• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Thiên Kim (1 Viewer)

  • Phần 3

Trương Vũ Thần vẫn không quên che mặt, kéo lớp trưởng đứng dậy: "Mày nghe không hiểu tiếng người hả?"

Đột nhiên cửa bị đẩy ra, giáo viên chủ nhiệm tức giận đi vào, ánh mắt sắc như dao nhìn chằm chằm Lâm Viên Viên, cực kỳ phẫn nộ đối diện trực tiếp với livestream: "Bạch Viên Viên, mau cất điện thoại, tắt livestream đi! Đây là trường học, có vấn đề gì thì em có thể liên hệ với giáo viên."

Lúc này mọi sự chú ý đổ dồn vào Lâm Viên Viên, tôi nhặt chiếc ba lô vừa bị Trương Vũ Thần đá xuống đất, lấy điện thoại của mình từ trong túi ra.

"Livestream được tắt rồi!" Giọng nói nũng nịu của Quý Dương phá vỡ cục diện giằng co hiện tại.

Lâm Viên Viên cũng chẳng hoảng hốt, chỉ là có chút không hài lòng tặc lưỡi: "Trường này cũng có nhiều tiền đó."

Chủ nhiệm lớp sắc mặt âm trầm đáng sợ: "Bạch Viên Viên, đi theo tôi."

Nhìn đi, rõ ràng Lâm Viên Viên đâu có sai, nhưng họ chỉ gọi những học sinh có vẻ đang gây rắc rối đi thôi.

Lâm Viên Viên nhún vai, vẻ mặt lãnh đạm: "Được."

Lâm Viên Viên đi theo chủ nhiệm ra khỏi lớp, mọi người mắng cô ấy là đồ điên, có người thì im lặng cúi đầu.

Trương Vũ Thần lại nghĩ đến tôi, hắn quay đầu nhìn tôi nhổ một bãi nước miếng: "Mày nghĩ có ai giúp được mày sao? Đồ đ.ĩ, tao sẽ tính sổ với mày."

Một nam sinh khác khinh bỉ nói: "Này, Bạch Hỉ Dung, mày cùng Bạch Viên Viên có quan hệ gì à? Tụi mày đều họ Bạch, lại đê tiện như nhau, không phải là chị em đó chứ?"

Tôi mặc kệ họ, chỉ nâng cái bàn của mình rồi chờ tiết sau bắt đầu.

"CMN, cùng chơi hai chị em không phải sẽ sướng ch.ết sao? Này, Bạch Hỉ Dung, hai người tụi mày cùng đi thì muốn bao nhiêu tiền, 300 đủ không?"

Những âm thanh chói tai vang lên từ tụi con trai, họ ngồi lại với nhau rồi cùng chế giễu, khiến tôi cảm thấy buồn nôn.

Tôi mắt điếc tai ngơ, cảm nhận được ánh mắt khinh thường của họ cũng một mực ngồi thẳng lưng.

Chuông vào lớp vang lên, Lâm Viên Viên vẫn chưa quay lại.

Tiết tự học.

Bọn họ lại lên kế hoạch làm sao để xử lý Lâm Viên Viên.

Lý Mỹ San và Trương Vũ Thần kẻ xướng người họa, họ không bận tâm đến người khác một chút nào, âm thanh rất lớn như thể họ sợ không có ai nghe thấy.

Họ cũng chẳng sợ bị báo thù, vì chẳng có ai dám đâu.

Họ định đưa Lâm Viên Viên vào nhà vệ sinh nữ vào tiết tự học buổi tối, để dạy cho cô ấy một bài học.

Một đám người thảo luận khí thế ngất trời, những người còn lại thì vẫn vùi đầu vào sách vở như không nghe thấy gì.

Lý Mỹ San đột nhiên nghĩ đến tôi, gọi tên tôi một cách trịch thượng: "Bạch Hỉ Dung, mày có muốn sau này không bị bắt nạt nữa không? Tụi tao sẽ tha cho mày."

Tôi chậm rãi quay đầu nhìn cậu ta, sau đó lập tức gật đầu: "Tôi muốn."

"Được, nếu mày lừa được Bạch Viên Viên vào nhà vệ sinh, tụi tao sẽ không nhắm vào mày nữa." Lý Mỹ San lộ ra biểu cảm biết ngay mà, mặc dù cậu ta đang cười nhưng trong đáy mắt tôi nhìn thấy rõ sự khinh thường.

Tôi nhíu mày, giọng nói có chút ngập ngừng: "Tan học tối nay sao? Chắc cậu ấy sẽ không tin tôi đâu."

Lý Mỹ San không kiên nhẫn liếc tôi: "Mày không biết làm sao để nó tin mày à?"

Cậu ta ghét bỏ xoay người, phàn nàn với Trương Vũ Thần: "Ngu xuẩn, đến việc này cũng không làm được."

"Ha, thứ quê mùa như nó thì biết cái gì?" Trương Vũ Thần phụ họa nói.

Giờ tự học buổi tối, Lâm Viên Viên đẩy cửa lớp ra rồi về chỗ ngồi như chưa từng xảy ra chuyện gì, cô nhìn mặt bàn, đột nhiên bật cười thành tiếng.

"Gái điếm, xe buýt công cộng..."

Cô ấy đọc to không chút xấu hổ nào với mấy lời lăng mạ họ để lại trên bàn của mình.

Từng từ từng từ đều vô cùng bẩn thỉu, tất cả đều là những từ để sử dụng nhục nhã phụ nữ một cách ác độc nhất.

Cô ấy đọc to khiến mấy nữ sinh khác tỏ vẻ kinh tởm.

Một giáo viên đi tuần ban đêm bị giọng nói của cô gây chú ý, cau mày quát lớn: "Này em kia đang làm cái gì đó! Là học sinh mà em dám nói cái gì vậy?"

"Thầy ơi, những chữ này người khác được viết, tại sao lại không cho phép em đọc?"

Lâm Viên Viên đẩy ngã bàn học, tủm tỉm cười nhìn xung quanh: "Ai viết đây? Là bạn học sinh ưu tú nào của chúng ta?"

Thầy giáo nhìn thấy trên bàn đủ loại ngôn ngữ xúc phạm lẫn lộn bút đỏ bút đen, không nhịn được nhíu mày càng sâu, nhưng thầy giáo sẽ không quản việc này, cái lớp tạp nham hỗn loại này, đừng nói chi đây cũng chẳng phải lớp hắn, hắn sẽ không can thiệp vào.

Hắn chỉ nói một câu giữ yên lặng, quay đi và không quan tâm đến những thứ này nữa.

Tôi ho nhẹ một tiếng, Lâm Viên Vien lập tức nhìn sang: "Bạn học, bạn biết ai ghi hả?"

Tôi vô thức liếc nhìn Lý Mỹ San, sau đó điên cuồng lắc đầu: "Mình không biết."

Lâm Viên Viên nhìn Lý Mỹ San, rồi lại nhìn tôi, khịt mũi một cái rồi cầm ba lô lên, hếch cằm với tôi: "Bạn học, tôi có thể ngồi cạnh bạn được không?"

Tôi sửng sốt nhưng lập tức gật đầu, Lâm Viên Viên đi về phía tôi, tôi liếc mắt nhìn, Lý Mỹ San đang cong miệng, có chút hài lòng vì đạt được kế hoạch.

Tiết tự học bắt đầu một lúc, tôi hỏi Lâm Viên Viên có muốn đi nhà vệ sinh với mình không.

Cô ấy gật đầu, tôi dẫn Lâm Viên Viên vào nhà vệ sinh nữ.

Khi bước ra khỏi cửa, tôi cảm nhận được nhiều ánh mắt đổ dồn vào mình.

Đây là thủ đoạn thông thường của Lý Mỹ San.

Lừa người ta vào nhà vệ sinh, rồi cô ta cho người chặn cửa, sau đó xúm vào tát, xé quần áo người ta, ... đây là những hành vi mà chúng nó gọi là bài học.

Một người đối đầu với một đám đúng là không dễ, nhưng không thể không đánh trả lại.

Bạn nhất định phải quyết tâm liều chết để tìm được cơ hội tự cứu lấy chính mình khỏi bàn tay của những con ác quỷ kia.

Tụi nó từng cố bắt nạt tôi theo cách như vậy.

Tôi đã cắn chặt bả vai của Lý Mỹ San và giật tóc cô ta, mặc kệ tụi nó có đánh đập tôi cỡ nào thì tôi cũng không buông ra, cho đến khi Lý Mỹ San chịu thua và thả tôi đi.

Nhưng cái cảm giác bị đánh thật sự khó chịu.

Tôi cố gắng không nhớ tới nữa, quay đầu nhìn Lâm Viên Viên đang bình tĩnh, hạ thấp âm thanh: "Chị không sợ sao?"

"Chị trời sinh mạnh mẽ, lại từng tập tán thủ, tụi nó phải sợ chị mới đúng." Hai tay cô ấy đút vào túi quần, người nhìn rõ đáng yêu vậy mà dáng đi y hệt du côn.

Đột nhiên, cô ấy vô ý hỏi: "Em từng tiếp xúc với cha mẹ chị chưa?"

Tôi lắc đầu: "Lúc em được 100 ngày thì cha mẹ với bà nội đưa em lên thành phố để chụp ảnh, lúc trở về thì gặp tai nạn, ông nội nói chính mẹ đã lấy thân mình che chở cho em... Nên em mới có thể sống sót."

Lâm Viên Viên cúi đầu, tôi không nhìn được ánh mắt của cô ấy: "Là vậy à."

Tôi không biết phải nói gì nên đành yên lặng tiến lên phía trước.

Trước khi vào nhà vệ sinh nữ, Lâm Viên Viên ngẩng đầu lên, hốc mắt đỏ hoe, cười nói: "Em rất giống mẹ, chị nhìn thoáng qua đã biết em là con gái của bà ấy."

"Chị đã xem những bức ảnh của mẹ trong album, bức nào mẹ cũng mỉm cười, nụ cười đó giống hệt như lần đầu chị nhìn thấy em."

Trong nhà vệ sinh không có một bóng người, bỗng tiếng bước chân của đoàn người truyền đến.

Lý Mỹ San dẫn người vào, có cả nam lẫn nữ, một số người còn không thuộc lớp chúng tôi, Trương Vũ Thần đứng bên cạnh cô ta, cô ta khoanh tay kiêu ngạo liếc mắt ra tín hiệu cho mấy người xung quanh, mấy nam sinh sau lưng cô ta lập tức tiến lên vây quanh chúng tôi.

Tôi nhìn chằm chằm vào Lý Mỹ San, cố tình hỏi: "Không phải cậu nói sẽ buông tha tôi sao?"

Những người khác cười to, Lâm Viên Viên ngược lại vẫn bình tĩnh không sợ hãi, sắc mặt không đổi nhìn Lý Mỹ San và tụi đàn em.

Lý Mỹ San nhún vai, vẻ mặt vô tội: "Tao cũng chưa nói, lần trước mày cắn tao một cái tao còn chưa tính toán với mày đâu."

Trương Vũ Thần ôm vai Lý Mỹ San, dáng vẻ lưu manh ra lệnh cho đàn em: "Cởi quần áo tụi nó ra, phải trút giận cho San San thôi."

Lâm Viên Viên quay sang hỏi Trương Vũ Thần: "Bình thường tụi mày cũng bắt nạt người khác như vậy à?"

"Người đẹp, mày sẽ sớm biết thôi."

Lâm Viên Viên đá văng một cô gái bên cạnh ra, không ngừng hỏi: "Nhưng tao rất muốn biết, mày không ngại thì tiết lộ một chút đi."
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom