• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Thực tập sinh thần tượng full dịch 2024 (1 Viewer)

  • thuc-tap-sinh-than-tuong-225.html

Chương 225: DỌN NHÀ




“Tại sao tôi phải dọn ra ngoài? Trong ký túc xá này cũng có giường của tôi, nếu tôi đi, chẳng



phải là tôi sợ cô ta à?”



“Em không dọn cũng được. Những công việc gần đây của em đều ở thành phố E, em sẽ phải ở ký túc xá trong mấy tháng. Ngày nào cũng gặp mặt cô ta thì sẽ còn xảy ra những chuyện như vậy thôi. Nếu em có thể chịu đựng được thì cứ tiếp tục ở đấy, nhưng lần sau đừng có gọi điện thoại gào thét với anh nữa. Anh2bận lắm, không có thời gian quan tâm đến tình chị em của các em đâu.”



“Cút con...”



“Nuốt câu nói thô tục đó lại cho anh.”



“Tôi mặc kệ, anh nhất định không xử lý chuyện này phải không? Anh không xử lý thì tôi không làm việc nữa, để cho mười hai người còn lại kiếm tiền nuôi tôi.”



“Anh đã đưa ra đề nghị cho em. Dọn ra ngoài.”



Chẩm Khê gãy đầu ngón tay. “Như vậy hình như không ổn lắm? Một mình một đặc quyền, người khác biết được sẽ nghĩ như thế nào về tôi.”



“Em là9siêu sao, có thể tùy hứng.”



***



Đêm đó, Chẩm Khê ra khách sạn ngủ, hành lý còn chưa kịp mở ra đã được xách tới khách sạn. Đoạn Ái Đình nói cũng muốn ra khách sạn.



“Được thôi.” Chị Phan nói, “Tự cô bỏ tiền ra, cô muốn ở đâu thì ở, chẳng ai can thiệp.”



Đoạn Ái Đình ngậm miệng. Tiền cô ta kiếm ra được còn phải chia thành 13 phần, số tiền đấy không duy trì được nhu cầu bốc đồng của cô ta.



“Tự em phải bỏ tiền ra hả?” Chẩm Khê hoảng sợ, “Vậy thôi để6em quay về ký túc xá, em chấp nhận ngủ trên sô pha.” “Lý Hà nói ông ta sẽ bỏ tiền, em yên tâm đi.”



“Vậy còn Đoạn Ái Đình...” “Cô ta phải tự bỏ tiền ra. Chịu thôi, ai bảo em nổi tiếng hơn người ta.”



*****



Vân Tụ cam kết chỉ cần ba ngày là anh có thể tìm được chỗ ở khác cho cô. Chỗ ở mới ở gần công ty, thuận tiện cho việc mỗi ngày đến công ty luyện tập. Đó là một căn hộ mới ở trong một khu chung cư có an ninh0nghiêm ngặt, có thể ngăn chặn đám fan cuồng và phóng viên đến quấy rối. “Giám đốc Vân rất quan tâm đến em đấy, chỗ này không tệ đâu.” “Dẹp đi, chị biết thừa anh ta keo kiệt đến mức nào.” Chẩm Khê nói với vẻ coi thường, “Anh ta tìm chỗ ở khác cho em chẳng phải vì ở khách sạn tốn tiền hơn à? Nếu phía khách sạn mà cho em ở miễn phí thì đời nào anh ta để em chuyển nhà chắc?”. Đặt mua đồ dùng trong nhà và các vật dụng linh7tinh khác phải mất mấy ngày. Sau khi ở trong khách sạn một tuần, cuối cùng Chẩm Khê cũng nhận được thông báo là có thể dọn tới nhà mới.



Lý Hà gọi điện tới nói rằng, ông ta đã bỏ tiền ra thuê, mua đồ gia dụng và các chi phí khác cho căn nhà mới. Cho nên Chẩm Khê phải tự bỏ tiền phòng khách sạn trong một tuần vừa rồi.



Chẩm Khê muốn nhấc ngón giữa lên.



Chỗ ở mới của cô ở tầng 21, phải quét thẻ mới sử dụng được thang máy. Với những ngôi sao như cô thì không cần lo lắng sẽ gặp được người lạ trong thang máy, tính riêng tư được đảm bảo một cách hoàn hảo.



Mỗi tội căn hộ này hơi nhỏ.



Nó chỉ lớn hơn một chút so với căn phòng mà cô đã từng thuê ở thành phố Y.



Chưa đến 50m2, gồm một phòng vệ sinh, phòng bếp nối liền với phòng khách, phòng ăn và phòng ngủ. Đơn giản mà nói thì đây chính là một không gian hình vuông với một phòng bếp nhỏ, một cái bàn ăn, một bộ số pha nhỏ gọn, một cái ti vi và một cái giường.



Rất gọn gàng sạch sẽ. Nhưng nó chỉ bằng một phần ba phòng khách sạn mà cô ở tối hôm qua.



Và lớn hơn một chút so với phòng ngủ của cô trong ký túc xá.



“Anh keo kiệt quá đấy. Tôi không nói muốn anh tìm cho tôi một căn biệt thự hay căn hộ lớn, nhưng tối thiểu cũng phải để cho tôi đặt được một tấm gương để tập nhảy chứ. Có tí đất thể này, hai người xoay người thôi cũng có thể đụng vào nhau rồi. Anh bảo tôi là siêu sao là lừa tôi đấy phỏng? Có siêu sao nào lại ở trong một căn hộ nhỏ như lỗ mũi thế này không?”



“Muốn tập nhảy thì đến công ty, đây là chỗ nghỉ ngơi, em không hài lòng ở chỗ nào.”



“Hài lòng, hài lòng lắm.” Chẩm Khê nghiến răng nghiến lợi nói, “Chúc Giám đốc Vân phúc như Đông Hải, tiền vào như nước. Anh cẩn thận nhé, khéo lại không có phúc hưởng.” Cúp điện thoại, Chẩm Khê quan sát cẩn thận căn phòng này một lượt.



Thật ra, ngoài chuyện hơi nhỏ ra thì chỗ này cũng không có gì để chê. Chim sẻ tuy nhỏ nhưng lòng mề đủ cả, thứ gì cũng có, ánh sáng tốt, cô ở một mình vừa đủ.



Nếu sau này cô có đủ tiền để mua nhà, có lẽ cô cũng sẽ chọn một căn hộ như vậy. ở trong tòa nhà và khu vực có đầy đủ cơ sở vật chất, an ninh đảm bảo như thế này, chắc chắn tiền nhà sẽ rất đắt. Chẩm Khê sắp xếp đồ đạc xong xuôi cũng đến sẩm tối. Cô mở ngăn tủ trong nhà bếp và tủ lạnh ra, bên trong có đầy đủ dụng cụ và thực phẩm để cô tự nấu ăn.



Siêu sao còn phải tự nấu cơm?



Trong căn hộ này có máy giặt, thế nên siêu sao còn phải tự giặt quần áo.



Còn có cả sào phơi và bàn là, siêu sao vẫn còn phải tự phơi quần áo, tự ủi quần áo của mình.



Siêu sao đang nấu cơm thì bỗng nghe thấy tiếng chuông cửa. Nhìn vào mắt mèo trên cửa, Chẩm Khê thấy Giám đốc Vân mặc bộ âu phục phẳng phiu, đi tay không đứng ngoài cửa. Chẩm Khê quay đầu vào nhà, coi như không nhìn thấy gì. Một giây sau, phía sau vang lên âm thanh mở cửa. Giám đốc Vân đứng ở trước cửa ra vào, xoay người đổi giày. Chẩm Khê: “?”



“Anh vào bằng cách nào?” “Chìa khóa, thẻ phòng, vân tay, mật mã, anh đều có cả.” “Thật? Ha ha.” Chẩm Khê thay đổi sắc mặt, “Anh đi dép lê của ai đấy, cút ra ngoài cho tôi!” “Em nói anh bủn xỉn, bảo căn phòng này nhỏ đến mức không xoay nổi người nên anh đến xem thử. Xem làm sao mà không quay người được.”



Vân Tụ đứng ở trước mặt Chẩm Khê, cúi xuống nhìn cô.



Chẩm Khê vô cùng tức giận, đôi dép lê cô mang từ nước ngoài về, thế mà lại bị anh giẫm dưới chân như thế.



Đầu ngón tay của Chẩm Khê cũng run lên vì tức. “Anh đi ra ngoài ngay cho tôi.”



“Không.”



“Anh!”



“Em có thể gọi điện thoại cho ban quản lý tòa nhà, để họ cho người lên đuổi anh. Nhưng xin em hãy chú ý, chủ hộ của căn hộ này là anh.”



“Anh học ai cái kiểu không biết xấu hổ này hả?”



“Triệu Thanh Lam.”



Tiếng nồi cơm điện reo lên, nhắc nhở cơm đã nấu xong.



Lúc này, Cẩm Khê chẳng có tâm trạng ăn uống gì cả. “Em biết nấu cơm.”



“Không biết.” “Thế cái thứ trên thớt gỗ kia là gì?”



“Để trang trí.”



“Em định nấu gì.”



“Thức ăn cho chó.”



“Anh cũng chưa ăn cơm.”



“Cút ra ngoài.” “Những thứ này đều là nguyên liệu nhập khẩu đấy, lãng phí đồ ăn là việc làm đáng xấu hổ” “Tôi bảo anh cút ra ngoài, tôi sẽ tự mình ăn.”



“Một mình em ăn không hết.”



“Cái loại đi tay không như anh, sao lại có thể đường hoàng đến nhà người khác ăn chực thế hả?” “Tất cả mọi thứ ở trong căn phòng này, bao gồm cả những thứ ở trên cái thớt gỗ kia nữa, đều do anh mua đấy.”



“Hơ hơ, anh tài ba quá nhỉ.” “Từ sau khi mẹ qua đời, không có ai nấu cơm cho anh ăn cả.” “Có Lâm Tuệ.” “Bà ta làm cho Chẩm Hàm và Lâm Chinh ăn, không phải cho anh.” “Không phải Sầm Nhiễm đã đi học nấu ăn rồi đấy à.”



“Em dám ăn không?”



Chẩm Khê đeo tạp dề lên. “Tôi thật sự phục anh rồi đấy. Cơm nước xong xuôi rồi anh mau chóng cút đi cho tôi.” Chẩm Khê nhanh nhẹn nấu các món mà vừa nãy cố định làm. Ba món ăn, một món canh, tất cả đều là những món cô thích. Trong lúc nấu, cô nghe thấy tiếng ti vi được mở lên, bên trong phát ra giọng nói nghiêm túc của MC, toàn là tiếng Anh.



Nếu không phải lát nữa cô cũng ăn, thì có lẽ cô đã đổ cả lọ muối vào cho anh mặn chết luôn. Chẩm Khê vừa dọn mâm ra, Vân Tụ đã từ đằng sau đón lấy rồi bưng ra ngoài. Cô quay lại hỏi: “Chuyện gì đã xảy ra với quần áo của anh?”



Chẳng phải vừa rồi mặc bộ âu phục màu đen à? Cái bộ đồ mặc ở nhà màu lam nhạt này từ đầu chui ra vậy? Đây chắc chắn không phải là quần áo của cô, cô không có bộ quần áo nào to như thế này cả. “Trong phòng tắm.”



“Sao có thể.” “Ăn cơm đi.”



Chẩm Khê nhìn anh. “Tôi không quan tâm bộ này từ đầu ra, nhưng vì sao ăn cơm thôi mà anh lại phải đi thay quần áo.”



“Mùi thức ăn và dầu mỡ sẽ dính vào quần áo.”



Cũng... đúng nhỉ. Bộ vest chính là bộ mặt thể diện của ông chủ lớn mà. Chẩm Khê ngồi xuống trước bàn ăn. “Cái bàn này nhỏ quá.” Vân Tụ nói, “Quá chật.”



“Tôi lại cảm thấy rất vừa.” Chẩm Khê lắc lư chân dưới gầm bàn, “Tôi chẳng quan tâm anh có thấy chật hay không, tôi cảm thấy dễ chịu là được.”



Tướng ăn của người này vẫn giống y như lúc trước, không hề phát ra tiếng động nào. Vì ăn cơm mà ti vi bị tắt đi. Chẩm Khê muốn vừa ăn vừa xem điện thoại cũng không được, vì đã bị ai đó thu mất. Căn hộ này cách âm rất tốt, cô không hề nghe thấy tiếng động gì ở bên ngoài. Thậm chí, Chẩm Khê còn cho rằng mình đang ở trong một bệnh viện tâm thần không thể phát ra tiếng ồn.



Bữa ăn này thật khó nuốt.



Cô mới cúi đầu ăn được vài miếng, lúc ngẩng lên mọi thứ trong đĩa biến mất. “Tôi ăn cái gì đây.” Cô hỏi, “Anh không thấy là tôi còn chưa ăn xong à?” Cái tên này chẳng chừa lại thứ gì cho cô cả. “Đi nấu mì đi, anh cũng chưa ăn no.”



“Anh là heo đấy à?” Chẩm Khê bực mình, “Một mình anh ăn hết thức ăn trên bàn, còn ăn hai bát cơm nữa, giờ lại nói là chưa ăn no?”



“Tôi không nấu, tôi tình nguyện bị đói.”



“Em còn ăn nữa không?”



Trong bát của Chẩm Khê còn một ít cơm.



“Không ăn. Anh bảo tôi ăn với cái gì, trộn với xì dầu à?”



Tên này lấy cơm trong bát cô đổ vào bát của mình, dùng thìa múc ăn nốt. Sau đó yên lặng dọn bát đĩa và đem đi rửa sạch. Toàn bộ quá trình, Chẩm Khê chỉ biết trợn mắt nhìn, hôm nay tên này bị trúng tà à. Trước kia, khi còn ở nhà, những món ăn mà người khác động đũa vào, anh tuyệt đối không bao giờ động vào đấy nữa.



Chẩm Khê chờ anh dọn dẹp bát đĩa xong mới hỏi: “Anh còn chưa đi?”



“Vẫn sớm.” Chẩm Khê nhìn ra ngoài cửa sổ, sắc trời đã chuyển sang màu xanh đậm, đường phố đã lên đèn. Chẩm Khê lại nhìn đồng hồ, hơn tám giờ tối. “Cho anh mượn máy tính check mail chút.” “Anh tự về nhà mà check.” “Việc rất quan trọng.” Cuối cùng, Chẩm Khê vẫn đưa máy tính của mình cho Vân Tụ. Anh liếc nhìn hình ảnh trên màn hình máy tính cô, nói: “Sao lại dùng cái ảnh xấu xí này.” Chẩm Khê đạp chân, “Anh mới xấu xí ấy, cả nhà anh đều xấu xí.” “Nhà anh chỉ có mỗi anh, không so sánh được.” Chẩm Khê tức đến nỗi nằm ngửa ra trên sô pha để thở. Đây là bức ảnh do fan hâm mộ chụp khi cô đạt giải quán quân, thế mà anh dám nói nó xấu.



“Đứng dậy, cẩn thận bị viêm ruột thừa.” “Kệ tôi.”



“Chẩm Khê, anh muốn uống sữa tươi.”



“Không có.”



“Siêu thị ở dưới lầu có bán đấy, lúc đi lên anh có nhìn thấy.” “Hay quá, lát nữa ra về anh có thể tiện thể mua một hộp mà mang đi.”



“Anh muốn uống bây giờ cơ.” “Vậy anh tự đi mà mua.”



“Anh không mang theo tiền.” Chẩm Khê phục, phục lắm rồi. Cô ném ví tiền của mình đến trước mặt anh.



“Anh đang bận.”



“Vậy ý của ngài là?”



“Nhờ em.”



“Ha ha, một ngôi sao lớn như tôi mà đi siêu thị mua sữa? Còn ra thể thống gì nữa.” “Đây là khu cao cấp, siêu thị cũng có rất nhiều người nổi tiếng đến mua, chẳng ai để ý đến em đâu.”



“Uống sữa xong anh sẽ đi hả?”



“Còn tùy vào tình hình công việc.” Chẩm Khê tìm áo khoác, cầm ví và khẩu trang rồi ra cửa.



Cô tìm một lúc mới thấy cái siêu thị kia.



Cô mua cho tên kia một chai sữa nguyên vị, và mua cho mình một chai vị dâu tây. Lấy sữa từ trong tủ lạnh ra, ngày sản xuất còn khá mới. Lúc trở về, Vân Tụ đang gọi điện thoại, trên tay kẹp điếu thuốc, anh nói chuyện bằng tiếng Nhật. Chẩm Khê đưa sữa cho anh, lúc anh đưa tay ra lấy, cô lại giật trở về.



Bị đau dạ dày còn định uống sữa lạnh, đúng là hâm.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom