Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 961: Bán tiên bảo
Đáng tiếc là Diệp Thành có tu vi đại thành, đã sớm luyện thành hồn phách của Thần, nhìn thấu tất cả tiên cơ. Bóng dáng của anh bỗng lướt qua, chỉ thấy bị luồng sức mạnh thần thánh cuồn cuộn kia sượt qua nửa người mà thôi.
Tuy vẫn bị thương, nhưng thần thể viên mãn của anh, cho dù là một kích của Chân Tiên cũng chưa chắc có thể giết chết được, huống hồ chỉ là đòn tấn công mang mấy phần sức mạnh, thế nên anh nhanh chóng phục hồi.
“Giết!”
Diệp Thành nổi giận, giết cho máu chảy thành sông, mười vạn thần quân gần như bị anh giết sạch. Thần Tử Diệt Tận không kịp tránh, bị một kích của anh chém như tương. Ngày hôm đó, trên trời sao, biển máu nhấn chìm tất thảy, cả bầu trời hóa thành một vùng mênh mông màu đỏ.
Uy thế hung hãn chấn động trời xanh!
“Soạt soạt soạt!”
Trong không gian vũ trụ lạnh lẽo, tiếng giết ngập trời, huyết khí nhấn chìm mọi thứ, sóng năng lượng vô tận khuấy động nơi này. Tất cả các tu sĩ ngoại vực đều trợn to mắt, muốn nhìn rõ mọi chuyện đang xảy ra, nhưng cho dù là cường giả Nguyên Anh như Thiên Huệ lão tổ cũng không nhìn rõ được. Mấy tỷ chúng sinh của Địa Cầu cũng chỉ có thể mơ hồ quan sát được qua vệ tinh mờ ảo.
Nhưng ai cũng có thể nhìn thấy, trong đám người đông đúc ở biển máu mênh mông kia, một cường giả toàn thân bao trùm trong tiên quang, tay cầm trường kích màu vàng, đứng ngạo nghễ trên trời sao. Áo đen của anh bay phần phật, hai mắt sáng như đuốc, cho dù cách mấy trăm kilomet, vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng.
“Giết!”
Sắc mặt Diệp Thành lạnh lùng, mỗi nhát kích quét qua bầu trời đều lấy đi tính mạng của hàng trăm hàng nghìn tu sĩ Kim Đan. Mỗi chiến sĩ thần quân do các thần giáo lựa chọn kĩ càng đều là Kim Đan đỉnh phong, cho dù xếp thành chiến trận thì cũng không thể đỡ được một đòn của Diệp Thành.
Các trưởng lão và thần tướng đại giáo lại càng bị anh đánh cho khiếp đảm.
Chỉ có bốn Thần Tử còn lại mới có thể miễn cưỡng giao đấu với Diệp Thành.
“Keng!”
Đại điện hạ Vân Lam của Kim Ô Môn điều khiển chiến xa, xông lên đầu tiên. Trường thương màu vàng trong tay hắn múa ra như rồng, nhưng bị Diệp Thành tiện tay vung một kích, liền bay ngược trở lại, tóc tai rũ rượi, cả người toàn là vết máu.
Thần Tử Diệt Tận thi triển tuyệt học, cả người như bóng đen lướt qua biển sao, cũng bị Diệp Thành chém một cách dễ dàng.
Về phần hai anh em Kim Tung và Kim Hoa có tu vi yếu nhất, tuy bọn họ liên thủ, diễn hóa một bức Sơn Thủy Chân Hình Thần Đồ, bên trong có thần núi tọa trấn, có tiên tử bay múa, có rắn bay trên trời, vô số tiên linh trong Chân Hình Đồ giáng xuống, đánh về phía Diệp Thành.
Nhưng Diệp Thành chỉ chĩa kích lên bầu trời, Phương Thiên Họa Kích xé toạc trời xanh, sát khí ngút trời chém nát vụn những chân linh vô hình này. Nếu hai anh em họ không nhanh chân chạy trốn thì e là đã chết trong tay anh rồi.
“Không thể nương tay được nữa rồi, Vân huynh, nếu chúng ta còn giữ con át chủ bài thì sợ rằng người chết tiếp theo chính là chúng ta”, sắc mặt Thần Tử Diệt Tận trắng bệch, quay đầu lại nói với Vân Lam.
Vân Lam cắn răng gật đầu, lấy một thanh trường kiếm màu vàng trong lòng ra.
“Ầm!”
Khi thanh tiên kiếm này xuất hiện, một luồng khí tức thần thánh cuồn cuộn bỗng hiện lên trên đó, uy lực khủng khiếp giáng xuống chu vi trăm dặm, vô số Kim Đan chỉ cảm thấy linh hồn và thể xác muốn vỡ tung, trong lòng sợ hãi.
Hư không bị luồng kiếm khí vô hình kia chém toạc, tạo nên một vết nứt khổng lồ khảm ở sâu trong vũ trụ. Thậm chí các tiên trận ẩn giấu trên bề mặt Địa Cầu dường như cũng bị kích thích, từng đường vân lờ mờ hiện lên.
“Vù vù vù!”
Tiên kiếm thét dài, chấn động cửu thiên.
Rất nhiều tu sĩ Kim Đan ở gần lập tức bị nứt ra, phát nổ thành sương máu, các thần tướng Nguyên Anh thì sợ hãi lùi lại. Còn Vân Lam tay cầm kiếm, khí tức dâng cao vô hạn, dường như đã đột phá nút thắt nào đó, tiến lên một lĩnh vực chưa biết.
“Bán tiên bảo?”
Diệp Thành nheo mắt lại, nhìn chằm chằm trường kiếm trong tay hắn.
Đây là thần binh do chính tay Chân Tiên Hợp Đạo tạo ra, nên trên đó ẩn chứa sức mạnh của Chân Tiên, chỉ một chút sức mạnh đã có thể phá nát trời xanh. Một giọt máu của Chân Tiên đã giết được Nguyên Anh, huống hồ là binh khí do đích thân bọn họ luyện chế?
Tiên bảo là thứ rất hiếm có, tuy trước kia Cố Trường Sinh tiện tay lấy ra được một thanh phi kiếm tiên bảo, nhưng đó là anh ta mèo mù vớ cá rán, tìm được trong đất tiên mà thôi. Tiên bảo thực sự cho dù đối với Chân Tiên Hợp Đạo cũng vô cùng quý giá.
Thanh tiên kiếm kia ngoài sự sắc bén ra, thì linh khí trong đó đã tản hết, không thể phát huy được uy lực của tiên bảo, nếu không lúc đó Diệp Thành chưa chắc có thể chiến thắng một cách dễ dàng như vậy.
Còn lúc này, đây là bán tiên bảo hàng thật giá thật, linh khí bên trong cực kỳ sung mãn, cho dù Kim Đan có nó trong tay thì cũng chém được Nguyên Anh.
“Đúng vậy, thanh kiếm này tên là Long Diệu, là một trong bảy thanh bội kiếm của chưởng giáo Kim Ô Môn tôi. Diệp Thành, trước đó tôi vốn không định lấy nó ra, nhưng cậu khiến tôi kinh ngạc quá, tôi không thể không lấy ra con át chủ bài này”.
Vân Lam tay cầm kiếm, trên người khoác vạn luồng hào quang, gằn từng chữ.
Nếu có người nhìn xuyên qua được hào quang thì có thể nhìn thấy cơ thịt toàn thân hắn đang run rẩy, gân xanh nổi lên, khuôn mặt vặn vẹo, chỉ là hắn đang cố gắng chịu đựng mà thôi.
Tuy bán tiên bảo không phải là tiên bảo thực sự, nhưng dù sao cũng là bội kiếm của Kim Ô Chân Tiên, tu sĩ Nguyên Anh dù có kích phát uy năng của nó thì cũng phải chịu áp lực khổng lồ. Cũng nhờ Vân Lam là đỉnh phong trong Nguyên Anh đỉnh phong mới có thể kích phát tạm thời.
“Ầm!”
Khi hai người đang đối thoại, hai tay Thần Tử Diệt Tận khua một cái, một thanh trường đao nhuốm màu đỏ máu hiện ra trên đỉnh đầu hắn. Trường đao vừa xuất hiện, một luồng khí thế đáng sợ không kém gì tiên kiếm Long Diệu cũng dâng lên.
Có thể nhìn thấy trên thân đao tỏa ra ánh sáng trong suốt, giống như một biển máu mênh mang, nhìn thấu tận đáy, trên đó dường như phản chiếu năm tháng và thời không vô cùng tận.
“Diệt Huyết Ma Đao!”, có trưởng lão buột miệng thốt lên.
