• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Tiên võ đế vương (3 Viewers)

  • Chương 682-684

Chương 682: Đại Nhật Như Lai Tịnh Thế Chú

Tại phân điện thứ chín của Hằng Nhạc Tông.

Liễu Dật, Nam Cung Nguyệt, Tịch Nhan và Hổ Oa đang phấn khởi chờ ngoài Địa Cung.

Sau trận đại chiến, họ được Chung Quy đưa về phân điện thứ chín, khi nghe nói Tần Vũ là Diệp Thành, đến giờ họ vẫn chưa hết bàng hoàng.

Sau khi Diệp Thành đưa Lã Hậu đã ngất xỉu về liền vào Địa Cung ngay, hơn nữa còn dùng đại thần thông phong ấn cả Địa Cung.

“Hổ Oa ca ca, thật sự là sư phụ sao?”, hai bàn tay nhỏ nhắn của Tịch Nhan nắm chặt, làm thành tư thế cầu nguyện, nước mắt chưa từng dừng lại, niềm vui đến quá bất ngờ khiến cô bé nhiều lần kích động muốn chạy thẳng vào Địa Cung.

“Người đó lợi hại như vậy chắc chắn là đại ca”, Hổ Oa hít sâu một hơi, trả lời chắc nịch, nhưng hô hấp của cậu nhóc lại dồn dập rất khó ổn định.

“Không ngờ sát thần Tần Vũ lừng danh Đại Sở lại là Diệp sư đệ”, đến giờ đầu óc Liễu Dật vẫn còn choáng váng, không thể tin được.

“Xem ra cảm giác trước đây của chúng ta là đúng”, Nam Cung Nguyệt nở nụ cười: “Diệp sư đệ của chúng ta thật bí ẩn! Không ngờ vẫn còn sống thật”.

“Các ngươi có muốn về thành cổ Thiên Thu không?”, Sở Linh Ngọc bước tới, cười khẽ nhìn bốn người: “Chưởng môn sư bá, các sư thúc và sư đệ của các ngươi cũng đang ở đó”.

Nghe vậy, phía Liễu Dật vội quay đầu, phấn khích nhìn Sở Linh Ngọc: “Tiền bối, họ vẫn ổn chứ ạ?”

“Diệp Thành đã về đương nhiên sẽ không để họ bị truy sát nữa”, Sở Linh Ngọc mỉm cười: “À đúng rồi, quên nói cho các ngươi, bây giờ hắn đã là Thánh chủ của Viêm Hoàng”.

“Thánh… Thánh chủ của Viêm Hoàng?”

Trong Địa Cung, Diệp Thành đặt Lã Hậu lên trên bệ đá, bây giờ hắn ta đang trong trạng thái bị phong ấn.

“Long gia, ta phải làm thế nào?”, làm xong hết những việc này, Diệp Thành mới gọi Thái Hư Cổ Long.

“Chú ấn kí hồn phong ấn trong người kí chủ không thể giải được”, Thái Hư Cổ Long nhẹ giọng đáp: “Tuy không giải được nhưng có thể tạo một khe hở, ngươi cần điều khiển khe hở đó để linh hồn Thái Hư Cổ Long tự ra. Nhưng làm được điều này tiêu hao rất nhiều hồn lực”.

“Nó là tà vật, ta phải lấy được nó ra, nếu nó ra ngoài làm chuyện ác thì sao? Ta cũng không thể cứ phong ấn nó mãi được đúng không!”, Diệp Thành nói.

“Những tà niệm, ác niệm và oán niệm của nó đều xuất phát từ lòng căm thù các tu sĩ loài người. Tích tụ bao nhiêu năm tháng nên mới trở nên tà ác như vậy”, Thái Hư Cổ Long chầm chậm nói: “Ta sẽ dạy ngươi một bí pháp giúp nó loại trừ ác niệm, bí pháp này xua tan tà niệm cho nó nhưng đồng thời cũng làm tan rã hồn lực. Ngươi phải khống chế ổn định, linh hồn Thái Hư Cổ Long ra khỏi cơ thể kí chủ vốn đã yếu, nếu ngươi sử dụng lực quá lớn rất có thể khiến nó tiêu tán trong đất trời”.

“Đã hiểu”, Diệp Thành nhẹ gật đầu.

Chẳng bao lâu, một lượng thông tin lớn truyền vào thần hải của hắn, ngưng tụ thành những dòng chữ nhỏ và phù văn dày đặc, là một loại bí pháp.

“Đại Nhật Như Lai Tịnh Thế Chú”, Diệp Thành lẩm bẩm.

“Bí pháp này do Phật đế lập ra, đương nhiên nếu ngày nào đó ngươi đến Huyền Hoang Đại Lục hay Chư Thiên Vạn Vực, ngươi sẽ nghe thấy một cái tên khác của Ngài: Phật Tổ”, Thái Hư Cổ Long giải thích: “Điều ta muốn nói là mặc dù bí pháp này có tác dụng tịnh thế nhưng trong quá trình tịnh thế, nó cũng sẽ mài mòn tâm trí và nhân tính của con người. Năm đó Phật đế dùng bí pháp này độ hoá chúng sinh Ma Vực, nhưng vì bí pháp này quá bá đạo nên rất nhiều Ma Vực đại năng đã hồn bay phách tán dưới Tịnh Thế Chú này”.

“Lợi hại vậy!”, Diệp Thành tặc lưỡi: “Nhưng sao ta cảm thấy không phải Tịnh Thế Chú mà là Diệt Thế Chú nhỉ?”

“Đây là bí pháp đế đạo, tịnh thế hay diệt thế thì chúng ta cũng không thể phá được sự huyền diệu trong đó”.

“Long gia, ngươi biết nhiều thật đấy! Bí pháp đế đạo của Phật Tổ mà ngươi cũng hiểu rõ, ngươi đúng là bảo tàng sống!”

“Biết gì chứ!”, Thái Hư Cổ Long bĩu môi: “Ta đâu có biết Đại Nhật Như Lai Tịnh Thế Chú, bí pháp này do tàn hồn chí tôn của Thái Hư Cổ Long để lại, khi hồn lực của ta dần tăng lên nó mới xuất hiện. Nhưng nó vẫn chưa hoàn chỉnh, có thể nói chỉ là phần nổi của tảng băng, nhưng dùng nó để giải trừ tà niệm và oán niệm của linh hồn Thái Hư Cổ Long trong cơ thể Lã Hậu thì cũng đủ rồi”.

“Bí pháp này dùng để chống lại kẻ địch cũng tốt”, Diệp Thành sờ cằm.

“Được rồi, bắt đầu đi! Dùng tiên hoả của ngươi xé một góc chú ấn của kí hồn phong ấn trong kí chủ”, Thái Hư Cổ Long hướng dẫn: “Nhưng tiền đề là ngươi phải nói chuyện trước với linh hồn Thái Hư Cổ Long kia đã”.

“Ta hiểu”, Diệp Thành mỉm cười.

Nói xong hắn bước tới trước bệ đá, mở Tiên Luân Nhãn, thông qua bề mặt nhìn thấy linh hồn Thái Hư Cổ Long bị phong ấn trong đan hải của Lã Hậu.

Lúc này, nó cũng đang nhìn hắn, đôi mắt rồng đỏ ngầu, trong mắt là vẻ cuồng bạo khát máu, còn có cả sự oán hận và ác độc.

Thấy vậy, Diệp Thành ho khan một tiếng: “Để không bị nhầm, ta sẽ gọi ngươi là Long Nhất, linh hồn ở Hằng Nhạc Tông là Long Nhị, linh hồn ở Chính Dương Tông là Long gia, phân ra như vậy sẽ rõ ràng hơn”.

“Loài người đáng khinh, muốn giết thì giết đi, nói nhiều như vậy làm gì!”, ánh mắt Long Nhất đầy tức giận.

“Đừng tức giận như vậy mà!”, Diệp Thành ngoáy tai: “Ta được Thái Hư Cổ Long đang phong ấn ở Chính Dương Tông nhờ giúp ngươi thoát khỏi vây hãm, nếu ngươi đã nói vậy thì ta không cứu ngươi nữa”.

“Thái Hư Cổ Long đang phong ấn ở Chính Dương Tông”, Long Nhất nheo mắt, nhìn chằm chằm Diệp Thành: “Ngươi ở đây sao có thể liên lạc được với nó, ngươi coi ta là đứa trẻ ba tuổi à?”

“Ta đã để lại chín phân thân ở thế giới dưới lòng đất của Chính Dương Tông, Thái Hư Cổ Long đó thông qua phân thân để liên lạc với ta”, Diệp Thành nhún vai: “Ta cũng đã đồng ý sẽ giúp nó thoát khỏi vây hãm, nhưng bây giờ ta chưa có thực lực đó, tuy không cứu được nó nhưng có lẽ sẽ cứu được ngươi”.

“Tốt bụng cứu ta như vậy, chắc chắn là có âm mưu”, Long Nhất hừ lạnh: “Thủ đoạn đê hèn của đám tu sĩ loài người các ngươi, ta thấy nhiều rồi”.

“Ngươi đã thế này rồi, ta cần phải lừa ngươi sao? Ta chỉ cần chém một nhát là ngươi sẽ đi đời ngay, hơn nữa ngươi cũng không thể vơ đũa cả nắm như vậy chứ!”, Diệp Thành bĩu môi: “Con người mà, có người tốt thì sẽ có người xấu. Giống như ta, đừng thấy bình thường ta cà lơ phất phơ, nhưng ta là người tốt đấy, còn về âm mưu…”

Nói đến đây, Diệp Thành dừng một chút, sờ cằm ra vẻ đăm chiêu: “Ừm, chắc không thể nói là âm mưu đâu, cùng lắm chỉ là một điều kiện trao đổi thôi. Ta cứu ngươi xong, ngươi phải giúp ta đối phó với Chính Dương Tông và Thanh Vân Tông, cùng những kẻ thù của ta”.

“Lại là nô lệ cho chiến tranh”, Long Nhất cười khẩy: “Lại làm nô lệ cho loài người các ngươi, ta thà tiêu tán luôn cho rồi, đỡ phải chịu những khổ sở của năm tháng vô tận”.

“Đây không phải nô lệ”, Diệp Thành lật đật giải thích: “Ta cứu ngươi ra sẽ không phong cấm ngươi nữa, cũng không kéo ngươi đi làm kí hồn, ngươi sẽ được tự do, ta cũng không ép ngươi làm những chuyện mà ngươi không muốn. Nhưng tiền đề là ngươi phải giúp ta, nếu như hai ta đã là cá mè một lứa thì kết nghĩa huynh đệ đi, ta sẽ rất vui lòng”.

“Ngươi thật sự sẽ không phong cấm ta nữa sao?”, phải nói rằng lời của Diệp Thành đã cảm hoá được Long Nhất, mấy nghìn năm nay nó đã khát vọng tự do đến mức gần như phát điên.

“Đương nhiên rồi”, Diệp Thành cười toét miệng, vỗ ngực đảm bảo: “Ta là người rất giữ chữ tín đấy, nếu không linh hồn Thái Hư Cổ Long ở Chính Dương Tông cũng không đặt hy vọng ở ta. Ta đã nghĩ xong hết rồi, khi nào ngươi đi ra hãy biến thành hình người, ta sẽ tìm cho ngươi một cơ thể xác thịt tốt, ta…”

“Ta muốn nói chuyện với linh hồn Thái Hư Cổ Long ở Chính Dương Tông”, Diệp Thành còn chưa nói xong đã bị Long Nhất cắt ngang.

“Ồ”, bị ngắt lời, Diệp Thành khá ngượng ngùng, sau đó hắn lập tức gọi Thái Hư Cổ Long ở Chính Dương Tông: “Long gia, huynh đệ của ngươi hơi khó thuyết phục, khăng khăng muốn nói chuyện với ngươi, ngươi nói với nó mấy câu đi!”
Chương 683: Tịnh thân

Ngay sau đó phần trán Diệp Thành xuất hiện một đường long khí.

Không lâu sau đó, Long Gia bèn lên tiếng nhưng lại nói một tràng mà Diệp Thành nghe không hiểu.

Diệp Thành chép miệng, hắn có thể nghĩ tới ngôn ngữ riêng biệt của tộc Thái Hư nên mới nghe không hiểu.

Thế rồi chẳng mấy chốc, Long Nhất bên trong cơ thể của Lã Hậu lên tiếng, nó gầm gừ một chuỗi liên hồi, mặc dù Diệp Thành không hiểu gì nhưng vẫn có thể cảm nhận được sự oán hận và phẫn nộ trong lời nói của nó.

Tiếp đó, Diệp Thành nhanh chóng ngưng tụ ra một cái ghế vân đoàn, hai tay chống cằm, ngồi đó chờ đợi với vẻ mặt vô vị.

………

………

Hai con Thái Hư Cổ Long không hề nhàn rỗi, ta một câu ngươi một câu nói liên hồi.

Không biết mất bao lâu luồng long khí trên trán Diệp Thành mới biến mất. Thấy vậy, Diệp Thành lập tức đứng dậy nhìn Long Nhất bên trong vùng đan hải của Lã Hậu, “thế nào rồi?”

“Mở phong ấn”, lần này, Long Nhất dứt khoát lên tiếng.

“Được”, Diệp Thành xắn tay áo, hai tay đan vào nhau, bên trên còn có từng đạo tiên hoả bao quanh, sau đó hắn chỉ điểm vào phong ấn dị thường mà cổ xưa trên phần bụng của Lã Hậu.

Thế rồi phần phong ấn trên bụng của Lã Hậu sáng lên, từng đạo phù văn tự vận chuyển và xếp thành hàng.

Phá!

Diệp Thành hắng giọng, hắn mở một phần phong ấn.

Hự!

Vùng đan hải của Lã Hậu cũng vang lên âm thanh, Long Nhất đã ở tư thế bay ra ngoài, cứ thế thoát ra khỏi lỗ hổng của phần phong ấn đã bị phá đi một lỗ hổng.

Vù! Vù!

Phong ấn rung lên, Diệp Thành có thể nhìn thấy rõ ràng long hồn của Long Nhất không ngừng tan đi khi không còn sức mạnh ngăn cản của phong ấn. Sức mạnh Long Hồn liên tục bị hoá giải với tốc độ rất nhanh.

Diệp Thành không dám sơ xuất, hắn dùng tiên hoả chống đỡ lấy phần miệng của phong ấn.

Phần lỗ hổng trên phong ấn được bịt lại, nếu như để nó rách to ra thì sẽ gây nguy hiểm tới Long Nhất, nếu như quá nhỏ thì lại không đủ không gian để Long Nhất bay ra ngoài, đây là một việc hết sức kì diệu, cần phải hết sức thận trọng.

Thế rồi từng phần sức mạnh của Long Hồn bắt đầu bay ra khỏi phần lỗ hổng của phong ấn.

Sau ba tới năm giây, Long Nhất tan tác bị phong ấn lần lượt ngưng tụ lại với nhau nhờ sức mạnh Long Hồn, ngưng tụ thành hình thái long hồn.

Gừ!

Một âm thanh hào hùng vang dội khắp địa cung khiến cả địa cung như rung chuyển, tiếng gầm mang theo sự phấn khích và kích động, bị phong ấn vài nghìn năm, hiện giờ Long Nhất được tự do, sao có thể không kích động cho được.

Có điều mặc dù Long Nhất đã ra ngoài nhưng sức mạnh long hồn của nó cũng đã dung hoà bảy, tám phần, lúc này cũng chỉ to bằng mấy chục trượng, to hơn vài trăm trượng.

Gừ!

Lại là một âm thanh nữa vang lên, Long Nhất cuộn người định bay đi.

Đi đâu?

Diệp Thành đã dự đoán được cảnh này từ sớm, hắn huyễn hoá ra một bàn tay màu vàng rồi lôi Long Nhất quay lại, trạng thái Long Nhất hiện giờ vô cùng yếu ớt, đâu thể là đối thủ của Diệp Thành, cứ thế bị Diệp Thành trấn áp.

“Ngươi dám bắt ta?”, Long Nhất gầm lên, nó là Thái Hư Cổ Long từng là một tộc chí tôn, bị Diệp Thành bắt lại như vậy nên đương nhiên phẫn nộ vô cùng.

“Nếu ngươi ngoan ngoãn thì ta sẽ không bắt ngươi”, Diệp Thành gãi tai: “Nói trước với nhau rồi, sau khi ta cứu ngươi ra ngoài thì ngươi giúp ta, vừa mới ra ngoài đã muốn bỏ chạy, không cho ngươi một trận lại dễ dàng cho ngươi quá”.

“Ta sẽ không giúp loài người các ngươi làm bất cứ việc gì nữa”, mặc dù bị trấn áp nhưng trong hai mắt của Long Nhất dâng lên oán hận với sát khí ngút trời.

Quả thực, hình thái của nó và Long Gia quả thực không hề giống nhau.

Cơ thể của Long Gia có kim quang chói lọi, mỗi ngày đều ánh lên ánh sáng vàng óng ánh nhờ tinh nguyên đại địa bù đắp.

Thế nhưng Long Nhất lại khác, cơ thể khổng lồ của nó có những khí sắc màu xám, màu tím, màu đen hỗn loạn bao quanh, đều là những oán niệm tà ác ngưng tụ thành.

“Long gia nói rồi, bảo ta tắm rửa cho ngươi, ngươi nhìn xem trên người ngươi bẩn thế nào đi”, phía này Diệp Thành đã vung tay triệu gọi ra thiên lôi đạo thân, tiên hoả đạo thân và nhất khí hoá tam thanh đạo thân.

Không lâu sau đó, cả ba đạo thân lần lượt đứng ở ba hướng bao vây lấy Long Nhất.

Kế tiếp, cả ba quỳ xuống đất, hai tay chắp lại, mắt nhắm chặt, miệng nhẩm niệm kinh văn phức tạp khó hiểu, âm thanh hào hùng rất cổ xưa và đầy ma lực.

Đột nhiên, từng kim tự nhỏ như đầu ngón tay bắt đầu hiển hiện sau đó tự vận chuyển, mỗi một kim tự đều ánh lên ánh vàng bao quanh cơ thể của Long Nhất.

Thế rồi từng mảng màu vàng kim hiển hiện giống như phật quang phổ chiếu chiếu trên cơ thể bị vấy bẩn của Long Nhất.

Gừ…!

A…!

Long nhất gằn lên, tiếng gầm mạnh mẽ, sắc mặt tỏ vẻ đau đớn.

“Một lát thôi là xong, cố chịu đựng một chút”, Diệp Thành vẫn cố gắng giữ lấy Long Nhất, để cho ba đạo thân không ngừng niệm đại nhật như lai tịnh thế chú.

Nhờ có phật quang phổ chiếu, từng luồng khí bẩn trên người Long Nhất được gột rửa sạch sẽ, linh hồn của nó cũng được phổ quang hoá giải, sức mạnh long hồn của nó bắt đầu được tiêu tán.

Chỉ trong ba tới năm phút, cơ thể của Long Nhất đã thu nhỏ lại ba tới năm trượng, tiếng gầm vẫn mạnh mẽ như trước nhưng lại mang theo vẻ đau đớn.

Sau khi từng luồng khí bẩn được tẩy sạch, đôi mắt Long Nhất sáng hẳn lên, lấp lánh ánh vàng mọi oán hận, tà niệm, cuồng bạo hay khát máu đều tiêu tan.

Bên ngoài địa cung, nhóm người phía Chung Ly đã bắt đầu đi tới, bọn họ nhìn vào địa cung với ánh mắt kinh ngạc: “Tiếng rồng gầm mạnh mẽ quá, Diệp Thành đang làm gì vậy chứ?”

“Có lẽ là đang xử lý Thái Hư Cổ Long bên trong cơ thể của Lã Hậu”.

“Đại ca sẽ không sao chứ?”, Hổ Oa căng thẳng nhìn vài vị lão bối.

“Không sao đâu, ai xảy ra chuyện chứ hắn thì tuyệt đối không thể xảy ra chuyện được”, lão tổ nhà họ Tô xua tay.

“Vậy con có thể vào trong xem xem không?”, Tịch Nhan chớp mắt nhìn nhóm người phía lão tổ nhà họ Tô, trong ánh mắt mang theo cái nhìn đầy hi vọng.

“Đợi đã”, Sở Linh Ngọc xoa đầu Tịch Nhan: “Hắn đã phong bế cả địa cung thì đương nhiên không muốn ai quấy rầy, chúng ta chờ đợi ở ngoài đi, nếu cần đến chúng ta thì hắn sẽ lên tiếng”.

“Vâng”, Tịch Nhan ngoan ngoãn gật đầu nhưng khuôn mặt lại rõ vẻ lo lâu.

Gừ! Gừ!

Tiếng rồng gầm bên trong địa cung vẫn vang lên liên tiếp, có điều không hề hỗn loạn như trước đó nữa, mãi tới ba canh giờ sau mới dứt hẳn.

Lúc này, cả ba đạo thân của Diệp Thành đã mở mắt dừng lại việc nhẩm niệm đại nhật như lai tịnh thế chú.

Lúc này Diệp Thành mới hoá giải được cấm chế của Long Nhất.

Bịch!

Thế rồi cơ thể của Long Nhất như mất hết sức lực ngã ra đất, lúc này cơ thể của nó chỉ to chừng mười mấy trượng.

Có điều dù cơ thể nhỏ đi nhưng sức mạnh Long hồn cũng tổn hại tám tới chín phần còn cơ thể của nó lại sáng bóng ánh vàng, không còn từng luồng khí vẩn đục như trước, trong đôi mắt hiện lên kim huy thuần khiết, không còn nét cuồng bạo khát máu hay sát niệm như trước nữa.
Chương 684: Ta từ bi hỉ xả

“Ừm, thế này dễ nhìn hơn”, Diệp Thành liên tục đi quanh Long Nhất, “ngươi nên cảm ơn ta, trước đó ngươi đen xì xì, giờ thì sáng sủa hơn hẳn rồi”.

“Nhất Phi Xung Thiên”, Long Nhất gầm gừ, nó bay vọt lên rồi cuộn mình lại.

Không lâu sau đó, linh hồn của phần cơ thể khổng lồ nhanh chóng thu nhỏ lại biến thành hình người, mắt là mắt, mũi là mũi, điểm duy nhất không được bình thường đó chính là trạng thái của linh hồn thể, trông hết sức kì lạ.

“Đúng là thế này rồi”, Long Nhất đảo mắt nhìn địa cung, ánh mắt dừng lại trên người Lã Hậu sau đó nó bay vào trong.

A…!

Lã Hậu kêu gào, cả linh hồn đều bị Long Nhất nuốt chửng, còn Long Nhất cứ thế chiếm lấy cơ thể của Lã Hậu.

“Như vậy cũng được sao?”, ở bên, đôi mắt Diệp Thành đảo đi đảo lại.

“Woa”, thế rồi Long Nhất day trán vặn cổ ngồi dậy, trong cơ thể còn có tiếng rắc rắc của tiếng xương cốt va chạm vào nhau.

“Không tồi”, Long Nhất lật người nhảy xuống khỏi thạch đài sau đó vươn vai và không quên liếc nhìn chốn cũ một lượt, nó cầm chiếc gương nhỏ tự sướng vuốt tóc.

“Ta nói này Long Gia, đại nhật như lại tịnh thế chú bá đạo vậy sao?”, nhìn Long Nhất, Diệp Thành nhếch miệng, “đúng là đã diệt được sát ý oán niệm của hắn, đến cả tâm tính và linh trí của hắn cũng đã bị diệt đi rất nhiều, tên này hiện giờ sao trông buồn cười thế nhỉ, đâu còn giống Thái Hư Cổ Long trước đó nữa”.

“Cho nên tịnh thế chú có lẽ cũng có thể coi là diệt thế chú”, Thái Hư Cổ Long nhàn nhã lên tiếng: “Bí pháp nghịch thiên thế này khi tiêu diệt sát niệm và ý niệm thì đồng thời cũng có thể diệt đi tâm tính và tâm trí, có thể đánh cho một kẻ quay về nguyên hình”.

“Hay, hay lắm”, Diệp Thành tặc lưỡi, “Phật Tổ mà ngươi nói đúng là thông thiên”.

“Sao nào, được chứ?”, phía này, Long Nhất đã cởi bỏ lớp y phục nhuốm máu, thay lên lớp y phục màu trắng tinh khiết, mọi tàn dư toàn thân đều được gột rửa, hắn lắc đầu nhìn sang Diệp Thành, hình thái trông hết sức thần thái.

“Phong độ đấy”, Diệp Thành xoa cằm, hắn nhìn khuôn mặt Lã Hậu, hắn chỉ muốn cho hắn ta vài cái tát.

“Ta nói này, ngươi nhớ được bao nhiêu phần kí ức trước đó của ngươi?”, Diệp Thành hiếu kì nhìn Long Nhất.

“Ta đều nhớ cả”, Long Nhất vừa đeo lên một đống những đồ trang sức lên người vừa đáp lời một cách tuỳ ý.

“Vậy ngươi có ý định muốn giết người không?”, Diệp Thành hỏi thăm dò: “Ví dụ như giết tu sĩ loài người”.

“Không gây ảnh hưởng tới ta thì sao phải giết?”, Long Nhất dốc túi đựng đồ của Lã Hậu, hắn lật tìm bảo bối bên trong: “Ta đúng là người tốt mà”.

“Không phải, ngươi đã nhớ việc trước đây thì chẳng nhẽ ngươi không hận tu sĩ loài người?”

“Báo oán xưa rồi, ta lương thiện mà”.

Nghe câu này, Diệp Thành bất giác chép miệng, mẹ kiếp, đúng là sau khi tịnh thân cho ngươi thì ngươi đúng là biết lí luận.

Diệp Thành có cảm giác rằng phải đưa tên này đi tìm Chính Dương Tông và Thanh Vân Tông báo thù, nếu vào giây phút khai chiến, hắn nói ra một câu từ bi của phật thì không biết có khiến kẻ địch phải tròn mắt không.

Nghĩ vậy, Diệp Thành bất giác nhảy xuống, dùng tay nhấn nhấn vào Long Nhất: “Ca dẫn ngươi đi đánh nhau”.

“Ta là người tốt, ta không đánh nhau”.

“Ta đi cái đầu ngươi ấy”, Diệp Thành đạp một đạp khiến Long Nhất lộn nhào: “Lão tử vất vả lắm mới cứu được ngươi, đây chính là sự báo đáp của ngươi với ta, lằng nhằng với ta cũng không có tác dụng đâu”.

Nghe Long Nhất nói, Diệp Thành suýt chút nữa thì hộc máu, Long Nhất còn chắp hai tay lại, khuôn mặt trông thành kính lắm.

“Từ bi phải không?”, Diệp Thành tức tối nhưng lại thấy buồn cười, hắn lập tức triệu gọi tiên hoả đạo thân và thiên lôi đạo thân: “Đánh, đánh đến chết cho ta, không cần nể mặt”.

Nghe lệnh, tiên hoả đạo thân và thiên lôi đạo thân lập tức xắn áo, lần lượt xoa tay bao vây đến, mặc dù chúng không thể nói chuyện nhưng lại nhìn Long Nhất cười gian giảo.

Thấy vậy, Long Nhất lại tỏ ra hết sức điềm tĩnh, nó lập tức khoanh chân ngồi trên mặt đất: “Ta từ bi hỉ xả, ta không vào địa ngục, ai vào…”

Bốp!

Tên này còn chưa nói xong thì đã bị một bạt của tiên hoả đạo thân giáng tới, khuôn mặt nó lập tức méo xệch cả đi.

“Vị Thí chủ này, có việc gì từ từ nói mà, ta…”

“Bốp”.

“Bốp”.

“Cha mẹ ơi”, Long Nhất không chiến nữa, nó lập tức nhảy dựng lên, cứ thế xắn tay áo.

Bịch! Rầm!

Không lâu sau đó bên trong địa cung vang lên âm thanh này. Đây là một cảnh tượng hết sức kì diệu, Long Nhất cầm một cây gậy răng sói đuổi theo tiên hoả đạo thân và thiên lôi đạo thân khắp địa cung khiến Diệp Thành bất giác xoa cằm, hắn thở dài nói: “Nhìn xem, tên này đúng là tiện nhân mà”.

Không biết từ bao giờ bên trong địa cung mới im bặt, thiên lôi đạo thân và tiên hoả đạo thân cứ thế bị đánh về nguyên hình, quay lại vùng đan hải của Diệp Thành.

Ta từ bi hỉ xả!

Phía này, Long Nhất mặt mày tối sầm lại nhưng vẫn chắp hai tay nói ra câu này.

Tên này giả bộ được lắm!

Diệp Thành thở dài.

Thế rồi cấm chế bên trong địa cung bị người ta phá đi, phía Chung Quy lần lượt xông vào như thể nghe ra tiếng động vừa rồi.

Ấy!

Khi thấy Long Nhất, tất cả mọi người đều sững sờ, bọn họ nhìn sang Diệp Thành: “Vì sao ngươi không giết hắn?”

“Ta từ bi”, Diệp Thành cũng học theo Long Nhất mà nói câu này.

“Không đúng”, Chung Quy như phát hiện ra điều gì đó, ông ta xoa cằm nhìn Long Nhất từ đầu tới chân, “cơ thể là của Lã Hậu còn linh hồn lại có vẻ như không phải của Lã Hậu”.

“Là Thái Hư Cổ Long Hồn”, Diệp Thành gãi tai: “Ta lôi hắn ra sau đó sử dụng tịnh thế chú với hắn, thế rồi hắn đoạt cơ thể của Lã Hậu rồi biến thành bộ dạng thế này”.

“Như vậy mà cũng được sao?”, mọi người đều tỏ vẻ vô cùng kì quái.

“Ta từ bi hỉ xả”, Long Nhất vẫn thể hiện vẻ mặt nghiêm túc.

“Chúng ta lôi hắn ra ngoài cho hắn một trận đi”, thấy Long Nhất như vậy, Bạch Dịch mới nhìn Hắc Bào và Chung Ly.

“Được đấy”, cả ba người gật đầu, cứ thế xắn tay áo xông lên, một người tay cầm một con dao như dao cạo tóc.

“Làm gì vậy? Các người làm gì vậy?”, thấy cả ba người xông lên, Long Nhất sợ hãi, không ngừng lùi về sau, cứ thế lùi dần lùi dần rồi chạy mất.

“Đi đâu?”, mấy người phía Chung Ly đuổi theo.

“Sao ta lại thấy kì lạ thế nhỉ?”, nhìn nhóm người phía Chung Ly đuổi theo, Sở Linh Ngọc gãi đầu.

“Cũng hơi kì lạ, nhưng thực lực của tên này đúng là không vừa”, Diệp Thành cười nói: “Một mình đấu với hai đạo thân của ta, thực lực của tên này không kém mọi người nhiều đâu, quan trọng nhất đó là ta thích tên tiện nhân này”.

“Sư phụ”.

“Đại ca”.

Khi mấy người đang trò chuyện, Tịch Nhan và Hổ Oa đã xông tới, bọn họ đỏ hoe mắt, mỗi bên một người cứ thế lao vào lòng Diệp Thành khóc như mưa.

“Ta chưa chết, mọi người cũng chưa chết, đây chính là số phận mà trời xanh an bài”, Diệp Thành mỉm cười xoa đầu hai người.

“Quả thực đúng là số phận trời xanh an bài”, ở bên, Liễu Dật mỉm cười, mặt mày cảm khái, hắn ta không giống như trước đây, mới mấy tháng không gặp mà trông già đi rất nhiều, khoé miệng còn mọc râu lởm chởm.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

TIÊN VÕ ĐẾ TÔN
  • Lục Giới Tam Đạo
Tiên Võ Truyền Kỳ convert
  • 4.80 star(s)
  • Lục Giới Tam Đạo
Link Dịch
Y Tiên
  • Một miếng ngói xanh

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom