• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Thực tập sinh thần tượng full dịch 2024 (2 Viewers)

  • thuc-tap-sinh-than-tuong-226.html

Chương 226: MƯA DẦM




Cô cho sữa vào lò vi sóng, chỉ sau mấy phút, sữa từ lạnh biến thành nóng bỏng tay.



Cô chỉ mở cửa lò ra, sau đó đi ra ngoài.



Giám đốc Vân vừa gọi điện thoại xong, đi đến hỏi:2“Sữa của anh đâu?”



“Không mua được.”



“Anh vừa nhìn thấy, cũng nghe thấy tiếng báo của lò vi sóng.” Vân Tụ tự đến chỗ lò vi sóng, lấy thứ thức uống thơm ngọt kia ra.



Kim giờ đồng hồ đã chỉ9qua số chín.



Chẩm Khê nhắc nhở, “Ngài cần phải đi rồi đấy ạ.” Cô vừa dứt lời, điện thoại của anh lại đổ chuông.



Cô còn tưởng là khách hàng nào của anh gọi điện, định bắt anh ra ngoài6tiếp, nhưng Giám đốc Vần chỉ nhìn lướt qua màn hình rồi vứt sang một bên.



“Công việc của anh còn một lúc nữa mới kết thúc.” Điện thoại vẫn đổ chuông, tiếng chuông quen tại thúc giục khiến lòng0người hoảng hốt. “Vì sao anh không nghe?” Cô hỏi, “Để nó kêu như vậy cho vui à?” Anh ném di động về phía cô, Chẩm Khê liếc nhìn sang, hai chữ Sầm Nhiễm to tướng trên màn hình.



“Anh7muốn để chị ta gọi tới khi nào?”



Cô vừa dứt lời thì tiếng chuông dừng hẳn.



“Ngài có thể đi được chưa?” Vân Tụ đưa mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ, anh nói: “Có lẽ đêm nay sẽ mưa to.” “Bảo lái xe tới đón, mưa không ướt được người đâu.”



Bỗng có tiếng chuông tin nhắn vang lên làm Chẩm Khê giật mình, cô vô thức hướng mắt về phía phát ra âm thanh, tin nhắn đến từ Sầm Nhiễm.



[Cậu đi đâu?] [Khi nào trở về.]



[Vì sao không nghe máy.]



[Tôi vừa nấu canh.]



[Nhìn thấy cuộc nhỡ của tôi thì gọi lại nhé.



[Đêm nay có mưa to, cậu về sớm một chút.] Rất nhiều tin nhắn tới liên tiếp, tiếng chuông báo tin nhắn vang lên liên tục khiến người ta còn bực bội hơn cả chuông điện thoại.



Chẩm Khê không nhịn được nữa phải ra tay, cô chuyển điện thoại của anh sang chế độ rung.



“Em thật là...”



Một tiếng sấm đột ngột xuất hiện, chớp rạch ngang trời khiến màn đêm bừng sáng lên. Nhìn từ cửa sổ tầng 21 ra bên ngoài sẽ thấy thành phố trong đêm trở nên rất rõ ràng. “Lúc này anh mà ra ngoài đường sẽ bị sét đánh chết đấy.” Tốt nhất là đánh chết anh luôn đi.



Chẩm Khê ngáp, cô nói muốn đi rửa mặt, bảo anh nhanh chóng kết thúc công việc rồi đi đi.



Cô đứng ở trước gương chải lại tóc, trong khoảnh khắc rất ngắn khi ánh đèn vụt tắt, có lẽ chỉ 0.00001 giây, nhưng vẫn khiến cô ngây ngẩn cả người.



Đồng thời, tiếng dòng điện chạy bên trong máy sấy tóc cũng khiến cô sợ hãi. Cô mang quần áo của Giám đốc Vân ra ngoài, đối phương đang ngồi ở trước cửa sổ, ngửa mặt lên nhìn bầu trời. Bóng lưng anh như một nhà triết học đang nghĩ về mối quan hệ giữa vũ trụ và bản thân.



Trông thật cô độc.



“Trời mưa rồi.”



“Anh đừng ngồi lên giường của tôi.” Chẩm Khê đuổi, “Mau mặc đồ của anh vào rồi về đi, tôi muốn nghỉ ngơi.”



Một tiếng tách rất nhỏ vang lên, dự cảm xấu của Chẩm Khê trở thành sự thật. Bị mất điện, nhưng trong phòng vẫn sáng. Mượn ánh đèn bên ngoài, Chẩm Khê đứng ở bên cửa sổ nhìn ra phía ngoài. Đúng là có hạt mưa dày đặc rơi trên cửa kính, hết giọt này đến giọt khác bắn lên, tạo thành những tia nước rất đẹp. “Em đi ngủ đi, chờ mưa tạnh anh sẽ đi.”



Giường của Chẩm Khê ở ngay bên cạnh cửa sổ, chỉ cần nghiêng người sang là có thể nhìn thấy toàn thành phố thông qua tầm nhìn rộng của tầng 21.



Vốn những hạt mưa mềm mại không có cảm giác tồn tại, đột nhiên biến thành những hạt tròn óng ánh. Những hạt tròn kia nện lên tấm kính khiến người ta có cảm giác không thể bình tĩnh.



“Mưa đá!” Chẩm Khê hô lên, “cửa sổ có thể bị vỡ ra không.”



“Không đâu.”



“Oh.”



Cô nằm xuống gối đầu, chiếc đèn neon gần đó chiếu lên mi mắt tạo ra cảm giác lóa mắt.



“Mưa tạnh là anh phải đi ngay đấy.” Cô nói câu này trước khi chìm vào giấc ngủ. Dự báo thời tiết nói, thành phố E đang bước vào những ngày mưa dầm. Chẩm Khê biết chuyện này còn sớm hơn tin dự báo thời tiết, vì gần đây cô đã bắt đầu cảm thấy phần eo của



mình hơi không thoải mái. Lâu lắm rồi cô không tập nhảy, vì thời gian này phải chuẩn bị cho album mới nên cường độ tập luyện dày đặc hơn.



Luyện tập cường độ cao kết hợp thời tiết xấu đã ảnh hưởng đến cô. Dựa theo kinh nghiệm trong quá khứ, nó sẽ cảnh báo cô vào một thời điểm bất ngờ. Lần này cảnh báo đến khá đột ngột, cô có phản ứng khi xoay người trong lúc ngủ.



Cảm giác điện giật từ phần eo truyền khắp cơ thể, cô cong người tạo thành một tư thế kỳ quái. “Tĩnh Ẩn.”



Gọi Tỉnh Ẩn xong cô mới nhớ ra mình không ở trong ký túc xá, và cô bạn có thể giúp cô xoay người bây giờ không ngủ ở bên cạnh cô. “Chị Phan.” Đúng rồi, cô ở một mình, chị Phan cũng không có đây. Chẩm Khê đỡ lấy eo, đành phải chờ đơn đau này qua đi. “Sao vậy.” Giữa đêm khuya mà nghe thấy giọng nói chết tiệt này, cơ thể vốn lạnh của Chẩm Khê cũng phải toát ra một lớp mồ hôi.



Chiếc đèn giường được bật lên, chiếu sáng phía sau lưng cô. Bỗng ánh đèn bị che khuất, trên đầu cô có một bóng đen đáng sợ. “Chẩm Khê.”



“Nói chuyện.” “Em thế nào rồi.”



Cái tên này.



Không phải cô đã bảo anh đi rồi sao?



“Giúp em xoay người.”



Bả vai cô bị đè lại.



“Em muốn thế nào.” “Nằm thẳng.”



Vân Tự cố gắng cẩn thận, kiên nhẫn giúp cô xoay người từng chút một. Cô có thể cảm giác cơ thể mình di chuyển với khoảng cách tính bằng milimet. Khi cô sắp hết kiên nhẫn, sau lưng trống không bỗng có cảm giác chạm xuống giường.



Cô đưa mắt nhìn đồng hồ ở phía đối diện, đã hơn hai giờ sáng.



“Sao anh còn chưa đi.”



“Mưa mãi không ngớt.” Chẩm Khê phất tay để anh tránh ra.



“Em đau thắt lưng à?” Đối phương hỏi cô, “Thuốc để đâu?” “Không có thuốc.” Cô vừa vào căn hộ này ở, lấy đâu ra thuốc. “Trước kia em xử lý tình huống này như thế nào.” “Còn thế nào được nữa.” Chẩm Khê cười khổ, “Chịu đựng chứ sao, đợi đến hết đau thì thôi.”



“Dưới tầng có tiệm thuốc, để anh đi mua.” “Giờ này còn ai mở cửa.” “Anh gọi người mang tới, em cần thuốc gì.” “Vô dụng thôi.” Chẩm Khê nói, “Một là uống thuốc giảm đau hoặc là nhịn đau, chỉ có hai biện pháp này.”



Chẩm Khê đẩy tay anh. “Anh đừng nói chuyện với tôi, một lúc nữa là ổn thôi, đừng quan tâm tới tôi.”



“Chẩm Khê, mặt em tái lắm, trông như người sắp chết vậy.” Chẩm Khê mở mắt nhìn anh, không hiểu anh đang bực cái gì.



“Anh đưa em đi bệnh viện.”



“Không đi.” Chẩm Khê phất tay, “Tôi đã bảo lát nữa là ổn thôi mà. Tôi bị bệnh này hơn một năm nay rồi, chẳng lẽ chính tôi còn không biết? Anh đừng càm ràm nữa, phiền chết đi được.”



“Vì tập nhảy à?”



“Không hoàn toàn. Cứ đến ngày mưa dầm trở trời là tôi lại bị như vậy, chỉ là nặng hay nhẹ thôi, tôi cũng quen rồi. Anh có thể thôi lảm nhảm được không?”



“Đổi vị trí đi, đổi sang vị trí không cần nhảy. Em đừng tập nữa.”



Chẩm Khê muốn cười. “Anh nói là được à?”



Ổ, nhưng mà đúng là người này có thể quyết định được thật. “Tôi đã bảo không sao rồi. Anh phiền quá đấy.” Cả người cô bị nhốt lại, đỉnh đầu bị cái cằm của ai đó tì lên mà thấy đau, người này thật gầy.



“Em nói chuyện với anh đi.” Chẩm Khê không kiên nhẫn: “Nói cái gì?



Cô đoán không gian của chiếc giường này chắc chắn còn chừa lại bao nhiêu, chắc một nửa cơ thể anh đang bên ngoài giường.



Làm cái trò gì vậy.



Đúng là không bình thường.



“Nóng.”



“Nhịn đi, đau còn nhịn được, nóng thì tính cái gì.”



“Tôi muốn đau à? Ai mà lại không muốn cơ thể mình khỏe mạnh, con mẹ nó chứ, mới mười bảy mà cả người đã đầy bệnh tật. Anh về nhớ xem lại báo cáo lợi nhuận nhé, đấy toàn là tiền mà tôi dùng mồ hôi, máu và nước mắt để kiếm về cho anh đấy.”



“Đây cũng là của em. Nếu ngày nào đó anh chết đi, số tiền kia đều là của em”



“Tôi thèm vào! Anh có biết cậu tai họa sống dai nghìn năm không? Anh yên tâm, tôi mà chết, anh vẫn có thể sống tốt.” “Sẽ không.”



“Không cái đầu anh ấy. Anh tránh ra, tôi muốn ngủ, sáng mai tôi còn phải tập luyện.” “Không đi, ngày mai anh đưa em đi bệnh viện kiểm tra.”



“Không đi, những gì bác sĩ nói, bây giờ tôi đều có thể nói lại cho anh nghe đấy. Không được tác động mạnh đến phần eo nữa, ít nhảy lại, mà tốt nhất là không nên nhảy, cố gắng điều dưỡng. Anh bảo bác sĩ nói những lời này thì có ích lợi gì, tôi có thể không nhảy nữa à?”



“Sau này không nhảy nữa.” “Cút... tôi có ba sở thích, ca hát, nhảy và học tập. Anh thì hay rồi, mở mồm ra là cắt đứt một cái của tôi.” “Anh có thể buông tôi ra không? Giờ tôi khá hơn nhiều rồi, tôi chuẩn bị ngủ đây, được chứ?”



“Em ngủ đi.”



“Anh hai à, anh cứ ghìm chặt tôi thế này làm sao tôi ngủ được, không khéo lại gặp ác mộng.”



“Anh sợ anh mới là người gặp ác mộng.” Chẩm Khê thật sự muốn chửi thề lắm rồi, nhưng cô vẫn nhẫn nhịn không nói ra.



Cô hơi giật người, phát hiện cảm giác nhói đau bớt đi nhiều, bèn nằm nghiêng sang một bên. “Không đau nữa à.” “Ừm.”



“Ngủ đi.”



“Anh cách xa tôi ra một chút.” “Anh nằm trên ghế sô pha, nếu thấy không thoải mái thì gọi anh.” Chẩm Khê không thèm để ý tới anh. Đã xác định mình nằm trong phạm vi an toàn, không còn thấy hơi thở khác lạ nữa, cô mới mệt nhọc nhắm hai mắt lại.



Trong lúc ngủ, cô mơ màng cảm thấy có chỗ nào đó rất lạ, nhưng lại nghĩ không ra.



Mãi cho đến khi cô tỉnh dậy.



Trong phòng tối om khiến cô không biết bây giờ là mấy giờ.



Thì ra rèm cửa sổ đã bị kéo vào.



Chiếc đồng hồ phía đối diện chỉ 11 giờ.



Chắc không phải là 11 giờ đêm chứ.



Chẩm Khê giật mình ngồi dậy, sau đó vội đỡ lấy eo mình. Điện thoại của cô bị chuyển sang chế độ máy bay, đồng hồ báo thức cũng bị tắt.



Chẳng cần nghĩ cũng biết đây là tác phẩm của ai. Căn hộ này cách âm rất tốt, ngoài đồng hồ sinh học thì không còn cách nào khiến bản thân cô thức dậy được. “Lâm Tụ!” Chẩm Khê hét to, cái tên chết tiệt này làm cái gì vậy chứ! Cô nhìn quanh, trong phòng không có ai.



Nhưng bộ âu phục của anh vẫn còn vắt ở trên ghế sô pha.



Không phải anh mặc bộ đồ ở nhà buồn cười kia đi làm đấy chứ. Nhưng có chuyện còn đáng sợ hơn, đó là cô vô cớ bỏ bê công việc mấy tiếng đồng hồ mà điện thoại không hề nhận được tin nhắn hay cuộc gọi nhỡ tra hỏi nào. “Lý Hà nói cơ thể em không thoải mái nên xin nghỉ. Chị định qua xem thế nào, nhưng ông ta lại nói không nghiêm trọng lắm, bảo chị đừng quấy rầy em nghỉ ngơi.”



Chị Phan nói như vậy.



“Em thế nào rồi?”



“Không sao ạ, tối hôm qua eo em hơi không thoải mái, giờ đã tốt rồi.” “Ah?” Giọng nói bên đầu bên kia cất cao. “Thế chẳng phải tối qua không ai giúp em xoay người à? Chị thấy vẫn không nên để em tự sống một mình, mỗi lần gặp chuyện như thế này lại không có ai ở bên cạnh cả.” Có tiếng mở cửa vang lên, Chẩm Khê quay đầu nhìn, cô vội nói với chị Phan: “Cứ vậy đi, có gì em sẽ liên lạc lại với chị.”



“Anh không đi làm?” Chẩm Khê hỏi, “Giờ này anh còn ở nhà tôi làm gì?”



“Anh xin nghỉ.” “Tôi đi sớm về khuya, một nắng hai sương kiếm tiền cho anh, thế mà anh lại vô cớ nghỉ phép? Làm ông chủ thì có thể bốc đồng như vậy sao, thích đi làm thì đi, không thích thì không đi?”



Chẩm Khê chỉ vào cánh cửa.



“Anh mau đi làm cho tôi, nhìn thấy cái dáng vẻ nhàn rỗi này của anh là tôi lại tức.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom