• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Thực tập sinh thần tượng full dịch 2024 (1 Viewer)

  • thuc-tap-sinh-than-tuong-223.html

Chương 223: KHÔNG CHỪA ĐƯỜNG SỐNG




Tiết mục Chẩm Khê tham gia được phát sóng đúng lịch.



Không có gì bất ngờ xảy ra, sau khi lấy được thành tích rating đứng thứ nhất, nhà sản xuất gọi điện thoại cho2chị Phan để cảm ơn Chẩm Khê.



“Không có gì không có gì, đó là vì chương trình của các bạn có sức hút, Chẩm Khê của chúng tôi cũng được thơm lây mà.” Chị9Phan nhìn trộm sang Chẩm Khê, cô xua tay liên tục với chị. “Em ấy đi nghỉ rồi, vâng, lịch trình hôm nay nhiều quá. Yên tâm, tôi nhất định sẽ chuyển lời lại6cho em ấy... Được được, không vấn đề gì, sau này có cơ hội chắc chắn sẽ hợp tác nhiều hơn... Nhất định nhất định.” “Người ta cảm ơn em, mời em có thời0gian thì tới chơi, em làm gì mà như tránh tà thế.” Vừa ngắt điện thoại, chị Phan đã sáp lại gần Chẩm Khê. “Nghe nói tỉ lệ xem phần chiếu lại của chương7trình kỳ này cũng rất cao.” “Mà lượng theo dõi trên mạng lại còn cao hơn, tăng theo cấp số nhân luôn. Tổ chế tác chương trình đang không hiểu có chuyện gì xảy ra đấy.”



Chẩm Khê ung dung bóc vỏ tôm. “Có cái gì mà không hiểu?” “Mặt dày mà nói thì tỉ lệ người xem trên truyền hình cao là bởi vì có em thôi, chẳng vì lý do nào khác cả. Nhưng chuyện tỉ lệ người xem khi phát lại, và lượng xem trên mạng tăng cao thì không liên quan nhiều đến em đâu.”



“Ý của em là...”



“Chẳng phải gần đây Quả Tử Lê đang rất hot à? Vừa phát sóng đêm hôm trước, sáng sớm hôm sau đã lên đầu bảng tìm kiếm rồi.”



“Số liệu đầu giờ sáng chưa chuẩn đâu. Nhưng trong khoảng thời gian này tình thể cậu ta khá tốt, dựa vào chương trình này kiếm được khá nhiều cảm tình của khán giả.” Chị Phan liếc sang Chẩm Khê, “Em có biết không, trong giới đang gọi Quả Tử Lê là Huy Dương thứ hai đấy?”



“Ừm.” Chẩm Khê gật đầu, “Đúng là cậu ta rất giống Huy Dương trước đây.”



Đều được chú ý từ chương trình gameshow.



Nhưng khác nhau ở chỗ, Huy Dương được chú ý bởi sự ngốc nghếch không tương xứng với vẻ bề ngoài của anh ấy. Nhưng vị họ Quả này thì hoàn toàn ngược lại, lúc nhảy, cậu ta bộc lộ sự đam mê cuồng nhiệt khác hẳn với vẻ bề ngoài hay ngại ngùng. Đoạn quay phần nhảy của Quả Tử Lê không bị cắt, bên biên tập và đạo diễn đã để đoạn quay này làm clip đại diện trong mục những clip nhảy hay nhất hằng năm. Và nó được quay nghệ thuật đến mức có thể so sánh với những tiết mục biểu diễn trên sân khấu chuyên nghiệp.



Chẩm Khê cũng bởi vì thấy được đoạn clip cắt riêng phần nhảy của bạn học Quả ở trên mạng, mới muốn xem toàn bộ chương trình hôm đó.



Nếu chỉ xem mỗi đoạn clip cắt riêng này, cô sẽ tưởng đây là tác phẩm của Hoắc Lâm Khải.



Cách biên tập và kiểm soát tiết tấu trầm bổng như thế này rất giống với phong cách của “Dream”. Nhưng khi xem hết cả chương trình mới thấy, đạo diễn chỉ thể hiện kỹ năng điều khiển và biên tập điệu nghệ của mình trong mấy phút clip đã đăng trên mạng. Còn những cái khác vẫn duy trì tiêu chuẩn bình thường vốn có.



Thế mới nói, không phải ngẫu nhiên Quả Tử Lê có thể dựa vào clip nhảy mấy phút này mà lên đầu bảng tìm kiếm. Đạo diễn và biên tập chương trình đã bỏ khá nhiều công sức vào đó.



Tiện nhắc luôn, nhóm nhạc Aurora 7 cũng đã bắt đầu lộ diện dần trước quần chúng. Nếu Chẩm Khê đã nói bài hát đó nghe êm tai thì chứng tỏ nó là một bài hát hay.



“Nếu chị là ông chủ của công ty bọn họ, chắc chắn chị sẽ tặng ngay cho em một lẵng hoa to để cảm ơn. Em xem, trong chương trình em nói thích bài hát của người ta, còn mong được hợp tác, cùng nhảy một đoạn với người ta nữa. Nói thật nhé, là đàn chị cũng chỉ làm được đến thế này mà thôi.”



Chị Phan có vẻ không vui. “Nếu lúc đó mà em nói với chị là em sẽ làm như vậy, chắc chắn chị sẽ đến nói chuyện với đạo diễn cắt hết mấy cảnh đó của em. Em lên mạng mà xem đi... Nhóm bọn họ có thể học được như hiện nay, hơn 80% là sự đóng góp của fan em đấy.”



“Chị thấy cậu đàn em họ Quả này sắp nổi tiếng rồi. Giờ dân tình đang rất chuộng kiểu người đầy khí chất thanh xuân như cậu ta, trình độ chuyên môn tốt, lại không có scandal nào trong quá khứ. Mà quan trọng nhất là, cậu ta có xuất thân khá đáng thương. Nhìn cái công ty quản lý của bọn họ mà xem, trông có giống một cái xưởng không.”



“Nếu nhóm của họ mà nổi tiếng thì sẽ trở thành đối thủ cạnh tranh trực tiếp với Empire Junior và nhóm Dream Boy sắp ra mắt đấy. Một bên là bạn tốt của em, một bên là nhóm nhạc do ông chủ mê tiền của em lập ra, thế mà em lại giúp họ bồi dưỡng đối thủ? Em có thấy mình đang ăn cây táo rào cây sung không hả...”



“Chị đang nói chuyện với em đấy, em đừng có ăn nữa được không?”



“Không được.”



“Cái thằng nhóc Quả Quả gì đó là sao vậy?” Oán khí của Huy Dương ở đầu dây điện thoại bên kia nhiều đến nỗi như muốn lan sang tận chỗ của Chẩm Khê. “Anh mới về Hàn Quốc một tháng, một tháng thôi đấy! Tự dưng xuất hiện một thằng nhóc. Mà em còn nhảy cùng với nó? Còn nói thích bài hát của nó nữa?”



“Em chỉ nói thật thôi, bài hát đấy thật sự rất hay, còn hay hơn nhiều cái bài hát thị trường mà công ty của anh mua với giá thấp đấy.”



Huy Dương nghẹn. Anh rất muốn bật lại câu này nhưng lại phát hiện mình không phản bác được lời nào. Chuyện anh và Chẩm Khê không thích bài hát của chính nhóm mình chẳng phải là điều gì bí mật. Trong điện thoại cũng không hề lưu, cũng chẳng bao giờ nghe. “Cho dù là như thế... Em cũng không thể hướng cùi chỏ ra bên ngoài như thế được. Em có biết số liệu tăng trưởng của cái nhóm đó trong tuần này tăng lên bao nhiêu không? Tăng gần 700% so với tuần trước rồi đấy. Nếu còn tiếp tục như vậy thì cái danh hiệu nhóm nhạc nam nổi tiếng nhất hiện tại của bọn anh phải đổi chủ mất.”



“Vì sao những người có thực lực và bài hát hay lại không thể nổi? Tại sao thị trường lại cứ phải tràn ngập những tác phẩm rác rưởi như của chúng ta. Nếu em mà là khán giả, em cũng chẳng vui vẻ gì.”



“Nói thì nói thế, nhưng mà...” “Nhưng cái gì mà nhưng. Cũng không thể để một hai nhóm nhạc khống chế toàn bộ thị trường như vậy được, vì muốn phục vụ cho thị hiếu của một số người mà loại trừ các nhóm nhạc khác à. Đúng là fan hâm mộ của chúng ta không thèm để ý đến chuyện này, dù chúng ta có hát cái gì cũng có người mua, nhưng không thể nói chúng ta là xu hướng chính được.” “Ý anh không phải thể.”



“Chẳng lẽ người soạn ca từ và chế tác album cẩn thận không so được với cái kiểu làm ăn gấp gáp, sản xuất trong vòng một tháng như chúng ta à? Không phải anh ở Hàn Quốc lâu nên đầu óc có vấn đề rồi đấy chứ, cái gì tốt cái gì xấu cũng không phân biệt được. Nếu người ta có thể nổi tiếng thì đây cũng là một lời cảnh báo đến ông chủ của anh và ông chủ của em. Không thể cứ mãi kiếm tiền theo kiểu mì ăn liền được đâu, fan hâm mộ không phải là một lũ ngốc.”



“Được được, chị Đan, anh nói không lại em, coi như anh chưa nói gì, được chưa? Có vẻ em đang tức tối với cái album của mình quá nhỉ. Sao thế, Lâm Tụ không cho em ra album à?”



“Anh nghĩ có thể trông cậy vào anh ta được à? Ngoài kiếm tiền ra thì anh ta còn cái kế hoạch ra hồn nào nữa đâu? Cứ theo cái đà này, đợi đến khi bọn em tổ chức buổi nhạc hội chia tay chắc không ra được mấy bài hát mất.”



“Em cứ bàn bạc với cậu ta đi! Bây giờ em là át chủ bài của công ty em, có khi địa vị còn cao hơn cả chức giám đốc của cậu ta nữa ấy chứ, sao em phải sợ cậu ta? Em cứ đến nói thẳng vào mặt cậu ta là em muốn ra album.”



“Anh cho là em chưa nói à?”



“Cậu ta không đồng ý?” “Anh ta nói chờ một thời gian”



“Em phải bảo cậu ta cho một kỳ hạn nhất định chứ, cứ nói chờ thì chờ đến bao giờ? Chờ đến lúc nhóm bọn em giải tán, em trở lại cái công ty rách nát trước đây lại càng không có hy vọng ra album đâu.”



Chẩm Khê không nói lời nào.



“Chẩm Tiểu Khê, không phải là em không dám đấy chứ. Anh biết ngay mà, từ trước đến giờ em vẫn luôn sợ cậu ta. Cậu ta có gì mà em phải sợ chứ.”



“Làm gì có.”



“Vậy thì đi đi, lấy ra cái khí thế mà em hay dùng để cãi nhau với anh ấy, bắt cậu ta cho em ra album.”



***



[Tôi muốn ra album.. Bị Huy Dương khích cho, cuối cùng Chẩm Khê vẫn nhắn tin cho Vân Tụ.



[Đã và đang chuẩn bị.] [Lúc nào.] Đây không phải là lần đầu tiên cô nghe được câu nói này.



[Tháng sau.]



[Tháng sau?]Ngón tay của Chẩm Khê bấm nhanh trên bàn phím di động.



[Nhanh vậy à? Không phải là anh lại mua hai bài hát để lừa tôi đấy chứ. Tôi nói cho anh biết, anh mà lại bắt tôi phải hát mấy bài hát tốn nước bọt đấy nữa, tôi sẽ lấy cây lau sàn phòng vệ sinh để đánh anh.]



[Sắp bắt đầu thu âm bài hát rồi, em có thể tự chọn.] [Album của nhóm à?]



Chẩm Khê cảm thấy không tin tưởng lắm, chứng vọng tưởng bị hại nói cho cô biết, đối phương làm như thế này chắc chắn là có mục đích.



Cô bật máy tính lên, tìm tin tức tháng Sáu, có hai album sắp lên sóng. Tin thứ nhất đập vào mắt là Rainbow Girls sẽ phát hành album bình chọn lần thứ ba vào tháng sau.



Giá bán một album thường là 40 tệ, bên trong có một tờ phiếu bình chọn. Album VIP là 80 tệ, bên trong có hai phiếu bình chọn. Còn album số lượng có hạn là 200 tệ, có năm phiếu bình chọn.



[Mua album, kiểm phiếu bầu, hãy bỏ phiếu cho Rainbow Girls và đưa cô gái trong lòng bạn đăng quang ngôi vị quán quân.]



Cuộc tổng bình chọn Rainbow Girls lần thứ ba sắp bắt đầu! Vân Tưởng mở đường một thời gian dài như thế rồi, cuối cùng anh ta cũng muốn đưa Diệp Cửu Như lên vị trí thứ nhất.



[Anh cố ý đúng không. Tháng sau, Rainbows Girls tổ chức bình chọn lần ba, anh lại để nhóm chúng tôi comeback, thế là có ý gì?]



[Như những gì em nghĩ.] [Anh muốn bọn tôi đối đầu trực tiếp với cuộc tổng bình chọn của Rainbows Girls?] [Lần này Vân Tưởng bỏ tiền tạo thế rất lớn. Anh ta muốn mượn cơ hội này để đưa nhóm nhạc kia và Diệp Cửu Như lên vị trí số một.]



[Vì thế anh muốn chúng tôi phát hành album để chèn ép trận thể của người ta? Anh hai à! Đây là album bỏ phiếu riêng của người ta, chúng ta có thắng họ thì cũng để làm gì? Con át chủ bài của người ta là việc tổ chức cuộc tống bình chọn lần thứ ba vào tháng 8 kia kìa.]



[Anh biết. Ngày 16 tháng 8, phát sóng trực tiếp trên mạng CIY.] [Anh biết? Anh biết cái quái gì! Anh không đặt trọng tâm vào cuộc tổng bình chọn của họ mà lại đi chèn ép album bỏ phiếu của người ta làm cái gì? Có ý nghĩa lắm sao?] [Ngày 16 tháng 8 là ngày diễn ra trận chung kết “Dream Boy 130”, do Đài truyền hình KS phát sóng trực tiếp.] Sao cô lại quên mất cái này nhỉ? Trên tay người này đã có sẵn kế hoạch. Với sức nóng hiện tại của chương trình, nếu nó tổ chức thi chung kết cùng một ngày với cuộc tổng bình chọn của Rainbows Girls thì...



Bên kia sẽ bị đoạt hết sự chú ý.



Chẩm Khê nghẹn, cô thật sự muốn bật ngón tay cái lên với anh ta, 666. (giỏi lắm x 3 lần) [Sau cuộc tổng bình chọn, 30 người đứng đầu của họ sẽ mở tuần diễn cảm ơn vào tháng 10.] [Cho nên?] Chẩm Khê hỏi.



[Tháng 10, Dream Boy sẽ ra mắt.] [Anh định chặn mọi đường đi nước bước của ông anh anh, không chừa cho anh ta đường sống nào? [Thế nhỡ người ta đổi ngày thì làm sao?] Chẩm Khê gửi lại thêm tin nhắn đầy nghi vấn và tò mò. [Anh ta thích đổi cứ đổi. Anh có hai Center quốc dân, hai nhóm nhạc quốc dân rồi.]



Nhìn những dòng chữ trên màn hình, Chẩm Khê cũng có thể tưởng tượng ra vẻ mặt của anh khi đánh những hàng chữ này. Chắn chắn vẫn là kiểu mặt không cảm xúc như vừa bò ra khỏi mộ. Nếu không dùng từ ngữ trên tin nhắn để diễn tả thì ai mà biết trong thâm tâm anh sẽ đắc ý đến mức này.



Quả nhiên, nhìn người thì không thể xem mỗi bề ngoài được.



Vì chuẩn bị cho album thứ hai của nhóm, lịch trình khác của các thành viên trong nhóm đều được giảm bớt, để trong một khoảng thời gian để quay trở về chuẩn bị thu album. Đã lâu lắm rồi, Chẩm Khê mới quay trở lại ký túc xá tập thể. Một thời gian dài lấy khách sạn làm nhà, nên trong ký túc xá không có nhiều đồ đạc của cô. Trên giường của cô và Lý Tĩnh Ẩn bị để rất nhiều đồ linh tinh. Ngay cả đồ đạc và quần áo trong tủ cũng bị bỏ ra một góc, thay vào đó là đồ của người khác. Chỉ cần liếc một cái cũng biết là của Triệu Thanh Lam. Lúc ấy cả hai còn chưa đối đầu với nhau, cô ta nói với cô việc này, cô đã rất vui vẻ đồng ý.



Nhưng bây giờ thì...



Hiện ký túc xá không có một mống người, nhưng hôm nay tất cả mọi người sẽ quay về đây. Chẩm Khê thả hành lý của mình xuống, ngồi yên trên ghế sô pha ở phòng khách để đợi. Nhắc mới nhớ, từ lần họp báo trước, 13 người bọn cô vẫn chưa từng tụ họp với nhau thêm lần nào.



Cô cũng chẳng gặp mặt Triệu Thanh Lam từ sau lần ấy. Thời gian này, cô bận đến nỗi không có thời gian để suy nghĩ đến một số việc khác. Món nợ giữa cô và Triệu Thanh Lam vẫn chưa được tính sổ. Quá lâu rồi không nhắc tới, có phải cô ta cho rằng cô đã quên mất? Ôi, cô không phải là loại người lương thiện thế đâu. Nếu những người khác cũng nghĩ giống như cô ta, cảm thấy cô dễ bắt nạt thì phải làm thế nào.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom