Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-197
Chương 197: Vì anh đã đắc tội với tôi
Đó là gia chủ của nhà họ Tào giàu nhất tỉnh Tô Bắc đấy! Một câu nói của người đó có thể khiến thị trường chứng khoán biến động, vung tay là che kín nửa bầu trời Tô Bắc, giậm chân là khiến tất cả doanh nhân giàu có phải run rẩy sợ hãi!
Đôi mắt quyến rũ của Dương Thi Âm dán chặt vào Tào Hiểu Vũ. Trong lòng đã bắt đầu suy nghĩ làm thế nào mới có thể trèo lên giường của cậu chủ này. Đến lúc đó, cô ta sẽ trở thành vợ của người giàu nhất tỉnh Tô Bắc!
Vừa nghĩ đến điều này, trong lòng Dương Thi Âm nóng bừng lên, hai mắt như sắp chảy ra nước, láo liên nhìn khắp người Tào Hiểu Vũ, khiến Lưu Ba thấy mà tức giận.
Có điều cho anh ta mười nghìn lá gan, anh ta cũng không dám ghen với cậu chủ Tào, nên đành trút giận lên người Diệp Thành. Lưu Ba cười khẩy, không có ý tốt nói: “Cậu chủ Tào, nếu tên nhóc này đã có mắt không tròng như vậy, chi bằng phế hai con mắt của cậu ta đi”.
Tào Hiểu Vũ lại khinh thường hừ một tiếng: “Động tay với loại người vô dụng này chỉ làm bẩn tay tôi”.
Lư Kiệt đứng bên nghe thấy vậy lập tức cười gằn đứng dậy, cất giọng: “Cậu chủ Tào cứ giao cho tôi đi! Cho dù tên nhóc này có luyện võ, anh em dưới trướng tôi cũng có thể đánh cậu ta đến khi cậu ta quỳ xuống xin tha!”
Nhà họ Lư ở Tô Bắc nổi tiếng tàn nhẫn trên giang hồ, đàn em dưới trướng dám đánh dám liều nhiều vô kể. Đừng nói là đánh tàn phế một người, cho dù có khiến anh ta biến mất khỏi thế giới này cũng không cần tốn nhiều sức.
Triệu Nhân Thanh nghe thấy lời này, sắc mặt không khỏi u ám. Tuy Diệp Lạc Phàm có ngông cuồng nhưng cũng là đệ tử cuối cùng của mình, đám người này lại nói ra mấy lời đòi đánh cậu ta thế này thế nọ, rõ ràng là không xem mình ra gì!
Tuy nhiên, ngay khi ông ta định lên tiếng, Diệp Thành lại mở miệng nói: “Anh… là người thừa kế tương lai của nhà họ Tào?”
Tào Hiểu Vũ còn tưởng là anh đã thấy sợ, ngạo nghễ nói: “Thế nào? Bây giờ muốn xin tha rồi sao? Tiếc là muộn rồi, dám sỉ nhục người của cậu chủ nhà họ Tào nhất định phải trả giá đắt!”
Diệp Thành nói: “Tôi chỉ muốn nói với anh, bất kể anh có phải người thừa kế tương lai của nhà họ Tào hay không, từ bây giờ trở đi, anh không làm được nữa rồi”.
Tào Hiểu Vũ nghe vậy thì cười nhạt, hỏi: “Ồ? Tôi lại muốn hỏi sao tôi lại không còn là người thừa kế nữa?”
Diệp Thành bình tĩnh đáp: “Vì anh đã đắc tội với tôi. Không cần tôi mở lời, những người cấp cao ở gia tộc các anh cũng sẽ chủ động hủy bỏ vị trí người thừa kế của anh”.
Anh vừa nói xong câu này, sắc mặt Triệu Nhân Thanh chợt trở nên thờ ơ, lặng lẽ lắc đầu. Dù có là người tài năng xuất chúng mà nói ra lời như thế, ông ta cũng không dám thu nhận. Bởi vì như vậy đồng nghĩa đắc tội với nhà họ Tào!
Đắc tội với Bát Quái Môn cùng lắm là bị cướp mất vài đệ tử, nhưng đắc tội với nhà họ Tào thì e rằng cả Tô Bắc này, thậm chí là ba tỉnh Hoa Đông cũng không còn chỗ cho mình dung thân!
Tào Hiểu Vũ cười lớn, trong mắt ngập tràn vẻ sắc lạnh, lạnh nhạt nói: “Mạnh miệng đấy, cậu tưởng cậu là ai mà đắc tội với cậu sẽ bị hủy vị trí người thừa kế”.
Dương Thi Âm cười nũng nịu: “Cậu chủ Tào, tôi thấy người này bị tiếng tăm của nhà họ Tào dọa cho biến thành tên ngốc rồi, chỉ biết ăn nói linh tinh”.
Cô ta vừa nói vừa không ngừng liếc mắt đưa tình với Tào Hiểu Vũ, còn đưa chiếc lưỡi màu hồng ra, khẽ liếm môi mình như đang dụ dỗ.
Lưu Ba tức đến mức kéo cô ta lại, nhưng Dương Thi Âm không động đậy, chỉ cần dụ dỗ được người giàu nhất Tô Bắc thì một người bạn trai con nhà giàu tính là gì?
Lư Kiệt khởi động khớp ngón tay, nghiến răng cười gằn: “Cậu chủ Tào, còn nói nhiều lời với cậu ta làm gì. Tôi sẽ gọi đàn em qua đây, để tên ngu ngốc không biết trời cao đất dày này biết sự lợi hại của tỉnh Tô Bắc!”
Triệu Nhã Nhi thấy vậy vô cùng sốt ruột. Cô ấy liên tục ra hiệu bằng ánh mắt với bố, nhưng Triệu Nhân Thanh lại giống như không nhìn thấy, cứ nghiêng đầu đi chỗ khác.
Thấy tình hình thế này, trong lòng Triệu Linh Nhi xác định, biết bố đã từ bỏ người đàn ông này, cô ta cũng không muốn làm đến cùng bèn mở miệng nói: “Diệp Lạc Phàm, bây giờ anh mau xin lỗi cậu chủ Tào, có lẽ anh ấy còn nể mặt võ quán Bát Quái chúng ta mà tha cho anh một mạng đấy”.
Diệp Thành bình tĩnh nói: “Phải xin lỗi thì cũng là anh ta xin lỗi tôi, hơn nữa từ lúc nào mà tôi cần võ quán Bát Quái bảo vệ chứ?”
Anh vừa nói như vậy, Triệu Nhân Thanh trợn trắng mắt, hừ một tiếng quay đầu đi, rõ ràng không định quan tâm đến thằng nhóc không biết trời cao đất dày này nữa.
Triệu Linh Nhi cũng cười nhạt trong lòng, hai tay khoanh trước ngực, chuẩn bị chờ xem lát nữa cái người chỉ biết khoác lác này làm sao giải quyết hậu quả.
Trong lúc bầu không khí trở nên lạnh như băng, cửa phòng VIP đột nhiên bị đạp mạnh ra, một cô gái mặc áo xanh hiên ngang đi vào. Nhìn thấy cô ấy, Tào Hiểu Vũ lập tức đứng bật dậy như gắn lò xo sau mông, kinh ngạc gọi:
“Cô Lam?”
Những người khác nghe thấy tiếng gọi này cũng rùng mình, vội vàng đứng dậy, trong đó Triệu Nhân Thanh là người phản ứng lớn nhất. Ông ta nhanh chóng đứng dậy, cung kính hành lễ với Lam Thải Nhi: “Hậu bối Triệu Nhân Thanh kính chào Lam đại sư”.
Trong giang hồ võ đạo không kể đến tuổi tác, người nào mạnh sẽ đứng đầu. Lam Thải Nhi đã thăng cấp lên đại sư võ đạo, đương nhiên thân phận địa vị cao hơn nhiều so với Triệu Nhân Thanh.
Triệu Linh Nhi ngạc nhiên kêu lên, mặt lộ vẻ cực kỳ sùng bái. Đây chính là Lam Thải Nhi, đại sư võ đạo đầu tiên của tỉnh Tô Bắc, vả lại còn là đại sư võ đạo trẻ tuổi như vậy!
Những người khác cũng lần lượt tiến đến, muốn kéo gần khoảng cách với Lam Thải Nhi. Khác với Tào Hiểu Vũ, đây mới là nhân vật lớn mạnh nắm giữ quyền lực thực sự của nhà họ Tào!
Chính bản thân Tào Hiểu Vũ còn không khỏi lóe lên vẻ kì lạ trong ánh mắt, âm thầm hạ quyết tâm sẽ có một ngày hắn chinh phục được cô gái kiêu ngạo này, khiến cô ấy rên rỉ dưới thân mình!
Nhưng cùng lúc đó, trong lòng hắn lại âm thầm kinh ngạc: “Vừa rồi mình gọi điện thoại cho cô ấy, rõ ràng cô ấy nói không có thời gian, sao đột nhiên lại đến đây rồi?”
Mấy giây sau, Tào Hiểu Vũ đã đưa ra một kết luận vô cùng tự luyến: “Hừ, phải rồi, thật ra cô gái này vẫn luôn yêu thầm mình. Dù ngoài miệng nói là không có thời gian, nhưng thật ra lại lo cho sự an nguy của mình, nên mới vội vàng chạy tới đây”.
Vừa nghĩ tới điều này, hắn tựa hồ vui đến mức nhảy cẫng lên, bước lên trước mấy bước, dùng giọng điệu không thể dịu dàng hơn nói: “Thải Nhi, em đến rồi à?”
Nghe thấy lời này, người xung quanh lại tỏ ra kinh ngạc. Gần như toàn bộ người ở Tô Bắc đều biết Lam Thải Nhi kiên định ủng hộ Tào Hinh Toàn, nhưng xem bộ dạng lúc này lẽ nào cô ấy và Tào Hiểu Vũ là một cặp?
Trong đó người chán nản nhất là Dương Thi Âm, bất kể là vẻ ngoài, khí chất, thân phận địa vị hay năng lực cá nhân, cô ta đều không có chút vốn liếng nào để so bì với người ta. Cô ta nhìn Lam Thải Nhi được mọi người vây quanh, nâng như nâng trứng mà không khỏi sinh lòng đố kị.
Ngay lúc ấy, Lưu Ba đột nhiên nhìn sang Diệp Thành, cười khẩy: “Bây giờ cũng không cần Lư Kiệt ra tay nữa. Cô Lam đã đến đây rồi, tên ngu ngốc dám sỉ nhục người thừa kế nhà họ Tào kia có thể đợi chết rồi đấy!”
- ------------------
Đó là gia chủ của nhà họ Tào giàu nhất tỉnh Tô Bắc đấy! Một câu nói của người đó có thể khiến thị trường chứng khoán biến động, vung tay là che kín nửa bầu trời Tô Bắc, giậm chân là khiến tất cả doanh nhân giàu có phải run rẩy sợ hãi!
Đôi mắt quyến rũ của Dương Thi Âm dán chặt vào Tào Hiểu Vũ. Trong lòng đã bắt đầu suy nghĩ làm thế nào mới có thể trèo lên giường của cậu chủ này. Đến lúc đó, cô ta sẽ trở thành vợ của người giàu nhất tỉnh Tô Bắc!
Vừa nghĩ đến điều này, trong lòng Dương Thi Âm nóng bừng lên, hai mắt như sắp chảy ra nước, láo liên nhìn khắp người Tào Hiểu Vũ, khiến Lưu Ba thấy mà tức giận.
Có điều cho anh ta mười nghìn lá gan, anh ta cũng không dám ghen với cậu chủ Tào, nên đành trút giận lên người Diệp Thành. Lưu Ba cười khẩy, không có ý tốt nói: “Cậu chủ Tào, nếu tên nhóc này đã có mắt không tròng như vậy, chi bằng phế hai con mắt của cậu ta đi”.
Tào Hiểu Vũ lại khinh thường hừ một tiếng: “Động tay với loại người vô dụng này chỉ làm bẩn tay tôi”.
Lư Kiệt đứng bên nghe thấy vậy lập tức cười gằn đứng dậy, cất giọng: “Cậu chủ Tào cứ giao cho tôi đi! Cho dù tên nhóc này có luyện võ, anh em dưới trướng tôi cũng có thể đánh cậu ta đến khi cậu ta quỳ xuống xin tha!”
Nhà họ Lư ở Tô Bắc nổi tiếng tàn nhẫn trên giang hồ, đàn em dưới trướng dám đánh dám liều nhiều vô kể. Đừng nói là đánh tàn phế một người, cho dù có khiến anh ta biến mất khỏi thế giới này cũng không cần tốn nhiều sức.
Triệu Nhân Thanh nghe thấy lời này, sắc mặt không khỏi u ám. Tuy Diệp Lạc Phàm có ngông cuồng nhưng cũng là đệ tử cuối cùng của mình, đám người này lại nói ra mấy lời đòi đánh cậu ta thế này thế nọ, rõ ràng là không xem mình ra gì!
Tuy nhiên, ngay khi ông ta định lên tiếng, Diệp Thành lại mở miệng nói: “Anh… là người thừa kế tương lai của nhà họ Tào?”
Tào Hiểu Vũ còn tưởng là anh đã thấy sợ, ngạo nghễ nói: “Thế nào? Bây giờ muốn xin tha rồi sao? Tiếc là muộn rồi, dám sỉ nhục người của cậu chủ nhà họ Tào nhất định phải trả giá đắt!”
Diệp Thành nói: “Tôi chỉ muốn nói với anh, bất kể anh có phải người thừa kế tương lai của nhà họ Tào hay không, từ bây giờ trở đi, anh không làm được nữa rồi”.
Tào Hiểu Vũ nghe vậy thì cười nhạt, hỏi: “Ồ? Tôi lại muốn hỏi sao tôi lại không còn là người thừa kế nữa?”
Diệp Thành bình tĩnh đáp: “Vì anh đã đắc tội với tôi. Không cần tôi mở lời, những người cấp cao ở gia tộc các anh cũng sẽ chủ động hủy bỏ vị trí người thừa kế của anh”.
Anh vừa nói xong câu này, sắc mặt Triệu Nhân Thanh chợt trở nên thờ ơ, lặng lẽ lắc đầu. Dù có là người tài năng xuất chúng mà nói ra lời như thế, ông ta cũng không dám thu nhận. Bởi vì như vậy đồng nghĩa đắc tội với nhà họ Tào!
Đắc tội với Bát Quái Môn cùng lắm là bị cướp mất vài đệ tử, nhưng đắc tội với nhà họ Tào thì e rằng cả Tô Bắc này, thậm chí là ba tỉnh Hoa Đông cũng không còn chỗ cho mình dung thân!
Tào Hiểu Vũ cười lớn, trong mắt ngập tràn vẻ sắc lạnh, lạnh nhạt nói: “Mạnh miệng đấy, cậu tưởng cậu là ai mà đắc tội với cậu sẽ bị hủy vị trí người thừa kế”.
Dương Thi Âm cười nũng nịu: “Cậu chủ Tào, tôi thấy người này bị tiếng tăm của nhà họ Tào dọa cho biến thành tên ngốc rồi, chỉ biết ăn nói linh tinh”.
Cô ta vừa nói vừa không ngừng liếc mắt đưa tình với Tào Hiểu Vũ, còn đưa chiếc lưỡi màu hồng ra, khẽ liếm môi mình như đang dụ dỗ.
Lưu Ba tức đến mức kéo cô ta lại, nhưng Dương Thi Âm không động đậy, chỉ cần dụ dỗ được người giàu nhất Tô Bắc thì một người bạn trai con nhà giàu tính là gì?
Lư Kiệt khởi động khớp ngón tay, nghiến răng cười gằn: “Cậu chủ Tào, còn nói nhiều lời với cậu ta làm gì. Tôi sẽ gọi đàn em qua đây, để tên ngu ngốc không biết trời cao đất dày này biết sự lợi hại của tỉnh Tô Bắc!”
Triệu Nhã Nhi thấy vậy vô cùng sốt ruột. Cô ấy liên tục ra hiệu bằng ánh mắt với bố, nhưng Triệu Nhân Thanh lại giống như không nhìn thấy, cứ nghiêng đầu đi chỗ khác.
Thấy tình hình thế này, trong lòng Triệu Linh Nhi xác định, biết bố đã từ bỏ người đàn ông này, cô ta cũng không muốn làm đến cùng bèn mở miệng nói: “Diệp Lạc Phàm, bây giờ anh mau xin lỗi cậu chủ Tào, có lẽ anh ấy còn nể mặt võ quán Bát Quái chúng ta mà tha cho anh một mạng đấy”.
Diệp Thành bình tĩnh nói: “Phải xin lỗi thì cũng là anh ta xin lỗi tôi, hơn nữa từ lúc nào mà tôi cần võ quán Bát Quái bảo vệ chứ?”
Anh vừa nói như vậy, Triệu Nhân Thanh trợn trắng mắt, hừ một tiếng quay đầu đi, rõ ràng không định quan tâm đến thằng nhóc không biết trời cao đất dày này nữa.
Triệu Linh Nhi cũng cười nhạt trong lòng, hai tay khoanh trước ngực, chuẩn bị chờ xem lát nữa cái người chỉ biết khoác lác này làm sao giải quyết hậu quả.
Trong lúc bầu không khí trở nên lạnh như băng, cửa phòng VIP đột nhiên bị đạp mạnh ra, một cô gái mặc áo xanh hiên ngang đi vào. Nhìn thấy cô ấy, Tào Hiểu Vũ lập tức đứng bật dậy như gắn lò xo sau mông, kinh ngạc gọi:
“Cô Lam?”
Những người khác nghe thấy tiếng gọi này cũng rùng mình, vội vàng đứng dậy, trong đó Triệu Nhân Thanh là người phản ứng lớn nhất. Ông ta nhanh chóng đứng dậy, cung kính hành lễ với Lam Thải Nhi: “Hậu bối Triệu Nhân Thanh kính chào Lam đại sư”.
Trong giang hồ võ đạo không kể đến tuổi tác, người nào mạnh sẽ đứng đầu. Lam Thải Nhi đã thăng cấp lên đại sư võ đạo, đương nhiên thân phận địa vị cao hơn nhiều so với Triệu Nhân Thanh.
Triệu Linh Nhi ngạc nhiên kêu lên, mặt lộ vẻ cực kỳ sùng bái. Đây chính là Lam Thải Nhi, đại sư võ đạo đầu tiên của tỉnh Tô Bắc, vả lại còn là đại sư võ đạo trẻ tuổi như vậy!
Những người khác cũng lần lượt tiến đến, muốn kéo gần khoảng cách với Lam Thải Nhi. Khác với Tào Hiểu Vũ, đây mới là nhân vật lớn mạnh nắm giữ quyền lực thực sự của nhà họ Tào!
Chính bản thân Tào Hiểu Vũ còn không khỏi lóe lên vẻ kì lạ trong ánh mắt, âm thầm hạ quyết tâm sẽ có một ngày hắn chinh phục được cô gái kiêu ngạo này, khiến cô ấy rên rỉ dưới thân mình!
Nhưng cùng lúc đó, trong lòng hắn lại âm thầm kinh ngạc: “Vừa rồi mình gọi điện thoại cho cô ấy, rõ ràng cô ấy nói không có thời gian, sao đột nhiên lại đến đây rồi?”
Mấy giây sau, Tào Hiểu Vũ đã đưa ra một kết luận vô cùng tự luyến: “Hừ, phải rồi, thật ra cô gái này vẫn luôn yêu thầm mình. Dù ngoài miệng nói là không có thời gian, nhưng thật ra lại lo cho sự an nguy của mình, nên mới vội vàng chạy tới đây”.
Vừa nghĩ tới điều này, hắn tựa hồ vui đến mức nhảy cẫng lên, bước lên trước mấy bước, dùng giọng điệu không thể dịu dàng hơn nói: “Thải Nhi, em đến rồi à?”
Nghe thấy lời này, người xung quanh lại tỏ ra kinh ngạc. Gần như toàn bộ người ở Tô Bắc đều biết Lam Thải Nhi kiên định ủng hộ Tào Hinh Toàn, nhưng xem bộ dạng lúc này lẽ nào cô ấy và Tào Hiểu Vũ là một cặp?
Trong đó người chán nản nhất là Dương Thi Âm, bất kể là vẻ ngoài, khí chất, thân phận địa vị hay năng lực cá nhân, cô ta đều không có chút vốn liếng nào để so bì với người ta. Cô ta nhìn Lam Thải Nhi được mọi người vây quanh, nâng như nâng trứng mà không khỏi sinh lòng đố kị.
Ngay lúc ấy, Lưu Ba đột nhiên nhìn sang Diệp Thành, cười khẩy: “Bây giờ cũng không cần Lư Kiệt ra tay nữa. Cô Lam đã đến đây rồi, tên ngu ngốc dám sỉ nhục người thừa kế nhà họ Tào kia có thể đợi chết rồi đấy!”
- ------------------
Bình luận facebook