• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Thiên Kim (3 Viewers)

  • Phần 4

Lý Mỹ San cau mày: "Nói nhảm làm gì, mau bắt Bạch Hỉ Dung, lần này tao sẽ dạy dỗ nó thật tốt."

Tôi lùi lại một bước, lớn tiếng hỏi: "Lúc trước tao còn tưởng tụi mày do Vạn Gia Thành xúi giục, tụi mày đánh tao, chửi tao, tao đều nhịn. Tại sao lần này tao trở về tụi mày còn muốn tiếp tục nhắm vào tao?"

"Ha." Lý Mỹ San cười lạnh, không trả lời.

Hai tên nam sinh tiến tới đè vai tôi, tôi hất ra rồi đá mạnh vào hạ bộ tụi nó.

"Tại sao? Tại sao tụi mày lại làm vậy?"

Tôi điên cuồng hét lên.

Rõ ràng tôi không làm gì sai, tại sao tôi lại bị tụi nó nhắm đến?

Chẳng lẽ bởi vì tôi nghèo, nhà tôi không có tiền, tôi không được sinh ra trong tháp ngà, nên chúng nó tùy ý bắt nạt tôi sao?

Nực cười nhất là, tôi được sinh ra từ tháp ngà, sau đó lại rớt xuống từ trên tháp ngà.

Lý Mỹ San bước nhanh về phía trước, hung hăng tát tôi một cái, trong mắt cô ta lóe lên sự ghen tị và phẫn nộ: "Bạch Hỉ Dung, mày vẫn không hiểu sao? CMN mày nên cụp đuôi lại mà sống, đừng có hy vọng xa vời với những thứ không thuộc về mày, mày vừa xinh đẹp vừa thông minh thì có ích gì? Không phải vẫn bị tao đánh hay sao?"

Cảm giác đau đớn trên mặt chẳng là gì cả.

Chỉ là tôi cảm thấy buồn cười.

"Mẹ nó, mày cười cái gì?" Lý Mỹ San lại tát tôi một cái, tiếng giòn tan.

Tôi không di chuyển mắt nhìn chằm chằm cô ta, cười lớn tiếng hơn.

Cười đủ rổi, tôi cho cô ta một ánh mắt thương hại: "Tao cười mày thật đáng thương, mày không đẹp bằng tao, không thông minh bằng tao, học hành cũng kém hơn tao nên mày chỉ còn cách bắt nạt tao để tìm cảm giác tồn tại, trông mày thật thảm hại."

Cô ta tức đến méo mặt, lại giơ tay muốn đánh tôi.

Tôi nắm chặt tay cô ả, ngữ khí kiên định: "Mày ghen tị với tất cả những người tốt hơn mày, tao như vậy, Bạch Viên Viên cũng như vậy, mày chỉ có thể dùng thủ đoạn hạ tiện này để tổn thương tụi tao."

Dứt lời, tôi vung tay tát lại một cái thật mạnh.

Lý Mỹ San bị tôi tát, vẻ mặt chuyển từ kinh ngạc sang hung ác, cô ta muốn rút tay về nhưng không được, liền hét vào mặt tụi đàn em: "Còn đứng ngây ra đó làm gì? Đánh nó cho tao!"

Lập tức, năm sáu cánh tay giữ chặt, lần nữa bao vây tôi.

Lúc này, Lâm Viên Viên chạy tới chặn cho tôi một nắm đấm, cô ấy hung hăng đẩy ngã một nam sinh mập mạp xuống, đá một cái vào hạ bộ cậu ta.

Tôi vừa giật tóc Lý Mỹ San, vừa cắn người khác, điên cuồng chống trả.

Ăn miếng thì trả miếng.

Trong nhà vệ sinh là một mớ hỗn độn.

Ngay khi hai chúng tôi sắp gặp bất lợi, giọng nói kinh hãi của Quý Dương vang lên phá tan tình huống hỗn loạn này: "Cảnh sát tới rồi! Mọi người mau dừng tay!"

Tất cả mọi người cả kinh, đều buông lỏng tay ra, mắt thường cũng nhìn thấy được tụi nó hoảng sợ vô cùng.

"Thần ca! Làm sao bây giờ?"

"Sắp thi đại học rồi, mẹ tôi mà phát hiện sẽ đánh ch.et tôi!"

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lý Mỹ San tái nhợt, vô thức nhìn về phía tôi, không cách nào khống chế được thanh âm run rẩy: "Mày báo cảnh sát?"

Cô ta mà cũng biết sợ?

"Tao không gọi cảnh sát." Tôi cười lạnh, Quý Dương lại hô to, lần này còn tuyệt vọng hơn: "Má, chúng ta bị lên hot search rồi!".

Tôi lấy điện thoại từ trong túi quần ra.

#Vụ bắt nạt học đường ở trường trung học Thanh Anh.

#Bắt nạt học đường.

#Trừng phạt nghiêm khắc những kẻ bắt nạt.
...

Tôi nhấp vào video xu hướng đầu tiên, trong video hiện rất rõ khuôn mặt của Lý Mỹ San và Trương Thần Vũ, tôi và Lâm Viên Viên bị tụi nó vây quanh, chúng tôi trông thật yếu ớt bất lực.

Giọng nói của tôi vọng ra từ video: "Tại sao? Tại sao tụi mày lại làm vậy?"

Giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở, tôi có thể nghe thấy được sự tuyệt vọng mãnh liệt của chính mình.

Lâm Viên Viên ôm ngực bật cười: "Em diễn tốt ghê."

Tôi cũng cười: "Bởi vì em thực sự đã từng tuyệt vọng như vậy."

Trong video, khuôn mặt của Lý Mỹ San hung tợn vô cùng, cô ta tát tôi rất mạnh, khiến cho người xem nhìn thấy mà giật mình.

Đoạn video rất ngắn, kết thúc ngay khi cô ta tát tôi.

Lý Mỹ San sững sờ ngay tại chỗ, không khống chế được mà run rẩy, giống như bị ai ám mà lẩm bẩm: "Không thể nào, không thể nào..."

Cảnh sát rất nhanh liền tới, còng đầu tất cả đi.

Trương Vũ Thần điên cuồng, không chỉ chống trả lệnh bắt mà còn phát ngôn ngông cuồng: "Các ông dám bắt tôi? Muốn ch.ết hả! Ông có biết cha tôi là ai không? Tôi sẽ kêu cha tôi tới xử lý các người!"

Nhưng hắn vẫn bị bắt đi.

Tôi và Lâm Viên Viên được bảo vệ dưới thân phận là người bị hại, anh cả Lâm gia, Lâm Khoan, đã sớm đợi chúng tôi ở cổng trường, lo lắng kiểm tra chúng tôi: "Hai đứa sao rồi? Có bị thương ở đâu không?"

Lâm Viên Viên đỡ cho tôi rất nhiều cú đấm, lại xua tay như không có gì xảy ra: "Không sao đâu, anh đến rất đúng lúc."

Lâm Khoan thân mật xoa đầu Lâm Viên Viện, tựa hồ sợ tôi suy nghĩ nhiều nên vội rụt tay về, cười với tôi: "Không có chuyện gì thì anh yên tâm rồi, lão nhị vẫn đang điều tra chuyện của ông nội bên bệnh viện, nhưng thời gian xảy ra khá lâu rồi nên không tìm được chứng cứ gì, bây giờ chỉ có thể chờ cha mẹ về nói chuyện tiếp theo."

Anh nhớ lại chuyện vừa phát sinh, khen: "Hai đứa phối hợp tốt ghê đó."

Vốn dĩ tôi và Lâm Viên Viên định từ từ thu thập bằng chứng, nhưng tụi Lý Mỹ San quá kiêu ngạo, từ sau hôm tôi quay về tụi nó đã đứng ngồi không yên.

Để giúp tôi, Lâm Viên Viên không còn cách nào khác đành sử dụng tài khoản blog trăm vạn fan mà cô ấy mua trước đó để livestream, điều này đã nhanh chóng tạo ra một làn sóng nhỏ rồi lan truyền trên internet.

Nhưng cỗ lực lượng này quá nhỏ bé, cực kỳ dễ dàng bị người khác đè xuống, giống như ném đá vào biển vậy, vừa có chút sóng nhỏ liền bị chôn vùi trên mạng.

Sau khi Lâm Viên Viên bị gọi đi, tôi liền dùng điện thoại của mình để ghi âm, toàn bộ lời nói của Lý Mỹ San và Trương Vũ Thần đều được ghi lại, mà tôi và Lâm Viên Viên ngầm hiểu với nhau chọn cách tương kế tựu kế.

Nếu như một cổ lực lượng quá nhỏ bé, vậy thì hãy tích lũy vô số lực lượng đó.

Trước khi Lâm Viên Viên trở lại lớp học, thừa dịp mọi người còn đang trong lớp, những chiếc camera được lắp đặt ở những khu vực vắng người như nhà vệ sinh nữ, video được truyền trực tiếp vào điện thoại của Lâm Khoan, anh ấy sẽ phụ trách cắt ghép video rồi đăng lên các trang mạng.

Lâm gia không có gì ngoài tiền nên đã mua lượng lớn thủy quân, ngay khi video được đăng tải nó sẽ tự lên top xu hướng.

Kết hợp với nội dung đã livestream từ buổi chiều, nhà trường sao có thể ngăn chặn được.

Và những kẻ bắt nạt này, nhất định sẽ phải trả giá thật nhiều.

Trên thực tế, tôi không phải là người duy nhất bị bạo lực học đường, những người khác trong lớp tôi cũng từng bị tụi Vạn Gia Thành đe dọa, nhưng họ không có dũng khí để đứng lên phản kháng.

Tôi từng cố chống trả, tuy rằng bị bắt nạt thậm tệ hơn nhưng tôi không để điều đó mài mòn đi sự can đảm của mình.

Tôi đã gặp được rất nhiều người, họ chỉ là những người bình thường có chút nhát gan, hoặc là những giáo viên lớn tuổi, họ có thể duỗi tay giúp đỡ tôi nhưng rồi lại chọn cách bỏ qua coi như không thấy gì, nhưng Lâm Viên Viên không giống vậy, cô ấy giống như một chiến binh không sợ hãi điều gì, sự xuất hiện của cô ấy đã tiếp thêm cho tôi lòng dũng cảm, một lần nữa thắp lên niềm hy vọng của tôi.

Tôi bỗng nhiên nghĩ, không phải do Lâm gia cho cô ấy tiền tài hay địa vị gì.

Mà là chính bản thân cô ấy đã mạnh mẽ như vậy.

Cô ấy biết rõ việc tìm được tôi sẽ gây bất lợi cho bản thân cô ấy, nhưng cô ấy vẫn kiên trì tìm, liên lạc với tôi và cho tôi trở về nhà.

Cô ấy rõ ràng đâu cần can thiệp vào cuộc sống của tôi, nhưng trong lòng cô ấy tràn đầy sự phẫn nộ, khăng khăng tiến đến cứu giúp tôi.

Cô ấy rất giống ông nội, cứng cỏi, lương thiện, dũng cảm và có sức sống mãnh liệt.

Mà tôi, tôi vốn chỉ là một người bình thường được sự dũng cảm của họ lan truyền tới.

Vô số lần tôi đã muốn lùi bước, đã nghĩ tới việc khuất phục, để mặc cho họ hành hạ bản thân, thậm chí đã từng nghĩ đến việc sẽ nịnh nọt Vạn Gia Thành để đổi lấy một cuộc sống bình yên.

Mỗi lần như thế, tôi lại nhớ đến những lời ông tôi đã nói khi tôi còn nhỏ, giọng nói của ông xuyên qua mọi suy nghĩ hèn nhát đó và cho tôi thêm sức mạnh để tôi đứng lên một lần nữa.

Ông nói rằng hãy sống với hơi thở cuối cùng.

Với giọng điệu đó, ông đã trả hết những món nợ cha tôi để lại, với giọng điệu đó, ông nội đã một mình nuôi tôi lớn lên.

Tôi nghĩ rằng, tôi đã không làm ông thất vọng.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom