• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Tiên võ đế vương (1 Viewer)

  • Chương 700-701

Chương 700: Tên này thích hợp làm thống soái hơn

“Còn Chính Dương Tông, suy nghĩ của bọn họ và Thanh Vân Tông căn bản không khác nhau nhiều, cho dù là nghi ngờ thì cũng chỉ có thể nghi ngờ Cổ Nguyên ở phân điện thứ bảy, người mà bọn họ cài cắm ở Hằng Nhạc Tông, bọn họ khác Thanh Vân Tông ở chỗ chín phân điện của Hằng Nhạc Tông nằm trong sự kiểm soát của Doãn Chí Bình hay không thì đối với bọn họ mà nói cũng chẳng có gì đáng ngại, hiện giờ mục tiêu quan trọng nhất của bọn họ chính là liên kết với Hằng Nhạc Tông để tiêu diệt Thanh Vân Tông, chỉ cần chúng ta bỏ sức thì bọ họ cũng sẽ không quan tâm chúng ta nghe theo lệnh ai”.

“Còn Doãn Chí Bình của Hằng Nhạc Tông thì càng không đáng ngại”, Diệp Thành mỉm cười: “Vì những kẻ có mối quan hệ thân thích với hắn ở chín phân điện sẽ bị tiêu diệt chỉ trong đêm nay, cho dù bọn họ có nghi ngờ chúng ta thì lấy gì để đánh chúng ta, cho dù đánh thì một kẻ đã mất đi những cánh tay đắc lực như hắn cũng sẽ không phải là đối thủ của chúng ta”.

“Mối quan hệ lợi ích của nhất điện tam tông khiến bọn họ phải kiêng dè lẫn nhau, đó cũng là tấm chắn bảo vệ tốt nhất cho chúng ta”.

“Nói thì có thể nói như vậy được nhưng chúng ta vẫn nên có dự trù”, Dương Đỉnh Thiên lên tiếng.

“Cho nên đêm nay sau khi những điện chủ của các phân điện dẫn binh rời khỏi phân điện thì đại quân của Viêm Hoàng sẽ lập tức tiến vào chín phân điện của Hằng Nhạc Tông để phòng thủ”, Diệp Thành cười nói: “Ngoài ra, mạng lưới tình báo của Nhân Hoàng đã cài cắm gần như khắp Nam Sở, thông tin từ tứ phương cũng sẽ truyền về đây nhanh chóng, cho dù nhất điện tam tông tấn công chúng ta thì chúng ta cũng có đủ thời gian phản ứng lại, cùng lắm thì chúng ta rút về thành cổ Thiên Thu, không được nữa thì rút về đại bản doanh Viêm Hoàng ở Tây Lăng”.

“Có một điểm ta không được yên tâm cho lắm”, lão tổ nhà họ Tô trầm ngâm: “Thanh Vân Tông đã biết Hằng Nhạc Tông và Chính Dương Tông liên quân tấn công chín phân điện của bọn họ thì nhất định sẽ ở trạng thái phòng bị cao độ, nếu đại quân của chúng ta ra mặt khiến mạng lưới tình báo của bọn họ nắm bắt được thông tin thì nhất định sẽ có sự đề phòng, như vậy chúng ta sẽ đánh không lại, sợ rằng sẽ không đạt được hiệu quả như mong đợi”.

“Chi bằng trước khi cho đại quân ra mặt thì chúng ta xử lý mạng lưới tình báo của Thanh Vân Tông trước”.

“Cái này thì không cần chúng ta ra tay”, Diệp Thành khẽ phất tay cười nói: “Các vị đã đánh giá thấp mạng lưới tình báo của Chính Dương Tông và Hằng Nhạc Tông rồi, đã quyết định tiến công trước thì Chính Dương Tông và Hằng Nhạc Tông nhất định sẽ xử lý mạng lưới tình báo của Thanh Vân Tông trước khi cho đại quân xuất phát”.

Nói tới đây, Diệp Thành nhìn sang Dương Đỉnh Thiên: “Sư bá, về điểm này thì người có lẽ rõ hơn ai hết”.

“Quả đúng như vậy”, Dương Đỉnh Thiên gật đầu, “có lẽ mọi người không biết, trước khi ta làm chưởng giáo của Hằng Nhạc Tông đã từng là tổng các chủ của mạng lưới tình báo ở Hằng Nhạc Tông, thực lực của Hằng Nhạc Tông mặc dù không biết Chính Dương Tông và Thanh Vân Tông nhưng mạng lưới tình báo của Hằng Nhạc Tông hơn hẳn mạng lưới tình báo của Chính Dương Tông và Thanh Vân Tông, ta có thể đảm bảo đầy trách nhiệm với mọi người một điều rằng muốn mạng lưới tình báo của Thanh Vân Tông tê liệt thì đó là chuyện nằm trong lòng bàn tay của Hằng Nhạc Tông, chưa kể đến còn có sự phối hợp của mạng lưới tình báo ở Chính Dương Tông”.

“Ôi trời, mạnh vầy sao?”, Cổ Tam Thông tặc lưỡi.

“Vì sao ngươi lại không xử lý mạng lưới tình báo của Thanh Vân Tông?”, Vô Nhai Đạo Nhân thắc mắc.

“Xử lý đương nhiên có thể nhưng điều đó lại không hề có lợi đối với Hằng Nhạc Tông”, Dương Đỉnh Thiên cười đáp: “Trong Tam tông của Nam Sở thì Chính Dương Tông mạnh nhất còn Hằng Nhạc Tông và Thanh Vân Tông yếu hơn rất nhiều, muốn bảo vệ được thế cân bằng của tam tông thì liên minh với Thanh Vân Tông đối đầu với Chính Dương Tông chắc chắn là thượng sách. Mặc dù không chính thức liên minh với Thanh Vân Tông nhưng lại là luật ngầm tồn tại từ lâu đời, muốn xử lý tin tình báo của bọn họ thì chẳng khác gì làm tổn hại đến mối quan hệ với Thanh Vân Tông, điều đó có nghĩa là làm mất đi thế cân bằng giữa tam tông và đương nhiên điều đó không những không hề có lợi đối với Hằng Nhạc Tông mà ngược lại còn tự chuốc lấy vạ vào thân”.

“Vậy thì ta lại càng không hiểu, ngươi và Thanh Vân Tông liên kết tiêu diệt mạng lưới tình báo của Chính Dương Tông không được sao?”, lão tổ nhà họ Tô nhìn Dương Đỉnh Thiên với ánh mắt khó hiểu.

“Quyền và mưu của lợi ích định sẵn cách làm này chỉ là hạ sách”, Dương Đỉnh Thiên cười đáp: “Xử lý mạng lưới tình báo của Chính Dương Tông dễ dàng nhưng sau đó thì sao? Đại chiến giữa tam tông sẽ nổ ra, cho dù ta và Thanh Vân Tông liên minh với nhau cũng không thể diệt được Chính Dương Tông, tam tông hỗn chiến, cả Nam Sở gần như sẽ có mặt tất cả các thế gia tham chiến, đó chính là một cuộc chiến tranh đẫm máu, kết quả sẽ khiến Nam Sở yếu thế, và đương nhiên bên được lợi chính là Thị Huyết Điện ở Bắc Sở”.

“Hình thế ở Nam Sở phức tạp thật”, mọi người tặc lưỡi.

“Cho nên không nắm chắ thì bất cứ bên nào trong tam tông cũng sẽ không dám khai chiến, thế cân bằng một khi bị phá bỏ thì sẽ phải trả cái giá bằng máu để khôi phục lại”.

“Xem ra lần này Hằng Nhạc Tông và Chính Dương Tông nắm chắc trong tay rồi, nếu không thì bọn họ cũng không dám phát động chiến tranh quy mô lớn như vậy”, Vô Nhai Đạo Nhân vuốt râu.

“Cũng không hẳn”, Diệp Thành lắc đầu: “So với việc nói đó là một trận đại chiến thì chi bằng ta nói đó là một trận náo loạn”.

“Náo loạn? Là sao?”, mọi người đều quay sang nhìn Diệp Thành.

“Giây phút Hằng Nhạc Tông quyết định liên minh với Chính Dương Tông đã phạm phải đại kị của nhà binh, vừa rồi chưởng môn sư bá cũng đã nói, Chính Dương Tông mạnh nhất, Hằng Nhạc Tông và Thanh Vân Tông yếu hơn rất nhiều, cái gọi là thế cân bằng chính là Hằng Nhạc Tông, Thanh Vân Tông liên thủ đấu lại Chính Dương Tông, đây là luật ngầm và cũng vì luật ngầm này nên mới có thế cân bằng, thế nhưng hiện giờ những kẻ có quyền trong Hằng Nhạc Tông đều đã phá đi luật ngầm này, đánh lại Thanh Vân Tông nên điều đó đồng nghĩa với việc bọn họ tự tàn sát Hằng Nhạc Tông, diệt được Thanh Vân Tông thì mục tiêu tiếp theo của Chính Dương Tông chính là Hằng Nhạc Tông, Doãn Chí Bình ngông cuồng tự đại nên đây chắc chắn là một trận hỗn loạn”.

“Vốn dĩ kí chủ với độ hoà hợp chín phần là Doãn Chí Bình chính là một viên hổ tướng của Hằng Nhạc Tông”, Dương Đỉnh Thiên thở dài, “nhưng sự phách lối và tầm nhìn cũng như thực lực của hắn lại vô cùng yếu kém, những khuyết điểm này khiến hắn thích hợp làm tướng chứ không thích hợp làm thống soái của tam tông, cũng vì khuyết điểm này nên định sẵn hắn sắp đưa Hằng Nhạc Tông tới con đường cùng”.

“Nhìn mà xem, so với Doãn Chí Bình thì tiểu tử này trời sinh có tài thống soái mà”, Cổ Tam Thông nói rồi không quên liếc nhìn Diệp Thành.
Chương 701: Đêm trước ngày đại chiến

Không thể phủ nhận sau khi nghe ổ Tam Thông nói như vậy, tất cả mọi người đều nhìn sang Diệp Thành.

Lúc này, đặc biệt là nhóm người phía Chung Quy và Chung Giang, nếu không phải Diệp Thành hùng dũng đa tài đa mưu thì Viêm Hoàng hiện giờ chẳng phải vẫn còn đang loạn lạc sao.

Về điểm này thì nguyên Viêm Hoàng Thánh Chủ Chung Quy cảm nhận rõ ràng nhất, hiện giờ ông ta vẫn còn nhớ như in cảnh tượng một mình Diệp Thành chiến đấu với mình, đó là trận đại chiến đánh đổi bằng cả Viêm Hoàng và Thiên Hoàng, là một tiền bối, ông ta vẫn phải kinh ngạc trước khả năng của Diệp Thành, là một tiền bối của Viêm Hoàng, ông ta rất vui mừng vì trong nội bộ có một người với tiềm lực mạnh mẽ như Diệp Thành.

Không chỉ bọn họ mà Dương Đỉnh Thiên, Đạo Huyền Chân Nhân cũng hân hoan thấy rõ.

Bọn họ từng là những người có thân phận tôn quý của Hằng Nhạc Tông, bọn họ rời khỏi Hằng Nhạc cũng vì Doãn Chí Bình nhưng đa phần còn vì Diệp Thành hoặc có thể nói ngay từ đầu bọn họ vẫn đánh giá cao Diệp Thành và hi vọng hắn là chưởng giáo của Hằng Nhạc Tông.

Hiện giờ xem ra lựa chọn của bọn họ là chính xác, ngay từ đầu bọn họ đã coi trọng Diệp Thành, hắn quả thực có tài thống soái bẩm sinh, có khí thế và khả năng quan sát mà một người thống soái nên có.

Hôm nay vào ngay thời khắc này mọi tố chất mà hắn thể hiện đã chứng minh điều đó. Những tu sĩ của Viêm Hoàng và Hằng Nhạc cũng như nhà họ Hùng tề tựu lại với nhau chẳng phải vì Diệp Thành sao? Vì sự tồn tại của hắn mà có thể khiến cho bọn họ có thêm động lực chiến đấu.

Nếu như một người lựa chọn Diệp Thành thì đó có thể là vận khí, hai người lựa chọn Diệp Thành thì có lẽ đó là trùng hợp, nhưng ba người? Bốn người thì sao? Một tông tông, một phái, một thế gia, bao nhiêu người cùng lựa chọn Diệp Thành như vậy thì đó không phải là chuyện vận may hay trùng hợp nữa mà đó chính là sự tin tưởng và kì vọng.

“Mọi người như vậy khiến ta cảm thấy hơi ngượng đấy”, bị bao nhiêu người nhìn như vậy, Diệp Thành bất giác ho hắng.

“Giả bộ được đấy”, Cổ Tam Thông và Vô Nhai Đạo Nhân lần lượt lênt iếng.

“Được rồi, giờ bắt đầu phân nhiệm vụ thôi”, nghe cuộc trò chuyện của hai người, Diệp Thành cứ thế ngó lơ, hắn để cho tấm địa đồ lơ lửng giữa không trung, không ngừng chỉ vào địa đồ và nói: “Chung Quy, Chung Giang, lão tổ nhà họ Tô, Phụng Trĩ, Hồng Loan, Sở Linh Ngọc, Hắc Bào, Cảnh Giang, hôm nay mọi người dùng thân phận mà mình đang mang dẫn những người nên dẫn đi kết hợp với đại quân của từng phân điện của Chính Dương Tông”.

“Ấy, sao lại không có ta?”, Bạch Dịch điện chủ của phân điện thứ chín lên tiếng: “Ta vào vai Thương Hình sao lại không để cho ta đi?”

“Tiền bối không cần phải đi, ta thay tiền bối diễn vai Thương Hình”, Diệp Thành cười đáp.

“Đừng mà, ta còn phải chuẩn bị cho một trận càn quét nữa”.

“Không vội, ta còn chưa nói xong”, Diệp Thành tiếp tục: “Sau khi chúng ta dẫn quân rời đi, đại quân của Viêm Hoàng sẽ nhanh chóng tiến vào chín phân điện để phòng thủ, chờ đợi mệnh lệnh bất cứ lúc nào”.

Nói rồi, Diệp Thành đem mười mấy miếng ngọc giản đưa cho nhóm người phía Cổ Tam Thông: “Bên trong ngọc giản chính là những thế lực phụ thuộc của Thanh Vân Tông, đương nhiên đều là những gia tộc vô cùng ác độc, đợi chúng ta đánh tan chín phân điện của Thanh Vân Tông thì không cần phải nghĩ nhiều cứ thế tấn công diệt trừ những gia tộc này với tốc độ nhanh nhất có thể”.

“Xem ra ngươi đã quyết dẹp bằng Thanh Vân Tông rồi”, nhận lấy ngọc giản, Cổ Tam Thông, Vô Nhai Đạo Nhân và nhóm người phía Bạch Dịch đều tặc lưỡi.

“Ta dám nói chúng ta diệt xong những gia tộc này thì Thanh Vân Tông nhất định sẽ đem món nợ này tính hết cho Chính Dương Tông và Doãn Chí Bình”.

“Nói trắng ra thì chính là chúng ta giết người có người nhận tội cho”.

“Đây cũng chính là là sự chuẩn bị của chúng ta cho sau này”, Diệp Thành cười đáp: “Đánh tan Thanh Vân Tông có nghĩa là phá vỡ thế cân bằng của tam tông, Thanh Vân Tông muốn tồn tại tiếp thì nhất định phải cầu cứu và kết liên minh với các bên, tới lúc đó Hằng Nhạc Tông đã bị chúng ta đoạt đi từ trước sẽ chính là đồng minh của bọn họ”.

“Cũng đúng”, lão tổ nhà họ Tô vuốt râu: “Sau đêm nay e rằng Thanh Vân Tông sẽ rất hận Chính Dương Tông và Hằng Nhạc Tông mà Doãn Chí Bình thống soái, còn chúng ta diệt Doãn Chí Bình đoạt Hằng Nhạc Tông nhưng bọn họ không những không có lí do hận chúng ta mà ngược lại cảm ơn chúng ta mới phải”.

“Tới lúc đó Thanh Vân Tông bị thiệt hại nhưng buộc phải liên kết với chúng ta để đối đầu với Chính Dương Tông”.

“Nói vậy thì thế cục của Nam Sở lại bắt đầu cân bằng lại rồi”.

“Đánh một gia tộc rồi liên kết với gia tộc này để xử lý gia tộc khác, chiêu này cao minh đấy”, mọi người đều tặc lưỡi.

“Chẳng còn cách nào khác, là Doãn Chí Bình muốn pháp vỡ thế cân bằng, chúng ta chỉ có thể tìm kiếm con đường cho riêng mình mà thôi”, Diệp Thành cười nói: “Có điều sự hỗn loạn này lại tạo cho chúng ta cơ hội tốt”.

“Vậy đêm nay Doãn Chí Bình sẽ tới quan sát trận chiến hỗn loạn này chứ?”, lão tổ nhà họ Tô nhìn sang Diệp Thành.

“Không đâu, theo như sự hiểu biết của vãn bối thì đêm nay hắn sẽ ở đại điện của Hằng Nhạc Tông thưởng rượu và ăn những món ăn cao lương mĩ vị, hai tay ôm hai mĩ nữ, vừa thưởng rượu vừa nghe tin tức báo về”.

Chung Ly lên tiếng: “Chúng ta dẫn người của hắn đi đại chiến, nếu hắn đi thật thì nhất định sẽ phát hiện ra, mà một khi hắn hạ lệnh thu hồi binh mã thì mọi thứ chúng ta chuẩn bị đều đổ sông đổ bể”.

“Tiền bối yên tâm, cho dù hắn đi thì mệnh lệnh của hắn cũng không có tác dụng đâu”, Diệp Thành cười thần bí: “Người của hắn đánh cũng phải đánh, không đánh cũng phải đánh, đã đi rồi mà còn muốn rút về, không có cơ hội đâu”.

“Theo như ngươi nói thì nếu như Thành Côn đi mệnh lệnh của ông ta cũng không có tác dụng sao?”

“Yên tâm, mệnh lệnh của hai cũng thế cả thôi”, Diệp Thành vẫn thần bí như thế.

Nghe vậy, tất cả mọi người đều nhướng mày.

Mặc dù bọn họ không biết vì sao Diệp Thành lại nói vậy nhưng bọn họ lại tin Diệp Thành vô điều kiện vì người thanh niên trước mặt bọn họ chưa bao giờ xuất chiêu theo lẽ thường, hắn dám nói như vậy có nghĩa là hắn đã có tính toán từ trước.

“Vậy thì còn có một việc cuối cùng nữa”, thấy mọi người trầm ngâm, Diệp Thành lại tiếp lời: “Trong số những người mà mọi người dẫn đi cho dù là người của Thị Huyết Điện, Thanh Vân Tông hay Chính Dương Tông hoặc người của Doãn Chí Bình thì đều bắt bọn họ phải mặc áo choàng đen, che kín mít tránh các thế lực tình báo nhận ra sẽ gây bất lợi, thận trọng một chút vẫn hơn”.

“Cái này thì ta hiểu”, tất cả cười đáp: “Mặc áo bào đen thì mẹ kiếp, biết ai là ai?”

“Được rồi, thời gian cấp bách, tận dụng thời gian triệt để bắt đầu khai chiến”, Diệp Thành vỗ mông đứng dậy, hắn vươn vai thật dài.

“Vậy thì hôm nay nhất định phải chiến một trận máu lửa rồi”, mọi người lần lượt đứng dậy, người nào người nấy khí thế sục sôi, dù sao cũng chẳng phải là người của mình, chẳng có gì phải xót, quan trọng nhất đó là cảm giác đứng chỗ tối đánh người thế này quả thực sảng khoái.

Không lâu sau đó, từng bóng người bước ra khỏi địa cung, thông qua Truyền Tống Trận trong hư không trở về phân điện của mình, chuẩn bị cho một cuộc triệu tập binh mã và chờ đợi tối đến bắt đầu giaoc hiến.

Phù!

Sau khi mọi người rời đi, Diệp Thành mới hít vào một hơi thật sâu.

Hắn không rời đi luôn mà đứng trước tấm địa đồ khổng lồ, hai tay khoanh trước ngực, ánh mắt sắc bén, hắn nhìn về từng hướng như thể đang tính toán kế hoạch tiếp theo vả lại còn là kế hoạch to lớn.

Không lâu sau đó bên trong địa cung rộng lớn có bóng người đi vào, nếu nhìn kĩ thì đây chính là Sở Linh.

“Ngươi muốn đi đánh trận sao?”, Sở Linh tiến lên trước nhìn Diệp Thành với vẻ mặt lo lâu.

“Đúng vậy, ta sắp ra chiến trường rồi, có gì thưởng cho ta sao?” Diệp Thành nghiêng đầu mỉm cười.

“Có đấy”, Sở Linh cũng cười sau đó cô phất tay lấy ra một tấm áo giáp đưa cho Diệp Thành.

“Đồ thê tử đưa ta phải nhận rồi”, Diệp Thành toét miệng cười nhận lấy tấm áo giáp, ánh mắt sáng lên vì hắn nhìn ra sự bất phàm của tấm áo giáp này.

“Đây là hỗn thiên chiến giáp, là vật mà ta tìm thấy được khi tu luyện ở chiến trường cổ xưa”, Sở Linh mỉm cười cầm tấm áo giáp rồi giúp Diệp Thành mặc lên người, trông cô giống như một thê tử hiền lành tiễn đưa phu quân lên đường ra chiến trường vậy.

Không thể phủ nhận sau khi mặc tấm áo giáp này lên trông Diệp Thành như một tướng quân vậy, thân hình vững chãi, mái tóc đen như dòng thác đổ, không có gió mà tự tung bay.

“Lần nào cũng khiến ta lo lắng”, Sở Linh ôm Diệp Thành từ phía sau, khuôn mặt áp lên tấm áo giáp lạnh băng kia như thể cô có thể thông qua tấm áo giáp và cảm nhận được nhiệt độ trên phần lưng của người thanh niên trước mặt mình.

Diệp Thành cười ôn hoà: “Ta sẽ mặc nó để chinh chiến thiên hạ, đợi tứ hải bát hoang thái bình, đợi cửu thiên thập địa không còn hỗn loạn thì nàng sẽ không phải lo lắng cho Diệp Thành ta nữa”.
Chương 702: Màn đêm u tối

Trong màn đêm đen, từng cơn gió lạnh buốt rít qua.

Nam Sở của buổi đêm vốn dĩ yên bình thì nay lại như có cơn bão kéo đến.

Nếu nhìn từ không trung thì có thể nhận ra trong màn đêm đen có từng bóng hình đen kịt xuất hiện trong mỗi một góc: Cổ thành, các lầu, tửu lâu, cửa tiệm gần như đều có huyết quang hiển hiện.

Đúng như Diệp Thành dự đoán, mạng lưới tình báo của Hằng Nhạc Tông và Chính Dương Tông đã hành động xử lý gọn gàng mạng lưới tình báo của Thanh Vân Tông.

Không tới một canh giờ, mạng lười tình báo của Thanh Vân Tông đã tê liệt nhưng tông môn lại không hề hay biết.

Cùng với lúc đó, chín phân điện của Chính Dương Tông và Hằng Nhạc Tông đang tập kết quân, số lượng vô cùng lớn.

Diệp Thành đóng vai Thương Hình của phân điện thứ chín ở Hằng Nhạc Tông.

Lúc này hắn đứng sừng sững trên cao nhìn xuống từng đám người dày đặc đen kịt bên dưới, mỗi một người đều khoác trên mình tấm áo bào màu đen, chỉ để lộ ra hai con mắt.

Không sai, trong số này có cả người của Thị Huyết Điện, Thanh Vân Tông và Chính Dương Tông, cũng có người của Doãn Chí Bình nhưng cho dù là ai thì cũng không hề có lấy một người phía Dương Đỉnh Thiên.

Cũng giống với phân điện thứ chín của Hằng Nhạc Tông, tám phân điện khác lần lượt do nhóm người của Chung Quy vào vai, lúc này bọn họ đang lấy danh nghĩa điện chủ để tập kết đại quân, hành động vô cùng thần bí.

Xuất phát!

Sau tiếng hô của Diệp Thành, đại quân bắt đầu xuất phát, các Truyền Tống Trận của phân điện thứ chín mở ra, từng bóng người biến mất.

Sau khi bọn họ rời đi chưa tới một khắc thì chín phân điện của Hằng Nhạc Tông đều có huyết quang hiển hiện, những thành viên tình báo được cài cắm ở chín phân điện của Hằng Nhạc Tông đều bị tiêu diệt cùng lúc.

Tiếp đó, đại quân của Viêm Hoàng phân thành chín đường, lần lượt tiến vào chín phân điện của Hằng Nhạc Tông, kết giới hộ thành lập tức được mở ra.

Không lâu sau đó, Cổ Tam Thông, Vô Nhai Đạo Nhân, Bạch Dịch và nhóm người phía Dương Đỉnh Thiên thần bí đi ra khỏi phân điện thứ chín, sau khi bọn họ đi còn có vài trăm bóng hình, người nào người nấy che giấu khí tức, tu vi yếu nhất ở tầng thứ tám cảnh giới Không Minh.

Mọi thứ đều được tiến hành một cách kín kẽ, mùi máu tanh dần dần theo gió bay khắp Nam Sở.

Phía này, đại quân của phân điện thứ chín mà Diệp Thành chỉ huy đã bước ra khỏi Truyền Tống Trận và nhanh chóng tiến vào trong rặng núi dài.

“Ở vị trí cũ đợi lệnh”, Diệp Thành bỏ lại một câu rồi bước lên đỉnh núi, hắn nhìn về phía Bắc như thể có thể trông thấy cổ thành với đại khí dồi dào thông qua màn đêm.

Đó chính là Thanh Vân Thiên Thành, phân điện thứ chín của Thanh Vân Tông, Thanh Vân Thiên Thành trong màn đêm có thêm thần hoa bao quanh, ánh sáng chói lọi giống như được khảm nạm lên từng viên minh châu sáng chói.

“Điện chủ”, không biết từ khi nào, một lão già khoác trên mình bộ hắc bào bước lên đỉnh núi, ông ta chắp tay cung kính hành lễ.

“Sao rồi?”, Diệp Thành liếc nhìn lão già mặc hắc bào, hắn diễn y như thật, trong đôi mắt đen láy hằn lên cái nhìn lạnh lùng khiến người ta nhìn mà rợn người.

“Ta cảm thấy có phần khó hiểu”, lão già mặc hắc bào hít vào một hơi thật sâu, nói rồi không quên liếc trộm Diệp Thành: “Điện chủ dẫn theo toàn bộ người thuộc dòng chính của chưởng giáo, để lại toàn bộ người của Dương Đỉnh Thiên, như vậy liều có phải…”

“Ngươi đang chất vấn ta đấy à?”, ánh mắt Diệp Thành càng lạnh lùng hơn.

“Thuộc hạ không dám, thuộc hạ không dám”, bị Diệp Thành nhìn chằm chằm như vậy, lão già mặc hắc bào run rẩy, không dám thở mạnh.

“Điều binh khiển tướng thế nào không cần ngươi phải dạy ta”, Diệp Thành hắng giọng: “Ngươi nên biết chất vấn ta chính là chất vấn chưởng giáo, những thứ không nên hỏi thì không phải hỏi, những điều không nên nói cũng không cần phải nói, việc duy nhất mà ngươi cần làm chính là chấp hành mệnh lệnh”.

“Thuộc… thuộc hạ hiểu rồi”, lão già mặc y phục đen vội hành lễ quay người đi xuống núi.

“Sao rồi?”, lão ta vừa đi khỏi liền có vài người tiến tới, về cơ bản đều là người dòng chính của Doãn Chí Bình, về việc điều binh khiển tướng trong đêm nay, bọn họ cảm thấy vô cùng khó hiểu cho nên mới chọn ra một người đi hỏi Diệp Thành.

“Không nên hỏi gì thì đừng hỏi, không nên nói gì thì đừng nói”, lão già mặc hắc bào đem y nguyên lời của Diệp Thành thuật lại, “điện chủ nói rồi, việc duy nhất mà chúng ta phải làm đó là chấp hành mệnh lệnh”.

“Thế nhưng việc điều binh khiển tướng như vậy thật sự khiến người ta cảm thấy khó hiểu”, có người chất vấn: “Chúng ta đều là người thân thích của chưởng giáo, để cho người của Dương Đỉnh Thiên ở lại phân điện còn lôi chúng ta ra chiến trường nộp mạng, nói ra thì thật khó hiểu”.

“Hay là phái người gửi tin cho chưởng giáo xác nhận? Ngộ nhỡ là Thương Hình làm phản?”

“Ngươi muốn chết phải không?”, lão già mặc hắc bào lạnh giọng, “chúng ta là người thuộc phân điện thứ chín, nếu vượt mặt điện chủ tự ý bẩm báo trực tiếp với chưởng giáo chẳng khác gì làm trái với quy định”.

“Đúng là như vậy”, có người vuốt râu: “Nếu như bẩm báo lên mà Thương Hình làm sai thì không sao, nhưng nếu không phải như vậy thì chưởng giáo đương nhiên sẽ không trừng phạt chúng ta, còn Thương Hình thì sao? Dám chất vấn ông ta, dám quay lưng lại để vượt mặt bẩm báo với chưởng giáo thì ông ta không giết ngươi mới lạ”.

“Theo ta thấy thì chúng ta cứ nghe lệnh thì hơn”, một người khác lên tiếng: “Nếu xảy ra chuyện thì thì cũng đã có Thương Hình gánh tội”.

“Đúng vậy, Thương Hình chính là điện chủ của phân điện thứ chín, dám làm phản thì điện chủ chắc chắn không thể bỏ qua”.

“Cho nên việc mà chúng ta lo lắng căn bản không thể xảy ra, nên biết rằng mặc dù ông ta là điện chủ nhưng cũng phải nghe lệnh chưởng giáo, hoặc có thể việc điều binh khiển tướng trong đêm nay chính là lệnh của chưởng giáo, chưởng giáo có cách tính toán khác cũng chưa biết chừng”.

“Yên tâm, chúng ta và Chính Dương Tông liên minh, trong tình hình hai đấu một thì chắc chắn chiếm ưu thế, nếu chết thì cũng là người của Thanh Vân Tông”, có người cười nói, trong ánh mắt còn loé lên ánh nhìn tàn nhẫn, “nghe nói nữ đệ tử của Thanh Vân Tông đều rất xinh đẹp”.

Nghe câu này, tất cả đều bật cười nham hiểm, dưới ánh trăng mờ, trông bọn chúng hết sức gian manh.

Tiếng xì xào bàn tán mặc dù rất khẽ nhưng vẫn lọt vào tai Diệp Thành, dưới lớp áo choàng đen, khoé miệng của hắn nhếch lên thành nụ cười lạnh lùng: “Chỉ sợ các ngươi không có cái phúc được hưởng thôi”.

Hắn dứt lời, khí tức lạnh băng cứ thế bao trùm khắp rặng núi.

Diệp Thành nhướng mày nhìn về phía xa, nơi đó, từng bóng người đen kịt rợp trời, trận thế vô cùng hùng tráng, đại quân của phân điện thứ chín của Chính Dương Tông đã đến.

Từ phía xa, Diệp Thành đã trông thấy bóng hình xinh đẹp đứng trước đại quân, mặc dù cô khoác trên mình tấm áo bào đen nhưng lại vô cùng nổi bật, dưới Tiên Luân Nhãn, phong thái tuyệt thế ấy càng hiện ra rõ mồn một, trông chẳng khác gì một vị tiên giáng trần, thanh khiết vô ngần.

Nếu nhìn kĩ thì đó chẳng phải là Thánh nữ của Chính Dương Tông, Huyền Linh Chi Thể Cơ Tuyết Băng sao?

“Ta không ngờ đấy”, Diệp Thành nhìn Cơ Tuyết Băng và ho hắng, có điều hắn nhanh chóng nghĩ thông suốt. Cơ Tuyết Băng là điện chủ của phân điện thứ chín ở Chính Dương Tông, Cơ Tuyết Băng cầm quân của phân điện thứ chín.

Diệp Thành quả thực đã quên mất điểm này, Chính Dương Tông và Hằng Nhạc Tông liên thủ minh, phân điện thứ nhất của Chính Dương Tông và phân điện thứ nhất của Hằng Nhạc Tông hợp thành một quân, tấn công phân điện thứ nhất của Thanh Vân Tông, phân điện thứ hai của Chính Dương Tông và phân điện thứ hai của Hằng Nhạc Tông hợp thành một quân tấn công phân điện thứ hai của Thanh Vân Tông.

Cứ tính tiếp thì hiện giờ đại quân của phân điện thứ chín mà hắn dẫn đầu chẳng phải sắp hợp tác chiến đấu với phân điện thứ chín của Cơ Tuyết Băng sao?

“Đây có phải là một cơ hội không?”, Diệp Thành nhìn Cơ Tuyết Băng trong dòng người mà thầm nhủ: “Muội là chưởng giáo tương lai của Hằng Nhạc Tông, rồi có ngày chúng ta sẽ phải gặp nhau trên chiến trường”.

“Chúng ta được định sẵn là kẻ định thì ta sẽ không thể để muội sống sót quay về”, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu, khí huyết sục sôi có phần lạnh lẽo, sự tàn khốc của chiến tranh không thể cho hắn cơ hội thương hại bất cứ ai.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

TIÊN VÕ ĐẾ TÔN
  • Lục Giới Tam Đạo
Tiên Võ Truyền Kỳ convert
  • 4.80 star(s)
  • Lục Giới Tam Đạo
Link Dịch
Y Tiên
  • Một miếng ngói xanh

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom