-
Chương 694-696
Chương 694: Diệt Tề
Trong màn đêm liên quân của Viêm Hoàng, Hằng Nhạc, nhà họ Hùng liên thủ lại với nhau không ngừng duy trì hư không đại trận, mãi tới khi di chuyển tới trước một rặng núi mới dừng lại.
Ở phía xa, một cổ thành như ẩn như hiện, xung quanh có ánh sáng bao quanh như khoác lên mình một lớp mạng che thần bí khiến người ta tưởng rằng thứ mình nhìn thấy không phải một cổ thành thực sự mà là một ảo ảnh.
“Đó là sào huyệt của nhà họ Tề”, phía trước, Hùng Đại Hải chỉ về phía cổ thành nằm ở sâu nhất trong rặng núi.
Nghe vậy, tất cả mọi người đều ngừng bàn tán, bọn họ đứng lên trên phi kiếm, người nào người nấy khí huyết sục sôi.
“Đúng là biết tìm nơi ẩn náu đấy”, Diệp Thành xoa cằm, hắn bất giác tặc lưỡi, “tận dụng địa thế của rặng núi, liên kết đại trận, nhà họ Tề nhất định có cao nhân”.
“Xem ra nhà họ Tề vẫn chưa biết người phái đi tới nhà họ Hùng đã bị chúng ta tiêu diệt”.
“Bọn họ sẽ biết nhanh thôi”, Diệp Thành mỉm cười lập tức vung Bá Long Đao, một đạo bát hoang chảm chém từ trên trời xuống cứ thế chém vào kết giới hộ sơn của nhà họ Tề.
Bịch!
Âm thanh tiếng kim loại va vào nhau vang lên, một trảm của Diệp Thành như trảm vào đá và thép, hắn cứ thế bị đẩy lùi về sau.
“Mẹ kiếp, đúng là kiên cố kinh người”, hai cánh tay Diệp Thành tê dại, hắn rít lên.
Kẻ nào?
Đột nhiên, bên trong cổ thành của nhà họ Tề vang lên tiếng gằn phẫn nộ.
Những kẻ mạnh của nhà họ Tề lần lượt bay ra ngoài, xông lên tường thành và ném ánh mắt lạnh lùng nhìn Diệp Thành ở bên ngoài.
“To gan, dám đến nhà họ Tề gây sự”, trên tường thành của nhà họ Tề, một lão già lạnh lùng gằn lên, lão ta ở cảnh giới Không Minh tầng thứ chín, là người mà cả nhà họ Hùng đều phải kiêng dè.
“Đánh cả nhà họ Hùng các ngươi”, những tu sĩ mạnh của nhà họ Hùng đã không thể kiềm chế được nữa, bọn họ gằn lên, tất cả đều xông tới vị trí bên ngoài thành cổ của nhà họ Tề.
“Hùng Đại Hải?”, thấy người nhà họ Hùng xuất hiện ở đây, lão già kia của nhà họ Tề lập tức tái mặt, điều này đủ chứng minh một điều chính là đại quân bọn họ phái đi tấn công nhà họ Hùng nhất định đã xảy ra biến cố.
“Nhà họ Tề giết người của Hằng Nhạc Tông ta, hôm nay không chết không nghỉ”, Dương Đỉnh Thiên cũng tiến lên phía trước, những kẻ mạnh của Hằng Nhạc Tông người nào người nấy khí thế sục sôi.
“Dương…Dương Đỉnh Thiên”, thấy nhóm người phía Dương Đỉnh Thiên, lão già lưng gù mặt mày tái nhợt, kẻ mạnh của nhà họ Hùng và Hằng Nhạc Tông cùng xuất hiện khiến ông ta cảm thấy xảy ra chuyện lớn rồi.
“Mau, mau cầu cứu Chính Dương Tông”, lão già lưng gù lập tức ra lệnh.
“Không cần”, sau tiếng gằn của Chung Quy, chín trụ sáng khổng lồ chiếu từ mặt đất lên vân tiêu, một kết giới khổng lồ bao trùm nơi đây, kết giới này không bảo vệ nơi nào khác mà chỉ bảo vệ nhà họ Tề, đến cả tin tình báo của nhà họ Tề cung không thể truyền ra ngoài.
Giết!
Diệp Thành hắng giọng.
Thế rồi từng bóng người đen kịt choán cả bầu trời, lần lượt hiện thân, khí thế mạnh mẽ khiến hư không bùng nổ.
Thấy vậy, sắc mặt của người nhà họ Tề đều tái cả đi, bọn họ vô cùng kinh ngạc.
Một đòn công kích phá tan.
Viêm Hoàng, Hằng Nhạc, nhà họ Hùng, tất thảy mười mấy tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên đồng thời ra tay, hoặc là trận pháp công kích, hoặc là binh khí bản mệnh, hoặc là bí pháp thông thiên, cứ thế tấn công vào kết giới hộ sơn của nhà họ Tề.
Rầm! Bịch!
Không lâu sau đó, kết giới hộ sơn của nhà họ Tề bị phá vỡ.
Chiến!
Diệp Thành vẫn là người tiên phong đầu tiên, hắn dũng mãnh vô song vung cây Bá Long Đao sát phạt vào trong thành cổ của nhà họ Tề, một đao khiến một tu sĩ ở cảnh giới Linh Hư của nhà họ Tề bị chém chết ngay tại chỗ, sau đó mục tiêu của hắn rất rõ ràng, chính là sát phạt vào nơi sâu nhất của nhà họ Tề, tiếng gầm phẫn nộ vang lên: “Tề Chấn Thiên, ra đây chịu chết đi”.
Không ngờ từ nơi sâu nhất bên trong nhà họ Tề có một đạo hồng quang bay ra, mặc dù cách từ rất xa nhưng Diệp Thành vẫn có thể nhìn ra được đó là Tề Chấn Thiên.
Đi đâu!
Diệp Thành lập tức sát phạt tới, một đao chém vào hư không.
Thấy vậy, Tề Chấn Thiên lập tức đánh ra một chưởng phá tan đao mang của Diệp Thành rồi phẫn nộ: “Tần Vũ, nhà họ Tề ta và ngươi không thù không oán, vì sao lại tấn công chúng ta?”
“Không thù không oán?”, Diệp Thành bật cười lạnh lùng, phất tay tháo mặt nạ quỷ minh để lộ chân dung: “Không biết nhìn thấy khuôn mặt này thì ông có cảm thấy có thù có oán không?”
“Ngươi…”, thấy chân dung của Diệp Thành, Tề Chấn Thiên lập tức lùi về sau, đôi mắt trố ra nhìn hắn: “Không…không thể nào, rõ ràng ngươi đã chết rồi, ta tận mắt trông thấy”.
“Chẳng có gì là không thể”, Diệp Thành lạnh giọng, hắn cầm Bá Long Đao sải bước về phía Tề Chấn Thiên.
Sau từng bước hắn bước đi, xung quanh hiện lên vòng xoáy ma sát, mái tóc đen nhanh chóng chuyển thành màu máu, tiếp đó là một đạo ma văn cổ xưa hiện lên trán hắn.
Gừ! Gừ!
Tiếng gào thét của lệ quỷ vang lên, toàn thân Diệp Thành khí huyết sục sôi như có ngọn lửa thiêu đốt, chiến bào không gió tự tung bay, mái tóc màu đỏ máu bay phất phơ, trông hắn giống như ma vương cái thế.
“Món nợ máu của ngày hôm đó ta phải bắt ông dùng máu để trả lại, vong hồn của Hằng Nhạc ta phải dùng đầu của ông để tế”, sau tiếng gầm kia, Diệp Thành bước vào hư không, ma sát ngút trời sát phạt về phía Tề Chấn Thiên.
“Không thể nào”, Tề Chấn Thiên gào thét, ông ta vẫn không muốn chấp nhận sự thực này.
Rầm! Bịch! Keng!
Không lâu sau đó, tiếng vang mạnh làm rung chuyển đất trời, Diệp Thành và Tề Chấn Hải sát phạt vào thương không đại chiến, hư không như nứt lìa từng tấc một.
Tiếp đó là máu màu vàng kim và màu đỏ tươi cùng rơi xuống, cả hai ra tay không hề biết điểm dừng, liên tục sử dụng đại thuật sát phạt.
Bên dưới, trận đại chiến cũng nhanh chóng nổ ra, mười mấy tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên sát phạt vào.
Sau đó, Viêm Hoàng, Hằng Nhạc, Nhà họ Hùng đều có kẻ mạnh xông vào, khí thế sục sôi.
Lại nhìn sang nhà họ Tề, đại quân công kích nhà họ Hùng đã bị nhấn chìm, những kẻ ở lại trấn thủ cổ thành căn bản không đáng là bao, chỉ có duy nhất một kẻ ở cảnh giới Chuẩn Thiên là Tề Chấn Thiên cũng đã bị Diệp Thành lôi vào hư không quyết chiến.
Rầm! Bịch!
Giữa đất trời liên tiếp vang lên từng tiếng động mạnh mẽ, cung điện của nhà họ Tề sụp đổ, nơi nào đại quân đi qua đều có máu tươi bao trùm.
Cảnh tượng tiếp theo vô cùng dị thường, đây là trận chiến thảm khốc một phương, cho dù là Diệp Thành hay những người khác thì không hề nương tay.
Lần này cũng là một trận chiến đầy hồi hộp.
Không tới một khắc, những kẻ mạnh của nhà họ Tề đều bị tiêu diệt, máu tươi nhuốm đỏ mặt đất, huyết vụ rợp trời trông vô cùng choán mắt.
Rầm! Rầm!
Lúc này, hư không tiếp tục rung chuyển, trận đại chiến của Diệp Thành và Tề Chấn Thiên vẫn chưa kết thúc.
“Dẹp bằng chiến trường đi, những gì có thể đem đi được thì đem đi”, Chung Quy dặn dò rồi ngẩng đầu nhìn lên trời như có thể trông thấy trận huyết chiến của Diệp Thành và Tề Chấn Thiên thông qua bầu hư không mờ ảo.
“Ma đạo mở hoàn toàn thì bá đạo vậy sao, đến ta còn không bằng”, lão tổ nhà họ Tô cũng ngẩng đầu nhì trời, thấy lão tổ nhà họ Tề bị Diệp Thành đánh tới tấp, ông ta bất giác tặc lưỡi.
“Ta thật sự đang chứng kiến sự khởi đầu của một thời đại mới”, Thiên Tông Lão Tổ khẽ vuốt râu: “Sự tồn tại của hắn được định sẵn là dẫn dắt cả một thời đại”
“Chúng ta già thật rồi”, mấy người phía Dương Đỉnh Thiên lần lượt cảm thán.
“Mạnh thật, đúng là bá khí”, Tạ Vân, Hùng Nhị và Hoắc Đằng đều hết sức kinh ngạc, bọn họ kích động chỉ muốn lên hư không quan sát cho kĩ.
“Hắn là Diệp Thành của ta”, Sở Linh ngẩng đàu nhìn người thanh niên khiến cô càng nhìn càng say mê, không lâu trước đó hắn còn là một tiểu tu sĩ ấy vậy mà giờ đã trở thành vị thương cái thế rồi.
“Tỷ tỷ, hắn cũng là Diệp Thành của tỷ, anh kiệt cái thế”, Sở Linh khẽ mỉm cười.
Chương 695: Hậu sinh khả uý
Phụt!
Giữa tiếng bàn tán của đám đông, một bóng người đẫm máu từ hư không rơi xuống khiến toà cung điện duy nhất còn sót lại của nhà họ Tề sụp đổ.
Người đó không phải ai khác, chính là Tề Chấn Thiên.
Rầm!
Diệp Thành cũng rơi xuống, có lẽ vì cơ thể quá nặng nên mặt đất đã nứt ra.
Chẳng mấy chốc, Tề Chấn Thiên đã lảo đảo bước ra khỏi đống đổ nát, đầu tóc rối bù, toàn thân đầy máu, nhìn nhà họ Tề tan hoang và những vũng máu dưới đất, ông ta hối hận rồi, hối hận vì đã kết thù chuốc oán với Diệp Thành, hối hận vì đã nghe lời Doãn Chí Bình khiến cả nhà họ Tề đều bước vào tình cảnh vạn kiếp bất phục cùng mình.
A!
Tề Chấn Thiên ngửa mặt lên trời hét lớn, trong tiếng hét có sự phẫn nộ, hối hận, không cam, oán giận và đau buồn.
Bùm!
Cơ thể Tề Chấn Thiên tự nổ tung, máu tươi văng khắp nhà họ Tề.
Ra ngoài làm bao giờ cũng phải trả giá.
Phù!
Thấy Tề Chấn Thiên tự cho nổ thân thể, Diệp Thành thở ra một hơi thật dài, cơ thể bất giác lảo đảo.
Tề Chấn Thiên là cao thủ có tiếng từ mấy trăm năm trước, ông ta không phải cảnh giới Chuẩn Thiên bình thường, nếu ông ta mở hết ma đạo, sử dụng hết các kỹ năng thì hắn cũng chẳng phải đối thủ của ông ta.
“Cảnh giới Không Minh tầng thứ nhất mà giết được cả Tề Chấn Thiên, đúng là hậu sinh khả uý!”, lão tổ nhà họ Hùng – Hùng Chiến Sơn cảm thán.
“Vậy nên chúng ta đều già rồi!”, lão tổ nhà họ Tô lắc đầu cười.
“Với thiên phú này, có lẽ hắn sẽ trở thành một vị hoàng đế nữa sau cửu hoàng của Đại Sở đấy”, phía Hùng Đại Hải cũng cảm thán.
Khi tất cả mọi người đều đang ngạc nhiên cảm thán thì Diệp Thành đã tiêu tán ma đạo, bỏ một viên đan dược vào miệng rồi bước tới, ánh mắt nhìn thẳng vào Hùng Đại Hải và Hùng Chiến Sơn.
“Tiền bối, có một số lời vãn bối không biết có nên nói hay không”, Diệp Thành cười.
“Có chuyện gì, ngươi cứ nói”, Hùng Đại Hải và Hùng Chiến Sơn mỉm cười đáp.
“Nhà họ Tề ngoài mặt là một thế lực lớn ở Nam Sở, nhưng chúng ta đều biết thực ra họ là gia tộc phụ thuộc Chính Dương Tông. Trận chiến này nhà họ Tề đã bị tiêu diệt, kẻ mạnh của Chính Dương Tông cũng tổn thất rất nhiều, chắc chắn Chính Dương Tông sẽ không bỏ qua”, Diệp Thành từ tốn nói: “Các tiền bối hãy nghe vãn bối mà đưa ra quyết định sớm”.
Hùng Đại Hải và những người khác nghe Diệp Thành nói xong, vẻ mặt đều trở nên nghiêm túc.
Đúng! Một mình nhà họ Tề đã khiến họ khó đối phó rồi, nếu cả Chính Dương Tông sát phạt tới thì có thể nhà họ Hùng chẳng cầm cự nổi một khắc, thực lực của Chính Dương Tông khiến họ cảm thấy sợ hãi, ngột ngạt.
“Không biết nhà họ Hùng có hứng thú gia nhập Viêm Hoàng không ạ?”, khi mọi người đều đang chau mày, Diệp Thành khẽ cười.
“Gia nhập vào Viêm Hoàng?”, nghe lời này, phía Hùng Đại Hải đều nhíu mày, mọi người đưa mắt nhìn nhau.
“Con đồng ý”, khi mọi người còn do dự, Hùng Nhị đã bước lên, nhìn Hùng Đại Hải rồi nói: “Phụ thân, bây giờ Nam Sở đang rối ren, thực lực của Chính Dương Tông đến cả Hằng Nhạc Tông cũng không thể địch lại, huống hồ nhà họ Hùng chúng ta, chuyện này quyết định sớm thì tốt hơn!”
Thấy Hùng Đại Hải chưa trả lời, Hùng Nhị lại nói, nhưng là truyền âm: “Phụ thân cũng thấy rồi đấy, Hằng Nhạc và Viêm Hoàng đã là một gia đình, nhà họ Hùng chúng ta chỉ có dựa vào họ mới tồn tại lâu dài được. Con hiểu tính Diệp Thành, hắn sẽ không để nhà họ Hùng chúng ta chịu thiệt thòi đâu”.
Hùng Đại Hải khẽ gật đầu, không cần Hùng Nhị nói quyền lợi của mình thì người làm gia chủ là ông cũng nhìn ra được. Bây giờ Chính Dương Tông muốn thống trị Nam Sở, hơn nữa thủ đoạn còn vô cùng tàn nhẫn, trong tương lai gần nhà họ Hùng của ông chắc chắn sẽ bị chiếm mất.
Hơn nữa Hùng Đại Hải cũng biết, so với Chính Dương Tông, Thanh Vân Tông và Hằng Nhạc Tông của bây giờ, ông càng muốn gia nhập Viêm Hoàng hơn, so sánh ba tông thì Viêm Hoàng là sự lựa chọn tốt nhất, bởi vì họ coi trọng tình cảm.
Điều này có thể thấy qua việc xảy ra tối nay, chỉ vì Hùng Nhị mà Diệp Thành đã không ngần ngại dẫn cao thủ của Hằng Nhạc và Viêm Hoàng tới cứu viện, tình cảm này đáng để họ tin tưởng Diệp Thành.
Được!
Hùng Đại Hải không phải người thiếu quyết đoán, ông lập tức đồng ý: “Nếu Chính Dương Tông không cho chúng ta đường sống thì chúng ta khai chiến với họ đi”.
“Chúng con sẽ đối xử tốt với nhà họ Hùng”, thấy Hùng Đại Hải đồng ý, Diệp Thành bất giác nở nụ cười: “Để tránh xảy ra biến cố, việc không thể chậm trễ, mong các tiền bối hãy mở thông đạo không gian với chín phân điện lớn của Hằng Nhạc, nếu nhà họ Hùng gặp chuyện, chúng con cũng có thể tới cứu viện kịp thời”.
Nói đến đây, Diệp Thành mỉm cười: “Đương nhiên chúng con cũng sẽ phái cao thủ tới nhà họ Hùng, đồng thời cũng sẽ giúp nhà họ Hùng củng cố phòng ngự trận pháp và công kích trận pháp để ứng phó với biến cố ập đến bất cứ lúc nào”.
“Chúng ta sẽ chuẩn bị ngay”, phía Hùng Đại Hải lập tức di chuyển, dẫn người nhà họ Hùng rời đi.
Sau đó, cao thủ của Viêm Hoàng cũng đi theo rất nhiều, trong đó có không ít cao thủ cảnh giới Không Minh tầng thứ chín.
Sau khi người nhà họ Hùng đi, Diệp Thành nhìn Chung Giang, Thiên Tông Lão Tổ và Hồng Trần Tuyết: “Ba vị vẫn trấn giữ thành cổ Thiên Thu nhé”.
“Khi nào cần có thể gọi chúng ta bất cứ lúc nào”, ba người cùng cười rồi quay người bước vào khoảng không.
“Những nguời khác mau chóng đi thôi”, sau khi phía Chung Giang đi, Diệp Thành nhìn quanh một lượt rồi đi vào khoảng không trước.
Chẳng bao lâu, tất cả cao thủ của Viêm Hoàng và Hằng Nhạc đều đã rút khỏi nhà họ Tề.
Thắng lợi trở về, ai cũng vui mừng.
“Không biết sau khi Chính Dương Tông biết mạng lưới tình báo của mình đã bị nhổ sạch tận gốc sẽ có vẻ mặt gì”, trên phi kiếm, Cổ Tam Thông cầm bầu rượu, cười cực kỳ sảng khoái.
“Có lẽ sẽ gầm gừ như chó điên”, Vô Nhai Đạo Nhân cười nhạt.
“Có lẽ bây giờ bọn họ không rảnh quan tâm những chuyện này đâu”, Diệp Thành ngoáy lỗ tai: “Sự chú ý của họ hiện giờ có lẽ đều đã dồn vào chín phân điện lớn của Thanh Vân Tông, so với nhà họ Tề, bọn họ coi trọng trận chiến này hơn”.
“Tin tức đã chuyển đến Chính Dương Tông rồi, có lẽ đêm mai mười tám điện của Hằng Nhạc và Chính Dương Tông sẽ phát động tấn công trước”, Sở Linh Ngọc nhẹ nhàng thông báo.
“Phải nói là chiến lược chung của Doãn Chí Bình có hơi sai lầm”, Diệp Thành cười mỉa mai: “Trong ba tông ở Nam Sở thì Chính Dương Tông là mạnh nhất, nhưng hắn lại liên hợp với Chính Dương Tông để xử lý Thanh Vân Tông, đánh bại Thanh Vân Tông thì mục tiêu tiếp theo của Chính Dương Tông sẽ là Hằng Nhạc Tông, hắn làm vậy là tự đào hố chôn mình!”
“Hắn rất mạnh nhưng lại quá ngông cuồng tự đại”, Dương Đỉnh Thiên cười nhạt: “Mọi người đều biết chiến tranh giữa các tu sĩ không phải do sức của một người có thể điều khiển, không có tầm nhìn của thống soái, chắc chắn sẽ diệt vong”.
“Cho nên chúng ta cũng phải tìm chút việc cho Chính Dương Tông làm đã”, Diệp Thành cười nhẹ: “Ví dụ như đánh Thanh Vân Tông, sau đó tìm Thanh Vân Tông liên hợp đối phó với Chính Dương Tông”.
“Phiền phức”, Long Nhất lắc đầu.
“Phiền phức một chút cũng được”, Diệp Thành cầm lấy bình rượu Tạ Vân đưa, nhấp một ngụm rồi nói: “Sở dĩ con nói chơi trong tối là vì không muốn người của Viêm Hoàng và Hằng Nhạc thương vong quá nhiều, bây giờ quá liều lĩnh không phải hành động sáng suốt”.
Nói đến đây, Diệp Thành dừng một chút mới nói tiếp: “Điều con muốn nói với các tiền bối là mục tiêu của chúng ta không chỉ là tiêu diệt Chính Dương Tông, Thanh Vân Tông, trong tương lai chúng ta còn thống nhất Nam Sở, thống nhất Nam Sở rồi sẽ chỉ huy quân đội tiến về phương Bắc thống nhất Bắc Sở, vậy nên chúng ta phải cố gắng hết sức bảo toàn lực lượng”.
Lời này vừa dứt, ánh mắt những người có mặt nhìn Diệp Thành đều thay đổi.
Thống nhất Đại Sở là một kế hoạch lớn nhường nào! Không ngờ những lời như vậy lại được thốt ra từ hậu bối cảnh giới Không Minh tầng thứ nhất, các tiền bối đi trước đều không khỏi sửng sốt.
Khi nói chuyện, mọi người đã trở về phân điện thứ chín của Hằng Nhạc Tông.
Rầm!
Đến khi trời hửng sáng, có tiếng gầm rú vọng ra từ trong đại điện của Chính Dương Tông.
Khốn kiếp!
Thành Côn nổi giận hét lên như con sư tử điên: “Nhà họ Tề đã bị tiêu diệt, tin quan trọng như thế mà ba canh giờ sau mới truyền tới, mạng lưới tình báo của Chính Dương Tông làm ăn kiểu gì vậy hả?”
“Tông… Tông chủ chuộc tội”, phía dưới, các trưởng lão của Chính Dương Tông quỳ rạp dưới đất, không dám thở mạnh: “Sự chú ý của chúng ta đều tập trung về phía Thanh Vân Tông, không ai ngờ nhà họ Tề lại gặp biến cố này”.
“Đây là lý do các người tìm cho ta?”, Thành Côn gầm lên.
“Được rồi”, một giọng nói vang lên trong đại điện: “Chuyện của nhà họ Tề để sau rồi nói, việc quan trọng nhất bây giờ vẫn là chín phân điện của Thanh Vân Tông, liên hệ với Hằng Nhạc Tông đi! Phát động tấn công trước khi Thanh Vân Tông chuẩn bị sẵn sàng, tốt nhất là tối nay luôn”.
Chương 696: Mỹ nữ, ta muốn ngủ với cô
Sáng sớm, cả phân điện thứ chín của Hằng Nhạc đều yên bình.
Trải qua một đêm bận rộn, hầu hết mọi người đều đã về ngủ, nhưng có những người lúc này lại phấn khích không ngủ được.
Đây là một tiểu biệt uyển lộng lẫy, hương rượu nồng lan toả khắp nơi.
Chính giữa biệt uyển có một đại đỉnh trông khá kỳ lạ, trong đại đỉnh nước sôi sùng sục, thịt hầm thơm ngào ngạt, thi thoảng Diệp Thành còn bỏ vài bụi linh dược và vài bình linh dịch vào.
“Ta nói ngươi nghe, lần đó đã suýt chết rồi nhưng chúng ta thông minh trốn trong đầm nước nên mới thoát được cảnh truy sát đấy”, Tạ Vân ôm bầu rượu kể lại, nước bọt văng tung toé khắp nơi.
Nhưng tên này nhìn hơi kỳ lạ, lạ ở chỗ nào? Đôi mắt hắn ta rất lạ, một xanh một tím, trông chẳng ra sao.
“Ta thì đỡ hơn nhiều, may mắn được một vị tiền bối ẩn thế cứu giúp”, Tề Nguyệt cười nhẹ: “Nhưng chuyện xảy ra sau đó lại tệ hơn rất nhiều”.
“Nhưng dù thế nào thì bây giờ chúng ta đều còn sống”, Hoắc Đằng cười toe toét, cầm khăn tay lau Cửu Chiến Bá Thiên Chuỳ.
“Hế? Cây búa của ngươi không tồi nha!”, Hùng Nhị nhìn cây búa sắt của Hoắc Đằng với đôi mắt sáng rực.
“Đương nhiên rồi, Diệp Thành tặng đó, bảo bối xịn”.
“Của ta cũng không kém”, Tạ Vân lại đắc ý lấy kiếm Trạm Lô ra, nói xong còn hôn lên thân kiếm.
Hùng Nhị liếc nhìn Tạ Vân rồi lại nhìn những người khác, hầu như trên tay ai cũng cầm một món bảo bối, hơn nữa cấp bậc cũng không thấp.
Nhìn quanh một hồi, hắn ta nhìn Diệp Thành: “Sao không tặng ta?”
“Cây gậy lang nha của ngươi cũng rất tốt”, Diệp Thành ngoáy tai.
Nghe vậy, Hùng Nhị lấy gậy lang nha ra rồi ném đi thật xa, sau đó lại nhìn Diệp Thành với vẻ háo hức: “Không còn nữa rồi.”
“Ngươi hay lắm”, Diệp Thành không khỏi giơ ngón tay cái lên, hắn lấy ra một cây gậy lang nha màu đen sậm rồi ném qua: “Này, Lôi Chiến Lang Nha, thưởng cho ngươi đó”.
“Cái này được, he he he”, Hùng Nhị nhận lấy, bật cười sung sướng.
“Như Huyên sư muội, của muội đây”, Diệp Thành lấy một thanh linh kiếm tinh xảo ra.
“Ta cũng có phần à”, Đường Như Huyên mỉm cười nhận lấy. Diệp Thành là ai? Là sát thần Phong Vân, là Thánh chủ Viêm Hoàng, binh khí mà hắn tặng đều không phải vật tầm thường.
“Liễu Dật sư huynh, huynh có muốn thay kiếm Thái Cực không?”, Diệp Thành hỏi Liễu Dật.
“Đây là vật tổ tiền ta truyền lại, có nó là được rồi”, Liễu Dật cười nhẹ.
“Kiếm của huynh là bảo bối đó”, Diệp Thành mỉm cười, lấy một chiếc ngọc đới bảy màu tặng cho Nam Cung Nguyệt: “Nam Cung sư tỷ, Ngọc Tâm Lăng bảy màu này tặng cho tỷ là hợp lý nhất rồi”.
“Cảm ơn Diệp sư đệ”, Nam Cung Nguyệt cười khẽ, nhận lấy Ngọc Tâm Lăng bảy màu. Với nhãn lực của cô đương nhiên có thể nhìn ra sự phi thường của món bảo vật này, nhìn có vẻ mềm mại dịu dàng nhưng thực ra lại là binh khí bất phàm.
“Nào nào nào, người nào cũng có phần”, bên ngoài có tiếng cười vang lên, Lăng Tiêu dẫn Tiêu Tương đi vào.
Nhìn thấy hai người, mắt mọi người đều sáng lên, Lăng Tiêu thì không sao, nhưng Tiêu Tương lại không được tự nhiên lắm, có lẽ cô ấy vẫn chưa hoàn toàn bước ra khỏi bóng tối, vẫn cảm thấy hơi tự ti.
Cô ấy có một lọn tóc rũ xuống như muốn che đi chữ ‘thù’ trên trán bên trái, nhưng gió nhẹ không hiểu ý lại thổi bay tóc cô lên nên mọi người đều nhìn thấy.
Bầu không khí thay đổi, trong mắt mọi người đều tràn ngập ánh nhìn lạnh lẽo.
Tiêu Tương của ngày hôm nay khiến mọi người nhớ đến Doãn Chí Bình, chính kẻ tội ác tày trời ấy đã huỷ hoại cuộc đời tươi đẹp của một nữ nhân.
Tuy nhiên Tiêu Tương vẫn may mắn vì có Lăng Tiêu ở bên, chưa từng rời bỏ. Câu chuyện của họ đã lan truyền khắp Đại Sở, cũng chính vì sự chung tình của Lăng Tiêu mới khiến phía Hùng Nhị và Tạ Vân chấp nhận hắn ta ngay lập tức, bởi vì hắn ta là một nam nhân chân thành, có tư cách trở thành huynh đệ của họ.
“Nào nào nào, con rể của Hằng Nhạc chúng ta”, bên này, phía Tạ Vân đã kéo Lăng Tiêu lại, câu ‘con rể của Hằng Nhạc’ khiến mặt Tiêu Tương thoáng chốc đỏ bừng.
“Mạc Tà Can Tương, bạc đầu đồng tâm”, Diệp Thành đã lấy hai thanh linh kiếm ra, một thanh tên là Mạc Tà, một thanh tên là Can Tương, đây là một cặp kiếm đôi, song kiếm hợp bích, uy lực vô song.
“Cảm ơn… Diệp sư đệ”, giọng điệu Tiêu Tương hơi mất tự nhiên, nhưng cô vẫn nhận lấy.
“Ta nghe nói ngươi còn tặng đan dược cho chúng ta nữa”, Hùng Nhị lại tiến lên, hai mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Diệp Thành.
“Mẹ kiếp, ngươi nghe ai nói?”
“Dù sao ta cũng nghe nói là như vậy”.
“Hùng mập à, ta thích ngươi lắm”, Diệp Thành véo khuôn mặt mập mạp của Hùng Nhị, sau đó vẫn lấy mấy túi đựng đồ ra, đương nhiên hắn sẽ đối xử công bằng, bình đẳng. Đan Thánh mà, sao có thể thiếu đan dược?
“Nghe nói còn có bí thuật huyền pháp gì đó nữa”.
“Có có có, cái gì cũng có”, Diệp Thành chưa bao giờ keo kiệt với phía Liễu Dật, hắn bày hết bí thuật kiếm được thời gian qua lên bàn: “Đây, mọi người chọn thoải mái đi”.
“Đúng là huynh đệ tốt”, vô sỉ nhất chính là tên Hùng Nhị này, hắn ta lập tức nhào tới nằm bò ra chọn.
Trong màn đêm liên quân của Viêm Hoàng, Hằng Nhạc, nhà họ Hùng liên thủ lại với nhau không ngừng duy trì hư không đại trận, mãi tới khi di chuyển tới trước một rặng núi mới dừng lại.
Ở phía xa, một cổ thành như ẩn như hiện, xung quanh có ánh sáng bao quanh như khoác lên mình một lớp mạng che thần bí khiến người ta tưởng rằng thứ mình nhìn thấy không phải một cổ thành thực sự mà là một ảo ảnh.
“Đó là sào huyệt của nhà họ Tề”, phía trước, Hùng Đại Hải chỉ về phía cổ thành nằm ở sâu nhất trong rặng núi.
Nghe vậy, tất cả mọi người đều ngừng bàn tán, bọn họ đứng lên trên phi kiếm, người nào người nấy khí huyết sục sôi.
“Đúng là biết tìm nơi ẩn náu đấy”, Diệp Thành xoa cằm, hắn bất giác tặc lưỡi, “tận dụng địa thế của rặng núi, liên kết đại trận, nhà họ Tề nhất định có cao nhân”.
“Xem ra nhà họ Tề vẫn chưa biết người phái đi tới nhà họ Hùng đã bị chúng ta tiêu diệt”.
“Bọn họ sẽ biết nhanh thôi”, Diệp Thành mỉm cười lập tức vung Bá Long Đao, một đạo bát hoang chảm chém từ trên trời xuống cứ thế chém vào kết giới hộ sơn của nhà họ Tề.
Bịch!
Âm thanh tiếng kim loại va vào nhau vang lên, một trảm của Diệp Thành như trảm vào đá và thép, hắn cứ thế bị đẩy lùi về sau.
“Mẹ kiếp, đúng là kiên cố kinh người”, hai cánh tay Diệp Thành tê dại, hắn rít lên.
Kẻ nào?
Đột nhiên, bên trong cổ thành của nhà họ Tề vang lên tiếng gằn phẫn nộ.
Những kẻ mạnh của nhà họ Tề lần lượt bay ra ngoài, xông lên tường thành và ném ánh mắt lạnh lùng nhìn Diệp Thành ở bên ngoài.
“To gan, dám đến nhà họ Tề gây sự”, trên tường thành của nhà họ Tề, một lão già lạnh lùng gằn lên, lão ta ở cảnh giới Không Minh tầng thứ chín, là người mà cả nhà họ Hùng đều phải kiêng dè.
“Đánh cả nhà họ Hùng các ngươi”, những tu sĩ mạnh của nhà họ Hùng đã không thể kiềm chế được nữa, bọn họ gằn lên, tất cả đều xông tới vị trí bên ngoài thành cổ của nhà họ Tề.
“Hùng Đại Hải?”, thấy người nhà họ Hùng xuất hiện ở đây, lão già kia của nhà họ Tề lập tức tái mặt, điều này đủ chứng minh một điều chính là đại quân bọn họ phái đi tấn công nhà họ Hùng nhất định đã xảy ra biến cố.
“Nhà họ Tề giết người của Hằng Nhạc Tông ta, hôm nay không chết không nghỉ”, Dương Đỉnh Thiên cũng tiến lên phía trước, những kẻ mạnh của Hằng Nhạc Tông người nào người nấy khí thế sục sôi.
“Dương…Dương Đỉnh Thiên”, thấy nhóm người phía Dương Đỉnh Thiên, lão già lưng gù mặt mày tái nhợt, kẻ mạnh của nhà họ Hùng và Hằng Nhạc Tông cùng xuất hiện khiến ông ta cảm thấy xảy ra chuyện lớn rồi.
“Mau, mau cầu cứu Chính Dương Tông”, lão già lưng gù lập tức ra lệnh.
“Không cần”, sau tiếng gằn của Chung Quy, chín trụ sáng khổng lồ chiếu từ mặt đất lên vân tiêu, một kết giới khổng lồ bao trùm nơi đây, kết giới này không bảo vệ nơi nào khác mà chỉ bảo vệ nhà họ Tề, đến cả tin tình báo của nhà họ Tề cung không thể truyền ra ngoài.
Giết!
Diệp Thành hắng giọng.
Thế rồi từng bóng người đen kịt choán cả bầu trời, lần lượt hiện thân, khí thế mạnh mẽ khiến hư không bùng nổ.
Thấy vậy, sắc mặt của người nhà họ Tề đều tái cả đi, bọn họ vô cùng kinh ngạc.
Một đòn công kích phá tan.
Viêm Hoàng, Hằng Nhạc, nhà họ Hùng, tất thảy mười mấy tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên đồng thời ra tay, hoặc là trận pháp công kích, hoặc là binh khí bản mệnh, hoặc là bí pháp thông thiên, cứ thế tấn công vào kết giới hộ sơn của nhà họ Tề.
Rầm! Bịch!
Không lâu sau đó, kết giới hộ sơn của nhà họ Tề bị phá vỡ.
Chiến!
Diệp Thành vẫn là người tiên phong đầu tiên, hắn dũng mãnh vô song vung cây Bá Long Đao sát phạt vào trong thành cổ của nhà họ Tề, một đao khiến một tu sĩ ở cảnh giới Linh Hư của nhà họ Tề bị chém chết ngay tại chỗ, sau đó mục tiêu của hắn rất rõ ràng, chính là sát phạt vào nơi sâu nhất của nhà họ Tề, tiếng gầm phẫn nộ vang lên: “Tề Chấn Thiên, ra đây chịu chết đi”.
Không ngờ từ nơi sâu nhất bên trong nhà họ Tề có một đạo hồng quang bay ra, mặc dù cách từ rất xa nhưng Diệp Thành vẫn có thể nhìn ra được đó là Tề Chấn Thiên.
Đi đâu!
Diệp Thành lập tức sát phạt tới, một đao chém vào hư không.
Thấy vậy, Tề Chấn Thiên lập tức đánh ra một chưởng phá tan đao mang của Diệp Thành rồi phẫn nộ: “Tần Vũ, nhà họ Tề ta và ngươi không thù không oán, vì sao lại tấn công chúng ta?”
“Không thù không oán?”, Diệp Thành bật cười lạnh lùng, phất tay tháo mặt nạ quỷ minh để lộ chân dung: “Không biết nhìn thấy khuôn mặt này thì ông có cảm thấy có thù có oán không?”
“Ngươi…”, thấy chân dung của Diệp Thành, Tề Chấn Thiên lập tức lùi về sau, đôi mắt trố ra nhìn hắn: “Không…không thể nào, rõ ràng ngươi đã chết rồi, ta tận mắt trông thấy”.
“Chẳng có gì là không thể”, Diệp Thành lạnh giọng, hắn cầm Bá Long Đao sải bước về phía Tề Chấn Thiên.
Sau từng bước hắn bước đi, xung quanh hiện lên vòng xoáy ma sát, mái tóc đen nhanh chóng chuyển thành màu máu, tiếp đó là một đạo ma văn cổ xưa hiện lên trán hắn.
Gừ! Gừ!
Tiếng gào thét của lệ quỷ vang lên, toàn thân Diệp Thành khí huyết sục sôi như có ngọn lửa thiêu đốt, chiến bào không gió tự tung bay, mái tóc màu đỏ máu bay phất phơ, trông hắn giống như ma vương cái thế.
“Món nợ máu của ngày hôm đó ta phải bắt ông dùng máu để trả lại, vong hồn của Hằng Nhạc ta phải dùng đầu của ông để tế”, sau tiếng gầm kia, Diệp Thành bước vào hư không, ma sát ngút trời sát phạt về phía Tề Chấn Thiên.
“Không thể nào”, Tề Chấn Thiên gào thét, ông ta vẫn không muốn chấp nhận sự thực này.
Rầm! Bịch! Keng!
Không lâu sau đó, tiếng vang mạnh làm rung chuyển đất trời, Diệp Thành và Tề Chấn Hải sát phạt vào thương không đại chiến, hư không như nứt lìa từng tấc một.
Tiếp đó là máu màu vàng kim và màu đỏ tươi cùng rơi xuống, cả hai ra tay không hề biết điểm dừng, liên tục sử dụng đại thuật sát phạt.
Bên dưới, trận đại chiến cũng nhanh chóng nổ ra, mười mấy tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên sát phạt vào.
Sau đó, Viêm Hoàng, Hằng Nhạc, Nhà họ Hùng đều có kẻ mạnh xông vào, khí thế sục sôi.
Lại nhìn sang nhà họ Tề, đại quân công kích nhà họ Hùng đã bị nhấn chìm, những kẻ ở lại trấn thủ cổ thành căn bản không đáng là bao, chỉ có duy nhất một kẻ ở cảnh giới Chuẩn Thiên là Tề Chấn Thiên cũng đã bị Diệp Thành lôi vào hư không quyết chiến.
Rầm! Bịch!
Giữa đất trời liên tiếp vang lên từng tiếng động mạnh mẽ, cung điện của nhà họ Tề sụp đổ, nơi nào đại quân đi qua đều có máu tươi bao trùm.
Cảnh tượng tiếp theo vô cùng dị thường, đây là trận chiến thảm khốc một phương, cho dù là Diệp Thành hay những người khác thì không hề nương tay.
Lần này cũng là một trận chiến đầy hồi hộp.
Không tới một khắc, những kẻ mạnh của nhà họ Tề đều bị tiêu diệt, máu tươi nhuốm đỏ mặt đất, huyết vụ rợp trời trông vô cùng choán mắt.
Rầm! Rầm!
Lúc này, hư không tiếp tục rung chuyển, trận đại chiến của Diệp Thành và Tề Chấn Thiên vẫn chưa kết thúc.
“Dẹp bằng chiến trường đi, những gì có thể đem đi được thì đem đi”, Chung Quy dặn dò rồi ngẩng đầu nhìn lên trời như có thể trông thấy trận huyết chiến của Diệp Thành và Tề Chấn Thiên thông qua bầu hư không mờ ảo.
“Ma đạo mở hoàn toàn thì bá đạo vậy sao, đến ta còn không bằng”, lão tổ nhà họ Tô cũng ngẩng đầu nhì trời, thấy lão tổ nhà họ Tề bị Diệp Thành đánh tới tấp, ông ta bất giác tặc lưỡi.
“Ta thật sự đang chứng kiến sự khởi đầu của một thời đại mới”, Thiên Tông Lão Tổ khẽ vuốt râu: “Sự tồn tại của hắn được định sẵn là dẫn dắt cả một thời đại”
“Chúng ta già thật rồi”, mấy người phía Dương Đỉnh Thiên lần lượt cảm thán.
“Mạnh thật, đúng là bá khí”, Tạ Vân, Hùng Nhị và Hoắc Đằng đều hết sức kinh ngạc, bọn họ kích động chỉ muốn lên hư không quan sát cho kĩ.
“Hắn là Diệp Thành của ta”, Sở Linh ngẩng đàu nhìn người thanh niên khiến cô càng nhìn càng say mê, không lâu trước đó hắn còn là một tiểu tu sĩ ấy vậy mà giờ đã trở thành vị thương cái thế rồi.
“Tỷ tỷ, hắn cũng là Diệp Thành của tỷ, anh kiệt cái thế”, Sở Linh khẽ mỉm cười.
Chương 695: Hậu sinh khả uý
Phụt!
Giữa tiếng bàn tán của đám đông, một bóng người đẫm máu từ hư không rơi xuống khiến toà cung điện duy nhất còn sót lại của nhà họ Tề sụp đổ.
Người đó không phải ai khác, chính là Tề Chấn Thiên.
Rầm!
Diệp Thành cũng rơi xuống, có lẽ vì cơ thể quá nặng nên mặt đất đã nứt ra.
Chẳng mấy chốc, Tề Chấn Thiên đã lảo đảo bước ra khỏi đống đổ nát, đầu tóc rối bù, toàn thân đầy máu, nhìn nhà họ Tề tan hoang và những vũng máu dưới đất, ông ta hối hận rồi, hối hận vì đã kết thù chuốc oán với Diệp Thành, hối hận vì đã nghe lời Doãn Chí Bình khiến cả nhà họ Tề đều bước vào tình cảnh vạn kiếp bất phục cùng mình.
A!
Tề Chấn Thiên ngửa mặt lên trời hét lớn, trong tiếng hét có sự phẫn nộ, hối hận, không cam, oán giận và đau buồn.
Bùm!
Cơ thể Tề Chấn Thiên tự nổ tung, máu tươi văng khắp nhà họ Tề.
Ra ngoài làm bao giờ cũng phải trả giá.
Phù!
Thấy Tề Chấn Thiên tự cho nổ thân thể, Diệp Thành thở ra một hơi thật dài, cơ thể bất giác lảo đảo.
Tề Chấn Thiên là cao thủ có tiếng từ mấy trăm năm trước, ông ta không phải cảnh giới Chuẩn Thiên bình thường, nếu ông ta mở hết ma đạo, sử dụng hết các kỹ năng thì hắn cũng chẳng phải đối thủ của ông ta.
“Cảnh giới Không Minh tầng thứ nhất mà giết được cả Tề Chấn Thiên, đúng là hậu sinh khả uý!”, lão tổ nhà họ Hùng – Hùng Chiến Sơn cảm thán.
“Vậy nên chúng ta đều già rồi!”, lão tổ nhà họ Tô lắc đầu cười.
“Với thiên phú này, có lẽ hắn sẽ trở thành một vị hoàng đế nữa sau cửu hoàng của Đại Sở đấy”, phía Hùng Đại Hải cũng cảm thán.
Khi tất cả mọi người đều đang ngạc nhiên cảm thán thì Diệp Thành đã tiêu tán ma đạo, bỏ một viên đan dược vào miệng rồi bước tới, ánh mắt nhìn thẳng vào Hùng Đại Hải và Hùng Chiến Sơn.
“Tiền bối, có một số lời vãn bối không biết có nên nói hay không”, Diệp Thành cười.
“Có chuyện gì, ngươi cứ nói”, Hùng Đại Hải và Hùng Chiến Sơn mỉm cười đáp.
“Nhà họ Tề ngoài mặt là một thế lực lớn ở Nam Sở, nhưng chúng ta đều biết thực ra họ là gia tộc phụ thuộc Chính Dương Tông. Trận chiến này nhà họ Tề đã bị tiêu diệt, kẻ mạnh của Chính Dương Tông cũng tổn thất rất nhiều, chắc chắn Chính Dương Tông sẽ không bỏ qua”, Diệp Thành từ tốn nói: “Các tiền bối hãy nghe vãn bối mà đưa ra quyết định sớm”.
Hùng Đại Hải và những người khác nghe Diệp Thành nói xong, vẻ mặt đều trở nên nghiêm túc.
Đúng! Một mình nhà họ Tề đã khiến họ khó đối phó rồi, nếu cả Chính Dương Tông sát phạt tới thì có thể nhà họ Hùng chẳng cầm cự nổi một khắc, thực lực của Chính Dương Tông khiến họ cảm thấy sợ hãi, ngột ngạt.
“Không biết nhà họ Hùng có hứng thú gia nhập Viêm Hoàng không ạ?”, khi mọi người đều đang chau mày, Diệp Thành khẽ cười.
“Gia nhập vào Viêm Hoàng?”, nghe lời này, phía Hùng Đại Hải đều nhíu mày, mọi người đưa mắt nhìn nhau.
“Con đồng ý”, khi mọi người còn do dự, Hùng Nhị đã bước lên, nhìn Hùng Đại Hải rồi nói: “Phụ thân, bây giờ Nam Sở đang rối ren, thực lực của Chính Dương Tông đến cả Hằng Nhạc Tông cũng không thể địch lại, huống hồ nhà họ Hùng chúng ta, chuyện này quyết định sớm thì tốt hơn!”
Thấy Hùng Đại Hải chưa trả lời, Hùng Nhị lại nói, nhưng là truyền âm: “Phụ thân cũng thấy rồi đấy, Hằng Nhạc và Viêm Hoàng đã là một gia đình, nhà họ Hùng chúng ta chỉ có dựa vào họ mới tồn tại lâu dài được. Con hiểu tính Diệp Thành, hắn sẽ không để nhà họ Hùng chúng ta chịu thiệt thòi đâu”.
Hùng Đại Hải khẽ gật đầu, không cần Hùng Nhị nói quyền lợi của mình thì người làm gia chủ là ông cũng nhìn ra được. Bây giờ Chính Dương Tông muốn thống trị Nam Sở, hơn nữa thủ đoạn còn vô cùng tàn nhẫn, trong tương lai gần nhà họ Hùng của ông chắc chắn sẽ bị chiếm mất.
Hơn nữa Hùng Đại Hải cũng biết, so với Chính Dương Tông, Thanh Vân Tông và Hằng Nhạc Tông của bây giờ, ông càng muốn gia nhập Viêm Hoàng hơn, so sánh ba tông thì Viêm Hoàng là sự lựa chọn tốt nhất, bởi vì họ coi trọng tình cảm.
Điều này có thể thấy qua việc xảy ra tối nay, chỉ vì Hùng Nhị mà Diệp Thành đã không ngần ngại dẫn cao thủ của Hằng Nhạc và Viêm Hoàng tới cứu viện, tình cảm này đáng để họ tin tưởng Diệp Thành.
Được!
Hùng Đại Hải không phải người thiếu quyết đoán, ông lập tức đồng ý: “Nếu Chính Dương Tông không cho chúng ta đường sống thì chúng ta khai chiến với họ đi”.
“Chúng con sẽ đối xử tốt với nhà họ Hùng”, thấy Hùng Đại Hải đồng ý, Diệp Thành bất giác nở nụ cười: “Để tránh xảy ra biến cố, việc không thể chậm trễ, mong các tiền bối hãy mở thông đạo không gian với chín phân điện lớn của Hằng Nhạc, nếu nhà họ Hùng gặp chuyện, chúng con cũng có thể tới cứu viện kịp thời”.
Nói đến đây, Diệp Thành mỉm cười: “Đương nhiên chúng con cũng sẽ phái cao thủ tới nhà họ Hùng, đồng thời cũng sẽ giúp nhà họ Hùng củng cố phòng ngự trận pháp và công kích trận pháp để ứng phó với biến cố ập đến bất cứ lúc nào”.
“Chúng ta sẽ chuẩn bị ngay”, phía Hùng Đại Hải lập tức di chuyển, dẫn người nhà họ Hùng rời đi.
Sau đó, cao thủ của Viêm Hoàng cũng đi theo rất nhiều, trong đó có không ít cao thủ cảnh giới Không Minh tầng thứ chín.
Sau khi người nhà họ Hùng đi, Diệp Thành nhìn Chung Giang, Thiên Tông Lão Tổ và Hồng Trần Tuyết: “Ba vị vẫn trấn giữ thành cổ Thiên Thu nhé”.
“Khi nào cần có thể gọi chúng ta bất cứ lúc nào”, ba người cùng cười rồi quay người bước vào khoảng không.
“Những nguời khác mau chóng đi thôi”, sau khi phía Chung Giang đi, Diệp Thành nhìn quanh một lượt rồi đi vào khoảng không trước.
Chẳng bao lâu, tất cả cao thủ của Viêm Hoàng và Hằng Nhạc đều đã rút khỏi nhà họ Tề.
Thắng lợi trở về, ai cũng vui mừng.
“Không biết sau khi Chính Dương Tông biết mạng lưới tình báo của mình đã bị nhổ sạch tận gốc sẽ có vẻ mặt gì”, trên phi kiếm, Cổ Tam Thông cầm bầu rượu, cười cực kỳ sảng khoái.
“Có lẽ sẽ gầm gừ như chó điên”, Vô Nhai Đạo Nhân cười nhạt.
“Có lẽ bây giờ bọn họ không rảnh quan tâm những chuyện này đâu”, Diệp Thành ngoáy lỗ tai: “Sự chú ý của họ hiện giờ có lẽ đều đã dồn vào chín phân điện lớn của Thanh Vân Tông, so với nhà họ Tề, bọn họ coi trọng trận chiến này hơn”.
“Tin tức đã chuyển đến Chính Dương Tông rồi, có lẽ đêm mai mười tám điện của Hằng Nhạc và Chính Dương Tông sẽ phát động tấn công trước”, Sở Linh Ngọc nhẹ nhàng thông báo.
“Phải nói là chiến lược chung của Doãn Chí Bình có hơi sai lầm”, Diệp Thành cười mỉa mai: “Trong ba tông ở Nam Sở thì Chính Dương Tông là mạnh nhất, nhưng hắn lại liên hợp với Chính Dương Tông để xử lý Thanh Vân Tông, đánh bại Thanh Vân Tông thì mục tiêu tiếp theo của Chính Dương Tông sẽ là Hằng Nhạc Tông, hắn làm vậy là tự đào hố chôn mình!”
“Hắn rất mạnh nhưng lại quá ngông cuồng tự đại”, Dương Đỉnh Thiên cười nhạt: “Mọi người đều biết chiến tranh giữa các tu sĩ không phải do sức của một người có thể điều khiển, không có tầm nhìn của thống soái, chắc chắn sẽ diệt vong”.
“Cho nên chúng ta cũng phải tìm chút việc cho Chính Dương Tông làm đã”, Diệp Thành cười nhẹ: “Ví dụ như đánh Thanh Vân Tông, sau đó tìm Thanh Vân Tông liên hợp đối phó với Chính Dương Tông”.
“Phiền phức”, Long Nhất lắc đầu.
“Phiền phức một chút cũng được”, Diệp Thành cầm lấy bình rượu Tạ Vân đưa, nhấp một ngụm rồi nói: “Sở dĩ con nói chơi trong tối là vì không muốn người của Viêm Hoàng và Hằng Nhạc thương vong quá nhiều, bây giờ quá liều lĩnh không phải hành động sáng suốt”.
Nói đến đây, Diệp Thành dừng một chút mới nói tiếp: “Điều con muốn nói với các tiền bối là mục tiêu của chúng ta không chỉ là tiêu diệt Chính Dương Tông, Thanh Vân Tông, trong tương lai chúng ta còn thống nhất Nam Sở, thống nhất Nam Sở rồi sẽ chỉ huy quân đội tiến về phương Bắc thống nhất Bắc Sở, vậy nên chúng ta phải cố gắng hết sức bảo toàn lực lượng”.
Lời này vừa dứt, ánh mắt những người có mặt nhìn Diệp Thành đều thay đổi.
Thống nhất Đại Sở là một kế hoạch lớn nhường nào! Không ngờ những lời như vậy lại được thốt ra từ hậu bối cảnh giới Không Minh tầng thứ nhất, các tiền bối đi trước đều không khỏi sửng sốt.
Khi nói chuyện, mọi người đã trở về phân điện thứ chín của Hằng Nhạc Tông.
Rầm!
Đến khi trời hửng sáng, có tiếng gầm rú vọng ra từ trong đại điện của Chính Dương Tông.
Khốn kiếp!
Thành Côn nổi giận hét lên như con sư tử điên: “Nhà họ Tề đã bị tiêu diệt, tin quan trọng như thế mà ba canh giờ sau mới truyền tới, mạng lưới tình báo của Chính Dương Tông làm ăn kiểu gì vậy hả?”
“Tông… Tông chủ chuộc tội”, phía dưới, các trưởng lão của Chính Dương Tông quỳ rạp dưới đất, không dám thở mạnh: “Sự chú ý của chúng ta đều tập trung về phía Thanh Vân Tông, không ai ngờ nhà họ Tề lại gặp biến cố này”.
“Đây là lý do các người tìm cho ta?”, Thành Côn gầm lên.
“Được rồi”, một giọng nói vang lên trong đại điện: “Chuyện của nhà họ Tề để sau rồi nói, việc quan trọng nhất bây giờ vẫn là chín phân điện của Thanh Vân Tông, liên hệ với Hằng Nhạc Tông đi! Phát động tấn công trước khi Thanh Vân Tông chuẩn bị sẵn sàng, tốt nhất là tối nay luôn”.
Chương 696: Mỹ nữ, ta muốn ngủ với cô
Sáng sớm, cả phân điện thứ chín của Hằng Nhạc đều yên bình.
Trải qua một đêm bận rộn, hầu hết mọi người đều đã về ngủ, nhưng có những người lúc này lại phấn khích không ngủ được.
Đây là một tiểu biệt uyển lộng lẫy, hương rượu nồng lan toả khắp nơi.
Chính giữa biệt uyển có một đại đỉnh trông khá kỳ lạ, trong đại đỉnh nước sôi sùng sục, thịt hầm thơm ngào ngạt, thi thoảng Diệp Thành còn bỏ vài bụi linh dược và vài bình linh dịch vào.
“Ta nói ngươi nghe, lần đó đã suýt chết rồi nhưng chúng ta thông minh trốn trong đầm nước nên mới thoát được cảnh truy sát đấy”, Tạ Vân ôm bầu rượu kể lại, nước bọt văng tung toé khắp nơi.
Nhưng tên này nhìn hơi kỳ lạ, lạ ở chỗ nào? Đôi mắt hắn ta rất lạ, một xanh một tím, trông chẳng ra sao.
“Ta thì đỡ hơn nhiều, may mắn được một vị tiền bối ẩn thế cứu giúp”, Tề Nguyệt cười nhẹ: “Nhưng chuyện xảy ra sau đó lại tệ hơn rất nhiều”.
“Nhưng dù thế nào thì bây giờ chúng ta đều còn sống”, Hoắc Đằng cười toe toét, cầm khăn tay lau Cửu Chiến Bá Thiên Chuỳ.
“Hế? Cây búa của ngươi không tồi nha!”, Hùng Nhị nhìn cây búa sắt của Hoắc Đằng với đôi mắt sáng rực.
“Đương nhiên rồi, Diệp Thành tặng đó, bảo bối xịn”.
“Của ta cũng không kém”, Tạ Vân lại đắc ý lấy kiếm Trạm Lô ra, nói xong còn hôn lên thân kiếm.
Hùng Nhị liếc nhìn Tạ Vân rồi lại nhìn những người khác, hầu như trên tay ai cũng cầm một món bảo bối, hơn nữa cấp bậc cũng không thấp.
Nhìn quanh một hồi, hắn ta nhìn Diệp Thành: “Sao không tặng ta?”
“Cây gậy lang nha của ngươi cũng rất tốt”, Diệp Thành ngoáy tai.
Nghe vậy, Hùng Nhị lấy gậy lang nha ra rồi ném đi thật xa, sau đó lại nhìn Diệp Thành với vẻ háo hức: “Không còn nữa rồi.”
“Ngươi hay lắm”, Diệp Thành không khỏi giơ ngón tay cái lên, hắn lấy ra một cây gậy lang nha màu đen sậm rồi ném qua: “Này, Lôi Chiến Lang Nha, thưởng cho ngươi đó”.
“Cái này được, he he he”, Hùng Nhị nhận lấy, bật cười sung sướng.
“Như Huyên sư muội, của muội đây”, Diệp Thành lấy một thanh linh kiếm tinh xảo ra.
“Ta cũng có phần à”, Đường Như Huyên mỉm cười nhận lấy. Diệp Thành là ai? Là sát thần Phong Vân, là Thánh chủ Viêm Hoàng, binh khí mà hắn tặng đều không phải vật tầm thường.
“Liễu Dật sư huynh, huynh có muốn thay kiếm Thái Cực không?”, Diệp Thành hỏi Liễu Dật.
“Đây là vật tổ tiền ta truyền lại, có nó là được rồi”, Liễu Dật cười nhẹ.
“Kiếm của huynh là bảo bối đó”, Diệp Thành mỉm cười, lấy một chiếc ngọc đới bảy màu tặng cho Nam Cung Nguyệt: “Nam Cung sư tỷ, Ngọc Tâm Lăng bảy màu này tặng cho tỷ là hợp lý nhất rồi”.
“Cảm ơn Diệp sư đệ”, Nam Cung Nguyệt cười khẽ, nhận lấy Ngọc Tâm Lăng bảy màu. Với nhãn lực của cô đương nhiên có thể nhìn ra sự phi thường của món bảo vật này, nhìn có vẻ mềm mại dịu dàng nhưng thực ra lại là binh khí bất phàm.
“Nào nào nào, người nào cũng có phần”, bên ngoài có tiếng cười vang lên, Lăng Tiêu dẫn Tiêu Tương đi vào.
Nhìn thấy hai người, mắt mọi người đều sáng lên, Lăng Tiêu thì không sao, nhưng Tiêu Tương lại không được tự nhiên lắm, có lẽ cô ấy vẫn chưa hoàn toàn bước ra khỏi bóng tối, vẫn cảm thấy hơi tự ti.
Cô ấy có một lọn tóc rũ xuống như muốn che đi chữ ‘thù’ trên trán bên trái, nhưng gió nhẹ không hiểu ý lại thổi bay tóc cô lên nên mọi người đều nhìn thấy.
Bầu không khí thay đổi, trong mắt mọi người đều tràn ngập ánh nhìn lạnh lẽo.
Tiêu Tương của ngày hôm nay khiến mọi người nhớ đến Doãn Chí Bình, chính kẻ tội ác tày trời ấy đã huỷ hoại cuộc đời tươi đẹp của một nữ nhân.
Tuy nhiên Tiêu Tương vẫn may mắn vì có Lăng Tiêu ở bên, chưa từng rời bỏ. Câu chuyện của họ đã lan truyền khắp Đại Sở, cũng chính vì sự chung tình của Lăng Tiêu mới khiến phía Hùng Nhị và Tạ Vân chấp nhận hắn ta ngay lập tức, bởi vì hắn ta là một nam nhân chân thành, có tư cách trở thành huynh đệ của họ.
“Nào nào nào, con rể của Hằng Nhạc chúng ta”, bên này, phía Tạ Vân đã kéo Lăng Tiêu lại, câu ‘con rể của Hằng Nhạc’ khiến mặt Tiêu Tương thoáng chốc đỏ bừng.
“Mạc Tà Can Tương, bạc đầu đồng tâm”, Diệp Thành đã lấy hai thanh linh kiếm ra, một thanh tên là Mạc Tà, một thanh tên là Can Tương, đây là một cặp kiếm đôi, song kiếm hợp bích, uy lực vô song.
“Cảm ơn… Diệp sư đệ”, giọng điệu Tiêu Tương hơi mất tự nhiên, nhưng cô vẫn nhận lấy.
“Ta nghe nói ngươi còn tặng đan dược cho chúng ta nữa”, Hùng Nhị lại tiến lên, hai mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Diệp Thành.
“Mẹ kiếp, ngươi nghe ai nói?”
“Dù sao ta cũng nghe nói là như vậy”.
“Hùng mập à, ta thích ngươi lắm”, Diệp Thành véo khuôn mặt mập mạp của Hùng Nhị, sau đó vẫn lấy mấy túi đựng đồ ra, đương nhiên hắn sẽ đối xử công bằng, bình đẳng. Đan Thánh mà, sao có thể thiếu đan dược?
“Nghe nói còn có bí thuật huyền pháp gì đó nữa”.
“Có có có, cái gì cũng có”, Diệp Thành chưa bao giờ keo kiệt với phía Liễu Dật, hắn bày hết bí thuật kiếm được thời gian qua lên bàn: “Đây, mọi người chọn thoải mái đi”.
“Đúng là huynh đệ tốt”, vô sỉ nhất chính là tên Hùng Nhị này, hắn ta lập tức nhào tới nằm bò ra chọn.
Bình luận facebook