-
Chương 1066-1070
Chương 1066: Thiên Đình luôn chào đón
Rầm!
Âm thanh sau đó vô cùng vang đội khiến mỗi một tấc trong thông đạo không gian đều nứt lìa, cho dù là người thông thạo trận pháp của đại quân Thị Huyết Điện có nhiều thì cũng không thể ngăn nổi tốc độ nứt lìa của thông đạo không gian.
Vết nứt xuất hiện, từng bóng người trong đại quân của Thị Huyết Điện bị cuốn vào trong.
Phụt! Phụt!
Sau đó, là cảnh tượng đẫm máu.
Không gian bùng nổ, đó là vùng đất đại hung, cho dù tu sĩ ở cảnh giới Không Minh vào trong đso cũng khó có thể bảo toàn tính mạng chứ đừng nói là những tu sĩ ở cảnh giới Linh Hư và Chân Dương.
A…!
Huyết Khung gằn lên phẫn nộ, ông ta là tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên, đương nhiên có thể bảo toàn tính mạng nhưng những thuộc hạ của ông ta thì sao?
Ông ta có thể bảo toàn tính mạng cho mình nhưng lại không thể bảo toàn tính mạng cho thuộc hạ của mình, cho dù có thể bảo toàn thì cũng chỉ là một bộ phận rất nhỏ vì đại quân của một điện lúc đó quá đông, ông ta có thần thông thế nào đi nữa thì cũng không thể nào bảo vệ được cho tất cả mọi người.
Cho nên ông ta chỉ có thể trơ mắt nhìn những người dưới trướng mình hoá thành huyết vụ trong không gian nứt vỡ.
Rầm! Đoàng! Đoàng!
Vì sự nứt vỡ của thông đạo không gian nên tiếng nổ chấn động hư không, lại thêm tiếng kêu gào, rú rít kéo theo rất nhiều kẻ khác vây lại xem.
“Sao…sao lại thế này?”, rất nhiều người thẫn thờ ngẩng đầu, chỉ nghe tiếng động nhưng lại không thấy bóng người, người nào người nấy ngơ ngác nhìn nhau.
“Sao nghe lại thảm thiết thế nhỉ? Trời đều nhuốm đỏ máu rồi, có chuyện chẳng lành xảy ra sao?”
“Có lẽ là đoạn thông đạo không gian nào đó sụp đổ”, có lão bối với sự tinh tường của mình nheo mắt nhìn, “xem ra số lượng người trong thông đạo không gian không hề ít, nếu không thì cũng không thể gây ra động tĩnh lớn như vậy được.”
Phụt!
Ông ta vừa dứt lời, không gian bị một chưởng của người ta đánh lìa, một bóng người thảm hại bay ra ngoài, đầu tóc rối xù, nếu nhìn kĩ thì đó chính là Huyết Khung.
Có điều phía sau ông ta lại có người xông ra.
Không phải những người khác không xông ra ngoài vì thông đạo không gian nứt vỡ, không gian đã thay đổi, cho dù ra khỏi đó từ một nơi thì khi ra ngoài lại ở nơi khác.
A…!
Tiếng gằn phẫn nộ của Huyết Khung vang tới tận trời xanh, làm chấn động thương không.
Hôm nay ông ta thực sự thất bại thảm hại, cả đại quân hùng hậu của một điện mà lại bị một tên làm loạn, đây là một sự sỉ nhục vô cùng lớn.
“Tiền bối, hiện giờ người nhìn rõ chưa?”, ở một nơi cao nhất trên một cổ thành, một phần phân thân của Diệp Thành nhìn sang một lão già mặc áo tím ở bên.
Lại nhìn sang lão già mặc áo tím, đây chẳng phải là Thiền Uyên Chân Nhân của Thiền Uyên Cổ Thành ở Bắc Chấn Thương Nguyên sao?
“Sao không cầu cứu chúng ta?”, Thiền Uyên Chân Nhân hít vào một hơi thật sâu.
“Thứ nhất, thời gian căn bản không đủ”, đạo thân của Diệp Thành chậm rãi nói, “thứ hai, cho dù có Thiền Uyên Cổ Thành thì chúng ta cũng không thể địch lại nổi đại quân của một điện, huống hồ còn có cả nhà họ Viên và nhà họ Âm Dương, hai nhân tố không xác định này mà cầu cứu người thì vô hình đang kéo phía tiền bố xuống nước cùng”.
“Hạo Thiên thế gia có rời đi an toàn không?”
“Việc này thì tiền bối yên tâm con sẽ giúp bọn họ an toàn rút về Nam Sở”, phân thân của Diệp Thành mỉm cười, “chỉ có người nên có tính toán sớm, Bắc Chấn Thương Nguyên hiện giờ không còn là Bắc Chấn Thương Nguyên trước kia nữa, mong tiền bối tính toán chu toàn, nhân lúc còn kịp rút khỏi Bắc Chấn Thương Nguyên, nếu thực sự không còn chỗ nào đi thì Thiên Đình của Nam Sở lúc nào cũng chào đón người”.
Nói tới đây, phân thân của Diệp Thành còn đưa một tấm địa đồ cho Thiền Uyên Chân Nhân: “Nếu muốn rút khỏi đây thì đi theo lộ trình này, đi qua thế giới người phàm, lúc đó sẽ có người của Thiên Đình tiếp ứng phía người”.
“Đa tạ tiểu hữu”.
“Vậy vãn bối xin cáo từ”, phân thân của Diệp Thành đột nhiên hoá thành làn khói xanh biến mất ngay sau đó.
Sau khi phân thân của Diệp Thành tiêu tán, bên trong một ngọn núi sâu thẳm, bản thể của Diệp Thành cũng mở mắt.
Nếu như có ai đó biết toàn bộ kế hoạch của hắn thì nhất định sẽ phải tán thưởng vô cùng, một ván cờ tới nước chết mà hắn vẫn cứu được, vả lại còn chơi một trận chiến rất đẹp.
Còn phân thân ở Thiền Uyên Cổ Thành là do hắn phái đi từ trước khi tới Hạo Thiên thế gia.
Thiền Uyên Cổ Thành thâm sâu hùng hậu, cũng giống với Đan Thành, bọn họ từ trước tới nay đều không tham gia chinh chiến, nhưng hiện giờ thế cục của Bắc Chấn Thương Nguyên thay đổi, bọn họ không thể đứng ngoài.
Đây chính là trọng điểm cho nên Diệp Thành mới phái một phân thân đi thuyết phục, mục đích rất rõ ràng, chính là lôi kéo Thiền Uyên Cổ Thành về phía Thiên Đình.
Sự thực chứng minh thủ đoạn của hắn rất có hiệu quả, chí ít thì Thiền Uyên Cổ Thành đã thất vọng với Bắc Chấn Thương Nguyên nên có khả năng bọn họ sẽ dựa vào Thiên Đình ở Nam Sở.
“Nhà họ Viên, nhà họ Âm Dương, Thị Huyết Điện, rồi sẽ có ngày ta đưa đại quân của Thiên Đình dẹp bằng Bắc Chấn Thương Nguyên”, cuối cùng Diệp Thành nhìn về phía Bắc sau đó quay người biến mất.
Chương 1066: Thị Huyết Thần Ảnh
Trong rặng núi với đại khí dồi dào, từng bóng người như nước lũ dừng chân, mặc dù số lượng người đông nhưng lại không hề hỗn loạn.
“Nghỉ ngơi ở chỗ cũ bổ sung linh lực”, Hạo Thiên Huyền Chấn nói rồi bước lên một ngọn núi sau đó hướng tầm mắt về phía Hạo Thiên thế gia, ông ta hi vọng có thể nhìn thấy bóng dáng Diệp Thành đang đi theo đoàn.
“Nó không phải là đứa trẻ ngốc, nhất định có thể thoát thân an toàn”, Hoa Tư đi theo, khẽ nắm tay Hạo Thiên Huyền Chấn.
“Hạo Thiên thế gia nợ Diệp Thành quá nhiều”, Hạo Thiên Huyền Chấn hít vào một hơi thật sâu.
Lúc này ông ta hi vọng mình không phải là gia chủ của Hạo Thiên thế gia, không phải là gia chủ thì trên vai sẽ không gánh vác trọng trách nặng nề, như vậy ông ta có thể không phải âu lo mà sát phạt quay về cứu con mình.
“Theo tốc độ này, nếu đi không ngừng nghỉ thì cũng phải mất ba ngày ba đêm mới tới được thế giới người phàm”, Hạo Thiên Huyền Hải tay cầm một tấm địa đồ bước tới: “Tốc độ này vẫn rất chậm”.
“Đi bằng Truyền Tống Trận trong cổ thành thôi, nếu không thì bất cứ lúc nào chúng ta cũng sẽ bị đuổi theo”, Hạo Thiên Cảnh Sơn trầm ngâm lên tiếng.
“Không được”, Hạo Thiên Huyền Chấn lập tức bác bỏ, “chúng ta không chỉ có một hai người, mà là cả một gia tộc, Truyền Tống Trận của cổ thành bình thường căn bản không thể truyền tống được nhiều người như vậy, vả lại nếu mạo muội xuất hiện trong cổ thành tập trung nhiều tu sĩ thì sẽ dễ bị lộ tung tích, như vậy sẽ rước hoạ diệt thân”.
“Nếu cứ đi như vậy thì bất cứ lúc nào chúng ta cũng gặp rủi ro bị phát hiện”.
“Đến đâu tính đến đó”, Hạo Thiên Huyền Chấn trầm ngâm, “cho dù muốn truyền tống thì cũng phải ở cổ thành cách thế giới người phàm tương đối gần, việc mà chúng ta cần làm chính là dốc sức tránh những nơi tập trung đông tu sĩ, mặc dù tiêu tốn gấp trăm gấp nghìn thời gian hơn bình thường nhưng như vậy vẫn đáng”.
“Vậy thì mau lên đường thôi”.
“Đi thôi”, Hạo Thiên Huyền Chấn lập tức xuống núi, ông ta dẫn đường.
Cùng lúc này, Huyết Khung ở trong một cổ thành ở Bắc Chấn Thương Nguyên thân hình thảm hại xuất hiện trên bức màn nước Hoan Thiên.
“Nhiệm vụ hoàn thành rồi thì nhanh chóng về phân điện thứ chín”, ngay sau đó, lớp màn nước rung lên, vang lên giọng nói uy nghiêm.
“Điện…điện chủ, xảy…xảy ra sai sót”.
“Nói”.
“Người…người của Hạo Thiên thế gia chạy…chạy rồi”, khi Huyết Khung nói câu này, ông ta không biết đã phải lấy biết bao nhiêu dũng khí mới dám thốt ra, vả lại đến giọng điệu nói cũng run rẩy, không dám nhìn thẳng vào màn nước Hoan Thiên.
“Huyết Khung, ta không nghe nhầm chứ?”, trong màn nước, một lão già trung tuổi mặc huyết bào đang ngồi lơ lửng giữa không trung chậm rãi mở mắt, trong đôi mắt đỏ máu kia hiện lên hai đạo hàn quang màu máu.
“Là…là ta sơ ý, ta…”
“Đường đường là điện chủ một điện của Thị Huyết Điện mà lại có thể để cho người của Hạo Thiên thế gia chạy mất, ngươi ăn phải cái gì thế hả?”, Thị Huyết Diêm La cứ thế ngắt lời Huyết Khung, ông ta giận tím mặt khiến cho màn nước Hoan Thiên rung lên kịch liệt.
“Điện chủ xin bớt giận”, Huyết Khung vội quỳ một gối xuống đất, “mặc dù người của Hạo Thiên thế gia đã chạy rồi nhưng chúng ta đã giết…giết được Diệp Thành”.
“Giết được Diệp Thành?”, Thị Huyết Diêm La nhướng mày.
“Ta đích thân nhìn thấy hắn ta tự nổ tung”, khi Huyết Khung nói lời này, tim ông ta đập thình thịch, nói xong còn không quên nhìn trộm Thị Huyết Diêm La, thấy sắc mặt ông ta dịu đi nhiều thì mới thở phào.
“Vậy thì còn chấp nhận được”, sau vài giây, Thị Huyết Diêm La mới lên tiếng, “có điều, người của Hạo Thiên thế gia vẫn phải chết, bao nhiêu người như vậy sẽ không thể nào biến mất bặt vô âm tín được, ta cho ngươi ba ngày, ta không quan tâm ngươi dùng tới cách gì, phải tìm bọn họ về cho ta, ta cần dùng máu của Hạo Thiên thế gia để tế luyện cờ chiến của Thị Huyết Điện”.
“Thuộc hạ tuân lệnh”.
“Đi đi, trong ba ngày này ngươi có thể điều động Thị Huyết Thần Ảnh”.
“Thị Huyết Thần Ảnh?”, nghe bốn từ này, tìm Huyết Khung càng đập nhanh hơn, ông ta quá kích động.
Thị Huyết Thần Ảnh nắm trong tay cả mạng lưới tình báo và mạng lưới sát thủ của cả Thị Huyết Điện, từ trước tới giờ chỉ nghe theo lệnh của điện chủ Thị Huyết Điện, hiện giờ Thị Huyết Diêm La cho ông ta quyền lực chí cao vô thượng, sao ông ta không kích động cho được.
“Đa tạ điện chủ”, Huyết Khung hít thở gấp gáp hơn, ông ta kích động đến mức muốn lên cả trời.
Chương 1067: Giở thói cũ
“Còn nữa, loan thông tin về Diệp Thành ra ngoài, ta muốn xem xem thống soái ba quân chết rồi thì Thiên Đình của Nam Sở lấy gì để đấu với ta”.
“Rõ”, Huyết Khung phất tay quay người biến mất khỏi địa cung.
“Điện Chủ”, Huyết Khung vừa ra ngoài, vài thống lĩnh lần lượt đi tới, điều đáng nói đó là người nào người nấy thân hình thảm hại, thậm chí còn có người mất đi cả cánh tay hay chân, xem ra bọn họ đã nếm trải không ít đau đớn trong thông đạo không gian.
“Thương vong của phân điện thứ chín thế nào?”, Huyết Khung nhìn quanh.
“Những tu sĩ ở dưới cảnh giới Không…Không Minh thì trên chín phần đều đã chết trong thông đạo không gian, rất nhiều người cho tới giờ vẫn không thấy xác”, một thống lĩnh cúi đầu bẩm báo, “nói tóm lại thương vong của phân điện thứ chín vượt qua bốn phần, có điều sự trung thành của phân điện thứ chín vẫn còn đó”.
“Cho các ngươi nửa canh giờ tu sửa, nhận lệnh bất cứ lúc nào”, Huyết Khung lập tức lên tiếng.
“Điện Chủ, bên trên có biết việc phân điện thứ chín của chúng ta tổn thất nghiêm trọng vậy không ạ?”, một thống lĩnh nhìn Huyết Khung hỏi thăm dò.
“Muốn chết phải không hả?”, Huyết Khung lập tức hắng giọng, “tội để Hạo Thiên thế gia trốn thoát là trọng tội, nếu để bên trên biết tổn thất nghiêm trọng của phân điện thứ chín thì ngươi và ta đều không thể tránh được tội chết đâu”.
“Vậy…vậy bên trên sớm muộn gì cũng biết ạ”.
“Cho nên chúng ta cần tìm thấy Hạo Thiên thế gia trong thời gian ngắn nhất”, Huyết Khung lên giọng, “muốn sống sót thì phải lấy máu của chúng chuộc lại tội của chúng ta, còn việc thương vong đợi diệt được Hạo Thiên thế gia rồi bẩm báo sau cũng không muộn”.
“Nhưng hiện giờ chúng ta căn bản không biết người của Hạo Thiên thế gia trốn đi đâu”.
“Chúng có trốn đi đâu thì có thể thoát được sự truy vết của Thị Huyết Thần Ảnh sao?”, Huyết Khung bật cười lạnh lùng.
“Thị Huyết Thần Ảnh?”, cả nhóm thống lĩnh lập tức nhìn Huyết Khung.
“Điện Chủ đích thân nói ta có quyền điều động Thị Huyết Thần Ảnh”.
“Điện Chủ, bên trên có thể cho chúng ta quyền lực vượt qua các điện chủ khác như vậy, đây chính là vinh hạnh vô thượng”, cả nhóm thống lĩnh mặt mày tươi hẳn, người nào người nấy thốt lên những câu bợ đỡ nịnh hót.
“Mọi thứ đều vì phối hợp với chúng ta hành động”, Huyết Khung nói tới đây thì đứng thẳng dậy, ông ta có cảm giác như được tâng lên tới tận mây xanh.
“Xem ra bên trên ưu ái điện chủ nhất”.
“Được rồi, làm theo lệnh của ta đi”, Huyết Khung lập tức hạ lệnh, “trước lúc này thì phải loan thông tin về Diệp Thành ra ngoài”.
“Rõ”, cả đám điện chủ bước ra khỏi đại điện.
“Hạo Thiên thế gia”, phía sau, Huyết Khung mặt mày vô cùng tôi độc, có điều nghĩ tới việc điều động được Thị Huyết Thần Ảnh, sắc mặt ông ta lại mừng lên trông thấy.
Không lâu sau đó, thông tin Diệp Thành đã chết loan khắp Bắc Chấn Thương Nguyên rồi loan khắp tám phương của Đại Sở.
Vì thêm độ đáng tin, phân điện thứ chín của Thị Huyết Điện còn đem cảnh tượng Diệp Thành tự nổ lạc ấn bên trong kí ức thuỷ tinh vả lại còn cho người ta nhận miễn phí.
Nhất thời, cả Đại Sở như bùng nổ.
“Thật hay giả vậy? Diệp Thành đã chết rồi sao?”, rất nhiều tu sĩ tập trung trong cổ thành, nhiều người ngơ ngác nhìn cảnh tượng trong kí ức thủy tinh.
“Có lẽ là thật”, có người tặc lưỡi, “bên trong kí ức thuỷ tinh hiện lên cảnh tượng rõ ràng như vậy mà”.
“Thật là đáng tiếc”, có người thở dài, “một nhân tài kiệt xuất như vậy cuối cùng lại rơi vào tay Thị Huyết Điện, đây chính là sự tổn thất to lớn trong giới tu luyện”.
“Ai bảo không phải chứ?”
“Vậy thì có thể trách ai bây giờ?”, có người mặt mày vẫn thản nhiên, “là hắn quá cao ngạo, vị Vương ở Nam sở không ngoan ngoãn ở Nam Sở đi, lại còn chạy đến Bắc Sở, đến thì đến thôi, nhưng hắn còn dám ngông cuồng giết người của Thị Huyết Điện, theo ta thấy thì hắn đáng chết”.
“Này, ngọc bài linh hồn của hắn vẫn còn nguyên, hắn vẫn còn sống và có lẽ đang chạy loạn ở đâu đó”, bên trong đại điện của Hằng Nhạc Tông, Hồng Trần Tuyết để một viên linh ngọc lơ lửng trong hư không.
“Theo lão phu tính thì Thị Huyết Điện đã bị lừa rồi”, Vô Nhai Đạo Nhân vừa vuốt râu vừa bấm đốt tay.
“Xem ra Bắc Sở sắp tới sẽ rất náo nhiệt”, Gia Cát Vũ vuốt râu mặt mày ý tứ.
“Xem ra hắn lại giở thói cũ rồi”, Cổ Tam Thông cũng nói với vẻ mặt đầy ý tứ.
“Thói cũ, gì mà thói cũ?”, Man Sơn đột nhiên quay sang nhìn nhóm lão bối.
“Chính là mời người đi nói chuyện nhân sinh”.
“Là…là sao?”, Man Sơn gãi đầu, mặt mày ngơ ngác nhìn Gia Cát Vũ và Cổ Tam Thông.
“Trói người đòi tiền chuộc”.
“….”.
Chương 1068: Tuyệt vời
Trong một khu rừng mà chim cũng không thèm đậu, Diệp Thành đang ngồi xếp bằng trên một tảng đá từ từ mở mắt.
Đạo thân tự nổ, bản thể là hắn cũng bị ảnh hưởng, để lại ám thương, đến bây giờ mới trở lại trạng thái đỉnh phong.
Hắn không đi theo bước chân của Hạo Thiên thế gia mà nấp trong khu rừng này, sẵn sàng giúp Hạo Thiên thế gia ngăn cản đại quân Thị Huyết Điện truy đuổi bất cứ lúc nào.
“Chắc bây giờ mọi người đã trốn khỏi Bắc Chấn Thương Nguyên rồi”, Diệp Thành nhìn sắc trời và ước lượng thời gian, chắc chắn Hạo Thiên Huyền Chấn đã dẫn người của Hạo Thiên thế gia rút lui khỏi phạm vi Bắc Chấn Thương Nguyên.
Nhưng hắn vẫn không dám lơi là.
Thoát khỏi Bắc Chấn Thương Nguyên không có nghĩa đã thoát khỏi nguy hiểm, muốn đến thế giới phàm trần mà không sử dụng truyền tống trận thì phải mất ba ngày, mà trong ba ngày này, bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra biến cố.
Thị Huyết Điện có nền tảng vững chắc ở Bắc Sở, xảy ra sai lầm ở bất kỳ giai đoạn nào đều có thể gây ra thảm hoạ cho Hạo Thiên thế gia.
“Nghe nói gì chưa, Diệp Thành chết rồi đó”, khi Diệp Thành đang trầm ngâm suy nghĩ thì trong hư không bỗng truyền tới một giọng nói.
“Diệp Thành? Diệp Thành nào?”
“Còn có mấy Diệp Thành nữa? Thánh chủ Thiên Đình ở Nam Sở ấy”, giọng nói đó lại vang lên: “Ngươi chưa xem thuỷ tinh ký ức Thị Huyết Điện tặng miễn phí à? Diệp Thành bị ép đến mức phải tự nổ, ôi chao, thảm lắm!”
Hai người họ ngươi một câu ta một câu, bay qua khu từng mà không phát hiện phía dưới còn có một người.
“Thánh chủ, người lại nổi tiếng rồi”, khi Diệp Thành đang nhìn hai người thì sau lưng vang lên một giọng nói, sau đó một bóng người loé lên, giọng nói hư ảo dần trở nên rõ ràng, nhìn kỹ hơn thì chính là ông lão mặc đồ giản dị đó.
“Đều trong dự đoán cả”, Diệp Thành dời mắt, khẽ cười: “Hiếm lắm bọn chúng mới nắm được lý do để công kích Nam Sở, sao chúng có thể bỏ qua!”
“Đúng là như vậy, nhưng lần này chúng phải thất vọng rồi”, ông lão tặc lưỡi cảm thán.
“Tình hình phân điện thứ chín của Thị Huyết Điện thế nào rồi?”
“Ta vừa mới đến đó”, ông lão nói rồi uống một ngụm rượu: “Tuy thương vong rất nặng nhưng đa phần đều dưới cảnh giới Không Minh, lực lượng trung kiên của chúng vẫn còn, nhưng vì vết nứt không gian nên phía Huyết Khung vẫn còn đang ở đó sửa lại”.
Nói đến đây, ông lão hỏi thử Diệp Thành: “Không biết Thánh chủ đã nghe nói đến Thị Huyết Thần Ảnh chưa?”
“Thị Huyết Thần Ảnh?”, Diệp Thành nhướng mày: “Có lai lịch gì?”
“Thị Huyết Thần Ảnh bao gồm toàn bộ mạng lưới tình báo và mạng lưới sát thủ của Thị Huyết Điện”, ông lão giải thích: “Nói chính xác hơn thì nó tương đương với Nhân Hoàng và Huyền Hoàng của Thiên Đình chúng ta hợp lại, trước giờ chỉ nghe lệnh của điện chủ Thị Huyết. Tuy mạng lưới tình báo của Thị Huyết Thần Ảnh không bằng Nhân Hoàng, nhưng mạng lưới sát thủ lại hơn Huyền Hoàng một bậc, rất nhiều lão bối tu sĩ thành danh lâu năm đã bị sát thủ Thần Ảnh tuyệt sát. Điều này thì Lôi tôn, Địa tôn, Huyền tôn và Viêm tôn của Viêm Hoàng là biết rõ nhất, vì họ đã từng bị Thần Ảnh ám sát”.
“Nghe ý ông thì Thần Ảnh của Thị Huyết Điện đã hành động à?”
“Theo nguồn tin đáng tin cậy thì tất cả thành viên của Thần Ảnh đều đã được điều tới”, ông lão hít sâu một hơi: “Vì tìm ra tung tích của Hạo Thiên thế gia, Thị Huyết Diêm La đã cho Huyết Khung quyền điều động Thần Ảnh”.
“Hành động nhanh đấy”, Diệp Thành cau chặt lông mày.
“Thánh chủ, việc binh quý ở tốc độ! Người hãy thay đổi đường rút lui cho Hạo Thiên thế gia đi, ba ngày nữa họ mới tới thế giới phàm trần, rất có thể Thị Huyết Thần Ảnh sẽ tìm tung tích của họ”.
“Không thể thay đổi”, Diệp Thành nhẹ nhàng lắc đầu: “Chúng đang hành động, Hạo Thiên thế gia cũng đang hành động, tình hình lúc này phải dùng biện pháp hoàn toàn mới để giải quyết mới là vương đạo. Nếu ta đoán không nhầm, hơn một nửa thành viên của Thần Ảnh sẽ canh gác ở truyền tống trận của các thành cổ, chỉ cần Hạo Thiên thế gia cố gắng không dùng truyền tống trận thì Thần Ảnh rất khó tìm được tung tích của họ. Bắc Sở rộng lớn như vậy, muốn tìm được họ cũng không dễ”.
“Nói thì nói như vậy, nhưng chậm trễ sẽ xảy ra biến cố!”, ông lão cân nhắc.
“Đây là cách khi không còn cách nào khác”, Diệp Thành hít sâu một hơi: “Quá nhiều người, truyền tống trận thông thường sẽ không thể dịch chuyển quy mô lớn, hành tung bại lộ mới là mối hoạ lớn”.
“Điều chúng ta thiếu là thời gian!”, ông lão lắc đầu.
“Tìm chỗ đông người rồi tặng họ miễn phí”, Diệp Thành lấy một chiếc bao gai ra, nhét cho ông lão.
“Đây là cái gì?”, ông lão mở bao gai ra nhìn vào trong, tất cả đều là linh thạch lấp lánh, ừm, nói chính xác hơn là thuỷ tinh ký ức, số lượng cực kỳ nhiều.
Ông lão vô thức lấy ra một mảnh sau đó giải trừ cấm chế bên trên, liếc mắt nhìn vào trong.
Ngay lập tức, vẻ mặt ông lão thay đổi liên tục, bên trong mảnh thuỷ tinh ký ức là hình ảnh Thị Huyết Diêm La bị một nhát kiếm chém bay đầu, hơn nữa còn rất thật.
Ông lão liếc nhìn Diệp Thành, sau đó lại lấy ra một mảnh khác từ trong bao.
Lần này, trong thuỷ tinh ký ức lại có hình ảnh một điện chủ phân điện của Thị Huyết Điện tự nổ.
Tiếp theo đó, ông lão liên tục lấy những mảnh thuỷ tinh ký ức ra, hầu hết những hình ảnh bên trong đều là cảnh người của Thị Huyết Điện chết, hơn nữa toàn là những người giữ chức vụ cao của Thị Huyết Điện.
“Thánh chủ à, người làm thế này kỳ quá!”, xem xong, ông lão giật giật khoé miệng nhìn Diệp Thành.
“Kỳ hả?”, Diệp Thành thản nhiên nhún vai: “Bọn chúng làm được, tại sao ta không được làm? Dù sao Bắc Sở đã rất náo nhiệt rồi, để cho náo nhiệt thêm nữa đi, quan trọng nhất là có thể làm nhiễu loạn tầm nhìn của chúng, điện chủ mấy phân điện lớn của Thị Huyết Điện không ngừng đấu đá lẫn nhau, vậy thì cho chúng thêm mồi dẫn lửa, ta cũng không ngại lớn chuyện”.
“Quá tuyệt”, ông lão không khỏi giơ ngón tay cái với Diệp Thành.
Chương 1069: Đi tìm Hạo Thiên thế gia
“Đi đi! Chú ý an toàn”.
“Đã hiểu”, ông lão ra vẻ đồng ý, nói xong vác bao gai rời đi nhưng lại bị Diệp Thành dùng một tay kéo lại.
“Thánh chủ còn có việc gì không?”
“Ta vẫn chưa biết ông tên gì”, Diệp Thành ngoáy tai: “Tốc độ di chuyển kinh người thế này, chắc ông không phải hạng người vô danh”.
“Cứ gọi ta Lưu Năng là được”.
“Cái tên hay đấy”, Diệp Thành sờ cằm, sau đó còn quan sát ông lão từ đầu đến chân bằng ánh mắt thâm thuý.
“Ta cũng thấy vậy”, ông lão cười giảo hoạt một tiếng, sau đó xoay người biến mất cùng với bao gai trên lưng, thân pháp thực sự kinh người khiến Diệp Thành không khỏi kinh ngạc thốt lên.
“Làm việc thôi”, sau khi ông lão đi, Diệp Thành vươn vai rồi lại xoay cổ: “Đã lâu không bắt cóc, không biết có còn thành thục không”.
Nói rồi hắn quay người nhảy khỏi tảng đá, thoắt cái đã biến mất.
Bên này, Huyết Khung đã lên hư không, nhìn xuống đại quân phân điện thứ chín mình vừa tập hợp.
So với lúc trước, số lượng người của phân điện thứ chín đã giảm mạnh.
Tuy nhiên những người có thể đứng ở đây đều là những kẻ tàn nhẫn, tu vi thấp nhất cũng là cảnh giới Linh Hư tầng thứ tám, là lực lượng kiên trung tiêu chuẩn nhất.
“Lấy Hạo Thiên thế gia làm trung tâm, mở rộng ra tất cả các hướng tìm kiếm cho ta, phát hiện ra tung tích của chúng thì mau chóng bẩm báo”, Huyết Khung hạ lệnh, giọng nói vang vọng khắp đất trời.
Dứt lời, đại quân phân điện thứ chín bắt đầu hành động, thế trận không tầm thường.
“Đại thống lĩnh, phiền người của ngươi phối hợp hành động với chúng ta!”, Huyết Khung nhìn đại quân đang rời đi, ánh mắt hứng thú rơi vào một người trung niên mặc đồ đen bên cạnh.
“Chúng ta chỉ nghe mệnh lệnh, không nghe giải thích”, giọng điệu người trung niên áo đen đó vô cùng lãnh đạm, mái tóc đen bồng bềnh, bóng lưng như núi, khí chất trên người như thần kiếm sắc bén rút ra khỏi vỏ.
Người này lai lịch không đơn giản, là đại thống lĩnh của Thị Huyết Thần Ảnh, người Đại Sở gọi ông ta là Phong Ảnh.
“Thẳng thắn lắm”, Huyết Khung cười nhạt: “Vậy thì nhờ người của Thần Ảnh canh gác trước truyền tống trận của các thành cổ, những người còn lại cố gắng hết sức tìm ra tung tích của Hạo Thiên thế gia, có tin…”
Vút!
Huyết Khung còn chưa nói xong, Phong Ảnh đã biến mất.
Thấy vậy, Huyết Khung cười lạnh: “Sau này khi ta làm điện chủ Thị Huyết, nếu ngươi còn bày cái bản mặt thối đó ra, ta sẽ khiến ngươi phải chết thảm”.
Cùng lúc đó, Diệp Thành đã vào một thành cổ sầm uất, đi thẳng tới một tửu lâu lớn nhất trong thành.
“Vị đạo hữu này, trông… rất lạ mặt nha!”, hắn vừa bước vào, tiểu nhị của tửu lâu đã chạy tới. Lại nhìn đến Diệp Thành, hắn đeo mặt nạ thì có thể không lạ sao?
Diệp Thành phớt lờ lời nói của tiểu nhị.
Hắn rất bận, lúc này trong tay hắn đang cầm một bức chân dung, nhìn trái ngó phải một lượt các tu sĩ trong tửu lâu, có vẻ như đang quan sát từng người.
“Đạo hữu tìm Tiết Lâm à?”, tiểu nhị liếc nhìn bức chân dung rồi ngập ngừng hỏi thử Diệp Thành.
“Sao, ngươi biết à?”, Diệp Thành thản nhiên đáp, nhưng hai mắt vẫn đảo qua đảo lại trong tửu lâu, bởi vì tửu lâu này quá lớn, tự hình thành một thế giới riêng, số người cũng rất đông, hơn nữa có vài người còn có diện mạo rất quái dị.
“Biết, biết”, tiểu nhị gật đầu cười ha hả: “Thành Cửu Thiên này có ai không biết Tiết Lâm chứ, đó là đệ tử chân truyền thứ tư của Thị Huyết Điện mà”.
“Nói cho ta biết hắn đang ở đâu?”, Diệp Thành nhét viên linh thạch to như viên đá vào ngực tiểu nhị, có lẽ nó quá lớn nên tiểu nhị còn chưa phản ứng kịp, hai tay ôm linh thạch đứng còn không vững.
“Trên… Trên lầu ba, phòng chữ Thiên”.
“Không còn chuyện của ngươi nữa rồi, đi tìm chỗ chơi đi!”, Diệp Thành vỗ vai tiêu nhị rồi bay vút lên lầu ba.
“Đúng là hào phóng!”, phía dưới, tiểu nhị vui mừng hớn hở: “Chỗ này ít nhất cũng phải một nghìn linh thạch, ta đã nói mà, hôm nay chắc chắn sẽ gặp quý nhân, ta…”
Ầm!
Hắn ta còn chưa nói xong thì lầu ba của tửu lâu đã truyền đến tiếng động lớn.
Rầm! Choang! Keng!
Sau đó chính là những tiếng leng keng thế này khiến người trong tửu lâu đều phải ngước mắt nhìn.
“Bên… Bên trên đang làm gì vậy?”, rất nhiều người đều thì thào hỏi nhỏ.
“Điếc à? Có người đang đánh nhau chứ sao”.
“Đúng là ăn gan hùm mật gấu mới dám gây chuyện ở đây”, có người tặc lưỡi thở dài.
Rầm!
Khi mọi người đang bàn tán thì cửa phòng riêng trên lầu ba đã bị đạp văng.
Diệp Thành bước xuống dưới sự chú ý của mọi người, trên lưng còn vác một người toàn thân đầy máu.
“Tiết… Tiết Lâm?”, toàn bộ người trong tửu lâu đều sững sờ.
Choang!
Người có biểu cảm đặc sắc nhất là tiểu nhị, viên linh thạch đang ôm trong lòng vô tình rơi xuống đất, vỡ tan văng ra khắp sàn!
Chương 1070: Tin dữ liên tiếp kéo đến
“Các ngươi tiếp tục đi”, dưới ánh mắt kinh ngạc ngỡ ngàng của mọi người, Diệp Thành thản nhiên phất tay rồi vác Tiết Lâm ra khỏi tửu lâu.
Tuy nhiên hai ba giây sau, hắn lại quay trở về, nhìn những người trong tửu lâu một cách rất nghiêm túc: “Phiền các vị đạo hữu báo tin cho Thị Huyết Điện, bảo bọn họ chuẩn bị tiền, đợi khi nào rảnh ta sẽ đến lấy”.
Nói xong hắn phất tay áo, rời đi trông rất phong độ.
Mãi đến bốn năm giây sau khi hắn rời đi, người trong tửu lâu mới đưa mắt nhìn nhau, ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta.
“Lão phu nhẩm tính rồi, đây hẳn là bắt cóc đấy”, một lão bối tu sĩ trông khá giảo hoạt vuốt râu nói.
Ngay khi lời này vừa thốt ra, tất cả ánh mắt trong tửu lâu đều đồng loạt nhìn về phía ông ta, ai cũng mang vẻ mặt đầy ẩn ý: Ông tính cũng chuẩn đấy.
Chẳng mấy chốc, tin tức ở đây như được chắp thêm cánh truyền khắp Bắc Sở.
Ngay lập tức, vùng đất này trở nên sục sôi.
Bao nhiêu năm nay, đây là lần đầu tiên có người dám bắt cóc đệ tử của Thị Huyết Điện, hơn nữa còn bắt cóc một cách ngang nhiên như vậy.
Nhưng nghĩ lại chuyện hôm qua thì họ lại thấy bình thường, đã có người dám giết trưởng lão của Thị Huyết Điện ngay trước mặt bao người, so ra thì chuyện bắt cóc này chỉ như trò đùa trẻ con.
Giờ phút này, trong đại điện của Thị Huyết Điện chật kín người, đếm kỹ thì thấy có hơn trăm người, khí tức của ai cũng hùng hậu, tu vi của ai cũng ở cảnh giới Chuẩn Thiên.
Thân phận của những người này không đơn giản, họ là những người giữ chức vụ cao của rất nhiều thế lực ở Bắc Sở, về phần vì sao họ lại tập trung ở Thị Huyết Điện thì đương nhiên là liên thủ cùng nhau tiến về phía Nam.
“Mục đích của lần Nam tiến này là tiêu diệt Thiên Đình của Nam Sở, mong các vị đạo hữu thành tâm hợp tác”, Thị Huyết Diêm La ngồi ở vị trí trên cao, giọng nói vang vọng khắp đại điện, tràn đầy uy nghiêm vô thượng.
“Điện chủ, không phải ta tự hạ thấp uy danh của mình”, một lão tổ của thế gia ẩn thế nhẹ nhàng vuốt râu: “Nhưng Nam Sở bây giờ không giống trước kia, chúng ta vội vàng hợp lực thế này thực lực sẽ giảm đi rất nhiều, nếu muốn tiêu diệt Thiên Đình của Nam Sở thì cần phải bàn tính kỹ hơn”.
“Nói thật, cho dù chúng ta hợp lực thì thực lực cũng chỉ ngang với Thiên Đình mà thôi”, một lão tổ của gia tộc khác suy tính: “Muốn hoàn toàn tiêu diệt Thiên Đình, tốt nhất nên kêu gọi thêm nhiều thế lực cùng tham gia, chúng ta cần thực lực tuyệt đối để áp chế”.
“Lời của hai vị đạo hữu không phải không có lý”, Thị Huyết Diêm La cười nhạt: “Nhưng các vị đừng quên Diệp Thành đã chết, Thiên Đình của Nam Sở như rắn mất đầu, sức chiến đấu của chúng cũng giảm đi rất nhiều, tập kích bất ngờ chắc chắn sẽ có hiệu quả không ngờ đến”.
Nói đến đây, Thị Huyết Diêm La lại mỉm cười, khoé miệng mang theo nụ cười giễu cợt: “Binh gia hữu vân, minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng, cho dù không đấu lại bọn chúng cũng phải ngăn chúng xây tường thành. Trận chiến này chúng ta chiếm lợi thế tuyệt đối, tiến công lúc nào, tiến công ở đâu, quyền chủ động nằm trong tay chúng ta. Ta không tin chúng có thể giữ được biên giới hơn ba triệu dặm gió thổi không lọt”.
“Ta hiểu ý của điện chủ, chúng ta đi quấy nhiễu chúng chứ gì!”, một ông lão gầy gò nở nụ cười để lộ hai hàm răng trắng bóc: “Chiến lâu sẽ kiệt sức, lúc đó mới là trận quyết chiến thực sự”.
“Huyết Linh đạo hữu nhìn thật thấu đáo, trận chiến này chúng ta…”, Thị Huyết Diêm La còn chưa kịp nói hết lời thì đã bị một người mặc đồ đen xông vào cắt ngang.
“Có chuyện gì?”, Thị Huyết Diêm La trầm giọng hỏi.
“Bẩm điện chủ, Tiết… Tiết Lâm bị bắt cóc rồi ạ”.
“Bị bắt cóc?”, giọng Thị Huyết Diêm La trở nên lạnh băng, ông ta nhìn chằm chằm khiến người mặc đồ đen sởn gai ốc.
“Ở thành Cửu Thiên, bị… bị một người thần bí bắt cóc ạ”, người nọ run rẩy, không dám thở mạnh: “Trước khi đi người đó còn bảo… bảo Thị Huyết Điện chuẩn bị tiền”.
“Phản rồi, tạo phản rồi”, Thị Huyết Điện tràn ngập tiếng mắng chửi giận dữ.
“Báo cáo!”, lại thêm một người mặc đồ đen nữa hoảng hốt chạy vào đại điện: “Điện chủ, mỏ linh thạch của chúng ta ở Thương Nguyệt Cổ Địa bị… bị cướp sạch rồi, tổn thất nặng nề”.
“Huyết Thương làm ăn kiểu gì vậy hả?”, Tiết Lâm vừa xảy ra chuyện, bây giờ lại có tin dữ khiến cho Thị Huyết Diêm La vô cùng tức giận.
“Sự việc xảy ra đột ngột, phía trưởng lão Huyết Thương cũng bị đánh trở tay không kịp”, người áo đen vội vàng nói.
“Có biết là thế lực nào không?”, Thị Huyết Diêm La lạnh lùng hỏi.
“Không… Không biết ạ”.
“Vậy thì tra cho ta”, Thị Huyết Diêm La hét lên như sấm rền: “Ta muốn xem là kẻ nào không biết sống chết, tra ra được không cần báo cáo, dù là ai cũng tiêu diệt tại chỗ cho ta”.
“Báo cáo!”, Thị Huyết Diêm La vừa dứt lời, lại có người áo đen nữa chạy vào đại điện.
“Nói”.
“Căn cứ của Thị Huyết Điện ở Bắc Thượng Cổ Địa đã bị phá huỷ”, người này vội vã nói: “Huyết Thương trưởng lão bị giết ngay tại chỗ, Bắc Thượng Cổ Địa đã… đã trở thành một… một đống đổ nát”.
“Khốn kiếp”, Thị Huyết Diêm La phẫn nộ đập mạnh xuống chiếc bàn ngọc bên cạnh khiến nó vỡ nát.
“Báo cáo”, ông ta vừa dứt lời, người áo đen thứ tư chạy vào, hơn nữa giọng điệu còn rất gấp gáp: “Báo cáo điện chủ, phân các của Thị Huyết Điện ở Vân Táng Cổ Địa bị… bị phá huỷ rồi, cây Thị Huyết Linh Lung cũng bị đào cả rễ”.
“Cái gì?”, Thị Huyết Diêm La đứng bật dậy, vẻ mặt trở nên dữ tợn, có vẻ ông ta rất coi trọng cây Thị Huyết Linh Lung đã bị đào đi ấy.
“Báo cáo”, Thị Huyết Diêm La đúng là không nên lên tiếng, lời ông ta vừa dứt lại có người mặc đồ đen thứ năm chạy vào.
“Lần này lại là gì nữa!”, Thị Huyết Diêm La hung dữ nhìn người nọ.
“Thị… Thị Huyết Trì của Linh Càn Cổ Địa bị… bị hút cạn rồi ạ”.
“Khốn kiếp”, Thị Huyết Diêm La hoàn toàn nổi giận giống như con sư tử điên, tiếng hét như sấm, chấn động cả đại điện: “Điều tra, điều tra thật kỹ cho ta”.
Thấy Thị Huyết Diêm La gầm lên như một con chó điên, thành viên của các thế gia ẩn thế trong điện đều đưa mắt nhìn nhau.
“Xem ra có thế lực thần bí nhắm vào Thị Huyết Điện rồi”, có người trầm ngâm lên tiếng.
“Điều ta tò mò là thế lực nào lại có thể liên tiếp làm ra hành động lớn như thế”.
“Khả năng cao là người của Thiên Đình ở Nam Sở”, một ông lão khẽ vuốt râu: “Đại Sở hiện nay cũng chỉ có họ dám gây chuyện với Thị Huyết Điện, hơn nữa Diệp Thành lại vừa chết ở Bắc Sở, bọn họ có đủ lý do để báo thù”.
“Ngoài Thiên Đình của Nam Sở cũng có thể là tám vị vương, nhưng khả năng này không lớn lắm, dù sao cũng còn có hậu duệ của các vị hoàng đế giữ chân”.
Khi mọi người đang xì xào nói chuyện, tiếng hét giận dữ của Thị Huyết Diêm La đã im bặt.
Thấy vậy, lão tổ của Huyết Linh thế gia mới bước về phía trước, ngập ngừng nhìn Thị Huyết Diêm La: “Điện chủ, chúng ta có tạm hoãn liên thủ không?”
“Hoãn”, Thị Huyết Diêm La hừ lạnh một tiếng, đột nhiên nhấc chân bước ra khỏi đại điện, vẻ mặt hung dữ như ác ma.
“Hay rồi, uổng công tới đây một chuyến”, mọi người trong điện đều nhún vai, hậm hực bước ra khỏi đại điện.
Nhưng vừa ra khỏi Thị Huyết Điện thì người của các gia tộc đã vây quanh họ: “Lão tổ, xảy ra chuyện rồi”.
“Không có quy củ gì cả”, đám lão tổ trầm giọng hỏi: “Có chuyện gì mà hốt hoảng thế?”
“Mỏ linh thạch… bị cướp rồi ạ”.
“Cái gì?”, sau đó là một loạt tiếng hét giận dữ, các lão tổ đồng loạt bước lên hư thiên, ai nấy đều chạy nhanh hơn cả thỏ.
Rầm!
Âm thanh sau đó vô cùng vang đội khiến mỗi một tấc trong thông đạo không gian đều nứt lìa, cho dù là người thông thạo trận pháp của đại quân Thị Huyết Điện có nhiều thì cũng không thể ngăn nổi tốc độ nứt lìa của thông đạo không gian.
Vết nứt xuất hiện, từng bóng người trong đại quân của Thị Huyết Điện bị cuốn vào trong.
Phụt! Phụt!
Sau đó, là cảnh tượng đẫm máu.
Không gian bùng nổ, đó là vùng đất đại hung, cho dù tu sĩ ở cảnh giới Không Minh vào trong đso cũng khó có thể bảo toàn tính mạng chứ đừng nói là những tu sĩ ở cảnh giới Linh Hư và Chân Dương.
A…!
Huyết Khung gằn lên phẫn nộ, ông ta là tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên, đương nhiên có thể bảo toàn tính mạng nhưng những thuộc hạ của ông ta thì sao?
Ông ta có thể bảo toàn tính mạng cho mình nhưng lại không thể bảo toàn tính mạng cho thuộc hạ của mình, cho dù có thể bảo toàn thì cũng chỉ là một bộ phận rất nhỏ vì đại quân của một điện lúc đó quá đông, ông ta có thần thông thế nào đi nữa thì cũng không thể nào bảo vệ được cho tất cả mọi người.
Cho nên ông ta chỉ có thể trơ mắt nhìn những người dưới trướng mình hoá thành huyết vụ trong không gian nứt vỡ.
Rầm! Đoàng! Đoàng!
Vì sự nứt vỡ của thông đạo không gian nên tiếng nổ chấn động hư không, lại thêm tiếng kêu gào, rú rít kéo theo rất nhiều kẻ khác vây lại xem.
“Sao…sao lại thế này?”, rất nhiều người thẫn thờ ngẩng đầu, chỉ nghe tiếng động nhưng lại không thấy bóng người, người nào người nấy ngơ ngác nhìn nhau.
“Sao nghe lại thảm thiết thế nhỉ? Trời đều nhuốm đỏ máu rồi, có chuyện chẳng lành xảy ra sao?”
“Có lẽ là đoạn thông đạo không gian nào đó sụp đổ”, có lão bối với sự tinh tường của mình nheo mắt nhìn, “xem ra số lượng người trong thông đạo không gian không hề ít, nếu không thì cũng không thể gây ra động tĩnh lớn như vậy được.”
Phụt!
Ông ta vừa dứt lời, không gian bị một chưởng của người ta đánh lìa, một bóng người thảm hại bay ra ngoài, đầu tóc rối xù, nếu nhìn kĩ thì đó chính là Huyết Khung.
Có điều phía sau ông ta lại có người xông ra.
Không phải những người khác không xông ra ngoài vì thông đạo không gian nứt vỡ, không gian đã thay đổi, cho dù ra khỏi đó từ một nơi thì khi ra ngoài lại ở nơi khác.
A…!
Tiếng gằn phẫn nộ của Huyết Khung vang tới tận trời xanh, làm chấn động thương không.
Hôm nay ông ta thực sự thất bại thảm hại, cả đại quân hùng hậu của một điện mà lại bị một tên làm loạn, đây là một sự sỉ nhục vô cùng lớn.
“Tiền bối, hiện giờ người nhìn rõ chưa?”, ở một nơi cao nhất trên một cổ thành, một phần phân thân của Diệp Thành nhìn sang một lão già mặc áo tím ở bên.
Lại nhìn sang lão già mặc áo tím, đây chẳng phải là Thiền Uyên Chân Nhân của Thiền Uyên Cổ Thành ở Bắc Chấn Thương Nguyên sao?
“Sao không cầu cứu chúng ta?”, Thiền Uyên Chân Nhân hít vào một hơi thật sâu.
“Thứ nhất, thời gian căn bản không đủ”, đạo thân của Diệp Thành chậm rãi nói, “thứ hai, cho dù có Thiền Uyên Cổ Thành thì chúng ta cũng không thể địch lại nổi đại quân của một điện, huống hồ còn có cả nhà họ Viên và nhà họ Âm Dương, hai nhân tố không xác định này mà cầu cứu người thì vô hình đang kéo phía tiền bố xuống nước cùng”.
“Hạo Thiên thế gia có rời đi an toàn không?”
“Việc này thì tiền bối yên tâm con sẽ giúp bọn họ an toàn rút về Nam Sở”, phân thân của Diệp Thành mỉm cười, “chỉ có người nên có tính toán sớm, Bắc Chấn Thương Nguyên hiện giờ không còn là Bắc Chấn Thương Nguyên trước kia nữa, mong tiền bối tính toán chu toàn, nhân lúc còn kịp rút khỏi Bắc Chấn Thương Nguyên, nếu thực sự không còn chỗ nào đi thì Thiên Đình của Nam Sở lúc nào cũng chào đón người”.
Nói tới đây, phân thân của Diệp Thành còn đưa một tấm địa đồ cho Thiền Uyên Chân Nhân: “Nếu muốn rút khỏi đây thì đi theo lộ trình này, đi qua thế giới người phàm, lúc đó sẽ có người của Thiên Đình tiếp ứng phía người”.
“Đa tạ tiểu hữu”.
“Vậy vãn bối xin cáo từ”, phân thân của Diệp Thành đột nhiên hoá thành làn khói xanh biến mất ngay sau đó.
Sau khi phân thân của Diệp Thành tiêu tán, bên trong một ngọn núi sâu thẳm, bản thể của Diệp Thành cũng mở mắt.
Nếu như có ai đó biết toàn bộ kế hoạch của hắn thì nhất định sẽ phải tán thưởng vô cùng, một ván cờ tới nước chết mà hắn vẫn cứu được, vả lại còn chơi một trận chiến rất đẹp.
Còn phân thân ở Thiền Uyên Cổ Thành là do hắn phái đi từ trước khi tới Hạo Thiên thế gia.
Thiền Uyên Cổ Thành thâm sâu hùng hậu, cũng giống với Đan Thành, bọn họ từ trước tới nay đều không tham gia chinh chiến, nhưng hiện giờ thế cục của Bắc Chấn Thương Nguyên thay đổi, bọn họ không thể đứng ngoài.
Đây chính là trọng điểm cho nên Diệp Thành mới phái một phân thân đi thuyết phục, mục đích rất rõ ràng, chính là lôi kéo Thiền Uyên Cổ Thành về phía Thiên Đình.
Sự thực chứng minh thủ đoạn của hắn rất có hiệu quả, chí ít thì Thiền Uyên Cổ Thành đã thất vọng với Bắc Chấn Thương Nguyên nên có khả năng bọn họ sẽ dựa vào Thiên Đình ở Nam Sở.
“Nhà họ Viên, nhà họ Âm Dương, Thị Huyết Điện, rồi sẽ có ngày ta đưa đại quân của Thiên Đình dẹp bằng Bắc Chấn Thương Nguyên”, cuối cùng Diệp Thành nhìn về phía Bắc sau đó quay người biến mất.
Chương 1066: Thị Huyết Thần Ảnh
Trong rặng núi với đại khí dồi dào, từng bóng người như nước lũ dừng chân, mặc dù số lượng người đông nhưng lại không hề hỗn loạn.
“Nghỉ ngơi ở chỗ cũ bổ sung linh lực”, Hạo Thiên Huyền Chấn nói rồi bước lên một ngọn núi sau đó hướng tầm mắt về phía Hạo Thiên thế gia, ông ta hi vọng có thể nhìn thấy bóng dáng Diệp Thành đang đi theo đoàn.
“Nó không phải là đứa trẻ ngốc, nhất định có thể thoát thân an toàn”, Hoa Tư đi theo, khẽ nắm tay Hạo Thiên Huyền Chấn.
“Hạo Thiên thế gia nợ Diệp Thành quá nhiều”, Hạo Thiên Huyền Chấn hít vào một hơi thật sâu.
Lúc này ông ta hi vọng mình không phải là gia chủ của Hạo Thiên thế gia, không phải là gia chủ thì trên vai sẽ không gánh vác trọng trách nặng nề, như vậy ông ta có thể không phải âu lo mà sát phạt quay về cứu con mình.
“Theo tốc độ này, nếu đi không ngừng nghỉ thì cũng phải mất ba ngày ba đêm mới tới được thế giới người phàm”, Hạo Thiên Huyền Hải tay cầm một tấm địa đồ bước tới: “Tốc độ này vẫn rất chậm”.
“Đi bằng Truyền Tống Trận trong cổ thành thôi, nếu không thì bất cứ lúc nào chúng ta cũng sẽ bị đuổi theo”, Hạo Thiên Cảnh Sơn trầm ngâm lên tiếng.
“Không được”, Hạo Thiên Huyền Chấn lập tức bác bỏ, “chúng ta không chỉ có một hai người, mà là cả một gia tộc, Truyền Tống Trận của cổ thành bình thường căn bản không thể truyền tống được nhiều người như vậy, vả lại nếu mạo muội xuất hiện trong cổ thành tập trung nhiều tu sĩ thì sẽ dễ bị lộ tung tích, như vậy sẽ rước hoạ diệt thân”.
“Nếu cứ đi như vậy thì bất cứ lúc nào chúng ta cũng gặp rủi ro bị phát hiện”.
“Đến đâu tính đến đó”, Hạo Thiên Huyền Chấn trầm ngâm, “cho dù muốn truyền tống thì cũng phải ở cổ thành cách thế giới người phàm tương đối gần, việc mà chúng ta cần làm chính là dốc sức tránh những nơi tập trung đông tu sĩ, mặc dù tiêu tốn gấp trăm gấp nghìn thời gian hơn bình thường nhưng như vậy vẫn đáng”.
“Vậy thì mau lên đường thôi”.
“Đi thôi”, Hạo Thiên Huyền Chấn lập tức xuống núi, ông ta dẫn đường.
Cùng lúc này, Huyết Khung ở trong một cổ thành ở Bắc Chấn Thương Nguyên thân hình thảm hại xuất hiện trên bức màn nước Hoan Thiên.
“Nhiệm vụ hoàn thành rồi thì nhanh chóng về phân điện thứ chín”, ngay sau đó, lớp màn nước rung lên, vang lên giọng nói uy nghiêm.
“Điện…điện chủ, xảy…xảy ra sai sót”.
“Nói”.
“Người…người của Hạo Thiên thế gia chạy…chạy rồi”, khi Huyết Khung nói câu này, ông ta không biết đã phải lấy biết bao nhiêu dũng khí mới dám thốt ra, vả lại đến giọng điệu nói cũng run rẩy, không dám nhìn thẳng vào màn nước Hoan Thiên.
“Huyết Khung, ta không nghe nhầm chứ?”, trong màn nước, một lão già trung tuổi mặc huyết bào đang ngồi lơ lửng giữa không trung chậm rãi mở mắt, trong đôi mắt đỏ máu kia hiện lên hai đạo hàn quang màu máu.
“Là…là ta sơ ý, ta…”
“Đường đường là điện chủ một điện của Thị Huyết Điện mà lại có thể để cho người của Hạo Thiên thế gia chạy mất, ngươi ăn phải cái gì thế hả?”, Thị Huyết Diêm La cứ thế ngắt lời Huyết Khung, ông ta giận tím mặt khiến cho màn nước Hoan Thiên rung lên kịch liệt.
“Điện chủ xin bớt giận”, Huyết Khung vội quỳ một gối xuống đất, “mặc dù người của Hạo Thiên thế gia đã chạy rồi nhưng chúng ta đã giết…giết được Diệp Thành”.
“Giết được Diệp Thành?”, Thị Huyết Diêm La nhướng mày.
“Ta đích thân nhìn thấy hắn ta tự nổ tung”, khi Huyết Khung nói lời này, tim ông ta đập thình thịch, nói xong còn không quên nhìn trộm Thị Huyết Diêm La, thấy sắc mặt ông ta dịu đi nhiều thì mới thở phào.
“Vậy thì còn chấp nhận được”, sau vài giây, Thị Huyết Diêm La mới lên tiếng, “có điều, người của Hạo Thiên thế gia vẫn phải chết, bao nhiêu người như vậy sẽ không thể nào biến mất bặt vô âm tín được, ta cho ngươi ba ngày, ta không quan tâm ngươi dùng tới cách gì, phải tìm bọn họ về cho ta, ta cần dùng máu của Hạo Thiên thế gia để tế luyện cờ chiến của Thị Huyết Điện”.
“Thuộc hạ tuân lệnh”.
“Đi đi, trong ba ngày này ngươi có thể điều động Thị Huyết Thần Ảnh”.
“Thị Huyết Thần Ảnh?”, nghe bốn từ này, tìm Huyết Khung càng đập nhanh hơn, ông ta quá kích động.
Thị Huyết Thần Ảnh nắm trong tay cả mạng lưới tình báo và mạng lưới sát thủ của cả Thị Huyết Điện, từ trước tới giờ chỉ nghe theo lệnh của điện chủ Thị Huyết Điện, hiện giờ Thị Huyết Diêm La cho ông ta quyền lực chí cao vô thượng, sao ông ta không kích động cho được.
“Đa tạ điện chủ”, Huyết Khung hít thở gấp gáp hơn, ông ta kích động đến mức muốn lên cả trời.
Chương 1067: Giở thói cũ
“Còn nữa, loan thông tin về Diệp Thành ra ngoài, ta muốn xem xem thống soái ba quân chết rồi thì Thiên Đình của Nam Sở lấy gì để đấu với ta”.
“Rõ”, Huyết Khung phất tay quay người biến mất khỏi địa cung.
“Điện Chủ”, Huyết Khung vừa ra ngoài, vài thống lĩnh lần lượt đi tới, điều đáng nói đó là người nào người nấy thân hình thảm hại, thậm chí còn có người mất đi cả cánh tay hay chân, xem ra bọn họ đã nếm trải không ít đau đớn trong thông đạo không gian.
“Thương vong của phân điện thứ chín thế nào?”, Huyết Khung nhìn quanh.
“Những tu sĩ ở dưới cảnh giới Không…Không Minh thì trên chín phần đều đã chết trong thông đạo không gian, rất nhiều người cho tới giờ vẫn không thấy xác”, một thống lĩnh cúi đầu bẩm báo, “nói tóm lại thương vong của phân điện thứ chín vượt qua bốn phần, có điều sự trung thành của phân điện thứ chín vẫn còn đó”.
“Cho các ngươi nửa canh giờ tu sửa, nhận lệnh bất cứ lúc nào”, Huyết Khung lập tức lên tiếng.
“Điện Chủ, bên trên có biết việc phân điện thứ chín của chúng ta tổn thất nghiêm trọng vậy không ạ?”, một thống lĩnh nhìn Huyết Khung hỏi thăm dò.
“Muốn chết phải không hả?”, Huyết Khung lập tức hắng giọng, “tội để Hạo Thiên thế gia trốn thoát là trọng tội, nếu để bên trên biết tổn thất nghiêm trọng của phân điện thứ chín thì ngươi và ta đều không thể tránh được tội chết đâu”.
“Vậy…vậy bên trên sớm muộn gì cũng biết ạ”.
“Cho nên chúng ta cần tìm thấy Hạo Thiên thế gia trong thời gian ngắn nhất”, Huyết Khung lên giọng, “muốn sống sót thì phải lấy máu của chúng chuộc lại tội của chúng ta, còn việc thương vong đợi diệt được Hạo Thiên thế gia rồi bẩm báo sau cũng không muộn”.
“Nhưng hiện giờ chúng ta căn bản không biết người của Hạo Thiên thế gia trốn đi đâu”.
“Chúng có trốn đi đâu thì có thể thoát được sự truy vết của Thị Huyết Thần Ảnh sao?”, Huyết Khung bật cười lạnh lùng.
“Thị Huyết Thần Ảnh?”, cả nhóm thống lĩnh lập tức nhìn Huyết Khung.
“Điện Chủ đích thân nói ta có quyền điều động Thị Huyết Thần Ảnh”.
“Điện Chủ, bên trên có thể cho chúng ta quyền lực vượt qua các điện chủ khác như vậy, đây chính là vinh hạnh vô thượng”, cả nhóm thống lĩnh mặt mày tươi hẳn, người nào người nấy thốt lên những câu bợ đỡ nịnh hót.
“Mọi thứ đều vì phối hợp với chúng ta hành động”, Huyết Khung nói tới đây thì đứng thẳng dậy, ông ta có cảm giác như được tâng lên tới tận mây xanh.
“Xem ra bên trên ưu ái điện chủ nhất”.
“Được rồi, làm theo lệnh của ta đi”, Huyết Khung lập tức hạ lệnh, “trước lúc này thì phải loan thông tin về Diệp Thành ra ngoài”.
“Rõ”, cả đám điện chủ bước ra khỏi đại điện.
“Hạo Thiên thế gia”, phía sau, Huyết Khung mặt mày vô cùng tôi độc, có điều nghĩ tới việc điều động được Thị Huyết Thần Ảnh, sắc mặt ông ta lại mừng lên trông thấy.
Không lâu sau đó, thông tin Diệp Thành đã chết loan khắp Bắc Chấn Thương Nguyên rồi loan khắp tám phương của Đại Sở.
Vì thêm độ đáng tin, phân điện thứ chín của Thị Huyết Điện còn đem cảnh tượng Diệp Thành tự nổ lạc ấn bên trong kí ức thuỷ tinh vả lại còn cho người ta nhận miễn phí.
Nhất thời, cả Đại Sở như bùng nổ.
“Thật hay giả vậy? Diệp Thành đã chết rồi sao?”, rất nhiều tu sĩ tập trung trong cổ thành, nhiều người ngơ ngác nhìn cảnh tượng trong kí ức thủy tinh.
“Có lẽ là thật”, có người tặc lưỡi, “bên trong kí ức thuỷ tinh hiện lên cảnh tượng rõ ràng như vậy mà”.
“Thật là đáng tiếc”, có người thở dài, “một nhân tài kiệt xuất như vậy cuối cùng lại rơi vào tay Thị Huyết Điện, đây chính là sự tổn thất to lớn trong giới tu luyện”.
“Ai bảo không phải chứ?”
“Vậy thì có thể trách ai bây giờ?”, có người mặt mày vẫn thản nhiên, “là hắn quá cao ngạo, vị Vương ở Nam sở không ngoan ngoãn ở Nam Sở đi, lại còn chạy đến Bắc Sở, đến thì đến thôi, nhưng hắn còn dám ngông cuồng giết người của Thị Huyết Điện, theo ta thấy thì hắn đáng chết”.
“Này, ngọc bài linh hồn của hắn vẫn còn nguyên, hắn vẫn còn sống và có lẽ đang chạy loạn ở đâu đó”, bên trong đại điện của Hằng Nhạc Tông, Hồng Trần Tuyết để một viên linh ngọc lơ lửng trong hư không.
“Theo lão phu tính thì Thị Huyết Điện đã bị lừa rồi”, Vô Nhai Đạo Nhân vừa vuốt râu vừa bấm đốt tay.
“Xem ra Bắc Sở sắp tới sẽ rất náo nhiệt”, Gia Cát Vũ vuốt râu mặt mày ý tứ.
“Xem ra hắn lại giở thói cũ rồi”, Cổ Tam Thông cũng nói với vẻ mặt đầy ý tứ.
“Thói cũ, gì mà thói cũ?”, Man Sơn đột nhiên quay sang nhìn nhóm lão bối.
“Chính là mời người đi nói chuyện nhân sinh”.
“Là…là sao?”, Man Sơn gãi đầu, mặt mày ngơ ngác nhìn Gia Cát Vũ và Cổ Tam Thông.
“Trói người đòi tiền chuộc”.
“….”.
Chương 1068: Tuyệt vời
Trong một khu rừng mà chim cũng không thèm đậu, Diệp Thành đang ngồi xếp bằng trên một tảng đá từ từ mở mắt.
Đạo thân tự nổ, bản thể là hắn cũng bị ảnh hưởng, để lại ám thương, đến bây giờ mới trở lại trạng thái đỉnh phong.
Hắn không đi theo bước chân của Hạo Thiên thế gia mà nấp trong khu rừng này, sẵn sàng giúp Hạo Thiên thế gia ngăn cản đại quân Thị Huyết Điện truy đuổi bất cứ lúc nào.
“Chắc bây giờ mọi người đã trốn khỏi Bắc Chấn Thương Nguyên rồi”, Diệp Thành nhìn sắc trời và ước lượng thời gian, chắc chắn Hạo Thiên Huyền Chấn đã dẫn người của Hạo Thiên thế gia rút lui khỏi phạm vi Bắc Chấn Thương Nguyên.
Nhưng hắn vẫn không dám lơi là.
Thoát khỏi Bắc Chấn Thương Nguyên không có nghĩa đã thoát khỏi nguy hiểm, muốn đến thế giới phàm trần mà không sử dụng truyền tống trận thì phải mất ba ngày, mà trong ba ngày này, bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra biến cố.
Thị Huyết Điện có nền tảng vững chắc ở Bắc Sở, xảy ra sai lầm ở bất kỳ giai đoạn nào đều có thể gây ra thảm hoạ cho Hạo Thiên thế gia.
“Nghe nói gì chưa, Diệp Thành chết rồi đó”, khi Diệp Thành đang trầm ngâm suy nghĩ thì trong hư không bỗng truyền tới một giọng nói.
“Diệp Thành? Diệp Thành nào?”
“Còn có mấy Diệp Thành nữa? Thánh chủ Thiên Đình ở Nam Sở ấy”, giọng nói đó lại vang lên: “Ngươi chưa xem thuỷ tinh ký ức Thị Huyết Điện tặng miễn phí à? Diệp Thành bị ép đến mức phải tự nổ, ôi chao, thảm lắm!”
Hai người họ ngươi một câu ta một câu, bay qua khu từng mà không phát hiện phía dưới còn có một người.
“Thánh chủ, người lại nổi tiếng rồi”, khi Diệp Thành đang nhìn hai người thì sau lưng vang lên một giọng nói, sau đó một bóng người loé lên, giọng nói hư ảo dần trở nên rõ ràng, nhìn kỹ hơn thì chính là ông lão mặc đồ giản dị đó.
“Đều trong dự đoán cả”, Diệp Thành dời mắt, khẽ cười: “Hiếm lắm bọn chúng mới nắm được lý do để công kích Nam Sở, sao chúng có thể bỏ qua!”
“Đúng là như vậy, nhưng lần này chúng phải thất vọng rồi”, ông lão tặc lưỡi cảm thán.
“Tình hình phân điện thứ chín của Thị Huyết Điện thế nào rồi?”
“Ta vừa mới đến đó”, ông lão nói rồi uống một ngụm rượu: “Tuy thương vong rất nặng nhưng đa phần đều dưới cảnh giới Không Minh, lực lượng trung kiên của chúng vẫn còn, nhưng vì vết nứt không gian nên phía Huyết Khung vẫn còn đang ở đó sửa lại”.
Nói đến đây, ông lão hỏi thử Diệp Thành: “Không biết Thánh chủ đã nghe nói đến Thị Huyết Thần Ảnh chưa?”
“Thị Huyết Thần Ảnh?”, Diệp Thành nhướng mày: “Có lai lịch gì?”
“Thị Huyết Thần Ảnh bao gồm toàn bộ mạng lưới tình báo và mạng lưới sát thủ của Thị Huyết Điện”, ông lão giải thích: “Nói chính xác hơn thì nó tương đương với Nhân Hoàng và Huyền Hoàng của Thiên Đình chúng ta hợp lại, trước giờ chỉ nghe lệnh của điện chủ Thị Huyết. Tuy mạng lưới tình báo của Thị Huyết Thần Ảnh không bằng Nhân Hoàng, nhưng mạng lưới sát thủ lại hơn Huyền Hoàng một bậc, rất nhiều lão bối tu sĩ thành danh lâu năm đã bị sát thủ Thần Ảnh tuyệt sát. Điều này thì Lôi tôn, Địa tôn, Huyền tôn và Viêm tôn của Viêm Hoàng là biết rõ nhất, vì họ đã từng bị Thần Ảnh ám sát”.
“Nghe ý ông thì Thần Ảnh của Thị Huyết Điện đã hành động à?”
“Theo nguồn tin đáng tin cậy thì tất cả thành viên của Thần Ảnh đều đã được điều tới”, ông lão hít sâu một hơi: “Vì tìm ra tung tích của Hạo Thiên thế gia, Thị Huyết Diêm La đã cho Huyết Khung quyền điều động Thần Ảnh”.
“Hành động nhanh đấy”, Diệp Thành cau chặt lông mày.
“Thánh chủ, việc binh quý ở tốc độ! Người hãy thay đổi đường rút lui cho Hạo Thiên thế gia đi, ba ngày nữa họ mới tới thế giới phàm trần, rất có thể Thị Huyết Thần Ảnh sẽ tìm tung tích của họ”.
“Không thể thay đổi”, Diệp Thành nhẹ nhàng lắc đầu: “Chúng đang hành động, Hạo Thiên thế gia cũng đang hành động, tình hình lúc này phải dùng biện pháp hoàn toàn mới để giải quyết mới là vương đạo. Nếu ta đoán không nhầm, hơn một nửa thành viên của Thần Ảnh sẽ canh gác ở truyền tống trận của các thành cổ, chỉ cần Hạo Thiên thế gia cố gắng không dùng truyền tống trận thì Thần Ảnh rất khó tìm được tung tích của họ. Bắc Sở rộng lớn như vậy, muốn tìm được họ cũng không dễ”.
“Nói thì nói như vậy, nhưng chậm trễ sẽ xảy ra biến cố!”, ông lão cân nhắc.
“Đây là cách khi không còn cách nào khác”, Diệp Thành hít sâu một hơi: “Quá nhiều người, truyền tống trận thông thường sẽ không thể dịch chuyển quy mô lớn, hành tung bại lộ mới là mối hoạ lớn”.
“Điều chúng ta thiếu là thời gian!”, ông lão lắc đầu.
“Tìm chỗ đông người rồi tặng họ miễn phí”, Diệp Thành lấy một chiếc bao gai ra, nhét cho ông lão.
“Đây là cái gì?”, ông lão mở bao gai ra nhìn vào trong, tất cả đều là linh thạch lấp lánh, ừm, nói chính xác hơn là thuỷ tinh ký ức, số lượng cực kỳ nhiều.
Ông lão vô thức lấy ra một mảnh sau đó giải trừ cấm chế bên trên, liếc mắt nhìn vào trong.
Ngay lập tức, vẻ mặt ông lão thay đổi liên tục, bên trong mảnh thuỷ tinh ký ức là hình ảnh Thị Huyết Diêm La bị một nhát kiếm chém bay đầu, hơn nữa còn rất thật.
Ông lão liếc nhìn Diệp Thành, sau đó lại lấy ra một mảnh khác từ trong bao.
Lần này, trong thuỷ tinh ký ức lại có hình ảnh một điện chủ phân điện của Thị Huyết Điện tự nổ.
Tiếp theo đó, ông lão liên tục lấy những mảnh thuỷ tinh ký ức ra, hầu hết những hình ảnh bên trong đều là cảnh người của Thị Huyết Điện chết, hơn nữa toàn là những người giữ chức vụ cao của Thị Huyết Điện.
“Thánh chủ à, người làm thế này kỳ quá!”, xem xong, ông lão giật giật khoé miệng nhìn Diệp Thành.
“Kỳ hả?”, Diệp Thành thản nhiên nhún vai: “Bọn chúng làm được, tại sao ta không được làm? Dù sao Bắc Sở đã rất náo nhiệt rồi, để cho náo nhiệt thêm nữa đi, quan trọng nhất là có thể làm nhiễu loạn tầm nhìn của chúng, điện chủ mấy phân điện lớn của Thị Huyết Điện không ngừng đấu đá lẫn nhau, vậy thì cho chúng thêm mồi dẫn lửa, ta cũng không ngại lớn chuyện”.
“Quá tuyệt”, ông lão không khỏi giơ ngón tay cái với Diệp Thành.
Chương 1069: Đi tìm Hạo Thiên thế gia
“Đi đi! Chú ý an toàn”.
“Đã hiểu”, ông lão ra vẻ đồng ý, nói xong vác bao gai rời đi nhưng lại bị Diệp Thành dùng một tay kéo lại.
“Thánh chủ còn có việc gì không?”
“Ta vẫn chưa biết ông tên gì”, Diệp Thành ngoáy tai: “Tốc độ di chuyển kinh người thế này, chắc ông không phải hạng người vô danh”.
“Cứ gọi ta Lưu Năng là được”.
“Cái tên hay đấy”, Diệp Thành sờ cằm, sau đó còn quan sát ông lão từ đầu đến chân bằng ánh mắt thâm thuý.
“Ta cũng thấy vậy”, ông lão cười giảo hoạt một tiếng, sau đó xoay người biến mất cùng với bao gai trên lưng, thân pháp thực sự kinh người khiến Diệp Thành không khỏi kinh ngạc thốt lên.
“Làm việc thôi”, sau khi ông lão đi, Diệp Thành vươn vai rồi lại xoay cổ: “Đã lâu không bắt cóc, không biết có còn thành thục không”.
Nói rồi hắn quay người nhảy khỏi tảng đá, thoắt cái đã biến mất.
Bên này, Huyết Khung đã lên hư không, nhìn xuống đại quân phân điện thứ chín mình vừa tập hợp.
So với lúc trước, số lượng người của phân điện thứ chín đã giảm mạnh.
Tuy nhiên những người có thể đứng ở đây đều là những kẻ tàn nhẫn, tu vi thấp nhất cũng là cảnh giới Linh Hư tầng thứ tám, là lực lượng kiên trung tiêu chuẩn nhất.
“Lấy Hạo Thiên thế gia làm trung tâm, mở rộng ra tất cả các hướng tìm kiếm cho ta, phát hiện ra tung tích của chúng thì mau chóng bẩm báo”, Huyết Khung hạ lệnh, giọng nói vang vọng khắp đất trời.
Dứt lời, đại quân phân điện thứ chín bắt đầu hành động, thế trận không tầm thường.
“Đại thống lĩnh, phiền người của ngươi phối hợp hành động với chúng ta!”, Huyết Khung nhìn đại quân đang rời đi, ánh mắt hứng thú rơi vào một người trung niên mặc đồ đen bên cạnh.
“Chúng ta chỉ nghe mệnh lệnh, không nghe giải thích”, giọng điệu người trung niên áo đen đó vô cùng lãnh đạm, mái tóc đen bồng bềnh, bóng lưng như núi, khí chất trên người như thần kiếm sắc bén rút ra khỏi vỏ.
Người này lai lịch không đơn giản, là đại thống lĩnh của Thị Huyết Thần Ảnh, người Đại Sở gọi ông ta là Phong Ảnh.
“Thẳng thắn lắm”, Huyết Khung cười nhạt: “Vậy thì nhờ người của Thần Ảnh canh gác trước truyền tống trận của các thành cổ, những người còn lại cố gắng hết sức tìm ra tung tích của Hạo Thiên thế gia, có tin…”
Vút!
Huyết Khung còn chưa nói xong, Phong Ảnh đã biến mất.
Thấy vậy, Huyết Khung cười lạnh: “Sau này khi ta làm điện chủ Thị Huyết, nếu ngươi còn bày cái bản mặt thối đó ra, ta sẽ khiến ngươi phải chết thảm”.
Cùng lúc đó, Diệp Thành đã vào một thành cổ sầm uất, đi thẳng tới một tửu lâu lớn nhất trong thành.
“Vị đạo hữu này, trông… rất lạ mặt nha!”, hắn vừa bước vào, tiểu nhị của tửu lâu đã chạy tới. Lại nhìn đến Diệp Thành, hắn đeo mặt nạ thì có thể không lạ sao?
Diệp Thành phớt lờ lời nói của tiểu nhị.
Hắn rất bận, lúc này trong tay hắn đang cầm một bức chân dung, nhìn trái ngó phải một lượt các tu sĩ trong tửu lâu, có vẻ như đang quan sát từng người.
“Đạo hữu tìm Tiết Lâm à?”, tiểu nhị liếc nhìn bức chân dung rồi ngập ngừng hỏi thử Diệp Thành.
“Sao, ngươi biết à?”, Diệp Thành thản nhiên đáp, nhưng hai mắt vẫn đảo qua đảo lại trong tửu lâu, bởi vì tửu lâu này quá lớn, tự hình thành một thế giới riêng, số người cũng rất đông, hơn nữa có vài người còn có diện mạo rất quái dị.
“Biết, biết”, tiểu nhị gật đầu cười ha hả: “Thành Cửu Thiên này có ai không biết Tiết Lâm chứ, đó là đệ tử chân truyền thứ tư của Thị Huyết Điện mà”.
“Nói cho ta biết hắn đang ở đâu?”, Diệp Thành nhét viên linh thạch to như viên đá vào ngực tiểu nhị, có lẽ nó quá lớn nên tiểu nhị còn chưa phản ứng kịp, hai tay ôm linh thạch đứng còn không vững.
“Trên… Trên lầu ba, phòng chữ Thiên”.
“Không còn chuyện của ngươi nữa rồi, đi tìm chỗ chơi đi!”, Diệp Thành vỗ vai tiêu nhị rồi bay vút lên lầu ba.
“Đúng là hào phóng!”, phía dưới, tiểu nhị vui mừng hớn hở: “Chỗ này ít nhất cũng phải một nghìn linh thạch, ta đã nói mà, hôm nay chắc chắn sẽ gặp quý nhân, ta…”
Ầm!
Hắn ta còn chưa nói xong thì lầu ba của tửu lâu đã truyền đến tiếng động lớn.
Rầm! Choang! Keng!
Sau đó chính là những tiếng leng keng thế này khiến người trong tửu lâu đều phải ngước mắt nhìn.
“Bên… Bên trên đang làm gì vậy?”, rất nhiều người đều thì thào hỏi nhỏ.
“Điếc à? Có người đang đánh nhau chứ sao”.
“Đúng là ăn gan hùm mật gấu mới dám gây chuyện ở đây”, có người tặc lưỡi thở dài.
Rầm!
Khi mọi người đang bàn tán thì cửa phòng riêng trên lầu ba đã bị đạp văng.
Diệp Thành bước xuống dưới sự chú ý của mọi người, trên lưng còn vác một người toàn thân đầy máu.
“Tiết… Tiết Lâm?”, toàn bộ người trong tửu lâu đều sững sờ.
Choang!
Người có biểu cảm đặc sắc nhất là tiểu nhị, viên linh thạch đang ôm trong lòng vô tình rơi xuống đất, vỡ tan văng ra khắp sàn!
Chương 1070: Tin dữ liên tiếp kéo đến
“Các ngươi tiếp tục đi”, dưới ánh mắt kinh ngạc ngỡ ngàng của mọi người, Diệp Thành thản nhiên phất tay rồi vác Tiết Lâm ra khỏi tửu lâu.
Tuy nhiên hai ba giây sau, hắn lại quay trở về, nhìn những người trong tửu lâu một cách rất nghiêm túc: “Phiền các vị đạo hữu báo tin cho Thị Huyết Điện, bảo bọn họ chuẩn bị tiền, đợi khi nào rảnh ta sẽ đến lấy”.
Nói xong hắn phất tay áo, rời đi trông rất phong độ.
Mãi đến bốn năm giây sau khi hắn rời đi, người trong tửu lâu mới đưa mắt nhìn nhau, ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta.
“Lão phu nhẩm tính rồi, đây hẳn là bắt cóc đấy”, một lão bối tu sĩ trông khá giảo hoạt vuốt râu nói.
Ngay khi lời này vừa thốt ra, tất cả ánh mắt trong tửu lâu đều đồng loạt nhìn về phía ông ta, ai cũng mang vẻ mặt đầy ẩn ý: Ông tính cũng chuẩn đấy.
Chẳng mấy chốc, tin tức ở đây như được chắp thêm cánh truyền khắp Bắc Sở.
Ngay lập tức, vùng đất này trở nên sục sôi.
Bao nhiêu năm nay, đây là lần đầu tiên có người dám bắt cóc đệ tử của Thị Huyết Điện, hơn nữa còn bắt cóc một cách ngang nhiên như vậy.
Nhưng nghĩ lại chuyện hôm qua thì họ lại thấy bình thường, đã có người dám giết trưởng lão của Thị Huyết Điện ngay trước mặt bao người, so ra thì chuyện bắt cóc này chỉ như trò đùa trẻ con.
Giờ phút này, trong đại điện của Thị Huyết Điện chật kín người, đếm kỹ thì thấy có hơn trăm người, khí tức của ai cũng hùng hậu, tu vi của ai cũng ở cảnh giới Chuẩn Thiên.
Thân phận của những người này không đơn giản, họ là những người giữ chức vụ cao của rất nhiều thế lực ở Bắc Sở, về phần vì sao họ lại tập trung ở Thị Huyết Điện thì đương nhiên là liên thủ cùng nhau tiến về phía Nam.
“Mục đích của lần Nam tiến này là tiêu diệt Thiên Đình của Nam Sở, mong các vị đạo hữu thành tâm hợp tác”, Thị Huyết Diêm La ngồi ở vị trí trên cao, giọng nói vang vọng khắp đại điện, tràn đầy uy nghiêm vô thượng.
“Điện chủ, không phải ta tự hạ thấp uy danh của mình”, một lão tổ của thế gia ẩn thế nhẹ nhàng vuốt râu: “Nhưng Nam Sở bây giờ không giống trước kia, chúng ta vội vàng hợp lực thế này thực lực sẽ giảm đi rất nhiều, nếu muốn tiêu diệt Thiên Đình của Nam Sở thì cần phải bàn tính kỹ hơn”.
“Nói thật, cho dù chúng ta hợp lực thì thực lực cũng chỉ ngang với Thiên Đình mà thôi”, một lão tổ của gia tộc khác suy tính: “Muốn hoàn toàn tiêu diệt Thiên Đình, tốt nhất nên kêu gọi thêm nhiều thế lực cùng tham gia, chúng ta cần thực lực tuyệt đối để áp chế”.
“Lời của hai vị đạo hữu không phải không có lý”, Thị Huyết Diêm La cười nhạt: “Nhưng các vị đừng quên Diệp Thành đã chết, Thiên Đình của Nam Sở như rắn mất đầu, sức chiến đấu của chúng cũng giảm đi rất nhiều, tập kích bất ngờ chắc chắn sẽ có hiệu quả không ngờ đến”.
Nói đến đây, Thị Huyết Diêm La lại mỉm cười, khoé miệng mang theo nụ cười giễu cợt: “Binh gia hữu vân, minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng, cho dù không đấu lại bọn chúng cũng phải ngăn chúng xây tường thành. Trận chiến này chúng ta chiếm lợi thế tuyệt đối, tiến công lúc nào, tiến công ở đâu, quyền chủ động nằm trong tay chúng ta. Ta không tin chúng có thể giữ được biên giới hơn ba triệu dặm gió thổi không lọt”.
“Ta hiểu ý của điện chủ, chúng ta đi quấy nhiễu chúng chứ gì!”, một ông lão gầy gò nở nụ cười để lộ hai hàm răng trắng bóc: “Chiến lâu sẽ kiệt sức, lúc đó mới là trận quyết chiến thực sự”.
“Huyết Linh đạo hữu nhìn thật thấu đáo, trận chiến này chúng ta…”, Thị Huyết Diêm La còn chưa kịp nói hết lời thì đã bị một người mặc đồ đen xông vào cắt ngang.
“Có chuyện gì?”, Thị Huyết Diêm La trầm giọng hỏi.
“Bẩm điện chủ, Tiết… Tiết Lâm bị bắt cóc rồi ạ”.
“Bị bắt cóc?”, giọng Thị Huyết Diêm La trở nên lạnh băng, ông ta nhìn chằm chằm khiến người mặc đồ đen sởn gai ốc.
“Ở thành Cửu Thiên, bị… bị một người thần bí bắt cóc ạ”, người nọ run rẩy, không dám thở mạnh: “Trước khi đi người đó còn bảo… bảo Thị Huyết Điện chuẩn bị tiền”.
“Phản rồi, tạo phản rồi”, Thị Huyết Điện tràn ngập tiếng mắng chửi giận dữ.
“Báo cáo!”, lại thêm một người mặc đồ đen nữa hoảng hốt chạy vào đại điện: “Điện chủ, mỏ linh thạch của chúng ta ở Thương Nguyệt Cổ Địa bị… bị cướp sạch rồi, tổn thất nặng nề”.
“Huyết Thương làm ăn kiểu gì vậy hả?”, Tiết Lâm vừa xảy ra chuyện, bây giờ lại có tin dữ khiến cho Thị Huyết Diêm La vô cùng tức giận.
“Sự việc xảy ra đột ngột, phía trưởng lão Huyết Thương cũng bị đánh trở tay không kịp”, người áo đen vội vàng nói.
“Có biết là thế lực nào không?”, Thị Huyết Diêm La lạnh lùng hỏi.
“Không… Không biết ạ”.
“Vậy thì tra cho ta”, Thị Huyết Diêm La hét lên như sấm rền: “Ta muốn xem là kẻ nào không biết sống chết, tra ra được không cần báo cáo, dù là ai cũng tiêu diệt tại chỗ cho ta”.
“Báo cáo!”, Thị Huyết Diêm La vừa dứt lời, lại có người áo đen nữa chạy vào đại điện.
“Nói”.
“Căn cứ của Thị Huyết Điện ở Bắc Thượng Cổ Địa đã bị phá huỷ”, người này vội vã nói: “Huyết Thương trưởng lão bị giết ngay tại chỗ, Bắc Thượng Cổ Địa đã… đã trở thành một… một đống đổ nát”.
“Khốn kiếp”, Thị Huyết Diêm La phẫn nộ đập mạnh xuống chiếc bàn ngọc bên cạnh khiến nó vỡ nát.
“Báo cáo”, ông ta vừa dứt lời, người áo đen thứ tư chạy vào, hơn nữa giọng điệu còn rất gấp gáp: “Báo cáo điện chủ, phân các của Thị Huyết Điện ở Vân Táng Cổ Địa bị… bị phá huỷ rồi, cây Thị Huyết Linh Lung cũng bị đào cả rễ”.
“Cái gì?”, Thị Huyết Diêm La đứng bật dậy, vẻ mặt trở nên dữ tợn, có vẻ ông ta rất coi trọng cây Thị Huyết Linh Lung đã bị đào đi ấy.
“Báo cáo”, Thị Huyết Diêm La đúng là không nên lên tiếng, lời ông ta vừa dứt lại có người mặc đồ đen thứ năm chạy vào.
“Lần này lại là gì nữa!”, Thị Huyết Diêm La hung dữ nhìn người nọ.
“Thị… Thị Huyết Trì của Linh Càn Cổ Địa bị… bị hút cạn rồi ạ”.
“Khốn kiếp”, Thị Huyết Diêm La hoàn toàn nổi giận giống như con sư tử điên, tiếng hét như sấm, chấn động cả đại điện: “Điều tra, điều tra thật kỹ cho ta”.
Thấy Thị Huyết Diêm La gầm lên như một con chó điên, thành viên của các thế gia ẩn thế trong điện đều đưa mắt nhìn nhau.
“Xem ra có thế lực thần bí nhắm vào Thị Huyết Điện rồi”, có người trầm ngâm lên tiếng.
“Điều ta tò mò là thế lực nào lại có thể liên tiếp làm ra hành động lớn như thế”.
“Khả năng cao là người của Thiên Đình ở Nam Sở”, một ông lão khẽ vuốt râu: “Đại Sở hiện nay cũng chỉ có họ dám gây chuyện với Thị Huyết Điện, hơn nữa Diệp Thành lại vừa chết ở Bắc Sở, bọn họ có đủ lý do để báo thù”.
“Ngoài Thiên Đình của Nam Sở cũng có thể là tám vị vương, nhưng khả năng này không lớn lắm, dù sao cũng còn có hậu duệ của các vị hoàng đế giữ chân”.
Khi mọi người đang xì xào nói chuyện, tiếng hét giận dữ của Thị Huyết Diêm La đã im bặt.
Thấy vậy, lão tổ của Huyết Linh thế gia mới bước về phía trước, ngập ngừng nhìn Thị Huyết Diêm La: “Điện chủ, chúng ta có tạm hoãn liên thủ không?”
“Hoãn”, Thị Huyết Diêm La hừ lạnh một tiếng, đột nhiên nhấc chân bước ra khỏi đại điện, vẻ mặt hung dữ như ác ma.
“Hay rồi, uổng công tới đây một chuyến”, mọi người trong điện đều nhún vai, hậm hực bước ra khỏi đại điện.
Nhưng vừa ra khỏi Thị Huyết Điện thì người của các gia tộc đã vây quanh họ: “Lão tổ, xảy ra chuyện rồi”.
“Không có quy củ gì cả”, đám lão tổ trầm giọng hỏi: “Có chuyện gì mà hốt hoảng thế?”
“Mỏ linh thạch… bị cướp rồi ạ”.
“Cái gì?”, sau đó là một loạt tiếng hét giận dữ, các lão tổ đồng loạt bước lên hư thiên, ai nấy đều chạy nhanh hơn cả thỏ.
Bình luận facebook