-
Chương 672-675
Chương 672: Tới phân điện thứ sáu
Mười mấy tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên của Viêm Hoàng ngoài những người có việc ra thì những người khác đều được mời tới đây.
“Nào, mỗi người một việc”, Diệp Thành đưa ba miếng ngọc giản ra, bên trong có lạc ấn bí pháp Thái Hư Che hồn, Cấm Hồn và Hoặc Hồn, đây đều là những bí pháp mà hắn lạc ấn từ trước.
Rắc! Rắc!
Không lâu sau đó, âm thanh tiếng ngọc giản vỡ vụn liên tiếp vang lên.
Kế tiếp, bên trong địa cung yên ắng thấy rõ. Diệp Thành cầm lấy bình rượu ngồi một bên, chờ đợi bọn họ tu thành ba loại bí pháp, vì phần lớn bọn họ đều là người phải ở lại đóng giả người của Chính Dương Tông tại nơi này.
Thật kì diệu!
Không biết mất bao lâu, Chung Quy là người đầu tiên mở mắt ra, ông ta hết sức kinh ngạc: “Ba bí pháp này rõ ràng là bất phàm”.
Nói rồi ông ta không quên quay sang nhìn Diệp Thành với vẻ mặt hiếu kì: “Bí pháp này lấy từ đâu ra vậy, rõ ràng là được tạo ra cho những người như chúng ta”.
“Một lão bối truyền lại cho ta”, Diệp Thành bịa đại một lý do.
“Ba bí thuật này đúng là không hề đơn giản”, Sở Linh Ngọc và Chung Ly cũng lần lượt tỉnh lại, bọn họ tặc lưỡi lên tiếng.
Tiếp đó, lão tổ nhà họ Tô và Cảnh Giang cùng nhóm người phía Bạch Dịch cũng lần lượt tỉnh lại, cũng giống như Sở Linh Ngọc và Chung Ly, trong mắt ai nấy đều rõ vẻ kinh ngạc.
Sau đó, những tu sĩ ở cảnh giới Không Minh cũng tỉnh lại.
Có điều trong đôi mắt bọn họ lại mang theo vẻ khó hiểu, bọn họ mất ba canh giờ nhưng lại chưa thể ngộ ra được sự kì diệu trong đó.
“Phân điện thứ chín là Cảnh Giang, phân điện thứ tám là Bạch Dịch, phân điện thứ bảy là ai?”, Diệp Thành liếc nhìn nhóm người.
“Để ta”, Phụng Trĩ chống cây gậy đi ra, bà ta từng là thủ hạ của Chung Quy ở Thiên Hoàng, cũng là tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên thực thụ, mặc dù trông bà ta có phần già nua nhưng tuổi tác lại không bằng Hồng Loan và Sở Linh Ngọc, có điều bà ta cũng chẳng buồn để tâm tới ngoại hình của mình, Diệp Thành cho rằng nếu như bà ta thay đổi ngoại hình của mình cho trẻ hơn thì chắc chắn là một đại mĩ nhân.
“Để lại những người này giúp tiền bối Phụng Trĩ, những người còn lại chuẩn bị cùng ta tới phân điện thứ sáu”, Diệp Thành dặn dò.
“Đi đánh nhau mà sao trông giống như đi chơi vậy?”, phía này, lão tổ nhà họ Tô xuýt xoa, “đường đường là chủ của một điện mà lại quyết định nhanh như vậy sao, cảm giác này cứ lạ lạ làm sao”.
“Cho nên đây chính là ví dụ điển hình của kết cục đẫm máu”, Chung Ly vuốt râu: “Phía Thương Hình bị phế một cách nhanh chóng, chúng ta làm điện chủ rồi thì cũng phải phòng điểm này, nếu để người khác ra chiêu với cúng ta như vậy thì không hay đâu”.
“Lần này ta được mở mang tầm mắt đấy”, Hồng Loan tặc lưỡi, “xem ra sau khi làm điện chủ phải cho thêm nhiều người bảo vệ xung quanh phòng việc bị đánh lén, ta đúng là được mở mang tầm mắt”.
“Đồ Thân lão đệ có thời gian không?”, phía này, Diệp Thành đứng trong hư không lên tiếng gọi, vả lại còn dùng lệnh bài thân phận của Cổ Nguyên, tiếng truyền âm hướng về phía Đồ Thân – điện chủ của phân điện thứ sáu”.
Sau ba tới năm giây, tấm bài truyền âm trong hư không rung lên, vang lên giọng nói của Đồ Thân: “Cổ Nguyên huynh tới tìm ta có việc gì vậy?”
“Cũng không có việc gì quan trọng, chỉ là gần đây ta tìm được bảo bối của một tông muốn cho lão đệ xem, không biết đệ tới chỗ ta hay ta tới chỗ đệ được nhỉ?”, Diệp Thành vừa nói vừa cười khúc khích.
“Bảo bối?”, Đồ Thân kinh ngạc: “Huynh đợi đấy, ta tới chỗ huynh”.
“Ồ, được…được”, Diệp Thành ho hắng, vốn dĩ hắn đã chuẩn bị sát phạt vào trong nhưng nào ngờ Đồ Thân lại hiểu ý muốn tự mình nhảy vào cái bẫy, như vậy lại bớt rắc rối.
“Địa cung và thế giới bên ngoài đã ngăn cách chưa?”, Diệp Thành liếc nhìn Sở Linh Ngọc.
“Ta làm việc thì ngươi cứ yên tâm”.
“Được rồi”, Diệp Thành lập tức rút roi Đả Thần Tiên ra, hắn xắn tay áo ngắm chuẩn hư không đại trận, chỉ đợi thời cơ là quất ra một roi.
Phía này, kẻ mạnh của Viêm Hoàng đã tản đi, nhưng Chung Quy và nhóm người phía Chung Ly lại đi xung quanh Truyền Tống Trận trong hư không, vả lại người nào người nấy đều nung nấu đòn tuyệt sát, một người không được thì hai người, hai người không được thì ba người, bọn ta không tin bao nhiêu người như vậy mà không thể khiến một tên ở cảnh giới Chuẩn Thiên như ngươi tàn phế.
Chương 673: Cứ tới đây đi
Thời gian cứ thế dần trôi, mãi tới khoảng một khắc sau, Truyền Tống Trận trong hư không mới có động tĩnh.
Đến rồi!
Diệp Thành nheo mắt, hắn đẩy chân nguyên vào trong roi Đả Thần Tiên, hai tay cầm chắc cây roi, bộ dạng giống như đi đánh bóng vậy.
Vù!
Truyền Tống Trận trong hư không rung lên, một bóng người bước ra: “Cổ huynh, ta…”
Bịch!
Đồ Thân vừa bước ra, còn chưa nói xong một câu đã bị Diệp Thành vung roi lên, ông ta còn chưa kịp phản ứng lại thì phần sau gáy đã bị quất một roi đau đớn, bị đánh cho tới mức lảo đảo.
Vút!
Thế rồi Chung Ly cũng ra tay mạnh mẽ, một kiếm như thần mang, uy lực mạnh mẽ, không cho Đồ Thân cơ hội đứng vững, vùng đan hải của ông tập tức bị đâm xuyên, ông ta còn chưa kịp kêu gào thì roi thứ hai của Diệp Thành đã tới, Đồ Thân lập tức ngã nhào ra đất.
Mọi thứ chỉ diễn ra trong vòng hai tới ba giây, nhanh tới mức khiến lão tổ nhà họ Tô và Hồng Loan phải thẫn thờ mất một lúc.
“Đây…cũng nhanh quá đi mất”, lão tổ nhà họ Tô giật giật khoé miệng: “Một tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên cứ thế bị phế sao?”
“Sự thực chứng minh hợp tác đồng đội rất quan trọng”, Hồng Loan tặc lưỡi.
“Các người…các người rốt cục là ai?”, Đồ Thân ngã nhào trên mặt đất nhìn nhóm người phía Diệp Thành bằng ánh mắt kinh ngạc, vừa rồi ông ta còn trong trạng thái ngơ ngác nhưng giờ xem ra rõ ràng ông ta đã mắc bẫy, vả lại cái bẫy còn được gài sẵn cho riêng ông ta. Bao nhiêu tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên như vậy, cho dù không bị đánh lén thì ông ta cũng không thể nào trốn thoát.
“Chúng ta là người tốt”, Diệp Thành bật cười để lộ hai hàm răng trắng tinh, lòng bàn tay đã ấn vào đầu Đồ Thân.
A…!
Ngay sau đó bên trong địa cung vang lên tiếng kêu gào thảm thiết của Đồ Thân.
Mười mấy giây sau, tiếng kêu gào mới tắt lịm, Diệp Thành Sưu Hồn xong xuôi còn Đồ Thân giây phút trước hãy còn là kẻ mạnh ở cảnh giới Chuẩn Thiên thì lúc này đã ngất lịm đi, trở thành một phế nhân.
Phía này, Diệp Thành thở phào một hơi, sắc mặt lạnh lùng.
Từ kí ức của Đồ Thân, hắn có thể trông thấy quá nhiều cảnh tượng khiến người ta phải phẫn nộ, truy sát nhóm người phía Dương Đỉnh Thiên, mặc dù công lao của ông ta không phải lớn nhất nhưng ông ta lại có công nhiều nhất, ông ta có một tính cách quái gở đó chính là ăn tim người, không biết bao nhiêu người của Hằng Nhạc Tông đã chết thảm trong tay ông ta.
“Cho ông sống thêm vài ngày”, Diệp Thành lạnh giọng, hắn đem kí ức linh hồn lạc ấn xong xuôi thì đưa cho mọi người mỗi người một phần.
