• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Thực tập sinh thần tượng full dịch 2024 (2 Viewers)

  • thuc-tap-sinh-than-tuong-293.html

Chương 293: SINH NHẬT 18 TUỔI




Ý tứ của Nhiêu Lực Quần thật sự rất rõ ràng, chỉ có điều Hà Viện không chịu hiểu.



Có lẽ trong đầu cô ta bây giờ vẫn còn đang ảo tưởng bản thân mình sẽ ở bên Nhiêu Lực Quần, cùng cậu ta chịu khổ như2thế nào, rồi gây dựng sự nghiệp thành công ra sao, sau đó qua vài năm nữa cậu ta sẽ dành cho cô ta một đám cưới lộng lẫy như tình tiết trong tiểu thuyết.



“Em không sợ, có anh bên cạnh em sẽ không sợ!”



Nói đến9đây Hà Viện còn cười rất vui vẻ và hạnh phúc.



Chẩm Khê ở bên cạnh xem kịch vui rất muốn nói cho cô ta biết.



Thực tế thật sự rất tàn khốc. Với kinh nghiệm kiếp trước của cô, tên Nhiêu Lực Quần này sau khi vừa6công thành danh toại sẽ đặt một dấu chấm hết kết thúc quá khứ cay đắng khó khăn của mình. Đến lúc đó người ta vừa có tiền, lại còn trẻ tuổi đẹp trai, không biết có bao nhiêu cô gái có giá trị muốn đeo0bám. Đến lúc đó cô ta chẳng những không có tiền lại còn mất hết tuổi thanh xuân. Người ta đá cô, cũng chỉ là một câu nói mà thôi.



Hà Viện của bây giờ, còn không bằng cô của kiếp trước. Thế nhưng dù sao, cô7ta đều sẽ rơi vào kết cục không được chết tử tế. Hà Viện hiện tại từ bỏ tất cả để đi theo Nhiêu Lực Quần, rõ ràng là tự tìm đường chết.



Hà Viện với bố mẹ cô ta lại bắt đầu cãi vã, cãi đến lúc cuối, Nhiêu Lực Quần không nhịn được mà nói một câu:



“Mấy ngày nữa cháu đi rồi, hai bác trông con gái mình cho kỹ vào”



****



Hà Viện bị bố mẹ nhốt ở trong nhà, trước khi Nhiêu Lực Quần đi, không cho phép cô ta bước ra khỏi cửa nhà một bước. Chẩm Khê cứ ngỡ vở kịch đến phân đoạn này là đã sắp kết thúc rồi. Thế nhưng, thiếu nữ đang yêu nồng nhiệt có thể làm ra bao nhiêu trò, căn bản khó có thể tượng tượng nổi. Hà Viện gọi điện thoại cho cô, ra giọng đáng thương tội nghiệp nói rằng mình bị nhốt trong nhà cả ngày sắp muốn điên lên rồi, hy vọng cô có thể tới nói chuyện với cô ta.



Cô cũng không biết dây thần kinh nào của mình bị chập mạch, thật sự đã dành thời gian ra để đến nhà Hà Viện gặp cô ta.



“Cô nghĩ cách gì giúp tôi ra ngoài đi.”



Chẩm Khê vừa ngồi xuống, Hà Viện đã nói với cô như vậy, ngay lập tức, Chẩm Khê nghiêm mặt lại. “Không thể”



Bịch.



Lại có người quỳ gối trước mặt cô, đã thế còn khóc lóc sướt mướt nói với cô rằng nếu như không có nhiều Lực Quần bản thân sẽ không sống được bla bla. Chẩm Khê do dự giữa việc giả bộ như không nhìn thấy với việc lo chuyện bao đồng, cuối cùng cũng dựa theo tinh thần chủ nghĩa nhân đạo mà khuyên cô ta một hai câu:



“Nhiêu Lực Quần thật sự không thích cô giống như cô tưởng tượng đâu.”



“Anh ấy có thích tối hay không sao các người biết được? Mặc kệ các người nói cái gì, trong lòng tôi tự biết là được rồi.” “Cô bỏ trốn với cậu ta, qua một thời gian nữa cậu ta vứt bỏ cô thì sao? Nếu như cậu ta gian díu với người phụ nữ giàu có khác thì sao? Cô sẽ làm thế nào?”



“Không thể nào!”



Khẩu khí của Hà Viện, giống như khi trả lời cho câu hỏi một cộng một bằng bao nhiêu vậy, rất kiên định, rất quyết đoán.



Chẩm Khê thở dài, móc điện thoại ra.



“Bây giờ tôi gọi điện thoại cho cậu ta, nếu như cậu ta để cho tôi đi cùng cậu ta đến thành phố Z, cô có thể từ bỏ hết hy vọng với cậu ta rồi cố gắng chuẩn bị thi đại học không?”



“Không thể nào! Anh ấy từ lâu đã không còn thích cô nữa rồi.” Chẩm Khê cười giễu cợt, bấm điện thoại. Câu đầu tiên đã hỏi cậu ta: “Bao giờ cậu đi?” “Sao? Chuẩn bị đến tiễn tôi đấy à?”



“Vốn định hỏi ý kiến cậu về chuyện điền nguyện vọng thi tuyển trường đại học...” Bên kia yên lặng một chút, đột nhiên hỏi: “Thử xem xét thành phố Z chưa?”



“Tại sao lại là thành phố Z?”



“Tôi chuẩn bị sinh sống ở đây mấy năm, nếu như cậu đến đây học, cũng rất tốt.” Chẩm Khê nhìn về phía Hà Viện, nhếch mép, hỏi bên kia: “Tôi chưa đến thành phố Z bao giờ nên lạ nước lạ cái, tôi...”



Cô còn chưa nói hết câu, Nhiêu Lực Quần đã nhanh nhảu, “Tôi cũng là nước lạ cái, vừa hay, hai chúng ta có thể sống nương tựa lẫn nhau.” Chẩm Khê cúp điện thoại, quay sang hỏi Hà Viện vẫn đang che miệng cố nén tiếng nức nở nãy giờ, “Sao nào? Có phải cậu ta nói chuyện với tôi dễ nghe hơn khi nói với cô nhiều không?”



“Đấy là bởi vì anh ấy vốn thích cô.”



Vừa nãy cô ta còn nói cậu ta đã không còn thích cô nữa cơ mà, người này đúng là chỉ quen tự mình dỗ mình. “Cậu ta thì thích tôi được bao nhiêu? Còn không phải là do bây giờ tôi có tiền, còn quen biết không ít người sao, nếu như cậu ta muốn tự mình gây dựng sự nghiệp tôi cũng có thể giúp đỡ cậu ta.” Chẩm Khê bật cười, “Lúc trước vì chuyện bố mình mà cậu ta đã từng đến nhà cầu xin tôi, lúc đó còn quỳ xuống trước mặt tôi. Hai bọn tôi còn cãi vã đến mức cậu ta hậm hực bỏ đi, trong lòng cậu ta chắc chắn là hận tôi muốn chết. Thế nhưng bây giờ cậu ta có thể vì lợi ích sau này mà tạm thời buông bỏ xuống cảm xúc cá nhân của mình. Một người đàn ông có dã tâm, có chiến thuật, biết phải giành được và có thể giẫm đạp lên tự tốn của mình để trèo cao như cậu ta, cô không cảm thấy kinh khủng sao?”



“Anh ấy sẽ không đối xử với tôi như thế?”



Chẩm Khê chẳng còn lời nào để nói, xách túi đứng dậy, cảm thấy nãy giờ mình chỉ phí sức làm chuyện dư thừa, đàn gảy tai trâu. Lúc sắp đi, Hà Viện hướng về phía bóng lưng của cô, hét lên: “Các người đều đang ngưỡng mộ đố kỵ với tôi, chắc chắn tôi sẽ sống hạnh phúc hơn các người cả trăm lần!” “Vậy chúc...”. “Mộng đẹp của cô trở thành sự thật.”



**



Ngày Nhiêu Lực Quần đi, Chẩm Khê vẫn quyết định ra ga tàu tiễn cậu ta. Nguyên nhân không có gì khác, chỉ là lúc đầu khi bản thân cô gặp khó khăn, bố Nhiêu Lực Quần thực sự đã giúp đỡ cô rất nhiều, trong đó có giúp đỡ về tài chính.



Trước đây ông ta đã âm thầm nhét mười tờ một trăm tệ vào trong cặp sách của cô. Bởi vì ông ta không chịu thừa nhận nên số tiền này Chẩm Khê vẫn chưa trả lại được.



Giám đốc Nhiều thật sự rất tốt với cô, cho nên cô vẫn cứ oán trách mãi tại sao ông ta lại lấy thân phận là bố Nhiêu Lực Quần để mà xuất hiện trong cuộc đời của cô kiếp này. Nếu như chỉ là một người bề trên bình thường... Chẩm Khê nhìn thấy Nhiêu Lực Quần và mẹ cậu ta, người phụ nữ mà trong trí nhớ của cô, luôn kiêu căng, ngang ngược, giờ phút này đột nhiên lại trở nên mệt mỏi và tiều tụy. “Cậu đến làm gì?” Chẩm Khê rút từ trong túi ra một phong bì. “Đây là một ngàn tệ bố cậu cho tôi vay, trong này có cả phần lãi của mấy năm nay nữa, hiện giờ trả lại cho cậu.”



“Có bao nhiêu?”



“Mười ngàn.”



“Không biết nên nói cậu hào phóng hay là bủn xỉn nữa. Vay một ngàn trả lại mười ngàn, lãi cao gớm nhỉ. Có điều với trình độ một ngày thu được cả đấu vàng như cậu lúc trước, số tiền này đối với cậu mà nói cũng chỉ là thứ lông gà vỏ tỏi mà thôi.”



Ăn mày còn đòi xôi gấc, ăn chực mà còn đòi bánh chưng. Chẩm Khê kéo khẩu trang lên, “Cho hai người tiền cũng chẳng có ý nào khác, chỉ là hy vọng có thể thanh toán cho xong thôi.”



“Thanh toán xong? Dễ dàng vậy sao?” “Đây là chuyện của tôi với bố cậu. Nếu như có một ngày có thể gặp lại ông ấy, tôi cũng sẽ tận lực cảm ơn, nhưng chuyện này không liên quan gì đến cậu.” Cuối cùng Chẩm Khê liếc nhìn hai mẹ con cậu ta, nói: “Bảo trọng.”



****



Không biết cuối cùng Hà Viện nghĩ ra được cách nào mà cô ta vẫn có thể bỏ trốn với Nhiêu Lực Quần được. Trong lúc mọi người đang liều mạng ôn thi đại học, chuyện này đã trở thành chủ đề buôn dưa lê của mọi người mỗi khi rảnh rỗi. Cách kỳ thi đại học vẫn còn ba tháng nữa. Nhóm nhạc Dream Girl sau mười tám tháng hoạt động đã chính thức tuyên bố giải tán. Trong tình hình thiếu vị trí Center, chỉ còn sót lại 11 thành viên, Dream Girl tổ chức một buổi Concert chia tay cực kỳ long trọng.



Chẩm Khê nhận được năm, sáu tấm vé mời cho buổi concert của các thành viên gửi đến, nhưng cô lại đem tặng cho những người khác. Một tuần sau khi nhóm nhạc giải tán, Vân Thị tuyên bố trong các thành viên của nhóm Dream Girl, chỉ tiếp tục ký hợp đồng với Đoạn Ái Đình và Bạch Yến. Những người khác có công ty quản lý riêng đều quay trở về công ty quản lý của mình, như Chẩm Hàm và Đường Nhân vốn thuộc Melon, bây giờ cần phải tìm cho mình một lối thoát khác. Khi mọi người đều đang tiếc vì Dream Girl giải tán và tiếc nuối vì Chẩm Khê không xuất hiện trong buổi concert thì Chẩm Khê còn đang vùi đầu cày bộ sách “Ngũ niên cao khảo, tam niên mô thức(*)” đến tận đêm khuya. (*) “Ngũ niên cao khảo, tam niên mô thức”: tên một bộ sách luyện thi đại học nổi tiếng của Trung Quốc, trong đó có tập hợp các đề thi đại học trong năm năm gần nhất và các đề thi thử trong ba năm trở lại.



Cách lúc thi đại học chỉ còn một tháng, Chẩm Khê và đoàn cố vấn thi đại học mà cô mời đến đã họp lại với nhau, tiến hành thảo luận về chuyện với thành tích hiện tại của cô có thể thi đỗ vào một trường top trong nước hay không.



Đáp án là...



Không thể.



Hơn nữa, bởi vì độ hot của chuyện nhóm Dream Girl giải tán dạo gần đây cũng đã khiến cho cô nhận được rất nhiều sự chú ý. Tất cả mọi người đều hỏi, bao giờ mới có Chẩm Khê thứ hai xuất hiện.



Cứ hỏi mãi hỏi mãi, cuối cùng hỏi sang chuyện bao giờ bệnh tình của Chẩm Khê mới đỡ hơn. Nếu như không đi học ở những trường có quy định nghiêm ngặt thì tự do và riêng tư cá nhân của cô sẽ không được bảo đảm. Đoàn cố vấn đã đề nghị, cô nên xuất ngoại. Thể là việc xác định đi học trường nào và ở nước nào trở thành một chuyện hết sức cấp bách. Nguyện vọng của Chẩm Khê vẫn là hy vọng có thể đi học ở một thành phố nào đó ở châu Á, cô không muốn sống quá xa bà ngoại.



Cuối cùng, cô cũng quyết định chọn mấy thành phố phát triển có trình độ văn minh cao. Cách lúc thi đại học chỉ còn chừng mười ngày, sinh nhật 18 tuổi của cô đã đến. Giờ tự học buổi tối kết thúc, cô từ chối và cảm ơn thiện ý muốn tổ chức sinh nhật cho cổ của Lư Ý, tự mình mua một cái bánh ga-tô nho nhỏ mang về nhà. Vừa đẩy cửa ra, cô đã nhìn thấy một cái đầu lam chẳng ra lam, lục chẳng ra lục đang phát ra ánh sáng quái dị dưới ánh đèn. “Yo! Cuối cùng em cũng về rồi. Sao lúc em đi học còn bận hơn cả lúc làm ngôi sao vậy?”



“Không phải anh đang chuẩn bị cho album come back sao?” “Cho dù anh có đang chuẩn bị phóng tên lửa thì ngày này cũng phải quay về chứ, đúng không?” Chẩm Khê đặt bánh ga-tô lên trên bàn, mệt mỏi nói:



“Nhanh lên, hát bài Chúc mừng sinh nhật xong thì cút cho em, em đang mệt chết đi được ấy.”



“Bà ngoại, bà xem cô ấy kìa!” Huy Dương lôi kéo bà ngoại cô, vẻ mặt ấm ức như nàng dâu nhỏ. Chẩm Khê cực kỳ không chịu nổi.



Cô thắp nến lên, trong tiếng ca của Huy Dương, bà ngoại và dì Từ, hoàn thành điều ước trong lễ thành niên 18 tuổi của cô.



Huy Dương rút ra một bông hồng đẹp đẽ, bên cạnh còn có một lọ nước hoa được đóng gói tinh tế. “Em không thích hoa hồng cũng chẳng thích nước hoa.” Chẩm Khê mở miệng, “Mấy cái thứ này chỉ có mấy cô nàng đỏm dáng mới thích thôi.” “Em thì biết cái gì. Ở Hàn Quốc, lễ trưởng thành ở nước người ta đều tặng cái này, hoa hồng, nước hoa với...”



“Với cái gì?”



Chụt!



Chụt!



Chụt!



Huy Dương ôm lấy đầu cô, hôn lên trán và hai bên mặt cô ba cái vang dội.



“Với cả hôn nữa.”



“Chẩm Tiểu Khê, chúc mừng em đã trưởng thành.” Chẩm Khê không kịp có phản ứng gì, hốt hoảng, vội vàng ngoái lại xem phản ứng của bà ngoại với dì Từ. Cũng may, hai người họ đều đang cười rất... Rất là vui mừng? Quả thật, cái kiểu hôn giống như chó liếm mặt này đúng là không khiến cho người ta nghĩ ra được tâm tư ủy mị ướt át nào khác. Chẩm Khê tiễn anh xuống lầu. “Em không có gì muốn nói với anh sao?” Huy Dương hỏi cô. “Sinh nhật em chứ đâu phải sinh nhật anh, em có gì mà phải nói với anh chứ.” “Vừa nãy anh nhìn thấy hết cả đấy, em đã ước hết sạch cả ba điều ước rồi. Năm ngoái sinh nhật anh bận



muốn chết, không tổ chức được sinh nhật thì không nói làm gì, đến cả điều ước cũng chẳng kịp ước. Anh vốn tưởng hôm nay em sẽ giữ lại một cái cho anh.” “Điều ước cuối cùng em đã ước rồi, hy vọng tất cả điều ước của người thân và bạn bè của em đều có thể trở thành sự thật.”



“Chẳng có thành ý tí nào cả, Thượng đế sẽ không giải quyết đâu.”



Chẩm Khê liếc mắt nhìn anh, “Thượng để có giải quyết hay không làm sao làm anh biết được?”



“Ngài ấy sẽ báo mộng cho anh.”. “Em không tin vào chúa Jesus. Điều ước của em chỉ cần Ngọc Hoàng Đại Đế, Vương Mẫu nương nương với Quan Âm Bồ Tát nghe thấy là được rồi.”



“Nhưng mà em tổ chức sinh nhật theo kiểu nước ngoài. Vương Mẫu nương nương sẽ không để ý đến đứa nhóc nào ăn bánh ga-tô rồi thổi nến đâu.”



“Anh cút đi.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom