• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Thực tập sinh thần tượng full dịch 2024 (2 Viewers)

  • thuc-tap-sinh-than-tuong-224.html

Chương 224: TÍNH LẠI NỢ CŨ




Người thứ nhất trở lại ký túc xá là Đoạn Ái Đình, thấy Chẩm Khê đang ngồi trên ghế salon, cô nàng V nói: “Ố, còn sống cơ đấy.” “Phiền chị còn nhớ đến, tôi vẫn sống tốt.”



Đoạn Ái Đính xách hành lý vào phòng ngủ, chỉ mấy phút sau đã kêu ầm lên. “Cái gì ở trên giường tôi kia.” “Chẳng phải bình thường chị không hay ở lại ký túc xá à, giường trong tất nhiên người ta phải để đồ lên rồi, chị nhìn thử giường tối mà xem.”



“Tôi đã đồng ý chưa? Chờ đấy, tôi2đem vứt hết.” “Phí sức làm gì, để lát nữa cho chính người ta tự dọn, tôi cũng chẳng thèm động tay vào.”



“Hiện giờ những ai thường ở lại ký túc xá?” “Không biết.”



Đoạn Ái Đình ngồi xuống cạnh cô.



“Tôi biết, với những người có lịch trình dày đặc như chúng ta, một tháng cũng chẳng về được một lần. Những đứa thường ở ký túc xá là những đứa có ít việc để làm, chỉ chuyên đi kéo chân người khác.” Đoạn Ái Đình cười, “Mấy đứa nô tỳ rửa chân trong nhóm chúng ta gồm những ai?”



Chẩm9Khê chuyên tâm gọt táo, không nói lời nào.



Đoạn Ái Đình ngồi đếm trên đầu ngón tay cho cô nghe. “Triệu Thanh Lam chắc chắn là đứa đầu tiên. Lần này nhóm phát hành album, nó là đứa mừng nhất, nhờ thế nó mới có thể dựa hơi chúng ta để cùng lên truyền hình được.” Chẩm Khê chia cho Đoạn Ái Đình nửa quả táo.



“Cô xem, lần trước nó làm ra cái chuyện thất đức kia cũng có sơ múi được gì đâu. Bà Vương kia ly hôn thành công, nhưng cũng thành kẻ nghèo rớt mùng tơi,6chẳng xơ múi được một xu tài sản hay phí trợ cấp nào. Nghe nói, tình nhân bé nhỏ của bà ta vừa biết bà ta không có tiền là đá ngay. Đầu óc Triệu Thanh Lam chắc chắn có vấn đề, sao có thể trông cậy vào cái loại người như thế sẽ giúp nó bay lên được nhỉ?” Đoạn Ái Đình liếc Chẩm Khê. “Còn chẳng bằng ôm đùi cô đâu. Tôi nghĩ, chắc bây giờ tối nào nó cũng khóc lóc tu tu ấy chứ. Nếu không phải đã trở mặt với cô, với Cam Như,0Bạch Yến, thì chắc chắn bây giờ trên tay các cô có tài nguyên gì cũng đều sẽ đưa nó theo.”



“Còn nhớ lúc thi, cô có thể khiến một đứa không có một chút cảm giác tồn tại nào như nó được ra mắt, với sự nổi tiếng của cô bây giờ... Cái khác không nói, nhưng một khi đã dựa hơi cô thì chắc chắn nó sẽ lan lộn tốt hơn so với thẩm Hàm. Cô nói thử xem trong đầu nó nghĩ cái gì vậy? Bị mỡ lợn lấp mất não à?” “Tôi làm sao mà biết.”



“Danh7hiệu con nô tỳ rửa chân số hai phải thuộc về Đồng Văn, phong cho nó một chức... để tôi nghĩ xem, cho nó làm Đại cung nữ đi. Nó mới hay đấy, không hiểu vì sao mà nó có thể được ra mắt nữa. Trong lúc chúng ta đang bận rộn lục đục với nhau để tranh đoạt tài nguyên, chẳng biết nó lấy đâu ra thời gian và sức lực mà bắt cá hai tay thể không biết?”



Có chuyện này nữa à?



Cô đã bỏ lỡ tin tức gì vậy?



Chẩm Khê trợn tròn mắt. “Cô không biết? Cũng phải thôi, lúc con bé đó xảy ra chuyện thì cô đang nằm viện, chắc không có ai nói cho cô biết chuyện này.”



“Đã xảy ra chuyện gì.”



“Con bé đó cùng lúc đương với yêu hai nghệ sĩ nam, bị một người trong đó phát hiện, uy hiếp sẽ phanh phui chuyện này ra. Cuối cùng bị Lý Hà dùng tiền bịt miệng.”



“Ghê thế cơ à!”



“Cô xem, tuổi của cô ta cũng không còn nhỏ nữa, sao đầu óc lại ngu đần thể không biết.”



“Còn nữa, cô có biết hiện giờ người trong giới chúng ta gọi An Phỉ là gì không?”



“Là gì?”



“Nữ hoàng sưu tập tem.” Chẩm Khê ngẩn ra: “Là có ý gì.” “Nghe nói cô ta đổi bạn trai liên tục, đủ loại từ thần tượng, ca sĩ, diễn viên, đến người mẫu...”



Chẩm Khổ trợn tròn mắt.



“Thật hay giả đấy?”



“Làm sao tôi biết được, tôi cũng chỉ nghe nói thôi. Cô thấy có buồn cười không, chuyện của người trong nhóm chúng ta mà còn phải đi nghe ngóng từ người khác. Nếu lúc nào đó mà bị tung ra... Lý Hà lại phải tốn không ít tiền rồi.”



“Cô bảo, chúng ta cực khổ kiếm tiền như vậy chẳng lẽ chỉ là để cho Lý Hà cầm đi chùi đít cho mấy con bé đấy?”



“Không biết.” “Đợi khi mọi người tập hợp đông đủ, chúng ta phải nói rõ ràng mới được. Nô tỳ rửa chân phải có ý thức của nô tỳ rửa chân chứ, những ngôi sao lớn như chúng ta suốt ngày hối hả ngược xuôi vì công việc, thế mà mấy con nhỏ kia còn rảnh đến mức có cả thời gian yêu đương? Mà còn không chỉ yêu một đối tượng chứ? Nếu đã thế thì sao không cho mình cầm luôn tiền mình kiếm được luôn đi mà còn muốn chia làm 13 phần?” Chẩm Khê cũng muốn hỏi câu đó.



Cửa bị đẩy ra, lại có một người đến. Chính là “Nữ hoàng sưu tập tem” mà Đoạn Ái Đình nói đến - An Phỉ. “Hai vị này đến sớm nhỉ.” Đoạn Ái Đình ngắm nghía mấy móng tay được sơn tỉa đẹp đẽ của mình, nói: “Muốn gặp được cô khó quá đấy, sau này có phải hẹn trước không?” “Có mà muốn thấy hai vị mới khó ấy. Nhất là Chẩm Khê, nếu không phải lần này ra album thì chắc tôi chỉ có thể thấy cô ở trên tivi thôi.”



An Phỉ về phòng ngủ cất đồ. Từng thành viên lần lượt xuất hiện.



Đầu năm ngoái, bọn cô tự tản ra hoạt động riêng, lần này tập hợp lại cũng là vì công việc. Về cơ bản, mọi người không có thời gian để nói chuyện và trò chuyện với nhau một cách riêng tư. Có rất nhiều người, đã hơn nửa năm trôi qua rồi mà đây là lần đầu tiên Chẩm Khê nói chuyện với người ta. Năm ngoái, lúc kết thúc cuộc thi, Chẩm Khê là Center quốc dân, ngoài miệng mọi người đều gọi cô như thế nhưng thật ra trong lòng đều không phục.



Giờ gặp lại, cô vẫn là Center quốc dân, nhưng tất cả mọi người đã bình tâm lại và thừa nhận điều đó rồi. Trước kia, sự chênh lệch giữa bọn cô được tính bằng số phiếu bầu trong trận chung kết và sức mua của người hâm mộ. Hiện giờ, sự chênh lệch giữa bọn cô đã không thể dùng từ “có khoảng cách” để hình dung được nữa rồi.



Ngày càng nhiều người tới, Chẩm Khê đứng dậy nhường chỗ cho thành viên vừa tới. Nhưng khi cô đứng dậy, vị trí đó vẫn bị bỏ trống như cũ. “Cô ngồi xuống đi.” Đoạn Ái Đình nói, “Cô cứ đứng như vậy làm tôi thấy không thoải mái.”



“Có sao đâu.” “Thế lúc đi tham gia hoạt động, cô cũng đứng dậy cho người khác ngồi như thế này à?”



Nói thật thà, không có.



Chẩm Khê ngồi xuống.



Vừa đặt mông xuống ghế, cửa lại bị đẩy ra.



Chẩm Hàm và Triệu Thanh Lam nắm tay nhau đi vào. Vừa nhìn thấy cô, Chẩm Hàm nhanh chóng buông tay ra, kêu lên: “Chị!”



“Hơ! Tôi không dám nhận!”



Triệu Thanh Lam vừa bước vào, nhiệt độ trong phòng bất chợt hạ xuống. Ánh mắt mọi người trắng trợn đảo qua đảo lại giữa Triệu Thanh Lam và Chẩm Khê. Bọn họ đang mong chờ Chẩm Khê nổi bão, nhưng Chẩm Khê chẳng thèm liếc mắt nhìn Triệu Thanh Lam, coi người ta như không khí. Đây là lần đầu tiên nhóm tụ họp sau nửa năm, Đường Nhân triệu tập mọi người lại, phổ biến các hoạt động chuẩn bị cho album trong thời gian sắp tới. Cô ta vẫn là trưởng nhóm của nhóm nhạc này, giờ đi nơi nào cô ta cũng lấy cái danh trưởng nhóm của Dream Girl ra để khoe mẽ. Mọi người nghe được cái danh này đều cố gắng nể mặt cô ta.



Dream Girl không chỉ là nhóm nhạc được quốc dân bình chọn ra, mà còn là nhóm nhạc có danh tiếng cực kỳ cao. Trong nhóm, hiện tại đã có các thành viên bước vào hàng ngũ ngôi sao như Đoạn Ái Đình, Bạch Yến. Và người hiện tại được gọi là siêu sao thì hơi quá, nhưng có tư cách để thành siêu sao - Chẩm Khê.



Đường Nhân nói một tràng những thông tin mà công ty cần cô ta truyền đạt lại cho mọi người.



Trong quá trình truyền đạt, cô ta không ngừng liếc mắt sang Chẩm Khê, trông không được tự nhiên.



“Chẩm Khê, em nói vài lời đi.” “Triệu Thanh Lam, đồ đạc trên giường và trong ngăn tủ của tôi đều là của cô phải không. Tôi cho cô mười phút, lấy hết ra ngoài cho tôi.”



Ánh mắt mọi người dính chặt lên người Triệu Thanh Lam. Trong mắt ai cũng lấp lánh sự phấn khích như thể cảm giác mong chờ cuối cùng cũng đã đến.



“Mấy thứ đấy tôi cũng không cần, tùy cô xử lý.”



Đoạn Ái Đình bên cạnh hít vào một hơi, có lẽ là không ngờ Triệu Thanh Lam lại cứng như thế. “Thanh Lam, những thứ kia đều là của em, em không dọn đi thì làm sao Chẩm Khê nghỉ ngơi được.” “Liên quan gì tới tôi.”



“Cái gì?” Đường Nhân cho là mình nghe nhầm.



“Cô ta có thể nghỉ ngơi hay không đâu liên quan gì tới tôi? Không ở được trong ký túc xá thì ra khách sạn mà



Chẩm Khê bật cười.



“Cô đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.” “Dù sao hiện giờ tôi cũng chẳng có hoạt động nào, có khác gì người tàng hình đầu. Tôi là đứa không có tác nên chẳng sợ bị nắm, nhưng cô thì khác đấy, Center đại nhân ạ. Tôi có thể chẳng cần để ý đến gì cả, còn cô, cô có dám không?”



“Đúng là không dám thật.”



Kiểu này có phải đúng như người ta thường nói, kẻ không biết xấu hổ, thì đến quỷ cũng phải sợ.



“Tôi sẽ gọi người dọn dẹp thời vụ tới dọn, cô trả tiền”



“OK!”



Triệu Thanh Lam đồng ý rất sảng khoái, cô ta nhìn cô cười, sau đó nói: “Dù sao tiền tôi tiêu cũng là tiền mà cô kiếm được thôi.”



Ôi!



Đến lúc này thì Chẩm Khê thật sự tức rồi!



Cam Như lấy tay xoa lưng cho cô, sợ cô tức tới mức không thở nổi. “Cô chịu sự ràng buộc của hợp đồng, vi phạm là phải bồi thường một khoản tiền kha khá đấy.”



“Tôi không có tiền.” Triệu Thanh Lam nói rất thẳng thắn.



“Muốn đòi tiền, không có! Nếu muốn thì cứ khởi tố tôi đi, tôi không trả nổi thì ngồi tù thôi, chả sao cả.” Chẩm Khê tức đến đau ngực. “Sao, có phải cô muốn đánh tôi không?” Triệu Thanh Lam đưa mặt ra, chỉ vào gương mặt của mình.



“Cô đánh đi, cô mà đánh, tôi lập tức chụp ảnh đưa lên blog và nói cho mọi người biết là cô vừa đánh tôi. Vừa hay có thể dựa hơi cô nổi tiếng chút.”



Chẩm Khê cảm thấy huyết áp mình đang tăng cao, sau gáy đau nhức dữ dội. “Tôi, tôi không nói chuyện với cô nữa.” Chẩm Khê cầm điện thoại đứng dậy, “Tôi đi nói chuyện với Lý Hà.”



“Tùy cô.”



Lý Hà nói ông ta cũng chịu, bảo Chẩm Khê đi tìm ông chủ mà nói chuyện. Giọng điệu của ông chủ thì rất cứng nhắc.



“Anh sẽ coi như đây là chuyện bình thường hay xảy ra giữa những cô bé học cấp hai. Chẩm Khê, em bao nhiêu tuổi rồi.”



“Mười bảy.”



“Đã qua tuổi có thể tức giận vì những loại chuyện như thế này rồi.” “Nhưng tôi tức, từ trước đến nay tôi chưa từng gặp phải một kẻ nào mà mặt dày như thế.” “Vậy em muốn thế nào.”



Chẩm Khê kêu ầm lên: “Nếu biết thì tôi còn tìm anh làm gì! Cô ta là lính của anh, tôi không quản lý được cô ta. Nhưng anh là ông chủ chẳng lẽ còn không quản lý được cô ta?” “Tìm cô ta nói chuyện vì lý do cô ta không chịu dọn những đồ linh tinh trên giường em? Nếu để các giám đốc khác biết được, họ sẽ cười anh đấy.”



“Đây đâu phải chỉ là chuyện cô ta để đồ lên giường tôi? Còn chuyện trước đó...” “Nhưng bây giờ em đang tức giận chỉ vì chuyện này thôi.” Chẩm Khê siết nắm tay khiến nó kêu răng rắc. “Tôi muốn bạt tai cô ta hai cái.” “Anh không có ý kiến”



“Nhưng cô ta nói, nếu tôi đánh, cô ta sẽ chụp ảnh và đưa lên trên mạng cho mọi người chiêm ngưỡng.” “Vậy thì anh sẽ có chút rắc rối.”. “Còn cách nào khác để tôi đánh cô ta một trận, nhưng cô ta không kêu được tiếng nào không.” “Thuê người làm, nhưng phạm pháp đấy, anh không kiến nghị em làm như vậy. Anh sẽ gặp khó khăn hơn trong việc giải quyết vấn đề khi chuyện em thuê người đánh cô ta bị phơi bày.” “Nói như vậy thì tôi không còn cách nào khác?” Chẩm Khê phát cáu, “Tôi đường đường là một Center quốc dân. Đi đâu cũng được mọi người cung phụng. Những ngôi sao có tiếng đều nói chuyện rất khách sáo với tôi. Thể mà về ký túc xá còn phải ăn cục tức của cô ta? Thế tôi làm Center còn có ý nghĩa gì nữa? Vì sao tôi chẳng có một đặc quyền nào cả!” “Em muốn xử lý thế nào.”



“Đổi lại hợp đồng ký kết, bao nhiêu tiền tôi kiếm được đều là của tôi, không liên quan gì đến mười hai người còn lại.”



“Cái này thì không được.”



“Vậy anh nói cho tôi biết! Cái gì thì mới được!”



“Anh sẽ tìm chỗ ở khác cho em. Em dọn ra ngoài đi.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom