỉ tạm tạm thôi, vừa bước vào cửa mình đã nhìn thấy bạn rồi, mắt bạn đẹp thật đấy, trông sáng ngời." Cô ấy lại nhìn sang người bên cạnh, vẻ mặt kinh ngạc: "Oa, lông mi của bạn vừa dài vừa đẹp! Bạn là búp bê hay gì?"

Cô ấy hoàn toàn phớt lờ Lý Mỹ San mà những người khác cũng bị cô ấy thu hút sự chú ý.

Lý Mỹ San ngồi bên cạnh trầm mặc viết bài.

"Con đi.ếm này, ai cho mày trở về? Vạn Ca của tụi tao đâu?"

Tôi còn chưa xem hết kịch hay, cái bàn đã bị người khác đá ngã lăn ra.

À, không phải, là con chó mới đúng.

Con chó trung thành nhất của Vạn Gia Thành.

Mặt mày Trương Vũ Thần dữ tợn, nhìn hắn chẳng có dáng vẻ của một học sinh, ngược lại giống hệt với tụi lưu manh đầu đường xó chợ, hắn được gia đình sắp xếp cho đi du học ở nước ngoài nên chẳng có tí lo lắng nào nếu không thi đậu đại học, cả ngày nhàn rỗi chỉ biết đi quậy phá.

Nghe nói hắn ỷ nhà mình có tiền, làm hại không ít con gái nhà người ta.

Là một thứ cặn bã xã hội.

"CMN, tao đang hỏi mày đấy, bị ngu hay gì mà không trả lời?" Thấy tôi phớt lờ, Trương Vũ Thần nổi giận đùng đùng hỏi lại.

Tôi lạnh lùng nhìn hắn.

Rõ ràng là hắn cảm thấy mình bị xúc phạm rồi, vung tay định đánh tôi: "Mày nhìn cái gì? Đồ đ.ĩ, ai cho mày lá gan đó hả?"

Mọi người nhìn mãi cũng đã sớm quen, chỉ yên lặng nhìn trò vui này.

"Đến xem này, học sinh cấp ba bạo lực học đường ngay trong trường học, còn động tay đánh người, chậc chậc chậc, thời đại tụt hậu cỡ này rồi."

Giọng Lâm Viên Viên vang lên sau lưng hắn.

Trương Vũ Thần cười khẩy, bất cần quay người lại: "Người đẹp, tôi nhịn cậu lần này, mau cất điện thoại đi, nếu không tôi cũng không dám đảm bảo tôi sẽ làm ra cái gì đâu."

Lâm Viên Viên nghiêng đầu giống như đang tự hỏi.

Cô ấy không hề buông điện thoại trong tay xuống, chậm rãi lộ ra nụ cười khiêu khích: "Gì cơ, cậu có thể làm gì tôi?"

Trương Vũ Thần làm bậy quen tay, hắn mắng một câu rồi bước nhanh đến muốn cướp điện thoại trên tay Lâm Viên Viên.

Mấy cô gái xung quanh Lâm Viên Viên lập tức tản ra, sợ thương tổn đến chính mình.

Hắn một tay giật lấy điện thoại, tay kia vô thức muốn nắm tóc Lâm Viên Viên.

Tôi đứng lên muốn đi qua hỗ trợ.

Ai ngờ, Lâm Viên Viên đã nhanh nhẹn thoát khỏi tay Trương Vũ Thần, vọt sang một bên, cô ấy tinh nghịch nháy mắt với Trương Vũ Thần mấy cái: "Bạn học, tôi đang livestream, được một triệu người vào xem rồi này."

Quý Dương cũng lấy điện thoại ra kêu lên, giọng run run: "Ch.ết tiệt, là thật, cậu ta đang sử dụng tài khoản blogger có trăm vạn fans theo dõi!"

"Ch.ết tiệt!" Trương Vũ Thần lập tức che mặt lại, đồng đời ra hiệu mấy nam sinh khác tiến lên giật điện thoại.

Mấy nam sinh đó kiên trì che mặt tiến lên phía trước, cố gắng che khuất cameras.

Lâm Viên Viên cầm điện thoại dạo qua một vòng, len lỏi giữa đám người đó, linh hoạt khéo léo như con cá nhỏ.

Cô ấy dẫm lên ghế, bước lên mặt bàn, chụp ảnh tất cả những người muốn cướp điện thoại của mình, trên mặt nở nụ cười vô cùng trào phúng: "Các bạn học mới của tôi ơi, tố chất như này mà đòi lên đại học cũng thật đáng lo ngại đó."

Một đám người muốn bắt lấy cô ấy, Lâm Viên Viên nhún người nhảy từ hàng đầu tiên lên bục giảng.

Lâm Viên Viên bị dồn lên bục, cô ấy đứng cao hơn hẳn so với người khác, hơi thu lại nụ cười, mặt không cảm xúc nhìn màn hình điện thoại: "Nhìn nguyên một đám tụi mày co rúm ti tiện kìa, toàn là những thứ cặn bã."

Mọi người theo bản năng che mặt mình, không dám tiến lên.

Tôi không nhúc nhích, đứng tại chỗ yên lặng nhìn Lâm Viên Viên.

Lý Mỹ San nãy giờ ngồi nhìn trò khôi hài, chậm rãi đứng lên, cô ta đeo khẩu trang vào, vỗ vai lớp trưởng ngồi phía trước, lớp trưởng là một cậu bạn hơi rụt rè, gia cảnh bình thường nhưng thành tích học tập vô cùng tốt.

Giọng nói của Lý Mỹ San mang theo sự uy hiếp: "Lớp trưởng, học sinh mới không hiểu quy tắc, cậu có nên đi hỏi giáo viên xem có được mang điện thoại đến trường hay không?"

Trương Vũ Thần nghe thấy cũng nở nụ cười âm hiểm: "Đúng rồi, lớp trưởng, tại sao cậu không duy trì trật tự lớp học vậy?"

"Cái này..." Lớp trưởng do dự không dám động, Trương Vũ Thần đá cậu ta một cước, cực kỳ hung ác: "Mẹ kiếp, mau đi cướp điện thoại của nó!"
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom