-
Chương 676-678
Chương 676: Kí chủ của Thanh Vân Tông
“Người của Thanh Vân Tông?”, Sở Linh Ngọc cũng sửng sốt, cầm lấy miếng ngọc giản ký ức linh hồn Diệp Thành đưa cho.
Sau khi đọc ký ức của Huyết Viêm, vẻ mặt cô ta cũng trở nên cực kỳ thú vị.
Diệp Thành day mạnh đầu mày: “Điện chủ chín phân điện của Hằng Nhạc Tông có một người của Thị Huyết Điện, một người của Chính Dương Tông, một người của Thanh Vân Tông, mớ hỗn độn gì đây!”
“Không biết nếu Doãn Chí Bình biết tin sẽ có biểu cảm gì?”, Sở Linh Ngọc cảm thán.
“Bây giờ con đang nghĩ đến một chuyện khác, nếu Huyết Viêm là người của Thanh Vân Tông, vậy nghĩa là bây giờ Thanh Vân Tông đã biết bảy ngày nữa Chính Dương Tông và Hằng Nhạc Tông sẽ tấn công chín phân điện của mình”.
“Nhưng biết thì cũng có làm được gì! Sức chiến đấu của chín điện so với sức chiến đấu của mười tám điện, Thanh Vân Tông vẫn ở thế yếu thôi!”
“Không!”, Diệp Thành nhẹ nhàng lắc đầu: “Nếu tin tức không bị lộ ra, sức chiến đấu mười tám điện của Hằng Nhạc Tông và Chính Dương Tông có thể áp đảo khiến Thanh Vân Tông trở tay không kịp, bại trận là điều không có gì phải nghi ngờ. Nhưng bây giờ bọn họ đã biết, vậy nên nó lại là một vấn đề khác”.
Nói đến đây, Diệp Thành xoa cằm: “Ký ức của Huyết Viêm đã nói lên rất rõ ràng rằng Thanh Vân Tông cũng đang âm thầm điều động đại quân, nhưng không phải tấn công mà là phòng thủ. Bọn họ đã tăng thêm chín tầng kết giới hộ thành, bây giờ mà tấn công, cho dù hai đấu một cũng rất khó phá được phòng ngự của họ. Chín điện không chỉ cửu cửu liên hoàn, nó còn gắn liền với tông môn chính, Hằng Nhạc Tông và Chính Dương Tông chỉ dựa vào mười tám phân điện thì không thể phá vỡ phòng ngự của họ, muốn hoàn toàn phá được thì cần phái thêm sức chiến đấu của tông môn chính từ hai tông nữa”.
“Ý ngươi là rất có khả năng sẽ phát triển thành một trận quyết chiến giữa Hằng Nhạc Tông và Chính Dương Tông với Thanh Vân Tông sao?”
“Còn phải xem quyết tâm từ tông chính của Hằng Nhạc Tông và Chính Dương Tông nữa”, Diệp Thành trầm ngâm suy nghĩ: “Nếu họ quyết tâm đánh đổi chín phân điện lớn của Thanh Vân Tông thì phải phái thêm người từ tông chính, hơn nữa phái đi ít cũng không có tác dụng, phải phái đi nhiều, như vậy chẳng phải sẽ là một trận quyết chiến hai tông đấu với một tông sao?”
“Vậy ngươi định làm gì?”, Sở Linh Ngọc nhìn Diệp Thành.
“Việc binh quý ở thần tốc, phải tấn công trước thôi”, Diệp Thành xoa cằm: “Trước khi Thanh Vân Tông chuẩn bị xong, có lẽ còn có thể đánh bất ngờ khiến họ không kịp trở tay, nhưng cũng chỉ là có thể thôi”.
Ù! Ù!
Khi hai người đang nói chuyện thì hư không truyền âm thạch đã rung lên, giọng của Chung Quy Lão Tổ vọng lại: “Đã giải quyết xong phân điện thứ ba và thứ tư của Hằng Nhạc”.
“Tin tốt”, Diệp Thành không khỏi nở nụ cười.
“Bây giờ chín phân điện lớn của Hằng Nhạc đã nằm trong tầm kiểm soát của chúng ta, có cần thông báo cho Chính Dương Tông phát động tấn công trước không?”, Sở Linh Ngọc hỏi.
“Chờ thêm một ngày nữa”, Diệp Thành xoa cằm, trầm tư: “Tiền bối thông báo cho các điện dùng tốc độ nhanh nhất phân rõ người của chúng ta với người của Doãn Chí Bình, người của Thanh Vân Tông và Chính Dương Tông. Thông báo cho phía thành cổ Thiên Thu, phái cao thủ của Viêm Hoàng tới các phân điện lớn. Hai chuyện này phải hoàn thành trong vòng một ngày”.
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó người bảo ngũ điện chủ, tức tiền bối Phụng Trĩ lấy thân phận Cổ Nguyên truyền tin cho Chính Dương Tông, báo cáo sự việc của Thanh Vân Tông”.
“Được, ta sẽ…”
“Các Lão”, Sở Linh Ngọc còn chưa nói xong đã bị một tiếng nói bên ngoài cắt ngang, hơn nữa còn gọi thẳng là ‘Các Lão’, hiển nhiên người bên ngoài cũng là người của Thanh Vân Tông, mà ‘các lão’ người đó nói đương nhiên chính là Huyết Viêm.
“Vào đi”, Diệp Thành biến thành dáng vẻ của Huyết Viêm.
Chẳng mấy chốc, một ông lão mặc áo bào tím bước vào, đầu tiên ông ta cung kính hành lễ, sau đó nói: “Ta vừa nhận được tin tình báo, phát hiện Thánh tử đang ở Huyền Cổ”.
Thánh tử?
Diệp Thành nhướng mày, ông lão áo tím là người của Thanh Vân Tông, vậy Thánh tử mà ông ta nói đương nhiên là đệ đệ của Lã Chí, cũng chính là Lã Hậu đứng thứ tư trên bảng Phong Vân.
“Thánh tử không ở tông môn, chạy tới Huyền Cổ làm gì?”, Diệp Thành liếc mắt nhìn ông lão áo tím.
“Thông tin tình báo nói Thánh tử đang truy đuổi Liễu Dật và Nam Cung Nguyệt của Hằng Nhạc ạ”.
Nghe vậy, Diệp Thành khẽ nheo mắt, mặc dù cau mày nhưng trong lòng vẫn thở phào một hơi, mặc dù Liễu Dật và Nam Cung Nguyệt bị truy sát nhưng ít nhất chứng minh họ vẫn còn sống.
“Ta biết rồi, lui xuống đi!”, Diệp Thành phất tay.
“Thuộc hạ cáo lui”, ông lão áo tím xoay người rời đi.
Sau khi ông ta đi, Sở Linh Ngọc bước tới, đưa một miếng ngọc giản cho Diệp Thành: “Nhân Hoàng cũng gửi tin tình báo tới, Thánh tử Lã Hậu của Thanh Vân Tông đang truy sát Liễu Dật và Nam Cung Nguyệt của Hằng Nhạc”.
“Nếu đã ra khỏi tông thì không cần về nữa”, Diệp Thành nhận lấy miếng ngọc giản, sau đó bước tới truyền tống trận: “Nơi này giao cho tiền bối đấy, con đi giết Lã Hậu”.
Nói xong hắn bước vào truyền tống trận, nháy mắt liền biến mất.
Mấy phút sau, hắn đã xuất hiện trên thương nguyên, đeo mặt nạ Quỷ Minh rồi bước lên phi hồng bay về một phía.
Huyền Cổ là kỳ địa của Nam Sở, núi non trùng điệp, không ít người tu luyện đã ngộ đạo ở đó, thuỷ tổ tam tông Huyền Chấn cũng từng tới đó ở ba năm.
Lúc này đã có rất nhiều người tụ tập trên không trung quần núi của Huyền Cổ, ánh mắt đều nhìn về một hướng, không có ngoại lệ.
Bùm! Đùng! Đoàng!
Cách đó không xa liên tục vang lên những tiếng nổ, từng ngọn núi cao chót vót sụp đổ với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Ở đó có ba người đang đánh nhau, một người toàn thân được long khí mạnh mẽ bao quanh, một người là thanh niên trẻ tuổi tay cầm kiếm Thái Cực và một nữ tử mặc quần áo xanh.
Họ chính là Liễu Dật, Nam Cung Nguyệt và Thánh tử Lã Hậu của Thanh Vân Tông.
Phụt! Phụt!
Trong hư không, Liễu Dật và Nam Cung Nguyệt không ngừng đổ máu, mặc dù hai người từng là đệ tử chân truyền số một số hai của tông môn, nhưng so với kí chủ thì còn kém xa, hai đấu một cũng vẫn bị đánh cho không còn sức trở mình.
Chậc chậc chậc!
Nhìn trận đại chiến không xa, mọi người đều tặc lưỡi: “Kí chủ có độ phù hợp năm phần mà cũng mạnh vậy sao?”
“Ngươi nói vậy chẳng phải nói thừa sao? Trong cơ thể hắn có linh hồn của Thái Hư Cổ Long mà!”
“Nhưng Lã Hậu so với Doãn Chí Bình của Hằng Nhạc thì còn kém xa, độ phù hợp năm phần với độ phù hợp chín phần hoàn toàn không cùng một cấp độ”.
“Dù vậy cũng không phải người mà Liễu Dật và Nam Cung Nguyệt của Hằng Nhạc có thể địch lại!”
Giữa những tiếng thảo luận, Diệp Thành đã mặc áo choàng đen lao vụt từ nơi xa tới như một tia thần quang.
Cách từ rất xa hắn đã thấy Liễu Dật và Nam Cung Nguyệt toàn thân đẫm máu, mặc dù thực lực của hai người không yếu, nhưng Lã Hậu quá cường hãn, mà bí thuật của tộc Thái Hư Cổ Long lại nhiều vô số kể.
“Kí chủ có độ phù hợp năm phần à, ngươi còn kém Doãn Chí Bình xa lắm”, Diệp Thành lạnh lùng nói, tốc độ chỉ tăng không giảm, không hề có ý định dừng lại, hắn chuẩn bị gia nhập vào trận chiến, tiêu diệt Lã Hậu.
Chỉ là hắn vừa mới vượt qua ngọn núi thì đã có người tham gia vào trận chiến, dùng gậy đánh vào một ngọn núi khiến nó sụp đổ.
Đó là một thiếu niên khoảng mười ba, mười bốn tuổi, tay cầm Ô Thiết Côn, quanh thân có khí tức cường bạo quấn lấy, khí tức mạnh mẽ, điều đáng nói là hai mắt của cậu thật sự rất giống ngọn đuốc, tựa như ngọn lửa cháy rực, giống như hoả nhãn kim tinh.
Chương 677: Ba đấu một
Rầm! Đùng!
Sau từng tiếng nổ ầm vang, những người chạy tới đây đều đổ dồn ánh mắt nhìn thiếu niên tay cầm chiếc gậy sắt.
“Tên tiểu tử đó là ai?”, có người kinh ngạc lên tiếng.
“Ta chưa từng gặp hắn bao giờ, có điều thực lực đúng là mạnh mẽ”.
“Sao ta có cảm giác hắn giống như con vượn vậy nhỉ?”
Trong tiếng bàn tán xôn xao, Diệp Thành đứng sừng sững giữa hư không, đôi mắt nhoà đi nhìn thiếu niên đang cầm gậy Ô Thiết Côn đại chiến với Lã Hậu, đó chẳng phải là Hổ Oa sao?
“Đệ vẫn còn sống ư?”, Diệp Thành hết sức kinh ngạc, cảnh tượng này vượt qua những gì mà hắn có thể tưởng tượng.
Gừ!
Khi hắn còn đang lẩm bẩm thì tiếng gầm kinh thiên động địa ở cách đó không xa vang lên. Lã Hậu dùng Thái Hư bí thuật, long hình long ấn khổng lồ hiển hiện khiến Liễu Dật, Nam Cung Nguyệt và Hổ Oa phải lùi về sau.
“Yếu, đúng là quá yếu đuối”, Lã Hậu bước chân lên con rồng khổng lồ hư ảo, khuôn mặt tôi độc nhìn cả ba người.
Phụt! Phụt!
Phía này, Liễu Dật và Nam Cung Nguyệt lần lượt phun ra máu, mặt mày tái nhợt như tờ giấy, Nam Cung Nguyệt còn đỡ, nhưng Liễu Dật thì toàn thân máu me, mỗi một vết thương đều hiện lên u quang, hoá giải tinh khí trong người hắn khiến những vết thương của hắn không những không thể liền lại mà ngược lại còn rách to hơn.
“Sư huynh, sư tỷ, mọi người đi trước đi, đệ có thể chặn bọn họ lại”, Hổ Oa cầm cây Ô Thiết Côn trong tay, khí chất mạnh mẽ, khí thế dồi dào, trên trán còn có một đạo phù văn cổ, đặc biệt là đôi mắt trông hết sức đơn giản nhưng lại không phải mắt của một con người, nó giống như những vì sao.
“Hổ Oa, đệ còn có thể sống, sư huynh thật sự thấy rất vui”, Liễu Dật nghiêng đầu mỉm cười: “Mấy tháng không gặp, đệ thât sự đã khác rất nhiều rồi”.
“Đệ vẫn là Hổ Oa của ngày trước”, Hổ Oa mỉm cười đôn hậu.
“Đệ đi trước đi, chúng ta chặn hắn lại”, Nam Cung Nguyệt khẽ lau đi vết máu nơi khoé miệng, trong ánh mắt rõ vẻ kinh ngạc.
“Muốn đi thì chúng ta cùng đi”, Hổ Oa dù thật thà nhưng lại rất ngoan cường.
“Ồ, ồ, đúng là khiến người ta cảm động mà”, Lã Hậu từ từ đi tới, để lộ ra hàm răng trắng bóc, khoé miệng còn mang theo nụ cười tôi độc, trong đôi mắt hiện lên u quang, toàn thân dồi dào long khí.
“Xem đây”, Hổ Oa lập tức sát phạt tới, tốc độ nhanh chóng, cậu ta không nói lời nào, cứ thế giơ gậy Ô Thiết Côn lên rồi nện xuống.
“Không biết tự lượng sức”, vừa đứng vững, Hổ Oa đã lại lần nữa xông tới, vung một gậy tạo ra một biển màu vàng kim, bên trong biển màu vàng kim còn có tiếng thú gào thét, tiếng sấm rền vang.
“Đánh giá thấp ngươi rồi”, Lã Hậu nhếch miệng cười, hắn há miệng nhả ra long khí, hình thành nên biển khí huyết sục sôi trấn áp biển màu vàng kim của Hổ Oa.
Vút!
Liễu Dật cũng sát phạt tới, một kiếm được vung ra cứ thế chĩa về phía trán của Lã Hậu.
Lã Hậu bật cười, vẫn là bộ long vuốt khổng lồ vươn tới khiến một kiếm của Liễu Dật mặc dù mạnh mẽ nhưng lại không thể đâm xuyên vào long vuốt kia.
Vút!
Nam Cung Nguyệt cũng lùi về sau, khi Liễu Dật chặn lại long vuốt, cô đã sát phạt tới trước Lã Hậu như một bóng ma, một kiếm tuyệt sát cứ thế chĩa vào ngực Lã Hậu.
“Chỉ dựa vào cô?”, Lã Hậu nhếch miệng tôi độc, hắn giơ hai ngón tay ra cứ thế kẹp chặt sát kiếm của Nam Cung Nguyệt sau đó khẽ gẩy khiến Nam Cung Nguyệt bị đánh lùi về sau.
“Đánh với các ngươi lãng phí thời gian”, Nam Cung Nguyệt vừa lùi về sau thì Lã Hậu đã di chuyển, long vuốt hư ảo khổng lồ vồ về phía Nam Cung Nguyệt.
Hừ!
Hổ Oa sát phạt tới vung ra một gậy đánh tan long vuốt hư ảo.
“Vậy thì phải diệt ngươi trước”, Lã Hậu bật cười lạnh lùng, một tay vung ra một đạo long ảnh.
“Ngươi cho rằng ta dễ bị ăn hiếp vậy sao?”, Hổ Oa lạnh giọng gằn lên, gậy Ô Thiết Côn trong tay cũng rung lên mạnh mẽ với từng đường lôi điện bao quanh, thần mang bắn ra, một côn nện mạnh khiến long ảnh vỡ tan còn một đạo u mang tiếp theo trúng vào Ô Thiết Côn cũng bị đánh lùi về sau.
Phía này Liễu Dật và Nam Cung Nguyệt mỗi người sát phạt từ hai bên trái phải, bọn họ sử dụng tuyệt kĩ thành danh.
Rầm! Đùng! Đoàng!
Trận đại chiến hết sức khốc liệt.
Kí chủ Lã Hậu của Thanh Vân Tông một mình chiến đấu với Liễu Dật, Nam Cung Nguyệt và Hổ Oa nhưng vẫn chiếm ưu thế, mật thuật Thái Hư liên tiếp được sử dụng, bí thuật nào cũng hết sức mạnh mẽ.
Lại nhìn sang Liễu Dật, Nam Cung Nguyệt và Hổ Oa, mặc dù bị chèn ép nhưng cả ba hợp sức lại nên mỗi lần ra tay đều có thể miễn cưỡng hoá giải nguy nan.
Bầu hư không ở tứ phía rợp bóng người, từng mảng, từng mảng trời u tối hình thành nên cả hải triều.
“Đúng là hậu sinh khả uý”, trong số những người xem trận đấu có một lão goà mặc y phục tím vuốt râu lên tiếng.
“Có điều nếu cứ đánh thế này thì phía Liễu Dật chắc chắn sẽ chết, cả ba hợp lực lại nhưng vẫn còn kém xa Lã Hậu”, ở một hướng khác, một lão già tóc bạc trầm ngâm: “Sức mạnh của Thái Hư Cổ Long quá khủng khiếp”.
“Nếu mấy ngày nay mà tới Hằng Nhạc thì đúng là thê thảm”, có người than thở.
“Có thể không thảm sao?”, có người tặc lưỡi, “từ khi Dương Đỉnh Thiên đi khỏi, Doãn Chí Bình lên làm chưởng giáo, phía Dương Đỉnh Thiên bị truy sát vô cùng thảm hại đấy”.
“Còn nhớ lần đầu tiên khi Lã Hậu trở thành kí chủ, hắn xuống núi tu luyện thì một trưởng lão đã bị hắn bóp bẹp đầu, cơ thể bị phơi dưới nắng gắt chín ngày chín đêm”.
Trong tiếng bàn tán xôn xao, Diệp Thành vẫn đứng từ xa quan sát.
Hắn chưa ra tay vì hắn muốn cho Hổ Oa một cơ hội thực chiến, còn sự tập trung của hắn căn bản cũng đang hướng về Hổ Oa.
Mới gần nửa năm không gặp mà thực lực của Hổ Oa đã tăng vọt tới mức này, tu vi ở cảnh giới Linh Hư, khi đối diện với Lã Hậu, Hổ Oa cũng không hề thua một cách thê thảm. Mặc dù máu tươi đẫm người nhưng càng chiến càng dũng mãnh.
“Đúng là lột xác”, Diệp Thành thầm nhủ như thể nhìn ra được một chút manh mối: “Huyết mạch cũng thay đổi, bên trong cơ thể còn có một luồng sức mạnh thần bí, vẫn ở trạng thái phong ấn”.
“Nếu Hổ Oa và Lã Hậu cùng cấp thì ai thắng ai thua cũng chưa nói trước được”, Diệp Thành khẽ giọng, trong ánh mắt còn loé lên cái nhìn đầy ý tứ, “Hổ Oa, sau khi ta đi rốt cục đệ đã trải qua điều gì mà lại có tạo hoá nghịch thiên thế này?”
Rầm! Đùng!
Khi Diệp Thành còn đang trầm ngâm thì ở phía xa lại có hai ngọn núi sụp đổ, Lã Hậu lại một lần nữa sử dụng bí thuật Thái Hư khiến Liễu Dật, Nam Cung Nguyệt và Hổ Oa bị đánh bay đi.
Đúng vậy!
Lã Hậu rất hung tợn, long khí cuộn trào sát phạt tới. Thấy vậy, Diệp Thành lập tức nhấc chân lên định sát phạt, thế nhưng đúng lúc này, một bàn tay lóng lánh bạt tới khiến hư không như rung chuyển.
Hừ!
Lã Hậu hắng giọng tung ra một chưởng khiến thủ ấn đang bạt tới tan nát.
Roẹt!
Sau một đạo thần hồng màu xanh giáng từ trên trời xuống chặn trước người Hổ Oa thì nó liền huyễn hoá thành một bóng hình mờ ảo.
Mặc dù là bóng người mờ ảo không ngừng ngưng tụ nhưng kẻ quan sát từ tứ phương vẫn có thể nhìn ra đó là một thiếu nữ, cơ thể nhỏ bé nhưng toàn thân lại có thần hà màu xanh bao quanh, tóc dài như thác nước đổ và như được nhuốm thêm ánh vàng lấp lánh.
Dung nhan của cô bé rất ngây thơ, ngũ quan với từng đường nét như được tạc nên, giữa trán còn có một đường phù văn cổ xưa hình bán nguyệt, đặc biệt là đôi mắt trông hết sức tinh nhanh, bên trong còn hiện lên đạo uẩn kì diệu.
Thấy thiếu nữ này, Diệp Thành đứng trong đám người bất giác run rẩy, hắn há hốc miệng không sao tin nổi: “Tịch…Tịch Nhan?”
Chương 678: Tịch Nhan còn sống?
“Tịch…Tịch Nhan còn sống?”, Diệp Thành thẫn thờ nhìn bóng dáng thiếu nữ đang từ từ tiến tới trong tầm mắt của mình.
“Sao…sao có thể?”, Diệp Thành đột nhiên cảm thấy đầu óc có phần choáng váng, hắn nhớ rõ ràng Tịch Nhan đã chết trong lòng mình, cảnh tượng thê thảm vẫn còn in sâu trong đầu hắn.
Diệp Thành không dám tin vào mắt mình, nếu như Hổ Oa còn sống thì có có lẽ là tạo hoá của cậu nhóc, thế nhưng Tịch Nhan đã chết mà còn sống thì thực sự khiến hắn không sao tin nổi.
Diệp Thành bất giác nheo mắt, hắn nhìn chằm chằm vào Tịch Nhan dù ở cách đó rất xa.
Không lâu sau đó hắn phát hiện ra một việc không sao tin nổi, đó chính là huyết mạch của Tịch Nhan rất kì lạ, kì lạ đến mức Tiên Luân Nhãn của hắn cũng không thể nhìn thấu hoàn toàn, cảm giác này hắn đã từng bắt gặp trên người Cơ Tuyết Băng.
Vả lại hắn cũng cảm nhận được một luồng sức mạnh thần bí trong huyết mạch của Tịch Nhan, luồng sức mạnh đó khiến hắn có phần kiêng dè.
“Tịch Nhan”, phía này, Liễu Dật, Nam Cung Nguyệt và Hổ Oa đã tiến lên phía trước, đặc biệt là Hổ Oa, trong mắt còn nhoà lệ: “Muội vẫn còn sống sao?”
Hôm đó Hổ Oa đã mất đi hai người thân, Diệp Thành và Tịch Nhan, điều này đối với một cậu nhóc nhỏ bé mà nói là một đòn đả kích mang tính huỷ diệt, và rất nhiều sự việc sau đó đã tôi luyện khiến Hổ Oa thương tích đầy mình.
Hiện giờ lại một lần nữa được nhìn thấy Tịch Nhan, bảo cậu nhóc không kích động làm sao được.
“Hổ Oa ca ca, Liễu Dật huynh, Nam Cung sư tỷ”, Tịch Nhan tươi cười rạng rõ, nhưng trong đôi mắt lại ướt đẫm nước mắt. Cô bé cũng giống như Hổ Oa, sau khi được sống lại thì không thấy sư phụ sư tổ đâu, Hổ Oa và gia gia cũng không thấy, nhà cũng chẳng còn mà về.
“Còn sống là tốt, còn sống là tốt”, Nam Cung Nguyệt bật giác mỉm cười: “Có thể được thấy mọi người sống tốt thế này thật hạnh phúc”.
“Trông có vẻ như quen nhau nhỉ?”, thấy bốn người như vậy, những bóng người ở tứ phương xôn xao bàn tán.
“Cái này thì ngươi lại không biết rồi”, có người biết sự tình thì mỉm cười, nói: “Thiếu nữ kia chính là một đồ nhi mà Diệp Thành của Hằng Nhạc Tông thu nhận ở thế giới người phàm, còn thiếu niên kia cũng là do Diệp Thành dẫn vào con đường tu tiên, có thể coi là đồ nhi của Diệp Thành, nói ra thì thiếu nữ và thiếu niên kia là huynh muội của nhau”.
“Diệp Thành giỏi vậy sao, đồ nhi của hắn mà cũng mạnh thế này rồi?”
“Có kịch hay xem rồi, hôm đó khi giết Diệp Thành, Thanh Vân Tông cũng có phần, còn Lã Hậu mấy ngày nay không biết giết bao nhiêu đệ tử và trưởng lão của Hằng Nhạc Tông, bọn họ không trả thù mới lạ”.
“Nói thì có thể nói vậy nhưng cho dù bốn người liên thủ lại thì cũng chưa chắc đã là đối thủ của Lã Hậu”, có người trầm ngâm lên tiếng: “Bốn người bọn họ đều ở cảnh giới Linh Hư còn Lã Hậu ở cảnh giới Không Minh tầng thứ nhất, vốn dĩ hắn còn là kí chủ, xét về cảnh giới thì hơn hẳn bọn họ”.
“Ồ, lại thêm một tên nữa, hôm nay đúng là bội thu rồi”, trong tiếng bàn tán xôn xao, giọng nói của Lã Hậu vang lên, hắn bước trên long hình hư ảo nhìn nhóm người phía Tịch Nhan mà khoé miệng nhếch lên cười tôi độc.
“Cái chết của đại ca ta có sự tham gia của Thanh Vân Tông, hôm nay không hay cho ngươi rồi”, ánh mắt Hổ Oa đằng đằng sát khí, xung quanh cơ thể cậu ta có ánh sáng bao quanh, cậu ta vung cây Ô Thiết Côn sát phạt tới, một côn đánh ra một mảng kim hà.
“Không biết tự lượng sức mình”, Lã Hậu huyễn hoá bàn tay thành hình vuốt rồng hư ảo khổng lồ, một tay quét ngang bầu trời phá tan kim hà của Hổ Oa.
Vút! Vút!
Liễu Dật và Nam Cung Nguyệt cũng lần lượt ra tay, một trái một phải ra tay với những nhát kiếm tuyệt sát.
Có điều đòn công kích của bọn họ mặc dù mạnh mẽ nhưng trước mặt Lã Hậu thì đạo hành hãy còn kém xa.
Cút!
Sau tiếng hằn giọng lạnh lùng của Lã Hậu, một chưởng của hắn đánh ra một con rồng khổng lồ, cứ lật tay lại đánh ra một đạo chưởng ấn khổng lồ. Cự long khiến Liễu Dật bị bay đi chỗ khác, chưởng ấn khổng lồ khiến Nam Cung Nguyệt bị ép đến mức phun ra máu.
Đòn công kích của Tịch Nhan cũng đã tới, thế nhưng thủ đoạn của cô bé lại có phần kì dị, tay trái là diễn hoá thiên, tay phải diễn hoá địa, hai tay áp lại, thiên địa hợp nhất, trong hư vô mênh mang đột nhiên hoá ra một vòng xoáy, bên trong vòng xoáy có một đạo thần mang dày và nặng giáng từ trên trời xuống, cứ thế ép về phía đỉnh đầu của Lã Hậu.
“Thiên địa khiết hợp, cô ta là người của Linh tộc”, Thái Hư Cổ Long bên trong cơ thể của Lã Hậu cười hung tợn.
“Người của Linh Tộc, máu của cô ta có lẽ sẽ rất kì diệu”, Lã Hậu liếm liếm miệng, một tay kết ấn, đỉnh đầu có một vòng xoáy màu đen xuất hiện, đây chính là bí pháp Thái Hư Động.
Vù!
Uy lực thần mang của Tịch Nhan mạnh mẽ mang theo thần lực dồi dào nhưng lại bị Thái Hư Động nuốt trọn, biến mất không dấu vết vả lại còn không hề tạo ra bất cứ tổn hại nào cho Lã Hậu.
“Tới lượt ta rồi”, Lã Hậu để lộ hàm răng trắng bóc, hắn cứ thế sát phạt về phía Tịch Nhan.
“Xem côn”, Hổ Oa xông lên từ bên hông vung một côn đánh vào hư không nhưng lại bị một chưởng của Lã Hậu bạt lùi lại phía sau.
Thái Cực Diễn Thiên!
Liễu Dật sử dụng đại chiêu, trận đồ bát quái khổng lồ to bằng mười trượng hoá ra, đánh về phía Lã Hậu.
Lã Hậu cười u ám, một tay giáng từ trên trời xuống khiến trận đồ bát quái đang bay về phía mình vỡ tan.
Ngọc Linh Kiếm Tâm!
Nam Cung Nguyệt cũng sử dụng đại chiêu, một kiếm đâm ra cả trăm đạo kiếm mang rồi hợp lại thành một đạo khi bay về phía trước, uy lực mạnh mẽ mang theo sức tấn công cực mạnh.
Hừ!
Lã Hậu hắng giọng, vung tay chỉ ra một đạo thần mang đánh tan nhất kiếm của Nam Cung Nguyệt.
Tịch Nhan và Hổ Oa sát phạt tới từ hai bên trái phải, mỗi người đều thi triển thần thông khủng khiếp.
Rầm! Đùng!
Trận đại chiến đặc sắc lại lần nữa được triển khai, cả bốn người hợp lực đối đầu với Lã Hậu, đánh từ nam sang bắc, đánh từ đông sang tây, rặng núi vốn dĩ sừng sững thì vì trận đại chiến của bọn họ mà lần lượt sụp đổ.
Những kẻ mạnh ở tứ phương quan sát trận chiến đã lùi về rất xa, mặc dù tuổi của năm người kia không lớn nhưng khả năng chiến đấu lại chẳng vừa, không tránh được tổn hại nên căn bản không ai dám chạy lên để tìm đến rắc rối.
Có điều có thể thấy rằng bốn người phía Tịch Nhan dù người nào người nấy đều xuất chúng nhưng ngặt nỗi tu vi bị áp chế tuyệt đối, còn phải đối mặt với kí chủ thân mang Thái Hư Cổ Long nên dù có hợp sức cũng vẫn ở thế yếu.
Rầm!
Sau tiếng đổ sụp của một ngọn núi, một nửa hư không như sụt lún, mấy người phía Liễu Dật lại bị đánh bay đi.
Chết đi!
Lã Hậu để lộ hàm răng trắng bóc, hắn cười dữ tợn, nhất chỉ thần mang chỉ về phía Tịch Nhan còn chưa kịp đứng vững.
Tịch Nhan!
Hổ Oa thấy vậy thì cố gắng trụ vững vung gậy Ô Thiết Côn sát phạt đến nhưng vì cự ly quá xa nên với tốc độ của cậu nhóc thì rõ ràng là không thể kịp. Liễu Dật, Nam Cung Nguyệt cũng tự thiêu đốt tinh nguyên dốc sức sát phạt về bên này.
Thế nhưng khi tất cả mọi người cho rằng Tịch Nhan sắp bị chỉ mang kia đâm xuyên thì phần hư không bên phía Tịch Nhan méo mó đi, một bàn tay vàng kim vươn ra cứ thế đánh bay nhất chỉ thần mang của Lã Hậu.
Ấy?
Cảnh tượng này khiến tất cả mọi người đều phải kinh ngạc: “Còn có trợ thủ?”
Trong tiếng trầm trồ, Diệp Thành khoác trên mình tấm hắc bào từ từ đi ra chắn trước người Tịch Nhan.
Dưới con mắt chứng kiến của tất cả mọi người, khí huyết sục sôi của Diệp Thành như ngọn lửa cháy rực, còn tấm áo bào màu đen hắn khoác trên người cũng đang biến mất với tốc độ mà mắt thường có thể trông thấy được. Mái tóc dài đen láy như dòng thác đổ, để lộ ra lớp mặt nạ Quỷ Minh tôi độc và chữ “thù” rớm máu trên phần trán bên phải.
Tần…Tần Vũ?
“Người của Thanh Vân Tông?”, Sở Linh Ngọc cũng sửng sốt, cầm lấy miếng ngọc giản ký ức linh hồn Diệp Thành đưa cho.
Sau khi đọc ký ức của Huyết Viêm, vẻ mặt cô ta cũng trở nên cực kỳ thú vị.
Diệp Thành day mạnh đầu mày: “Điện chủ chín phân điện của Hằng Nhạc Tông có một người của Thị Huyết Điện, một người của Chính Dương Tông, một người của Thanh Vân Tông, mớ hỗn độn gì đây!”
“Không biết nếu Doãn Chí Bình biết tin sẽ có biểu cảm gì?”, Sở Linh Ngọc cảm thán.
“Bây giờ con đang nghĩ đến một chuyện khác, nếu Huyết Viêm là người của Thanh Vân Tông, vậy nghĩa là bây giờ Thanh Vân Tông đã biết bảy ngày nữa Chính Dương Tông và Hằng Nhạc Tông sẽ tấn công chín phân điện của mình”.
“Nhưng biết thì cũng có làm được gì! Sức chiến đấu của chín điện so với sức chiến đấu của mười tám điện, Thanh Vân Tông vẫn ở thế yếu thôi!”
“Không!”, Diệp Thành nhẹ nhàng lắc đầu: “Nếu tin tức không bị lộ ra, sức chiến đấu mười tám điện của Hằng Nhạc Tông và Chính Dương Tông có thể áp đảo khiến Thanh Vân Tông trở tay không kịp, bại trận là điều không có gì phải nghi ngờ. Nhưng bây giờ bọn họ đã biết, vậy nên nó lại là một vấn đề khác”.
Nói đến đây, Diệp Thành xoa cằm: “Ký ức của Huyết Viêm đã nói lên rất rõ ràng rằng Thanh Vân Tông cũng đang âm thầm điều động đại quân, nhưng không phải tấn công mà là phòng thủ. Bọn họ đã tăng thêm chín tầng kết giới hộ thành, bây giờ mà tấn công, cho dù hai đấu một cũng rất khó phá được phòng ngự của họ. Chín điện không chỉ cửu cửu liên hoàn, nó còn gắn liền với tông môn chính, Hằng Nhạc Tông và Chính Dương Tông chỉ dựa vào mười tám phân điện thì không thể phá vỡ phòng ngự của họ, muốn hoàn toàn phá được thì cần phái thêm sức chiến đấu của tông môn chính từ hai tông nữa”.
“Ý ngươi là rất có khả năng sẽ phát triển thành một trận quyết chiến giữa Hằng Nhạc Tông và Chính Dương Tông với Thanh Vân Tông sao?”
“Còn phải xem quyết tâm từ tông chính của Hằng Nhạc Tông và Chính Dương Tông nữa”, Diệp Thành trầm ngâm suy nghĩ: “Nếu họ quyết tâm đánh đổi chín phân điện lớn của Thanh Vân Tông thì phải phái thêm người từ tông chính, hơn nữa phái đi ít cũng không có tác dụng, phải phái đi nhiều, như vậy chẳng phải sẽ là một trận quyết chiến hai tông đấu với một tông sao?”
“Vậy ngươi định làm gì?”, Sở Linh Ngọc nhìn Diệp Thành.
“Việc binh quý ở thần tốc, phải tấn công trước thôi”, Diệp Thành xoa cằm: “Trước khi Thanh Vân Tông chuẩn bị xong, có lẽ còn có thể đánh bất ngờ khiến họ không kịp trở tay, nhưng cũng chỉ là có thể thôi”.
Ù! Ù!
Khi hai người đang nói chuyện thì hư không truyền âm thạch đã rung lên, giọng của Chung Quy Lão Tổ vọng lại: “Đã giải quyết xong phân điện thứ ba và thứ tư của Hằng Nhạc”.
“Tin tốt”, Diệp Thành không khỏi nở nụ cười.
“Bây giờ chín phân điện lớn của Hằng Nhạc đã nằm trong tầm kiểm soát của chúng ta, có cần thông báo cho Chính Dương Tông phát động tấn công trước không?”, Sở Linh Ngọc hỏi.
“Chờ thêm một ngày nữa”, Diệp Thành xoa cằm, trầm tư: “Tiền bối thông báo cho các điện dùng tốc độ nhanh nhất phân rõ người của chúng ta với người của Doãn Chí Bình, người của Thanh Vân Tông và Chính Dương Tông. Thông báo cho phía thành cổ Thiên Thu, phái cao thủ của Viêm Hoàng tới các phân điện lớn. Hai chuyện này phải hoàn thành trong vòng một ngày”.
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó người bảo ngũ điện chủ, tức tiền bối Phụng Trĩ lấy thân phận Cổ Nguyên truyền tin cho Chính Dương Tông, báo cáo sự việc của Thanh Vân Tông”.
“Được, ta sẽ…”
“Các Lão”, Sở Linh Ngọc còn chưa nói xong đã bị một tiếng nói bên ngoài cắt ngang, hơn nữa còn gọi thẳng là ‘Các Lão’, hiển nhiên người bên ngoài cũng là người của Thanh Vân Tông, mà ‘các lão’ người đó nói đương nhiên chính là Huyết Viêm.
“Vào đi”, Diệp Thành biến thành dáng vẻ của Huyết Viêm.
Chẳng mấy chốc, một ông lão mặc áo bào tím bước vào, đầu tiên ông ta cung kính hành lễ, sau đó nói: “Ta vừa nhận được tin tình báo, phát hiện Thánh tử đang ở Huyền Cổ”.
Thánh tử?
Diệp Thành nhướng mày, ông lão áo tím là người của Thanh Vân Tông, vậy Thánh tử mà ông ta nói đương nhiên là đệ đệ của Lã Chí, cũng chính là Lã Hậu đứng thứ tư trên bảng Phong Vân.
“Thánh tử không ở tông môn, chạy tới Huyền Cổ làm gì?”, Diệp Thành liếc mắt nhìn ông lão áo tím.
“Thông tin tình báo nói Thánh tử đang truy đuổi Liễu Dật và Nam Cung Nguyệt của Hằng Nhạc ạ”.
Nghe vậy, Diệp Thành khẽ nheo mắt, mặc dù cau mày nhưng trong lòng vẫn thở phào một hơi, mặc dù Liễu Dật và Nam Cung Nguyệt bị truy sát nhưng ít nhất chứng minh họ vẫn còn sống.
“Ta biết rồi, lui xuống đi!”, Diệp Thành phất tay.
“Thuộc hạ cáo lui”, ông lão áo tím xoay người rời đi.
Sau khi ông ta đi, Sở Linh Ngọc bước tới, đưa một miếng ngọc giản cho Diệp Thành: “Nhân Hoàng cũng gửi tin tình báo tới, Thánh tử Lã Hậu của Thanh Vân Tông đang truy sát Liễu Dật và Nam Cung Nguyệt của Hằng Nhạc”.
“Nếu đã ra khỏi tông thì không cần về nữa”, Diệp Thành nhận lấy miếng ngọc giản, sau đó bước tới truyền tống trận: “Nơi này giao cho tiền bối đấy, con đi giết Lã Hậu”.
Nói xong hắn bước vào truyền tống trận, nháy mắt liền biến mất.
Mấy phút sau, hắn đã xuất hiện trên thương nguyên, đeo mặt nạ Quỷ Minh rồi bước lên phi hồng bay về một phía.
Huyền Cổ là kỳ địa của Nam Sở, núi non trùng điệp, không ít người tu luyện đã ngộ đạo ở đó, thuỷ tổ tam tông Huyền Chấn cũng từng tới đó ở ba năm.
Lúc này đã có rất nhiều người tụ tập trên không trung quần núi của Huyền Cổ, ánh mắt đều nhìn về một hướng, không có ngoại lệ.
Bùm! Đùng! Đoàng!
Cách đó không xa liên tục vang lên những tiếng nổ, từng ngọn núi cao chót vót sụp đổ với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Ở đó có ba người đang đánh nhau, một người toàn thân được long khí mạnh mẽ bao quanh, một người là thanh niên trẻ tuổi tay cầm kiếm Thái Cực và một nữ tử mặc quần áo xanh.
Họ chính là Liễu Dật, Nam Cung Nguyệt và Thánh tử Lã Hậu của Thanh Vân Tông.
Phụt! Phụt!
Trong hư không, Liễu Dật và Nam Cung Nguyệt không ngừng đổ máu, mặc dù hai người từng là đệ tử chân truyền số một số hai của tông môn, nhưng so với kí chủ thì còn kém xa, hai đấu một cũng vẫn bị đánh cho không còn sức trở mình.
Chậc chậc chậc!
Nhìn trận đại chiến không xa, mọi người đều tặc lưỡi: “Kí chủ có độ phù hợp năm phần mà cũng mạnh vậy sao?”
“Ngươi nói vậy chẳng phải nói thừa sao? Trong cơ thể hắn có linh hồn của Thái Hư Cổ Long mà!”
“Nhưng Lã Hậu so với Doãn Chí Bình của Hằng Nhạc thì còn kém xa, độ phù hợp năm phần với độ phù hợp chín phần hoàn toàn không cùng một cấp độ”.
“Dù vậy cũng không phải người mà Liễu Dật và Nam Cung Nguyệt của Hằng Nhạc có thể địch lại!”
Giữa những tiếng thảo luận, Diệp Thành đã mặc áo choàng đen lao vụt từ nơi xa tới như một tia thần quang.
Cách từ rất xa hắn đã thấy Liễu Dật và Nam Cung Nguyệt toàn thân đẫm máu, mặc dù thực lực của hai người không yếu, nhưng Lã Hậu quá cường hãn, mà bí thuật của tộc Thái Hư Cổ Long lại nhiều vô số kể.
“Kí chủ có độ phù hợp năm phần à, ngươi còn kém Doãn Chí Bình xa lắm”, Diệp Thành lạnh lùng nói, tốc độ chỉ tăng không giảm, không hề có ý định dừng lại, hắn chuẩn bị gia nhập vào trận chiến, tiêu diệt Lã Hậu.
Chỉ là hắn vừa mới vượt qua ngọn núi thì đã có người tham gia vào trận chiến, dùng gậy đánh vào một ngọn núi khiến nó sụp đổ.
Đó là một thiếu niên khoảng mười ba, mười bốn tuổi, tay cầm Ô Thiết Côn, quanh thân có khí tức cường bạo quấn lấy, khí tức mạnh mẽ, điều đáng nói là hai mắt của cậu thật sự rất giống ngọn đuốc, tựa như ngọn lửa cháy rực, giống như hoả nhãn kim tinh.
Chương 677: Ba đấu một
Rầm! Đùng!
Sau từng tiếng nổ ầm vang, những người chạy tới đây đều đổ dồn ánh mắt nhìn thiếu niên tay cầm chiếc gậy sắt.
“Tên tiểu tử đó là ai?”, có người kinh ngạc lên tiếng.
“Ta chưa từng gặp hắn bao giờ, có điều thực lực đúng là mạnh mẽ”.
“Sao ta có cảm giác hắn giống như con vượn vậy nhỉ?”
Trong tiếng bàn tán xôn xao, Diệp Thành đứng sừng sững giữa hư không, đôi mắt nhoà đi nhìn thiếu niên đang cầm gậy Ô Thiết Côn đại chiến với Lã Hậu, đó chẳng phải là Hổ Oa sao?
“Đệ vẫn còn sống ư?”, Diệp Thành hết sức kinh ngạc, cảnh tượng này vượt qua những gì mà hắn có thể tưởng tượng.
Gừ!
Khi hắn còn đang lẩm bẩm thì tiếng gầm kinh thiên động địa ở cách đó không xa vang lên. Lã Hậu dùng Thái Hư bí thuật, long hình long ấn khổng lồ hiển hiện khiến Liễu Dật, Nam Cung Nguyệt và Hổ Oa phải lùi về sau.
“Yếu, đúng là quá yếu đuối”, Lã Hậu bước chân lên con rồng khổng lồ hư ảo, khuôn mặt tôi độc nhìn cả ba người.
Phụt! Phụt!
Phía này, Liễu Dật và Nam Cung Nguyệt lần lượt phun ra máu, mặt mày tái nhợt như tờ giấy, Nam Cung Nguyệt còn đỡ, nhưng Liễu Dật thì toàn thân máu me, mỗi một vết thương đều hiện lên u quang, hoá giải tinh khí trong người hắn khiến những vết thương của hắn không những không thể liền lại mà ngược lại còn rách to hơn.
“Sư huynh, sư tỷ, mọi người đi trước đi, đệ có thể chặn bọn họ lại”, Hổ Oa cầm cây Ô Thiết Côn trong tay, khí chất mạnh mẽ, khí thế dồi dào, trên trán còn có một đạo phù văn cổ, đặc biệt là đôi mắt trông hết sức đơn giản nhưng lại không phải mắt của một con người, nó giống như những vì sao.
“Hổ Oa, đệ còn có thể sống, sư huynh thật sự thấy rất vui”, Liễu Dật nghiêng đầu mỉm cười: “Mấy tháng không gặp, đệ thât sự đã khác rất nhiều rồi”.
“Đệ vẫn là Hổ Oa của ngày trước”, Hổ Oa mỉm cười đôn hậu.
“Đệ đi trước đi, chúng ta chặn hắn lại”, Nam Cung Nguyệt khẽ lau đi vết máu nơi khoé miệng, trong ánh mắt rõ vẻ kinh ngạc.
“Muốn đi thì chúng ta cùng đi”, Hổ Oa dù thật thà nhưng lại rất ngoan cường.
“Ồ, ồ, đúng là khiến người ta cảm động mà”, Lã Hậu từ từ đi tới, để lộ ra hàm răng trắng bóc, khoé miệng còn mang theo nụ cười tôi độc, trong đôi mắt hiện lên u quang, toàn thân dồi dào long khí.
“Xem đây”, Hổ Oa lập tức sát phạt tới, tốc độ nhanh chóng, cậu ta không nói lời nào, cứ thế giơ gậy Ô Thiết Côn lên rồi nện xuống.
“Không biết tự lượng sức”, vừa đứng vững, Hổ Oa đã lại lần nữa xông tới, vung một gậy tạo ra một biển màu vàng kim, bên trong biển màu vàng kim còn có tiếng thú gào thét, tiếng sấm rền vang.
“Đánh giá thấp ngươi rồi”, Lã Hậu nhếch miệng cười, hắn há miệng nhả ra long khí, hình thành nên biển khí huyết sục sôi trấn áp biển màu vàng kim của Hổ Oa.
Vút!
Liễu Dật cũng sát phạt tới, một kiếm được vung ra cứ thế chĩa về phía trán của Lã Hậu.
Lã Hậu bật cười, vẫn là bộ long vuốt khổng lồ vươn tới khiến một kiếm của Liễu Dật mặc dù mạnh mẽ nhưng lại không thể đâm xuyên vào long vuốt kia.
Vút!
Nam Cung Nguyệt cũng lùi về sau, khi Liễu Dật chặn lại long vuốt, cô đã sát phạt tới trước Lã Hậu như một bóng ma, một kiếm tuyệt sát cứ thế chĩa vào ngực Lã Hậu.
“Chỉ dựa vào cô?”, Lã Hậu nhếch miệng tôi độc, hắn giơ hai ngón tay ra cứ thế kẹp chặt sát kiếm của Nam Cung Nguyệt sau đó khẽ gẩy khiến Nam Cung Nguyệt bị đánh lùi về sau.
“Đánh với các ngươi lãng phí thời gian”, Nam Cung Nguyệt vừa lùi về sau thì Lã Hậu đã di chuyển, long vuốt hư ảo khổng lồ vồ về phía Nam Cung Nguyệt.
Hừ!
Hổ Oa sát phạt tới vung ra một gậy đánh tan long vuốt hư ảo.
“Vậy thì phải diệt ngươi trước”, Lã Hậu bật cười lạnh lùng, một tay vung ra một đạo long ảnh.
“Ngươi cho rằng ta dễ bị ăn hiếp vậy sao?”, Hổ Oa lạnh giọng gằn lên, gậy Ô Thiết Côn trong tay cũng rung lên mạnh mẽ với từng đường lôi điện bao quanh, thần mang bắn ra, một côn nện mạnh khiến long ảnh vỡ tan còn một đạo u mang tiếp theo trúng vào Ô Thiết Côn cũng bị đánh lùi về sau.
Phía này Liễu Dật và Nam Cung Nguyệt mỗi người sát phạt từ hai bên trái phải, bọn họ sử dụng tuyệt kĩ thành danh.
Rầm! Đùng! Đoàng!
Trận đại chiến hết sức khốc liệt.
Kí chủ Lã Hậu của Thanh Vân Tông một mình chiến đấu với Liễu Dật, Nam Cung Nguyệt và Hổ Oa nhưng vẫn chiếm ưu thế, mật thuật Thái Hư liên tiếp được sử dụng, bí thuật nào cũng hết sức mạnh mẽ.
Lại nhìn sang Liễu Dật, Nam Cung Nguyệt và Hổ Oa, mặc dù bị chèn ép nhưng cả ba hợp sức lại nên mỗi lần ra tay đều có thể miễn cưỡng hoá giải nguy nan.
Bầu hư không ở tứ phía rợp bóng người, từng mảng, từng mảng trời u tối hình thành nên cả hải triều.
“Đúng là hậu sinh khả uý”, trong số những người xem trận đấu có một lão goà mặc y phục tím vuốt râu lên tiếng.
“Có điều nếu cứ đánh thế này thì phía Liễu Dật chắc chắn sẽ chết, cả ba hợp lực lại nhưng vẫn còn kém xa Lã Hậu”, ở một hướng khác, một lão già tóc bạc trầm ngâm: “Sức mạnh của Thái Hư Cổ Long quá khủng khiếp”.
“Nếu mấy ngày nay mà tới Hằng Nhạc thì đúng là thê thảm”, có người than thở.
“Có thể không thảm sao?”, có người tặc lưỡi, “từ khi Dương Đỉnh Thiên đi khỏi, Doãn Chí Bình lên làm chưởng giáo, phía Dương Đỉnh Thiên bị truy sát vô cùng thảm hại đấy”.
“Còn nhớ lần đầu tiên khi Lã Hậu trở thành kí chủ, hắn xuống núi tu luyện thì một trưởng lão đã bị hắn bóp bẹp đầu, cơ thể bị phơi dưới nắng gắt chín ngày chín đêm”.
Trong tiếng bàn tán xôn xao, Diệp Thành vẫn đứng từ xa quan sát.
Hắn chưa ra tay vì hắn muốn cho Hổ Oa một cơ hội thực chiến, còn sự tập trung của hắn căn bản cũng đang hướng về Hổ Oa.
Mới gần nửa năm không gặp mà thực lực của Hổ Oa đã tăng vọt tới mức này, tu vi ở cảnh giới Linh Hư, khi đối diện với Lã Hậu, Hổ Oa cũng không hề thua một cách thê thảm. Mặc dù máu tươi đẫm người nhưng càng chiến càng dũng mãnh.
“Đúng là lột xác”, Diệp Thành thầm nhủ như thể nhìn ra được một chút manh mối: “Huyết mạch cũng thay đổi, bên trong cơ thể còn có một luồng sức mạnh thần bí, vẫn ở trạng thái phong ấn”.
“Nếu Hổ Oa và Lã Hậu cùng cấp thì ai thắng ai thua cũng chưa nói trước được”, Diệp Thành khẽ giọng, trong ánh mắt còn loé lên cái nhìn đầy ý tứ, “Hổ Oa, sau khi ta đi rốt cục đệ đã trải qua điều gì mà lại có tạo hoá nghịch thiên thế này?”
Rầm! Đùng!
Khi Diệp Thành còn đang trầm ngâm thì ở phía xa lại có hai ngọn núi sụp đổ, Lã Hậu lại một lần nữa sử dụng bí thuật Thái Hư khiến Liễu Dật, Nam Cung Nguyệt và Hổ Oa bị đánh bay đi.
Đúng vậy!
Lã Hậu rất hung tợn, long khí cuộn trào sát phạt tới. Thấy vậy, Diệp Thành lập tức nhấc chân lên định sát phạt, thế nhưng đúng lúc này, một bàn tay lóng lánh bạt tới khiến hư không như rung chuyển.
Hừ!
Lã Hậu hắng giọng tung ra một chưởng khiến thủ ấn đang bạt tới tan nát.
Roẹt!
Sau một đạo thần hồng màu xanh giáng từ trên trời xuống chặn trước người Hổ Oa thì nó liền huyễn hoá thành một bóng hình mờ ảo.
Mặc dù là bóng người mờ ảo không ngừng ngưng tụ nhưng kẻ quan sát từ tứ phương vẫn có thể nhìn ra đó là một thiếu nữ, cơ thể nhỏ bé nhưng toàn thân lại có thần hà màu xanh bao quanh, tóc dài như thác nước đổ và như được nhuốm thêm ánh vàng lấp lánh.
Dung nhan của cô bé rất ngây thơ, ngũ quan với từng đường nét như được tạc nên, giữa trán còn có một đường phù văn cổ xưa hình bán nguyệt, đặc biệt là đôi mắt trông hết sức tinh nhanh, bên trong còn hiện lên đạo uẩn kì diệu.
Thấy thiếu nữ này, Diệp Thành đứng trong đám người bất giác run rẩy, hắn há hốc miệng không sao tin nổi: “Tịch…Tịch Nhan?”
Chương 678: Tịch Nhan còn sống?
“Tịch…Tịch Nhan còn sống?”, Diệp Thành thẫn thờ nhìn bóng dáng thiếu nữ đang từ từ tiến tới trong tầm mắt của mình.
“Sao…sao có thể?”, Diệp Thành đột nhiên cảm thấy đầu óc có phần choáng váng, hắn nhớ rõ ràng Tịch Nhan đã chết trong lòng mình, cảnh tượng thê thảm vẫn còn in sâu trong đầu hắn.
Diệp Thành không dám tin vào mắt mình, nếu như Hổ Oa còn sống thì có có lẽ là tạo hoá của cậu nhóc, thế nhưng Tịch Nhan đã chết mà còn sống thì thực sự khiến hắn không sao tin nổi.
Diệp Thành bất giác nheo mắt, hắn nhìn chằm chằm vào Tịch Nhan dù ở cách đó rất xa.
Không lâu sau đó hắn phát hiện ra một việc không sao tin nổi, đó chính là huyết mạch của Tịch Nhan rất kì lạ, kì lạ đến mức Tiên Luân Nhãn của hắn cũng không thể nhìn thấu hoàn toàn, cảm giác này hắn đã từng bắt gặp trên người Cơ Tuyết Băng.
Vả lại hắn cũng cảm nhận được một luồng sức mạnh thần bí trong huyết mạch của Tịch Nhan, luồng sức mạnh đó khiến hắn có phần kiêng dè.
“Tịch Nhan”, phía này, Liễu Dật, Nam Cung Nguyệt và Hổ Oa đã tiến lên phía trước, đặc biệt là Hổ Oa, trong mắt còn nhoà lệ: “Muội vẫn còn sống sao?”
Hôm đó Hổ Oa đã mất đi hai người thân, Diệp Thành và Tịch Nhan, điều này đối với một cậu nhóc nhỏ bé mà nói là một đòn đả kích mang tính huỷ diệt, và rất nhiều sự việc sau đó đã tôi luyện khiến Hổ Oa thương tích đầy mình.
Hiện giờ lại một lần nữa được nhìn thấy Tịch Nhan, bảo cậu nhóc không kích động làm sao được.
“Hổ Oa ca ca, Liễu Dật huynh, Nam Cung sư tỷ”, Tịch Nhan tươi cười rạng rõ, nhưng trong đôi mắt lại ướt đẫm nước mắt. Cô bé cũng giống như Hổ Oa, sau khi được sống lại thì không thấy sư phụ sư tổ đâu, Hổ Oa và gia gia cũng không thấy, nhà cũng chẳng còn mà về.
“Còn sống là tốt, còn sống là tốt”, Nam Cung Nguyệt bật giác mỉm cười: “Có thể được thấy mọi người sống tốt thế này thật hạnh phúc”.
“Trông có vẻ như quen nhau nhỉ?”, thấy bốn người như vậy, những bóng người ở tứ phương xôn xao bàn tán.
“Cái này thì ngươi lại không biết rồi”, có người biết sự tình thì mỉm cười, nói: “Thiếu nữ kia chính là một đồ nhi mà Diệp Thành của Hằng Nhạc Tông thu nhận ở thế giới người phàm, còn thiếu niên kia cũng là do Diệp Thành dẫn vào con đường tu tiên, có thể coi là đồ nhi của Diệp Thành, nói ra thì thiếu nữ và thiếu niên kia là huynh muội của nhau”.
“Diệp Thành giỏi vậy sao, đồ nhi của hắn mà cũng mạnh thế này rồi?”
“Có kịch hay xem rồi, hôm đó khi giết Diệp Thành, Thanh Vân Tông cũng có phần, còn Lã Hậu mấy ngày nay không biết giết bao nhiêu đệ tử và trưởng lão của Hằng Nhạc Tông, bọn họ không trả thù mới lạ”.
“Nói thì có thể nói vậy nhưng cho dù bốn người liên thủ lại thì cũng chưa chắc đã là đối thủ của Lã Hậu”, có người trầm ngâm lên tiếng: “Bốn người bọn họ đều ở cảnh giới Linh Hư còn Lã Hậu ở cảnh giới Không Minh tầng thứ nhất, vốn dĩ hắn còn là kí chủ, xét về cảnh giới thì hơn hẳn bọn họ”.
“Ồ, lại thêm một tên nữa, hôm nay đúng là bội thu rồi”, trong tiếng bàn tán xôn xao, giọng nói của Lã Hậu vang lên, hắn bước trên long hình hư ảo nhìn nhóm người phía Tịch Nhan mà khoé miệng nhếch lên cười tôi độc.
“Cái chết của đại ca ta có sự tham gia của Thanh Vân Tông, hôm nay không hay cho ngươi rồi”, ánh mắt Hổ Oa đằng đằng sát khí, xung quanh cơ thể cậu ta có ánh sáng bao quanh, cậu ta vung cây Ô Thiết Côn sát phạt tới, một côn đánh ra một mảng kim hà.
“Không biết tự lượng sức mình”, Lã Hậu huyễn hoá bàn tay thành hình vuốt rồng hư ảo khổng lồ, một tay quét ngang bầu trời phá tan kim hà của Hổ Oa.
Vút! Vút!
Liễu Dật và Nam Cung Nguyệt cũng lần lượt ra tay, một trái một phải ra tay với những nhát kiếm tuyệt sát.
Có điều đòn công kích của bọn họ mặc dù mạnh mẽ nhưng trước mặt Lã Hậu thì đạo hành hãy còn kém xa.
Cút!
Sau tiếng hằn giọng lạnh lùng của Lã Hậu, một chưởng của hắn đánh ra một con rồng khổng lồ, cứ lật tay lại đánh ra một đạo chưởng ấn khổng lồ. Cự long khiến Liễu Dật bị bay đi chỗ khác, chưởng ấn khổng lồ khiến Nam Cung Nguyệt bị ép đến mức phun ra máu.
Đòn công kích của Tịch Nhan cũng đã tới, thế nhưng thủ đoạn của cô bé lại có phần kì dị, tay trái là diễn hoá thiên, tay phải diễn hoá địa, hai tay áp lại, thiên địa hợp nhất, trong hư vô mênh mang đột nhiên hoá ra một vòng xoáy, bên trong vòng xoáy có một đạo thần mang dày và nặng giáng từ trên trời xuống, cứ thế ép về phía đỉnh đầu của Lã Hậu.
“Thiên địa khiết hợp, cô ta là người của Linh tộc”, Thái Hư Cổ Long bên trong cơ thể của Lã Hậu cười hung tợn.
“Người của Linh Tộc, máu của cô ta có lẽ sẽ rất kì diệu”, Lã Hậu liếm liếm miệng, một tay kết ấn, đỉnh đầu có một vòng xoáy màu đen xuất hiện, đây chính là bí pháp Thái Hư Động.
Vù!
Uy lực thần mang của Tịch Nhan mạnh mẽ mang theo thần lực dồi dào nhưng lại bị Thái Hư Động nuốt trọn, biến mất không dấu vết vả lại còn không hề tạo ra bất cứ tổn hại nào cho Lã Hậu.
“Tới lượt ta rồi”, Lã Hậu để lộ hàm răng trắng bóc, hắn cứ thế sát phạt về phía Tịch Nhan.
“Xem côn”, Hổ Oa xông lên từ bên hông vung một côn đánh vào hư không nhưng lại bị một chưởng của Lã Hậu bạt lùi lại phía sau.
Thái Cực Diễn Thiên!
Liễu Dật sử dụng đại chiêu, trận đồ bát quái khổng lồ to bằng mười trượng hoá ra, đánh về phía Lã Hậu.
Lã Hậu cười u ám, một tay giáng từ trên trời xuống khiến trận đồ bát quái đang bay về phía mình vỡ tan.
Ngọc Linh Kiếm Tâm!
Nam Cung Nguyệt cũng sử dụng đại chiêu, một kiếm đâm ra cả trăm đạo kiếm mang rồi hợp lại thành một đạo khi bay về phía trước, uy lực mạnh mẽ mang theo sức tấn công cực mạnh.
Hừ!
Lã Hậu hắng giọng, vung tay chỉ ra một đạo thần mang đánh tan nhất kiếm của Nam Cung Nguyệt.
Tịch Nhan và Hổ Oa sát phạt tới từ hai bên trái phải, mỗi người đều thi triển thần thông khủng khiếp.
Rầm! Đùng!
Trận đại chiến đặc sắc lại lần nữa được triển khai, cả bốn người hợp lực đối đầu với Lã Hậu, đánh từ nam sang bắc, đánh từ đông sang tây, rặng núi vốn dĩ sừng sững thì vì trận đại chiến của bọn họ mà lần lượt sụp đổ.
Những kẻ mạnh ở tứ phương quan sát trận chiến đã lùi về rất xa, mặc dù tuổi của năm người kia không lớn nhưng khả năng chiến đấu lại chẳng vừa, không tránh được tổn hại nên căn bản không ai dám chạy lên để tìm đến rắc rối.
Có điều có thể thấy rằng bốn người phía Tịch Nhan dù người nào người nấy đều xuất chúng nhưng ngặt nỗi tu vi bị áp chế tuyệt đối, còn phải đối mặt với kí chủ thân mang Thái Hư Cổ Long nên dù có hợp sức cũng vẫn ở thế yếu.
Rầm!
Sau tiếng đổ sụp của một ngọn núi, một nửa hư không như sụt lún, mấy người phía Liễu Dật lại bị đánh bay đi.
Chết đi!
Lã Hậu để lộ hàm răng trắng bóc, hắn cười dữ tợn, nhất chỉ thần mang chỉ về phía Tịch Nhan còn chưa kịp đứng vững.
Tịch Nhan!
Hổ Oa thấy vậy thì cố gắng trụ vững vung gậy Ô Thiết Côn sát phạt đến nhưng vì cự ly quá xa nên với tốc độ của cậu nhóc thì rõ ràng là không thể kịp. Liễu Dật, Nam Cung Nguyệt cũng tự thiêu đốt tinh nguyên dốc sức sát phạt về bên này.
Thế nhưng khi tất cả mọi người cho rằng Tịch Nhan sắp bị chỉ mang kia đâm xuyên thì phần hư không bên phía Tịch Nhan méo mó đi, một bàn tay vàng kim vươn ra cứ thế đánh bay nhất chỉ thần mang của Lã Hậu.
Ấy?
Cảnh tượng này khiến tất cả mọi người đều phải kinh ngạc: “Còn có trợ thủ?”
Trong tiếng trầm trồ, Diệp Thành khoác trên mình tấm hắc bào từ từ đi ra chắn trước người Tịch Nhan.
Dưới con mắt chứng kiến của tất cả mọi người, khí huyết sục sôi của Diệp Thành như ngọn lửa cháy rực, còn tấm áo bào màu đen hắn khoác trên người cũng đang biến mất với tốc độ mà mắt thường có thể trông thấy được. Mái tóc dài đen láy như dòng thác đổ, để lộ ra lớp mặt nạ Quỷ Minh tôi độc và chữ “thù” rớm máu trên phần trán bên phải.
Tần…Tần Vũ?
Bình luận facebook