• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Tiên võ đế vương (1 Viewer)

  • Chương 697-699

Chương 697: Không hiểu ý tứ

“Được rồi, mọi người làm gì thì làm đi, ta còn chút việc cần xử lý”, Diệp Thành vươn vai, sau đó cũng không quên triệu hồi Tiên Hoả Đạo Thân và Thiên Lôi Đạo Thân: “Giúp phía sư huynh Liễu Dật mở đan hải đi”.

“Đan hải cũng có thể mở sao?”, nghe vậy Liễu Dật cũng giật mình.

“Được được được!”, Tạ Vân cười tươi rói: “Bây giờ chúng đệ đều là đan hải rồi”.

“Thật khó tin!”, Liễu Dật cảm thán.

“Chỉ có thể là không nghĩ tới chứ không thể không làm được”, Diệp Thành cười tươi để lộ hai hàm răng trắng ngà, sau đó hắn xoay người rời đi.

Ra khỏi tiểu biệt uyển, Diệp Thành chạy về phía phòng Sở Linh, trong đầu hắn còn hiện lên hình ảnh đẹp đẽ, chỉ nghĩ thôi mà đã bật cười sung sướng.

Đang đi, đột nhiên hắn bị Long Nhất từ đâu chui ra kéo lại.

“Ngươi đúng là xuất quỷ nhập thần mà!”, Diệp Thành tặc lưỡi nhìn Long Nhất, lại nhìn đến cái đầu trọc lốc của hắn ta, tay ngứa ngáy, rất muốn đánh cho vài cái.

“Không nói nhảm với ngươi”, Long Nhất kéo Diệp Thành đến bên cạnh mình, cười hì hì: “Ta thích một cô gái”.

“Ồ! Ngươi không phải hoà thượng sao?”, Diệp Thành quan sát Long Nhất từ đầu đến chân: “Đệ tử Phật môn! Tứ đại giai không!”

“Ta là Hoa hoà thượng”, Long Nhất cười toe toét.

“Vậy nói đi, ngươi thích cô nương nhà nào, biết đâu tiểu gia đây có thể làm nguyệt lão lần nữa”.

“Kia kìa”, Long Nhất chỉ về một hướng.

“Ở phân điện thứ chín à, vậy thì là người quen rồi”, Diệp Thành nói rồi nhìn theo hướng Long Nhất chỉ, hắn thấy một nữ tử áo trắng khoanh chân ngồi tĩnh lặng tu luyện dưới lương đình.

“Mộ… Mộ Dung sư thúc”, Diệp Thành giật mình, người mà Long Nhất chỉ chẳng phải chính là Mộ Dung Diệu Tâm phong chủ Ngọc Tâm Phong của Hằng Nhạc Tông sao?

“Không biết tại sao từ lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy, ta đã muốn ngủ cùng”, Long Nhất xoa xoa lòng bàn tay, loáng thoáng có thể thấy lều nhỏ dưới thân hắn ta đã bắt đầu dựng lên.

“Ta còn có việc phải làm, đi trước đây”.

“Đừng… Đừng!”, Long Nhất vội kéo Diệp Thành lại, nhìn hắn với vẻ ngay thẳng: “Chúng ta có phải huynh đệ tốt không?”

“Không phải”.

“Ngươi có biết nói chuyện không đấy? Ngươi như vậy ra ngoài rất dễ bị người ta đánh chết”, sắc mặt Long Nhất đột nhiên tối sầm.

“Nhân duyên phải xem duyên phận, ta không giúp được đâu”, Diệp Thành ngoáy tai.

“Vậy ngươi dạy ta cách tán gái đi”, Long Nhất xoa tay cười toét miệng: “Trong chuyện này ta không có kinh nghiệm”.

“Không có cách gì cả, thích thì cứ thẳng thắn thôi”, Diệp Thành lấy một bầu rượu ra.

“Cứ thẳng thắn là được hả?”

“Nghe ta không sai đâu”.

“Thì ra tán gái lại đơn giản như vậy!”, Long Nhất xắn tay áo, sau đó sờ cái đầu trọc của mình, bước đi thật nhanh, hơn nữa tư thế còn rất kiêu ngạo, nhìn như tên lưu manh vô lại.

“Thật muốn đá cho ngươi một phát”, nhìn bóng lưng Long Nhất, Diệp Thành thở dài cảm thán, nhưng hắn vẫn nhìn theo hắn ta đi đến lương đình, dựa vào tường đá hứng thú quan sát.

“Người đẹp, ta muốn ngủ với cô”, Long Nhất lên tiếng, điều quan trọng là hắn ta nói câu này với vẻ mặt rất nghiêm túc.

Diệp Thành trợn tròn mắt, suýt thì quỳ lạy Long Nhất, ôi trời! Ngươi đúng là ca ca của ta!

Bốp!

Sau đó, một cái tát giòn giã vang lên, Long Nhất chạy ra ngay lập tức, trên má trái còn có dấu tay đỏ ửng, cả khuôn mặt lệch đi, thậm chí còn chảy cả máu mũi.

“Chiêu này không có tác dụng!”, Long Nhất che mặt nhìn Diệp Thành.

“Hàm súc một chút, hàm súc, ngươi hiểu không?”, Diệp Thành nói rồi còn làm động tác ra hiệu bằng tay.

“Hiểu rồi”, Long Nhất lại xắn tay áo chạy đi, nhìn Mộ Dung Diệu Tâm đang nhắm mắt dưỡng thần, hắn ta lại quay đầu nhìn Diệp Thành.

“Ý tứ, ý tứ vào”.

“Hiểu rồi”, Long Nhất ra dấu đã hiểu, sau đó ngập ngừng nhìn Mộ Dung Diệu Tâm: “Người đẹp, cô có thể cho ta ngủ cùng không?”

“Aiya, mẹ kiếp!”, bên này Diệp Thành đã lấy tay đỡ trán.

Chát!

Một tiếng tát giòn giã nữa vang lên, Long Nhất lại chạy về.

Lần này má phải hắn ta bị đánh, bây giờ thì đã cân xứng, hai bên mũi đều đang chảy máu.

“Không ổn!”, Long Nhất lau máu mũi, nhìn Diệp Thành bằng ánh mắt mong chờ.

“Ý tứ hơn nữa”, Diệp Thành cố gắng nói một cách ôn hoà nhã nhẵn, nói xong còn thử hỏi: “Hiểu không?”

“Hiểu”, Long Nhất gãi đầu, lần này tư thế đi đường không còn kiêu ngạo nữa, lén lén lút lút chạy tới, khi đến bên Mộ Dung Diệu Tâm, hắn ta còn hít một hơi thật sâu.

“Người đẹp, ta…”

Bốp!

Tiếng tát vẫn giòn tan, vang vọng như trước.

Lần này Diệp Thành ngẩng đầu, hai mắt nhìn theo Long Nhất bay ra ngoài tạo thành một vòng cung rất đẹp trên bầu trời.
Chương 698: Phá hỏng chuyện tốt

Khụ khụ!

Thấy Long Nhất bị Mộ Dung Diệu Tâm tung một chưởng đánh bay ra ngoài, Diệp Thành ho khan, nhón chân rón rén lén lút rời đi: “Chuyện này không thể trách ta được”.

Không để ý đến Long Nhất nữa, Diệp Thành rẽ vài lần, sau đó chạy lên một căn lầu các.

Hắn vừa đẩy cửa vào phòng vừa nói với vẻ xấu xa: “Tiểu Linh Linh có nhớ ta không, ta…”

Còn chưa nói xong hắn đã ho khan, bởi vì trong phòng ngoài Sở Linh Ngọc còn có một cô nhóc xinh xắn đáng yêu, ngây thơ hồn nhiên, nhìn kỹ lại thì chẳng phải Tịch Nhan sao?

“Tiểu Linh Linh cái gì!”, Sở Linh tức giận lườm Diệp Thành, hai má đã hơi ửng hồng.

“Còn ngại nữa”, Diệp Thành cười toe toét, da mặt cực kỳ dày.

“Sư phụ, Tịch Nhan nhớ người rồi”, Tịch Nhan cười hì hì, hai mắt cong thành hình trăng lưỡi liềm.

“Nào, cầm lấy đi tu luyện đi”, Diệp Thành nhét cho Tịch Nhan một cuộn bí pháp.

“Nhưng con muốn huyền pháp lợi hại hơn cơ”, Tịch Nhan chớp chớp mắt nhìn Diệp Thành.

“Cái này cũng rất lợi hại, đi đi, đi đi”, Diệp Thành vừa nói vừa đẩy Tịch Nhan ra ngoài.

Ồ!

Tiểu Tịch Nhan ngoan ngoãn gật đầu, cầm cuộn giấy cổ đi xuống lầu.

Ở đây, Diệp Thành rất tự giác đóng cửa lại, sau đó xoa xoa tay cười gian sáp lại gần Sở Linh: “Nương tử nhớ ta không?”

“Nhớ cái đầu ngươi!”, Sở Linh lườm Diệp Thành cháy mắt.

“Nhưng ta nhớ nàng rồi”, Diệp Thành cười hì hì rồi nhào tới, cọ đầu vào ngực Sở Linh: “Oa, thơm quá! Mềm quá!”

“Đồ lưu manh”, Sở Linh hai má đỏ bừng, lập tức đẩy Diệp Thành ra.

“Nói gì thế chứ, chúng ta đã là phu thê rồi”, Diệp Thành cười tươi rói rồi lại nhào tới, hai tay còn không thành thật sờ tới sờ lui trên người Sở Linh.

“Ba ngày ban mặt, ngươi không xấu hổ à, ngươi…”

“Ban ngày thì sao? Ban ngày cũng không phạm pháp”, Diệp Thành cười xấu xa, lập tức bế Sở Linh lên giường, bắt đầu quờ quạng xé quần áo mình.

“Diệp Thành, buổi tối được không, chúng ta…”

“Sư phụ”, Sở Linh còn chưa nói xong đã bị Tiểu Tịch Nhan ngắt lời, cô bé còn chưa nói xong đã đẩy cửa bước vào, nhưng đập vào mắt lại là một cảnh tượng rất đẹp: Sở Linh bị Diệp Thành đè dưới thân, hai má ửng hồng, quần áo xộc xệch. Còn sư phụ Diệp Thành của cô bé thì cởi trần, hơn nữa hai tay còn đặt ở chỗ không nên đặt.

“Sư phụ, người với sư tổ đang làm gì thế?”, Tịch Nhan tò mò nhìn Diệp Thành và Sở Linh.

“Chúng ta…”, mặt Sở Linh thoáng chốc đỏ như quả cà chua, nhưng cô lại không biết nên nói thế nào, nói ban ngày ban mặt sư phụ con muốn sư tổ của con sao?

“Ừm Tịch Nhan à, không phải ta bảo con đi tu luyện sao? Có phải con lười biếng không?”, Diệp Thành vẫn mặt dày, nghiêm túc nhìn Tịch Nhan, hơn nữa khi nói hắn vẫn giữ nguyên động tác đè Sở Linh dưới thân, một tay trên một tay dưới, đặt ở nơi không nên đặt.

“Con học xong bí pháp người đưa cho con rồi”, Tịch Nhan cười hì hì: “Con giỏi chứ ạ?”

“Giỏi… Giỏi lắm”, khoé miệng Diệp Thành giật giật, đúng là hắn đã quên thiên phú của cô nhóc, trong lòng thấy hơi hối hận, nếu biết trước như vậy thì hắn đã nhét cả một xe bí pháp cho cô nhóc luyện, như vậy cô bé sẽ không phá hỏng chuyện tốt của hắn.

“Vậy hai người đang làm gì vậy ạ?”, Tiểu Tịch Nhan bước tới, đôi mắt to tròn tò mò nhìn Diệp Thành và Sở Linh: “Đây chính là Âm Dương Song Tu mà họ nói sao ạ?”

“Nói sao nhỉ? Hmm, chúng ta…”

“Còn không đi xuống”, Diệp Thành còn chưa nói xong đã bị Sở Linh đẩy xuống giường, sau đó cô vừa nhanh chóng chỉnh lại quần áo xộc xệch của mình, vừa như muốn tìm cái lỗ nào để có thể chui vào với tốc độ nhanh nhất.

Mẹ nó chứ!

Diệp Thành day mạnh chân mày, hắn chưa bao giờ có kích động muốn đưa Tịch Nhan lên trời chơi như bây giờ.

“Sư phụ, chúng ta cũng Âm Dương Song Tu đi!”, Tiểu Tịch Nhan kéo góc áo Diệp Thành, ngước khuôn mặt non nớt lên nhìn hắn với cặp mắt to tròn lấp lánh: “Con cũng là nữ tu sĩ mà”.

Nghe vậy, khoé miệng Diệp Thành bất giác giật giật.

Ở bên cạnh, Sở Linh đã nhìn Diệp Thành bằng ánh mắt rực lửa, có cảm giác muốn bóp chết hắn ngay tại chỗ.

Chuyện này không thể trách ta được!

Nhìn ánh mắt muốn ăn thịt người của Sở Linh, khoé miệng Diệp Thành giật giật.

Khi hai người đang nhìn nhau thì cô bé Tịch Nhan đầy tò mò về thế giới người lớn đã mở to mắt nhìn vào giữa hai chân Diệp Thành, bởi vì nơi đó đã có một cái lều nhỏ dựng lên.

Cô nhóc chớp chớp mắt, đưa ngón tay nhỏ bé ra nhẹ nhàng gõ thử, thứ đó vừa cứng lại còn đàn hồi.

Thấy thế, vẻ mặt Sở Linh và Diệp Thành lập tức trở nên cực kỳ thú vị.

Sau đó bầu không khí trong phòng trở nên cực kỳ quái dị, hơn nữa còn trở nên… yên tĩnh lạ thường.

Rầm! Xoảng! Ầm!

Không lâu sau, những tiếng động hỗn độn như vậy vang lên trong căn gác nhỏ.

Sau đó, Diệp Thành chạy ra khỏi căn lầu gác, hai mắt đã thành mắt gấu trúc, máu chảy ra từ hai lỗ mũi, quan trọng nhất là bên má trái của hắn có một dấu tay khiến mặt hắn lệch đi.

“Đây chỉ là tai nạn thôi”, Diệp Thành ho khan, lau máu mũi rồi khập khiễng bước ra khỏi tiểu biệt uyển.

Đập vào mắt hắn là một bóng dáng quen thuộc cũng đi khập khiễng, hai mắt gấu trúc, hai lỗ mũi cũng chảy máu, khuôn mặt lệch đi, đầu trọc bóng loáng.

Tên này không cần phải nói, chính là Long Nhất vừa bị một chưởng của Mộ Dung Diệu Tâm đánh bay.

“Ta nói này, cách của ngươi không có tác dụng!”, nhìn thấy Diệp Thành, Long Nhất lau máu mũi rồi kể khổ ngay.

“Lại đây, lại đây”, Diệp Thành khoác một tay lên vai Long Nhất, đầu tiên hắn lau máu mũi rồi mới nháy mắt hỏi: “Ngươi có biết theo đuổi nữ nhân quan trọng nhất là điều gì không?”

“Là gì?”, Long Nhất tò mò nhìn Diệp Thành.

“Thứ nhất: Kiên trì”, Diệp Thành nói một câu rất chân thành.

“Rồi sao nữa?”

“Thứ hai: Không cần mặt mũi”.

“Sau đó thì sao?”, Long Nhất nhìn Diệp Thành bằng cặp mắt sáng rỡ, cảm giác Diệp Thành sắp truyền lại bí kíp tán gái cho mình.

“Điều thứ ba là quan trọng nhất”, Diệp Thành vuốt tóc: “Đó chính là… kiên trì không cần mặt mũi”.

Ha ha ha!

Diệp Thành vừa dứt lời, sau lưng hắn liền vang lên tiếng cười của một nữ nhân.

Nghe thấy âm thanh, hai người vô thức quay đầu lại, thấy Sở Linh Ngọc đang ôm bụng cười như thể vừa nghe thấy câu chuyện gì buồn cười lắm.

“Cô cười cái gì?”, Long Nhất ngơ ngác nhìn Sở Linh Ngọc.

Long Nhất không nói thì thôi, hắn ta vừa lên tiếng, Sở Linh Ngọc càng cười vui hơn, cười đến mức không đứng thẳng được, nhất là khi nhìn thấy quả đầu sáng loáng cùng vẻ mặt ngơ ngác của hắn ta, cô lại càng cười ra nước mắt.

“Cô bị điên à?”, Long Nhất nhìn Sở Linh Ngọc một lượt từ trên xuống dưới.

“Đúng là cô ấy không bình thường lắm”, Diệp Thành nói xong còn nhét một chiếc túi nhỏ vào lòng Long Nhất, nói một câu đầy ẩn ý sâu xa: “Thứ này tốt lắm đấy, ở Đại Sở chỉ mình ta có thôi, tặng cho ngươi. Có nó đảm bảo ngươi mã đáo thành công”.

“Thế thì tốt quá, he he he”, Long Nhất cười sung sướng.

“Đi đi!”.

“Chờ xem ta đi!”, Long Nhất cười toét miệng, đi hai bước còn quay đầu lại ra dấu đồng tình với Diệp Thành.

Sau khi hắn ta đi, Diệp Thành mới quay đầu nhìn Sở Linh Ngọc vẫn đang cười to, hắn nhìn cô ta như nhìn kẻ ngốc: “Người không ở phân điện thứ năm, chạy tới đây làm gì?”

Sở Linh Ngọc vẫn đang cười, khoé mắt còn có lệ, cô lấy một miếng ngọc giản ra đưa cho hắn.

Tuy nhiên sau khi nhìn thấy mặt Diệp Thành, cô ta lại cười to như bị thần kinh, hơn nữa còn cười không đứng thẳng nổi.

“Dở hơi”, Diệp Thành bóp vỡ ngọc giản, tin tình báo phong ấn bên trong lập tức chạy vào thần hải của hắn.

“Đêm nay tiến công luôn à?”, Diệp Thành nhếch môi, nở nụ cười bỡn cợt.
Chương 699: Nói vào chuyện chính

Khi Diệp Thành còn đang đọc tin tình báo thì Sở Linh Ngọc vẫn còn ôm bụng cười.

Thấy vậy, Diệp Thành liền quay sang nhìn cô ta từ đầu tới chân như thể nhìn một kẻ ngốc sau đó mới quay người rời đi: “Đừng bày trò vô vị đó nữa, mau lên, thông báo cho Chung Quy tiền bối tới phân điện thứ chín”.

“Ta không ngừng lại được”, Sở Linh Ngọc cười ra nước mắt, đến đi đường cũng vừa đi vừa ôm bụng.

Phía này, Diệp Thành đã tới địa cung của phân điện thứ chín sau khi mấy người khác rời đi.

Không lâu sau đó, Chung Quy, Chung Ly, Hồng Loan, Hắc Bào, Phụng Trĩ, lão tổ nhà họ Tô, Giang Cảnh lần lượt từ các phân điện tới, ngoài bọn họ ra thì Bạch Dịch và Sở Linh Ngọc cũng có mặt.

Điều đáng nói đó là những người khác thì không sao nhưng riêng Sở Linh Ngọc sau khi nhìn Diệp Thành thì lại cười ngặt nghẽo khiến nhóm lão bối nhìn mà khó hiểu.

“Cô ta đúng là lắm hơi”, Diệp Thành sầm mặt nhìn Sở Linh Ngọc.

“Nói vào chuyện chính, nói chuyện chính đi”, bị Diệp Thành nói vậy, Sở Linh Ngọc lập tức ngừng cười, khuôn mặt nghiêm túc thấy rõ, trông cô ta như chẳng có chuyện gì xảy ra, sự thay đổi trạng thái nhanh chóng như vậy khiến nhóm người phía Chung Quy không kịp phản ứng lại.

“Vô vị”, Diệp Thành lườm cô ta một cái sau đó lật tay lấy ra một tấm địa đồ khổng lồ.

“Nói chuyện chính”, ánh mắt của tất cả mọi người đều thu lại từ phía Sở Linh Ngọc rồi lần lượt nhìn tấm địa đồ.

“Chín phân điện của Thanh Vân Tông và Chính Dương Tông cũng như Hằng Nhạc Tông đều giống nhau, tất cả đều lấy Thanh Vân Tông làm trung tâm”, Diệp Thành lên tiếng, vừa nói vừa chỉ vào tấm địa đồ, “khoảng cách giữa đại điện chính và phân điện rất xa, mặc dù giữa các phân điện hay giữa phân điện và tông môn đều có thể hỗ trợ nhau nhưng vẫn cần thời gian, khoảng tầm một khắc, về điểm này thì xin các vị nhớ cho”.

“Chúng ta hiểu”, nhóm người phía Chung Ly mỉm cười lên tiếng.

“Chín phân điện của Hằng Nhạc Tông hiện giờ đang nằm trong sự kiểm soát của chúng ta, về điểm này thì Hằng Nhạc Tông, Chính Dương Tông và Thanh Vân Tông đều chưa biết, đây là ưu thế của chúng ta”, Diệp Thành nói tiếp, “nhưng lần này lại là trận đại chiến quy mô lớn giữa Hằng Nhạc Tông và Chính Dương Tông, điều mà ta muốn nói đó là các vị đưa người của Doãn Chí Bình đi, cứ dìm cho đến chết, có thể khiến bao nhiêu tên chết thì tốt bấy nhiêu, đương nhiên cần đảm bảo điều kiện tiên quyết đó là mọi người vẫn phải an toàn cái đã”.

“Về điểm này thì chúng ta cũng hiểu”, mọi người đưa mắt nhìn nhau.

“Vậy thì tiếp theo chúng ta nói vào trọng điểm”, Diệp Thành đưa mắt nhìn tất cả mọi người: “Mọi người đều đang mạo danh đại điện chủ của Hằng Nhạc Tông, mặc dù người nào cũng có nhiều bí pháp che giấu thân phận nhưng ta cũng muốn cảnh báo trước, không được thi triển bất cứ loại bí pháp hay thần thông nào bên trong đại điện tránh để lộ thân phận, càng không được sử dụng binh khí bản mệnh, mọi người đang đóng giả ai thì phải dùng bí pháp thần thông của kẻ đó và binh khí bản mệnh của kẻ đó”.

“Điểm này thì ngươi không nhắc chúng ta cũng quên đi mất đấy”, Chung Ly xoa cằm: “Ta còn định chuẩn bị cho bọn chúng ăn một loạt đại chiêu thành danh của ta nữa”.

“Cẩn thận vẫn hơn”, Diệp Thành cười đáp: “Nếu như thân phận thực sự của mọi người mà bị bại lộ thì chúng ta rất có thể sẽ gặp phải những đòn công kích liên hoàn từ tam tông, Viêm Hoàng dù có mạnh cũng không thể địch nổi khi tam tông liên hợp”.

“Có điều cái kim trong bọc lâu ngày cũng phải lòi ra”, Chung Quy vuốt râu trầm ngâm: “Quy mô của trận chiến này quá lớn, khó tránh khỏi sai sót, mặc dù chúng ta đã nắm giữ được chín phân điện của Hằng Nhạc Tông nhưng chín phân điện này vô cùng hỗn loạn, trong đó còn có người của Thị Huyết Điện, người của Thanh Vân Tông, Chính Dương Tông, người của Doãn Chí Bình, bất cứ nơi nào cũng có thể xảy ra sơ hở nên đều sẽ dẫn đến sự hoài nghi của các thế lực, một khi chúng ta bị nghi ngờ thì sẽ rất bất tiện, không cẩn thận cũng sẽ bị tứ phương liên kết công kích”.

“Ta cũng đã nghĩ tới điểm này, chỉ trong vòng thời gian ngắn thì căn bản không thể xảy ra được chuyện gì to tát lắm đâu”.

“Nói về Thị Huyết Điện trước, Bắc Sở là vùng đất của bọn họ nhưng Nam Sở là thiên hạ của tam tông, cho dù bọn họ có nghi ngờ thì cũng sẽ không phái đại quân xuống phía nam, cho dù phái người tới thì cũng chỉ có thể bí mật tới, không dám hống hách vì sự xuất hiện của bọn họ nhất định sẽ khiến tam tông liên hợp chèn ép”.

“Nói tới Thanh Vân Tông, trận chiến đêm nay cho dù không thể diệt được bọn họ thì cũng khiến bọn họ tàn tạ, bọn họ không có đủ thời gian và lực lượng chống đối với chúng ta ở quy mô lớn, cho dù bọn họ có nghi ngờ thì cũng chỉ có thể nghi ngờ điện chủ phân điện thứ năm Huyết Viêm, người mà bọn họ cài cắm ở Chính Dương Tông, vì theo như bọn họ thấy thì Huyết Viêm có lẽ đã phản lại Thanh Vân Tông hoặc là bị Hằng Nhạc Tông phát hiện nên mới không báo tin chuẩn xác về tông môn Thanh Vân Tông”.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

TIÊN VÕ ĐẾ TÔN
  • Lục Giới Tam Đạo
Tiên Võ Truyền Kỳ convert
  • 4.80 star(s)
  • Lục Giới Tam Đạo
Link Dịch
Y Tiên
  • Một miếng ngói xanh

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom