Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-5
Chương 5: Làm bạn gái tôi trong một giờ
Khi Bạch Tịch Nguyệt tỉnh lại thứ đầu tiên đập vào mắt cô là chiếc đèn chùm pha lê sáng ngời và mọi thứ xa lạ xung quanh.
Mà cơn đau sau lưng cũng đúng lúc nhắc cô về chuyện cô bị người khác đánh ngất trước đó.
Bạch Tịch Nguyệt nghĩ mãi vẫn không hiểu người được gọi là anh Tô đó muốn làm gì. Tiền của cô đã bị anh ta trộm sạch anh ta còn muốn gì nữa hay là sợ cô báo cảnh sát nên muốn giam cầm cô?
Bạch Tịch Nguyệt lắc đầu. Quên đi đừng nghĩ nữa bây giờ để đảm bảo tính mạng của mình được an toàn điều quan trọng nhất là phải thoát khỏi đây.
Mỗi bước đi của cô đều run như cầy sấy sợ bị người khác phát hiện. Khi cô sắp đi đến cửa chính một giọng nam hàm chứa vẻ nghiền ngẫm đột nhiên giữ cô lại: “Ngay cả chào hỏi cô Bạch cũng không nói mà đã muốn đi rồi à?”
Bạch Tịch Nguyệt đờ người ra nhưng cô nhanh chóng biết được mình muốn làm gì lập tức đưa tay xoay nắm cửa nhưng không ngờ rằng cô không thể mở nó cho dù cô có cố gắng thế nào.
“Không cần phí công vô ích cánh cửa đó có chức năng nhận dạng dấu vân tay cô không mở ra được đâu.” Tô Dật Trần thảnh thơi ngồi trên ghế sofa hờ hững nói.
Bạch Tịch Nguyệt giận dữ quay lại và nhìn chằm chằm vào Tô Dật Trần: “Anh bị biến thái à ban ngày ban mặt đánh ngất rồi nhốt tôi ở đây để làm gì!”
Tô Dật Trần phớt lờ lời trách mắng của cô thản nhiên cầm lấy tách trà do Triệu Thiên Kỳ đưa qua và nhấp một hớp: “Không có gì chỉ là muốn làm giao dịch với cô mà thôi.”
“Tôi không có hứng thú với cuộc giao dịch của anh mau thả tôi ra ngoài nếu không thì tôi sẽ báo cảnh sát!” Bạch Tịch Nguyệt cũng không quên người đàn ông trước mặt mình làm nghề gì ngoài việc nam nữ này ra anh ta có thể làm nào giao dịch khác chứ.
“Tôi chưa nói là giao dịch gì cô từ chối có hơi nhanh quá không?” Tô Dật Trần hỏi đầy sâu xa.
Bạch Tịch Nguyệt tức giận đến nỗi bật cười: “Tôi chẳng quan tâm anh giao dịch cái gì. Tối qua anh trộm rút tiền từ thẻ tín dụng của tôi tôi vẫn chưa tính sổ với anh bây giờ còn không biết xấu hổ nói giao dịch với tôi đúng là không thể hiểu được.”
“Thật ra giao dịch rất đơn giản làm bạn gái tôi trong một giờ tôi sẽ trả 3 tỷ đó thay cô cô thấy thế nào?” Tô Dật Trần hiểu ý ném một cành ô liu cho cô giờ chỉ xem cô có dám nhận lấy hay không.
Làm bạn gái cho anh trong một giờ là sẽ được 3 tỷ 3 có cần phải giàu có đến thế không?
Nhưng nghĩ đến thân phận trai bao của anh ta cô không thể không trở nên cảnh giác: “Chuyện tốt như vậy vì sao anh lại chọn tôi?”
Tô Dật Trần không có kiên nhẫn để giải thích với cô: “Không vì điều gì cả cô chỉ cần trả lời là có làm hay không thôi.”
Bạch Tịch Nguyệt nghi ngờ nhìn Tô Dật Trần. Cô cứ cảm thấy anh không có ý tốt gì hơn nữa 3 tỷ đó là do anh trộm rút anh nên trả lại vậy mà còn nói là làm giao dịch với cô trả tiền thay cô.
Nghĩ thế nào cũng thấy cô là người chịu thiệt thòi.
“Không đồng ý thì thôi vậy. Về số tiền 3 tỷ đó cô muốn tự trả hay báo cảnh sát thì tùy cô.” Tô Dật Trần không cho cô quá nhiều thời gian để suy nghĩ. Dù sao không có cô anh cũng có thể tìm cách khác: “A Kỳ tiễn khách.”
Người vẫn luôn đứng sau lưng Tô Dật Trần và không nói một lời Triệu Thiên Kỳ nghe được lệnh bèn bước tới cạnh Bạch Tịch Nguyệt mở cửa bằng dấu vân tay rồi nói với cô: “Cô Bạch xin mời.”
Thấy Tô Dật Trần thực sự để cô đi Bạch Tịch Nguyệt lập tức bước ra ngoài không chút do dự. Nhưng khi cánh cửa sắp đóng cô đột nhiên quay lại: “Đợi đã tôi đồng ý với giao dịch mà anh vừa nói.”
Tô Dật Trần như đã biết trước cô sẽ quay lại nên cũng không ngạc nhiên: “Nghĩ kỹ rồi à?”
“Nghĩ kỹ rồi chỉ là làm bạn gái cho anh thôi mà không phải giết người phóng hỏa gì. Vả lại tôi biết nghề của các anh cũng không dễ làm chắc chắn là do bị người nhà ép buộc quá mức nên mới dùng đến hạ sách này.” Bạch Tịch Nguyệt ra vẻ “tôi hiểu rồi” mà gật đầu.
Tô Dật Trần khẽ nhướn mày cái gì gọi là nghề của các anh?
Thật ra Bạch Tịch Nguyệt đã suy nghĩ kỹ để tên họ Tô chủ động trả tiền vẫn tốt hơn việc phiền toái là đi báo cảnh sát. Dù sao 3 tỷ cũng không phải một con số nhỏ lỡ như khi cảnh sát đến nhà điều tra với thái độ của mẹ đối với cô cô có lý cũng không nói rõ được.
So với điều đó thì đồng ý làm giao dịch với anh vẫn tốt hơn dù sao nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện.
Nhưng Bạch Tịch Nguyệt sợ Tô Dật Trần nói không giữ lời. Phải biết rằng anh có thể trắng trợn trộm rút tiền trong thẻ tín dụng của cô một lần thì sẽ có lần hai cô không thể chịu được kiểu kích động này. Vì vậy cô cảnh giác hơn và đi lại gần Tô Dật Trần không nhiều lời mà lập tức kéo tay phải của anh rồi làm động tác ngoắc tay sau đó tự đưa ra một quy tắc ước định mà ngay cả trẻ con cũng không muốn chơi: “Vậy chúng ta nói phải giữ lời ngoắc tay một trăm năm không được thay đổi ai thay đổi thì người đó là chó con không biết nghe lời!”
Triệu Thiên Kỳ kinh ngạc nhìn Bạch Tịch Nguyệt vui vẻ lôi kéo tay Tống Dật Trần và nói những lời trẻ con.
Nếu không phải vì hành động của cô quá đột ngột khiến người khác quá khiếp sợ anh chắc chắn sẽ có thể ngăn lại nhưng anh biết bây giờ có nói gì cũng đã quá muộn chỉ có thể lặng lẽ quay lại đứng sau lưng Tô Dật Trần và chờ đợi sự trừng phạt mình phải gánh chịu.
Khoan đã!
Triệu Thiên Kỳ chớp mắt liên tục anh có nhìn lầm không vậy!
Thật không thể tin được anh Tô thế mà lại không tức giận!
Nên biết rằng Tô Dật Trần mắc chứng thích sạch sẽ rất nghiêm trọng. Tô Dật Trần rất ghét bị người lạ đụng chạm đặc biệt là phụ nữ lạ. Tại sao lần này lại không có phản ứng gì?
Do anh hoa mắt hay gặp ảo giác nhỉ?
Tô Dật Trần nhìn xuống bàn tay phải vừa bị cô chạm vào anh không cảm thấy chán ghét như những lần trước nhưng anh vẫn theo thói quen nhẹ nhàng nâng tay lên. Triệu Thiên Kỳ hiểu ý lấy ra một chiếc khăn tay khử trùng luôn đặt dự trữ trong túi áo và đặt vào tay anh.
Khóe miệng Bạch Tịch Nguyệt khẽ giật giật cô nhìn Tô Dật Trần lau sạch tay phải mà cô vừa chạm vào. Có cần phải coi cô giống mấy thứ bẩn thỉu như vậy không? Bạch Tịch Nguyệt hơi bất mãn cố tình nói: “OK ngoắc tay rồi anh không được đổi ý tôi nghĩ anh cũng không muốn tôi gọi anh là chó con Tô khi chúng ta gặp mặt sau này đâu nhỉ…”
Nói xong Bạch Tịch Nguyệt tự cười khúc khích một hồi cái tên chó con Tô này hình như rất đáng yêu!
Đây là lần đầu tiên Tô Dật Trần bị người khác trêu chọc như thế này thực sự không biết cô lấy can đảm từ đâu ra. Tô Dật Trần nhìn chằm chằm vào cô một cách hung ác ánh mắt lạnh lẽo đó như muốn đâm xuyên qua cô: “Im đi người phụ nữ này!”
Bạch Tịch Nguyệt cảm thấy anh thực sự có chút tức giận thì ngừng cười ngay sau đó bĩu môi nói: “Này nói đùa với anh một chút thôi mà có cần phải vậy không? Lúc nãy anh chê tôi bẩn tôi cũng có nói gì đâu.”
Tô Dật Trần lạnh lùng đứng dậy từ ghế sofa nhìn xuống nâng cằm cô lên và tàn nhẫn hỏi: “Tôi cũng muốn nói đùa với cô cô có muốn nghe không?”
Bạch Tịch Nguyệt cảm thấy khó chịu vì động tác đó nhưng cô không dám chọc giận anh khi thấy vẻ mặt tràn đầy âm u của anh đành phải hơi uất ức đáp: “Không được không được lời đùa giỡn nói nhiều sẽ không buồn cười nữa. Chúng ta nên nói về chuyện làm bạn gái anh trong một giờ đi…”’
Khi Bạch Tịch Nguyệt tỉnh lại thứ đầu tiên đập vào mắt cô là chiếc đèn chùm pha lê sáng ngời và mọi thứ xa lạ xung quanh.
Mà cơn đau sau lưng cũng đúng lúc nhắc cô về chuyện cô bị người khác đánh ngất trước đó.
Bạch Tịch Nguyệt nghĩ mãi vẫn không hiểu người được gọi là anh Tô đó muốn làm gì. Tiền của cô đã bị anh ta trộm sạch anh ta còn muốn gì nữa hay là sợ cô báo cảnh sát nên muốn giam cầm cô?
Bạch Tịch Nguyệt lắc đầu. Quên đi đừng nghĩ nữa bây giờ để đảm bảo tính mạng của mình được an toàn điều quan trọng nhất là phải thoát khỏi đây.
Mỗi bước đi của cô đều run như cầy sấy sợ bị người khác phát hiện. Khi cô sắp đi đến cửa chính một giọng nam hàm chứa vẻ nghiền ngẫm đột nhiên giữ cô lại: “Ngay cả chào hỏi cô Bạch cũng không nói mà đã muốn đi rồi à?”
Bạch Tịch Nguyệt đờ người ra nhưng cô nhanh chóng biết được mình muốn làm gì lập tức đưa tay xoay nắm cửa nhưng không ngờ rằng cô không thể mở nó cho dù cô có cố gắng thế nào.
“Không cần phí công vô ích cánh cửa đó có chức năng nhận dạng dấu vân tay cô không mở ra được đâu.” Tô Dật Trần thảnh thơi ngồi trên ghế sofa hờ hững nói.
Bạch Tịch Nguyệt giận dữ quay lại và nhìn chằm chằm vào Tô Dật Trần: “Anh bị biến thái à ban ngày ban mặt đánh ngất rồi nhốt tôi ở đây để làm gì!”
Tô Dật Trần phớt lờ lời trách mắng của cô thản nhiên cầm lấy tách trà do Triệu Thiên Kỳ đưa qua và nhấp một hớp: “Không có gì chỉ là muốn làm giao dịch với cô mà thôi.”
“Tôi không có hứng thú với cuộc giao dịch của anh mau thả tôi ra ngoài nếu không thì tôi sẽ báo cảnh sát!” Bạch Tịch Nguyệt cũng không quên người đàn ông trước mặt mình làm nghề gì ngoài việc nam nữ này ra anh ta có thể làm nào giao dịch khác chứ.
“Tôi chưa nói là giao dịch gì cô từ chối có hơi nhanh quá không?” Tô Dật Trần hỏi đầy sâu xa.
Bạch Tịch Nguyệt tức giận đến nỗi bật cười: “Tôi chẳng quan tâm anh giao dịch cái gì. Tối qua anh trộm rút tiền từ thẻ tín dụng của tôi tôi vẫn chưa tính sổ với anh bây giờ còn không biết xấu hổ nói giao dịch với tôi đúng là không thể hiểu được.”
“Thật ra giao dịch rất đơn giản làm bạn gái tôi trong một giờ tôi sẽ trả 3 tỷ đó thay cô cô thấy thế nào?” Tô Dật Trần hiểu ý ném một cành ô liu cho cô giờ chỉ xem cô có dám nhận lấy hay không.
Làm bạn gái cho anh trong một giờ là sẽ được 3 tỷ 3 có cần phải giàu có đến thế không?
Nhưng nghĩ đến thân phận trai bao của anh ta cô không thể không trở nên cảnh giác: “Chuyện tốt như vậy vì sao anh lại chọn tôi?”
Tô Dật Trần không có kiên nhẫn để giải thích với cô: “Không vì điều gì cả cô chỉ cần trả lời là có làm hay không thôi.”
Bạch Tịch Nguyệt nghi ngờ nhìn Tô Dật Trần. Cô cứ cảm thấy anh không có ý tốt gì hơn nữa 3 tỷ đó là do anh trộm rút anh nên trả lại vậy mà còn nói là làm giao dịch với cô trả tiền thay cô.
Nghĩ thế nào cũng thấy cô là người chịu thiệt thòi.
“Không đồng ý thì thôi vậy. Về số tiền 3 tỷ đó cô muốn tự trả hay báo cảnh sát thì tùy cô.” Tô Dật Trần không cho cô quá nhiều thời gian để suy nghĩ. Dù sao không có cô anh cũng có thể tìm cách khác: “A Kỳ tiễn khách.”
Người vẫn luôn đứng sau lưng Tô Dật Trần và không nói một lời Triệu Thiên Kỳ nghe được lệnh bèn bước tới cạnh Bạch Tịch Nguyệt mở cửa bằng dấu vân tay rồi nói với cô: “Cô Bạch xin mời.”
Thấy Tô Dật Trần thực sự để cô đi Bạch Tịch Nguyệt lập tức bước ra ngoài không chút do dự. Nhưng khi cánh cửa sắp đóng cô đột nhiên quay lại: “Đợi đã tôi đồng ý với giao dịch mà anh vừa nói.”
Tô Dật Trần như đã biết trước cô sẽ quay lại nên cũng không ngạc nhiên: “Nghĩ kỹ rồi à?”
“Nghĩ kỹ rồi chỉ là làm bạn gái cho anh thôi mà không phải giết người phóng hỏa gì. Vả lại tôi biết nghề của các anh cũng không dễ làm chắc chắn là do bị người nhà ép buộc quá mức nên mới dùng đến hạ sách này.” Bạch Tịch Nguyệt ra vẻ “tôi hiểu rồi” mà gật đầu.
Tô Dật Trần khẽ nhướn mày cái gì gọi là nghề của các anh?
Thật ra Bạch Tịch Nguyệt đã suy nghĩ kỹ để tên họ Tô chủ động trả tiền vẫn tốt hơn việc phiền toái là đi báo cảnh sát. Dù sao 3 tỷ cũng không phải một con số nhỏ lỡ như khi cảnh sát đến nhà điều tra với thái độ của mẹ đối với cô cô có lý cũng không nói rõ được.
So với điều đó thì đồng ý làm giao dịch với anh vẫn tốt hơn dù sao nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện.
Nhưng Bạch Tịch Nguyệt sợ Tô Dật Trần nói không giữ lời. Phải biết rằng anh có thể trắng trợn trộm rút tiền trong thẻ tín dụng của cô một lần thì sẽ có lần hai cô không thể chịu được kiểu kích động này. Vì vậy cô cảnh giác hơn và đi lại gần Tô Dật Trần không nhiều lời mà lập tức kéo tay phải của anh rồi làm động tác ngoắc tay sau đó tự đưa ra một quy tắc ước định mà ngay cả trẻ con cũng không muốn chơi: “Vậy chúng ta nói phải giữ lời ngoắc tay một trăm năm không được thay đổi ai thay đổi thì người đó là chó con không biết nghe lời!”
Triệu Thiên Kỳ kinh ngạc nhìn Bạch Tịch Nguyệt vui vẻ lôi kéo tay Tống Dật Trần và nói những lời trẻ con.
Nếu không phải vì hành động của cô quá đột ngột khiến người khác quá khiếp sợ anh chắc chắn sẽ có thể ngăn lại nhưng anh biết bây giờ có nói gì cũng đã quá muộn chỉ có thể lặng lẽ quay lại đứng sau lưng Tô Dật Trần và chờ đợi sự trừng phạt mình phải gánh chịu.
Khoan đã!
Triệu Thiên Kỳ chớp mắt liên tục anh có nhìn lầm không vậy!
Thật không thể tin được anh Tô thế mà lại không tức giận!
Nên biết rằng Tô Dật Trần mắc chứng thích sạch sẽ rất nghiêm trọng. Tô Dật Trần rất ghét bị người lạ đụng chạm đặc biệt là phụ nữ lạ. Tại sao lần này lại không có phản ứng gì?
Do anh hoa mắt hay gặp ảo giác nhỉ?
Tô Dật Trần nhìn xuống bàn tay phải vừa bị cô chạm vào anh không cảm thấy chán ghét như những lần trước nhưng anh vẫn theo thói quen nhẹ nhàng nâng tay lên. Triệu Thiên Kỳ hiểu ý lấy ra một chiếc khăn tay khử trùng luôn đặt dự trữ trong túi áo và đặt vào tay anh.
Khóe miệng Bạch Tịch Nguyệt khẽ giật giật cô nhìn Tô Dật Trần lau sạch tay phải mà cô vừa chạm vào. Có cần phải coi cô giống mấy thứ bẩn thỉu như vậy không? Bạch Tịch Nguyệt hơi bất mãn cố tình nói: “OK ngoắc tay rồi anh không được đổi ý tôi nghĩ anh cũng không muốn tôi gọi anh là chó con Tô khi chúng ta gặp mặt sau này đâu nhỉ…”
Nói xong Bạch Tịch Nguyệt tự cười khúc khích một hồi cái tên chó con Tô này hình như rất đáng yêu!
Đây là lần đầu tiên Tô Dật Trần bị người khác trêu chọc như thế này thực sự không biết cô lấy can đảm từ đâu ra. Tô Dật Trần nhìn chằm chằm vào cô một cách hung ác ánh mắt lạnh lẽo đó như muốn đâm xuyên qua cô: “Im đi người phụ nữ này!”
Bạch Tịch Nguyệt cảm thấy anh thực sự có chút tức giận thì ngừng cười ngay sau đó bĩu môi nói: “Này nói đùa với anh một chút thôi mà có cần phải vậy không? Lúc nãy anh chê tôi bẩn tôi cũng có nói gì đâu.”
Tô Dật Trần lạnh lùng đứng dậy từ ghế sofa nhìn xuống nâng cằm cô lên và tàn nhẫn hỏi: “Tôi cũng muốn nói đùa với cô cô có muốn nghe không?”
Bạch Tịch Nguyệt cảm thấy khó chịu vì động tác đó nhưng cô không dám chọc giận anh khi thấy vẻ mặt tràn đầy âm u của anh đành phải hơi uất ức đáp: “Không được không được lời đùa giỡn nói nhiều sẽ không buồn cười nữa. Chúng ta nên nói về chuyện làm bạn gái anh trong một giờ đi…”’
Bình luận facebook