Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-195
Chương 195: Cậu cả nhà họ Tào
Không thể không nói, Lão Tông Chủ này chẳng những có thực lực mạnh mẽ, kinh nghiệm phong phú, ông ta cố tình hủy diệt dấu vết âm khí và quỷ hồn, còn trực tiếp giết ông lão Cương Thi bày quán hiến thần niệm Diệp Thành không thể tiếp tục điều tra.
Từ khi sống lại, Diệp Thành luôn gặp những kẻ ngạo mạn nhưng chẳng có thực lực tương xứng. Hôm nay, khó lắm anh mới tìm ra Lão Tông Chủ, một đối thủ có chỉ số thông minh và thực lực tương xứng như vậy không hề làm anh nản chí mà còn tạo cho anh sự hứng thú.
“Hôm nay, mình chẳng những không tìm được ông ta mà còn có thể làm bại lộ vị trí của mình, xem ra phải cẩn thận hơn mới được!”
Đã quyết định xong, Diệp Thành chuẩn bị ra ngoài, nhưng khi anh mở cửa thì lại nhìn thấy gương mặt già nua của Triệu Nhân Thanh. Trước mắt bao nhiêu người, ông già này từng tuyên bố trục xuất Diệp Thành khỏi võ quán, kết quả, khi nhìn thấy tình hình đảo ngược thì lại mặt dày làm thân.
Đối với loại cỏ nghiêng theo gió này, Diệp Thành hoàn toàn chẳng quan tâm. Anh đang đỉnh sải bước rời đi thì không ngờ Triệu Nhã Nhi lại nhảy ra từ sau lưng Triệu Nhân Thanh, tay ôm cổ Diệp Thành nói: “Tiểu sư đệ, hôm nay là tiệc mừng của nhà họ Triệu chúng tôi, anh tới ăn chung cho vui ha!”
Diệp Thành nhướng mày, thầm nghĩ Triệu Nhân Thanh cũng không quá ngu ngốc, ít nhất còn có biết nghe ngóng, biết con gái út khá thân thiết với mình.
Nếu Triệu Nhã Nhi đã mở lời, anh cũng quyết định nể mặt cô ấy nên gật đầu đồng ý.
Thấy Diệp Thành gật đầu, Triệu Nhân Thanh cũng lộ vẻ vui mừng, nếu đã không thể nóng ruột thì ông ta quyết định từ từ kéo gần khoảng cách hai bên, tóm lại ông ta nhất định phải thu được cậu đệ tử quan môn này.
Ông ta không vội mở miệng mà để Triệu Nhã Nhi kéo Diệp Thành, miệng nhỏ ríu rít ở ghế sau, bản thân thì đóng vai người thầy hiền từ, ngồi phía trước lái xe tới khách sạn Thiên Hương.
Mà cùng lúc đó, Triệu Linh Nhi đã đặt trước phòng bao đã ngồi sẵn bên trong, bên cạnh còn có hai, ba thiếu niên, thiếu nữ mặc quần áo đẹp đẽ.
Vẻ mặt cô ta nghiêm nghị, miệng mở lời: “Tình hình là như vậy, tôi không muốn ấm ức gả cho một tên ăn tên trác táng vô dụng. Lưu Ba, cậu quen biết nhiều bạn bè ở khu Hoa Đông, vậy từng nghe tới tên Diệp Lạc Phàm chưa?”
Thiếu niên tên Lưu Ba mặc quần áo hiệu, trên mặt đeo kính râm che hết nửa gương mặt, khi nghe Triệu Nhã Nhi hỏi thì cậu ta cười lớn: “Chưa từng! Đừng nói là Diệp Lạc Phàm mà trong ba tỉnh ở khu Hoa Đông này, trong số những gia tộc có tài sản hơn trăm triệu mà tôi từng nghe nói thì hoàn toàn không có nhà nào họ Diệp. Theo tôi thì có lẽ tên đó xuất từ một nhà giàu mới phất thôi, không biết trời cao đất dày mới đòi kết hôn với chị Linh Nhi!”
Một cô gái đeo túi LV bên cạnh cậu ta nghe xong thì tựa vào người Lưu Ba như cơ thể không xương, miệng nũng nịu: “Anh Lưu, anh giỏi quá à, vừa nhìn là biết đó là lừa đảo rồi!”
Lưu Ba nghe xong thì ôm cô gái kia cười cợt, hành động này khiến người xung quanh đều phải chú ý. cô gái kia tên Dương Thi Âm, là “trà xanh*” nổi tiếng của tỉnh Tô Bắc, chuyện rành rẽ nhất là chơi hai mặt, thay đổi thất thường, đổi bạn trai còn nhanh hơn thay quần áo.
*Trà xanh: nằm trong cụm "Đĩ trà xanh”, ý chỉ những kẻ sống hai mặt.
Họ cũng biết Lưu Ba thấy cô ả xinh đẹp nên mới muốn chơi đùa chút thôi. Nhưng dù vậy, mọi người ở đây đều là cậu ấm cô chiêu nhà có tài sản mấy trăm triệu tệ, giờ phải ngồi chung với một đứa con gái như thế, trong lòng họ có chút không vui.
Nhìn thấy hai người thể hiện tình cảm công khai như vậy, một chàng trai khác hừ lạnh, anh ta tên Lư Kiệt, là một cậu chủ của tỉnh Tô Bắc, đương nhiên là kém hơn Lưu Ba một chút.
Nhưng rất không may, Lư Kiệt này chính là bạn trai cũ của Dương Thi Âm, thấy cảnh này,trong lòng anh ta rất khó chịu nên quay đầu nói với người ngồi cuối: “Cậu Tào, anh thấy sao?”
Người được hỏi ngồi thẳng trên sofa, chuẩn bị nói chuyện, Lưu Ba và Dương Thi Âm không dám cười đùa nữa, ngồi nghiêm chỉnh trở lại, Triệu Linh Nhi cũng lộ vẻ mặt nghiêm trọng.
Bởi người trước mắt là Tào Hiểu Vũ - cậu chủ nhà họ Tào đứng đầu Tô Bắc. Tuy hắn chỉ là con cháu dòng bên nhưng gia chủ nhà họ Tào là Dương Lâm và người thừa kế đứng hàng thứ nhất Tào Hinh Toàn đều là nữ.
Tuy xã hội hiện giờ luôn đề cao nam nữ bình đẳng, nhưng nhìn sự vất vả của Dương Lâm trong việc giữ gìn nhà họ Tào trong mấy năm nay thôi cũng đủ biết rằng trong mấy thế gia, gia tộc lớn, họ càng nghiêng về việc trao vị trí gia chủ cho đàn ông.
Nghe nói Tào Hiểu Vũ này là người được tầng lớp quản lý của gia tộc ủng hộ nên số lượng người ủng hộ hắn kế thừa vị trí cao hơn Tào Hinh Toàn. Có điều, vừa rồi, cô nhóc kia có được kỳ ngộ ở tỉnh Tô Nam, nên trong cuộc đấu tranh giành vị trí gia chủ, hai người đang cân tài cân sức.
Nhưng dù nói gì, địa vị của Tào Hiểu Vũ cũng khá cao, có thể nói là cao nhất trong phòng bao này, dù là Triệu Nhân Thanh gặp hắn thì cũng phải khách sáo nể nang một chút.
Thấy ai cũng nhìn mình, hắn ngạo mạn cười, thản nhiên nói: “Cái tên họ Diệp kai có địa vị gì cũng không quan trọng, chị Linh Nhi đã không muốn gả thì không ai ép chị được!”
Trong lời này thể hiện khí phách và tự tin cực cao của hắn, khiến trái tim mấy người trong phòng bao run lên. Dương Thi Âm bản tính lẳng lơ, ánh mắt càng thêm đong đưa, đảo tròn nhìn chằm chằm cậu cả nhà họ Tào, trong lòng cô ả nghĩ gì, vừa nhìn là biết ngay.
Triệu Linh Nhi nghe thế thì không khỏi thở phào nhẹ nhõm, nhưng sau đó cô ta cũng nhìn Tào Hiểu Vũ, ngượng ngùng nói: “Nhưng còn một việc có thể sẽ làm phiền cậu Tào, đó là về cô em gái ngốc của tôi… hình như con bé đã bị Diệp Lạc Phàm mê hoặc, lỡ đâu con bé chủ động đồng ý gả cho tên đó, bố của tôi…”
Nghe đối phương nói, Tào Hiểu Vũ nhíu mày nhưng vẫn ngạo nghễ nói: “Chuyện này không thành vấn đề, tôi có thể gọi cho cô Lam đến đây để đàm phán với bố chị, tôi nghĩ nếu cô ấy mở lời, có lẽ ông Triệu sẽ nghĩ lại!”
“Cô Lam?”
Nghe thấy cái tên này, mọi người hít ngược một hơi, đương nhiên họ cũng biết đối phương đang nhắc tới ai. Đó chính là đệ tử quan môn của chú ba Tiền Triều Tam- Lam Thải Nhi.
Nghe nói cuối năm trước, dựa vào kỳ ngộ ở Tô Nam, cô ấy đã đột phá tới cảnh giới đại sư võ đạo, là cảnh tay thứ hai của nhà họ Tào, xử lý vấn đề phân phối lợi ích.
Dù là tu vi võ đạo hay thân phận, mấy người họ cũng chỉ có thể nhìn lên, không ngờ cậu Tào lại có thể mời cô ấy đến.
Triệu Linh Nhi kích động vô cùng, cô ta coi Lam Thải Nhi là mục tiêu của mình, hôm nay có cơ hội thấy thần tượng, sao có thể không vui sướng như chim sẽ tung tăng ríu rít được cơ chứ?
Vì vậy, Triệu Linh Nhi nhìn Tào Hiểu Vũ bằng ánh mắt cảm kích: “Cảm ơn cậu Tào đã đồng ý giúp đỡ, sau này cậu cần bất cứ chuyện gì, võ quán Bát Quái sẽ hết sức ủng hộ!”
Nghe thấy lời này, Tào Hiểu Vũ hài lòng gật đầu, thứ hắn muốn chính là lời đảm bảo hứa hẹn này. Đừng thấy bên ngoài hắn vinh quang vẻ vang, thực tế thì ở nhà họ Tào, địa vị của hắn không quá lạc quan.
Vốn dĩ nhóm quản lý của gia tộc coi trọng hắn hơn nhưng sau chuyến đi Tô Nam của Tào Hinh Toàn, tình hình lập tức đảo ngược. Không biết con nhóc đó gặp vận may chó má gì mà có được sự tán thưởng của Diệp Võ Thánh - Diệp Tiên sư nổi tiếng kia, trở thành đệ tử đầu tiên của người ta.
- ------------------
Không thể không nói, Lão Tông Chủ này chẳng những có thực lực mạnh mẽ, kinh nghiệm phong phú, ông ta cố tình hủy diệt dấu vết âm khí và quỷ hồn, còn trực tiếp giết ông lão Cương Thi bày quán hiến thần niệm Diệp Thành không thể tiếp tục điều tra.
Từ khi sống lại, Diệp Thành luôn gặp những kẻ ngạo mạn nhưng chẳng có thực lực tương xứng. Hôm nay, khó lắm anh mới tìm ra Lão Tông Chủ, một đối thủ có chỉ số thông minh và thực lực tương xứng như vậy không hề làm anh nản chí mà còn tạo cho anh sự hứng thú.
“Hôm nay, mình chẳng những không tìm được ông ta mà còn có thể làm bại lộ vị trí của mình, xem ra phải cẩn thận hơn mới được!”
Đã quyết định xong, Diệp Thành chuẩn bị ra ngoài, nhưng khi anh mở cửa thì lại nhìn thấy gương mặt già nua của Triệu Nhân Thanh. Trước mắt bao nhiêu người, ông già này từng tuyên bố trục xuất Diệp Thành khỏi võ quán, kết quả, khi nhìn thấy tình hình đảo ngược thì lại mặt dày làm thân.
Đối với loại cỏ nghiêng theo gió này, Diệp Thành hoàn toàn chẳng quan tâm. Anh đang đỉnh sải bước rời đi thì không ngờ Triệu Nhã Nhi lại nhảy ra từ sau lưng Triệu Nhân Thanh, tay ôm cổ Diệp Thành nói: “Tiểu sư đệ, hôm nay là tiệc mừng của nhà họ Triệu chúng tôi, anh tới ăn chung cho vui ha!”
Diệp Thành nhướng mày, thầm nghĩ Triệu Nhân Thanh cũng không quá ngu ngốc, ít nhất còn có biết nghe ngóng, biết con gái út khá thân thiết với mình.
Nếu Triệu Nhã Nhi đã mở lời, anh cũng quyết định nể mặt cô ấy nên gật đầu đồng ý.
Thấy Diệp Thành gật đầu, Triệu Nhân Thanh cũng lộ vẻ vui mừng, nếu đã không thể nóng ruột thì ông ta quyết định từ từ kéo gần khoảng cách hai bên, tóm lại ông ta nhất định phải thu được cậu đệ tử quan môn này.
Ông ta không vội mở miệng mà để Triệu Nhã Nhi kéo Diệp Thành, miệng nhỏ ríu rít ở ghế sau, bản thân thì đóng vai người thầy hiền từ, ngồi phía trước lái xe tới khách sạn Thiên Hương.
Mà cùng lúc đó, Triệu Linh Nhi đã đặt trước phòng bao đã ngồi sẵn bên trong, bên cạnh còn có hai, ba thiếu niên, thiếu nữ mặc quần áo đẹp đẽ.
Vẻ mặt cô ta nghiêm nghị, miệng mở lời: “Tình hình là như vậy, tôi không muốn ấm ức gả cho một tên ăn tên trác táng vô dụng. Lưu Ba, cậu quen biết nhiều bạn bè ở khu Hoa Đông, vậy từng nghe tới tên Diệp Lạc Phàm chưa?”
Thiếu niên tên Lưu Ba mặc quần áo hiệu, trên mặt đeo kính râm che hết nửa gương mặt, khi nghe Triệu Nhã Nhi hỏi thì cậu ta cười lớn: “Chưa từng! Đừng nói là Diệp Lạc Phàm mà trong ba tỉnh ở khu Hoa Đông này, trong số những gia tộc có tài sản hơn trăm triệu mà tôi từng nghe nói thì hoàn toàn không có nhà nào họ Diệp. Theo tôi thì có lẽ tên đó xuất từ một nhà giàu mới phất thôi, không biết trời cao đất dày mới đòi kết hôn với chị Linh Nhi!”
Một cô gái đeo túi LV bên cạnh cậu ta nghe xong thì tựa vào người Lưu Ba như cơ thể không xương, miệng nũng nịu: “Anh Lưu, anh giỏi quá à, vừa nhìn là biết đó là lừa đảo rồi!”
Lưu Ba nghe xong thì ôm cô gái kia cười cợt, hành động này khiến người xung quanh đều phải chú ý. cô gái kia tên Dương Thi Âm, là “trà xanh*” nổi tiếng của tỉnh Tô Bắc, chuyện rành rẽ nhất là chơi hai mặt, thay đổi thất thường, đổi bạn trai còn nhanh hơn thay quần áo.
*Trà xanh: nằm trong cụm "Đĩ trà xanh”, ý chỉ những kẻ sống hai mặt.
Họ cũng biết Lưu Ba thấy cô ả xinh đẹp nên mới muốn chơi đùa chút thôi. Nhưng dù vậy, mọi người ở đây đều là cậu ấm cô chiêu nhà có tài sản mấy trăm triệu tệ, giờ phải ngồi chung với một đứa con gái như thế, trong lòng họ có chút không vui.
Nhìn thấy hai người thể hiện tình cảm công khai như vậy, một chàng trai khác hừ lạnh, anh ta tên Lư Kiệt, là một cậu chủ của tỉnh Tô Bắc, đương nhiên là kém hơn Lưu Ba một chút.
Nhưng rất không may, Lư Kiệt này chính là bạn trai cũ của Dương Thi Âm, thấy cảnh này,trong lòng anh ta rất khó chịu nên quay đầu nói với người ngồi cuối: “Cậu Tào, anh thấy sao?”
Người được hỏi ngồi thẳng trên sofa, chuẩn bị nói chuyện, Lưu Ba và Dương Thi Âm không dám cười đùa nữa, ngồi nghiêm chỉnh trở lại, Triệu Linh Nhi cũng lộ vẻ mặt nghiêm trọng.
Bởi người trước mắt là Tào Hiểu Vũ - cậu chủ nhà họ Tào đứng đầu Tô Bắc. Tuy hắn chỉ là con cháu dòng bên nhưng gia chủ nhà họ Tào là Dương Lâm và người thừa kế đứng hàng thứ nhất Tào Hinh Toàn đều là nữ.
Tuy xã hội hiện giờ luôn đề cao nam nữ bình đẳng, nhưng nhìn sự vất vả của Dương Lâm trong việc giữ gìn nhà họ Tào trong mấy năm nay thôi cũng đủ biết rằng trong mấy thế gia, gia tộc lớn, họ càng nghiêng về việc trao vị trí gia chủ cho đàn ông.
Nghe nói Tào Hiểu Vũ này là người được tầng lớp quản lý của gia tộc ủng hộ nên số lượng người ủng hộ hắn kế thừa vị trí cao hơn Tào Hinh Toàn. Có điều, vừa rồi, cô nhóc kia có được kỳ ngộ ở tỉnh Tô Nam, nên trong cuộc đấu tranh giành vị trí gia chủ, hai người đang cân tài cân sức.
Nhưng dù nói gì, địa vị của Tào Hiểu Vũ cũng khá cao, có thể nói là cao nhất trong phòng bao này, dù là Triệu Nhân Thanh gặp hắn thì cũng phải khách sáo nể nang một chút.
Thấy ai cũng nhìn mình, hắn ngạo mạn cười, thản nhiên nói: “Cái tên họ Diệp kai có địa vị gì cũng không quan trọng, chị Linh Nhi đã không muốn gả thì không ai ép chị được!”
Trong lời này thể hiện khí phách và tự tin cực cao của hắn, khiến trái tim mấy người trong phòng bao run lên. Dương Thi Âm bản tính lẳng lơ, ánh mắt càng thêm đong đưa, đảo tròn nhìn chằm chằm cậu cả nhà họ Tào, trong lòng cô ả nghĩ gì, vừa nhìn là biết ngay.
Triệu Linh Nhi nghe thế thì không khỏi thở phào nhẹ nhõm, nhưng sau đó cô ta cũng nhìn Tào Hiểu Vũ, ngượng ngùng nói: “Nhưng còn một việc có thể sẽ làm phiền cậu Tào, đó là về cô em gái ngốc của tôi… hình như con bé đã bị Diệp Lạc Phàm mê hoặc, lỡ đâu con bé chủ động đồng ý gả cho tên đó, bố của tôi…”
Nghe đối phương nói, Tào Hiểu Vũ nhíu mày nhưng vẫn ngạo nghễ nói: “Chuyện này không thành vấn đề, tôi có thể gọi cho cô Lam đến đây để đàm phán với bố chị, tôi nghĩ nếu cô ấy mở lời, có lẽ ông Triệu sẽ nghĩ lại!”
“Cô Lam?”
Nghe thấy cái tên này, mọi người hít ngược một hơi, đương nhiên họ cũng biết đối phương đang nhắc tới ai. Đó chính là đệ tử quan môn của chú ba Tiền Triều Tam- Lam Thải Nhi.
Nghe nói cuối năm trước, dựa vào kỳ ngộ ở Tô Nam, cô ấy đã đột phá tới cảnh giới đại sư võ đạo, là cảnh tay thứ hai của nhà họ Tào, xử lý vấn đề phân phối lợi ích.
Dù là tu vi võ đạo hay thân phận, mấy người họ cũng chỉ có thể nhìn lên, không ngờ cậu Tào lại có thể mời cô ấy đến.
Triệu Linh Nhi kích động vô cùng, cô ta coi Lam Thải Nhi là mục tiêu của mình, hôm nay có cơ hội thấy thần tượng, sao có thể không vui sướng như chim sẽ tung tăng ríu rít được cơ chứ?
Vì vậy, Triệu Linh Nhi nhìn Tào Hiểu Vũ bằng ánh mắt cảm kích: “Cảm ơn cậu Tào đã đồng ý giúp đỡ, sau này cậu cần bất cứ chuyện gì, võ quán Bát Quái sẽ hết sức ủng hộ!”
Nghe thấy lời này, Tào Hiểu Vũ hài lòng gật đầu, thứ hắn muốn chính là lời đảm bảo hứa hẹn này. Đừng thấy bên ngoài hắn vinh quang vẻ vang, thực tế thì ở nhà họ Tào, địa vị của hắn không quá lạc quan.
Vốn dĩ nhóm quản lý của gia tộc coi trọng hắn hơn nhưng sau chuyến đi Tô Nam của Tào Hinh Toàn, tình hình lập tức đảo ngược. Không biết con nhóc đó gặp vận may chó má gì mà có được sự tán thưởng của Diệp Võ Thánh - Diệp Tiên sư nổi tiếng kia, trở thành đệ tử đầu tiên của người ta.
- ------------------
Bình luận facebook