651.
Cố Hoan nằm trên bàn phẩu thuật lạnh giá, nhìn lên đèn phẩu thuật chói mắt ấy.
Bác sĩ cầm trên tay ống nghiệm dài, đưa vào cơ thể của cô.
- Đẩy tinh trùng vào trong.
- Chậm một tí.
- Rất tốt, đến tử cung rồi, cấy phôi suôn sẻ rồi.
Cố Hoan nghe thấy lời nói của bác sĩ, tâm trạng phức tạp khó tả.
Tuổi cô mới 18, chưa từng nghĩ đến bản thân trong giai đoạn muôn màu muôn sắc này, phải bước lên con đường mang thai hộ.
Trong hàng vạn người con gái mang thai hộ, cô lại được chọn trúng.
Không biết nên vui hay nên buồn.
Bố bị bắt ngồi tù, sinh mạng của mẹ thì đang nguy kịch, cô cần tiền, cô không còn đường lui nữa ....
Cố Hoan được y tá đẩy ra khỏi phòng phẩu thuật.
Nhưng không ngờ rằng, thất bại rồi.
- Cô Cố, cuộc phẩu thuật lần trước đã không thành công rồi, cô nhân khoảng thời gian này bồi bổ lại cơ thể. Mấy ngày sau tôi sẽ cho xe đến đón cô.
Vẻ mặt Lưu Thúy nghiêm túc.
Cố Hoan thắc mắc:
- Trợ lý Lưu, còn phải tiến hành phẩu thuật lần hai sao?
- Không! Mọi việc chờ tôi sắp xếp.
Quả nhiên, vừa qua mấy hôm, Lưu Thúy cho xe đến cổng trường đón Cố Hoan.
Cố Hoan bị dẫn vào một ngôi biệt thự xa hoa.
- Thưa cô, buổi tối thiếu gia sẽ qua đây. Mời cô đi tắm rửa, thiếu gia thích phụ nữ sạch sẽ.
Người giúp việc trong biệt thự nói.
Cố Hoan nắm chặt những ngón tay, gật đầu nhẹ nhàng.
Điều cô sợ nhất, cuối cùng cũng phải đối mặt...
Nếu như đã là mang thai hộ, có nghĩa là cho dù dùng phương pháp nào, cô cũng phải sinh đứa con cho người chủ ấy!
Sau khi tắm xong, người giúp việc trong biệt thư mang cho cô một bộ đồ ngủ gợi cảm.
Áo ngủ làm bằng lớp ren mỏng trong suốt, mặc vào như không mặc vậy.
Trong phòng ngủ rất tối, chỉ có chút ánh trăng len lỏi vào qua tấm màn che cửa sổ, mờ ảo và ám muội.
Cơ thể Cố Hoan cứng đờ, nằm trên chiếc giường lạ lẫm, run lẩy bẩy.
Dường như nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa, cô quấn chặt chăn một cách vô ý thức.
Cửa cót két một tiếng, mở ra.
Cô như ngửi thấy thoang thoảng một mùi xạ hương thanh tịnh.
Trong bóng đêm mờ ảo, một bóng đen cao lớn dừng lại bên giường cô.
Tim cô đập mạnh hồi hộp như muốn nhảy ra ngoài vậy ....
Người đàn ông đứng ngược sáng, cô không thể nhìn rõ khuôn mặt của anh ta.
Hai tay anh ta dắt ở túi quần, toàn thân toát ra vẻ lạnh lùng:
- Thành niên chưa?
- Hả?
Cố Hoan ngớ người ra, giọng nói run rẩy:
- Dạ, mới tròn 18
Anh ta im lặng một hồi.
- Không ngờ lại nhỏ như vậy!
Giọng nói anh ta có vẻ ngạc nhiên, cũng có vẻ như khinh thường.
Cố Hoan tưởng anh ta muốn nuốt lời.
Nhưng tiền cô đã nhận một nửa rồi, còn một nửa chưa lấy được.
Cô sợ anh ta nuốt lời, sợ rằng những gì cô đã chịu đựng lúc trước bị trôi đi như nước.
Vả lại, tử cung của cô đã từng nhận lấy một lần tinh trùng của anh ta rồi, cũng không quan trọng phải chịu khổ thêm một lần nữa....
Cô vội vàng nói:
- Không, thưa ngài, tôi, tôi không nhỏ .... bác sĩ nói sức khỏe của tôi rất tốt, tôi làm được .....
Cố Hoan thấy anh ta không trả lời, không nhịn được lại nói:
- Cuộc phẩu thuật lần trước, tôi thành thật xin lỗi..... thật sự là tôi đã rất cẩn thận rồi .... nhưng tôi cũng không biết tại sao lại thất bại nữa ... thưa ngài, tôi đã thành niên rồi, tôi không nhỏ nữa .....
Nếu như không phải vì mẹ, đổi lại là cô ngày xưa, sao lại chịu hạ thấp bản thân trước một người đàn ông lạ mặt chứ?
Cố Hoan cố nuốt nỗi lòng, cô ghét sự bất lực và ti tiện của bản thân mình lúc này.
Người đàn ông vẫn vẻ mặt lạnh lùng ấy:
- Tôi cho cô cơ hội để hối hận.
- Không!
Cố Hoan thiếu chút nữa là khóc ra rồi,
- Tôi không hối hận ....
Sự thật là, cô không thể hối hận!
Căn bệnh của mẹ cô, không cho phép cô được hối hận.
Người đàn ông đứng ở đầu giường, cô chỉ nghe thấy tiếng anh ta cởi cút áo.
Trong phòng rất tối, tối đến khiến cô cảm thấy hoảng sợ.
Cô nắm chặt chiếc chăn, dường như đây là chỗ dựa cuối cùng của cô vậy.
Không lâu sau, cơ thể cao to của người đàn ông ấy nằm xuống, nhẹ nhàng đè lên người cô ....
Cô ngửi thấy mùi hương thanh thoát nam tính trên người anh ta.
Lần đầu tiên, cô tiếp xúc với đàn ông với cự ly gần như vậy.
Anh ta kéo chăn ra, không cho cô cơ hội né tránh.
- Cô rất hồi hộp?
Giọng điệu của anh có chút châm biếm,
- Lần đầu tiên?
Cô run rợn cả người, đau khổ nói;
- Phải, cũng không phải ....
- Hử?
Trong bóng tối, ánh mắt anh ấy như có chút rung động,
- Phải cũng không phải? Cách nói này cũng mới mẻ thật!
- Lần đầu tiên của tôi, trong cuộc phẩu thuật lần trước đã bị .... làm rách rồi ....
Vẻ mặt cô có chút hổ thẹn và khó xử.
Lần đầu tiên hiến cho cuộc phẩu thuật lạnh lẽo ấy.
Còn ai có thể hoang đường tức cười hơn cô không ?
Cơ thể anh hơi khựng lại, kề sát tai cô và nói:
- Rất tốt, cũng còn sạch sẽ.
Ít ra chưa bị người đàn ông khác làm ô uế qua.
Cố Hoan cảm thấy suốt quá trình rất đau.
Đau đến cô chảy nước mắt.
Cô không ngờ rằng, sự đau đớn người đàn ông mang lại cho cô, lại gấp trăm lần sự đau đớn trên bàn phẩu thuật.
Anh ta không chịu dừng lại.
Trong bóng tối, anh ta nghe thấy tiếng gào thét của cô, càng mạnh bạo hơn nữa...
Bình luận facebook