Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 749: Khả năng vô hạn
Sau khi tin tức của Hoa Hạ truyền đến dải Ngân Hà, cả dải Ngân Hà đều trở nên tĩnh lặng.
Tất cả mọi người đều biết, cuộc chiến này đã không chỉ còn là thù hận của một cá nhân, một tông phái. Mà đã liên quan đến mối thâm thù đại hận, ân oán dây dưa suốt hàng ngàn năm mà dù có đổ máu cũng chẳng rửa sạch được của hai tông tộc, hai đạo chính thống.
Thù này, quyết không đội trời chung!
Một bên là cường giả thần bí của Nguyên Anh chém kiếm, thi triển ra bí thuật kinh thiên động địa, một bên là thánh địa Lăng Tiêu - Chân Tiên Hợp Đạo lừng danh.
Giữa hai người, chắc chắn sẽ có một trận cuộc chiến sinh tử!
Nếu như nói trước đây mọi người còn cho rằng trận chiến này chưa chắc đã nổ ra.
Dù sao thì Diệp Thành cũng là top 1 bảng Tinh Hà, đại Thiên Quân nổi tiếng của dải Ngân Hà. Cho dù Tô Khải Tín dẫn theo mười đại Thiên Quân chặn cửa, cũng không có tự tin có thể giữ chân được Diệp Thành. Một tu sĩ Nguyên Anh, nếu đã muốn bỏ trốn thì thật sự rất khó để ngăn cản được họ.
Nhưng hiện tại, thánh địa Lăng Tiêu đã vung kiếm chém chặn hết tất cả con đường.
Thời khắc mà tất cả dân thường của Hoa Hạ đều bị làm nô dịch, áp giải đến thánh địa Lăng Tiêu, thì tất cả mọi người đều biết, giữa thánh địa Lăng Tiêu và Diệp Thành, chắc chắn sẽ bùng nổ một cuộc tranh đấu kẻ sống người chết. Và hiển nhiên, trong hai người này, thánh địa Lăng Tiêu có ưu thế áp đảo hơn.
"Thật tiếc cho Diệp Thiên Quân!"
Lúc này, không biết có bao nhiêu người thầm than thở trong lòng.
"Diệp Thiên Quân chưa chắc đã thua, vẫn chưa thấy thánh địa Lăng Tiêu mạnh hơn được Bồng Lai Tiên là bao!"
Người tu sĩ trẻ tuổi không phục trong lòng, vẫn cố tranh biện, ủng hộ Diệp Thành.
Sau đó, bọn họ bị các trưởng bối với vẻ mặt đầy kinh hãi, đưa thẳng vào cấm địa của gia tộc, đóng cửa hối lỗi mười năm, không được phép ra ngoài.
Chưa đạt đến cấp bậc Thiên Quân thì vĩnh viễn không cách nào tưởng tượng được sức mạnh của thánh địa Lăng Tiêu. Đó có thể là truyền thống kế thừa của một tông phái hoàn chỉnh Chân Tiên Hợp Đạo. Những thứ khác chưa cần nói đến, như luật lệ Chân Tiên của Diệt Điếu Phi Sơn Tiên tông có bao nhiêu phần? Chẳng ai biết rõ.
Diệp Thành dù có mạnh hơn nữa thì có thể chống đỡ được mấy chương luật giấy? Có thể hơn được Phi Tiên ngũ tổ sao?
Trận chiến này, chẳng ai xem trong Diệp Thành!
Rất nhiều người hoài nghi, Diệp Thành sẽ như con rùa rụt cổ, căn bản không dám thò đầu ra ngoài. Tuy rằng tính mạng của toàn tộc rất quan trọng, thế nhưng đó là thánh địa Lăng Tiêu đó, thánh địa Lăng Tiêu trấn áp dải Ngân Hà suốt một trăm nghìn năm!
"Chủ thượng, người sẽ đến chứ?"
Lần này, đến cả Ân U Liên cũng có phần thấp thỏm trong lòng, không dám chắc chắn một trăm phần trăm nữa.
....
Thời gian đằng đẵng, chớp mắt đã trôi qua nửa năm.
Mà lúc này, ở trong Luyện ngục Vô Gian, Diệp Thành cũng đang tu luyện đến thời khắc quan trọng nhất.
Trong cửu khiếu, anh đã thành công được bảy khiếu, còn hai khiếu cuối cùng, một trong số đó đã chắc chắn là Kỳ Lân, khiếu cuối cùng còn lại, anh cũng sắp tu luyện thành công.
Trên thực tế, bên cạnh việc tu luyện thành công cửu khiếu, tuy nhiên vẫn chưa thể hóa thành Anh, nhưng Diệp Thành đã dần dần cảm nhận được, sự mạnh mẽ của Cửu Khiếu Linh Lung, là sự gia tăng của linh khiếu, sức mạnh càng ngày càng lớn. Mỗi lần tu luyện thành công một khiếu, giống như càng gia tăng thêm sức mạnh đối với công pháp trước mặt. Ví dụ như Hải Tinh hiện tại, so với trước đây, ít nhất còn mạnh mẽ hơn năm lần, thậm chí còn không dừng ở đó!
"Gào ——!"
Bên cạnh tiếng gào rú của Kỳ Lân, cả Luyện ngục Vô Gian, vô số dị thú đều run lẩy bẩy, cho dù là dị thú cấp Nguyên Anh mạnh mẽ nhất, cũng đều phải bò rạp dưới đất, không dám có nửa phần phản kháng. Bọn nó có thể cảm nhận được, nỗi kinh hoàng đè nén từ tận sâu trong huyết quản đó, càng phải biết, ở giữa hồ, thứ tồn tại ở đó chính là thần thú khủng khiếp như thế nào.
Đến nỗi tôn giả Bằng cũng hoàn toàn bị bất ngờ.
Lão chưa bao giờ nghĩ, trong vũ trụ này còn có công pháp kinh khủng đến vậy, lại có thể cưỡng ép chuyển hóa người thành huyết mạch thần thú, hơn nữa còn là huyết mạch thần thú tinh khiết, tương đương với thần thú còn trong thời kỳ non nớt, còn không chỉ là một chủng.
Hơn nữa, một đại thần thú cuối cùng xuất hiện, đừng nó là lão chưa từng nhìn thấy, mà ngay đến cả nghe thấy tên thôi lão cũng chưa từng nghe qua.... Rốt cuộc là gì?
"Quá khủng khiếp, thật không hổ danh là Tiên tông Chân Tiên chuyển thế!"
Trong lòng tôn giả Bằng liên tục hít vào một hơi lạnh.
Thậm chí lão còn có phần hoảng sợ, e rằng kiếp trước Diệp Thành không phải là Chân Tiên thông thường, thậm chí còn có thể là Tiên tôn cảnh giới Phi Thăng, nếu không làm sao có thể có công pháp kinh khủng đến vậy.
Thế nhưng, ngưng luyện một cách cưỡng ép như vậy, cái giá của sự tiêu hao kia cũng vô cùng lớn, Thiên Địa Vạn Linh Thủy của cả cái hồ này, đều bị tan biến hoàn toàn.
Nhưng đối với Diệp Thành mà nói, nó rất xứng đáng.
Mười ngày sau, Diệp Thành cũng phá cửa bước ra.
Ngày hôm đó, chín đường thiên lôi hung hãn đánh xuống, bị anh đánh nát bay ngược lên trời chỉ bằng một quyền. Toàn thân anh bị bao trùm trong vùng hỗn độn, giống như Ma Thần bước ra từ thời cổ đại. Mỗi một bước đi, vô số bóng dáng pháp tướng hiện lên.
Thiên Đế, Hải Tinh, Minh Vương, Huyền Vũ....
Lúc chín pháp tướng đứng ở phía sau lưng anh, hoàn toàn ngưng tụ lại, cuối cùng hóa thành một chiếc vành tiên vô cùng lớn. Chiếc vành tiên ấy tràn đầy hơi thở tự tại, may mắn, ung dung. Dường như quá khứ, hiện tại, tương lai mãi mãi tồn tại, vạn kiếp không mòn, trọn đời bất diệt.
Thời khắc đó, tất cả mọi người đều biết.
Thần pháp cửu khiếu của Diệp Thành đã thành công rồi.
Trung tâm của Luyện ngục Vô Gian, trong cái hồ ẩn chứa Thiên Địa Vạn Linh Thủy, một cậu thanh niên đang yên tĩnh trôi lơ lửng giữa không trung. Anh mặc một bộ áo đạo sĩ màu xanh, mãi tóc đen bay lất phất sau lưng, từng sợi phát ra ánh sáng lấp lánh óng ả. Toàn thân anh khoác lên ánh sáng vàng, đứng ngạo nghễ giữa không trung, trong hai con ngươi hiện lên chín ngọn lửa màu bốc cháy hừng hực, tựa như một vị chiến thần vô địch.
Nhưng thứ thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người chính là vầng sáng màu vàng đang bay lơ lửng trên đầu Diệp Thành.
Nó treo cao như một vầng trăng sáng, đưa đến cho mọi người cảm giác được sự tồn tại vĩnh hằng, vạn kiếp bất diệt. Ánh hào quang ấm áp tỏa ra từ vầng sáng, ánh sáng bao phủ cả Luyện ngục Vô Gian. Vô số trận pháp cũng chẳng thể nào ngăn được tiên quang này.
Tiên quang tràn ra, thậm chí những người bên ngoài Luyện ngục Vô Gian cũng có thể nhìn thấy. Vô số tu sĩ đều kinh hãi, nhìn chăm chú vào từng luồng tiên quang, cảm nhận hơi thở tiêu dao tự tại, mãi mãi trường tồn, ngay đến cả thiên quân cũng lộ vẻ xúc động, cho rằng trong Luyện ngục Vô Gian, chắc chắn sẽ có Tiên Đan tuyệt phẩm thậm chí còn có thể có thần bảo xuất thế, mới có dị tượng kinh thiên động địa như thế.
Thậm chí mấy tên ma soái tộc Lệ Ma còn không nhẫn nại được, ngang ngược động thủ.
Năm sáu luồng ma khí cuồn cuộn, hội tụ thành một con rồng màu đen rung chuyển trời đất bất chợt đánh mạnh vào Luyện ngục Vô Gian. Pháp trận của Luyện ngục Vô Gian bị đánh vào, không ngừng dao động theo sự khuấy động của ánh sáng, đáng tiếc, cả Luyện ngục Vô Gian vẫn như mộng như ảo, căn bản không cách nào đụng vào được.
"Anh, là anh sao?"
Ánh mắt của Dao Nhi mơ màng, vẻ mặt hoảng hốt, buột miệng thốt lên.
Lúc này, dị tướng của Diệp Thành quá đáng sợ.
Đầu đội vầng tiên, chân đạp hư không, trên người khoác kim quang, từ trong bước ra, đều chứa đựng đạo vận vĩnh cửu. Diệp Thành đứng ở đó, giống như một Nguyên Anh vàng rọi, tròn vo, vô cùng bóng nhẵn nhưng cũng kiên cố đến không tưởng tượng không thể lung lay được.
Đúng, là Nguyên Anh!
Không có tính từ nào thích hợp hơn thế này để miêu tả dị tượng của Diệp Thành vào lúc này.
"Thì ra là vậy!"
Diệp Thành không trả lời cô ấy, chín ngọn lửa màu trong con ngươi chậm rãi chuyển động, thần thức tuôn trào ra như thủy ngân chảy trên đất, cảm ngộ tất cả xung quanh, lĩnh hội được đạo vận trước giờ chưa từng có.
Đời trước, mặc dù Diệp Thành đã từng hủy đan trùng tu, cũng ngưng thành thần phẩm. Cũng không biết thần đan vô thượng rốt cuộc là gì? Có chỗ nào mạnh hơn thần đan bình thường. Thậm chí ngay cả trong rất nhiều điển tích của tiên tông cũng hiếm thấy ghi chép lại. Dù sao thì thần đan vô thượng cũng hiếm gặp.
Nhưng đến hôm nay, khi Diệp Thành tu luyện thành công cửu khiếu, cuối cùng anh cũng hiểu được.
Cái gọi là thần đan vô thượng, là một hạt giống, một hạt giống đạt tới cảnh giới đại viên mãn, không có bất kỳ lỗ hổng, thiếu sót nào, xét về thực lực, vầng tiên cửu chuyển này chưa chắc đã mạnh hơn kim đan thần phẩm mà kiếp trước Diệp Thành tu luyện được.
Nhưng khoảng cách chênh lệch đôi bên, chỉ là ở từ "hoàn hảo", bởi vì hoàn hảo thế nên không có khuyết điểm, thế nên thần đan vô thượng có được khả năng tiến hóa vô tận.
Tất cả mọi người đều biết, cuộc chiến này đã không chỉ còn là thù hận của một cá nhân, một tông phái. Mà đã liên quan đến mối thâm thù đại hận, ân oán dây dưa suốt hàng ngàn năm mà dù có đổ máu cũng chẳng rửa sạch được của hai tông tộc, hai đạo chính thống.
Thù này, quyết không đội trời chung!
Một bên là cường giả thần bí của Nguyên Anh chém kiếm, thi triển ra bí thuật kinh thiên động địa, một bên là thánh địa Lăng Tiêu - Chân Tiên Hợp Đạo lừng danh.
Giữa hai người, chắc chắn sẽ có một trận cuộc chiến sinh tử!
Nếu như nói trước đây mọi người còn cho rằng trận chiến này chưa chắc đã nổ ra.
Dù sao thì Diệp Thành cũng là top 1 bảng Tinh Hà, đại Thiên Quân nổi tiếng của dải Ngân Hà. Cho dù Tô Khải Tín dẫn theo mười đại Thiên Quân chặn cửa, cũng không có tự tin có thể giữ chân được Diệp Thành. Một tu sĩ Nguyên Anh, nếu đã muốn bỏ trốn thì thật sự rất khó để ngăn cản được họ.
Nhưng hiện tại, thánh địa Lăng Tiêu đã vung kiếm chém chặn hết tất cả con đường.
Thời khắc mà tất cả dân thường của Hoa Hạ đều bị làm nô dịch, áp giải đến thánh địa Lăng Tiêu, thì tất cả mọi người đều biết, giữa thánh địa Lăng Tiêu và Diệp Thành, chắc chắn sẽ bùng nổ một cuộc tranh đấu kẻ sống người chết. Và hiển nhiên, trong hai người này, thánh địa Lăng Tiêu có ưu thế áp đảo hơn.
"Thật tiếc cho Diệp Thiên Quân!"
Lúc này, không biết có bao nhiêu người thầm than thở trong lòng.
"Diệp Thiên Quân chưa chắc đã thua, vẫn chưa thấy thánh địa Lăng Tiêu mạnh hơn được Bồng Lai Tiên là bao!"
Người tu sĩ trẻ tuổi không phục trong lòng, vẫn cố tranh biện, ủng hộ Diệp Thành.
Sau đó, bọn họ bị các trưởng bối với vẻ mặt đầy kinh hãi, đưa thẳng vào cấm địa của gia tộc, đóng cửa hối lỗi mười năm, không được phép ra ngoài.
Chưa đạt đến cấp bậc Thiên Quân thì vĩnh viễn không cách nào tưởng tượng được sức mạnh của thánh địa Lăng Tiêu. Đó có thể là truyền thống kế thừa của một tông phái hoàn chỉnh Chân Tiên Hợp Đạo. Những thứ khác chưa cần nói đến, như luật lệ Chân Tiên của Diệt Điếu Phi Sơn Tiên tông có bao nhiêu phần? Chẳng ai biết rõ.
Diệp Thành dù có mạnh hơn nữa thì có thể chống đỡ được mấy chương luật giấy? Có thể hơn được Phi Tiên ngũ tổ sao?
Trận chiến này, chẳng ai xem trong Diệp Thành!
Rất nhiều người hoài nghi, Diệp Thành sẽ như con rùa rụt cổ, căn bản không dám thò đầu ra ngoài. Tuy rằng tính mạng của toàn tộc rất quan trọng, thế nhưng đó là thánh địa Lăng Tiêu đó, thánh địa Lăng Tiêu trấn áp dải Ngân Hà suốt một trăm nghìn năm!
"Chủ thượng, người sẽ đến chứ?"
Lần này, đến cả Ân U Liên cũng có phần thấp thỏm trong lòng, không dám chắc chắn một trăm phần trăm nữa.
....
Thời gian đằng đẵng, chớp mắt đã trôi qua nửa năm.
Mà lúc này, ở trong Luyện ngục Vô Gian, Diệp Thành cũng đang tu luyện đến thời khắc quan trọng nhất.
Trong cửu khiếu, anh đã thành công được bảy khiếu, còn hai khiếu cuối cùng, một trong số đó đã chắc chắn là Kỳ Lân, khiếu cuối cùng còn lại, anh cũng sắp tu luyện thành công.
Trên thực tế, bên cạnh việc tu luyện thành công cửu khiếu, tuy nhiên vẫn chưa thể hóa thành Anh, nhưng Diệp Thành đã dần dần cảm nhận được, sự mạnh mẽ của Cửu Khiếu Linh Lung, là sự gia tăng của linh khiếu, sức mạnh càng ngày càng lớn. Mỗi lần tu luyện thành công một khiếu, giống như càng gia tăng thêm sức mạnh đối với công pháp trước mặt. Ví dụ như Hải Tinh hiện tại, so với trước đây, ít nhất còn mạnh mẽ hơn năm lần, thậm chí còn không dừng ở đó!
"Gào ——!"
Bên cạnh tiếng gào rú của Kỳ Lân, cả Luyện ngục Vô Gian, vô số dị thú đều run lẩy bẩy, cho dù là dị thú cấp Nguyên Anh mạnh mẽ nhất, cũng đều phải bò rạp dưới đất, không dám có nửa phần phản kháng. Bọn nó có thể cảm nhận được, nỗi kinh hoàng đè nén từ tận sâu trong huyết quản đó, càng phải biết, ở giữa hồ, thứ tồn tại ở đó chính là thần thú khủng khiếp như thế nào.
Đến nỗi tôn giả Bằng cũng hoàn toàn bị bất ngờ.
Lão chưa bao giờ nghĩ, trong vũ trụ này còn có công pháp kinh khủng đến vậy, lại có thể cưỡng ép chuyển hóa người thành huyết mạch thần thú, hơn nữa còn là huyết mạch thần thú tinh khiết, tương đương với thần thú còn trong thời kỳ non nớt, còn không chỉ là một chủng.
Hơn nữa, một đại thần thú cuối cùng xuất hiện, đừng nó là lão chưa từng nhìn thấy, mà ngay đến cả nghe thấy tên thôi lão cũng chưa từng nghe qua.... Rốt cuộc là gì?
"Quá khủng khiếp, thật không hổ danh là Tiên tông Chân Tiên chuyển thế!"
Trong lòng tôn giả Bằng liên tục hít vào một hơi lạnh.
Thậm chí lão còn có phần hoảng sợ, e rằng kiếp trước Diệp Thành không phải là Chân Tiên thông thường, thậm chí còn có thể là Tiên tôn cảnh giới Phi Thăng, nếu không làm sao có thể có công pháp kinh khủng đến vậy.
Thế nhưng, ngưng luyện một cách cưỡng ép như vậy, cái giá của sự tiêu hao kia cũng vô cùng lớn, Thiên Địa Vạn Linh Thủy của cả cái hồ này, đều bị tan biến hoàn toàn.
Nhưng đối với Diệp Thành mà nói, nó rất xứng đáng.
Mười ngày sau, Diệp Thành cũng phá cửa bước ra.
Ngày hôm đó, chín đường thiên lôi hung hãn đánh xuống, bị anh đánh nát bay ngược lên trời chỉ bằng một quyền. Toàn thân anh bị bao trùm trong vùng hỗn độn, giống như Ma Thần bước ra từ thời cổ đại. Mỗi một bước đi, vô số bóng dáng pháp tướng hiện lên.
Thiên Đế, Hải Tinh, Minh Vương, Huyền Vũ....
Lúc chín pháp tướng đứng ở phía sau lưng anh, hoàn toàn ngưng tụ lại, cuối cùng hóa thành một chiếc vành tiên vô cùng lớn. Chiếc vành tiên ấy tràn đầy hơi thở tự tại, may mắn, ung dung. Dường như quá khứ, hiện tại, tương lai mãi mãi tồn tại, vạn kiếp không mòn, trọn đời bất diệt.
Thời khắc đó, tất cả mọi người đều biết.
Thần pháp cửu khiếu của Diệp Thành đã thành công rồi.
Trung tâm của Luyện ngục Vô Gian, trong cái hồ ẩn chứa Thiên Địa Vạn Linh Thủy, một cậu thanh niên đang yên tĩnh trôi lơ lửng giữa không trung. Anh mặc một bộ áo đạo sĩ màu xanh, mãi tóc đen bay lất phất sau lưng, từng sợi phát ra ánh sáng lấp lánh óng ả. Toàn thân anh khoác lên ánh sáng vàng, đứng ngạo nghễ giữa không trung, trong hai con ngươi hiện lên chín ngọn lửa màu bốc cháy hừng hực, tựa như một vị chiến thần vô địch.
Nhưng thứ thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người chính là vầng sáng màu vàng đang bay lơ lửng trên đầu Diệp Thành.
Nó treo cao như một vầng trăng sáng, đưa đến cho mọi người cảm giác được sự tồn tại vĩnh hằng, vạn kiếp bất diệt. Ánh hào quang ấm áp tỏa ra từ vầng sáng, ánh sáng bao phủ cả Luyện ngục Vô Gian. Vô số trận pháp cũng chẳng thể nào ngăn được tiên quang này.
Tiên quang tràn ra, thậm chí những người bên ngoài Luyện ngục Vô Gian cũng có thể nhìn thấy. Vô số tu sĩ đều kinh hãi, nhìn chăm chú vào từng luồng tiên quang, cảm nhận hơi thở tiêu dao tự tại, mãi mãi trường tồn, ngay đến cả thiên quân cũng lộ vẻ xúc động, cho rằng trong Luyện ngục Vô Gian, chắc chắn sẽ có Tiên Đan tuyệt phẩm thậm chí còn có thể có thần bảo xuất thế, mới có dị tượng kinh thiên động địa như thế.
Thậm chí mấy tên ma soái tộc Lệ Ma còn không nhẫn nại được, ngang ngược động thủ.
Năm sáu luồng ma khí cuồn cuộn, hội tụ thành một con rồng màu đen rung chuyển trời đất bất chợt đánh mạnh vào Luyện ngục Vô Gian. Pháp trận của Luyện ngục Vô Gian bị đánh vào, không ngừng dao động theo sự khuấy động của ánh sáng, đáng tiếc, cả Luyện ngục Vô Gian vẫn như mộng như ảo, căn bản không cách nào đụng vào được.
"Anh, là anh sao?"
Ánh mắt của Dao Nhi mơ màng, vẻ mặt hoảng hốt, buột miệng thốt lên.
Lúc này, dị tướng của Diệp Thành quá đáng sợ.
Đầu đội vầng tiên, chân đạp hư không, trên người khoác kim quang, từ trong bước ra, đều chứa đựng đạo vận vĩnh cửu. Diệp Thành đứng ở đó, giống như một Nguyên Anh vàng rọi, tròn vo, vô cùng bóng nhẵn nhưng cũng kiên cố đến không tưởng tượng không thể lung lay được.
Đúng, là Nguyên Anh!
Không có tính từ nào thích hợp hơn thế này để miêu tả dị tượng của Diệp Thành vào lúc này.
"Thì ra là vậy!"
Diệp Thành không trả lời cô ấy, chín ngọn lửa màu trong con ngươi chậm rãi chuyển động, thần thức tuôn trào ra như thủy ngân chảy trên đất, cảm ngộ tất cả xung quanh, lĩnh hội được đạo vận trước giờ chưa từng có.
Đời trước, mặc dù Diệp Thành đã từng hủy đan trùng tu, cũng ngưng thành thần phẩm. Cũng không biết thần đan vô thượng rốt cuộc là gì? Có chỗ nào mạnh hơn thần đan bình thường. Thậm chí ngay cả trong rất nhiều điển tích của tiên tông cũng hiếm thấy ghi chép lại. Dù sao thì thần đan vô thượng cũng hiếm gặp.
Nhưng đến hôm nay, khi Diệp Thành tu luyện thành công cửu khiếu, cuối cùng anh cũng hiểu được.
Cái gọi là thần đan vô thượng, là một hạt giống, một hạt giống đạt tới cảnh giới đại viên mãn, không có bất kỳ lỗ hổng, thiếu sót nào, xét về thực lực, vầng tiên cửu chuyển này chưa chắc đã mạnh hơn kim đan thần phẩm mà kiếp trước Diệp Thành tu luyện được.
Nhưng khoảng cách chênh lệch đôi bên, chỉ là ở từ "hoàn hảo", bởi vì hoàn hảo thế nên không có khuyết điểm, thế nên thần đan vô thượng có được khả năng tiến hóa vô tận.
Bình luận facebook