Có được kí ức của Đồ Thân, mặt mày ai nấy đều khó coi thấy rõ, đặc biệt là hai người phía Hồng Loan và Sở Linh Ngọc, khi trông thấy cảnh tượng Đồ Thân ăn tim người thì bọn họ suýt chút nữa ói ra ngoài.
“Điện chủ của phân điện thứ sáu, tới thôi”, không đợi Diệp Thành lên tiếng, Hắc Bào đã dũng cảm bước ra.
“Thái Hư Che Hồn, Cấm Hồn, Hoặc Hồn, các cấm chế này người đã tường tận cả chưa?”, Diệp Thành liếc nhìn Hắc Bào: “Để tránh có kẻ làm loạn thì chuẩn bị xong xuôi hãy đi, mọi thứ đều phải hết sức thận trọng, những việc mà chúng ta làm hiện giờ những thế lực khác cũng sẽ làm được”.
“Thánh Chủ yên tâm, ta biết chừng mực”, Hắc Bào mỉm cười sau đó quay người bước vào Truyền Tống Trận.
Không chỉ mình ông ta mà còn có thêm rất nhiều kẻ mạnh của Viêm Hoàng đi theo, người nào người nấy đều là tu sĩ ở cảnh giới Không Minh tầng thứ chín.
“Xử lý xong bốn người, còn năm người nữa”, Diệp Thành gãi tai: “Tiếp theo chính là phân điện thứ năm”.
“Cứ vậy, không tới một ngày, chín phân điện của Hằng Nhạc sẽ do chúng ta làm chủ”, lão tổ nhà họ Tô lại tấm tắc: “Làm như chơi, mà đúng là như chơi thật”.
“Đã nói là chơi chỗ tối chúng ta chuyên nghiệp lắm mà lại”, Diệp Thành cười khúc khích, hắn lại lần nữa cầm tấm lệnh bài của Cổ Nguyên đặt vào phần hõm của bia truyền âm trong hư không để gọi điện chủ của phân điện thứ năm – Huyết Viêm.
“Có chuyện gì thế?”, ngay sau đó, giọng nói của Huyết Viêm vọng lại.
“Huyết huynh, là thế này, gần đây ta tìm được một món bảo bối, không biết là thứ gì, huynh có thể xem giúp ta không?”, Diệp Thành cười nói: “Huynh xem để ta tới phân điện thứ năm hay huynh tới phân điện thứ bảy?”
“Ngươi tới đây đi, Trọng Hàm và Tây Môn Thông cũng đang ở đây”.
“Tam điện chủ và Tứ điện chủ cũng đều đang ở chỗ huynh cả sao?”, Diệp Thành há miệng, chân hắn đã nhấc lên tự động rụt về.
“Sao thế? Bất ngờ lắm à?”, giọng nói của Huyết Viêm vẫn đều đều lãnh đạm.
“Không bất ngờ, không bất ngờ”, Diệp Thành ho hắng, “thêm một người xem nói không chừng có thể nhìn ra được điều gì đó, vậy thì đệ xử lý nốt chút việc bên này sẽ qua”.
Nói rồi Diệp Thành đóng truyền âm lại chép miệng nhìn nhóm người.
“Muốn phế đi cả ba lão già này cùng một lúc mà không bị thủ hạ của bọn họ phát giác thực sự khó”, Chung Quy vuốt râu trầm ngâm: “Ta đề nghị ra tay với phân điện thứ nhất và thứ hai trước”.
“Cẩn thận vẫn hơn, ta cũng đồng tình như vậy”, Chung Ly tán đồng.
Vù!
Phía này, truyền âm trong hư không lại rung lên, bên trong vang lên giọng nói, là giọng nói của Tiêu Phong: “Điện chủ của phân điện thứ hai muốn đến phân điện thứ chín”.
Nghe vậy Diệp Thành liền nhướng mày: “Hư Chấn tới phân điện thứ chín làm gì?”
“Quan tâm làm gì, đến rồi thì đừng hòng đi, để chúng ta xử lý”, Chung Ly và Chung Quy lần lượt tiến vào Truyền Tống Trận, trước khi đi còn không quên để lại câu nói với Diệp Thành: “Mọi người tập trung xử lý điện chủ thứ nhất Điên Không đi”.
“Được”, Diệp Thành mỉm cười.
Roẹt! Roẹt!
Sau khi đại trận trong hư không nhanh chóng di chuyển, cả hai người biến mất trong Truyền Tống Trận.
Sau khi bọn họ rời đi, Diệp Thành lại chạy tới trước truyền âm thạch trong hư không, hắn hít vào một hơi thật sâu rồi mới gọi: “Điên Không điện chủ có đó không?”
“Có chuyện gì thế?”, ngay lập tức, đá Xuyên Âm trong hư không vang lên giọng nói của Điên Không, có vẻ như ông ta đang tu luyện không muốn bị quấy rầy, giọng điệu không mấy vui vẻ.
“Là thế này, gần đây ta tìm được một bảo bối, muốn…”
“Cứ qua đây đi”, không đợi Diệp Thành nói xong, Điên Không đã ngắt lời hắn khiến Diệp Thành hơi ngỡ ngàng.
“Muốn chúng ta tới đó thì tới đó thôi”, Sở Linh Ngọc tỏ vẻ thoải mái, đi từng bước vào bên trong Truyền Tống Trận sau đó tới lão tổ nhà họ Tô và Hồng Loan.
“Ta thích sự dứt khoát như vậy”, Diệp Thành gãi tai đi vào.
Không lâu sau đó, nhóm người biến mất trong Truyền Tống Trận.
Trong vòng một khắc, bọn họ lần lượt đi ra khỏi Truyền Tống Trận, hiện thân bên trong địa cung của phân điện thứ nhất.
Ập vào mắt tất cả mọi người là cảnh tượng khiến ai nấy đều phải thẫn thờ vì bên trong địa cung của phân điện thứ nhất ngoài Điên Không ra còn có chín người nữa, vả lại người nào người nấy đều là tu sĩ mạnh ở cảnh giới Không Minh tầng thứ chín, tất cả đều đứng thành một hàng.
Thấy những người này, Diệp Thành bất giác mắng chửi: “Mẹ kiếp, cũng thận trọng đấy”.
“Ta nói rồi, tên Điên Không này không dễ xử lý đâu”, lão tổ nhà họ Tô truyền âm, “chín tên ở cảnh giới Không Minh tầng thứ chín, thêm hắn ta ở cảnh giới Chuẩn Thiên, muốn thần không biết quỷ không hay mà trừ khử hắn thì rõ ràng là vô cùng khó”.
“Đúng vậy”, Sở Linh Ngọc cũng truyền âm: “Điên Không khó đối phó hơn so với chúng ta tưởng nhiều, tên này rất ranh ma”.
“Vả lại đây còn là phân điện thứ nhất, muốn phong ấn địa cung trong tầm kiểm soát của hắn ta để tách biệt với thế giới bên ngoài có phần không hiện thực”, Hồng Loan cũng trầm ngâm, “lần này chúng ta khó xử lý đây”.
“Cổ Nguyên, tới đây ngồi đi”, khi cả bốn người đang truyền âm thì Điên Không đã lên tiếng.
“Được rồi, được rồi”, Diệp Thành mỉm cười, hắn lập tức đi tới sau đó không quên truyền âm cho mấy người phía Hồng Loan: “Nắm bắt thời cơ hành động, nếu không được thì rút”.
“Nghe nói ngươi tìm được một món bảo bối?”, Điên Không vừa cầm chén rượu vừa nhấp một ngụm sau đó liếc nhìn Diệp Thành cười nói: “Không biết có thể cho ta được mở mang tầm mắt không?”
Chương 674: Một mình giải quyết
“Ta tới đây không phải vì chuyện này sao?”, Diệp Thành nở nụ cười, vừa định lấy Đại La Thần Đỉnh ra lại dừng lại, liếc nhìn chín thủ hạ của Điên Không: “Điện chủ Điên Không, hay là bảo chín thủ hạ của ngươi ra ngoài chờ đi?”
“Đều là tâm phúc của ta, không sao”, Điên Không cười khẽ.
“Đương nhiên ta có thể tin”, Diệp Thành nhấp một ngụm rượu: “Nhưng điện chủ Điên Không à, ta tới đây không chỉ để cho ngươi xem bảo bối, ta còn có chuyện mà chỉ hai chúng ta biết muốn nói cho ngươi”.
Ồ?
Điên Không nhướng mày.
“Các ngươi ra ngoài chờ ta đi”, Diệp Thành phất tay với ba người phía Sở Linh Ngọc trước.
“Vâng, điện chủ”, Sở Linh Ngọc và hai người còn lại nhận được lệnh, dù đã quay người đi nhưng mọi người vẫn truyền âm cho Diệp Thành: “Làm gì vậy? Không phải ngươi định một mình giải quyết Điên Không đấy chứ? Ông ta không phải cảnh giới Chuẩn Thiên bình thường đâu”.
“Yên tâm đi, ta đã có cách”, Diệp Thành truyền âm lại.
Thấy Diệp Thành đã cho người của mình lui ra hết, Điên Không hơi híp mắt, sau đó cũng khẽ phất tay: “Các ngươi cũng ra ngoài chờ đi”.
“Vâng thưa điện chủ”, chín cao thủ cảnh giới Không Minh tầng thứ chín cung kính chắp tay, xoay người lui ra ngoài.
Mà Diệp Thành, vào khoảnh khắc bọn họ bước ra khỏi Địa Cung, hắn phất tay sử dụng bí pháp phong toả toàn bộ Địa Cung, ngăn cách hoàn toàn với thế giới bên ngoài.
Thấy Diệp Thành thận trọng như vậy, Điên Không bất giác nảy sinh hứng thú: “Cổ Nguyên, rốt cuộc ngươi muốn nói chuyện gì với ta mà làm thần bí vậy?”
“Đương nhiên là chuyện quan trọng rồi”, Diệp Thành mỉm cười, hứng thú nhìn Điên Không: “Chúng ta nói chuyện trước hay là xem bảo bối trước đây?”
“Tuỳ ngươi”, Điên Không cười thoải mái.
“Vậy nói chuyện trước đi”, Diệp Thành nhấp một ngụm rượu rồi nói: “Ta muốn mời ngươi hợp lực cùng ta, giết Thương Hình”.
Nghe vậy, lông mày của Điên Không chợt chau lại, trong mắt loé lên tia sáng, đôi mắt cũng hơi nheo lại, nhìn chằm chằm Diệp Thành: “Cổ Nguyên, ngươi biết mình đang nói gì không?”
“Đương nhiên ta biết”, Diệp Thành nhún vai rất thản nhiên.
“Tại sao lại giết ông ta?”, vẻ mặt của Điên Không đã bình thường trở lại, ông ta tự rót cho mình một ly rượu rồi tự uống, như không có chuyện gì, hành xử khôn ngoan khiến Diệp Thành hơi bất ngờ.
“Có lẽ ngươi chưa biết ta với lão ta có thù xưa”, Diệp Thành đã chuẩn bị sẵn cái cớ: “Trước khi thành danh, ta là thiếu chủ của một thế gia, nhưng nhiều năm trước vì một món bảo vật mà cả gia tộc của ta đã bị diệt sạch”.
Nói đến đây Diệp Thành không nói nữa, nhưng trong mắt lại lộ ra ánh sáng lạnh lẽo, sát ý không hề che giấu.
“Ngươi muốn nói là gia tộc ngươi bị Thương Hình giết đúng không?”, Điên Không ung dung xoay nhẫn trên ngón tay cái, nhìn Diệp Thành một cách thích thú.
“Như ngươi nghe nói, đúng là như vậy”.
“Nhưng câu chuyện này của ngươi hơi khó tin đấy!”, Điên Không cười đùa: “Mà dù lời ngươi nói là thật thì tại sao ta phải giúp ngươi? Thương Hình là điện chủ phân điện thứ chín, cho dù có thêm ta, nhưng muốn giết ông ta mà thần không biết quỷ không hay, ngươi nghĩ có được không?”
“Cách thì lúc nào cũng có”, Diệp Thành cười tinh quái, lộ ra hàm răng trắng tinh: “Hơn nữa ta cũng không nhờ ngươi giúp không công”.
Nói xong Diệp Thành lấy Đại La Thần Đỉnh ra, cười với Điên Không: “Nếu điện chủ Điên Không bằng lòng giúp đỡ thì thần đỉnh này sẽ là của ngươi”.
Điên Không không trả lời nhưng đã đứng lên, hai mắt phát sáng nhìn Đại La Thần Đỉnh của Diệp Thành, với độ hiểu biết và nhãn lực của ông ta đương nhiên nhìn ra được sự phi thường của đại đỉnh, điều này khiến ông ta càng tin lời Diệp Thành nói là thật.
Ở đây, Diệp Thành đã lặng lẽ vòng ra sau lưng Điên Không.
Khi Điên Không nhìn chăm chú, hắn lén lấy roi Đả Thần Tiên ra rồi trút chân nguyên vào đó.
Hế?
Diệp Thành vẫn đánh giá thấp sự cảnh giác của Điên Không, cảm nhận được sự khác thường phía sau, ông ta chợt xoay người lại.
Nhưng vừa quay người, một roi đã đánh thật mạnh lên đầu ông ta!
Hự…
Điên Không khẽ rên một tiếng, loạng choạng lùi về sau nửa bước, thần hải cũng rung lên.
Tuy nhiên tiếng rung này cũng chỉ thoáng qua, đến khi phản ứng lại, hai mắt Điên Không chợt hiện lên sát ý.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi này, roi thứ hai của Diệp Thành đã tới.
“Cổ Nguyên, chỉ dựa vào ngươi mà cũng dám gài bẫy ta?”, Điên Không đột ngột ngẩng đầu, một tay nắm lấy roi Đả Thần Tiên đang từ trên cao giáng xuống, dù Diệp Thành hất mạnh thế nào cũng không phá được cấm cố.
Nhưng chỉ trong thoáng chốc, Tiên Hoả Đạo Thân đã đột nhiên vọt ra khỏi cơ thể Diệp Thành, nhất kiếm tuyệt sát Phong Thần Quyết chém thẳng vào đan hải ở bụng dưới của Điên Không.
Mặt Điên Không biến sắc, ông ta chỉ cách Diệp Thành chưa tới nửa trượng, khoảng cách rất ngắn, mà ông ta cũng chưa từng nghĩ Diệp Thành còn có thần thông này, bị đánh bất chợt, bản năng chiến đấu khiến linh lực của ông ta lập tức bảo vệ đan hải.
Phụt!
Vì linh lực bảo vệ đan hải nên kiếm của Tiên Hoả Đạo Thân đã lệch đi một cách quái dị, không đâm trúng điểm chí mạng là đan hải mà trúng bụng dưới bên trái của Điên Không.
Nhưng trận chiến vẫn chưa kết thúc, Thiên Lôi Đạo Thân trong cơ thể Diệp Thành cũng đã vọt ra, nhất kiếm tuyệt sát lần này được dùng hết sức, hơn nữa lôi điện của thiên lôi gia trì cho nhất kiếm Phong Thần Quyết nên một kiếm này càng thêm bất bại.
Phụt!
Máu tươi bắn ra tung toé, nhát kiếm này của Thiên Lôi Đạo Thân đâm xuyên đan hải của Điên Không, trường kiếm khuấy vài vòng trong đan hải của ông ta, hoàn toàn phá huỷ nền tảng của đan hải.
A!
Điên Không hét lên thảm thiết, cơ thể run lên, linh lực thoáng chốc tan biến, khí thế giảm mạnh, mà roi Đả Thần Tiên bị ông ta nắm trong tay cũng bị Diệp Thành rút ra, quất mạnh lên đầu ông ta!
Phù!
Lúc này Diệp Thành mới thở phào nhẹ nhõm, bước chân loạng choạng, sắc mặt hơi tái, mồ hôi chảy ròng ròng khắp người.
Mặc dù từ lúc đánh lén Điên Không đến khi phế được đan điền của ông ta chưa đầy một giây, nhưng lại cực kỳ nguy hiểm.
Mà hắn cũng tính toán rất thận trọng, dù là đòn tấn công của hắn hay đòn tấn công của Tiên Hoả Đạo Thân thì cũng chỉ là chiêu che mắt người, nhất kiếm tuyệt sát của Thiên Lôi Đạo Thân mới là mấu chốt trong lần đánh lén lần này.
Nhưng may mắn thay hắn đã thành công, thành công một cách cực kỳ nguy hiểm, vì bất kỳ một bước tính toán sai lầm nào, một sai lầm nhỏ thôi cũng sẽ khiến hắn thất bại, bởi vì tuyệt sát kiểu này thành công hay thất bại chỉ được tính trong một giây.
“Cổ Nguyên, ta với ngươi không thù không oán, sao ngươi lại hãm hại ta?”, Điên Không điên cuồng gào thét.
“Ông chắc chắn chúng ta không thù không oán chứ?”, Diệp Thành cười khẩy, khôi phục bộ dáng ban đầu.
“Ngươi… Diệp… Diệp Thành…”, Điên Không cũng nhận ra Diệp Thành, nhìn thấy khuôn mặt thật của hắn, hai mắt ông ta lồi lên, con ngươi co rút lại bằng đầu kim, nhìn hắn với vẻ khó tin.
Điên Không chưa bao giờ nghĩ Diệp Thành còn sống, càng không ngờ Cổ Nguyên thực ra là do Diệp Thành đóng giả.
Trong một phần ba giây ngăn ngủi, dường như ông ta đã nghĩ ra rất nhiều điều, đó là Cổ Nguyên đã chết, có lẽ không chỉ Cổ Nguyên mà hầu hết các điện chủ của phân điện khác cũng đã chết, đến ông ta còn trúng chiêu, nói gì những người khác.
“Bây giờ ông còn dám nói là không thù không oán không?”, Diệp Thành cười khinh nhìn Điên Không.
“Người… Người đâu, mau tới đây cho ta”, hai mắt Điên Không đầy vẻ hoảng sợ, ông ta gào thét, hy vọng có thể gọi được thuộc hạ của mình.
Chỉ là cả Địa Cung đã bị phong toả, ông ta không có tu vi, tiếng gào thét của ông ta không thể phá được cấm chế của Diệp Thành, nói thẳng ra là người bên ngoài sẽ không nghe thấy tiếng hét của ông ta.
“Đừng lãng phí sức lực nữa”, giọng Diệp Thành càng ngày càng lạnh, lòng bàn tay hắn đã đặt lên đỉnh đầu Điên Không.
Chương 675: Suôn sẻ một cách bất ngờ
A!
Ngay sau đó, tiếng hét thất thanh vang vọng khắp Địa Cung, đến khi tiếng hét dừng lại cũng là lúc Điên Không gục xuống đất.
Ba đến năm giây sau, Diệp Thành nặng nhọc thở ra một hơi khí đục, bôi máu của Điên Không lên đầu mày, dùng Thái Hư Che Hồn che đi nguồn linh hồn của mình.
Sau đó hắn xoay người, biến thành diện mạo của Điên Không.
Tiếp đó, hắn hoá ra đạo thân của Nhất Khí Hoá Tam Thanh, biến thành dáng vẻ của Cổ Nguyên.
Làm xong hết những điều này, Diệp Thành mới lôi Điên Không đã ngất xỉu lên, giấu ông ta ở một nơi bí mật.
Phù!
Hắn lại thở ra một hơi thật dài.
“Vào hết đi!”, Diệp Thành khoan thai ngồi trên ghế, mà đạo thân Nhất Khí Hoá Tam Thanh mang dáng vẻ của Cổ Nguyên cũng đã ngồi xuống.
Chẳng mấy chốc, cửa Địa Cung mở ra, cấm chế cũng đã biến mất, mấy người phía Sở Linh Ngọc và chín tu sĩ cảnh giới Không Minh tầng thứ chín là thuộc hạ của Điên Không lần lượt bước vào.
Chín thuộc hạ của Điên Không không nhận ra điều gì, sau khi Sở Linh Ngọc đi vào bèn nheo mắt nhìn Diệp Thành và đạo thân của hắn, nhưng cô ta cũng không nhìn ra được có phải do Diệp Thành biến hoá ra không.
“Đã xong”, chẳng mấy chốc, trong thần hải của Sở Linh Ngọc, Hồng Loan và lão tổ của nhà họ Tô vang lên giọng nói của Diệp Thành.
“Xong… Xong rồi?”, vẻ mặt ba người đều thay đổi, họ thật sự bị sốc. Ba người họ ở cảnh giới Chuẩn Thiên cũng không dám đảm bảo sẽ thành công khi đánh lén, họ thật sự không nghĩ ra được Diệp Thành chỉ ở cảnh giới Không Minh tầng thứ nhất thì làm bằng cách nào?
“Tiết Thiên, tìm nguyên liệu dựa theo trên này cho ta, càng nhiều càng tốt”, Diệp Thành ném ra một tờ giấy.
“Vâng thưa điện chủ”, chín tên thuộc hạ của Điên Không nhận lấy rồi chắp tay hành lễ, xoay người bước ra ngoài.
Sau khi họ đi, Sở Linh Ngọc nhanh chóng phong toả toàn bộ Địa Cung, vỗ trái tim đang đập thình thịch trong lồng ngực: “Tiểu tử, ngươi làm kiểu gì vậy, lá gan của ngươi lớn thật đấy!”
“Tất cả là do bị ép thôi”, Diệp Thành sợ hãi đáp, vừa nói vừa đưa ký ức linh hồn đã thác ấn cho ba người.
Ùng! Ùng!
Ngay sau đó, tấm bia truyền âm hư không bên cạnh truyền tống trận rung lên.
Nghe thấy âm thanh, Diệp Thành vội bước tới, đặt lệnh bài điện chủ của Điên Không vào chỗ hõm trên đó.
“Thánh chủ Viêm Hoàng”, rất nhanh, một giọng nói vang lên từ tấm bia truyền âm.
“Thành cổ Thiên Thu”, Diệp Thành mỉm cười, biết người đang nói ám hiệu với mình là ai, lập tức mở truyền tống trận.
Một khắc sau, Chung Ly và Chung Quy đã đến, hơn nữa trông họ cũng rất thản nhiên.
“Giải quyết xong Hư Chấn rồi ạ?”, Diệp Thành mỉm cười nhìn hai người.
“Suôn sẻ một cách bất ngờ”, Chung Ly thản nhiên nhún vai.
“Vậy nhị điện chủ Hư Chấn tìm cửu điện chủ Thương Hình có chuyện gì vậy ạ?”, Diệp Thành tò mò hỏi.
“Doãn Chí Bình lệnh cho hai người họ giám sát điện chủ phân điện thứ bảy – Cổ Nguyên”.
“Xem ra Doãn Chí Bình cũng không quá ngu!”, Diệp Thành cười ung dung: “Chắc chắn hắn đã phát hiện ra điều gì đó nên mới bảo hai vị điện chủ bí mật giám sát Cổ Nguyên”.
“Bên các ngươi cũng nhanh bất ngờ nhỉ!”, Chung Quy liếc nhìn đám người.
“Một mình hắn giải quyết đấy”, Sở Linh Ngọc nói rồi ra hiệu cho mọi người nhìn Diệp Thành.
“Một… Một mình?”, Chung Ly và Chung Quy đều giật mình.
“May mắn thôi, may mắn thôi”, Diệp Thành cười xoà, đưa hai miếng ngọc giản ký ức linh hồn của Điên Không cho hai người: “Hai vị tiền bối ai đi giải quyết điện chủ phân điện thứ nhất ạ?”
“Để ta!”, Chung Quy nói rồi cũng đưa mấy miếng ngọc giản ra, đó là ký ức linh hồn của điện chủ phân điện thứ hai – Hư Chấn.
“Vậy chỉ còn lại ba người phân điện thứ ba, thứ tư, thứ năm thôi”, Diệp Thành nói.
“Chia ra hành động đi, nhanh một chút”, Sở Linh Ngọc vươn vai: “Chạy qua chạy lại thật phiền phức”.
“Vậy tiền bối Tô Uyên và tiền bối Hồng Loan đến phân điện thứ ba giải quyết Trọng Hàm, hai tiền bối Chung Ly và Chung Quy đến phân điện thứ tư giải quyết Tây Môn Thông, điện chủ phân điện thứ năm Huyết Viêm thì giao cho con và Sở Linh Ngọc”, Diệp Thành phân chia nhiệm vụ, sau đó không quên nhắc nhở: “Các vị hãy nhớ làm được thì làm, không được thì rút, phải hết sức cẩn thận, đừng để rút dây động rừng”.
“Đã hiểu”, mấy người mỉm cười.
“Ngày mai đi! Bây giờ ba người họ vẫn đang ở cùng nhau, đến khi ai về điện đấy thì chúng ta hành động”.
“Vậy bây giờ có thể làm vài ly đúng không?”
…
Bầu trời đêm thăm thẳm, những vì sao rải rác.
Trong một toà Địa Cung yên tĩnh ở Hằng Nhạc Tông không ngừng vang lên những tiếng gào thét thê lương, cực kỳ đáng sợ.
Nhìn kỹ thì thấy có một bóng người đang đứng, người đó chính là Doãn Chí Bình.
Xung quanh hắn ta đầy xác chết khô, tướng chết cực kỳ khủng khiếp, đều là người bị hút hết linh nguyên và khí huyết mà chết.
“Ma công thôn thiên thật huyền diệu!”, Doãn Chí Bình hít một hơi thật sâu, vẻ mặt hưởng thụ, hàm răng trắng bóng còn loé lên ánh sáng u ám, khoé miệng nở nụ cười giễu cợt, hai mắt đầy tia máu.
…
Ngày mới lại đến.
Buổi sáng, mấy người vươn vai đứng dậy, nhờ truyền tống trận đi đến các phân điện lớn.
Còn Diệp Thành và Sở Linh Ngọc thì tới phân điện thứ bảy trước, dùng thân phận của Cổ Nguyên để gọi Huyết Viêm của phân điện thứ sáu: “Điện chủ Huyết Viêm, thật sự xin lỗi, hôm qua ta có chuyện gấp nên không đến được, hôm nay có thời gian rồi, chúng ta xem bảo vật của ta đi”.
“Ngươi tới đây đi!”, giọng của Huyết Viêm đều đều.
“Được!”, Diệp Thành bước vào truyền tống trận, Sở Linh Ngọc cũng duỗi eo vào theo.
Khi hai người ra khỏi truyền tống trận, đập vào mắt là vài nữ tử khoả thân nằm ngổn ngang trên đất, đã không còn hơi thở, hơn nữa nhìn vẻ mặt họ có thể thấy trước khi chết họ rất đau đớn.
Mẹ kiếp!
Nhìn thấy cảnh này, Diệp Thành thầm chửi một câu.
Vẻ mặt Sở Linh Ngọc ở bên cũng rất khó coi.
“Bảo bối gì, lấy ra đây cho ta xem đi!”, Huyết Viêm ung dung tựa vào ghế ngồi, thong dong xoay chiếc nhẫn trên ngón tay cái.
Nghe vậy, Diệp Thành lập tức vung tay bắn ra thần quang, phong toả toàn bộ Địa Cung, ngăn cách với thế giới bên ngoài.
“Cần phải thần bí vậy không?”, Huyết Viêm cau mày.
“Bảo bối tốt đương nhiên phải làm thần bí một chút rồi”, Diệp Thành mỉm cười, sau đó lại lấy Đại La Thần Đỉnh ra.
Đột nhiên hai mắt Huyết Viêm sáng lên, với nhãn giới và nhãn lực của ông ta đương nhiên nhìn ra được sự phi phàm của thần đỉnh.
Mà khi Huyết Viêm đang tập trung nghiên cứu Đại La Thần Đỉnh, Diệp Thành đã vòng ra sau lưng ông ta, lấy roi Đả Thần Tiên ra, cuối cùng vung một roi về phía đầu ông ta.
Hự…
Huyết Viêm rên lên một tiếng, cơ thể loạng choạng.
Phụt!
Máu tươi bắn ra, đan hải của ông ta bị nhất kiếm của Sở Linh Ngọc đâm xuyên, mọi thứ diễn ra cực kỳ suôn sẻ, cả quá trình chưa đến hai giây, một tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên đã bị phế.
“Xem bảo bối thì phải trả giá”, Diệp Thành hừ lạnh, không nhiều lời, một tay hắn đã đặt lên đỉnh đầu Huyết Viêm, Sưu Hồn Thuật bá đạo xông thẳng vào đầu ông ta.
A!
Ngay lập tức, trong Địa Cung vang lên tiếng hét thất thanh.
Nhưng khi Diệp Thành lấy được ký ức linh hồn của Huyết Viêm thì vẻ mặt hắn trở nên vô cùng kỳ lạ, thậm chí còn kỳ lạ hơn so với lần đọc ký ức của Cổ Nguyên: “Người… Người của Thanh Vân Tông?”
Mười mấy tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên của Viêm Hoàng ngoài những người có việc ra thì những người khác đều được mời tới đây.
“Nào, mỗi người một việc”, Diệp Thành đưa ba miếng ngọc giản ra, bên trong có lạc ấn bí pháp Thái Hư Che hồn, Cấm Hồn và Hoặc Hồn, đây đều là những bí pháp mà hắn lạc ấn từ trước.
Rắc! Rắc!
Không lâu sau đó, âm thanh tiếng ngọc giản vỡ vụn liên tiếp vang lên.
Kế tiếp, bên trong địa cung yên ắng thấy rõ. Diệp Thành cầm lấy bình rượu ngồi một bên, chờ đợi bọn họ tu thành ba loại bí pháp, vì phần lớn bọn họ đều là người phải ở lại đóng giả người của Chính Dương Tông tại nơi này.
Thật kì diệu!
Không biết mất bao lâu, Chung Quy là người đầu tiên mở mắt ra, ông ta hết sức kinh ngạc: “Ba bí pháp này rõ ràng là bất phàm”.
Nói rồi ông ta không quên quay sang nhìn Diệp Thành với vẻ mặt hiếu kì: “Bí pháp này lấy từ đâu ra vậy, rõ ràng là được tạo ra cho những người như chúng ta”.
“Một lão bối truyền lại cho ta”, Diệp Thành bịa đại một lý do.
“Ba bí thuật này đúng là không hề đơn giản”, Sở Linh Ngọc và Chung Ly cũng lần lượt tỉnh lại, bọn họ tặc lưỡi lên tiếng.
Tiếp đó, lão tổ nhà họ Tô và Cảnh Giang cùng nhóm người phía Bạch Dịch cũng lần lượt tỉnh lại, cũng giống như Sở Linh Ngọc và Chung Ly, trong mắt ai nấy đều rõ vẻ kinh ngạc.
Sau đó, những tu sĩ ở cảnh giới Không Minh cũng tỉnh lại.
Có điều trong đôi mắt bọn họ lại mang theo vẻ khó hiểu, bọn họ mất ba canh giờ nhưng lại chưa thể ngộ ra được sự kì diệu trong đó.
“Phân điện thứ chín là Cảnh Giang, phân điện thứ tám là Bạch Dịch, phân điện thứ bảy là ai?”, Diệp Thành liếc nhìn nhóm người.
“Để ta”, Phụng Trĩ chống cây gậy đi ra, bà ta từng là thủ hạ của Chung Quy ở Thiên Hoàng, cũng là tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên thực thụ, mặc dù trông bà ta có phần già nua nhưng tuổi tác lại không bằng Hồng Loan và Sở Linh Ngọc, có điều bà ta cũng chẳng buồn để tâm tới ngoại hình của mình, Diệp Thành cho rằng nếu như bà ta thay đổi ngoại hình của mình cho trẻ hơn thì chắc chắn là một đại mĩ nhân.
“Để lại những người này giúp tiền bối Phụng Trĩ, những người còn lại chuẩn bị cùng ta tới phân điện thứ sáu”, Diệp Thành dặn dò.
“Đi đánh nhau mà sao trông giống như đi chơi vậy?”, phía này, lão tổ nhà họ Tô xuýt xoa, “đường đường là chủ của một điện mà lại quyết định nhanh như vậy sao, cảm giác này cứ lạ lạ làm sao”.
“Cho nên đây chính là ví dụ điển hình của kết cục đẫm máu”, Chung Ly vuốt râu: “Phía Thương Hình bị phế một cách nhanh chóng, chúng ta làm điện chủ rồi thì cũng phải phòng điểm này, nếu để người khác ra chiêu với cúng ta như vậy thì không hay đâu”.
“Lần này ta được mở mang tầm mắt đấy”, Hồng Loan tặc lưỡi, “xem ra sau khi làm điện chủ phải cho thêm nhiều người bảo vệ xung quanh phòng việc bị đánh lén, ta đúng là được mở mang tầm mắt”.
“Đồ Thân lão đệ có thời gian không?”, phía này, Diệp Thành đứng trong hư không lên tiếng gọi, vả lại còn dùng lệnh bài thân phận của Cổ Nguyên, tiếng truyền âm hướng về phía Đồ Thân – điện chủ của phân điện thứ sáu”.
Sau ba tới năm giây, tấm bài truyền âm trong hư không rung lên, vang lên giọng nói của Đồ Thân: “Cổ Nguyên huynh tới tìm ta có việc gì vậy?”
“Cũng không có việc gì quan trọng, chỉ là gần đây ta tìm được bảo bối của một tông muốn cho lão đệ xem, không biết đệ tới chỗ ta hay ta tới chỗ đệ được nhỉ?”, Diệp Thành vừa nói vừa cười khúc khích.
“Bảo bối?”, Đồ Thân kinh ngạc: “Huynh đợi đấy, ta tới chỗ huynh”.
“Ồ, được…được”, Diệp Thành ho hắng, vốn dĩ hắn đã chuẩn bị sát phạt vào trong nhưng nào ngờ Đồ Thân lại hiểu ý muốn tự mình nhảy vào cái bẫy, như vậy lại bớt rắc rối.
“Địa cung và thế giới bên ngoài đã ngăn cách chưa?”, Diệp Thành liếc nhìn Sở Linh Ngọc.
“Ta làm việc thì ngươi cứ yên tâm”.
“Được rồi”, Diệp Thành lập tức rút roi Đả Thần Tiên ra, hắn xắn tay áo ngắm chuẩn hư không đại trận, chỉ đợi thời cơ là quất ra một roi.
Phía này, kẻ mạnh của Viêm Hoàng đã tản đi, nhưng Chung Quy và nhóm người phía Chung Ly lại đi xung quanh Truyền Tống Trận trong hư không, vả lại người nào người nấy đều nung nấu đòn tuyệt sát, một người không được thì hai người, hai người không được thì ba người, bọn ta không tin bao nhiêu người như vậy mà không thể khiến một tên ở cảnh giới Chuẩn Thiên như ngươi tàn phế.
Chương 673: Cứ tới đây đi
Thời gian cứ thế dần trôi, mãi tới khoảng một khắc sau, Truyền Tống Trận trong hư không mới có động tĩnh.
Đến rồi!
Diệp Thành nheo mắt, hắn đẩy chân nguyên vào trong roi Đả Thần Tiên, hai tay cầm chắc cây roi, bộ dạng giống như đi đánh bóng vậy.
Vù!
Truyền Tống Trận trong hư không rung lên, một bóng người bước ra: “Cổ huynh, ta…”
Bịch!
Đồ Thân vừa bước ra, còn chưa nói xong một câu đã bị Diệp Thành vung roi lên, ông ta còn chưa kịp phản ứng lại thì phần sau gáy đã bị quất một roi đau đớn, bị đánh cho tới mức lảo đảo.
Vút!
Thế rồi Chung Ly cũng ra tay mạnh mẽ, một kiếm như thần mang, uy lực mạnh mẽ, không cho Đồ Thân cơ hội đứng vững, vùng đan hải của ông tập tức bị đâm xuyên, ông ta còn chưa kịp kêu gào thì roi thứ hai của Diệp Thành đã tới, Đồ Thân lập tức ngã nhào ra đất.
Mọi thứ chỉ diễn ra trong vòng hai tới ba giây, nhanh tới mức khiến lão tổ nhà họ Tô và Hồng Loan phải thẫn thờ mất một lúc.
“Đây…cũng nhanh quá đi mất”, lão tổ nhà họ Tô giật giật khoé miệng: “Một tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên cứ thế bị phế sao?”
“Sự thực chứng minh hợp tác đồng đội rất quan trọng”, Hồng Loan tặc lưỡi.
“Các người…các người rốt cục là ai?”, Đồ Thân ngã nhào trên mặt đất nhìn nhóm người phía Diệp Thành bằng ánh mắt kinh ngạc, vừa rồi ông ta còn trong trạng thái ngơ ngác nhưng giờ xem ra rõ ràng ông ta đã mắc bẫy, vả lại cái bẫy còn được gài sẵn cho riêng ông ta. Bao nhiêu tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên như vậy, cho dù không bị đánh lén thì ông ta cũng không thể nào trốn thoát.
“Chúng ta là người tốt”, Diệp Thành bật cười để lộ hai hàm răng trắng tinh, lòng bàn tay đã ấn vào đầu Đồ Thân.
A…!
Ngay sau đó bên trong địa cung vang lên tiếng kêu gào thảm thiết của Đồ Thân.
Mười mấy giây sau, tiếng kêu gào mới tắt lịm, Diệp Thành Sưu Hồn xong xuôi còn Đồ Thân giây phút trước hãy còn là kẻ mạnh ở cảnh giới Chuẩn Thiên thì lúc này đã ngất lịm đi, trở thành một phế nhân.
Phía này, Diệp Thành thở phào một hơi, sắc mặt lạnh lùng.
Từ kí ức của Đồ Thân, hắn có thể trông thấy quá nhiều cảnh tượng khiến người ta phải phẫn nộ, truy sát nhóm người phía Dương Đỉnh Thiên, mặc dù công lao của ông ta không phải lớn nhất nhưng ông ta lại có công nhiều nhất, ông ta có một tính cách quái gở đó chính là ăn tim người, không biết bao nhiêu người của Hằng Nhạc Tông đã chết thảm trong tay ông ta.
“Cho ông sống thêm vài ngày”, Diệp Thành lạnh giọng, hắn đem kí ức linh hồn lạc ấn xong xuôi thì đưa cho mọi người mỗi người một phần.
Có được kí ức của Đồ Thân, mặt mày ai nấy đều khó coi thấy rõ, đặc biệt là hai người phía Hồng Loan và Sở Linh Ngọc, khi trông thấy cảnh tượng Đồ Thân ăn tim người thì bọn họ suýt chút nữa ói ra ngoài.
“Điện chủ của phân điện thứ sáu, tới thôi”, không đợi Diệp Thành lên tiếng, Hắc Bào đã dũng cảm bước ra.
“Thái Hư Che Hồn, Cấm Hồn, Hoặc Hồn, các cấm chế này người đã tường tận cả chưa?”, Diệp Thành liếc nhìn Hắc Bào: “Để tránh có kẻ làm loạn thì chuẩn bị xong xuôi hãy đi, mọi thứ đều phải hết sức thận trọng, những việc mà chúng ta làm hiện giờ những thế lực khác cũng sẽ làm được”.
“Thánh Chủ yên tâm, ta biết chừng mực”, Hắc Bào mỉm cười sau đó quay người bước vào Truyền Tống Trận.
Không chỉ mình ông ta mà còn có thêm rất nhiều kẻ mạnh của Viêm Hoàng đi theo, người nào người nấy đều là tu sĩ ở cảnh giới Không Minh tầng thứ chín.
“Xử lý xong bốn người, còn năm người nữa”, Diệp Thành gãi tai: “Tiếp theo chính là phân điện thứ năm”.
“Cứ vậy, không tới một ngày, chín phân điện của Hằng Nhạc sẽ do chúng ta làm chủ”, lão tổ nhà họ Tô lại tấm tắc: “Làm như chơi, mà đúng là như chơi thật”.
“Đã nói là chơi chỗ tối chúng ta chuyên nghiệp lắm mà lại”, Diệp Thành cười khúc khích, hắn lại lần nữa cầm tấm lệnh bài của Cổ Nguyên đặt vào phần hõm của bia truyền âm trong hư không để gọi điện chủ của phân điện thứ năm – Huyết Viêm.
“Có chuyện gì thế?”, ngay sau đó, giọng nói của Huyết Viêm vọng lại.
“Huyết huynh, là thế này, gần đây ta tìm được một món bảo bối, không biết là thứ gì, huynh có thể xem giúp ta không?”, Diệp Thành cười nói: “Huynh xem để ta tới phân điện thứ năm hay huynh tới phân điện thứ bảy?”
“Ngươi tới đây đi, Trọng Hàm và Tây Môn Thông cũng đang ở đây”.
“Tam điện chủ và Tứ điện chủ cũng đều đang ở chỗ huynh cả sao?”, Diệp Thành há miệng, chân hắn đã nhấc lên tự động rụt về.
“Sao thế? Bất ngờ lắm à?”, giọng nói của Huyết Viêm vẫn đều đều lãnh đạm.
“Không bất ngờ, không bất ngờ”, Diệp Thành ho hắng, “thêm một người xem nói không chừng có thể nhìn ra được điều gì đó, vậy thì đệ xử lý nốt chút việc bên này sẽ qua”.
Nói rồi Diệp Thành đóng truyền âm lại chép miệng nhìn nhóm người.
“Muốn phế đi cả ba lão già này cùng một lúc mà không bị thủ hạ của bọn họ phát giác thực sự khó”, Chung Quy vuốt râu trầm ngâm: “Ta đề nghị ra tay với phân điện thứ nhất và thứ hai trước”.
“Cẩn thận vẫn hơn, ta cũng đồng tình như vậy”, Chung Ly tán đồng.
Vù!
Phía này, truyền âm trong hư không lại rung lên, bên trong vang lên giọng nói, là giọng nói của Tiêu Phong: “Điện chủ của phân điện thứ hai muốn đến phân điện thứ chín”.
Nghe vậy Diệp Thành liền nhướng mày: “Hư Chấn tới phân điện thứ chín làm gì?”
“Quan tâm làm gì, đến rồi thì đừng hòng đi, để chúng ta xử lý”, Chung Ly và Chung Quy lần lượt tiến vào Truyền Tống Trận, trước khi đi còn không quên để lại câu nói với Diệp Thành: “Mọi người tập trung xử lý điện chủ thứ nhất Điên Không đi”.
“Được”, Diệp Thành mỉm cười.
Roẹt! Roẹt!
Sau khi đại trận trong hư không nhanh chóng di chuyển, cả hai người biến mất trong Truyền Tống Trận.
Sau khi bọn họ rời đi, Diệp Thành lại chạy tới trước truyền âm thạch trong hư không, hắn hít vào một hơi thật sâu rồi mới gọi: “Điên Không điện chủ có đó không?”
“Có chuyện gì thế?”, ngay lập tức, đá Xuyên Âm trong hư không vang lên giọng nói của Điên Không, có vẻ như ông ta đang tu luyện không muốn bị quấy rầy, giọng điệu không mấy vui vẻ.
“Là thế này, gần đây ta tìm được một bảo bối, muốn…”
“Cứ qua đây đi”, không đợi Diệp Thành nói xong, Điên Không đã ngắt lời hắn khiến Diệp Thành hơi ngỡ ngàng.
“Muốn chúng ta tới đó thì tới đó thôi”, Sở Linh Ngọc tỏ vẻ thoải mái, đi từng bước vào bên trong Truyền Tống Trận sau đó tới lão tổ nhà họ Tô và Hồng Loan.
“Ta thích sự dứt khoát như vậy”, Diệp Thành gãi tai đi vào.
Không lâu sau đó, nhóm người biến mất trong Truyền Tống Trận.
Trong vòng một khắc, bọn họ lần lượt đi ra khỏi Truyền Tống Trận, hiện thân bên trong địa cung của phân điện thứ nhất.
Ập vào mắt tất cả mọi người là cảnh tượng khiến ai nấy đều phải thẫn thờ vì bên trong địa cung của phân điện thứ nhất ngoài Điên Không ra còn có chín người nữa, vả lại người nào người nấy đều là tu sĩ mạnh ở cảnh giới Không Minh tầng thứ chín, tất cả đều đứng thành một hàng.
Thấy những người này, Diệp Thành bất giác mắng chửi: “Mẹ kiếp, cũng thận trọng đấy”.
“Ta nói rồi, tên Điên Không này không dễ xử lý đâu”, lão tổ nhà họ Tô truyền âm, “chín tên ở cảnh giới Không Minh tầng thứ chín, thêm hắn ta ở cảnh giới Chuẩn Thiên, muốn thần không biết quỷ không hay mà trừ khử hắn thì rõ ràng là vô cùng khó”.
“Đúng vậy”, Sở Linh Ngọc cũng truyền âm: “Điên Không khó đối phó hơn so với chúng ta tưởng nhiều, tên này rất ranh ma”.
“Vả lại đây còn là phân điện thứ nhất, muốn phong ấn địa cung trong tầm kiểm soát của hắn ta để tách biệt với thế giới bên ngoài có phần không hiện thực”, Hồng Loan cũng trầm ngâm, “lần này chúng ta khó xử lý đây”.
“Cổ Nguyên, tới đây ngồi đi”, khi cả bốn người đang truyền âm thì Điên Không đã lên tiếng.
“Được rồi, được rồi”, Diệp Thành mỉm cười, hắn lập tức đi tới sau đó không quên truyền âm cho mấy người phía Hồng Loan: “Nắm bắt thời cơ hành động, nếu không được thì rút”.
“Nghe nói ngươi tìm được một món bảo bối?”, Điên Không vừa cầm chén rượu vừa nhấp một ngụm sau đó liếc nhìn Diệp Thành cười nói: “Không biết có thể cho ta được mở mang tầm mắt không?”
Chương 674: Một mình giải quyết
“Ta tới đây không phải vì chuyện này sao?”, Diệp Thành nở nụ cười, vừa định lấy Đại La Thần Đỉnh ra lại dừng lại, liếc nhìn chín thủ hạ của Điên Không: “Điện chủ Điên Không, hay là bảo chín thủ hạ của ngươi ra ngoài chờ đi?”
“Đều là tâm phúc của ta, không sao”, Điên Không cười khẽ.
“Đương nhiên ta có thể tin”, Diệp Thành nhấp một ngụm rượu: “Nhưng điện chủ Điên Không à, ta tới đây không chỉ để cho ngươi xem bảo bối, ta còn có chuyện mà chỉ hai chúng ta biết muốn nói cho ngươi”.
Ồ?
Điên Không nhướng mày.
“Các ngươi ra ngoài chờ ta đi”, Diệp Thành phất tay với ba người phía Sở Linh Ngọc trước.
“Vâng, điện chủ”, Sở Linh Ngọc và hai người còn lại nhận được lệnh, dù đã quay người đi nhưng mọi người vẫn truyền âm cho Diệp Thành: “Làm gì vậy? Không phải ngươi định một mình giải quyết Điên Không đấy chứ? Ông ta không phải cảnh giới Chuẩn Thiên bình thường đâu”.
“Yên tâm đi, ta đã có cách”, Diệp Thành truyền âm lại.
Thấy Diệp Thành đã cho người của mình lui ra hết, Điên Không hơi híp mắt, sau đó cũng khẽ phất tay: “Các ngươi cũng ra ngoài chờ đi”.
“Vâng thưa điện chủ”, chín cao thủ cảnh giới Không Minh tầng thứ chín cung kính chắp tay, xoay người lui ra ngoài.
Mà Diệp Thành, vào khoảnh khắc bọn họ bước ra khỏi Địa Cung, hắn phất tay sử dụng bí pháp phong toả toàn bộ Địa Cung, ngăn cách hoàn toàn với thế giới bên ngoài.
Thấy Diệp Thành thận trọng như vậy, Điên Không bất giác nảy sinh hứng thú: “Cổ Nguyên, rốt cuộc ngươi muốn nói chuyện gì với ta mà làm thần bí vậy?”
“Đương nhiên là chuyện quan trọng rồi”, Diệp Thành mỉm cười, hứng thú nhìn Điên Không: “Chúng ta nói chuyện trước hay là xem bảo bối trước đây?”
“Tuỳ ngươi”, Điên Không cười thoải mái.
“Vậy nói chuyện trước đi”, Diệp Thành nhấp một ngụm rượu rồi nói: “Ta muốn mời ngươi hợp lực cùng ta, giết Thương Hình”.
Nghe vậy, lông mày của Điên Không chợt chau lại, trong mắt loé lên tia sáng, đôi mắt cũng hơi nheo lại, nhìn chằm chằm Diệp Thành: “Cổ Nguyên, ngươi biết mình đang nói gì không?”
“Đương nhiên ta biết”, Diệp Thành nhún vai rất thản nhiên.
“Tại sao lại giết ông ta?”, vẻ mặt của Điên Không đã bình thường trở lại, ông ta tự rót cho mình một ly rượu rồi tự uống, như không có chuyện gì, hành xử khôn ngoan khiến Diệp Thành hơi bất ngờ.
“Có lẽ ngươi chưa biết ta với lão ta có thù xưa”, Diệp Thành đã chuẩn bị sẵn cái cớ: “Trước khi thành danh, ta là thiếu chủ của một thế gia, nhưng nhiều năm trước vì một món bảo vật mà cả gia tộc của ta đã bị diệt sạch”.
Nói đến đây Diệp Thành không nói nữa, nhưng trong mắt lại lộ ra ánh sáng lạnh lẽo, sát ý không hề che giấu.
“Ngươi muốn nói là gia tộc ngươi bị Thương Hình giết đúng không?”, Điên Không ung dung xoay nhẫn trên ngón tay cái, nhìn Diệp Thành một cách thích thú.
“Như ngươi nghe nói, đúng là như vậy”.
“Nhưng câu chuyện này của ngươi hơi khó tin đấy!”, Điên Không cười đùa: “Mà dù lời ngươi nói là thật thì tại sao ta phải giúp ngươi? Thương Hình là điện chủ phân điện thứ chín, cho dù có thêm ta, nhưng muốn giết ông ta mà thần không biết quỷ không hay, ngươi nghĩ có được không?”
“Cách thì lúc nào cũng có”, Diệp Thành cười tinh quái, lộ ra hàm răng trắng tinh: “Hơn nữa ta cũng không nhờ ngươi giúp không công”.
Nói xong Diệp Thành lấy Đại La Thần Đỉnh ra, cười với Điên Không: “Nếu điện chủ Điên Không bằng lòng giúp đỡ thì thần đỉnh này sẽ là của ngươi”.
Điên Không không trả lời nhưng đã đứng lên, hai mắt phát sáng nhìn Đại La Thần Đỉnh của Diệp Thành, với độ hiểu biết và nhãn lực của ông ta đương nhiên nhìn ra được sự phi thường của đại đỉnh, điều này khiến ông ta càng tin lời Diệp Thành nói là thật.
Ở đây, Diệp Thành đã lặng lẽ vòng ra sau lưng Điên Không.
Khi Điên Không nhìn chăm chú, hắn lén lấy roi Đả Thần Tiên ra rồi trút chân nguyên vào đó.
Hế?
Diệp Thành vẫn đánh giá thấp sự cảnh giác của Điên Không, cảm nhận được sự khác thường phía sau, ông ta chợt xoay người lại.
Nhưng vừa quay người, một roi đã đánh thật mạnh lên đầu ông ta!
Hự…
Điên Không khẽ rên một tiếng, loạng choạng lùi về sau nửa bước, thần hải cũng rung lên.
Tuy nhiên tiếng rung này cũng chỉ thoáng qua, đến khi phản ứng lại, hai mắt Điên Không chợt hiện lên sát ý.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi này, roi thứ hai của Diệp Thành đã tới.
“Cổ Nguyên, chỉ dựa vào ngươi mà cũng dám gài bẫy ta?”, Điên Không đột ngột ngẩng đầu, một tay nắm lấy roi Đả Thần Tiên đang từ trên cao giáng xuống, dù Diệp Thành hất mạnh thế nào cũng không phá được cấm cố.
Nhưng chỉ trong thoáng chốc, Tiên Hoả Đạo Thân đã đột nhiên vọt ra khỏi cơ thể Diệp Thành, nhất kiếm tuyệt sát Phong Thần Quyết chém thẳng vào đan hải ở bụng dưới của Điên Không.
Mặt Điên Không biến sắc, ông ta chỉ cách Diệp Thành chưa tới nửa trượng, khoảng cách rất ngắn, mà ông ta cũng chưa từng nghĩ Diệp Thành còn có thần thông này, bị đánh bất chợt, bản năng chiến đấu khiến linh lực của ông ta lập tức bảo vệ đan hải.
Phụt!
Vì linh lực bảo vệ đan hải nên kiếm của Tiên Hoả Đạo Thân đã lệch đi một cách quái dị, không đâm trúng điểm chí mạng là đan hải mà trúng bụng dưới bên trái của Điên Không.
Nhưng trận chiến vẫn chưa kết thúc, Thiên Lôi Đạo Thân trong cơ thể Diệp Thành cũng đã vọt ra, nhất kiếm tuyệt sát lần này được dùng hết sức, hơn nữa lôi điện của thiên lôi gia trì cho nhất kiếm Phong Thần Quyết nên một kiếm này càng thêm bất bại.
Phụt!
Máu tươi bắn ra tung toé, nhát kiếm này của Thiên Lôi Đạo Thân đâm xuyên đan hải của Điên Không, trường kiếm khuấy vài vòng trong đan hải của ông ta, hoàn toàn phá huỷ nền tảng của đan hải.
A!
Điên Không hét lên thảm thiết, cơ thể run lên, linh lực thoáng chốc tan biến, khí thế giảm mạnh, mà roi Đả Thần Tiên bị ông ta nắm trong tay cũng bị Diệp Thành rút ra, quất mạnh lên đầu ông ta!
Phù!
Lúc này Diệp Thành mới thở phào nhẹ nhõm, bước chân loạng choạng, sắc mặt hơi tái, mồ hôi chảy ròng ròng khắp người.
Mặc dù từ lúc đánh lén Điên Không đến khi phế được đan điền của ông ta chưa đầy một giây, nhưng lại cực kỳ nguy hiểm.
Mà hắn cũng tính toán rất thận trọng, dù là đòn tấn công của hắn hay đòn tấn công của Tiên Hoả Đạo Thân thì cũng chỉ là chiêu che mắt người, nhất kiếm tuyệt sát của Thiên Lôi Đạo Thân mới là mấu chốt trong lần đánh lén lần này.
Nhưng may mắn thay hắn đã thành công, thành công một cách cực kỳ nguy hiểm, vì bất kỳ một bước tính toán sai lầm nào, một sai lầm nhỏ thôi cũng sẽ khiến hắn thất bại, bởi vì tuyệt sát kiểu này thành công hay thất bại chỉ được tính trong một giây.
“Cổ Nguyên, ta với ngươi không thù không oán, sao ngươi lại hãm hại ta?”, Điên Không điên cuồng gào thét.
“Ông chắc chắn chúng ta không thù không oán chứ?”, Diệp Thành cười khẩy, khôi phục bộ dáng ban đầu.
“Ngươi… Diệp… Diệp Thành…”, Điên Không cũng nhận ra Diệp Thành, nhìn thấy khuôn mặt thật của hắn, hai mắt ông ta lồi lên, con ngươi co rút lại bằng đầu kim, nhìn hắn với vẻ khó tin.
Điên Không chưa bao giờ nghĩ Diệp Thành còn sống, càng không ngờ Cổ Nguyên thực ra là do Diệp Thành đóng giả.
Trong một phần ba giây ngăn ngủi, dường như ông ta đã nghĩ ra rất nhiều điều, đó là Cổ Nguyên đã chết, có lẽ không chỉ Cổ Nguyên mà hầu hết các điện chủ của phân điện khác cũng đã chết, đến ông ta còn trúng chiêu, nói gì những người khác.
“Bây giờ ông còn dám nói là không thù không oán không?”, Diệp Thành cười khinh nhìn Điên Không.
“Người… Người đâu, mau tới đây cho ta”, hai mắt Điên Không đầy vẻ hoảng sợ, ông ta gào thét, hy vọng có thể gọi được thuộc hạ của mình.
Chỉ là cả Địa Cung đã bị phong toả, ông ta không có tu vi, tiếng gào thét của ông ta không thể phá được cấm chế của Diệp Thành, nói thẳng ra là người bên ngoài sẽ không nghe thấy tiếng hét của ông ta.
“Đừng lãng phí sức lực nữa”, giọng Diệp Thành càng ngày càng lạnh, lòng bàn tay hắn đã đặt lên đỉnh đầu Điên Không.
Chương 675: Suôn sẻ một cách bất ngờ
A!
Ngay sau đó, tiếng hét thất thanh vang vọng khắp Địa Cung, đến khi tiếng hét dừng lại cũng là lúc Điên Không gục xuống đất.
Ba đến năm giây sau, Diệp Thành nặng nhọc thở ra một hơi khí đục, bôi máu của Điên Không lên đầu mày, dùng Thái Hư Che Hồn che đi nguồn linh hồn của mình.
Sau đó hắn xoay người, biến thành diện mạo của Điên Không.
Tiếp đó, hắn hoá ra đạo thân của Nhất Khí Hoá Tam Thanh, biến thành dáng vẻ của Cổ Nguyên.
Làm xong hết những điều này, Diệp Thành mới lôi Điên Không đã ngất xỉu lên, giấu ông ta ở một nơi bí mật.
Phù!
Hắn lại thở ra một hơi thật dài.
“Vào hết đi!”, Diệp Thành khoan thai ngồi trên ghế, mà đạo thân Nhất Khí Hoá Tam Thanh mang dáng vẻ của Cổ Nguyên cũng đã ngồi xuống.
Chẳng mấy chốc, cửa Địa Cung mở ra, cấm chế cũng đã biến mất, mấy người phía Sở Linh Ngọc và chín tu sĩ cảnh giới Không Minh tầng thứ chín là thuộc hạ của Điên Không lần lượt bước vào.
Chín thuộc hạ của Điên Không không nhận ra điều gì, sau khi Sở Linh Ngọc đi vào bèn nheo mắt nhìn Diệp Thành và đạo thân của hắn, nhưng cô ta cũng không nhìn ra được có phải do Diệp Thành biến hoá ra không.
“Đã xong”, chẳng mấy chốc, trong thần hải của Sở Linh Ngọc, Hồng Loan và lão tổ của nhà họ Tô vang lên giọng nói của Diệp Thành.
“Xong… Xong rồi?”, vẻ mặt ba người đều thay đổi, họ thật sự bị sốc. Ba người họ ở cảnh giới Chuẩn Thiên cũng không dám đảm bảo sẽ thành công khi đánh lén, họ thật sự không nghĩ ra được Diệp Thành chỉ ở cảnh giới Không Minh tầng thứ nhất thì làm bằng cách nào?
“Tiết Thiên, tìm nguyên liệu dựa theo trên này cho ta, càng nhiều càng tốt”, Diệp Thành ném ra một tờ giấy.
“Vâng thưa điện chủ”, chín tên thuộc hạ của Điên Không nhận lấy rồi chắp tay hành lễ, xoay người bước ra ngoài.
Sau khi họ đi, Sở Linh Ngọc nhanh chóng phong toả toàn bộ Địa Cung, vỗ trái tim đang đập thình thịch trong lồng ngực: “Tiểu tử, ngươi làm kiểu gì vậy, lá gan của ngươi lớn thật đấy!”
“Tất cả là do bị ép thôi”, Diệp Thành sợ hãi đáp, vừa nói vừa đưa ký ức linh hồn đã thác ấn cho ba người.
Ùng! Ùng!
Ngay sau đó, tấm bia truyền âm hư không bên cạnh truyền tống trận rung lên.
Nghe thấy âm thanh, Diệp Thành vội bước tới, đặt lệnh bài điện chủ của Điên Không vào chỗ hõm trên đó.
“Thánh chủ Viêm Hoàng”, rất nhanh, một giọng nói vang lên từ tấm bia truyền âm.
“Thành cổ Thiên Thu”, Diệp Thành mỉm cười, biết người đang nói ám hiệu với mình là ai, lập tức mở truyền tống trận.
Một khắc sau, Chung Ly và Chung Quy đã đến, hơn nữa trông họ cũng rất thản nhiên.
“Giải quyết xong Hư Chấn rồi ạ?”, Diệp Thành mỉm cười nhìn hai người.
“Suôn sẻ một cách bất ngờ”, Chung Ly thản nhiên nhún vai.
“Vậy nhị điện chủ Hư Chấn tìm cửu điện chủ Thương Hình có chuyện gì vậy ạ?”, Diệp Thành tò mò hỏi.
“Doãn Chí Bình lệnh cho hai người họ giám sát điện chủ phân điện thứ bảy – Cổ Nguyên”.
“Xem ra Doãn Chí Bình cũng không quá ngu!”, Diệp Thành cười ung dung: “Chắc chắn hắn đã phát hiện ra điều gì đó nên mới bảo hai vị điện chủ bí mật giám sát Cổ Nguyên”.
“Bên các ngươi cũng nhanh bất ngờ nhỉ!”, Chung Quy liếc nhìn đám người.
“Một mình hắn giải quyết đấy”, Sở Linh Ngọc nói rồi ra hiệu cho mọi người nhìn Diệp Thành.
“Một… Một mình?”, Chung Ly và Chung Quy đều giật mình.
“May mắn thôi, may mắn thôi”, Diệp Thành cười xoà, đưa hai miếng ngọc giản ký ức linh hồn của Điên Không cho hai người: “Hai vị tiền bối ai đi giải quyết điện chủ phân điện thứ nhất ạ?”
“Để ta!”, Chung Quy nói rồi cũng đưa mấy miếng ngọc giản ra, đó là ký ức linh hồn của điện chủ phân điện thứ hai – Hư Chấn.
“Vậy chỉ còn lại ba người phân điện thứ ba, thứ tư, thứ năm thôi”, Diệp Thành nói.
“Chia ra hành động đi, nhanh một chút”, Sở Linh Ngọc vươn vai: “Chạy qua chạy lại thật phiền phức”.
“Vậy tiền bối Tô Uyên và tiền bối Hồng Loan đến phân điện thứ ba giải quyết Trọng Hàm, hai tiền bối Chung Ly và Chung Quy đến phân điện thứ tư giải quyết Tây Môn Thông, điện chủ phân điện thứ năm Huyết Viêm thì giao cho con và Sở Linh Ngọc”, Diệp Thành phân chia nhiệm vụ, sau đó không quên nhắc nhở: “Các vị hãy nhớ làm được thì làm, không được thì rút, phải hết sức cẩn thận, đừng để rút dây động rừng”.
“Đã hiểu”, mấy người mỉm cười.
“Ngày mai đi! Bây giờ ba người họ vẫn đang ở cùng nhau, đến khi ai về điện đấy thì chúng ta hành động”.
“Vậy bây giờ có thể làm vài ly đúng không?”
…
Bầu trời đêm thăm thẳm, những vì sao rải rác.
Trong một toà Địa Cung yên tĩnh ở Hằng Nhạc Tông không ngừng vang lên những tiếng gào thét thê lương, cực kỳ đáng sợ.
Nhìn kỹ thì thấy có một bóng người đang đứng, người đó chính là Doãn Chí Bình.
Xung quanh hắn ta đầy xác chết khô, tướng chết cực kỳ khủng khiếp, đều là người bị hút hết linh nguyên và khí huyết mà chết.
“Ma công thôn thiên thật huyền diệu!”, Doãn Chí Bình hít một hơi thật sâu, vẻ mặt hưởng thụ, hàm răng trắng bóng còn loé lên ánh sáng u ám, khoé miệng nở nụ cười giễu cợt, hai mắt đầy tia máu.
…
Ngày mới lại đến.
Buổi sáng, mấy người vươn vai đứng dậy, nhờ truyền tống trận đi đến các phân điện lớn.
Còn Diệp Thành và Sở Linh Ngọc thì tới phân điện thứ bảy trước, dùng thân phận của Cổ Nguyên để gọi Huyết Viêm của phân điện thứ sáu: “Điện chủ Huyết Viêm, thật sự xin lỗi, hôm qua ta có chuyện gấp nên không đến được, hôm nay có thời gian rồi, chúng ta xem bảo vật của ta đi”.
“Ngươi tới đây đi!”, giọng của Huyết Viêm đều đều.
“Được!”, Diệp Thành bước vào truyền tống trận, Sở Linh Ngọc cũng duỗi eo vào theo.
Khi hai người ra khỏi truyền tống trận, đập vào mắt là vài nữ tử khoả thân nằm ngổn ngang trên đất, đã không còn hơi thở, hơn nữa nhìn vẻ mặt họ có thể thấy trước khi chết họ rất đau đớn.
Mẹ kiếp!
Nhìn thấy cảnh này, Diệp Thành thầm chửi một câu.
Vẻ mặt Sở Linh Ngọc ở bên cũng rất khó coi.
“Bảo bối gì, lấy ra đây cho ta xem đi!”, Huyết Viêm ung dung tựa vào ghế ngồi, thong dong xoay chiếc nhẫn trên ngón tay cái.
Nghe vậy, Diệp Thành lập tức vung tay bắn ra thần quang, phong toả toàn bộ Địa Cung, ngăn cách với thế giới bên ngoài.
“Cần phải thần bí vậy không?”, Huyết Viêm cau mày.
“Bảo bối tốt đương nhiên phải làm thần bí một chút rồi”, Diệp Thành mỉm cười, sau đó lại lấy Đại La Thần Đỉnh ra.
Đột nhiên hai mắt Huyết Viêm sáng lên, với nhãn giới và nhãn lực của ông ta đương nhiên nhìn ra được sự phi phàm của thần đỉnh.
Mà khi Huyết Viêm đang tập trung nghiên cứu Đại La Thần Đỉnh, Diệp Thành đã vòng ra sau lưng ông ta, lấy roi Đả Thần Tiên ra, cuối cùng vung một roi về phía đầu ông ta.
Hự…
Huyết Viêm rên lên một tiếng, cơ thể loạng choạng.
Phụt!
Máu tươi bắn ra, đan hải của ông ta bị nhất kiếm của Sở Linh Ngọc đâm xuyên, mọi thứ diễn ra cực kỳ suôn sẻ, cả quá trình chưa đến hai giây, một tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên đã bị phế.
“Xem bảo bối thì phải trả giá”, Diệp Thành hừ lạnh, không nhiều lời, một tay hắn đã đặt lên đỉnh đầu Huyết Viêm, Sưu Hồn Thuật bá đạo xông thẳng vào đầu ông ta.
A!
Ngay lập tức, trong Địa Cung vang lên tiếng hét thất thanh.
Nhưng khi Diệp Thành lấy được ký ức linh hồn của Huyết Viêm thì vẻ mặt hắn trở nên vô cùng kỳ lạ, thậm chí còn kỳ lạ hơn so với lần đọc ký ức của Cổ Nguyên: “Người… Người của Thanh Vân Tông?”
Bình luận facebook