Đây là một trong những chí bảo trấn giáo của phái Diệt Tận, được xưng tụng là thần đao đáng sợ có thể chém con đường tu hành của người ta hóa thành vô hình, chém đứt tu vi năm vạn năm. Tuy đây chỉ là bán tiên bảo, nhưng thần thông của nó kỳ diệu hơn xa những gì mà một từ bán tiên bảo có thể hình dung.
Đồng thời, hai anh em Kim Tung và Kim Hoa cũng cắn răng, dưới chân hai người, một cuộn tranh núi sông vạn dặm cũng trải ra. Cuộn tranh này còn chân thực hơn Sơn Thủy Chân Hình Đồ khi trước gấp nghìn lần. Trông nó hùng vĩ hoành tráng, núi non sông nước, rừng cây vạn dặm, thành quách lầu các, hàng tỷ chúng sinh, chính là một thế giới.
Đây là chí bảo của Kim Đồng Giáo, Sơn Hà Xã Tắc Đồ!
“Ôi trời! Đây là chí bảo Kim Đồng Giáo dùng để trấn áp sơn môn, vậy mà cũng mang ra”.
Trùng Lâu há hốc miệng.
Sơn Hà Xã Tắc Đồ không phải là vũ khí tấn công giết chóc, mà cũng giống như ngọc Thuần Thanh Lưu Ly Như Ý của Diệp Thành, có thể luyện hóa thành một thế giới. Tuy nó còn kém thế giới thực sự một chút, nhưng chỉ là một chút mà thôi. Bất cứ Chân Tiên nào có được nó, đều có thể dễ dàng dung nạp nó vào người mình, không cần tự luyện chế tiểu thế giới, có thể nói là đơn giản hơn gấp vạn lần.
Đây là chí bảo chân chính, thậm chí còn có giá trị hơn cả tiên kiếm Long Diệu và Diệt Huyết Ma Đao, ngay cả Diệp Thành cũng nheo mắt lại.
“Không ngờ có tới ba món bán tiên bảo, lần này các đạo thống Chân Tiên lớn đã hạ quyết tâm thật rồi”.
Môi Ma La cũng run lên.
“Ầm!”
Ba luồng uy áp tiên bảo cuồn cuộn kia xuyên qua hư không, giáng từ trên cửu thiên xuống, khiến người dân trong phạm vi mấy nghìn dặm trên mặt đất đều phải run rẩy quỳ lạy. Uy thế của nó còn vượt xa bất cứ Thần Tử nào trước đó.
Tuy vẫn bị thương, nhưng thần thể viên mãn của anh, cho dù là một kích của Chân Tiên cũng chưa chắc có thể giết chết được, huống hồ chỉ là đòn tấn công mang mấy phần sức mạnh, thế nên anh nhanh chóng phục hồi.
“Giết!”
Diệp Thành nổi giận, giết cho máu chảy thành sông, mười vạn thần quân gần như bị anh giết sạch. Thần Tử Diệt Tận không kịp tránh, bị một kích của anh chém như tương. Ngày hôm đó, trên trời sao, biển máu nhấn chìm tất thảy, cả bầu trời hóa thành một vùng mênh mông màu đỏ.
Uy thế hung hãn chấn động trời xanh!
“Soạt soạt soạt!”
Trong không gian vũ trụ lạnh lẽo, tiếng giết ngập trời, huyết khí nhấn chìm mọi thứ, sóng năng lượng vô tận khuấy động nơi này. Tất cả các tu sĩ ngoại vực đều trợn to mắt, muốn nhìn rõ mọi chuyện đang xảy ra, nhưng cho dù là cường giả Nguyên Anh như Thiên Huệ lão tổ cũng không nhìn rõ được. Mấy tỷ chúng sinh của Địa Cầu cũng chỉ có thể mơ hồ quan sát được qua vệ tinh mờ ảo.
Nhưng ai cũng có thể nhìn thấy, trong đám người đông đúc ở biển máu mênh mông kia, một cường giả toàn thân bao trùm trong tiên quang, tay cầm trường kích màu vàng, đứng ngạo nghễ trên trời sao. Áo đen của anh bay phần phật, hai mắt sáng như đuốc, cho dù cách mấy trăm kilomet, vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng.
“Giết!”
Sắc mặt Diệp Thành lạnh lùng, mỗi nhát kích quét qua bầu trời đều lấy đi tính mạng của hàng trăm hàng nghìn tu sĩ Kim Đan. Mỗi chiến sĩ thần quân do các thần giáo lựa chọn kĩ càng đều là Kim Đan đỉnh phong, cho dù xếp thành chiến trận thì cũng không thể đỡ được một đòn của Diệp Thành.
Các trưởng lão và thần tướng đại giáo lại càng bị anh đánh cho khiếp đảm.
Chỉ có bốn Thần Tử còn lại mới có thể miễn cưỡng giao đấu với Diệp Thành.
“Keng!”
Đại điện hạ Vân Lam của Kim Ô Môn điều khiển chiến xa, xông lên đầu tiên. Trường thương màu vàng trong tay hắn múa ra như rồng, nhưng bị Diệp Thành tiện tay vung một kích, liền bay ngược trở lại, tóc tai rũ rượi, cả người toàn là vết máu.
Thần Tử Diệt Tận thi triển tuyệt học, cả người như bóng đen lướt qua biển sao, cũng bị Diệp Thành chém một cách dễ dàng.
Về phần hai anh em Kim Tung và Kim Hoa có tu vi yếu nhất, tuy bọn họ liên thủ, diễn hóa một bức Sơn Thủy Chân Hình Thần Đồ, bên trong có thần núi tọa trấn, có tiên tử bay múa, có rắn bay trên trời, vô số tiên linh trong Chân Hình Đồ giáng xuống, đánh về phía Diệp Thành.
Nhưng Diệp Thành chỉ chĩa kích lên bầu trời, Phương Thiên Họa Kích xé toạc trời xanh, sát khí ngút trời chém nát vụn những chân linh vô hình này. Nếu hai anh em họ không nhanh chân chạy trốn thì e là đã chết trong tay anh rồi.
“Không thể nương tay được nữa rồi, Vân huynh, nếu chúng ta còn giữ con át chủ bài thì sợ rằng người chết tiếp theo chính là chúng ta”, sắc mặt Thần Tử Diệt Tận trắng bệch, quay đầu lại nói với Vân Lam.
Vân Lam cắn răng gật đầu, lấy một thanh trường kiếm màu vàng trong lòng ra.
“Ầm!”
Khi thanh tiên kiếm này xuất hiện, một luồng khí tức thần thánh cuồn cuộn bỗng hiện lên trên đó, uy lực khủng khiếp giáng xuống chu vi trăm dặm, vô số Kim Đan chỉ cảm thấy linh hồn và thể xác muốn vỡ tung, trong lòng sợ hãi.
Hư không bị luồng kiếm khí vô hình kia chém toạc, tạo nên một vết nứt khổng lồ khảm ở sâu trong vũ trụ. Thậm chí các tiên trận ẩn giấu trên bề mặt Địa Cầu dường như cũng bị kích thích, từng đường vân lờ mờ hiện lên.
“Vù vù vù!”
Tiên kiếm thét dài, chấn động cửu thiên.
Rất nhiều tu sĩ Kim Đan ở gần lập tức bị nứt ra, phát nổ thành sương máu, các thần tướng Nguyên Anh thì sợ hãi lùi lại. Còn Vân Lam tay cầm kiếm, khí tức dâng cao vô hạn, dường như đã đột phá nút thắt nào đó, tiến lên một lĩnh vực chưa biết.
“Bán tiên bảo?”
Diệp Thành nheo mắt lại, nhìn chằm chằm trường kiếm trong tay hắn.
Đây là thần binh do chính tay Chân Tiên Hợp Đạo tạo ra, nên trên đó ẩn chứa sức mạnh của Chân Tiên, chỉ một chút sức mạnh đã có thể phá nát trời xanh. Một giọt máu của Chân Tiên đã giết được Nguyên Anh, huống hồ là binh khí do đích thân bọn họ luyện chế?
Tiên bảo là thứ rất hiếm có, tuy trước kia Cố Trường Sinh tiện tay lấy ra được một thanh phi kiếm tiên bảo, nhưng đó là anh ta mèo mù vớ cá rán, tìm được trong đất tiên mà thôi. Tiên bảo thực sự cho dù đối với Chân Tiên Hợp Đạo cũng vô cùng quý giá.
Thanh tiên kiếm kia ngoài sự sắc bén ra, thì linh khí trong đó đã tản hết, không thể phát huy được uy lực của tiên bảo, nếu không lúc đó Diệp Thành chưa chắc có thể chiến thắng một cách dễ dàng như vậy.
Còn lúc này, đây là bán tiên bảo hàng thật giá thật, linh khí bên trong cực kỳ sung mãn, cho dù Kim Đan có nó trong tay thì cũng chém được Nguyên Anh.
“Đúng vậy, thanh kiếm này tên là Long Diệu, là một trong bảy thanh bội kiếm của chưởng giáo Kim Ô Môn tôi. Diệp Thành, trước đó tôi vốn không định lấy nó ra, nhưng cậu khiến tôi kinh ngạc quá, tôi không thể không lấy ra con át chủ bài này”.
Vân Lam tay cầm kiếm, trên người khoác vạn luồng hào quang, gằn từng chữ.
Nếu có người nhìn xuyên qua được hào quang thì có thể nhìn thấy cơ thịt toàn thân hắn đang run rẩy, gân xanh nổi lên, khuôn mặt vặn vẹo, chỉ là hắn đang cố gắng chịu đựng mà thôi.
Tuy bán tiên bảo không phải là tiên bảo thực sự, nhưng dù sao cũng là bội kiếm của Kim Ô Chân Tiên, tu sĩ Nguyên Anh dù có kích phát uy năng của nó thì cũng phải chịu áp lực khổng lồ. Cũng nhờ Vân Lam là đỉnh phong trong Nguyên Anh đỉnh phong mới có thể kích phát tạm thời.
“Ầm!”
Khi hai người đang đối thoại, hai tay Thần Tử Diệt Tận khua một cái, một thanh trường đao nhuốm màu đỏ máu hiện ra trên đỉnh đầu hắn. Trường đao vừa xuất hiện, một luồng khí thế đáng sợ không kém gì tiên kiếm Long Diệu cũng dâng lên.
Có thể nhìn thấy trên thân đao tỏa ra ánh sáng trong suốt, giống như một biển máu mênh mang, nhìn thấu tận đáy, trên đó dường như phản chiếu năm tháng và thời không vô cùng tận.
“Diệt Huyết Ma Đao!”, có trưởng lão buột miệng thốt lên.
Đây là một trong những chí bảo trấn giáo của phái Diệt Tận, được xưng tụng là thần đao đáng sợ có thể chém con đường tu hành của người ta hóa thành vô hình, chém đứt tu vi năm vạn năm. Tuy đây chỉ là bán tiên bảo, nhưng thần thông của nó kỳ diệu hơn xa những gì mà một từ bán tiên bảo có thể hình dung.
Đồng thời, hai anh em Kim Tung và Kim Hoa cũng cắn răng, dưới chân hai người, một cuộn tranh núi sông vạn dặm cũng trải ra. Cuộn tranh này còn chân thực hơn Sơn Thủy Chân Hình Đồ khi trước gấp nghìn lần. Trông nó hùng vĩ hoành tráng, núi non sông nước, rừng cây vạn dặm, thành quách lầu các, hàng tỷ chúng sinh, chính là một thế giới.
Đây là chí bảo của Kim Đồng Giáo, Sơn Hà Xã Tắc Đồ!
“Ôi trời! Đây là chí bảo Kim Đồng Giáo dùng để trấn áp sơn môn, vậy mà cũng mang ra”.
Trùng Lâu há hốc miệng.
Sơn Hà Xã Tắc Đồ không phải là vũ khí tấn công giết chóc, mà cũng giống như ngọc Thuần Thanh Lưu Ly Như Ý của Diệp Thành, có thể luyện hóa thành một thế giới. Tuy nó còn kém thế giới thực sự một chút, nhưng chỉ là một chút mà thôi. Bất cứ Chân Tiên nào có được nó, đều có thể dễ dàng dung nạp nó vào người mình, không cần tự luyện chế tiểu thế giới, có thể nói là đơn giản hơn gấp vạn lần.
Đây là chí bảo chân chính, thậm chí còn có giá trị hơn cả tiên kiếm Long Diệu và Diệt Huyết Ma Đao, ngay cả Diệp Thành cũng nheo mắt lại.
“Không ngờ có tới ba món bán tiên bảo, lần này các đạo thống Chân Tiên lớn đã hạ quyết tâm thật rồi”.
Môi Ma La cũng run lên.
“Ầm!”
Ba luồng uy áp tiên bảo cuồn cuộn kia xuyên qua hư không, giáng từ trên cửu thiên xuống, khiến người dân trong phạm vi mấy nghìn dặm trên mặt đất đều phải run rẩy quỳ lạy. Uy thế của nó còn vượt xa bất cứ Thần Tử nào trước đó.
Bình luận facebook