• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Tiên võ đế vương (2 Viewers)

  • Chương 679-681

Chương 679: Để ta

“Đó là Tần Vũ?”, ngay sau đó, trong ánh mắt những kẻ quan sát ở tứ phương thể hiện cái nhìn kinh ngạc.

“Sát thần trên bảng Phong Vân cũng tới?”

“Có kịch hay xem rồi, có kịch hay xem rồi”, tất cả mọi người đều sáng mắt lên: “Một bên là kí chủ với độ hoà hợp năm phần, một bên là sát thần trên bảng Phong Vân, hôm nay được định sẵn là một ngày rất thú vị rồi”.

“Ai mạnh ai yếu đây?”

Trong tiếng bàn tán, mấy người phía Hổ Oa đã tới bên Tịch Nhan sau đó còn không quên cau mày nhìn Diệp Thành.

“Hắn chính là sát thần Tần Vũ sao?”, Nam Cung Nguyệt lẩm bẩm, “khí huyết thật mạnh”.

“Hắn quả đúng là đang ở Nam Sở”, Liễu Dật kinh ngạc, hắn có thể cảm nhận được áp lực mạnh mẽ tối cao từ trên người Diệp Thành.

“Đại ca này mạnh thật”, Hổ Oa hiếu kì nhìn Diệp Thành.

“Hoang Cổ Thánh Thể, huyết mạch của người này tạo cho ta áp lực như có ngọn núi đang đè xuống vậy”, Tịch Nhan kinh ngạc, hiếu kì nhìn Diệp Thành.

“Sát thần Tần Vũ”, khi tất cả những người ở tứ phương đang bàn tán thì giọng nói của Lã Hậu đã lại lần nữa vang lên, trong giọng nói mỉa mai còn mang theo sự hưng phấn, đôi mắt mang theo u quang nhìn chằm chằm vào Diệp Thành giống như con hung thú đang ngắm chuẩn con mồi, “cuối cùng cũng có một tên có khả năng đánh đấm xuất hiện, xem ra hôm nay ta bội thu rồi”.

Diệp Thành cứ thế ngó lơ tên này, hắn quay sang mỉm cười với mấy người phía Liễu Dật: “Mọi người lùi xuống nghỉ ngơi đi, cứ giao hắn cho ta”.

“Đại ca, chúng ta có thể giúp huynh”, Hổ Oa đôn hậu thật thà nói.

“Diệt hắn chỉ cần mình ta là đủ”, Diệp Thành mỉm cười cứ thế sát phạt tới, chân bước trên biển tinh hà màu vàng kim óng ánh, đầu lơ lửng tinh không, toàn thân phát ra kim mang chói lọi, cơ thể hắn giống như được đúc từ hoàng kim, vô cùng choán mắt.

“Huyết mạch của ngươi là của ta”, Lã Hậu liếm liếm khuôn miệng, hắn không lùi mà tiến, một tay đánh ra một đạo long hình khổng lồ.

“Ta sợ rằng ngươi nuốt không trôi đâu”, Diệp Thành bật cười lạnh lùng, khí thế mạnh mẽ thấy rõ, hắn tung ra một chưởng Bát Hoang đánh vào long hình khổng lồ kia.

“Không vội, còn nữa”, Lã Hậu một tay giơ lên trời rồi vung xuống đất.

Đột nhiên, từ tứ phương tám hướng vang lên tiếng rồng gầm mạnh mẽ, ba đạo long hình khổng lồ bay từ trên trời xuống, cứ thế gào thét về phía Diệp Thành.

“Bát bộ thiên long”, Diệp Thành lại lần nữa bật cười lạnh lùng, bí pháp này hắn đã từng lĩnh giáo khi giao chiến với Doãn Chí Bình, đối với những tu sĩ bình thường còn tạm nhưng đối với hắn mà nói thì đòn công kích này có cũng như không.

Diệp Thành tiến lên một bước, hắn lật tay lấy ra Vu Hoàng Chiến Mâu, môt mâu đâm xuyên vào long hình đang bay tới, tiếp đó hắn quay người, mâu thứ hai phá tan đạo long hình thứ hai.

Phá cho ta!

Sau tiếng hằn giọng, cây chiến mâu trong tay Diệp Thành lập tức biến to hơn, nó được hắn vung một vòng, sáu đạo long hình vay tới đều bị phá tan ngay tức khắc.

Vút!

Đòn công kích của Lã Xương lại tới, Thái Hư Nhất Chỉ với thần mang mạnh mẽ cứ thế đâm vào không gian khiến hư không méo mó.

Nhất Dương Lục Mạch, Quan Tuyệt Thần Thông!

Diệp Thành không hề né tránh cũng không lùi về sau, hắn tiến lên trước, một chỉ nhất dương và lục mạch thần thông hợp lại với nhau, uy lực của Nhất Chỉ Thần Mang vô cùng bá đạo, đánh tan thần mang Thái Hư Chỉ của Lã Hậu.

“Đúng là đánh giá ngươi thấp rồi”, Lã Hậu cười u ám, hắn lại lần nữa liếm miệng, sự tham lam trong đôi mắt không hề che giấu, hắn cười hưng phấn hơn như thể Diệp Thành càng thể hiện mạnh thì hắn càng hưng phấn.

“Đánh giá ta thấp thì hậu quả sẽ không ra sao đâu”, Diệp Thành lao lên như mãnh thú hồng hoang, khí huyết ngút trời cuộn trào.

Rầm! Đoàng!

Trận đại chiến lên cao, từng ngọn núi sụp đổ, cả hư không đều bị hai bí thuật của cả hai che lấp.

“Tên Tần Vũ này còn mạnh hơn trong tưởng tượng của ta đấy”, những kẻ mạnh lại lần nữa lùi sau vài trăm trượng tặc lưỡi lên tiếng.

“Ngươi cho rằng danh hiệu sát thần Phong Vân chỉ gọi cho có sao? Hắn có thể một mình khiêu chiến Cơ Tuyết Băng và Hoắc Tôn mà bất bại thì đó đương nhiên không phải đùa rồi”.

“Đại ca ca đó thật lợi hại”, phía này, hai mắt Hổ Oa sáng lên, đôi mắt hoả nhãn kim tinh trông lấp lánh sáng ngời.

“Cùng rời đi giống sư phụ”, Tịch Nhan chợt nói một câu.

“Nếu như đại ca còn sống thì…”, Hổ Oa mím môi, ánh mắt tối tăm đi một phần, trên khuôn mặt rõ nét đau khổ.

“Nguyệt Nhi, muội có cảm thấy có gì đó kì lạ không?”, phía này, Liễu Dật nhìn Diệp Thành đại chiến thì lại quay sang nhìn sang Nam Cung Nguyệt.

“Quả thực có phần khác thường”, Nam Cung Nguyệt khẽ lắc đầu, “có phải chúng ta đã gặp nhau ở đâu rồi không? Tần Vũ?”

“Ta cũng có cảm giác này”.

Rầm! Đùng! Đoàng! Keng!

Trong tiếng bàn tán xôn xao, Diệp Thành và Lã Hậu đã đại chiến vào thương không rồi từ thương không đại chiến vào hư vô trên trời cao, sau đó lại từ hư vô đánh tới thương không, từ thương không lại đánh tới hư không, cuối cùng đánh mãi đánh mãi và tiến vào nơi sâu nhất trong rặng núi.

Rầm! Rầm!

Không lâu sau đó, từng ngọn núi cao sụp đổ bằng tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy, cả đại địa theo đó mà rung chuyển.

“Cái gì? Tần Vũ đang đại chiến với Lã Hậu?”, không lâu sau đó thông tin này được truyền khắp Nam Sở.

“Sát thần Tần Vũ giao chiến với kí chủ Lã Hậu, phải đi xem thôi”, giọng nói của những kẻ ở tứ phương lần lượt vang lên, xôn xao khắp hư không, từng bóng hình nối nhau như nước cuốn tiến vè vùng đất Huyền Cổ.

“Diệp Thành đang đại chiến với kí chủ của Thanh Vân Tông?”, khi nghe tin này, Sở Linh đang ở thành cổ Thiên Thu cảm thấy căng thẳng, trong đôi mắt rõ vẻ lo âu.

“Cô không phải lo”, ở bên, Hồng Trần Tuyết khẽ mỉm cười: “Khả năng chiến đấu của hắn mạnh hơn cô tưởng nhiều, hai Lã Hậu cũng chưa chắc đã là đối thủ của hắn, huống hồ phía Chung Quy sư huynh cũng đã tới đó, chín tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên có mặt nên Diệp Thành không có lý do gì mà xảy ra chuyện”.

“Hi vọng là vậy”, mặc dù là vậy nhưng Sở Linh vẫn rất lo lắng.

“Huyết Viêm đi chưa?”, trên đại điện của Thanh Vân Tông, Cổ Tam Thông lên tiếng.

“Đã thông báo rồi ạ”, bên dưới, một lão già mặc đồ đen khẽ gật đầu: “Huyết Viêm Các Lão chính là điện chủ phân điện thứ năm của Hằng Nhạc Tông, đến giờ không có ai biết được thân phận thực sự của ông ta, còn phân điện thứ năm cũng có người của Thanh Vân Tông chúng ta, có Huyết Viêm Các Lão đi thì Thánh Tử nhất định không vấn đề gì đáng ngại”.

“Bảo hắn ta nhanh lên, nhất định phải diệt được Tần Vũ”.

“Tần Vũ?”, trên đại điện của Chính Dương Tông, khi Thành Côn nghe cái tên này thì khoé miệng nhếch lên cười lạnh lùng.

“Tin tìn báo nói như vậy”.

“Vậy thì thông báo cho Cổ Nguyên tới vùng đất Huyền Cổ tuỳ cơ hành động, đợi Lã Hậu và Tần Vũ đấu với nhau thảm hại thì diệt cả cho ta”, Thành Côn cười u ám: “Vùng đất Huyền Cổ gần phân điện thứ bảy của Hằng Nhạc Tông nhất, điện chủ mà Chính Dương Tông ta cài cắm ở phân điện thứ bảy có lẽ đã ra tay rồi”.

“Tần Vũ, Lã Hậu”, bên trên đại điện của Hằng Nhạc Tông, khi Doãn Chí Bình nghe hai cái tên này thì bật cười tôi độc.

“Chưởng Giáo muốn đích thân đi sao?”, bên dưới, một lão già mặc đồ tím hỏi thăm dò.

“Chỉ dựa vào bọn chúng mà ta phải đích thân ra tay sao?”, Doãn Chí Bình cười u ám khẽ xua tay: “Thông báo tới điện chủ của phân điện thứ chín tới vùng đât Huyền Cổ lôi Tần Vũ và Lã Hậu về cho ta, nhớ rõ ta cần chúng còn sống”.

Vù! Vù!

Lúc này, truyền âm hư không của phân điện thứ chín tại Hằng Nhạc Tông liên tục rung lên, còn Chung Quy, Chung Ly, lão tổ nhà họ Tô, Sở Linh Ngọc, Hồng Loan, Hắc Bào, Cảnh Giang, Phụng Trĩ, Bạch Dịch đang trấn thủ ở phân điện thứ chín của Hằng Nhạc Tông lần lượt nhận được tin tức, bọn họ đã tập trung ở phân điện thứ bảy”.

“Chính Dương Tông vừa hạ lệnh bảo ta đưa người tới vùng đất Huyền Cổ diệt Diệp Thành và Lã Hậu”, Phụng Trĩ đang đóng vai Cổ Nguyên ở phân điện thứ bảy cười nói.

“Thật trùng hợp”, Sở Linh Ngọc đóng vai Huyết Viêm ở phân điện thứ năm cũng cười nói: “Thanh Vân Tông cũng ra lệnh, bảo ta dẫn người tới diệt Diệp Thành”.

“Có thể không trùng hợp sao?”, mấy người phía Chung Quy cũng cười nói: “Doãn Chí Bình ra lệnh cho chúng ta, phân điện thứ chín đều phải tới đó, phải bắt sống Diệp Thành và Lã Hậu về”.

“Hay là chúng ta cùng đi xem xem?”, lão tổ nhà họ Tô nhìn tám người.

“Đi, đương nhiên phải đi rồi”, Chung Ly là người đầu tiên bước vào Truyền Tống Trận, “mệnh lên bên trên ra như vậy, có thể không đi sao? Có điều tuân thủ mệnh lệnh của bọn chúng hay không thì ta lại không dám chắc”.

Cả nhóm người bật cười bước vào Truyền Tống Trận.

Không biết nếu như để Thành Côn biết được điện chủ mà mình cài cắm ở Hằng Nhạc Tông đã bị xử lý thì sẽ thế nào.

Không biết nếu như Cổ Tam Thông biết được người mà mình cài căm sở phân điện thứ năm cũng đã bị xử lý thì vẻ mặt sẽ ra sao.

Không biết nếu như Doãn Chí Bình biết được chín phân điện đã bị Diệp Thành nắm trong tay thì sẽ nổi giận thế nào.
Chương 680: Ngươi còn kém xa lắm

Bùm! Đùng! Đoàng!

Dưới bầu trời liên tục vang lên những tiếng nổ như thế này, hơn mười nghìn ngọn núi lớn trên Huyền Cổ lúc này đã sụp đổ hơn phân nửa.

Bốn phương tám hướng đều có người chạy tới chen chúc nhau xem trận chiến.

“Cảnh… Cảnh tượng hùng tráng quá!”, người vừa tới thấy hư không đại địa được thần hoa bao phủ mà líu lưỡi.

“Hùng tráng sao? Bình thường thôi”, có người khẽ vuốt râu nói: “Mặc dù bọn họ chỉ là cảnh giới Không Minh tầng thứ nhất, nhưng đều có sức chiến đấu giết được cảnh giới Chuẩn Thiên, vậy nên so với việc nói hai cảnh giới Không Minh tầng thứ nhất đang giao chiến thà nói rằng hai cảnh giới Chuẩn Thiên đang giao chiến”.

“Nhưng Tần Vũ thật sự mạnh hơn ta nghĩ rất nhiều!”, có người ngạc nhiên cảm thán.

“Ai nói không đúng đâu? Lã Hậu là kí chủ có linh hồn Thái Hư Cổ Long, mặc dù chỉ có độ phù hợp năm phần nhưng sức chiến đấu cũng đã rất nghịch thiên rồi”, có người tặc lưỡi: “Ngươi chưa nghe nói đúng không? Mấy ngày trước lão tổ của một thế gia đã bị hắn giết đấy, ông ta còn là cảnh giới Chuẩn Thiên thực thụ cơ!”

“Ta cũng nghe chuyện này rồi, thế gia đó cũng bị diệt môn ngay ngày đó luôn”.

“Thời đại này làm sao thế? Sao lại nhiều hậu bối ghê gớm vậy? Đầu tiên là Huyền Linh Chi Thể Cơ Tuyết Băng của Chính Dương Tông, Đan Thánh Diệp Thành đệ tử của Hằng Nhạc Tông, sau này lại có Doãn Chí Bình kí chủ của Hằng Nhạc Tông và Lã Hậu kí chủ của Thanh Vân Tông, tiếp nữa lại có Thái Âm Chân Thể Hoắc Tôn của Thị Huyết Điện và Thánh tử của thế lực bí ẩn kia, bây giờ lại có sát thần Tần Vũ, thời đại này điên rồi!”

Đùng! Đoàng!

Khi mọi người còn đang thảo luận thì trận chiến ở phía xa vẫn diễn ra rất khốc liệt, Diệp Thành và Lã Hậu đang chiến đấu điên cuồng.

Bên kia, Lã Hậu giẫm trên biển long khí, mặc long giáp Thái Hư, tay cầm long kiếm Thái Hư, toàn thân được long khí bao quanh, đầu mày có khắc phù văn hình rồng, khí huyết ngút trời, mỗi một chiêu đều là thần thông cái thế, tựa như một bậc thần vương.

Bên này, Diệp Thành đứng trên tinh hà màu vàng, bầu trời đầy sao lơ lửng trên đầu, tay trái cầm chiến mâu Vu Hoàng, tay phải cầm Bá Long Đao, toàn thân có kim quang bao quanh, cơ thể như được đúc từ vàng kim, rực rỡ chói mắt, sức chiến đấu ngút trời tựa như chiến thần hoàng kim.

“Chết đi!”

Lã Hậu giận dữ gào thét rung trời, một lần nữa sử dụng bí thuật, Thái Hư Long Ấn giáng xuống, huyễn hoá thành một ngọn núi hư ảo cao ngất.

“Ngươi còn kém Doãn Chí Bình xa lắm”, Diệp Thành chế nhạo trong lòng, lao vút lên trời cao tung ra một đòn Hàng Long Bát Hoang đánh sập ngọn núi cao ngất kia, Lã Hậu cũng lảo đảo lui lại vài bước.

Ù!

Chiến mâu Vu Hoàng trong tay Diệp Thành rung lên, ánh điện bao quanh, mang theo sức xuyên thấu đáng sợ.

Thái Hư Động!

Lã Hậu ổn định bước chân, không kịp né tránh đã vội gọi Thái Hư Động ra.

Tiên Luân Thiên Đạo!

Diệp Thành cũng sử dụng bí thuật Tiên Luân, Thái Hư Động của Lã Hậu vừa hiện lên đã bị Tiên Luân Thiên Đạo hút vào, đều là bí thuật liên kết với hố đen không gian, vòng xoáy của Tiên Luân Thiên Đạo và vòng xoáy của Thái Hư Động triệt tiêu lẫn nhau rồi tiêu tán.

Thấy thế, Lã Hậu chợt biến sắc, há miệng thở ra một luồng long khí, ngưng tụ thành khiên giáp hình rồng chắn trước mặt.

Bang!

Diệp Thành dùng chiến mâu đâm xuyên khiên giáp long hồn, cắm thẳng lên vai Lã Hậu.

A!

Lã Hậu gầm lên, trở tay tung chưởng nhưng lại bị một quyền của Diệp Thành đánh lại, quyền và hưởng va chạm, Lã Hậu lập tức bay ra xa.

Ù!

Diệp Thành ném cây chiến mâu Vu Hoàng xuyên thủng không gian, đuổi theo Lã Hậu.

Lã Hậu đứng vững, hai tay huyễn hoá thành móng rồng, bắt lấy chiến mâu Vu Hoàng đang lao về phía mình.

Ù!

Lại một tiếng kêu đinh tai nhức óc nữa vang lên, Diệp Thành nhảy lên, hai tay nắm chặt Bá Long Đao, một nhát lực phách hoa sơn, đao mang kim sắc rộng hai mươi trượng lập tức xuất hiện, chém về hư không bên đó.

Thấy thế, vẻ mặt Lã Hậu thay đổi đáng kể, long kiếm Thái Hư giơ cao qua đầu ngăn lại.

Keng! Bịch! Phụt!

Một đao của Diệp Thành chém mạnh lên long kiếm THái Hư, Lã Hậu nửa quỳ dưới đất, phụt ra một ngụm máu.

A!

Lã Hậu gầm thét, long khí cuồn cuộn bốc lên như ngọn lửa cháy, hất đao của Diệp Thành ra, khí thế cũng tăng vọt, phù văn hình rồng mờ ảo ở đầu mày thoáng chốc ngưng lại, chiếu ra ánh sáng, sức mạnh của linh hồn Thái Hư Cổ Long cũng chạy khắp các kinh mạch trong cơ thể.

“Cuối cùng cũng dùng đến sức mạnh của linh hồn Thái Hư Cổ Long à?”, bên này, Diệp Thành nhẹ nhàng lau vết máu bên khóe miệng.

“Tần Vũ, hôm nay ta sẽ khiến ngươi sống không bằng chết”, Lã Hậu tóc tai bù xù, khuôn mặt vặn vẹo dữ tợn giống như ác ma, hai mắt hung ác, trông rất đáng sợ.

“Ngươi nghĩ ta sẽ sợ chắc?”, Diệp Thành cười khẩy, trở tay cất Bá Long Đao và chiến mâu Vu Hoàng đi, tay không sát phạt tới.

Giết!

Chiến!

Hai người lại lao vào nhau, đồng thời thi triển bí thuật, không ai tăng thêm phòng ngự, Lã Hậu có long giáp Thái Hư hộ thể, mà bản thân Diệp Thành đã là lớp phòng ngự mạnh nhất, cơ thể Hoang Cổ Thánh Thể bá đạo khiến hắn có thể không chút kiêng kỵ tay không tấn công Lã Hậu.

Rầm! Bùm! Phụt!

Chẳng bao lâu, trên hư không đã đổ máu, trận chiến giữa hai người đã trở thành một trận chiến khốc liệt, cả hai đều máu tươi đầm đìa.

Diệp Thành dùng thân phận Tần Vũ nên rất nhiều con át chủ bài đều không dùng tới, rất nhiều bí thuật thần thông cũng không dám thể hiện, vì để che giấu thân phận nên sức chiến đấu của hắn giảm đi rất nhiều.

So với hắn, Lã Hậu đã dùng hết sức lực, còn có sự trợ giúp của linh hồn Thái Hư Cổ Long, đã từng áp chế được Diệp Thành một lần.

Nhưng đấu hơn trăm hiệp, Diệp Thành đã chuyển bại thành thắng, tuy khí thế đã giảm nhưng ý chí chiến đấu lại càng hung hãn hơn, thật sự là quyền nào cũng thấy máu, chưởng nào cũng phá vỡ hư không, sức chiến đấu mạnh mẽ đánh cho Lã Hậu phát điên.

“Đúng là không uổng chuyến đi lần này! Không ngờ lại đánh hay đến vậy!”, tứ phương vang lên những tiếng hô kinh ngạc.

“Sát thần Tần Vũ, kí chủ Lã Hậu, thực lực ngang tài ngang sức, trận chiến này đúng là tuyệt vời”.

“Đánh hơn năm trăm hiệp rồi vẫn chưa phân thắng bại, hai tên này là súc sinh à? Khí huyết dồi dào vậy?”

“Ta rất bất ngờ về Tần Vũ, tuy Lã Hậu chỉ là kí chủ có độ phù hợp năm phần, nhưng hắn cũng là kí chủ mà! Có linh hồn Thái Hư Cổ Long liên tục cung cấp sức mạnh long hồn, vậy mà đánh lâu như thế cũng không hạ được Tần Vũ, thật không thể tin được!”

“Nếu không sao lại gọi là sát thủ Tần Vũ chứ? Ngươi cho rằng cái danh này được đặt bừa sao?”

“Chậc chậc chậc!”, trong đám đông, Chung Ly mặc áo choàng đen tặc lưỡi cảm thán: “Quá lợi hại!”

“Sức chiến đấu của Lã Hậu và ta ngang nhau”, Chung Quy ở bên cạnh trầm ngâm: “Diệp Thành không sử dụng rất nhiều con át chủ bài mà vẫn giữ được thế thượng phong, thật sự khiến ta rất bất ngờ!”

“Mấy ông già chúng ta phải sống thế nào đây!”, lão tổ nhà họ Tô thở dài.

“Đã nói thời đại ngày nay khác xưa rồi mà”, Sở Linh Ngọc thản nhiên nhún vai: “Đây là thế giới hoàng kim, thiên tài tuyệt thế nhiều vô số kể, giống như ngôi sao sáng chói trên bầu trời đêm, những ngôi sao mờ như chúng ta đã bị ánh sáng của họ bao trùm rồi, nhưng phải thừa nhận rằng đây đã không còn là thời đại của chúng ta nữa”.

“Haiz, không phục không được!”, Phụng Trĩ lắc đầu bất lực.

“Bạch Dịch, Hắc Bào, trông chừng bốn đứa nhỏ phía Tịch Nhan, đừng để kẻ nào đánh lén”, Chung Quy truyền âm cho Bạch Dịch và Hắc Bào.

“Rõ”, Bạch Dịch lộ ra hai hàm răng trắng như tuyệt, cùng Hắc Bào bước đến chỗ Tịch Nhan cách đó không xa, coi như âm thầm bảo vệ, trận chiến như bây giờ bất cứ tai nạn nào cũng có thể xảy ra.
Chương 681: Kí chủ bại trận

Rầm! Bùm!

Khi bốn bề còn đang bàn tán xôn xao, Diệp Thành và Lã Hậu đã rơi từ hư không xuống khiến hai ngọn núi sụp đổ.

Phụt!

Lã Hậu vừa đứng dậy đã phun ra một ngụm máu, toàn thân bê bết máu, trên người vô số vết thương, tóc tai bù xù, khuôn mặt máu thịt lẫn lộn, cánh tay rũ xuống, chỉ còn lại một cánh tay bình thường.

Phụt!

Diệp Thành ở đối diện cũng không khá hơn là bao, vừa đứng dậy đã hộc ra một búng máu, trên người hắn cũng đầy máu, cơ thể xác thịt Hoang Cổ Thánh Thể bá đạo cũng gần như bị đánh hỏng, ngực hắn bị Lã Hậu rạch ra, để lộ vài chiếc xương sườn.

Vốn dĩ hắn có thể không cần thảm như vậy, nhưng để che giấu thân phận, rất nhiều chiêu không thể sử dụng.

Cũng vì vậy mà sức chiến đấu của hắn mới giảm đi đáng kể, nếu bộc phát sức chiến đấu đỉnh phong thì dù hai Lã Hậu cũng chưa chắc đã là đối thủ của hắn.

Phong ấn!

Lã Hậu ở phía đối diện gầm lên, hai tay chắp lại, sức mạnh long hồn cuộn trào mãnh liệt, một luồng sức mạnh khiến người khác sợ hãi hiện ra, hắn ta đang thi triển bí pháp phong ấn của tộc Thái Hư Cổ Long: Thái Hư Long Cấm.

“Lão tử đã trúng chiêu một lần, còn định để ta trúng chiêu lần nữa sao?”, Diệp Thành cười khẩy, trực tiếp sát phạt qua.

Ùng!

Hắn phất tay lấy chiến mâu Vu Hoàng ra, rót chân nguyên vào rồi ném về phía Lã Hậu.

Thấy chiến mâu Vu Hoang bắn tới, khuôn mặt Lã Hậu trở nên gớm ghiếc hơn, bí pháp Thái Hư Long Cấm đã được thi triển hoàn toàn, nếu lúc này tiếp tục thi triển Thái Hư Long Cấm thì chắc chắn sẽ bị một mâu kia đâm xuyên đầu.

Chết tiệt!

Lã Hậu nhăn nhó, thu lại thủ ấn rồi phất tay văng chiến mâu Vu Hoàng đi.

Hàng Long Bát Hoang!

Diệp Thành đã lao tới như một con dã thú, Hàng Long kết hợp với Bát Hoang Quyền, một quyền đấm xuyên khoảng không, Lã Hậu bị động phòng ngự, lập tức bị đánh bật lại, phụt ra máu tươi.

Diệp Thành đuổi theo, sử dụng Thái Hư Thần Hành Thuật, tốc độ nhanh như gió, không thấy bóng dáng, nhất kiếm đâm xuyên ngực Lã Hậu.

A!

Lã Hậu hét lên, giơ tay đánh ra một chưởng nhưng bị Diệp Thành dễ dàng tránh được, hắn tung ra một chưởng khác đánh bay Lã Hậu.

Ùng!

Chiến mâu Vu Hoàng lại xuất hiện lần nữa, Lã Hậu còn chưa đứng vững đã bị một mâu đâm xuyên, cả người bị cắm trên bức tường đá rộng tám nghìn trượng, dù hắn ta giãy giụa thế nào cũng không thể trở mình.

“Kí chủ thất bại rồi?”, thấy thế, một người đang xem nhỏ giọng thì thào.

“Nhìn thế kia không thất bại mới lạ”.

“Vậy là Tần Vũ lại giết được một đệ tử bảng Phong Vân nữa à? Hơn nữa còn là người đứng thứ tư?”

“Sát thần Tần Vũ đúng là sát thần Tần Vũ, danh hiệu này không phải có cho vui”.

“Ca ca thắng rồi”, bên này, Hổ Oa thở phào nhẹ nhõm.

“Sát thần Tần Vũ, quả nhiên danh bất hư truyền”, Liễu Dật và Nam Cung Nguyệt cũng tràn đầy kinh ngạc.

Bịch!

Diệp Thành bước tới chân bức tường đá, lạnh lùng nhìn Lã Hậu đang bị chiến mâu ghim trên tường.

Phụt!

Lã Hậu phun ra một ngụm máu, hoảng sợ nhìn Diệp Thành, hắn ta mang linh hồn của Thái Hư Cổ Long, đã sử dụng gần như cạn kiệt hồn lực mà linh hồn của Thái Hư Cổ Long cung cấp nhưng vẫn thất bại thảm hại, lần này hắn ta đã thật sự sợ.

“Khi ngươi giết trưởng lão và đệ tử của Hằng Nhạc ta có nghĩ tới ngày này không?”, Diệp Thành cười lạnh lùng nhìn Lã Hậu.

“Hằng Nhạc?”, hai mắt Lã Hậu chợt lồi lên, con ngươi co rút lại cỡ đầu kim với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường: “Ngươi… Ngươi là…”

“Ta là ai không quan trọng, quan trọng là hôm nay ngươi có thể lên đường rồi”, Diệp Thành đã giơ Bá Long Đao lên, nhát đao này hạ xuống là đầu Lã Hậu sẽ bị chém ngay tại chỗ.

“Không… Không, không…”, linh hồn Thái Hư Cổ Long trong đan hải của Lã Hậu gào thét dữ dội, vì Lã Hậu chết thì nó cũng sẽ chết.

Nhưng, vào lúc này, trong đầu Diệp Thành vang lên giọng của Thái Hư Cổ Long: “Tiểu tử, đừng giết hắn”.

“Tại sao?”, Diệp Thành không khỏi cau mày.

“Giết hắn thì linh hồn Thái Hư Cổ Long trong cơ thể hắn cũng sẽ biến mất”, Thái Hư Cổ Long lên tiếng, giọng nói còn mang theo sự khẩn cầu: “Coi như ta cầu xin ngươi, đừng giết linh hồn Thái Hư Cổ Long trong cơ thể Lã Hậu”.

“Nó là ác ma”, Diệp Thành hờ hững nói.

“Nhưng ban đầu chúng ta cũng tốt bụng”, giọng Thái Hư Cổ Long nhẹ nhàng, mang theo nỗi đau thương: “Năm đó chúng ta bị những tu sĩ loài người tham lam đuổi giết nên mới bất đắc dĩ phải hấp thu tinh huyết của người để khiến hồn lực mạnh hơn, tự bảo vệ bản thân. Loài người đuổi giết chúng ta, chúng ta giết người vô tội, sau đó Huyền Chấn phong ấn chúng ta mấy nghìn năm, chúng ta liên tục trở thành kí hồn, bị coi như nô lệ, hết lần này đến lần khác bị hút sạch hồn lực, cũng đã nhận được hình phạt nên có. Lẽ nào cuối cùng còn phải chết cùng với kí chủ đáng chết sao?”

Nghe Thái Hư Cổ Long nói vậy, Diệp Thành im lặng, hắn nghe ra được sự đau thương, buồn bã từ trong lời của nó.

Thậm chí hắn còn tưởng tượng được cảnh mấy nghìn năm trước, linh hồn Thái Hư Cổ Long vừa có được linh trí liền bị tu sĩ tham lam đuổi giết, để tự vệ mà phải hấp thu tinh huyết của người, bị Huyền Chấn phong ấn rồi đời đời kiếp kiếp trở thành nô lệ cho chiến tranh, bị hút sạch hết lần này đến lần khác nhưng lại buộc phải giúp nhân loại làm điều ác hết lần này đến lần khác.

“Ta hiểu rồi!”, Diệp Thành khẽ gật đầu, đánh ngất Lã Hậu rồi đưa hắn ta cùng trốn vào không gian hư vô, lấy tốc độ nhanh nhất rời khỏi nơi này.

Sau khi hắn đi mười giây, những người vây xem xung quanh mới phản ứng lại, chỉ là lúc này Diệp Thành đã chạy được vài chục nghìn trượng.

Giết! Giết! Giết!

Ngay sau đó, mấy tiếng hét giết vang vọng khắp đất trời, phía Chung Quy cùng lao về một hướng. Diễn kịch mà, đương nhiên phải diễn cho tròn vai! Công Tôn Trí, Doãn Chí Bình và Thành Côn đều đã hạ lệnh, nếu không đuổi theo thì cũng không hợp lý.

Nhưng khi thấy chín người hô vang như thế, khoé miệng những người vây xem không khỏi giật giật.

Nếu tới đây để giết bọn họ thì sao không xông lên sớm hơn?

Người đã chạy tận đâu rồi các ngươi mới có phản ứng?

Đương nhiên chẳng ai quan tâm những điều này.

Giờ phút này, khán giả vây xem đã từ từ giải tán, ai cũng tặc lưỡi cảm thán, ai cũng thở dài ngạc nhiên.

Hôm nay sát thần Phong Vân – Tần Vũ lại nổi giận, xác chết phương Bắc Đại Sở rải rác khắp nơi, đệ tử bảng Phong Vân đã chết hơn phân nửa, bây giờ hắn tới Nam Sở cũng là sự tồn tại đáng gờm, hôm nay hắn lại tiêu diệt Lã Hậu – kẻ đứng thứ tư trên bảng Phong Vân.

“Chạy rồi?”, trong đại điện của Chính Dương Tông, Thành Côn nghe thấy tin này, vẻ mặt cũng lập tức trở nên u ám đến cực điểm: “Cổ Nguyên đâu?”

“Đuổi… Đuổi theo rồi ạ”, trưởng lão phía dưới nơm nớp lo sợ đáp: “Không chỉ Cổ Nguyên các lão mà tám điện chủ khác của Hằng Nhạc cũng đều đuổi theo rồi ạ”.

“Tám điện chủ của Hằng Nhạc Tông đều đi hết?”, Thành Côn nheo mắt.

Lúc này, bầu không khí trong đại điện của Hằng Nhạc Tông cũng vô cùng ngột ngạt, Doãn Chí Bình nghe được tin này không tức giận, ngược lại còn cười bỡn cợt, người hiểu hắn ta đều biết, hắn ta càng cười như vậy nghĩa là càng phẫn nộ.

“Chín điện chủ mà cũng không bắt được hai tên cảnh giới Không Minh tầng thứ nhất, ta nên nói gì đây?”, Doãn Chí Bình ung dung xoay nhẫn trên ngón tay cái, hàm răng trắng bóc loé lên ánh sáng u ám đáng sợ, mọi người trong điện đều bất giác rùng mình.

“Sao cơ?”, nghe thấy tin này, Công Tôn Trí trong đại điện của Thanh Vân Tông đột ngột đứng dậy, sắc mặt thoáng cái trắng bệch.

Đó là kí chủ của Thanh Vân Tông bọn họ, trong cơ thể Lã Hậu phong ấn linh hồn của Thái Hư Cổ Long, nếu Lã Hậu chết thì linh hồn của Thái Hư Cổ Long cũng không sống nổi, như vậy so với Hằng Nhạc và Chính Dương thì Thanh Vân Tông bọn họ đã mất đi một cao thủ mạnh.

“Khốn kiếp”, hai giây sau, tiếng rống giận vang vọng khắp đại điện, chấn động cả đất trời: “Tìm cho ta, sống phải thấy người, chết phải thấy xác”.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

TIÊN VÕ ĐẾ TÔN
  • Lục Giới Tam Đạo
Tiên Võ Truyền Kỳ convert
  • 4.80 star(s)
  • Lục Giới Tam Đạo
Link Dịch
Y Tiên
  • Một miếng ngói xanh

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom