-
Chương 688-690
Chương 688: Nước mắt bất lực
Bầu trời đêm yên tĩnh, Địa Cung cũng yên tĩnh.
Diệp Thành gọi Tiên Hoả Đạo Thân và Thiên Lôi Đạo Thân ra, một người giúp luyện hoá sức mạnh kỳ lạ trong cơ thể Hùng Nhị, một người hoà vào linh hồn của hắn ta, cẩn thận giúp hắn ta chữa ám thương trên linh hồn.
Mà bản tôn Diệp Thành có nhiệm vụ bảo vệ tâm mạch và nguồn linh hồn cho Hùng Nhị.
Ngoài ra, đại địa tinh nguyên, thánh huyết và rất nhiều đan dược, linh dịch đều được hắn luyện hoá đưa vào cơ thể Hùng Nhị.
Mọi thứ đang diễn ra một cách có trật tự.
Chẳng bao lâu, tất cả vết thương trên người Hùng Nhị đã lành lại với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, hơi thở cực kỳ yếu cũng dần khôi phục sau khi vết thương được chữa lành, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy trắng của hắn ta cũng đã có chút huyết sắc.
“Máu tinh nguyên của Hoang Cổ Thánh Thể có thể so sánh với diệu dụng của linh đan, quả nhiên không đơn giản”, Sở Linh Ngọc cảm thán.
“Bị thương nặng như vậy cũng chữa được, Diệp sư đệ quả nhiên phi thường”, Liễu Dật và Nam Cung Nguyệt cũng trố mắt ngạc nhiên.
“Sư phụ lợi hại nhất”, thấy Hùng Nhị chuyển biến tốt, Tịch Nhan và Hổ Oa cũng vui mừng khôn xiết.
“Có tin tức gì từ Nam Cương chưa ạ?”, Diệp Thành vừa dùng thánh huyết nuôi dưỡng cơ thể Hùng Nhị, vừa hỏi Sở Linh Ngọc.
“Tạm thời vẫn chưa có”, Sở Linh Ngọc khẽ đáp.
“Vậy tiền bối truyền lệnh cho đại quân Viêm Hoàng sẵn sàng xuất phát bất cứ lúc nào”, Diệp Thành thở ra một hơi khí đục, rút bàn tay đang đặt trên người Hùng Nhị về.
“Được”, Sở Linh Ngọc gật đầu, lấy hư không truyền âm thạch ra rồi thông báo lệnh của Diệp Thành đến các phân điện lớn.
Không lâu sau, Tiên Hoả Đạo Thân và Thiên Lôi Đạo Thân cũng rút tay về.
Sau khi chúng rút tay về, ngón tay Hùng Nhị run lên, hắn ta cũng từ từ mở mắt.
Đập vào mắt hắn ta là một bóng người mờ mờ.
Diệp Thành?
Hùng Nhị tưởng là ảo giác nên đưa tay dụi mắt, khi nhìn lại lần nữa, đôi mắt nhỏ mơ màng chợt loé lên tia sáng sắc bén, hắn ta đột nhiên ngồi bật dậy.
“Ngươi…”, đôi mắt nhỏ của Hùng Nhị mở lớn, nhìn Diệp Thành với vẻ không tin nổi.
“Sao, không nhận ra nữa à?”, Diệp Thành mỉm cười, nói xong thì nhét viên đan dược vào miệng Hùng Nhị.
“Sao… Sao có thể”, Hùng Nhị vẫn ngẩn người nhìn Diệp Thành, đầu óc lúc này vẫn đang choáng váng, hắn ta còn tưởng là ảo giác, nhưng viên đan dược đang tan ra trong cơ thể lại ấm áp khiến hắn ta cảm thấy cực kỳ chân thực.
“Hùng sư đệ, hắn là Diệp Thành đấy”, Liễu Dật cười nhẹ.
“Huynh không nhìn nhầm đâu! Đúng là sư phụ của muội đấy”, Tịch Nhan cười tươi lên tiếng.
“Sư huynh Liễu Dật, sư tỷ Nam Cung Nguyệt, Tịch Nhan, Hổ Oa?”, Hùng Nhị nhìn quanh một vòng, ngoại trừ Sở Linh Ngọc không biết ra, những người khác đều rất quen thuốc. Vừa tỉnh lại đã thấy bao nhiêu người quen thuộc, hơn nữa hầu như đều là người đã chết, làm sao hắn ta có thể hiểu ra chuyện gì?
Oa!
Chẳng mấy chốc, tiếng kêu khóc om sòm vang lên trong Địa Cung.
Khi đám người phía Long Nhất chạy vào thì thấy một cục thịt đang ôm chân Diệp Thành khóc lóc, đến gần mới phát hiện không phải cục thịt mà là người.
“Tên nhóc này ăn gì lớn lên vậy?”, Long Nhất vừa vào đã tặc lưỡi cảm thán, sờ chiếc đầu trọc lốc của mình.
“Chắc là người trong tộc ngươi, nhìn như Phật Di Lặc ấy”, Bạch Dịch sờ cằm, nói một câu đầy ẩn ý sâu xa.
“Cút, ngươi cạo trọc đầu ta, ta còn chưa tính sổ với ngươi đâu!”
“Đức Phật từ bi lắm”.
“Ta đánh chết ngươi”.
“Ta đã nói rồi mà! Tiểu tử ngươi sẽ không đoản mệnh đâu”, bên này Hùng Nhị vẫn đang ôm Diệp Thành khóc rống, vừa khóc vừa lau nước mắt nước mũi vào áo hắn.
“Nhìn thấy tên khốn ngươi, lão tử cũng vui lắm”, Diệp Thành dứt khoát ngồi xổm xuống, cũng lau nước mắt nước mũi lên người Hùng Nhị.
“Hai tên này!”, nhìn cảnh tượng kinh khủng này, Long Nhất và Bạch Dịch ở bên cạnh cảm thán. Sở Linh Ngọc thì đã che miệng nôn khan, ai không biết còn tưởng cô ta đã mang thai.
Hai huynh đệ gặp nhau, tuy cảnh tượng hơi ba chấm nhưng tình huynh đệ lại là thật.
Có lẽ hai người họ đã quen dùng cách quái gở này để trút bỏ những nỗi niềm và buồn đau thời gian qua.
Nghĩ lại cũng đúng! Ngày hôm đó Hùng Nhị đã tận mắt nhìn thấy cơ thể lạnh lẽo của Diệp Thành nằm trên giường băng ngọc, sau đó trở về gia tộc, rời khỏi nơi mà hắn ta cho là nhà, Hằng Nhạc là nơi hắn ta vừa yêu vừa hận.
Sau khi Diệp Thành đi, hắn ta cũng đi, rất nhiều người của Hằng Nhạc cũng đi, rất nhiều người bị đuổi giết. Có lúc Hùng Nhị còn nghĩ sao người huynh đệ của mình lại chết, sao một mái ấm lại tự nhiên tan vỡ, sao những người đó lại âm dương cách biệt?
Dần dần hắn ta phát hiện thế giới này thật sự khiến lòng người chua xót.
Giờ đây lại thấy Diệp Thành đang sống, sao hắn ta có thể không kích động? Bởi vì sự trở lại của Diệp Thành, vì phía Liễu Dật, Nam Cung Nguyệt đều ở đây khiến hắn ta một lần nữa tìm lại cảm giác gia đình như lúc xưa.
Trong Địa Cung, cảnh Diệp Thành và Hùng Nhị gặp lại nhau quái dị thì quái dị, nhưng cũng rất tình cảm.
Khụ khụ!
Cuối cùng Liễu Dật không chịu nổi nữa bèn ho khan: “Ừm, chúng ta nói chuyện chính trước đi!”
Nói đến chuyện chính, giây trước Hùng Nhị còn đang khóc lóc kể lể, thoáng chốc cơ thể thả lỏng, nước mắt đầy mặt nhưng đã có thể yên tâm, cả người như mất hết sức sống: “Sau khi ngươi đi chưa được bao lâu thì ta bị gọi về gia tộc, sau đó nhà họ Tề mở cuộc tấn công lớn với nhà họ Hùng của ta. Ban đầu chúng ta còn có thể ứng phó, nhưng Chính Dương Tông gia nhập, còn có những con quái vật như hình nộm, đánh thế nào cũng không chết. Chúng ta bị tổn thất nặng nề, bị bao vây ở tổ địa nhà họ Hùng, phụ thân bảo chúng ta phá vòng vây theo từng đợt nhưng vẫn bị bọn chúng theo dõi sát sao, phá một lần, bọn chúng giết một lần, ta cũng không nhớ nổi đã chết bao nhiêu người”.
Nói đến đây, Hùng Nhị không ngừng gạt nước mắt: “Ta biết phía chưởng môn sư bá bị đuổi giết, cũng biết phía Tạ Vân bị đuổi giết, nhưng ta lại không làm được gì. Tam thúc công, lục thúc công, tứ thúc tổ, bát thúc tổ của ta đều vì đi cứu họ mà bị đóng đinh chết trên hư không, thi thể bị phơi nắng cả tháng trời mà chúng ta chỉ có thể trơ mắt nhìn…”
Bốp!
Hùng Nhị còn chưa nói xong đã bị Diệp Thành đánh cho một cái: “Đừng sợ sệt như thế, người huynh đệ đây giúp ngươi trả thù”,
“Chúng ta không đấu lại bọn chúng đâu”, Hùng Nhị cúi đầu, nước mắt to bằng hạt đậu rơi xuống như mưa: “Không dễ gì ngươi mới về, mọi người khó khăn lắm mới thoát khỏi nguy hiểm, không thể để họ tự đi tìm chết một lần nữa”.
Nghe vậy, Diệp Thành hít một hơi thật sâu rồi kéo Hùng Nhị dậy, đi về phía truyền tống trận, sau đó Liễu Dật, Nam Cung Nguyệt, Tịch Nhan và Hổ Oa cũng đi theo.
“Thông báo cho mọi người đi về Nam Cương, trận chiến đầu tiên Viêm Hoàng Nam tiến, tiêu diệt toàn bộ”.
Chương 689: Hùng Nhị ngỡ ngàng
Đêm đen, gió buốt.
Sau khi phía Diệp Thành sử dụng truyền tống trận thì dừng lại tại một đỉnh núi.
Từ xa họ đã nhìn thấy toà thành cổ rộng lớn giữa hai ngọn núi hùng vĩ, toàn bộ toà thành cổ được một lớp lá chắn bảo vệ khổng lồ bao phủ.
Đây chính là tổ địa của nhà họ Hùng, thiên thành Hạo Vũ.
Ầm! Bùm! Đoàng!
Khi phía Diệp Thành nhìn sang thì thấy các cao thủ của nhà họ Tề và Chính Dương Tông đang ngự động chín hư không công kích trận pháp khổng lổ tấn công kết giới hộ sơn của nhà họ Hùng.
Bên ngoài thiên thành Hạo Vũ, bốn phương tám hướng, trên đất, trên trời người đông nghìn nghịt, người thì cưỡi linh thú, người đứng trên phi kiếm, người cưỡi mây lướt gió, người điều khiển chiến xa cổ, bao vây chật kín tổ địa của nhà họ Hùng, kín đến nỗi một con ruồi cũng không thể bay vào.
“Bày trận lớn đấy!”, Diệp Thành nhếch miệng, cuối cùng hắn cũng hiểu vì sao Hùng Nhị không cho mọi người tới, bởi vì liên quân của nhà họ Tề và Chính Dương Tông thật sự quá mạnh, đến đây chẳng khác nào tự tìm đến cái chết.
Tuy nhiên Hùng Nhị vẫn chưa biết thân phận của Diệp Thành lúc này, cũng không biết trong tay hắn đang có lực lượng lớn mạnh nhường nào.
“Nếu không có gì ngoài ý muốn thì hôm nay kết giới hộ thành sẽ bị phá vỡ”, Liễu Dật trầm ngâm.
“Kết giới hộ thành đã bị phá vỡ không chỉ một lần”, Hùng Nhị căng thẳng nhìn thiên thành Hạo Vũ cách đó không xa: “Từ sau khi ngươi đi, nhà họ Tề và Chính Dương Tông đã bao vây nhà họ Hùng, mỗi lần kết giới bị phá vỡ, nhà chúng ta đều phải trả cái giá thảm khốc, đau đớn, bây giờ cũng đã thế suy sức yếu”.
Nói xong Hùng Nhị nhìn Diệp Thành và mọi người: “Mọi người vẫn nên rời đi thì hơn!”
“Vậy ngươi thì sao?”, Diệp Thành nhìn Hùng Nhị đầy hứng thú.
“Ta là người của nhà họ Hùng, đương nhiên ta sẽ chết cùng người của gia tộc mình”, Hùng Nhị mím môi.
Diệp Thành nở nụ cười, sau đó quay đầu nhìn khoảng không bên cạnh: “Khi nào thì đại quân tới?”
“Nhiều nhất là ba phút”, một giọng nói lãnh đạm vang lên, Si Hồn xuất hiện sau lưng Diệp Thành.
Si Hồn vừa xuất hiện, tim Hùng Nhị liền run lên, có lẽ là sát khí toát ra từ người Si Hồn quá mạnh mang lại cho hắn ta áp lực rất lớn, uy thế mạnh mẽ giống như thần kiếm sắp ra khỏi vỏ khiến mặt hắn ta chợt tái đi.
Người này thật mạnh!
Không chỉ Hùng Nhị mà phía Liễu Dật cũng chấn động, họ đều nhìn Si Hồn với vẻ kiêng dè. Với khả năng cảm nhận của họ mà cũng không phát hiện có người đang ẩn nấp trong không gian ngay bên cạnh mình.
“Người… Người này là ngươi mời tới à?”, Hùng Nhị ngập ngừng hỏi Diệp Thành.
“Thế nào? Lợi hại không?”
“Rất lợi hại, nhưng…”
“Không có nhưng nhị gì cả”, Diệp Thành vỗ vai Hùng Nhị, cười phớ lớ: “Ở yên đây đừng đi đâu”.
Nói rồi Diệp Thành vung tay lấy mặt nạ Quỷ Minh đeo lên mặt, trán bên phải cũng xuất hiện chữ ‘thù’ còn rướm máu, cực kỳ nổi bật trong màn đêm tối.
Tần… Tần Vũ?
Ong!
Sau tiếng rung, Diệp Thành lấy Bá Long Đao ra, bước vào hư không, sát phạt về phía liên quân Tề, Chính: “Làm nóng người trước nào”.
“Hắn… Hắn là Tần Vũ ạ?”, Hùng Nhị ngơ ngác nhìn Liễu Dật và mấy người còn lại.
“Bất ngờ đúng không?”, Nam Cung Nguyệt cười nhẹ.
“Chuyện này…”, Hùng Nhị mấp máy môi, trong mắt đầy vẻ khó tin.
Mấy ngày nay tuy nhà họ Hùng bị bao vây nhưng cũng không phải không biết chuyện gì của thế giới bên ngoài. Sát thần Tần Vũ uy danh lẫy lừng, giết đám đệ tử Phong Vân ở Bắc Sở khiến ai nghe tới tên hắn cũng sợ mất mật, truyền thuyết liên quan tới hắn cũng vô cùng bí ẩn.
Nhưng điều khiến Hùng Nhị không ngờ là… sát thần Tần Vũ chính là người huynh đệ Diệp Thành của mình, tin tức này khiến hắn ta rất bất ngờ.
Đoàng! Rầm!
Khi mấy người đang nói chuyện thì Diệp Thành đã vung Bá Long Đao sát phạt vào trận địa của địch như một con dã thú.
Có lẽ là không ngờ lại có người giết từ bên ngoài vào, đại quân nhà họ Tề nhất thời không phản ứng kịp, đến khi phản ứng lại thì Diệp Thành đã vung đao quét qua cả một vùng rộng lớn.
“Kẻ nào?”
Tề Chấn Sơn – tu sĩ cảnh giới Chuẩn Thiên của nhà họ Tề giận dữ quát lên.
Diệp Thành chỉ cười khẩy chứ không đáp, khí huyết toàn thân tăng vọt, kim quang lấp lánh dưới bầu trời đêm như những vì sao chói loá, hắn tiến thẳng vào đội hình địch, vung đao chém hàng loạt.
Khốn kiếp!
Tề Chấn Sơn giận tím mặt, lập tức vung kiếm chỉ vào Diệp Thành: “Giết chết kẻ này cho ta”.
Lời lão vừa dứt, người của liên quân Tề, Chính lao tới, trên đầu ai cũng lơ lửng binh khí đáng sợ, sát khí trên người ai cũng ngút trời, cuồn cuộn ập về phía Diệp Thành như đại hồng thuỷ.
“Ta sẽ cho các ngươi biết tay”, Diệp Thành giễu cợt rồi nhẩm niệm, ánh sáng vàng bay ra từ đầu mày, nhìn kỹ lại thì đó là trận đồ đã bị tàn phá, lúc này nó đang lơ lửng trên không.
Mở!
Diệp Thành đẩy khí huyết vào để trận đồ mở ra, xếp thành hư không tru sát đại trận đáng sợ.
Ù! Ù!
Tuy trận đồ đã bị tàn phá nhưng lại vô cùng lớn, nó vắt ngang trên hư không, tản ra từng làn sát khí nặng như ngọn núi khổng lồ, trong đó còn có thanh long và loan phượng cùng nhau bay lượn, lôi đình và hoả diệm tàn sát bừa bãi, đao mang, kiếm trận và biển tinh hải kết hợp, nhấn chìm tinh khí của đất trời, phát ra sức mạnh vô song.
Thấy vậy, cao thủ nhà họ Tô biến sắc: “Trận đồ mạnh quá!”
Rút!
Sau đó tên thủ lĩnh chợt hét lên.
Nhưng một số người lại chạy nhanh quá, không kịp dừng.
Giết!
Sau tiếng hô của Diệp Thành, hư không tru sát đại trận đột nhiên rung lên.
Ngay sau đó sát trận đáng sợ nhấn chìm những cao thủ đang lao tới của nhà họ Tề.
Chương 690: Cùng chiến đi
Phụt! Phụt! Phụt!
Hư không lập tức đẫm máu, rất nhiều cao thủ của nhà họ Tề bị nhấn chìm trong đó, xương máu bay tứ tung, rất nhiều người còn chưa kịp kêu lên đã bị nghiền nát thành huyết vụ.
Đáng chết!
Tề Chấn Hải – một cảnh giới Chuẩn Thiên khác của nhà họ Tề hừ lạnh, bước xuống vương toạ đích thân ra trận. Trên đầu ông ta lơ lửng một chiếc lư đồng tản ra thần quang vô song, bảo vệ các cao thủ của nhà họ Tề, sau đó ông ta vung tay tung một đại ấn về phía Diệp Thành.
Bát Hoang!
Diệp Thành hét lên một tiếng rồi nghịch thiên xông lên, Bát Hoang Quyền kết hợp với rất nhiều bí pháp mang theo ý chí chiến đấu bất khả chiến bại vung lên trời cao.
Bùm!
Đại ấn rung chuyển bầu trời của Tề Chấn Hải lập tức nổ tung, ông ta là cao thủ cảnh giới Chuẩn Thiên mà cũng bị đẩy lùi, đến cả lư đồng bảo vệ ông ta cũng lung lay sắp rơi.
Nhìn thấy điều này, tất cả mọi người có mặt đều rất sốc.
Giết!
Tề Chấn Hải và Tề Chấn Sơn hét lên, bao vây từ hai phía.
Các cao thủ khác của nhà họ Tề cũng đồng loạt lao lên, binh khí bản mệnh, tru sát đại trận bay hết về phía Diệp Thành.
Cút!
Diệp Thành lại hét lớn, vung đao trong tay quét ngang một khoảng, sau đó hắn gọi Đại La Thần Đỉnh, thần quang bắn ra, áp lực năm mươi nghìn cân đột nhiên xuất hiện, những kẻ mạnh đang lao tới đều bị đẩy ngã khỏi hư không.
Phụt! Phụt! Phụt!
Lúc này không biết một đạo kiếm mang từ đâu chém lên người hắn, còn có một đạo chỉ mang xuyên qua hư không bắn tới, có Hoang Cổ Thánh Thể nhưng bị tấn công như vậy hắn cũng bị đánh tàn tạ.
Quả nhiên khi đối mặt với đại quân, một người dù mạnh đến đâu cũng không thể chống chọi.
Nhưng Diệp Thành lại rất thông minh, sau khi bị thương nặng liền lao vào liên quân của Tề, Chính như một tia sáng, hơn nữa còn chạy vào chỗ đông người, vì thế các cao thủ của nhà họ Tề không dám tung chiêu lớn, sợ đánh phải quân mình.
Vì vậy, liên quân Tề, Chính khí thế hừng hực còn chưa phá được kết giới hộ thành của nhà họ Hùng đã bị một mình Diệp Thành làm cho rối tung.
“Lợi… Lợi hại thật”, bên này, nhìn thấy sức mạnh cường đại của Diệp Thành, Hùng Nhị mắt tròn mắt dẹt.
“Người đó là ai mà có sức chiến đấu mạnh thế?”, trong thiên thành Hạo Vũ, cao thủ của nhà họ Hùng nhao nhao chạy lên thành luỹ, ngơ ngác nhìn Diệp Thành.
“Một người mà làm náo loạn cả đại quân, đúng là mãnh tướng”.
“Hắn là Tần Vũ?”, có người tinh mắt phát hiện ra.
“Không phải hắn đến đây để giúp nhà họ Hùng chúng ta đấy chứ?”, đại trưởng lão của nhà họ Hùng không chắc chắn lắm.
“Chúng ta cũng ra ngoài chiến đấu đi!”, các cao thủ của nhà họ Hùng hằm hè xắn tay áo, có người đã lấy binh khí ra, nhìn thực lực cường đại của Diệp Thành mà không khỏi khí huyết sục sôi.
“Quan sát trước đã rồi tính”, gia chủ của nhà họ Hùng cũng chính là phụ thân của Hùng Nhị - Hùng Đại Hải trầm ngâm lên tiếng: “Mặc dù sức chiến đấu của người đó mạnh nhưng dù sao cũng chỉ có một mình, cho dù thêm hắn nữa thì nhà họ Hùng chúng ta cũng không phải đối thủ của nhà họ Tề”.
“Vậy thêm chúng ta nữa thì sao?”, Hùng Đại Hải vừa dứt lời, một tiếng cười lớn đã vang vọng khắp bầu trời.
Ầm!
Tiếng cười còn chưa dừng, hư không chu vi năm mươi nghìn trượng xung quanh bỗng chốc sụp đổ.
Giết!
Phía Đông, năm người phía Cổ Tam Thông, Vô Nhai Đạo Nhân, lão tổ nhà họ Tô, Bạch Dịch và Phụng Trĩ dẫn đầu xông tới, phía sau là hàng trăm bóng người đi theo, ai cũng cưỡi mây lướt gió, rất có khí thế.
Giết!
Phía Tây, Chung Quy, Chung Giang, Chung Tiêu, Chung Ly, Sở Linh Ngọc lao ra, phía sau cũng có hàng trăm người đi theo, ai cũng cưỡi linh thú nghiền nát hư không chạy tới, khí thế ngút trời.
Giết!
Phía Nam, Thiên Tông Lão Tổ, Hồng Loan, Hắc Bào, Cảnh Giang nghiền ép hư không, khí hải cuồn cuộn, khí thế mãnh liệt, phía sau là hàng trăm cao thủ cảnh giới Không Minh đi theo, ai cũng thần thông cái thế.
Giết!
Phía Bắc, Dương Đỉnh Thiên, Phong Vô Ngấn, Đạo Huyền, Bàng Đại Hải, Từ Phúc cùng nhau hợp lực khống chế một thanh sát kiếm tuyệt thế quét ngang khoảng không, hàng trăm người phía sau họ cũng cưỡi phi kiếm tới, khí thế thông thiên.
“Thế này là…”, nhìn cao thủ mạnh mẽ từ bốn phương tám hướng giết tới, bao phủ cả hư không, Hùng Nhị đang đứng trên đỉnh núi bỗng lảo đảo, nhất là khi nhìn thấy phía Dương Đỉnh Thiên cũng có mặt, vẻ mặt hắn ta lại lần nữa trở nên khó tin.
“Quên nói cho huynh biết, sư phụ muội là Thánh chủ của Viêm Hoàng đấy!”, Tịch Nhan cười khúc khích.
“Thánh… Thánh chủ của Viêm Hoàng?”, vẻ mặt Hùng Nhị trở nên cực kỳ đặc sắc, dường như hắn ta đã từng nghe nói đến danh hiệu này.
“Bảo sao…”, Hùng Nhị suy nghĩ một lúc, đôi mắt loé lên tia sáng, vẻ mặt cũng mừng rỡ kích động: “Thánh chủ Viêm Hoàng, không ngờ huynh đệ của ta lại là Thánh chủ của Viêm Hoàng”.
“Lợi hại chứ ạ?”, Tịch Nhan lại cười, trở tay lấy kiếm Lăng Sương ra, giẫm lên tinh hà rồi lao vào trận chiến, vung kiếm chém giết.
“Sao… Sao cô nhóc này lại… lại trở nên mạnh quá vậy?”, hai mắt Hùng Nhị trợn tròn.
“Đệ cũng rất mạnh”, Hổ Oa nở nụ cười thật thà, sau đó cũng lấy Ô Thiết Côn ra, lao vào quét ra một đại dương màu vàng kim, nhấn chìm hết nhóm người này đến nhóm người khác.
“Mẹ kiếp!”, Hùng Nhị ngớ người, hôm nay ai cũng lợi hại hết vậy!
“Đệ cứ thích ứng đi, chúng ta qua đó trước đây”, thấy Hùng Nhị vẫn đang ngẩn ngơ, Liễu Dật và Nam Cung Nguyệt bèn xông ra trước.
“Mình phải suy nghĩ đã”, Hùng Nhị vô thức ngồi xổm xuống đất.
“Suy nghĩ cái gì nữa, ra chiến đấu đi!”, có tiếng quát vọng lại từ phía sau, đến khi Hùng Nhị nhìn lại thì phía Nhiếp Phong, Đoàn Ngự, Tạ Vân và Hoắc Đằng đã tới.
“Mọi người…”, Hùng Nhị ngẩn người nhìn mọi người đã lao vào đội hình của địch, hai mắt bắt đầu ướt nhoè.
Bầu trời đêm yên tĩnh, Địa Cung cũng yên tĩnh.
Diệp Thành gọi Tiên Hoả Đạo Thân và Thiên Lôi Đạo Thân ra, một người giúp luyện hoá sức mạnh kỳ lạ trong cơ thể Hùng Nhị, một người hoà vào linh hồn của hắn ta, cẩn thận giúp hắn ta chữa ám thương trên linh hồn.
Mà bản tôn Diệp Thành có nhiệm vụ bảo vệ tâm mạch và nguồn linh hồn cho Hùng Nhị.
Ngoài ra, đại địa tinh nguyên, thánh huyết và rất nhiều đan dược, linh dịch đều được hắn luyện hoá đưa vào cơ thể Hùng Nhị.
Mọi thứ đang diễn ra một cách có trật tự.
Chẳng bao lâu, tất cả vết thương trên người Hùng Nhị đã lành lại với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, hơi thở cực kỳ yếu cũng dần khôi phục sau khi vết thương được chữa lành, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy trắng của hắn ta cũng đã có chút huyết sắc.
“Máu tinh nguyên của Hoang Cổ Thánh Thể có thể so sánh với diệu dụng của linh đan, quả nhiên không đơn giản”, Sở Linh Ngọc cảm thán.
“Bị thương nặng như vậy cũng chữa được, Diệp sư đệ quả nhiên phi thường”, Liễu Dật và Nam Cung Nguyệt cũng trố mắt ngạc nhiên.
“Sư phụ lợi hại nhất”, thấy Hùng Nhị chuyển biến tốt, Tịch Nhan và Hổ Oa cũng vui mừng khôn xiết.
“Có tin tức gì từ Nam Cương chưa ạ?”, Diệp Thành vừa dùng thánh huyết nuôi dưỡng cơ thể Hùng Nhị, vừa hỏi Sở Linh Ngọc.
“Tạm thời vẫn chưa có”, Sở Linh Ngọc khẽ đáp.
“Vậy tiền bối truyền lệnh cho đại quân Viêm Hoàng sẵn sàng xuất phát bất cứ lúc nào”, Diệp Thành thở ra một hơi khí đục, rút bàn tay đang đặt trên người Hùng Nhị về.
“Được”, Sở Linh Ngọc gật đầu, lấy hư không truyền âm thạch ra rồi thông báo lệnh của Diệp Thành đến các phân điện lớn.
Không lâu sau, Tiên Hoả Đạo Thân và Thiên Lôi Đạo Thân cũng rút tay về.
Sau khi chúng rút tay về, ngón tay Hùng Nhị run lên, hắn ta cũng từ từ mở mắt.
Đập vào mắt hắn ta là một bóng người mờ mờ.
Diệp Thành?
Hùng Nhị tưởng là ảo giác nên đưa tay dụi mắt, khi nhìn lại lần nữa, đôi mắt nhỏ mơ màng chợt loé lên tia sáng sắc bén, hắn ta đột nhiên ngồi bật dậy.
“Ngươi…”, đôi mắt nhỏ của Hùng Nhị mở lớn, nhìn Diệp Thành với vẻ không tin nổi.
“Sao, không nhận ra nữa à?”, Diệp Thành mỉm cười, nói xong thì nhét viên đan dược vào miệng Hùng Nhị.
“Sao… Sao có thể”, Hùng Nhị vẫn ngẩn người nhìn Diệp Thành, đầu óc lúc này vẫn đang choáng váng, hắn ta còn tưởng là ảo giác, nhưng viên đan dược đang tan ra trong cơ thể lại ấm áp khiến hắn ta cảm thấy cực kỳ chân thực.
“Hùng sư đệ, hắn là Diệp Thành đấy”, Liễu Dật cười nhẹ.
“Huynh không nhìn nhầm đâu! Đúng là sư phụ của muội đấy”, Tịch Nhan cười tươi lên tiếng.
“Sư huynh Liễu Dật, sư tỷ Nam Cung Nguyệt, Tịch Nhan, Hổ Oa?”, Hùng Nhị nhìn quanh một vòng, ngoại trừ Sở Linh Ngọc không biết ra, những người khác đều rất quen thuốc. Vừa tỉnh lại đã thấy bao nhiêu người quen thuộc, hơn nữa hầu như đều là người đã chết, làm sao hắn ta có thể hiểu ra chuyện gì?
Oa!
Chẳng mấy chốc, tiếng kêu khóc om sòm vang lên trong Địa Cung.
Khi đám người phía Long Nhất chạy vào thì thấy một cục thịt đang ôm chân Diệp Thành khóc lóc, đến gần mới phát hiện không phải cục thịt mà là người.
“Tên nhóc này ăn gì lớn lên vậy?”, Long Nhất vừa vào đã tặc lưỡi cảm thán, sờ chiếc đầu trọc lốc của mình.
“Chắc là người trong tộc ngươi, nhìn như Phật Di Lặc ấy”, Bạch Dịch sờ cằm, nói một câu đầy ẩn ý sâu xa.
“Cút, ngươi cạo trọc đầu ta, ta còn chưa tính sổ với ngươi đâu!”
“Đức Phật từ bi lắm”.
“Ta đánh chết ngươi”.
“Ta đã nói rồi mà! Tiểu tử ngươi sẽ không đoản mệnh đâu”, bên này Hùng Nhị vẫn đang ôm Diệp Thành khóc rống, vừa khóc vừa lau nước mắt nước mũi vào áo hắn.
“Nhìn thấy tên khốn ngươi, lão tử cũng vui lắm”, Diệp Thành dứt khoát ngồi xổm xuống, cũng lau nước mắt nước mũi lên người Hùng Nhị.
“Hai tên này!”, nhìn cảnh tượng kinh khủng này, Long Nhất và Bạch Dịch ở bên cạnh cảm thán. Sở Linh Ngọc thì đã che miệng nôn khan, ai không biết còn tưởng cô ta đã mang thai.
Hai huynh đệ gặp nhau, tuy cảnh tượng hơi ba chấm nhưng tình huynh đệ lại là thật.
Có lẽ hai người họ đã quen dùng cách quái gở này để trút bỏ những nỗi niềm và buồn đau thời gian qua.
Nghĩ lại cũng đúng! Ngày hôm đó Hùng Nhị đã tận mắt nhìn thấy cơ thể lạnh lẽo của Diệp Thành nằm trên giường băng ngọc, sau đó trở về gia tộc, rời khỏi nơi mà hắn ta cho là nhà, Hằng Nhạc là nơi hắn ta vừa yêu vừa hận.
Sau khi Diệp Thành đi, hắn ta cũng đi, rất nhiều người của Hằng Nhạc cũng đi, rất nhiều người bị đuổi giết. Có lúc Hùng Nhị còn nghĩ sao người huynh đệ của mình lại chết, sao một mái ấm lại tự nhiên tan vỡ, sao những người đó lại âm dương cách biệt?
Dần dần hắn ta phát hiện thế giới này thật sự khiến lòng người chua xót.
Giờ đây lại thấy Diệp Thành đang sống, sao hắn ta có thể không kích động? Bởi vì sự trở lại của Diệp Thành, vì phía Liễu Dật, Nam Cung Nguyệt đều ở đây khiến hắn ta một lần nữa tìm lại cảm giác gia đình như lúc xưa.
Trong Địa Cung, cảnh Diệp Thành và Hùng Nhị gặp lại nhau quái dị thì quái dị, nhưng cũng rất tình cảm.
Khụ khụ!
Cuối cùng Liễu Dật không chịu nổi nữa bèn ho khan: “Ừm, chúng ta nói chuyện chính trước đi!”
Nói đến chuyện chính, giây trước Hùng Nhị còn đang khóc lóc kể lể, thoáng chốc cơ thể thả lỏng, nước mắt đầy mặt nhưng đã có thể yên tâm, cả người như mất hết sức sống: “Sau khi ngươi đi chưa được bao lâu thì ta bị gọi về gia tộc, sau đó nhà họ Tề mở cuộc tấn công lớn với nhà họ Hùng của ta. Ban đầu chúng ta còn có thể ứng phó, nhưng Chính Dương Tông gia nhập, còn có những con quái vật như hình nộm, đánh thế nào cũng không chết. Chúng ta bị tổn thất nặng nề, bị bao vây ở tổ địa nhà họ Hùng, phụ thân bảo chúng ta phá vòng vây theo từng đợt nhưng vẫn bị bọn chúng theo dõi sát sao, phá một lần, bọn chúng giết một lần, ta cũng không nhớ nổi đã chết bao nhiêu người”.
Nói đến đây, Hùng Nhị không ngừng gạt nước mắt: “Ta biết phía chưởng môn sư bá bị đuổi giết, cũng biết phía Tạ Vân bị đuổi giết, nhưng ta lại không làm được gì. Tam thúc công, lục thúc công, tứ thúc tổ, bát thúc tổ của ta đều vì đi cứu họ mà bị đóng đinh chết trên hư không, thi thể bị phơi nắng cả tháng trời mà chúng ta chỉ có thể trơ mắt nhìn…”
Bốp!
Hùng Nhị còn chưa nói xong đã bị Diệp Thành đánh cho một cái: “Đừng sợ sệt như thế, người huynh đệ đây giúp ngươi trả thù”,
“Chúng ta không đấu lại bọn chúng đâu”, Hùng Nhị cúi đầu, nước mắt to bằng hạt đậu rơi xuống như mưa: “Không dễ gì ngươi mới về, mọi người khó khăn lắm mới thoát khỏi nguy hiểm, không thể để họ tự đi tìm chết một lần nữa”.
Nghe vậy, Diệp Thành hít một hơi thật sâu rồi kéo Hùng Nhị dậy, đi về phía truyền tống trận, sau đó Liễu Dật, Nam Cung Nguyệt, Tịch Nhan và Hổ Oa cũng đi theo.
“Thông báo cho mọi người đi về Nam Cương, trận chiến đầu tiên Viêm Hoàng Nam tiến, tiêu diệt toàn bộ”.
Chương 689: Hùng Nhị ngỡ ngàng
Đêm đen, gió buốt.
Sau khi phía Diệp Thành sử dụng truyền tống trận thì dừng lại tại một đỉnh núi.
Từ xa họ đã nhìn thấy toà thành cổ rộng lớn giữa hai ngọn núi hùng vĩ, toàn bộ toà thành cổ được một lớp lá chắn bảo vệ khổng lồ bao phủ.
Đây chính là tổ địa của nhà họ Hùng, thiên thành Hạo Vũ.
Ầm! Bùm! Đoàng!
Khi phía Diệp Thành nhìn sang thì thấy các cao thủ của nhà họ Tề và Chính Dương Tông đang ngự động chín hư không công kích trận pháp khổng lổ tấn công kết giới hộ sơn của nhà họ Hùng.
Bên ngoài thiên thành Hạo Vũ, bốn phương tám hướng, trên đất, trên trời người đông nghìn nghịt, người thì cưỡi linh thú, người đứng trên phi kiếm, người cưỡi mây lướt gió, người điều khiển chiến xa cổ, bao vây chật kín tổ địa của nhà họ Hùng, kín đến nỗi một con ruồi cũng không thể bay vào.
“Bày trận lớn đấy!”, Diệp Thành nhếch miệng, cuối cùng hắn cũng hiểu vì sao Hùng Nhị không cho mọi người tới, bởi vì liên quân của nhà họ Tề và Chính Dương Tông thật sự quá mạnh, đến đây chẳng khác nào tự tìm đến cái chết.
Tuy nhiên Hùng Nhị vẫn chưa biết thân phận của Diệp Thành lúc này, cũng không biết trong tay hắn đang có lực lượng lớn mạnh nhường nào.
“Nếu không có gì ngoài ý muốn thì hôm nay kết giới hộ thành sẽ bị phá vỡ”, Liễu Dật trầm ngâm.
“Kết giới hộ thành đã bị phá vỡ không chỉ một lần”, Hùng Nhị căng thẳng nhìn thiên thành Hạo Vũ cách đó không xa: “Từ sau khi ngươi đi, nhà họ Tề và Chính Dương Tông đã bao vây nhà họ Hùng, mỗi lần kết giới bị phá vỡ, nhà chúng ta đều phải trả cái giá thảm khốc, đau đớn, bây giờ cũng đã thế suy sức yếu”.
Nói xong Hùng Nhị nhìn Diệp Thành và mọi người: “Mọi người vẫn nên rời đi thì hơn!”
“Vậy ngươi thì sao?”, Diệp Thành nhìn Hùng Nhị đầy hứng thú.
“Ta là người của nhà họ Hùng, đương nhiên ta sẽ chết cùng người của gia tộc mình”, Hùng Nhị mím môi.
Diệp Thành nở nụ cười, sau đó quay đầu nhìn khoảng không bên cạnh: “Khi nào thì đại quân tới?”
“Nhiều nhất là ba phút”, một giọng nói lãnh đạm vang lên, Si Hồn xuất hiện sau lưng Diệp Thành.
Si Hồn vừa xuất hiện, tim Hùng Nhị liền run lên, có lẽ là sát khí toát ra từ người Si Hồn quá mạnh mang lại cho hắn ta áp lực rất lớn, uy thế mạnh mẽ giống như thần kiếm sắp ra khỏi vỏ khiến mặt hắn ta chợt tái đi.
Người này thật mạnh!
Không chỉ Hùng Nhị mà phía Liễu Dật cũng chấn động, họ đều nhìn Si Hồn với vẻ kiêng dè. Với khả năng cảm nhận của họ mà cũng không phát hiện có người đang ẩn nấp trong không gian ngay bên cạnh mình.
“Người… Người này là ngươi mời tới à?”, Hùng Nhị ngập ngừng hỏi Diệp Thành.
“Thế nào? Lợi hại không?”
“Rất lợi hại, nhưng…”
“Không có nhưng nhị gì cả”, Diệp Thành vỗ vai Hùng Nhị, cười phớ lớ: “Ở yên đây đừng đi đâu”.
Nói rồi Diệp Thành vung tay lấy mặt nạ Quỷ Minh đeo lên mặt, trán bên phải cũng xuất hiện chữ ‘thù’ còn rướm máu, cực kỳ nổi bật trong màn đêm tối.
Tần… Tần Vũ?
Ong!
Sau tiếng rung, Diệp Thành lấy Bá Long Đao ra, bước vào hư không, sát phạt về phía liên quân Tề, Chính: “Làm nóng người trước nào”.
“Hắn… Hắn là Tần Vũ ạ?”, Hùng Nhị ngơ ngác nhìn Liễu Dật và mấy người còn lại.
“Bất ngờ đúng không?”, Nam Cung Nguyệt cười nhẹ.
“Chuyện này…”, Hùng Nhị mấp máy môi, trong mắt đầy vẻ khó tin.
Mấy ngày nay tuy nhà họ Hùng bị bao vây nhưng cũng không phải không biết chuyện gì của thế giới bên ngoài. Sát thần Tần Vũ uy danh lẫy lừng, giết đám đệ tử Phong Vân ở Bắc Sở khiến ai nghe tới tên hắn cũng sợ mất mật, truyền thuyết liên quan tới hắn cũng vô cùng bí ẩn.
Nhưng điều khiến Hùng Nhị không ngờ là… sát thần Tần Vũ chính là người huynh đệ Diệp Thành của mình, tin tức này khiến hắn ta rất bất ngờ.
Đoàng! Rầm!
Khi mấy người đang nói chuyện thì Diệp Thành đã vung Bá Long Đao sát phạt vào trận địa của địch như một con dã thú.
Có lẽ là không ngờ lại có người giết từ bên ngoài vào, đại quân nhà họ Tề nhất thời không phản ứng kịp, đến khi phản ứng lại thì Diệp Thành đã vung đao quét qua cả một vùng rộng lớn.
“Kẻ nào?”
Tề Chấn Sơn – tu sĩ cảnh giới Chuẩn Thiên của nhà họ Tề giận dữ quát lên.
Diệp Thành chỉ cười khẩy chứ không đáp, khí huyết toàn thân tăng vọt, kim quang lấp lánh dưới bầu trời đêm như những vì sao chói loá, hắn tiến thẳng vào đội hình địch, vung đao chém hàng loạt.
Khốn kiếp!
Tề Chấn Sơn giận tím mặt, lập tức vung kiếm chỉ vào Diệp Thành: “Giết chết kẻ này cho ta”.
Lời lão vừa dứt, người của liên quân Tề, Chính lao tới, trên đầu ai cũng lơ lửng binh khí đáng sợ, sát khí trên người ai cũng ngút trời, cuồn cuộn ập về phía Diệp Thành như đại hồng thuỷ.
“Ta sẽ cho các ngươi biết tay”, Diệp Thành giễu cợt rồi nhẩm niệm, ánh sáng vàng bay ra từ đầu mày, nhìn kỹ lại thì đó là trận đồ đã bị tàn phá, lúc này nó đang lơ lửng trên không.
Mở!
Diệp Thành đẩy khí huyết vào để trận đồ mở ra, xếp thành hư không tru sát đại trận đáng sợ.
Ù! Ù!
Tuy trận đồ đã bị tàn phá nhưng lại vô cùng lớn, nó vắt ngang trên hư không, tản ra từng làn sát khí nặng như ngọn núi khổng lồ, trong đó còn có thanh long và loan phượng cùng nhau bay lượn, lôi đình và hoả diệm tàn sát bừa bãi, đao mang, kiếm trận và biển tinh hải kết hợp, nhấn chìm tinh khí của đất trời, phát ra sức mạnh vô song.
Thấy vậy, cao thủ nhà họ Tô biến sắc: “Trận đồ mạnh quá!”
Rút!
Sau đó tên thủ lĩnh chợt hét lên.
Nhưng một số người lại chạy nhanh quá, không kịp dừng.
Giết!
Sau tiếng hô của Diệp Thành, hư không tru sát đại trận đột nhiên rung lên.
Ngay sau đó sát trận đáng sợ nhấn chìm những cao thủ đang lao tới của nhà họ Tề.
Chương 690: Cùng chiến đi
Phụt! Phụt! Phụt!
Hư không lập tức đẫm máu, rất nhiều cao thủ của nhà họ Tề bị nhấn chìm trong đó, xương máu bay tứ tung, rất nhiều người còn chưa kịp kêu lên đã bị nghiền nát thành huyết vụ.
Đáng chết!
Tề Chấn Hải – một cảnh giới Chuẩn Thiên khác của nhà họ Tề hừ lạnh, bước xuống vương toạ đích thân ra trận. Trên đầu ông ta lơ lửng một chiếc lư đồng tản ra thần quang vô song, bảo vệ các cao thủ của nhà họ Tề, sau đó ông ta vung tay tung một đại ấn về phía Diệp Thành.
Bát Hoang!
Diệp Thành hét lên một tiếng rồi nghịch thiên xông lên, Bát Hoang Quyền kết hợp với rất nhiều bí pháp mang theo ý chí chiến đấu bất khả chiến bại vung lên trời cao.
Bùm!
Đại ấn rung chuyển bầu trời của Tề Chấn Hải lập tức nổ tung, ông ta là cao thủ cảnh giới Chuẩn Thiên mà cũng bị đẩy lùi, đến cả lư đồng bảo vệ ông ta cũng lung lay sắp rơi.
Nhìn thấy điều này, tất cả mọi người có mặt đều rất sốc.
Giết!
Tề Chấn Hải và Tề Chấn Sơn hét lên, bao vây từ hai phía.
Các cao thủ khác của nhà họ Tề cũng đồng loạt lao lên, binh khí bản mệnh, tru sát đại trận bay hết về phía Diệp Thành.
Cút!
Diệp Thành lại hét lớn, vung đao trong tay quét ngang một khoảng, sau đó hắn gọi Đại La Thần Đỉnh, thần quang bắn ra, áp lực năm mươi nghìn cân đột nhiên xuất hiện, những kẻ mạnh đang lao tới đều bị đẩy ngã khỏi hư không.
Phụt! Phụt! Phụt!
Lúc này không biết một đạo kiếm mang từ đâu chém lên người hắn, còn có một đạo chỉ mang xuyên qua hư không bắn tới, có Hoang Cổ Thánh Thể nhưng bị tấn công như vậy hắn cũng bị đánh tàn tạ.
Quả nhiên khi đối mặt với đại quân, một người dù mạnh đến đâu cũng không thể chống chọi.
Nhưng Diệp Thành lại rất thông minh, sau khi bị thương nặng liền lao vào liên quân của Tề, Chính như một tia sáng, hơn nữa còn chạy vào chỗ đông người, vì thế các cao thủ của nhà họ Tề không dám tung chiêu lớn, sợ đánh phải quân mình.
Vì vậy, liên quân Tề, Chính khí thế hừng hực còn chưa phá được kết giới hộ thành của nhà họ Hùng đã bị một mình Diệp Thành làm cho rối tung.
“Lợi… Lợi hại thật”, bên này, nhìn thấy sức mạnh cường đại của Diệp Thành, Hùng Nhị mắt tròn mắt dẹt.
“Người đó là ai mà có sức chiến đấu mạnh thế?”, trong thiên thành Hạo Vũ, cao thủ của nhà họ Hùng nhao nhao chạy lên thành luỹ, ngơ ngác nhìn Diệp Thành.
“Một người mà làm náo loạn cả đại quân, đúng là mãnh tướng”.
“Hắn là Tần Vũ?”, có người tinh mắt phát hiện ra.
“Không phải hắn đến đây để giúp nhà họ Hùng chúng ta đấy chứ?”, đại trưởng lão của nhà họ Hùng không chắc chắn lắm.
“Chúng ta cũng ra ngoài chiến đấu đi!”, các cao thủ của nhà họ Hùng hằm hè xắn tay áo, có người đã lấy binh khí ra, nhìn thực lực cường đại của Diệp Thành mà không khỏi khí huyết sục sôi.
“Quan sát trước đã rồi tính”, gia chủ của nhà họ Hùng cũng chính là phụ thân của Hùng Nhị - Hùng Đại Hải trầm ngâm lên tiếng: “Mặc dù sức chiến đấu của người đó mạnh nhưng dù sao cũng chỉ có một mình, cho dù thêm hắn nữa thì nhà họ Hùng chúng ta cũng không phải đối thủ của nhà họ Tề”.
“Vậy thêm chúng ta nữa thì sao?”, Hùng Đại Hải vừa dứt lời, một tiếng cười lớn đã vang vọng khắp bầu trời.
Ầm!
Tiếng cười còn chưa dừng, hư không chu vi năm mươi nghìn trượng xung quanh bỗng chốc sụp đổ.
Giết!
Phía Đông, năm người phía Cổ Tam Thông, Vô Nhai Đạo Nhân, lão tổ nhà họ Tô, Bạch Dịch và Phụng Trĩ dẫn đầu xông tới, phía sau là hàng trăm bóng người đi theo, ai cũng cưỡi mây lướt gió, rất có khí thế.
Giết!
Phía Tây, Chung Quy, Chung Giang, Chung Tiêu, Chung Ly, Sở Linh Ngọc lao ra, phía sau cũng có hàng trăm người đi theo, ai cũng cưỡi linh thú nghiền nát hư không chạy tới, khí thế ngút trời.
Giết!
Phía Nam, Thiên Tông Lão Tổ, Hồng Loan, Hắc Bào, Cảnh Giang nghiền ép hư không, khí hải cuồn cuộn, khí thế mãnh liệt, phía sau là hàng trăm cao thủ cảnh giới Không Minh đi theo, ai cũng thần thông cái thế.
Giết!
Phía Bắc, Dương Đỉnh Thiên, Phong Vô Ngấn, Đạo Huyền, Bàng Đại Hải, Từ Phúc cùng nhau hợp lực khống chế một thanh sát kiếm tuyệt thế quét ngang khoảng không, hàng trăm người phía sau họ cũng cưỡi phi kiếm tới, khí thế thông thiên.
“Thế này là…”, nhìn cao thủ mạnh mẽ từ bốn phương tám hướng giết tới, bao phủ cả hư không, Hùng Nhị đang đứng trên đỉnh núi bỗng lảo đảo, nhất là khi nhìn thấy phía Dương Đỉnh Thiên cũng có mặt, vẻ mặt hắn ta lại lần nữa trở nên khó tin.
“Quên nói cho huynh biết, sư phụ muội là Thánh chủ của Viêm Hoàng đấy!”, Tịch Nhan cười khúc khích.
“Thánh… Thánh chủ của Viêm Hoàng?”, vẻ mặt Hùng Nhị trở nên cực kỳ đặc sắc, dường như hắn ta đã từng nghe nói đến danh hiệu này.
“Bảo sao…”, Hùng Nhị suy nghĩ một lúc, đôi mắt loé lên tia sáng, vẻ mặt cũng mừng rỡ kích động: “Thánh chủ Viêm Hoàng, không ngờ huynh đệ của ta lại là Thánh chủ của Viêm Hoàng”.
“Lợi hại chứ ạ?”, Tịch Nhan lại cười, trở tay lấy kiếm Lăng Sương ra, giẫm lên tinh hà rồi lao vào trận chiến, vung kiếm chém giết.
“Sao… Sao cô nhóc này lại… lại trở nên mạnh quá vậy?”, hai mắt Hùng Nhị trợn tròn.
“Đệ cũng rất mạnh”, Hổ Oa nở nụ cười thật thà, sau đó cũng lấy Ô Thiết Côn ra, lao vào quét ra một đại dương màu vàng kim, nhấn chìm hết nhóm người này đến nhóm người khác.
“Mẹ kiếp!”, Hùng Nhị ngớ người, hôm nay ai cũng lợi hại hết vậy!
“Đệ cứ thích ứng đi, chúng ta qua đó trước đây”, thấy Hùng Nhị vẫn đang ngẩn ngơ, Liễu Dật và Nam Cung Nguyệt bèn xông ra trước.
“Mình phải suy nghĩ đã”, Hùng Nhị vô thức ngồi xổm xuống đất.
“Suy nghĩ cái gì nữa, ra chiến đấu đi!”, có tiếng quát vọng lại từ phía sau, đến khi Hùng Nhị nhìn lại thì phía Nhiếp Phong, Đoàn Ngự, Tạ Vân và Hoắc Đằng đã tới.
“Mọi người…”, Hùng Nhị ngẩn người nhìn mọi người đã lao vào đội hình của địch, hai mắt bắt đầu ướt nhoè.
Bình luận facebook