Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 748: Không bao giờ lùi bước! Không bao giờ khuất phục! Không bao giờ hối hận!
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hoa tộc chính là hậu duệ người Hoa tu chân viễn cổ, nhưng từ sau khi Đại Đế Hiên Viên bỗng dưng biến mất đầy bí hiểm, Hoa tộc mất đi thể chất và năng lực tu chân, cả đời cũng không đặt chân vào cảnh giới Kim Đan.
Nhưng từ khi có Diệp Thành, anh dùng pháp lực tối cao trợ giúp các trưởng lão phá bỏ trói buộc, đưa họ quay về Hoa Hạ, tộc quần sừng sững không ngã trong dòng chảy thời gian lại bắt đầu phồn vinh lần nữa.
Lúc này, cả Hoa tộc, thêm cả mấy thế lực bên Sương Diệp Lâu đều đang ở trong Tinh Hà Kiếm Cung chờ Diệp Thành, trước đó Diệp Thành đã ra lệnh cho Ân U Liên dẫn họ tới đây, Tiêu Phủ cũng đến đầy đủ.
Mà đợi khi Diệp Thành đã nổi tiếng khắp dải Ngân Hà, càng có không biết bao nhiêu tông môn, tu sĩ từ nghìn dặm xa xôi đuổi theo tới đây để chiêm ngưỡng bảo vật còn sót lại của Thiên Quân viễn cổ. Tinh Hà Kiếm Cung càng thêm đông đúc, dòng người nườm nượp, tu sĩ như mưa.
Nhưng hôm nay, Tinh Hà Kiếm Cung lại vắng ngắt, lạnh lẽo.
Tất cả tộc nhân của Hoa tộc đều ngẩng đầu lên trời nhìn chiến xa vàng rực, tỏa hào quang lấp lánh và thần tướng mặc giáp vàng ngồi tít trên cao nhìn xuống chúng sinh giữa không trung.
Mọi người đều biết nguồn gốc của thần tướng.
Thánh địa Lăng Tiêu!
Chính là nơi có tông môn cực lớn mạnh tạo ra mấy nghìn năm khốn khổ nhục nhã cho Hoa tộc, giờ lại muốn cướp đi một tia hy vọng khác.
Khi thần tướng đọc xong pháp lệnh trong tay.
Đại trưởng lão đập mạnh cây gậy xuống đất, miệng thốt ra năm chữ:
“Hoa tộc ta... không phục!”
Đúng vậy, Hoa tộc không phục!
Không chỉ đại trưởng lão, không chỉ nhiều tu sĩ mà ngay cả Sương Diệp Lâu, Tiêu Phủ, người của tông môn thượng cổ và nhiều võ sĩ, thuật sĩ đều mang theo ý nghĩ như vậy.
Không phục!
Dựa vào gì chứ!
Thánh địa Lăng Tiêu ngồi chỉ tay năm ngón, dùng một câu quyết định sự sống chết của Hoa tộc, bắt Thiên Quân Hoa tộc tới thành địa Lăng Tiêu quỳ xuống tạ tội, gieo nguyền rủa khiến Hoa tộc không thể tu tiên cả nghìn năm hôm nay còn đày xuống làm dân tộc nô lệ.
“Ranh con thánh địa Lăng Tiêu, bọn ông chọc gì mấy người mà cứ nhòm ngó miết thế có phải năm đó tổ tiên Hoa tộc đã từng đánh thắng tổ tiên thánh địa Lăng Tiêu không?”
Diệp Niệm có tính cách nóng nảy quát lớn.
Mọi người nghe thế thì cười to, trong tiếng cười là sự khinh bỉ thánh địa Lăng Tiêu và bi thương khôn cùng.
Thần tướng giáp vàng không nói gì, chỉ nhẹ nhàng vung tay xuống.
“Vù vù...”
Là Chân Quân Xuất Khiếu đỉnh phong- Diệp Niệm bị một sức mạnh vô hình áp xuống, quỳ trên đất. Mặt cho ông ấy đánh mặt đất cỡ nào, sức mạnh toàn thân bùng nổ bao nhiêu thì cũng không thể làm gì được sức mạnh vô hình kia. Cuối cùng, Diệp Niệm bị sức mạnh kia dần đè xuống, nằm ra đất, không nâng người nổi.
“Kẻ xúc phạm uy nghiêm của thành địa Lăng Tiêu đều sẽ như thế...”
Ánh mắt thần tướng giáp vàng lạnh nhạt nhìn chúng sinh như đang nhìn con kiến.
Mọi người không nói gì, trong Tinh Hà Kiếm Cung tĩnh mịch, không một âm thanh.
Một lát sau, Tiêu Nghĩa Tuyệt bước ra, rút tướng kiếm trong tay, vung về phía thần tướng giáp vàng.
“Chiến!”
Giờ phút này, dù là Hoa tộc thượng cổ, Sương Diệp Lâu hay tông môn thượng cổ, Tiêu Phủ, ai cũng anh dụng tiến lên, dù chết trăm lần cũng không hối tiếc.
Nhưng lúc này, cả Tinh Hà Kiếm Cung lập lòe tia sáng, sau đó...
Nó biến mất trong không trung!
Biến cố này khiến những người đến nhìn Hoa tộc bị diệt choáng váng, ngay cả đại quân do thánh địa Lăng Tiêu phái tới cũng sửng sốt.
“Cứ thế... chạy sao?”
Tinh Hà Thiên Cung là thiên bảo chính cống tuy kém hơn thánh địa Lăng Tiêu nhưng cũng không dễ công phá, Diệp Thành đã chuẩn bị trước, lệnh Ân U Liên nhắn lại, dán bùa mình vẽ lên nó, chỉ cần có nguy hiểm, Tần Hồng Sương vừa quyết định bằng ý thức thôi thì cả Tinh Hà Kiếm Cung sẽ dịch chuyển tức thời.
Thứ ấy đang nằm trong lồng ngực Diệp Thành, nói cách khác, ai muốn tổn thương những người đó thì phải bước qua xác anh đã.
Mất hồi lầu, Kim Tướng mới ổn định cảm xúc, trầm giọng nói: “Nếu họ Diệp đã làm con rùa rụt đầu, cấp dưới đều trốn hết thì bắt mấy trăm triệu người Hoa này làm dê thế tội đi!”
Nghe hắn nói thế, mọi người sợ hãi, thánh địa Lăng Tiêu này điên quá rồi, họ còn muốn tàn sát dân thường tay không tấc sắt sao!
Những chiến tướng giáp vàng khác nhận lệnh mà đi, sau đó lại phát hiện một chút xấu hổ mất mặt là mình... giết không chết người ta!
Theo lý thuyết, chiến tướng của thánh địa Lăng Tiêu, yếu nhất cũng có tu vi Kim Đan đỉnh phong, muốn giết người phàm thì dễ như dí chết một con kiến nhưng Diệp Thành đã đoán trước được sự vô liêm sỉ của họ nên đã hạ một lời chú mạnh mẽ- Ma Linh Huyết Mạch Đại Chú!
Chú này bắt nguồn từ Ma Linh Tiên Tông- một trong những tiên tông mạnh nhất, dùng để bảo vệ những chủng tộc yếu ớt. Khi lời chú linh nghiệm, người hạ chú cần trả giá tuổi thọ là mười nghìn năm, Nhưng trong vòng một năm, mỗi một người trong tộc có cùng dòng máu với anh đều sẽ không bị mất mạng bởi sức sát thương của người có thực lực thấp hơn người thi thuật.
Nơi không gian di chuyển là bên trong ngọc Thuần Thanh Lưu Ly Như Ý, bảo vật mà anh đã để lại cho Minh Sương, lần này đến Bồng Lai Tiên Sơn mới lấy về.
Đương nhiên, Diệp Thành cũng phải trả cái giá rất đắt, vừa thảm vừa đau. Tuy thực lực anh sánh ngang Chân Tiên nhưng cảnh giới vẫn mới là Xuất Khiếu đỉnh phong mà thôi.
Nên biết là tuổi thọ của một Thiên Quân bình thường không quá mười nghìn năm, Diệp Thành có ba thần thể hộ thân, sau khi giảm mười nghìn năm tuổi thọ thì anh tức khắc gặp nguy cơ rất lớn.
Nhưng anh không hề nói chuyện này cho bất cứ ai biết, chỉ một mình anh suy tính tất cả. Nếu trong vòng mười năm mà không đột phá cảnh giới Hợp Đạo, Diệp Thành sẽ chết vì hết tuổi thọ.
Mười năm nghe thì nhiều nhưng nên biết là bao nhiêu Thiên Quân Nguyên Anh dùng cả mười nghìn năm mà chẳng thể chạm tới ngưỡng cảnh giới Hợp Đạo, Chân Tiên muốn chứng đạo không chỉ cần lòng dạ bền bỉ, nghị lực kiên cường, còn cần thêm cơ duyên và số lượng lớn thiên tài địa bảo.
Cho dù là đời trước, là một Tiên Đế tài năng, anh cũng không thể dám chắc là mình có thể đặt chân Hợp Đạo trong vòng mười năm.
Nhưng Diệp Thành hoàn toàn không hối hận! Tiên Đế Huyền Thành sống cả đời, không cầu tiền đồ như gấm, chỉ mong không thẹn với lòng. Huyết hải thâm thù của tộc Hoa Hạ đã ở trước mắt, anh có thể không báo sao? Nếu chỉ vì mình mà khiến đồng bạo bị nguy hiểm, sao anh còn mặt mũi tự nhận là không thẹn với lòng?
Cảm nhận được sự xuất hiện của Tinh Hà Kiếm Cung trong ngọc Thuần Thanh Lưu Ly Như Ý, Diệp Thành thở dài nhưng trong mắt là tia kiên định.
“Diệp tôi sống cả đời, chỉ cầu cúi và ngẩng đầu đều không thẹn với lòng. Huyết chú này xuất hiện, có lẽ những người thường Hoa Hạ sẽ chịu đau đớn da thịt nhưng mạng sống lại được bảo vệ!”
Mà lúc này, trong lòng Diệp Thành lại không bình tĩnh nổi, anh cũng đặt tay lên ngực tự hỏi:
“Vì một đám người trần mắt thịt, mình làm thế có đáng không?”
Hoa tộc chính là hậu duệ người Hoa tu chân viễn cổ, nhưng từ sau khi Đại Đế Hiên Viên bỗng dưng biến mất đầy bí hiểm, Hoa tộc mất đi thể chất và năng lực tu chân, cả đời cũng không đặt chân vào cảnh giới Kim Đan.
Nhưng từ khi có Diệp Thành, anh dùng pháp lực tối cao trợ giúp các trưởng lão phá bỏ trói buộc, đưa họ quay về Hoa Hạ, tộc quần sừng sững không ngã trong dòng chảy thời gian lại bắt đầu phồn vinh lần nữa.
Lúc này, cả Hoa tộc, thêm cả mấy thế lực bên Sương Diệp Lâu đều đang ở trong Tinh Hà Kiếm Cung chờ Diệp Thành, trước đó Diệp Thành đã ra lệnh cho Ân U Liên dẫn họ tới đây, Tiêu Phủ cũng đến đầy đủ.
Mà đợi khi Diệp Thành đã nổi tiếng khắp dải Ngân Hà, càng có không biết bao nhiêu tông môn, tu sĩ từ nghìn dặm xa xôi đuổi theo tới đây để chiêm ngưỡng bảo vật còn sót lại của Thiên Quân viễn cổ. Tinh Hà Kiếm Cung càng thêm đông đúc, dòng người nườm nượp, tu sĩ như mưa.
Nhưng hôm nay, Tinh Hà Kiếm Cung lại vắng ngắt, lạnh lẽo.
Tất cả tộc nhân của Hoa tộc đều ngẩng đầu lên trời nhìn chiến xa vàng rực, tỏa hào quang lấp lánh và thần tướng mặc giáp vàng ngồi tít trên cao nhìn xuống chúng sinh giữa không trung.
Mọi người đều biết nguồn gốc của thần tướng.
Thánh địa Lăng Tiêu!
Chính là nơi có tông môn cực lớn mạnh tạo ra mấy nghìn năm khốn khổ nhục nhã cho Hoa tộc, giờ lại muốn cướp đi một tia hy vọng khác.
Khi thần tướng đọc xong pháp lệnh trong tay.
Đại trưởng lão đập mạnh cây gậy xuống đất, miệng thốt ra năm chữ:
“Hoa tộc ta... không phục!”
Đúng vậy, Hoa tộc không phục!
Không chỉ đại trưởng lão, không chỉ nhiều tu sĩ mà ngay cả Sương Diệp Lâu, Tiêu Phủ, người của tông môn thượng cổ và nhiều võ sĩ, thuật sĩ đều mang theo ý nghĩ như vậy.
Không phục!
Dựa vào gì chứ!
Thánh địa Lăng Tiêu ngồi chỉ tay năm ngón, dùng một câu quyết định sự sống chết của Hoa tộc, bắt Thiên Quân Hoa tộc tới thành địa Lăng Tiêu quỳ xuống tạ tội, gieo nguyền rủa khiến Hoa tộc không thể tu tiên cả nghìn năm hôm nay còn đày xuống làm dân tộc nô lệ.
“Ranh con thánh địa Lăng Tiêu, bọn ông chọc gì mấy người mà cứ nhòm ngó miết thế có phải năm đó tổ tiên Hoa tộc đã từng đánh thắng tổ tiên thánh địa Lăng Tiêu không?”
Diệp Niệm có tính cách nóng nảy quát lớn.
Mọi người nghe thế thì cười to, trong tiếng cười là sự khinh bỉ thánh địa Lăng Tiêu và bi thương khôn cùng.
Thần tướng giáp vàng không nói gì, chỉ nhẹ nhàng vung tay xuống.
“Vù vù...”
Là Chân Quân Xuất Khiếu đỉnh phong- Diệp Niệm bị một sức mạnh vô hình áp xuống, quỳ trên đất. Mặt cho ông ấy đánh mặt đất cỡ nào, sức mạnh toàn thân bùng nổ bao nhiêu thì cũng không thể làm gì được sức mạnh vô hình kia. Cuối cùng, Diệp Niệm bị sức mạnh kia dần đè xuống, nằm ra đất, không nâng người nổi.
“Kẻ xúc phạm uy nghiêm của thành địa Lăng Tiêu đều sẽ như thế...”
Ánh mắt thần tướng giáp vàng lạnh nhạt nhìn chúng sinh như đang nhìn con kiến.
Mọi người không nói gì, trong Tinh Hà Kiếm Cung tĩnh mịch, không một âm thanh.
Một lát sau, Tiêu Nghĩa Tuyệt bước ra, rút tướng kiếm trong tay, vung về phía thần tướng giáp vàng.
“Chiến!”
Giờ phút này, dù là Hoa tộc thượng cổ, Sương Diệp Lâu hay tông môn thượng cổ, Tiêu Phủ, ai cũng anh dụng tiến lên, dù chết trăm lần cũng không hối tiếc.
Nhưng lúc này, cả Tinh Hà Kiếm Cung lập lòe tia sáng, sau đó...
Nó biến mất trong không trung!
Biến cố này khiến những người đến nhìn Hoa tộc bị diệt choáng váng, ngay cả đại quân do thánh địa Lăng Tiêu phái tới cũng sửng sốt.
“Cứ thế... chạy sao?”
Tinh Hà Thiên Cung là thiên bảo chính cống tuy kém hơn thánh địa Lăng Tiêu nhưng cũng không dễ công phá, Diệp Thành đã chuẩn bị trước, lệnh Ân U Liên nhắn lại, dán bùa mình vẽ lên nó, chỉ cần có nguy hiểm, Tần Hồng Sương vừa quyết định bằng ý thức thôi thì cả Tinh Hà Kiếm Cung sẽ dịch chuyển tức thời.
Thứ ấy đang nằm trong lồng ngực Diệp Thành, nói cách khác, ai muốn tổn thương những người đó thì phải bước qua xác anh đã.
Mất hồi lầu, Kim Tướng mới ổn định cảm xúc, trầm giọng nói: “Nếu họ Diệp đã làm con rùa rụt đầu, cấp dưới đều trốn hết thì bắt mấy trăm triệu người Hoa này làm dê thế tội đi!”
Nghe hắn nói thế, mọi người sợ hãi, thánh địa Lăng Tiêu này điên quá rồi, họ còn muốn tàn sát dân thường tay không tấc sắt sao!
Những chiến tướng giáp vàng khác nhận lệnh mà đi, sau đó lại phát hiện một chút xấu hổ mất mặt là mình... giết không chết người ta!
Theo lý thuyết, chiến tướng của thánh địa Lăng Tiêu, yếu nhất cũng có tu vi Kim Đan đỉnh phong, muốn giết người phàm thì dễ như dí chết một con kiến nhưng Diệp Thành đã đoán trước được sự vô liêm sỉ của họ nên đã hạ một lời chú mạnh mẽ- Ma Linh Huyết Mạch Đại Chú!
Chú này bắt nguồn từ Ma Linh Tiên Tông- một trong những tiên tông mạnh nhất, dùng để bảo vệ những chủng tộc yếu ớt. Khi lời chú linh nghiệm, người hạ chú cần trả giá tuổi thọ là mười nghìn năm, Nhưng trong vòng một năm, mỗi một người trong tộc có cùng dòng máu với anh đều sẽ không bị mất mạng bởi sức sát thương của người có thực lực thấp hơn người thi thuật.
Nơi không gian di chuyển là bên trong ngọc Thuần Thanh Lưu Ly Như Ý, bảo vật mà anh đã để lại cho Minh Sương, lần này đến Bồng Lai Tiên Sơn mới lấy về.
Đương nhiên, Diệp Thành cũng phải trả cái giá rất đắt, vừa thảm vừa đau. Tuy thực lực anh sánh ngang Chân Tiên nhưng cảnh giới vẫn mới là Xuất Khiếu đỉnh phong mà thôi.
Nên biết là tuổi thọ của một Thiên Quân bình thường không quá mười nghìn năm, Diệp Thành có ba thần thể hộ thân, sau khi giảm mười nghìn năm tuổi thọ thì anh tức khắc gặp nguy cơ rất lớn.
Nhưng anh không hề nói chuyện này cho bất cứ ai biết, chỉ một mình anh suy tính tất cả. Nếu trong vòng mười năm mà không đột phá cảnh giới Hợp Đạo, Diệp Thành sẽ chết vì hết tuổi thọ.
Mười năm nghe thì nhiều nhưng nên biết là bao nhiêu Thiên Quân Nguyên Anh dùng cả mười nghìn năm mà chẳng thể chạm tới ngưỡng cảnh giới Hợp Đạo, Chân Tiên muốn chứng đạo không chỉ cần lòng dạ bền bỉ, nghị lực kiên cường, còn cần thêm cơ duyên và số lượng lớn thiên tài địa bảo.
Cho dù là đời trước, là một Tiên Đế tài năng, anh cũng không thể dám chắc là mình có thể đặt chân Hợp Đạo trong vòng mười năm.
Nhưng Diệp Thành hoàn toàn không hối hận! Tiên Đế Huyền Thành sống cả đời, không cầu tiền đồ như gấm, chỉ mong không thẹn với lòng. Huyết hải thâm thù của tộc Hoa Hạ đã ở trước mắt, anh có thể không báo sao? Nếu chỉ vì mình mà khiến đồng bạo bị nguy hiểm, sao anh còn mặt mũi tự nhận là không thẹn với lòng?
Cảm nhận được sự xuất hiện của Tinh Hà Kiếm Cung trong ngọc Thuần Thanh Lưu Ly Như Ý, Diệp Thành thở dài nhưng trong mắt là tia kiên định.
“Diệp tôi sống cả đời, chỉ cầu cúi và ngẩng đầu đều không thẹn với lòng. Huyết chú này xuất hiện, có lẽ những người thường Hoa Hạ sẽ chịu đau đớn da thịt nhưng mạng sống lại được bảo vệ!”
Mà lúc này, trong lòng Diệp Thành lại không bình tĩnh nổi, anh cũng đặt tay lên ngực tự hỏi:
“Vì một đám người trần mắt thịt, mình làm thế có đáng không?”
Bình luận facebook