• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Tình Yêu Thứ 3 Full dịch (12 Viewers)

  • Chương 3

653.
Năm năm sau, thành phố A.

Bên trong một tòa nhà thuộc khu cũ, bỗng nhiên phát ra tiếng cầu xin của một đứa bé:

- A hu hu, mẹ ơi, Dương Dương biết lỗi rồi!

Trên ghế sofa phòng khách, một cậu bé nhỏ nhoi non nớt, nắm lấy lỗ tai của cậu, môi chu chu với vẻ mặt đáng thương.

Cố Hoan nhíu mày, ngón tay thon nhỏ nắm lấy tờ bài thi.

- Cố Dương Dương, con xem bài thi môn Trung văn của con đây này! Thật là một mớ hồ đồ, con có ý muốn chọc giận mẹ!

- Mẹ ơi ....

Gương mặt cậu bé hiện rõ lên nỗi uất ức, giống như thê thảm lắm.

- Câu này, câu tiếp theo sau của “thiên nhược hữu tình thiên diệc lão”, con lại có thể ghi “nhân bất phong lưu uổng thiếu niên”!

- Hu hu, mẹ ơi ....

Cậu bé thốt lên tiếng kêu ngọt ngào mềm mại, hy vọng mẹ đừng giận nữa.

- Còn nữa, “xạ nhân tiên xạ mã, tróc gian phải tróc song”?

- Hu hu ...

- Tiểu tử thối, đừng ra vẻ tội nghiệp, cái gì gọi là “ sàng tiền minh nguyệt quang, Lý Bạch ngủ rất ngon”? Hả?

- .....

Cậu bé sợ đến câm như hến, hu hu.

- Còn nữa, “vấn quân năng hữu kỷ đa sầu”, sao con có thể ghi “giống như một đám thái giám đi thanh lâu”?!

Cố Hoan bậm chặt môi, cô thật sự không muốn đối xử với con trai nghiêm khắc đến vậy, nhưng trung văn của đứa con này thật sự tệ hại quá!

Lúc này, mẹ Cố Hoan, Vu Phan từ trong bếp đi ra, cười nói:

- Tiểu Dương Dương của nhà chúng ta thi kém đến vậy sao? Qua đây, để bà ngoại xem nào.

Vu Phan đeo cặp kính lão, lấy tờ bài thi từ tay Cố Hoan, nhìn lướt qua, sau đó vui vẻ cười hì hì.

- Hi hi hi, Dương Dương của chúng ta còn nhỏ như vậy, những câu hỏi này khó như vậy, thằng bé có thể trả lời được, bà ngoại đã cảm thấy là thiên tài rồi.

- Hi hi, cũng chỉ có bà ngoại mới hiểu cháu thôi ...

Dương Dương nhân lúc ngã vào lòng Vu Phan nịnh nọt.

- Mẹ, mẹ còn binh nó!

Cố Hoan trừng mắt lườm con trai.

- Hoan Hoan, Dương Dương từ nhỏ đã lớn lên ở Mỹ, chúng ta mới về nước từ nửa năm trước, thành tích Trung văn của thắng bé không tốt cũng là chuyện bình thường thôi, con đừng tạo áp lực nhiều quá cho nó.

Vu Phan ôm Dương Dương vào lòng, không phải bà muốn chiều chuộng cháu ngoại, mà là bà hiểu rõ, ba bà cháu những năm nay sống cuộc sống khó khăn hơn ai hết.

- Được, Trung văn của nó không tốt có thể tha thứ được, nhưng thành tích tiếng anh thì sao?

Cố Hoan vừa nói, vừa lấy bài thi khác trên bàn trà, nói tiếp:

- “Mỹ trung bất túc” (có nghĩa là trong cái đẹp vẫn có chỗ khiếm khuyết), trong tiếng anh là gì? Nó ghi là “American – Chinese – not – enough” ! Mẹ à, tên tiểu tử thối này lớn lên ở mỹ, lại nói tiếng anh với giọng Trung-Mỹ, có phải là muốn tức chết con không!

Hu hu hu~ Dương Dương chu chu môi, run sợ nép vào lòng của bà ngoại.

Cố Hoan nhìn thấy câu hỏi tiếp theo, càng tức giận đến muốn trào máu, nghiến chặt răng:

- Còn nữa, “Lớp trưởng” nó lại ghi trong tiếng anh là: Class-long! Giỏi lắm Cố Dương Dương, “long” có nghĩa là trưởng (dài) không sai, nhưng trưởng trong lớp trưởng, với trưởng trong dài ngắn có sự khác biệt rất lớn hiểu không!

- Hơ hơ, đây không phải cũng là đề thi Trung văn sao? Sao Dương Dương nhà ta lại dễ thương đến vậy chứ?

Vu Phan nghe xong cũng không nhịn được cười,

- Hoan Hoan, con còn nhỏ, từ từ mà dạy.

- Còn nhỏ? Thằng bé đã năm tuổi rồi, năm sau là phải chính thức vào học trong trường rồi, Trung văn lung tung như vậy, con đang lo môn nào nó cũng học không xong ...

- Cũng tại mẹ, nếu như không phải do mẹ bệnh nặng, con cũng không cần phải vì mẹ mà đi mỹ chăm bệnh....

Vu Phan biết đã làm khổ con gái những năm đó.

Tuy con gái một mực không chịu nói tiền chữa trị là từ đâu đến.

Thậm chí bố ruột của đứa bé cũng tuyệt đối không nhắc đến.

Nhưng Vu Phan biết rằng, những năm đấy con gái đã phải chịu không ít uất ức.

- Mẹ à, bệnh của mẹ không phải đã khỏi rồi sao, mẹ không được nhắc đến những chuyện đấy nữa.

Năm đấy, cô sinh con ở Mỹ, mẹ cô chữa bệnh ở Mỹ, những năm tiếp theo, năm triệu lúc đầu ấy đã sử dụng sạch sẽ hết rồi.

Nhưng nhìn thấy mẹ cô khỏe lại, cô cảm thấy mọi chuyện rất đáng!

Mỗi lần nhìn thấy con trai ngày một lớn lên, thường xuyên nói tiếng trung và tiếng anh lẫn lộn, rối loạn ngôn ngữ, ý định quay về nước của cô càng quyết liệt hơn.

Cũng may về nước được nửa năm, cô đã uốn nắn lại không ít phát âm sai của con trai.

Thằng bé mới có thể nói được lưu loát tiếng trung như ngày hôm nay.

- Ừ, mẹ không nói nữa, mẹ chỉ mong con và Dương Dương có thể vui vui vẻ vẻ, cùng nhau đợi bố con ra tù....

Vu Phan mỗi lần nói đến chuyện này, là rưng rưng nước mắt.

- Bà ngoại đừng khóc nữa... Dương Dương hứa sẽ ngoan ngoãn mà...

Thằng bé đưa bàn tay non nớt ra, nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt bà ngoại.

Cố Hoan nghẹn ứ họng, nắm chặt bài thi trên tay.

Cô hiểu rất rõ, phải cố gắng làm việc kiếm tiền, mới có thể cho được con trai một tương lai tốt hơn.

Mới không uổng tâm tư giữ lại đứa con thứ hai này của cô năm ấy....

Đến đêm.

- Cố Hoan, buổi tiệc bắt đầu rồi, cô đến đâu rồi?

- Lý Tổng, tôi đến bên dưới nhà hàng rồi, rất nhanh sẽ lên tới.

- Được, trực tiếp lên lầu 3, tôi chờ cô.

Cố Hoan tắt điện thoại, ngước đầu nhìn tòa kiến trúc đồ sộ ngay trước mặt.

Những con chữ mạ vàng to đùng hiện ra trước mắt:

Khách sạn Night Empire.

Khách sạn này là kiến trúc cột mốc của thành phố A.

Cũng là nửa năm nay sau khi cô về nước, tên gọi được nhắc đến nhiều nhất từ những đồng nghiệp trong công ty.

Không ngờ tối nay Lý Tổng lại yêu cầu cô đến buổi tiệc này.

Nghĩ đến tiền thưởng hậu hĩnh, cô liền lấy lại được tinh thần.

Vì muốn cho mẹ và Dương Dương cuộc sống tốt hơn, cô phải kiếm thật nhiều tiền!

Cô nắm chặt túi xách, khi đi ngang qua một chiếc xe hơi màu đen đậu bên đường,

Cô đứng lại, sẵn nhìn vào hình bóng bản thân phản chiếu từ trên kính cửa sổ xe, nhân tiện chỉnh chu lại dáng vẻ ----

Bộ tóc dài đen óng ả được búi lên tạo thành mẫu tóc công chúa.

Gương mặt được trang điểm nhẹ cũng vô cùng hoàn hảo.

Chỉ là chiếc váy hở vai màu đen mặc trên người tối nay có gì đó không ổn.

Ưm, cô nhìn vào kính cửa sổ chỉnh trang lại chiếc váy...

Một lúc sau, mới cảm thấy thỏa mãn khi nhìn hình bóng của mình trên khung cửa sổ ấy.

Hào phóng sắc sảo.

Ok, hoàn thành!

Hít một hơi sâu, vừa lúc cô đang muốn nhìn vào kính cửa sổ hé nụ cười cổ vũ cho bản thân thì ----

Tấm kính cửa sổ tự động hạ xuống từ từ như kỳ tích -----
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom