• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Thiên Kim (4 Viewers)

  • Phần 5 END

Đến cục cảnh sát, hai chú cảnh sát rất tốt bụng bắt đầu ghi chép cho tôi.

Tôi đem hết tất cả nói ra, phô bày cho họ xem những vết sẹo trên cánh tay, sau lưng và trên eo của mình.

Tôi thấy họ ngày càng phẫn nộ hơn.

"Bạn học, lẽ ra cháu nên sớm gọi cảnh sát." Khóe mắt chú cảnh sát có hơi ẩm ướt, "Gặp chuyện như vậy nhất định phải tìm sự giúp đỡ, chúng tôi sẽ giúp cháu."

Nói sao đây.

Không phải tôi chưa từng nghĩ tới, nhưng tôi sợ lắm vì đã nhiều lần tôi lấy hết can đảm tìm kiếm sự giúp đỡ, để rồi bị họ từ chối với đủ loại lí do.

Làm xong ghi chép, tôi ngồi đợi trên ghế ở ngoài hành lang, đoạn video Vạn Gia Thành bạo hành học sinh khác cũng được tung lên mạng, những người cùng cảnh ngộ với tôi cũng đã đủ dũng cảm để đứng dậy lên tiếng.

Người dũng cảm có thể sẽ luôn dũng cảm, nhưng kẻ hèn nhát không phải lúc nào cũng hèn nhát.

Tôi gặp lại Vạn Gia Thành, với thân phận thủ phạm dẫn đầu bạo lực, đương nhiên hắn không thoát được tội và đã bị triệu tập đến cục cảnh sát.

Vừa nhìn thấy tôi, sắc mặt trở nên âm trầm, ánh mắt hung ác, tựa hồ như nói sẽ xử lý tôi.

Tôi nhìn hắn khẽ cười, nói bằng khẩu hình.

"Đi ch.ết đi."

Xuống địa ngục đi.

Hắn hoàn toàn không có khả năng nguyên vẹn trở ra, dù cho Vạn gia dùng nhiều tiền để hòa giải, nhưng tiền đâu thể xử lý được mọi chuyện, huống hồ Lâm gia sẽ không để hắn giải quyết dễ dàng.

Lâm Viên Viên cũng làm xong ghi chép, đi ra ngồi cạnh tôi.

"Ngày mai cha mẹ sẽ về, mẹ rất muốn được gặp em." Lâm Viên Viên không tìm được đề tài nào, đột ngột nói.

Tôi gật đầu với cô ấy, cũng chẳng biết phải nói cái gì cho đúng.

Cô ấy lại nghĩ đến điều gì, nói tiếp: "Thật ra, từ nhỏ cha mẹ đã không ở cạnh tụi chị, sức khỏe của mẹ không ổn lắm, quanh năm chữa bệnh ở nước ngoài, ông bà nội thì không muốn xuất ngoại nên cha để tụi chị lại cho ông bà chăm sóc, còn cha thì bay qua bay lại hai nước."

Tôi yên lặng lắng nghe.

"Chị sẽ không về Lâm gia nữa."

Cô ấy bỗng nhiên nói ra.

Tôi ngước mắt nhìn: "Tại sao? Chị đừng để ý đến em, em hi vọng chị sẽ ở lại mà."

Lâm Viên Viên cũng nhìn tôi, nở nụ thoải mái: "Không phải vì em, mà là chị muốn có một ngôi nhà của riêng mình, dù cho em muốn chị ở lại, thì chị cũng không thể tùy hứng như trước kia nữa, chị từ con gái Lâm gia trở thành con gái nuôi, có thể điều kiện vật chất vẫn vậy nhưng chắc chắn thay đổi nhiều về mặt tâm lý, ít nhiều sẽ không cảm thấy thoải mái, dù sao cũng không phải nhà của mình, mà chị lại cướp mất tình yêu và sự quan tâm vốn dĩ thuộc về em, chị thực sự rất ghét chuyện này."

Tôi mở miệng, định nói thì lại bị cô ấy ngắt lời.

Ánh mắt cô ấy kiên định, không cho tôi nói thêm một câu nào: "Hỉ Dung, chị có gia đình của riêng chị, dù mọi người đã rời đi hết rồi, nhưng họ yêu em thế nào chắc chắn cũng sẽ yêu chị như vậy, đó chính là nơi thuộc về chị, để chị ở nơi không phải của mình chỉ khiến chị cảm thấy không được tự nhiên."

Đôi mắt Lâm Viên Viên bừng sáng lạ thường, giống như tia sáng đem lại cho tôi dũng khí vô hạn.

Thật ra, thiên kim thật hay thiên kim giả đều không quan trọng, đứa trẻ được yêu thương mới chân chính là thiên kim, tôi có ông nội yêu thương, có cha mẹ liều ch.ết bảo vệ, tuy tôi không có cuộc sống sung túc, nhưng tôi đã có được tình yêu chân thật và ấm áp nhất rồi.

Tôi tôn trọng ý kiến của cô ấy.

Tôi đã gặp cha mẹ ruột của mình, tôi trông rất giống bà, thân thể của mẹ suy yếu, tựa như một cơn gió cũng có thể thổi bay bà.

Mẹ nắm tay tôi và Lâm Viên Viên, muốn tôi và cô ấy cùng ra nước ngoài ở bên cạnh bà.

Lâm Khoan, Lâm Thường và Lâm Viên Viên có tình cảm thâm hậu, họ kiên trì muốn Lâm Viên Viên ở lại thi lên đại học mới được rời khỏi nhà.

Cha mẹ cũng không đồng ý cho Lâm Viên Viên rời đi lúc này, họ sẽ ở lại trong nước để cùng chúng tôi chuẩn bị cho kỳ thi sắp tới.

Nhưng mà Lâm Viên Viên vẫn cố chấp ở lại thành phố A, chuyển sang học trường khác rồi ở ký túc xá trong trường.

Vạn Gia Thành và tụi Lý Mỹ San cũng nhận được hình phạt, họ bị giam giữ 5 ngày, sau đó bị trường đuổi học, không một ngôi trường nào ở thành phố A muốn tiếp nhận họ.

Cha của Vạn Gia Thành bị bắt vì tội tham ô, tịch thu toàn bộ tài sản, ở tù 5 năm.

Gia đình Lý Mỹ San và Trương Vũ Thần đều làm ăn thua lỗ vì tin tức bạo lực học đường, gia sản sa sút nên cũng không thể đưa họ đi du học.

Sự kiện bắt nạt học đường lần này nằm trên hot search mấy ngày, khơi dậy lên các hoạt động chống bắt nạt khắp cả nước, vô số người yếu thế bắt đầu đứng lên phản kích, ai nấy cũng hận thấu xương tủy tụi bắt nạt, đoán chừng cuộc sống sau này của tụi nó sẽ không khá hơn là bao.

Cha tôi đã bỏ ra nhiều tiền để điều tra sự thật về cái ch.ết của ông nội, cuối cùng cha nói với tôi rằng ông đã ra đi một cách thanh thản.

Hôm đó ông đột nhiên muốn đẩy tôi đi, chắc là sợ nhìn thấy tôi khóc sẽ không đành lòng rời đi.

Tôi ở nhà với mẹ một tuần, rồi cũng chuyển đến trường của Lâm Viên Viên, học cùng một nơi với cô ấy.

Kỳ thi đại học đang đến gần, chúng tôi bận đến mức không có thời gian ăn cơm, thỉnh thoảng sẽ gọi về nhà vài lần, hai anh trai cũng mua một căn nhà ở ngoài trường học, rãnh rỗi không có việc gì sẽ đến đưa cho tôi và Lâm Viên Viên thuốc bổ cùng tài liệu.

Chẳng biết vì sao, người khác luôn cảm thấy tôi và Lâm Viên Viên giống như hai chị em ruột, tuy dung mạo khác nhau nhưng lại giống ở khí chất, một vài thói quen tương đồng, hơn hết chúng tôi ăn ý mười phần.

Cô ấy là một tôi khác ở trên thế giới này.

Có lẽ do duyên số, tôi và Lâm Viên Viên vẫn luôn tâm linh tương thông, ngay cả điểm số trong kỳ thi đại học cũng bằng nhau.

Tôi đăng ký đại học sư phạm, còn cô ấy theo học trường luật.

Tôi không muốn có thêm bất kỳ đứa trẻ nào sẽ gặp tình cảnh bạo lực học đường như vậy nên lựa chọn trở thành giáo viên.

Lâm Viên Viên thì tin tưởng vững chắc vào pháp luật sẽ trừng trị và áp chế hết mọi tội ác, cô ấy muốn làm công tố viên, kiên định với chính nghĩa.

Mùa hè chấm dứt kỳ thi đại học, tôi đưa Lâm Viên Viên về nhà dưới quê.

Trên tường treo những bức ảnh của ông nội và cha mẹ.

Trong tấm ảnh, ông nội đang ôm đứa nhỏ sáu tuổi là tôi trong vòng tay.

Từng có một nhiếp ảnh gia đến thôn để chụp ảnh cho tụi con nít, 5 tệ một tấm, ông nội thích thú trả tiền cho tôi chụp ảnh nhưng sống chết không chịu tự chụp cho mình một tấm, là tôi phải lôi kéo dữ dội ông mới bằng lòng cùng tôi chụp ảnh.

Trong ảnh, ông cười bẽn lẽn ngượng ngùng, nụ cười chất phác mà thật thà của ông lão nông dân.

Ông nói muốn sống đến ngày tôi lập gia đình, ngày đó sẽ lại chụp một bộ ảnh đẹp hơn.

Tôi gỡ bức ảnh xuống và cất vào ba lô.

Tôi chưa từng cảm thấy mình đáng thương, cũng chưa từng cảm thấy cuộc sống tha phương khổ sở như thế nào.

Dù con đường phía trước còn bao nhiêu chông gai, tôi vẫn sẽ tiếp tục bước tiếp.

Vận mệnh không đánh gục được ông tôi, đương nhiên nó cũng sẽ không đánh gục được tôi.

Tôi bước ra khỏi ngôi nhà cũ, trời quê trong xanh không gợn mây, ánh nắng mặt trời ấm áp chiếu rọi trên người.

Giống buổi chiều nhiều năm trước, tôi ngồi trước cửa đợi ông nội về.

Nhưng lần này là đợi Lâm Viên Viên.

Cô ấy rất nhanh chóng hòa nhập với cuộc sống nơi này, cùng mấy đứa trẻ đi câu cá trên sông trở về, cô ấy cao hứng bừng bừng vẫy tay với tôi từ xa: "Dung Dung! Chị câu được con cá to đấy! Tối nay nướng cá cho em ăn!"

Tôi mỉm cười gật đầu với cô ấy: "Được!"

Hết
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom