• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Tình Yêu Thứ 3 Full dịch (3 Viewers)

  • Chương 30

6530.

Một tiếng đồng hồ sau.



Trong văn phòng Tổng tài, lại im lặng đến khiến người khác phải sởn gai óc.



Bắc Minh Án vì có hoạt động phải chạy xô, dưới ánh mắt đào hoa của một dám nhân viên nữ, lẳng lơ rời đi.



Bắc Minh Mặc trở lại bộ mặt băng giá lạnh tĩnh như mọi khi.



Trái lại Cố Hoan, ngồi trên ghế sofa, lã lừ như con mèo con lười nhác.



Một cây giá treo bình nước biển đặt ở kế bên bàn pha trà, tay trái của cô dán cây kim truyền nước.



Gương mặt nhỏ nhắn to cỡ một bàn tay ấy, da dẻ mỏng manh toát lên vẻ đỏ ửng. Khuôn mặt bị hành sốt đến ửng hồng ấy, dễ thương cực.



Lông mi dài dài uốn cong lên, dưới lớp lông mi che đậy một đôi mắt đen huyền long lanh trong vắt.



Tay phải cầm viết, cắn chặt đôi môi đỏ xinh, cau mày lại, cúi gục trên đầu gối.



Trên sổ tay của cô viết viết vẽ vẽ gì đó.



Bắc Minh Mặc ngẩng đầu là nhìn thấy cảnh tượng này, ánh mắt có vẻ tối sầm lại, khuôn mặt nhỏ nhắn sạch không tì vết ấy, dường như đang chạm vào chỗ nào đó tận sâu trong đáy lòng anh, tạo nên một sự rung động ngoài sức tưởng tượng.



Tiếp theo đấy, anh nhìn thấy quyển sổ tay luôn được cô cất giấu ấy.



Thân hình cao to đứng dậy, anh nhẹ nhàng âm thầm bước đến bên ghế sofa.



Thế nhưng làn gió lạnh ngắt bỗng dưng ập đến ấy, tuy không có động tĩnh, nhưng lại bất thình lình len lỏi qua chân lông của Cố Hoan, khiến cô giật mình phòng bị.



Ngước đôi mắt thỏ con mơ màng ấy lên,



- A ...



Kinh hãi hét to, cô lúng túng tay chân vôi vàng giấu quyển sổ tay đi.



- Rốt cuộc cô đang viết cái gì? Mà không để người khác biết được.



Bắc Minh Mặc cau mày, đây là lần thứ hai trước mặt anh, cô giấu cuốn sổ tay ấy như tên trộm vậy.



Cố Hoan gượng cười hai tiếng, ôm thật chặt quyển sổ vào trong lòng,



- À, chỉ là luyện chữ viết thôi mà.



Rõ ràng biểu hiện của cô là đang nói dối.



Bắc Minh Mặc nheo mắt lại nhìn chăm chăm cô, nghĩ lại những nét chữ nguệch ngoạc trên tờ đơn xin phép ấy, đồng tình gật gật đầu,



- Cô cũng đúng là nên luyện lại nét chữ nòng nọc của cô rồi đấy.



Chữ nòng nọc?



Cố Hoan phình hai má lên chớp chớp hai con mắt, cố gắng nhẫn nhịn cơn giận, mắc công anh ta lại không vui cứ hỏi tới cô đang viết cái gì nữa.



Qua loa gật gật đầu, nhìn nhìn đồng hồ:



- Tổng tài, đến giờ họp rồi, đây là tài liệu cuộc họp tôi đã chuẩn bị.



Cố Hoan vừa nói, vừa chỉ chỉ tập hồ sơ để trên bàn ấy.



Bắc Minh Mặc nhìn cũng không nhìn, chỉ lạnh nhạt nói câu,



- Cuộc họp lát nữa, cô cũng vào trong.



- Tôi?



Cô mở to đôi mắt tròn xoe,



- Nhưng tôi không biết gì cả.



Bắc Minh Thị là một con đường học vấn cao thâm, trình độ giống cô hiển nhiên là chưa thể lĩnh ngộ được.



Vả lại cô cũng không có dự định lĩnh ngộ.



Nhưng không ngờ anh ta nói ra câu ---



- Vậy có cần tôi ‘chỉ giáo chỉ giáo’ cho cô?



Trong câu nói đấy vô tình tiết lộ sự ái muội, trong đầu liền hiện lên hình ảnh được gọi là ‘chỉ giáo chỉ giáo, ngón tay chỉ giáo’ gian án của anh ta.



Cố Hoan nghẹn ứ cổ họng.



***



Trong phòng họp.



Có 30 đến 40 người lãnh đạo cấp cao của Bắc Minh thị ngồi trong đấy.



Tuy chỉ là cuộc họp cấp cao bình thường như đã diễn ra vô số lần hằng tháng, nhưng vì sự có mặt của Cố Hoan, trở nên khác biệt.



Thậm chỉ cô còn kéo theo giá treo bình nước biển.



Ngoan ngoãn im lặng ngồi bên Bắc Minh Mặc, gương mặt đỏ ửng vì phát sốt lúc nãy, vì đã truyền nước biển, nên dần dần chuyển thành màu hồng nhạt, trên làn da trắng nõn không vết son phấn ấy, càng hiện rõ da dẻ láng mịn non nớt.



Liền thu hút ánh mắt của không ít những người lãnh đạo cấp cao.



Trong khắp căn phòng hội nghị, toát lên sự kỳ dị khó tả, Cố Hoan rõ ràng khác xa với những người ở đây, nhưng lại không ai cảm thấy không hài hòa khi nhìn thấy cô ngồi bên cạnh Tổng tài. Đương nhiên, là không ai dám nói không hài hòa.



- Tổng tài, buổi đấu thầu đầu tiên của công trình ‘Shine’, sẽ được tổ chức ở đầu tháng tháng sau, đây là danh sách sơ bộ được bộ phận kiến trúc chúng tôi lựa chọn sàng lọc ra từ hàng vạn doanh nghiệp.



Người lên tiếng phát biểu là Vương Khải Nhân trưởng phòng ban kiến trúc của Bắc Minh Thị.



Cố Hoan vừa nghe tên công trình ‘Shine’, lập tức trấn tỉnh tinh thần, chăm chú nhìn lên màn hình, dường như đang muốn xem trong danh sách có tên công ty Đỉnh Thành không.



Cô đã nhìn kỹ hết ba lượt, không có! Oh yeah!



Đáng đời cho tên tiện nhân Lý Đỉnh Thành.



Chắc là Cố Hoan vẫn chưa biết, những người đã đắc tội với Bắc Minh Mặc, cơ bản đều không còn đường sống.



Bắc Minh Mặc nhìn lướt qua danh sách những doanh nghiệp được chiếu trên màn hình.



Sau đó, gật đầu nhẹ nhàng,



- Đợt sàng lọc đầu tiên chỉ giữ lại 100 doanh nghiệp.



Anh vừa nói, ngón tay thon dài vừa lật ra tập hồ sơ Cố Hoan đã làm trước đó, ánh mắt sâu thẳm chỉ nhìn lướt qua một cái, trên khuôn mặt khôi ngô tuấn tú bắt đầu xuất hiện những đường nét cau có ....



Trong tập hồ sơ dày thật dày ấy ---



Trang 1, tấm ảnh Bắc Minh Mặc mặc bộ đồ vest màu đen, đeo kính mát màu đen, như một ông vua bước ra từ Bắc Minh Thị, sinh động dán trên giấy. Rõ ràng, đây là tấm ảnh chụp lén của tạp chí linh tinh nào đó.



Vấn đề là, người phụ nữ đó cả gan in ảnh của anh lên trang đầu của tập hồ sơ!



Cô xem tập hồ sơ này là bộ sưu tập tài liệu của anh sao!



Còn có tiêu đề với mấy chữ in thật to ở trên ghi là: [Chủ tịch cuộc họp lần này: Bắc Minh Mặc]



Sắc mặt của Bắc Minh Mặc hơi cau lại, đốt ngón tay căng thẳng nắm chặt ...



- Dạ, Tổng tài. Trong 100 doanh nghiệp trúng tuyển, doanh nghiệp ở Thành phố A này chiếm 30%, 70% còn lại đến từ các nước trên thế giới. Ngoài ra, theo thông tin báo cáo đánh giá cặn kẽ của ban tài nguyên đối với những doanh nghiệp đã trúng tuyển....



Vương Khải Nhân bắt đầu thao thao bất tuyệt báo cáo.



Cố Hoan chớp chớp mắt, nhìn cái miệng lúc mở lúc ngậm của Vương Khải Nhân, trong đầu bắt đầu cảm thấy quay cuồng.



Bắc Minh Mặc từ đầu chí cuối lạnh lùng nhìn xuống, ngón tay tiếp tục lật sang trang ---



Trang 2, tựa đề [Danh mục nhân viên tham gia hội nghị]



Tiếp theo đó, là một trang danh sách tên những người lãnh đạo cấp cao thuộc các bộ phận của Bắc Minh Thị.



Rõ ràng, đây chính là tài liệu nhân viên được tải xuống trên trang điện tử nội bộ Tập đoàn Bắc Minh Thị.



Từ trang thứ 3 trở đi, là thông tin cặn kẽ của từng vị lãnh đạo.



Từ hình ảnh, đến sơ yếu lý lịch, đến thời gian làm việc, đến tình trạng lương bổng, thậm chí là những tư liệu về gia đình của mỗi một người đều được ghi chép trong đó.



Bắc Minh Mặc càng lật, mặt càng tối sầm xuống.



- .... Ngoài ra, căn cứ theo con số được tính toán sơ bộ của ban tài vụ, và những số liệu của những bộ phận khác, phân tích cho thấy, công trình ‘Shine’ chưa công khai gọi thầu, đã được rất nhiều người biết được tin tức, khiến Bắc Minh Thị mới bắt đầu đã ở trạng thái lợi nhuận rồi, so với số liệu cùng kỳ năm ngoái, lợi nhuận đang đi lên với tốc độ rõ rệt ....



Giọng báo cáo của Vương Khải Nhân vẫn còn đang tiếp tục.



Cố Hoan vừa truyền nước biển, vừa không động đậy ngồi cạnh Bắc Minh Mặc. Chỉ là đôi mắt linh động đấy đã bắt đầu trở nên mệt mỏi thẫn thờ, lụp bụp lụp bụp .... cô muốn ngủ luôn rồi.



Chân mày Bắc Minh Mặc càng lúc càng cau lại chặt hơn, những đốt tay có vẻ gượng cứng.



Nhanh chóng nhìn sơ qua bộ hồ sơ trên tay, nhưng không ngờ rằng, từ trang 4 đến trang 118, bộ hồ sơ dày cộm như vậy, hoàn toàn chỉ là hồ sơ nhân sự của những người tham gia hội nghị lần này!



Cho đến khi lật đến trang 119, một tấm ảnh của anh lại một lần nữa được hiện lên sinh động trên giấy!



Đó là hình ảnh anh ngồi bên bàn làm việc cặm cụi vào công việc!



Khuôn mặt góc cạnh rõ rệt ấy của Bắc Minh Mặc, lẳng lặng co rút lại.



Lật đến trang cuối cùng, trên tấm giấy trắng xóa, chỉ viết một chữ ‘hết’ to đùng!



- .... có thể xem, bước khởi đầu của công trình ‘Shine, vẫn rất thuận lợi, cơ hội mở rộng phát triển có thể nói là rất lớn ...



Bốp ~ !



Đột nhiên, vang lên tiếng tài liệu bị mạnh tay vỗ lên bàn.



Chấn động khiến Vương Khải Nhân bất chợt nín thinh.



Chấn động khiến cho toàn thể những người trong phòng hội nghị đều căng thẳng tinh thần.



Đương nhiên, cũng chấn động đến Cố Hoan khiến cô giật nảy mình, từ trong giấc ngủ bay về hiện thực.



Mọi người đều không dám lên tiếng, nhẹ nhàng thận trọng nhìn vị Tổng tài đại nhân ngồi trên ghế chủ tịch ấy.



Tiếng động lúc nãy của Bắc Minh Mặc, khiến cho bàn hội nghị như bị rung chuyển.



Lập tức, trong phòng hội nghị im lặng đến khiến lòng người hoảng sợ.



Một luồng không khí lạnh giá len lỏi khắp nơi.



Nhất là khi nhìn thấy bộ mặt đã trở nên đen sầm của Bắc Minh Mặc, lại càng không ai dám lên tiếng nữa.



Chỉ trừ Cố Hoan không có đầu ốc này,



- Chuyện gì thế?



Cô cau mày lại , giống như bất mãn với tên Bắc Minh Mặc này đã quấy nhiễu giấc ngủ đẹp của cô vậy, cau cau mày, nhìn lên khuôn mặt tuấn tú đẹp như điêu khắc của anh ---



Sau đó tiếp tục nhìn sang xấp tài liệu dày cộm bị anh hất trên bàn.



Tim cô bỗng đập mạnh một nhịp.



Giờ mới phát hiện câu hỏi hùng hổ ‘ Chuyện gì thế’ của cô lúc nãy, đã trở thành sự chú ý của mọi người.



Ánh mắt lạnh lùng của Bắc Minh Mặc cứ thế mà lạnh lẽo đến thấu xương nhìn qua đây,



- Cố Hoan, đây chính là tài liệu cuộc họp của cô làm?



Ngón tay run rẩy của Cố Hoan phủi nhẹ qua cái trán đang sốt cao, ngượng cười hai tiếng,



- Cái cái cái đó Tổng tài a....



Cô ‘cái’ nửa ngày, cũng không ‘cái’ được gì ra.



Làm ơn, vốn dĩ cô đã không hiểu về mảng kiến trúc, với lại mới chỉ làm thư ký của anh ta chưa được mấy ngày, sao cô biết được anh ta lại chăm chút vào bộ tài liệu của cô làm như vậy chứ?



Gặp ma rồi, mọi khi nhiều việc như vậy sao không thấy anh ta chăm chút đi?



Ầm ~



Lại là một tiếng vỗ lên bàn!



Khiến mọi lãnh đạo cao tầng đều toát mồ hôi lạnh ướt cả trán.



Hôm nay Tổng tài bị sao thế, mọi khi được mệnh danh là Tổng tài bình tĩnh đến không chút sơ hở ấy, không ngờ hôm nay lại trước mặt mọi người, liên tục đập bàn hai lần! Xem ra, cơn giận này không nhỏ tí nào.



Mọi người đều đang đoán, cô thư ký mới đến này rốt cuộc có lai lịch từ đâu?



Bắc Minh Mặc nhếch mày, lạnh lùng nhìn Cố Hoan, ư ư a a nửa ngày không giải thích được câu nào. Lạnh giọng mắng:



- Cút ra ngoài, làm lại một bộ báo cáo khác đem vào đây, không viết xong, toàn bộ không được giải tán!



Bắc Minh thiếu gia vừa nói một câu, không ai dám cãi lại.



Liền rộ lên tiếng bàn tán xôn xao, mọi lãnh đạo đều lo lắng hoang mang.



Không ít những cặp mắt oán hờn than vãn trách móc nhìn về hướng Cố Hoan. Bỗng dưng cô trở thành tâm điểm bàn tán của mọi người.



Ý nghĩa câu nói của Tổng tài, là Cố đại thư ký nếu không hoàn thành bộ báo cáo, mọi người đừng mong được về nhà ôm vợ nhé. Đúng thật là khổ mà.



Bỗng dưng, Cố Hoan cảm thấy hàng nghìn con mắt sắc bén nhìn xuyên qua người cô chọc thủng nhiều lỗ, tim cô liền thắt lại.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom